Cùng lúc đó, Phượng Lê còn ở xa nam đại doanh, trong trướng phòng Thủy Du Ngân.
Trướng phòng này bất đồng với phòng thổ kháng mà bọn họ ở, không chỉ rộng rãi, hơn nữa hoa lệ. Bàn ghế, gia cụ đồ ngủ trong trướng từng cái từng cái đều đầy đủ, như là gian phòng nghỉ, mà không phải quân trướng. Màn trên đỉnh, rũ xuống từng sa liêm màu lam, mành bao quanh một giường lớn hình tròn, cách mành, loáng thoáng có thể thấy trên giường có hai bóng người.
Một cái dựa lưng vào đầu giường, một cái nằm úp sấp ở trên giường. Dưới giường còn có quần áo mà bọn họ vứt lung tung.
“Lê nhi…”
Thủy Du Ngân ngồi ở đầu giường, tay phải phất một cái, xẹt qua mặt Phượng Lê đích, nâng cằm hắn lên.
Phượng Lê vốn còn đang ngủ, bị hắn nhấc cằm như vậy, mới mở mắt, một đôi ngươi thông suốt nhìn Thủy Du Ngân, khẽ mở môi cánh hoa, thấp giọng nói: “Tướng quân…” .
Xoa xoa mắt, Phượng Lê ngồi dậy. Hắn đi đến bên cạnh Thủy Du Ngân, cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ Thủy Du Ngân, chủ động hôn qua.
Biểu tình của Thủy Du Ngân mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng cũng không có cự tuyệt, thật sâu mút vào cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của Phượng Lê, mà tay phải lại chậm rãi nâng lên, vuốt ve trên ngực của Phượng Lê.
“Tướng quân…” Phượng Lê phát ra một trận rên rỉ.
Nụ hôn dài qua đi, thân thể hắn hơi chút xụi lơ, vòng ở thắt lưng Thủy Du Ngân, tựa đầu vào trước ngực Thủy Du Ngân, giống như một con mèo nhỏ đang ngủ, nhắm hai mắt lại.
Mà Thủy Du Ngân lại ở một bên nhẹ nhàng hôn cổ của hắn, một bên gọi hắn tỉnh lại.
Phượng Lê mới vừa mở to mắt, Thủy Du Ngân liền từ bên giường kéo một cái khăn dài một trắng qua, một vòng một vòng quấn trên người Phượng Lê.
“Không cần ở trước mặt những người khác cởi dây lưng này xuống.”
Thủy Du Ngân một bên dặn dò , một bên khẽ hôn hoa sen trước ngực Phượng Lê.
Đúng vậy, đúng là hoa sen —— Cái bớt hình hoa sen.
Đây là cái bớt mà khi Phượng Lê vừa sinh ra đã khắc ở trên người hắn, đường cong màu trắng nhàn nhạt, uốn lượn ở khắp trước ngực Phượng Lêh, giống như là một đóa Bạch Liên nở rộ.
“Tướng quân…”
Phượng Lê đưa tay, nhẹ nhàng xoa gương mặt Thủy Du Ngân, hơi hơi nhíu mi nói: “Ta xem miệng vết thương trên vai A Ly, đó là mũi tên chữ thập. Một mũi tên kia, là y vì Hoàng Thượng chắn . Mũi tên kia, là ngươi bắn sao? Sao ngươi vội vàng muốn khống chế Hoàng Thượng như vậy chứ ?”
“Chính là cơ hội khó được, ta nhịn không được mà ra tay .” Thủy Du Ngân đạm mạc nói, “Chỉ tiếc thất bại .”
“Tướng quân, Lê nhi không cho ngươi làm chuyện nguy hiểm như vậy, ngươi muốn giết người nào, Lê nhi có thể giúp ngươi… Ngươi ngàn vạn lần không cần tự mình mạo hiểm…”
Nghe vậy, ánh mắt Thủy Du Ngân hạ xuống, khóe miệng hiện ra một tia cười giảo hoạt .
Chỉ thấy hắn nâng cằm Phượng Lê lên, nhẹ nhàng ở đối phương trên môi lưu lại một cái hôn khẽ, sau đó ở bên tai Phượng Lê , nhẹ giọng nói: “Như vậy mạng người kia, liền giao cho Lê nhân huynh .”
Phượng Lê gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Trướng phòng này bất đồng với phòng thổ kháng mà bọn họ ở, không chỉ rộng rãi, hơn nữa hoa lệ. Bàn ghế, gia cụ đồ ngủ trong trướng từng cái từng cái đều đầy đủ, như là gian phòng nghỉ, mà không phải quân trướng. Màn trên đỉnh, rũ xuống từng sa liêm màu lam, mành bao quanh một giường lớn hình tròn, cách mành, loáng thoáng có thể thấy trên giường có hai bóng người.
Một cái dựa lưng vào đầu giường, một cái nằm úp sấp ở trên giường. Dưới giường còn có quần áo mà bọn họ vứt lung tung.
“Lê nhi…”
Thủy Du Ngân ngồi ở đầu giường, tay phải phất một cái, xẹt qua mặt Phượng Lê đích, nâng cằm hắn lên.
Phượng Lê vốn còn đang ngủ, bị hắn nhấc cằm như vậy, mới mở mắt, một đôi ngươi thông suốt nhìn Thủy Du Ngân, khẽ mở môi cánh hoa, thấp giọng nói: “Tướng quân…” .
Xoa xoa mắt, Phượng Lê ngồi dậy. Hắn đi đến bên cạnh Thủy Du Ngân, cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ Thủy Du Ngân, chủ động hôn qua.
Biểu tình của Thủy Du Ngân mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng cũng không có cự tuyệt, thật sâu mút vào cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của Phượng Lê, mà tay phải lại chậm rãi nâng lên, vuốt ve trên ngực của Phượng Lê.
“Tướng quân…” Phượng Lê phát ra một trận rên rỉ.
Nụ hôn dài qua đi, thân thể hắn hơi chút xụi lơ, vòng ở thắt lưng Thủy Du Ngân, tựa đầu vào trước ngực Thủy Du Ngân, giống như một con mèo nhỏ đang ngủ, nhắm hai mắt lại.
Mà Thủy Du Ngân lại ở một bên nhẹ nhàng hôn cổ của hắn, một bên gọi hắn tỉnh lại.
Phượng Lê mới vừa mở to mắt, Thủy Du Ngân liền từ bên giường kéo một cái khăn dài một trắng qua, một vòng một vòng quấn trên người Phượng Lê.
“Không cần ở trước mặt những người khác cởi dây lưng này xuống.”
Thủy Du Ngân một bên dặn dò , một bên khẽ hôn hoa sen trước ngực Phượng Lê.
Đúng vậy, đúng là hoa sen —— Cái bớt hình hoa sen.
Đây là cái bớt mà khi Phượng Lê vừa sinh ra đã khắc ở trên người hắn, đường cong màu trắng nhàn nhạt, uốn lượn ở khắp trước ngực Phượng Lêh, giống như là một đóa Bạch Liên nở rộ.
“Tướng quân…”
Phượng Lê đưa tay, nhẹ nhàng xoa gương mặt Thủy Du Ngân, hơi hơi nhíu mi nói: “Ta xem miệng vết thương trên vai A Ly, đó là mũi tên chữ thập. Một mũi tên kia, là y vì Hoàng Thượng chắn . Mũi tên kia, là ngươi bắn sao? Sao ngươi vội vàng muốn khống chế Hoàng Thượng như vậy chứ ?”
“Chính là cơ hội khó được, ta nhịn không được mà ra tay .” Thủy Du Ngân đạm mạc nói, “Chỉ tiếc thất bại .”
“Tướng quân, Lê nhi không cho ngươi làm chuyện nguy hiểm như vậy, ngươi muốn giết người nào, Lê nhi có thể giúp ngươi… Ngươi ngàn vạn lần không cần tự mình mạo hiểm…”
Nghe vậy, ánh mắt Thủy Du Ngân hạ xuống, khóe miệng hiện ra một tia cười giảo hoạt .
Chỉ thấy hắn nâng cằm Phượng Lê lên, nhẹ nhàng ở đối phương trên môi lưu lại một cái hôn khẽ, sau đó ở bên tai Phượng Lê , nhẹ giọng nói: “Như vậy mạng người kia, liền giao cho Lê nhân huynh .”
Phượng Lê gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
/107
|