Ba ngày sau:
- Dừng!
Hai nam nhân mỗi người cưỡi một con hồng huyết bảo mã, một mặc trường bào màu xanh lục, khí chất nho nhã anh tuấn bất phàm; người vận hắc sắc bào kia ngược lại mang theo một cỗ tà khí không phù hợp, dung mạo lại thập phần... ừm, yêu mị. Mà song song bên cạnh lại là một nữ tử một thân bạch y, mang theo vẻ xa cách lạnh lùng. Ba người này không ai khác chính là Hạ quốc hoàng đế Hoắc Phong Tinh cùng huynh muội Nam Cung gia - Nhạc Tuyết, Nhạc Sơn.
Cả ba đang trên đường tới Thiên quốc dự yến tiệc mừng thọ của Thiên quốc Thái hoàng thái hậu. Còn về phần tại sao chỉ có ba người, dĩ nhiên là bởi vì Nhạc Tuyết trước khi xuất phát sớm đã nói cô không thích quá nhiều người cùng theo. Vì vậy, Hoắc Phong Tinh liền phái một đoàn người mang lễ vật mừng thọ đi theo con đường khác, còn ba người họ thì phóng ngựa đi trước. Chỉ là, không nghĩ tới, dọc đường đi lại xuất hiện phiền phức không đáng có. Vừa cảm nhận có việc không ổn, Nhạc Tuyết liền kéo dây cương ngựa lại, tiếng dừng của Nhạc Sơn vừa dứt, bọn họ liền nháy mắt bị hơn hai mươi hắc y nhân bao vây.
- Các người là ai? - Hoắc Phong Tinh lạnh lùng cất tiếng hỏi. Một kẻ trong số hai mươi hắc y nhân kia khẽ nhếch khóe môi, thanh âm khàn khàn khiến người nghe không khỏi rùng mình:
- Hạ quốc hoàng đế, tam thiếu gia, lục tiểu thư Nam Cung gia. Chủ tử có lời mời, thỉnh ba vị theo bọn ta một chuyến.
- Nếu không? - Thanh âm Nhạc Sơn mang theo một tia trào phúng, ánh mắt tối lại, quét nhìn đám hắc y nhân xung quanh.
- Nếu vậy, chỉ sợ, bọn ta phải đắc tội rồi.
Hai mươi hắc y nhân đồng loạt xông lên, tên nào tên nấy đều mang sát khí dọa người, nhìn qua chính là vô cùng đáng sợ. Mà đối chọi với chúng, chỉ có một, là Nam Cung Nhạc Sơn sớm đã mất kiên nhẫn.
Thực tế, Nam Cung Nhạc Sơn y cũng không phải là kẻ đáng sợ hay liều lĩnh gì cả. Theo thâm tâm của Nhạc Tuyết, y chẳng qua chỉ là đang trút giận. Mà về phần lí do tại sao, thì cần phải quay về buổi tối ba hôm trước.
Nguyên bản, sau khi Hoắc Phong Tinh hồi cung, nhường chỗ cho hai huynh muội nói chuyện, Nhạc Tuyết liền đề cập tới hôn sự của Nhạc Sơn. Này cũng không phải ý cô đi, dù sao trên dưới khắp Nam Cung gia, ai nấy cũng đều biết, tâm của Nam Cung Nhạc Sơn, từ lâu đã trao toàn bộ cho biểu tiểu thư của họ - Âu Di Lăng. Từ nhỏ, Âu Di Lăng tính tình đã hiền thục dịu dàng, dung mạo như hoa như nguyệt, lại vô cùng thân thiết với huynh muội nhà Nam Cung, mà Nam Cung Nhạc Sơn y, cũng từ vô cùng thưởng thức dần chuyển sang đặt nặng tình cảm. Một đôi thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, chuyện hôn sự chính là chuyện sớm muộn. Thế nhưng, phụ thân y, cũng chính là trang chủ Nam Cung sơn trang - Nam Cung Hiên bất ngờ lại muốn Nhạc Sơn thành thân cùng Mộ gia tiểu thư - Mộ Như Yên. Dĩ nhiên, Nhạc Sơn sau khi biết chuyện, vô cùng tức giận cùng bất mãn, hận không thể ngay lập tức đi tìm phụ thân đối chất.
Cũng bởi vì vậy, mấy ngày nay tuy bề ngoài luôn tỏ ra không có gì, nhưng cả Nhạc Tuyết lẫn Hoắc Phong Tinh đều tự hiểu, Nhạc Sơn trong lòng chính là nộ hỏa trào dâng.
Không quá nửa canh giờ sau, hai mươi kẻ sớm đã trở thành đống thi thể lạnh băng, thậm chí không còn nguyên vẹn. Bởi vì để trút giận, Nhạc Sơn dĩ nhiên hạ thủ không lưu tình, mỗi một chiêu đều là tử mệnh. Tuy nhiên, cũng chính vì quá tiêu hao nội lực, khiến cho y toàn thân không còn chút sức lực. Trường kiếm phát lục quang trên tay trong nháy mắt biến mất, Nhạc Sơn lảo đảo muốn ngã được Nhạc Tuyết kịp thời đỡ lấy.
Đúng lúc, một cỗ ám khí không biết từ đâu bay tới, hướng thẳng về phía Hoắc Phong Tinh đang để tâm trên người Nhạc Sơn.
- Phong Tinh, cẩn thận! - Nhạc Tuyết trừng mắt hô to, thầm nói không ổn, sao cô lại bất cẩn như vậy, e rằng Hoắc Phong Tinh không kịp tránh. Bởi lẽ, thời điểm khi cô hô lên, ám khí đã sắp chạm tới người hắn.
Tuy nhiên, vẫn là câu nói đó, Hoắc Phong Tinh bề ngoài như thư sinh, thực tế lại là một con hồ ly tinh, đương nhiên không thể khiến bản thân chịu thiệt. Ngay khi ám khí sắp bay tới, một luồng nội lực cường đại bao quanh cơ thể hắn, khiến cho toàn bộ ám khí rơi xuống mặt đất. Hoắc Phong tay phe phẩy chiếc quạt giấy, tựa tiếu phi tiếu nhẹ nhàng nói:
- Các hạ là cao nhân phương nào, không biết có thể lộ diện không?
Lời vừa dứt, một nam nhân đeo một chiếc mặt nạ, y phục cũng đồng dạng hắc sắc, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt ba người. Thanh âm hư ảo, như không như thật khiến Nhạc Tuyết không khỏi khẽ nhíu mày:
- Thật sự không nghĩ tới, một mình tam thiếu gia Nam Cung trang lại có thể một mình đấu lại hai mươi thủ hạ của ta.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại chặn đường bọn ta. - Nhạc Tuyết thanh âm băng lãnh vang lên, tuy đám người lúc nãy để cho tam ca y hả giận, nhưng mà dù sao cũng là huynh muội một nhà, nhìn Nhạc Sơn y mệt mỏi tới mức này, cô thực sự muốn đem người trước mắt trở nên sống dở chết dở mới có thể nguôi giận.
- Ha! Muốn biết ta là ai, xuống điện Diêm Vương mà hỏi. - Nam nhân trước mắt nói xong, tay liền hiện ra một sợi trường tiên, hướng về phía Nhạc Tuyết.
Mà lúc này, Nhạc Tuyết đã thực sự nổi giận, mắt thấy người kia động thủ, liền muốn xuất kiếm. Ai ngờ đúng lúc này, cây quạt trong tay Hoắc Phong Tinh một đường hất bay trường tiên đang muốn phóng tới. Không qua đầu, ánh mắt Hoắc Phong Tinh nhìn người trước mặt lạnh hơn mười phần, dùng thanh âm như cũ nói với cô:
- Tuyết nhi, muội đỡ Nhạc Sơn đứng qua một bên. Người này, để ta.
- Dừng!
Hai nam nhân mỗi người cưỡi một con hồng huyết bảo mã, một mặc trường bào màu xanh lục, khí chất nho nhã anh tuấn bất phàm; người vận hắc sắc bào kia ngược lại mang theo một cỗ tà khí không phù hợp, dung mạo lại thập phần... ừm, yêu mị. Mà song song bên cạnh lại là một nữ tử một thân bạch y, mang theo vẻ xa cách lạnh lùng. Ba người này không ai khác chính là Hạ quốc hoàng đế Hoắc Phong Tinh cùng huynh muội Nam Cung gia - Nhạc Tuyết, Nhạc Sơn.
Cả ba đang trên đường tới Thiên quốc dự yến tiệc mừng thọ của Thiên quốc Thái hoàng thái hậu. Còn về phần tại sao chỉ có ba người, dĩ nhiên là bởi vì Nhạc Tuyết trước khi xuất phát sớm đã nói cô không thích quá nhiều người cùng theo. Vì vậy, Hoắc Phong Tinh liền phái một đoàn người mang lễ vật mừng thọ đi theo con đường khác, còn ba người họ thì phóng ngựa đi trước. Chỉ là, không nghĩ tới, dọc đường đi lại xuất hiện phiền phức không đáng có. Vừa cảm nhận có việc không ổn, Nhạc Tuyết liền kéo dây cương ngựa lại, tiếng dừng của Nhạc Sơn vừa dứt, bọn họ liền nháy mắt bị hơn hai mươi hắc y nhân bao vây.
- Các người là ai? - Hoắc Phong Tinh lạnh lùng cất tiếng hỏi. Một kẻ trong số hai mươi hắc y nhân kia khẽ nhếch khóe môi, thanh âm khàn khàn khiến người nghe không khỏi rùng mình:
- Hạ quốc hoàng đế, tam thiếu gia, lục tiểu thư Nam Cung gia. Chủ tử có lời mời, thỉnh ba vị theo bọn ta một chuyến.
- Nếu không? - Thanh âm Nhạc Sơn mang theo một tia trào phúng, ánh mắt tối lại, quét nhìn đám hắc y nhân xung quanh.
- Nếu vậy, chỉ sợ, bọn ta phải đắc tội rồi.
Hai mươi hắc y nhân đồng loạt xông lên, tên nào tên nấy đều mang sát khí dọa người, nhìn qua chính là vô cùng đáng sợ. Mà đối chọi với chúng, chỉ có một, là Nam Cung Nhạc Sơn sớm đã mất kiên nhẫn.
Thực tế, Nam Cung Nhạc Sơn y cũng không phải là kẻ đáng sợ hay liều lĩnh gì cả. Theo thâm tâm của Nhạc Tuyết, y chẳng qua chỉ là đang trút giận. Mà về phần lí do tại sao, thì cần phải quay về buổi tối ba hôm trước.
Nguyên bản, sau khi Hoắc Phong Tinh hồi cung, nhường chỗ cho hai huynh muội nói chuyện, Nhạc Tuyết liền đề cập tới hôn sự của Nhạc Sơn. Này cũng không phải ý cô đi, dù sao trên dưới khắp Nam Cung gia, ai nấy cũng đều biết, tâm của Nam Cung Nhạc Sơn, từ lâu đã trao toàn bộ cho biểu tiểu thư của họ - Âu Di Lăng. Từ nhỏ, Âu Di Lăng tính tình đã hiền thục dịu dàng, dung mạo như hoa như nguyệt, lại vô cùng thân thiết với huynh muội nhà Nam Cung, mà Nam Cung Nhạc Sơn y, cũng từ vô cùng thưởng thức dần chuyển sang đặt nặng tình cảm. Một đôi thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, chuyện hôn sự chính là chuyện sớm muộn. Thế nhưng, phụ thân y, cũng chính là trang chủ Nam Cung sơn trang - Nam Cung Hiên bất ngờ lại muốn Nhạc Sơn thành thân cùng Mộ gia tiểu thư - Mộ Như Yên. Dĩ nhiên, Nhạc Sơn sau khi biết chuyện, vô cùng tức giận cùng bất mãn, hận không thể ngay lập tức đi tìm phụ thân đối chất.
Cũng bởi vì vậy, mấy ngày nay tuy bề ngoài luôn tỏ ra không có gì, nhưng cả Nhạc Tuyết lẫn Hoắc Phong Tinh đều tự hiểu, Nhạc Sơn trong lòng chính là nộ hỏa trào dâng.
Không quá nửa canh giờ sau, hai mươi kẻ sớm đã trở thành đống thi thể lạnh băng, thậm chí không còn nguyên vẹn. Bởi vì để trút giận, Nhạc Sơn dĩ nhiên hạ thủ không lưu tình, mỗi một chiêu đều là tử mệnh. Tuy nhiên, cũng chính vì quá tiêu hao nội lực, khiến cho y toàn thân không còn chút sức lực. Trường kiếm phát lục quang trên tay trong nháy mắt biến mất, Nhạc Sơn lảo đảo muốn ngã được Nhạc Tuyết kịp thời đỡ lấy.
Đúng lúc, một cỗ ám khí không biết từ đâu bay tới, hướng thẳng về phía Hoắc Phong Tinh đang để tâm trên người Nhạc Sơn.
- Phong Tinh, cẩn thận! - Nhạc Tuyết trừng mắt hô to, thầm nói không ổn, sao cô lại bất cẩn như vậy, e rằng Hoắc Phong Tinh không kịp tránh. Bởi lẽ, thời điểm khi cô hô lên, ám khí đã sắp chạm tới người hắn.
Tuy nhiên, vẫn là câu nói đó, Hoắc Phong Tinh bề ngoài như thư sinh, thực tế lại là một con hồ ly tinh, đương nhiên không thể khiến bản thân chịu thiệt. Ngay khi ám khí sắp bay tới, một luồng nội lực cường đại bao quanh cơ thể hắn, khiến cho toàn bộ ám khí rơi xuống mặt đất. Hoắc Phong tay phe phẩy chiếc quạt giấy, tựa tiếu phi tiếu nhẹ nhàng nói:
- Các hạ là cao nhân phương nào, không biết có thể lộ diện không?
Lời vừa dứt, một nam nhân đeo một chiếc mặt nạ, y phục cũng đồng dạng hắc sắc, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt ba người. Thanh âm hư ảo, như không như thật khiến Nhạc Tuyết không khỏi khẽ nhíu mày:
- Thật sự không nghĩ tới, một mình tam thiếu gia Nam Cung trang lại có thể một mình đấu lại hai mươi thủ hạ của ta.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại chặn đường bọn ta. - Nhạc Tuyết thanh âm băng lãnh vang lên, tuy đám người lúc nãy để cho tam ca y hả giận, nhưng mà dù sao cũng là huynh muội một nhà, nhìn Nhạc Sơn y mệt mỏi tới mức này, cô thực sự muốn đem người trước mắt trở nên sống dở chết dở mới có thể nguôi giận.
- Ha! Muốn biết ta là ai, xuống điện Diêm Vương mà hỏi. - Nam nhân trước mắt nói xong, tay liền hiện ra một sợi trường tiên, hướng về phía Nhạc Tuyết.
Mà lúc này, Nhạc Tuyết đã thực sự nổi giận, mắt thấy người kia động thủ, liền muốn xuất kiếm. Ai ngờ đúng lúc này, cây quạt trong tay Hoắc Phong Tinh một đường hất bay trường tiên đang muốn phóng tới. Không qua đầu, ánh mắt Hoắc Phong Tinh nhìn người trước mặt lạnh hơn mười phần, dùng thanh âm như cũ nói với cô:
- Tuyết nhi, muội đỡ Nhạc Sơn đứng qua một bên. Người này, để ta.
/11
|