Chương 10: Nữ thần Mộc Tiêu.
"tổng giám đốc Diệp! Tôi còn chưa nói muốn tự mình hiến thân mà!" Cô nghiến răng, âm thanh phát ra từ giữa kẽ răng.
"Còn cần tôi phải nói rõ ràng ra nữa sao? Ở một câu lạc bộ giải trí như thế này, cô chủ động xông vào phòng riêng của tôi, hành động đó hình như đã đủ nói lên tất cả...”
Theo lời anh, chỉ cần đi nhầm phòng thì đều bắt buộc phải đi ngủ cả à? Ban nãy nếu tiến vào là một người đàn ông, anh cũng sẽ làm như vậy à?
Ánh mắt Mộng Tiêu chuyển động một vòng, đột nhiên cô đứng thẳng lên.
Diệp Phong nhíu nhíu chân mày, tâm trạng rất phấn khởi xem cô còn muốn giở trò gì tiếp đây.
Mộng Tiêu nghiêng đầu, cô xoay người một cái, hai tay trực tiếp đè lên ngực Diệp Phong: "tổng giám đốc Diệp, ngài cảm thấy hành động hiện giờ của tôi là thế nào? Còn không vừa lòng sao?”
Cánh môi anh hé mở, mấp máy chuẩn bị nói gì đó...
“Tinh tinh tinh.”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đáng tan bầu không khí ám muội trong phòng, Lục Mộng Tiêu quét mắt, lập tức thuận thế thoát ra khỏi người anh, cô thận trọng lui về phía sau bức tường, cô dán sát người lên đó.
"tổng giám đốc Diệp vội như vậy, tôi không dám quấy rầy, anh cứ từ từ nghe điện thoại..." Thời cơ ngàn năm có một này, cô tuyệt đối không muốn bỏ lỡ, sau khi nói xong liền một mạch chạy ra khỏi phòng.
Cuộc điện thoại này đến rất đúng lúc, nếu không cô còn phải tốn không biết bao nhiêu công sức nữa mới có thể tìm được cơ hội.
Cộp cộp cộp...
Cô đi thẳng một đường khỏi Lưu Hương Các...
“Bộp.”
Bả vai cô đột nhiên va phải người nào đó...
Mộng Tiêu đang chạy vội quay đầu nhìn lại: “Xin lỗi, tôi không cố ý… tôi...” Cô còn chưa nói xong đã nhất thời đứng hình, kinh ngạc nhìn chằm chằm người mình vừa không cẩn thận đụng phải...
Mộc Lăng Phi?
Tại sao người cô va phải lại là anh?
Những bóng đèn thủy tinh trên hành lang nhẹ nhàng lắc lư, vẻ mặt Mộc Lăng Phi có chút mất kiên nhẫn, vừa xoa xoa mi tâm vừa nhìn xuống...
Khi ánh mắt nhìn thấy người vừa đụng phải mình...
"Tiêu Tiêu?" Chút không kiên nhẫn vừa mới lộ ra kia trong phút chốc tan thành mây khói, trán cũng giãn ra, anh định vài hôm nữa mới cho người hẹn gặp cô, vậy mà bây giờ lại gặp được ở nơi này.
Mộc Lăng Phi có album ảnh của cô, đương nhiên nhận ra được.
"Oa... Mộc tiên sinh, hóa ra là ngài." Mộng Tiêu lập tức lấy lại bình tĩnh, cô gật gật đầu, không biết có phải hôm nay cô ra đường không coi ngày hay không, mới trốn từ chỗ tên chú cầm thú kia ra liền gặp ngay cháu của anh.
Ai da...
"Thực thật không ngờ, sẽ gặp được cô ở đây đấy cô Tiêu, tôi sớm đã nghe một người bạn nhắc đến cô, tôi luôn muốn có dịp sẽ làm quen với cô…” Mộc Lăng Phi lịch thiệp mỉm cười, ánh mắt xinh đẹp như thêu hoa, trong đôi mắt ấy như dòng nước suối ấm áp động lòng người nhẹ nhàng lướt qua...
Đây chính là nụ cười của mỹ nam nha! Quả là đẹp đến nao lòng mà!
Nhưng cô không nhìn lầm đấy chứ? Gương mặt kiêu ngạo hôm qua cũng là của Mộc Lăng Phi đang đứng trước mặt này sao?
Tên này đổi tính rồi?
Cô nghĩ cũng không muốn tự tìm phiền toái khi làm bạn với tên này.
"Đã nghe tiếng của Mộc tiên sinh từ lâu, hôm nay may mắn được gặp, quả nhiên không giống như người thường.” Mộng Tiêu mỉm cười, cô chuẩn bị tìm một cái cớ để tùy tiện để giảng hòa.
/1667
|