Editor: Dany
Trăng sáng như ngọc, bất quá trong Tiêu phủ đêm lạnh như nước.
Hoa Bế Nguyệt đứng một bên hướng ánh mắt lạnh lùng về phía hai con người đang đứng bên kia, ánh bạc trắng sáng bao phủ thiếu niên phong hoa tuyệt đại.
Trong lòng hiện ra dầy đặc vô số phán đoán. Ở kiếp trước, Bạch Nhị nhất định sẽ tìm đến Tiêu thiếu gia, lại bị hắn cự tuyệt ngàn dặm, vì thế mà dời đến mục tiêu kế tiếp, đem ánh mắt hướng tới trên người Bắc Cung Khiếu.
Trong đầu Hoa Bế Nguyệt tự nhiên hiện lên một màn của kiếp trước, lúc trước Bạch Nhị mang theo hai ả nữ tử Hoàng Minh tiến vào Bắc Cung gia tộc làm đám hỏi, cùng năm ấy, Bắc Cung Khiếu chỉ chiếm cứ được phía Bắc sông Trường Giang, vì để có được hậu thuẫn từ Hoàng Minh, vị phu quân này của nàng liền sủng hạnh đám người Bạch Nhị những hơn ba tháng, hàng đêm ca múa, bị phiên hồng lãng, phong lưu cực hạn.
Hoàng Minh nữ đệ tử tuyệt đối sẽ không tình nguyện trở thành hạ nhân, lại càng không hạ mình làm thị thiếp.
Bạch Nhị cũng không phải nữ tử bình thường, biết được nàng ba năm nay chưa từng xuất thủ, lúc này tự nhiên không khỏi hướng về phía vị trí hoàng hậu kia đi!
Bắc Cung Khiếu tuy rằng cực kỳ háo sắc, nhưng kỳ thực rất biết phân nặng nhẹ, hắn cần Hoa Bế Nguyệt thay hắn chinh chiến sa trường, đồng thời cũng không dám đắc tội Hoàng Minh.
Hắn chỉ cần nhận lời tạm thời để trống ngôi vị hoàng hậu, cho nên Hoa Bế Nguyệt đến cuối cùng cũng chỉ có danh hiệu quý phi mà thôi.
Không thể không nói tới, nữ tử Hoàng Minh Bạch Nhị này ngày đó còn có hậu thuẫn cường đại, là người duy nhất có thể cùng các nàng chống lại uy danh Thiên mệnh nữ tử Hoa gia, cho nên kiếp trước Hoàng Minh đối với nàng càng hận thấu xương. Bạch Nhị lại châm ngòi lên những mối quan hệ của nàng, nhất là quan hệ của nàng cùng Bắc Cung Khiếu, lúc trước nàng không giỏi về chuyện đấu đá, vì thế suy ra kiếp trước đủ loại chuyện bất đắc dĩ xuất hiện, đa số đều do Hoàng Minh cùng Bạch Nhị khơi mào tạo thành.
Chuyện cũ nghĩ lại mà thất kinh, nhìn kẻ thù ngày xưa ngay trước mắt không sai biệt, Hoa Bế Nguyệt không khỏi thở dài.
Nhìn Bạch Nhị dung mạo xinh đẹp, thân phận cao quý, thử hỏi… Nam tử trên thế gian này có mấy người có thể cự tuyệt được dụ hoặc của nữ tử Hoàng Minh?
Bất giác, Hoa Bế Nguyệt đối với vị hồng y thiếu niên này lại có hơn vài phần hảo cảm.
Lần này hắn là muốn cự tuyệt Bạch Nhị, nàng cũng nhất định hỗ trợ hắn một phen. Đương nhiên, nàng đây cũng là muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật bị người cự tuyệt của Bạch Nhị nha.
Bất thình lình, Hoa Bế Nguyệt bên môi giơ lên ý cười thản nhiên, con ngươi ánh lên hơi nước diễm lệ mà xinh đẹp, môi hồng nhợt nhạt, phá lệ động lòng người.
Bạch Nhị nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Bế Nguyệt, y bào thiếu niên rộng thùng thình theo gió đêm nhẹ nhàng phiêu đãng, quần áo cũng không tính là đẹp đẽ quý giá, nhưng con người mị hoặc thế gian, tà trưởng mị nhãn, thoáng trong lúc này lung linh huyền ảo dưới ánh trăng, quanh thân thiếu niên đều lộ ra khí tức sạch sẽ như sương, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất ung dung quý phái, tựa như tiên nhân, khiến người kinh diễm, nhưng là… một thiếu niên tuyệt mỹ như vậy lại làm cho nàng cảm thấy bất an.
Tuy rằng chỉ trong một cái chớp mắt, thế nhưng nàng lại cảm nhận trong đôi con ngươi khuynh thế kia đối với chính mình mang theo một tia căm hận.
Bạch Nhị tận lực phân tích và quan sát sắc mặt của đối phương, nàng tự biết bản thân chưa từng đắc tội người này, vì sao thiếu niên kia thế nhưng đối với nàng lại nảy sinh tia cừu hận? Nàng cư nhiên không có tâm tình suy tư nhiều, dù sao cũng bài danh Hoàng Minh tiền thập đệ tử, gặp chuyện tất không sợ hãi bấn loạn.
Hồng Y thiếu niên ninh mi một chút, ánh mắt đảo qua Bạch Nhị cùng vị sư muội bên cạnh nàng, lạnh nhạt nói: “Nhìn sắc trời đã không còn sớm, các ngươi lại chạy tới đây làm gì?” Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, thiếu niên vẻ mặt kiêu ngạo, bên môi gợi lên một cái độ cong mang ý trào phúng, vị sư muội bên cạnh Bạch Nhị lại thích nhất là loại nam tử có cái tính tình này nha, ánh mắt nhìn theo đến ngây ngốc.
Nàng theo sư tỷ mà đến, cũng
Trăng sáng như ngọc, bất quá trong Tiêu phủ đêm lạnh như nước.
Hoa Bế Nguyệt đứng một bên hướng ánh mắt lạnh lùng về phía hai con người đang đứng bên kia, ánh bạc trắng sáng bao phủ thiếu niên phong hoa tuyệt đại.
Trong lòng hiện ra dầy đặc vô số phán đoán. Ở kiếp trước, Bạch Nhị nhất định sẽ tìm đến Tiêu thiếu gia, lại bị hắn cự tuyệt ngàn dặm, vì thế mà dời đến mục tiêu kế tiếp, đem ánh mắt hướng tới trên người Bắc Cung Khiếu.
Trong đầu Hoa Bế Nguyệt tự nhiên hiện lên một màn của kiếp trước, lúc trước Bạch Nhị mang theo hai ả nữ tử Hoàng Minh tiến vào Bắc Cung gia tộc làm đám hỏi, cùng năm ấy, Bắc Cung Khiếu chỉ chiếm cứ được phía Bắc sông Trường Giang, vì để có được hậu thuẫn từ Hoàng Minh, vị phu quân này của nàng liền sủng hạnh đám người Bạch Nhị những hơn ba tháng, hàng đêm ca múa, bị phiên hồng lãng, phong lưu cực hạn.
Hoàng Minh nữ đệ tử tuyệt đối sẽ không tình nguyện trở thành hạ nhân, lại càng không hạ mình làm thị thiếp.
Bạch Nhị cũng không phải nữ tử bình thường, biết được nàng ba năm nay chưa từng xuất thủ, lúc này tự nhiên không khỏi hướng về phía vị trí hoàng hậu kia đi!
Bắc Cung Khiếu tuy rằng cực kỳ háo sắc, nhưng kỳ thực rất biết phân nặng nhẹ, hắn cần Hoa Bế Nguyệt thay hắn chinh chiến sa trường, đồng thời cũng không dám đắc tội Hoàng Minh.
Hắn chỉ cần nhận lời tạm thời để trống ngôi vị hoàng hậu, cho nên Hoa Bế Nguyệt đến cuối cùng cũng chỉ có danh hiệu quý phi mà thôi.
Không thể không nói tới, nữ tử Hoàng Minh Bạch Nhị này ngày đó còn có hậu thuẫn cường đại, là người duy nhất có thể cùng các nàng chống lại uy danh Thiên mệnh nữ tử Hoa gia, cho nên kiếp trước Hoàng Minh đối với nàng càng hận thấu xương. Bạch Nhị lại châm ngòi lên những mối quan hệ của nàng, nhất là quan hệ của nàng cùng Bắc Cung Khiếu, lúc trước nàng không giỏi về chuyện đấu đá, vì thế suy ra kiếp trước đủ loại chuyện bất đắc dĩ xuất hiện, đa số đều do Hoàng Minh cùng Bạch Nhị khơi mào tạo thành.
Chuyện cũ nghĩ lại mà thất kinh, nhìn kẻ thù ngày xưa ngay trước mắt không sai biệt, Hoa Bế Nguyệt không khỏi thở dài.
Nhìn Bạch Nhị dung mạo xinh đẹp, thân phận cao quý, thử hỏi… Nam tử trên thế gian này có mấy người có thể cự tuyệt được dụ hoặc của nữ tử Hoàng Minh?
Bất giác, Hoa Bế Nguyệt đối với vị hồng y thiếu niên này lại có hơn vài phần hảo cảm.
Lần này hắn là muốn cự tuyệt Bạch Nhị, nàng cũng nhất định hỗ trợ hắn một phen. Đương nhiên, nàng đây cũng là muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật bị người cự tuyệt của Bạch Nhị nha.
Bất thình lình, Hoa Bế Nguyệt bên môi giơ lên ý cười thản nhiên, con ngươi ánh lên hơi nước diễm lệ mà xinh đẹp, môi hồng nhợt nhạt, phá lệ động lòng người.
Bạch Nhị nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Bế Nguyệt, y bào thiếu niên rộng thùng thình theo gió đêm nhẹ nhàng phiêu đãng, quần áo cũng không tính là đẹp đẽ quý giá, nhưng con người mị hoặc thế gian, tà trưởng mị nhãn, thoáng trong lúc này lung linh huyền ảo dưới ánh trăng, quanh thân thiếu niên đều lộ ra khí tức sạch sẽ như sương, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất ung dung quý phái, tựa như tiên nhân, khiến người kinh diễm, nhưng là… một thiếu niên tuyệt mỹ như vậy lại làm cho nàng cảm thấy bất an.
Tuy rằng chỉ trong một cái chớp mắt, thế nhưng nàng lại cảm nhận trong đôi con ngươi khuynh thế kia đối với chính mình mang theo một tia căm hận.
Bạch Nhị tận lực phân tích và quan sát sắc mặt của đối phương, nàng tự biết bản thân chưa từng đắc tội người này, vì sao thiếu niên kia thế nhưng đối với nàng lại nảy sinh tia cừu hận? Nàng cư nhiên không có tâm tình suy tư nhiều, dù sao cũng bài danh Hoàng Minh tiền thập đệ tử, gặp chuyện tất không sợ hãi bấn loạn.
Hồng Y thiếu niên ninh mi một chút, ánh mắt đảo qua Bạch Nhị cùng vị sư muội bên cạnh nàng, lạnh nhạt nói: “Nhìn sắc trời đã không còn sớm, các ngươi lại chạy tới đây làm gì?” Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, thiếu niên vẻ mặt kiêu ngạo, bên môi gợi lên một cái độ cong mang ý trào phúng, vị sư muội bên cạnh Bạch Nhị lại thích nhất là loại nam tử có cái tính tình này nha, ánh mắt nhìn theo đến ngây ngốc.
Nàng theo sư tỷ mà đến, cũng
/20
|