Ở Thuận Thiên Phủ nghỉ ngơi một buổi tối, hôm sau, hoàng đế hồi cung, A Ly cũng bị đuổi về bắc đại doanh Uy Vũ Kỵ.
Còn chưa thấy được đại kỳ tung bay bơi đóng quân, từ xa xa A Ly cũng đã nghe thấy một mảnh ồn ào trong doanh, tiếng người ồn ào, nói vậy huấn luyện đang tiến hành đến lúc đỉnh điểm, tất cả mọi người thực bán mạng.
Nghĩ đến ngày hôm qua mình bị Thủy Du Ngân đón đi, đưa đến Thuận Thiên Phủ, sau đó lại bị Mạc Triêu Diêu tha đi ra ngoài đi dạo một ngày, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác tội lỗi. Nghĩ thầm tất cả mọi người đang cố gắng huấn luyện như vậy, mà mình lại ở bên ngoài sờ cá… Ai… Không khỏi ở trong lòng dài dài hít một hơi, thề hôm nay nhất định phải toàn lực ứng phó!
Vừa mới tiến vào doanh địa, A Ly liền thấy bên cạnh thao trường đã có vài cái mái che nắng giản dị. Dưới mái che nắng tất cả đều là binh lính huấn luyện đến một nửa liền chống đỡ hết nổi, rồi ngã xuống.
A Ly trộm liếc vài lần, xem bộ dạng những người đó cũng còn khoẻ mạnh, như thế nào tệ như vậy chứ ?
—— Không tốt, Phượng Lê!
A Ly đột nhiên nghĩ tới Phượng Lê, nghĩ thầm thân thể mọi người cường tránh như vậy còn không chịu được sức ép của huấn luyện, ngã xuống, như vậy Phượng Lê chỉ là một thiếu niên liếc mắt một cái nhìn qua liền biết yếu không chịu được gió, sao có thể chịu được chứ ?
Nghĩ đến đây, A Ly chạy đến mái che nắng, tỉ mỉ quan sát những người đang nằm bên trong, sau khi xác định Phượng Lê không ở bên trong, mới thở thật dài một hơi một hơi.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới một cái thanh âm quen thuộc: “Trở lại doanh địa không tới chỗ của ta báo cáo, chạy tới mái che nắng làm gì? Chẳng lẽ muốn giả bộ bất tỉnh để nhàn hạ?”
A Ly căm giận địa vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy chính là vẻ mặt kiêu ngạo Bạch Thiên Lý chính vòng tay đứng phía sau y. Ánh mắt vừa trách cứ, vừa cười nhạo.
“Ta không có nghĩ muốn lười biếng…” A Ly cúi đầu trả lời một câu.
Bạch Thiên Lý lạnh lùng cười, đã nắm một cây thương ném cho A Ly, sau đó chỉ vào thao trường nói: “Ngươi ngày hôm qua nghỉ, phải đem phần của ngày hôm qua làm hết. Trước luyện tập múa thương năm trăm lần , sau đó chạy quanh sân hai mươi vòng, hít đất một trăm lần, gập bụng một trăm lần, sau đó mới có thể về đơn vị luyện tập phương trận. Nghe rõ không ?”
Nghe, nghe là nghe rõ ràng…
Nhưng chính là bởi vì nghe được rất rõ ràng, A Ly còn chưa bắt đầu luyện, hai mắt cũng đã biến thành màu đen, nghĩ muốn té xỉu .
—— Này coi là cái gì? Quan báo tư thù sao!
Lượng huấn luyện lớn như vậy, cho dù là người sắt cũng bị luyện đến chết.
Bạch Thiên Lý này thật không phải người, dầu gì ngày hôm qua khi hắn bôi thuốc cho mình, chính mình còn tưởng rằng hắn đã đổi tính rồi , kết quả thì sao ? !
Ai…
Ở trong lòng thở dài một tiếng, A Ly biết phản kháng vô dụng, đành phải theo mệnh mà bắt đầu luyện thương. Nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện, nghiêng đầu hỏi Bạch Thiên Lý nói: “Phượng Lê đâu?”
A Ly hướng đội thứ hai trong phương trận cách đó không xa nhìn xung quanh một chút, còn chưa có thấy bóng dáng Phượng Lê, không khỏi vì hắnm2 lo lắng.
“Vẫn là tự lo cho mình trước một chút đi…” Bạch Thiên Lý lạnh lùng nói, “Hắn không có chuyện, đêm qua bị Thủy Du Ngân Thủy tướng quân nhận được nam doanh rồi… Hình như có chuyện gì đó muốn hỏi hắn… Tiếp qua không lâu, hẳn là sẽ đã trở lại đi? Hừ, hai người các ngươi, ngày đầu tiên huấn luyện liền nghỉ làm! Cũng không nên kéo chân đội chúng ta !” .
“Hừ, ta sẽ không cản trở đâu !”
A Ly nghe nói Phượng Lê không có việc gì, lúc này mới yên tâm, bày ra trung bình tấn, bưng thương lên, hướng người bù nhìn đâm tới. Hơn nữa ý thức đem người bù nhìn kia trở thành là Bạch Thiên Lý , vì thế càng đâm càng ác, tâm tình cũng tốt.
Bạch Thiên Lý đứng ở phía sau y quan sát trong chốc lát, thấy y luyện rất nghiêm túc, cũng yên tâm ly khai.
Thương
/107
|