Chương 12: Quả nhiên vẫn bị hiểu lầm rồi.
“Cô đang làm gì thế?” Sau lưng đột nhiên có một giọng nói lạnh như băng.
Nghe được giọng này cô rùng mình một cái, giờ phút này cô thấy mình giống như đang ở trong hầm băng, cô quay đầu lại một cách máy móc, hiện lên trước mắt là một thân thể cao lớn...
Cô ngẩng đầu lên một chút đã thấy một gương mặt tinh xảo xuất hiện, ánh mắt đen thâm trầm, không ai khác chính là Diệp Phong… Tốt, trùng hợp quá mà, về nhà lúc nào không về lại về ngay lúc này?
Ai?
Sao anh ta lại dùng loại ánh mắt khác thường thế này nhìn chằm chằm cô thế?
Không phải là đang nghi ngờ cô lén lút mở cửa nhà mình với âm mưu gì chứ?
“Cô Lục, tôi không ở nhà, cô mở cửa nhà tôi, cho hỏi cô đang muốn làm gì?” Chợt anh nói một câu như thế.
Quả nhiên, vẫn bị hiểu lầm…
“Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn vào nhà anh lúc anh không có nhà đâu, đây là chìa khóa do Mộc Lăng Phi cho tôi nhưng tôi lại không mở được cửa nhà mình, cho nên mới mở thử cửa nhà anh xem được không, ai ngờ..." Cô vội vã giải thích, vừa giải thích vừa khua tay múa chân chỉ vào chìa khóa.
Nhưng nhìn lại mặt anh thì không biểu hiện ra một tí cảm xúc gì.
Lục Mộng Tiêu tiếp tục liều mạng cùng anh giải thích…
“Được rồi, vào đi.” Diệp Phong rốt cuộc cũng mở miệng, anh lạnh lùng nói một câu rồi kéo cửa phòng ra bước vào…
Hả?
Mộng Tiêu nhìn chằm chằm phía sau anh, không cần nghe cô giải thích? Còn gọi cô vào nhà? Rốt cuộc thì anh đã hiểu hay là không hiểu?
“Lăng Phi luôn trở về rất khuya, cô lại không có chìa khóa cô muốn ngồi xổm ở ngoài chờ sao?” Diệp Phong dừng bước chân lại, anh ngoái đầu nhìn thoáng qua cô, giọng điệu vẫn lãnh đạm nhau thường ngày.
Mộng Tiêu vẫn còn đứng ở cửa không hề có động tĩnh.
Cô khinh thường nhìn Diệp Phong, sao hắn lại đột nhiên tốt đến như thế vậy? Phải chăng bởi vì… hiện tại thân phận của cô là hôn thê của Mộc Lăng Phi sao?
Đúng, cũng chỉ có có thể là như vậy, nghĩ lại vừa nãy ở Lưu Hương Các chạm phải Mộc Lăng Phi, không chừng một chốc sẽ không thể vào được phải ngồi ngoài đó thật…
“Vậy tôi đây không khách khí, xin quấy rầy.” Khóe miệng cô nở nụ cười, sau đó nhất chân theo sát phía sau Diệp Phong rồi đi vào, tuy rằng nghĩ đến sự việc ở Lưu Hương Các khiến cô có chút buồn bực.
Ai… Nhưng mà hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, sao lại khiến mình tủi thân được.
“Trước tiên cứ ngồi ở nơi này một lát.” Diệp Phong nhìn sô pha trước mắt sau đó đi thẳng vào trong phòng bếp.
Cô đi đến ngồi xuống ghế sô pha, Lục Mộng Tiêu nhìn khắp nơi rồi đánh giá căn nhà này, phải nói tuy rằng Diệp Phong là người chẳng ra gì nhưng phẩm vị thật đúng là rất tốt…
Cô nghiêng thân mình nhích lại gần, cô cảm thấy trên sô pha có thứ gì đó cộm cộm khiến cô ngồi không thoải mái, cô đứng dậy nhìn lại nơi mình vừa ngồi...
Cô móc chỗ phùng lên của sô pha, thứ cô móc ra là...
Ách…
Diệp Phong cũng quá phóng túng? Như thế nào lại có thể tùy tiện đem thứ này ném lên trên sô pha, quả thật là phong lưu thành tánh a…
“Cô Lục, cô đang ở nhà tôi, lấy vật kia là muốn ám chỉ gì thế?” Âm thanh trầm thấp, khàn khàn từ phía sau sô pha truyền đến…
Mộng Tiêu nghi hoặc nhìn phía thanh âm kia thì thấy Diệp Phong đang mang một chén nước đi về phía sô pha, lại nhìn xem đồ vật trong tay…
Cô lấy TT, muốn ám chỉ cái gì?
/1667
|