Chương 15: Việc này không thể thương lượng
“Ừ? Cái gì?”
“Cô nói xem là cái gì! Như thế nào, quên rồi?!” Anh trừng mắt một cái, lại hướng mắt đến thùng rác nhìn, tập ảnh bị ướt hôm qua vẫn còn nằm ở bên trong đó.
“Tập ảnh?” Đúng rồi, cái đồ vật kia a, cả ngày hôm nay cô đều bởi vì bị sự việc của Tuyết Tàng làm cho sứt đầu mẻ trán, làm sao còn sẽ nhớ rõ mấy thứ này, gãi gãi cái ót: “Tôi nhất định sẽ cho anh.”
“Ngày hôm qua tôi đã nói rồi, hôm nay nhất định phải đưa cho tôi! Cô cho dù biến cũng phải biến ra cho tôi!”
“Mười giờ đêm, tôi đi chỗ nào biến ra cho anh? Huống hồ ngày hôm qua tôi chỉ đáp ứng anh sẽ cho anh, cũng không đáp ứng anh nhất định phải hôm nay, anh gấp cái gì?”
“A……” Mộc Lăng Phi cười lạnh một tiếng: “Cô cái đứa con gái này vừa đần vừa quê, miệng còn nói dối! Cô là căn bản lấy không ra được, cho nên muốn kéo dài thời gian đúng không? Tôi nói cho cô, đồ nhà quê, việc này không thể thương lượng!”
Đuôi lông mày cũng tràn ngập sự tức giận, nghĩ đến tập ảnh kia là nghĩ tới hôm nay khi ở Lưu Hương Các bị Tiêu Tiêu lạnh nhạt, trong lòng lửa đốt càng thêm tràn đầy……
Hai người trừng mắt với nhau, ánh lửa chớp lóe, tầm mắt cọ xát phảng phất như ngòi nổ, chạm vào là nổ ngay……
Mộng Tiêu hít thật sâu một hơi, nỗ lực đem buồn bực trong lòng đè ép trở về, hơn nửa đêm, cô cũng không muốn bởi vì chút việc nhỏ này àm tranh cãi không thôi.
“Ngày mai, ngày mai tôi nhất định cho anh, được chứ?” Cô tận lực dùng giọng điệu dịu dàng nói.
“Cô đừng nghĩ lừa dối cho qua chuyện, cô cho rằng tôi còn sẽ tin tưởng cô sao?” Anh nói gần như không có nửa điểm suy xét, cảm giác chán ghét nồng đậm từ đáy mắt phóng ra.
“Vậy anh muốn tôi làm như thế nào?” Hơn nửa đêm, cô có thể đi nơi nào làm? Đầu lại choáng váng, chân lại đau, cô hiện tại chỉ muốn ngây ngốc nằm trong chăn.
“Hừ a……” Mộc Lăng Phi cười giễu một tiếng, một tay túm Mộng Tiêu lên, kéo cô liền hướng ra bên ngoài nhà đi, giống như là ném gà con, trực tiếp quăng cô ra ngoài cửa: “Lục Mộng Tiêu, buổi tối hôm nay nếu cô không lấy ra được tập ảnh đưa cho tôi, cũng đừng nghĩ vào phòng ngủ! Nếu vẫn luôn không lấy ra được, chúng ta……cứ đợi mà xem!”
‘ phanh ’
Cửa phòng bị đóng lại.
Mộng Tiêu đứng ở trên hành lang, nhìn cửa phòng đóng chặt kia, đè lại bực tức trong lòng, đợi một chút nói: “Mộc Lăng Phi, anh quả thực quá đáng quá rồi !”
“Vậy thì thế nào? Đừng quấy rầy bổn đại gia nghỉ ngơi! Cút xa một chút!” Không nghĩ tới tên khốn Mộc Lăng Phi còn trả lời, tuy rằng thanh âm thanh rất mơ hồ, nhưng cũng đủ để cho cô nghe được rõ ràng.
Cô giận.
Cô trực tiếp dùng một chân đạp lên trên cửa, cửa không đá văng, chân lại đau……
Xung quanh an tĩnh……
‘ két két……’ Lúc này cửa phòng cách vách 601 lại mở ra, Diệp Phong mặc quần áo nhẹ nhàng đi ra, đôi mắt lạnh băng nhìn lướt qua Lục Mộng Tiêu đứng ở bên cạnh.
Mộng Tiêu cũng nhìn về phía Diệp Phong một chút, anh làm sao lại đi ra? Cũng đúng, làm ra động tĩnh lớn như vậy, không có khả năng không ồn đến anh, mất mặt! Nếu Diệp Phong hỏi, cô nên nói như thế nào mới được đây?
Suy nghĩ.
Tầm mắt của Diệp Phong lại chỉ dừng lại ở trên người cô vài giây, không để ý đến cái gì, quay đầu đóng cửa lại đi đến cửa thang máy đi đến……
/1667
|