Chương 11: Nhầm chìa khóa
Cơ thể Mộc Lăng Phi cứng đờ, trong mắt hiện lên toàn nghi hoặc, sự kì lạ này vì anh biểu đạt không rõ hay sao? Rõ ràng anh nói là muốn kết bạn mà…
Nhưng tại sao cô không nhắc một lời nào về việc kết bạn?
Chẳng lẽ, cô không muốn kết bạn cùng với anh?
Không thể nào!
Sao có thể có người con gái không muốn kết bạn cùng Mộc Lăng Phi anh chứ?
"Đúng rồi, hôm nay chúng ta đã gặp mặt, nếu như Tiêu Tiêu có thời gian, không bằng chúng ta vào Bao Sương uống vài ly tán gẫu một chút?"
“Không được.” Cô dường như không cần phải suy nghĩ đã từ chối.
“Hả?” Mộc Lăng Phi có chút không thể tin vào tai mình khi nghe được lời từ chối đó.
“Tôi không rảnh, rất xin lỗi.” Lúc này Mộng Tiêu mới nói thêm một câu.
"À không sao, nhưng nếu không thì thế này đi, nếu không chúng ta tìm một thời gian rảnh để hẹn nhau, thế nào?" Anh nhìn cô với vẻ không thể tin được, không ngờ lại có người phụ nữ sẽ cự tuyệt lời mời của anh.
Hai người đứng đối diện với nhau, Mộng Tiêu cười một cách ngượng ngùng, tìm một thời gian rảnh để hẹn nhau? Sau này về chung nhà mỗi ngày đều có thể gặp, chỉ sợ nếu anh mà nhìn thấy dáng vẻ lúc cô ở nhà, thì sẽ chẳng vui vẻ mà nói những lời này đâu….
“Tôi xin nhận lòng tốt của anh, nhưng mà thật sự rất xin lỗi, trong khoảng thời gian này tôi rất bận không sắp xếp được thời gian, trước tiên cứ như vậy đi, tôi đi đây, tạm biệt.”
Mộng Tiêu cười nhạt, cô vẫy tay không nói thêm một lời nào nữa, dứt khoát chạy nhanh ra bên ngoài…
Chỉ để lại một mình Mộc Lăng Phi đứng trên hành lang nhốn nháo….
Hắn nhìn bóng dáng của Mộng Tiêu, cả người dường như không còn hơi sức, cô gái này…. thế mà thật sự đã cự tuyệt hắn không chỉ một mà là hai lần!
“Lăng Phi, sao anh còn đứng ở hành lang vậy? Mau vào đây chơi đi, mọi người đều đang đợi anh đó.” Lúc này, cửa của một căn phòng ở phía trước Bao Sương đã mở ra, một người đàn ông ló đầu ra vẫy tay với Mộc Lăng Phi.
“Không có hứng, không chơi đâu!” Sắc mặt Mộc Lăng Phi bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ lạnh lùng, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề vậy, tại sao mà Tiêu Tiêu, không để ý đến anh?
“Hả… Lăng Phi, anh đi đâu vậy?”
“Về nhà!”
Trước cửa của một căn hộ cao cấp, một cô gái bình thường với mái tóc dài ngang vai, cô mang một cặp kính đen đang đứng trước cửa phòng 602.
Lục Mộng Tiêu cầm chìa khóa trong tay, cô không ngừng cắm vào ổ khóa, làm sao vậy? Cô ấy đứng ở đây cắm thử cả mười mấy phút rồi, nhưng sao vẫn không thể mở được cửa chứ?
Chẳng lẽ chìa khóa có vấn đề?
Không đúng, đây rõ ràng là chiếc chìa khóa mà hôm qua Mộc Phi Lăng đưa cho cô, anh còn ngàn dặn vạn dò kêu cô đừng làm mất chìa khóa….
Sao lại không mở được chứ?
Rút chìa khóa ra, cô mở to đôi mắt tròn trịa nhìn chằm chằm vào chìa khóa, sẽ không phải là tên Mộc Lăng Phi kia cố ý đem chìa khóa giả đó chứ? Tên kia thật dám làm thế à?
Mộng Tiêu vừa nghĩ vừa dời mắt đến cửa phòng 601, thử những phòng khác xem sao.
Cô dứt khoát đi đến cửa phòng 601 và cắm chìa khóa vào, vặn mạnh một cái...
“Cạch….”
Cửa mở rồi…
Lục Mộng Tiêu mở mạnh của phòng ra, biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn cứng đờ, không phải chứ? Đây không phải là chìa khóa của phòng 602 sao? Tại sao lại có thể mở được cửa phòng của Diệp Phong cơ chứ?
/1667
|