Chương 9: Gãi đúng chỗ ngứa.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo song vẫn mở đèn tường nên mới có thể chiếu sáng một chút.
Người đâu?
Cô đi tới bên giường rồi nhìn xung quanh một chút.
"Đang tìm cái gì thế?" Một âm thanh từ tính chợt vang lên bên cạnh.
Ai?
Tại sao cô lại nghe thấy giọng nam trầm thấp, tao nhã như thế này...
Cô chắc chắn giọng nói này không thể nào là của một cô gái!
Lục Mộng Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, cô máy móc chậm rãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Phong nhẹ nhàng tựa vào khung cửa bên cạnh, khóe miệng anh treo một nụ cười như có như không, anh dùng ánh mắt trêu ghẹo mà nhìn cô.
"Diệp Phong? Anh..." Tại sao anh ta lại ở chỗ này vậy? Không phải anh đang cùng Mân Côi gạo nấu thành cơm rồi hay sao? Làm sao còn ở chỗ này? Mân Côi đâu? Không phải cả hai đã làm giao dịch gì đó chứ...
Cô cảm thấy trời đất xoay chuyển, cả đầu ong ong, cô nhìn thẳng vào Diệp Phong suýt chút chỉ thiếu viết lên mặt hai chữ xấu hổ to đùng nữa mà thôi.
"Hửm? Cô muốn gì thì cứ nói thẳng, không cần phải ấp ấp mở mở như vậy.” Diệp Phong đứng thẳng người, từng bước một tiến đến chỗ cô...
Nói thẳng...
Chẳng lẽ hỏi thẳng Mân Côi đi đâu rồi hay sao?
Lục Mộng Tiêu không ngừng đảo mắt, cô cố tình liếc nhìn phía sau anh ta, cô ngó trái ngó phải nhưng hoàn toàn không hề trông thấy bóng dáng Mân Côi. Kỳ quái, rõ ràng là Mân Côi bảo cô giao dịch ở đây, nhưng sao tới rồi lại không thấy người đâu?
"Phải rồi... Tại sao cô lại ở chỗ này?" Diệp Phong bước đến từng bước từng bước ép sát vào cô, anh từ trên cao nhìn xuống...
Lục Mộng Tiêu bất giác lui lại mấy bước.
"Tôi, tôi tới chỗ này..." Nguyên nhân chính không thể nào nói được, cô nên bịa lý do gì bây giờ?
"Cô đến đây là để giao dịch với người đàn bà kia.” Anh ta cười lạnh, bước từng bước tới: “Đến nước này rồi, tôi cũng không thể không nói, thật ra cho dù cô có hối lộ thủ trưởng cũng không biết gãi đúng chỗ ngứa, cô thế này làm tôi thất vọng quá đi...”
“Bang.”
Lục Mộng Tiêu ngã ngồi xuống chiếc giường đằng sau.
Không gãi đúng chỗ ngứa? Là ý gì đây? Chẳng lẽ Diệp Phong không thích Mân Côi? Nhưng vừa nãy lúc nói chuyện điện thoại cô rõ ràng nghe Mân Côi nói một cách tự tin như vậy...
Mắt cô trợn tròn.
Ánh mắt nghi hoặc của cô nhanh chóng trầm xuống.
"Anh mua chuộc Mân Côi?" Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có khả năng này, bằng không tại sao Mân Côi lại lừa cô đến đây.
"A..." Nụ cười trên môi anh bỗng chốc lạnh đi vài phần, anh cúi người, khuôn mặt kề sát mặt cô: “Làm gì phải hao tiền tốn của như vậy? Cô đem chính mình đóng gói lại mang tặng tôi không phải hay hơn sao?”
Bàn tay to lớn của anh đặt lên vai cô, ấn cô xuống giường.
"Diệp Phong!" Lục Mộng Tiêu thét lên một tiếng kinh hãi, cô không ngờ tên này lại khó đối phó như vậy, cô nghĩ, chỉ cần một mỹ nữ là có thể đáp ứng hắn...
Cô sai rồi, người đàn ông này chỉ muốn tìm kiếm thú vui từ cấp dưới mà thôi!
"Đừng..." Cô cảm thấy cổ mình có chút ngứa, không khỏi khẽ nhíu lại mày.
Còn hắn lại không ngừng việc đùa bỡn mái tóc dài của cô, còn tay kia thì vẫn chậm rãi tiến đến thắt lưng cô...
/1667
|