Âu Dương Tuệ Như vốn nghĩ rằng lần đó thái tử chủ động gọi đến nàng dùng bữa, là vì để cho Ngô thị thị uy, cố ý muốn gây khó dễ mình. Làm sao tưởng tượng được, sau khi trở về liền nghe được tin tức Ngô thị đã bị cấm cung nửa năm, trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc.
Thế thân có bộ dạng tương tự như thế, coi vậy nhưng rất khó tìm! Nghe nói lúc trước khi thái tử có được Ngô thị như lấy được bảo vật, mặc cho thân phận Ngô thị không cao, lại dám tranh cãi với Thái Hậu ba ngày, mới để Ngô thị được làm sườn phi, độc sủng hai năm, chưa bao giờ quở trách lấy một câu, nay phạt Ngô thị cấm cung, mà còn cấm tận nửa năm, quả thật là xoay một vòng thật đặc biệt.
Không phải thái tử uống nhầm thuốc rồi chứ, hay là lại tìm được thế thân mới rồi!
Âu Dương Tuệ Như nhàn nhàn suy nghĩ, nhưng không chút liên tưởng đến trên người bản thân mình, cho đến hai ba ngày qtiếp theo, ngày ngày thái tử triệu nàng cùng đi dùng bữa, còn liên tiếp giúp nàng gắp thức ăn, thái độ ôn nhu hòa nhã, không có việc gì tự dưng đưa lễ vật cho nàng, Âu Dương Tuệ Như trì độn mãi cũng phát hiện, thái tử đây là đang lấy lòng nàng.
Giờ mới phát hiện giá trị của ‘chị ‘ sao? Tính lung lạc chị, cũng chính là lung lạc Âu Dương Tĩnh Vũ, có lợi cho việc củng cố ngôi vị thái tử của bản thân. Hóa ra Hoàn Nhan Cảnh này cũng không phải đã bị Lưu Văn Thanh làm cho hôn mê mất rồi!
Âu Dương Tuệ Như coi như đã hiểu được, tuy rằng trong bụng phiền chán, nhưng đối với việc thái tử lấy lòng cũng không cự tuyệt. Lại nói dù như thế nào, thái tử cũng là lão đại của Dục Khánh cung, là ‘cấp trên trực tiếp’ của nàng, có quan hệ tốt với thái tử, nàng ở trong cung làm việc cũng sẽ càng thuận lợi hơn.
Tạm thời cùng với thái tử kết thành minh hữu, Âu Dương Tuệ Như hợp thời tỏ ra thiện ý với thái tử, biểu đạt ý nguyện bản thân đồng ý cùng thái tử làm vợ chồng trên danh nghĩa, làm cho thái tử càng thêm vừa lòng, yên tâm mang theo nàng liên tục tiến đến Từ Ninh Cung biểu diễn tiếc mục vợ chồng thật yêu nhau, khiến cho trong lòng Thái Hậu vô cùng thoải mái.
Thế Tông thấy Thái tử phạt Ngô thị, một mặt cùng với Thái tử phi tình cảm như hoa với bướm, cảm tình hòa thuận, khiến Thái Hậu cùng với lão Thừa tướng an lòng, đối thái tử với cũng vừa lòng .
Toàn bộ cục diện vui mừng lớn như vậy, đúng là ý đồ tranh thủ của Âu Dương Tuệ Như, đối với nàng có lợi nhất. Nàng từng chút xoay chuyển hình tượng bản thân mình ở trong lòng mọi người, củng cố địa vị bản thân, sau này đến ngày đối phó Giang Ánh Nguyệt và Lưu Văn Thanh, cũng có thể có thêm vây cánh.
Việc xoay chuyển hình tượng vô dụng bước đầu tiên đã đi rồi, bước thứ hai Thế Tông cũng mở giúp con đường thật tốt cho nàng, nàng giúp đỡ Thái Hậu chuẩn bị nghi thức cầu mưa cùng với việc quyên góp, đây là cơ hội của nàng, nàng nhất định phải dùng hết sức để làm, làm cho thật thỏa đáng, làm cho mọi người phải thay đối cách nhìn về nàng.
Mang ý nghĩ như vậy, Âu Dương Tuệ Như đem một ít phương pháp tổ chức từ thiện quyên tiền của hiện đại viết ra, rồi thêm thêm bớt bớt, đổi thành áp dụng cho Đại Kim, sau đó trình cho Thái Hậu xem, Thái Hậu đọc xong, vô cùng kinh ngạc, càng khẳng định nàng có năng lực.
Trong lúc đang khẩn trương chuẩn bị, rốt cục đã đến ngày cầu mưa.
Thế Tông đã chiêu cáo thiên hạ, đem nghi thức cử hành cầu mưa, tế đàn thiết lập tại đỉnh núi Thiên Hoa, đồng thời đi cùng còn có thành viên hoàng thất cùng văn võ bá quan vì nạn dân Tây Nam cầu phúc.
Ý chỉ vừa ra, đến ngày này, trên kinh thành có rất nhiều người đều đổ xô ra đường, tất cả mọi người cũng đều hướng về núi Thiên Hoa, hy vọng có thể chiêm ngưỡng phong thái hoàng thất.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Dục Khánh cung, Âu Dương Tuệ Như đã ăn mặc thỏa đáng, đang chuẩn bị đi đến Từ Ninh Cung đưa tin trước, lại bị Tần ma ma ngăn cản, “Tiểu thư, người lại thử thay bộ đồ với trang sức này được không? Trường hợp long trọng như vậy, tiểu thư đừng chỉ dùng một cây ngân trâm thôi, quá đơn sơ giản dị rồi.”
Tiểu Vũ cầm một bộ trang sức khéo léo tinh xảo và hoa mỹ trình đến trước mặt Âu Dương Tuệ Như, mong đợi nhìn nàng, dùng ánh mắt khẩn cầu: tiểu thư thử đi, thử đi mà.
Âu Dương Tuệ Như mặc triều phục Thái tử phi màu đỏ, trên người không có đeo trang sức dư thừa, trên mặt không chút phấn son, chỉ hơi dặm một ít son màu đỏ trên môi, mái tóc đen vấn thành kiểu Lưu Vân, cũng không cài quá nhiều trâm, mà chỉ dùng một cây trâm bạc kết sau đầu rồi thôi. Một thân tuy rằng đơn giản, cũng không làm mất vẻ trang trọng, càng tô điểm thêm cho dung mạo nàng, bộc lộ khí chất cao quý.
Âu Dương Tuệ Như nhìn ngắm bản thân mình trong kính thủy ngân, hài lòng gật đầu, xua tay nói với Tần ma ma: “Không cần, như vậy là vừa. Trường hợp hôm nay tuy rằng long trọng, nhưng các ngươi chớ quên, tình hình hạn hán Tây Nam vẫn còn nghiêm trọng, quốc khố ngày càng hao hụt, mấy ngày trước phụ hoàng mới ban chỉ dụ, giao cho hậu cung phải nghiêm chỉnh thực hiện tiết kiệm, cắt giảm chi phí. Hôm nay toàn bộ dân chúng trong kinh đều nhìn vào, nhất là đối với hậu cung, hoàng thất càng phải gương mẫu.”
Tần ma ma và Tiểu Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, vô cùng bội phục tiểu thư nhà mình, sắc mặt ban nãy nhanh chóng thu hồi. Bộ dạng này của tiểu thư, càng ngày càng giống với Thừa tướng, đều nói hổ phụ không sinh khuyển tử*, không phải là thế này sao! (đồng nghĩa với câu ‘hổ phụ sinh hổ tử’, người giỏi không thể có con vô dụng)
Ba người đi tới Từ Ninh Cung khi, Thái Hậu cũng vừa thu xếp thỏa đáng, đang chờ các tần phi đến tập hợp, nhìn thấy Âu Dương Tuệ Như ăn mặc đơn giản nhưng trang trọng, thâm tâm vừa lòng gật đầu, trong mắt mang theo vui mừng.
Âu Dương Tuệ Như hành lễ với Thái Hậu xong, rồi đứng dậy thoáng nhìn Thái Hậu cũng một thân ăn mặc tương tự, thì biết bản thân mình đã làm đúng rồi.
Thái Hậu và Âu Dương Tuệ Như ngồi xuống, cùng nhau trò chuyện một lúc, tần phi chốn hậu cung mới lục tục kéo đến đông đủ. Lần lượt nhìn môt lượt trang phục các tần phi, người sau so với người trước càng kiều diễm hơn, người sau so với người trước càng xa hoa hơn, Thái Hậu đen mặt.
“Hôm nay là tế lễ cầu mưa, không phải là hậu cung tuyển phi! Dân chúng gặp nạn, quốc khố thiếu thốn, Hoàng Thượng hạ chỉ nghiêm túc thực hiện tiết kiệm, các ngươi còn không biết hay sao? Các ngươi ăn mặc thế này, là muốn để cho dân chúng biết cái gì gọi là ‘Ngoài đường xương đông lạnh, lầu son rượu thịt hỏng’*? Hử?” Thái Hậu cau mày, trên mặt tức giận thâm trầm, ‘chát’ một tiếng, đánh thật mạnh vào cái án kỷ, lớn tiếng thét hỏi.
*Lộ hữu đống tử cốt, chu môn tửu nhục xú: lộ có xương chết cóng, chu môn rượu thịt thối; nghĩa: ngoài đường đầy người chết cóng, chết đói, nhà giàu thì rượu thịt ê hề đến nỗi hư hỏng cả.
Các phi đều cúi đầu, câm như hến, trong lòng hối hận không thôi.
Vừa vặn Thế Tông đang đến để đón Thái Hậu, từ xa đã nghe thấy tiếng Thái Hậu đánh vào mặt bàn, tiếng động cùng tiếng hét giống như giận dữ mắng mỏ, bước chân không khỏi nhanh hơn, sau khi vào cửa, thấy vẻ mặt Thái Hậu không tốt, lập tức bực mình chất vấn, “Đây là chuyện gì? Ai đã khiến cho Thái Hậu tức giận?”
Mọi người cúi đầu càng thấp, không dám trả lời.
Thế Tông nhìn về phía Thái Hậu, Thái Hậu thở dài, đầu ngón tay chỉ chỉ về hướng các tần phi, “Hôm nay phải đi cầu mưa tạo phúc cho nạn dân, dựng hình ảnh hoàng thất Đại Kim ta yêu dân như con, thành hình tượng đồng cam cộng khổ với dân chúng, Hoàng đế nhìn bộ dáng ăn mặc của các nàng xem, hận không thể làm cho toàn bộ mọi người kinh thành biết hoàng thất ta xa xỉ vô độ, tức chết ai gia!”
Thái Hậu dứt lời, nắm bàn tay Âu Dương Tuệ Như đứng dậy, có chút vui mừng khen ngợi: “Vẫn là Thái tử phi tuy còn nhỏ, nhưng hiểu được Hoàng Thượng khổ tâm.” Thái Hậu cũng biết lúc đầu Thế Tông không hài lòng Âu Dương Tuệ Như làm Thái Tử Phi, Thái Hậu đây là ở trước mặt Thế Tông cho Âu Dương Tuệ Như thêm phân lượng.
Thái Hậu quá lo lắng, không cần Thái Hậu nói đỡ, việc Âu Dương Tuệ Như ‘nịnh bợ’ cùng một loạt sự kiện đã gần như có hiệu quả, ấn tượng Thế Tông đối với Âu Dương Tuệ Như càng ngày càng ngày tốt hơn, sớm đã không còn thành kiến như lúc ban đầu.
Thoáng nhìn sang người bên cạnh Thái Hậu, Thái tử phi một thân trang trọng đơn giản, lại càng đặc biệt sang trọng, đôi mắt Thế Tông sáng ngời, trong lòng hơi hơi xúc động: đầy rẫy trong cung này, không có lấy một nhan sắc nào xuất chúng hơn so với Thái tử phi. Quay đầu nhìn lại một đám tần phi tô son trét phấn đậm đặc, ăn mặc xa hoa, bỗng nhiên Thế Tông thấy chán ngán, lửa giận trong lòng điên cuồng thiêu đốt.
“Người đâu, lấy một cái khay lớn đến.” Thế Tông nâng tay, hướng các người hầu đi theo bên cạnh lạnh giọng hạ lệnh.
Giang Ánh Nguyệt một thân trắng trong thuần khiết bước ra khỏi hàng ngũ, rất nhanh liền đem một cái khay thật to đến, đứng bên cạnh Thế Tông.
“Tháo những trang sức các ngươi đeo trên người xuống, bỏ vào trong khay.” Thế Tông lạnh lùng đưa mắt nhìn các tần phi đứng im bất động một chỗ không dám nhúc nhích, giọng điệu hạ lệnh mang theo sự không kiên nhẫn.
Chúng tần phi tuân lệnh, vội vàng người trước kẻ sau mau mau tháo trang sức, bỏ vào trong khay, chỉ trong chốc lát, cái khay liền tràn đầy, nhìn biểu tình Giang Ánh Nguyệt phải cố hết sức để nâng, khẳng định trọng lượng không nhẹ.
Thế Tông liếc châu báu quý giá muôn màu muôn vẻ trong cái khay, thản nhiên mở miệng, “Những trang sức này, coi như là hôm nay các ngươi thêm vào quyên tặng lạc quyên, sau khi trở về, lại phạt mỗi người sao chép ba trăm lần 《 cung quy 》, vì tội kháng chỉ ngày hôm nay của các ngươi.”
Chúng tần phi nghe vậy, sắc mặt tất cả trắng bệch, tim đau thịt đau.
Vì để áp chế tần phi khác, các nàng người nào không phải lấy trang sức cất giấu dưới đáy hòm ra đeo? Vì muốn hôm nay đặc biệt nhất, hấp dẫn chú ý Hoàng Thượng, làm sao còn nhớ đến thánh chỉ mà nhiều ngày trước Hoàng Thượng đã nói? Hiện tại thì tốt lắm, lỗ lớn rồi!
Thế Tông đối với biểu tình như cha mẹ chết của các tần phi làm như không thấy, lập tức nhìn lại hướng Thái Hậu và Thái tử phi, ôn hòa mở miệng, “Mẫu hậu, sắp giờ rồi, chúng ta khởi hành đi.”
Thái Hậu đối với việc Thế Tông vừa xử lý rất vừa lòng, sắc mặt khó chịu sớm đã tiêu tan, kéo tay Âu Dương Tuệ Như, ngồi chung phượng liễn, xuất phát về núi Thiên Hoa.
Chỉ một người không có xui xẻo chọc vào Thái Hậu và Thế Tông, lại có may mắn ngồi phượng liễn cùng với Thái Hậu, chúng tần phi đối với Thái Tử Phi, chỉ còn lại có hâm mộ ghen tị và phẫn hận.
Ba tầng ở núi Thiên Hoa, ba tầng ngoài đã bị cấm vệ quân của Thế Tông vây quanh, ba bước một đội, năm bước một trạm, bất cứ lúc nào cũng có tiểu đội cấm quân đi tuần kiểm tra, canh phòng nghiêm ngặt, trên đỉnh núi lại có mấy ngàn nhân tài bắn cung hạng nhất đang mai phục, ám vệ cũng mang theo cung nỏ được tăng sức mạnh. Nếu như phản tặc tiền triều muốn gây chuyện vào thời gian này, địa điểm này, không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.
Không lo việc an toàn, nghi thức cầu mưa tiến hành vô cùng thuận lợi. Gia Tát là thân đệ đệ của Thái Hậu, là đại vu sư đức cao vọng trọng nhất Đại Kim đang đội mặt nạ gỗ cắm đầy lông chim, vung pháp trượng trong tay, nhảy theo nhịp trống mãnh liệt, tạo nên vũ điệu hiến tế Tát Mãn cực kỳ thần bí và đặc sắc.
Mỗi một động tác nhấc tay dậm chân của hắn đều theo nhịp trống, vòng quanh tế đàn, hướng mặt ngó dân chúng đang vây xem tế lễ. Chẳng bao lâu, các tế ti mang mặt nạ đứng một vòng chung quanh cũng bắt đầu đi theo động tác nhảy của hắn, chỉ là có chút cứng ngắc, nhìn qua có chút không đồng bộ.
Nhìn thấy tình cảnh lần này, nhãn tình Thái Hậu sáng lên, ngồi thẳng lưng, ngay cả Thế Tông cũng có biểu tình chăm chú hẳn.
Lại qua không bao lâu, một vòng dân chúng đứng ở hàng đầu có biểu tình mê man, cuối cùng là vòng quanh đại vu sư Gia Tát, y hệt các tế ti, động tác nhảy cứng ngắc, giống như những con rối gỗ bị người ta thao túng.
Thấy tình cảnh như vậy, hàng loạt dân chúng ồ lên, bàn tán sôi nổi. Trong đám người có người từng nghe nói qua Tát Mãn giáo hô lên một câu “Thần hàng” (thần rơi xuống ???), những người chung quanh lên tiếng hỏi ‘Thần hàng’ đáp ý chính là ‘Thần linh nhập thân thể người phàm, nhằm chúc phúc người phàm’, lập tức gây nên một loạt tiếng than sợ hãi. Một truyền mười, mười truyền trăm, số người múa theo ngày càng nhiều .
Mắt thấy cục diện sắp không khống chế được, vẫn là cấm vệ quân ngăn cách đám người ra xa xa, mới không có quá nhiều người lan tràn gia nhập vào đội ngũ đại vu sư Gia Tát.
Thái Hậu nhìn thấy thế, trong mắt hiện lên ý vui mừng, cất giọng cảm thán: “Đây là đại thần hàng! Là đại thần hàng đã lâu rồi chưa từng xuất hiện! Đại Kim Quốc ta nhất định sẽ hưng thịnh!”
Thế Tông gật đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc lần đầu tiên lộ ra một chút tươi cười rõ ràng.
Nhìn thấy biểu tình hai người thật kích động, Âu Dương Tuệ Như hơi hơi suy nghĩ, liền hiểu ra vấn đề trong đó.
Cái gọi là ‘Thần hàng’, bất quá là động tác nhảy múa theo vũ đạo phù thủy có tiết tấu cùng với điệu nhạc này đã thôi miên quần chúng đang vây xem mà thôi. Phần lớn người bị thôi miên là ‘Đại thần hàng’, chuyện này nếu nhìn công lực người thôi miên mà nói. Đại vu sư Gia Tát cũng có chút bản lĩnh.
Nghi thức hiến tế tràn ngập truyền kỳ màu sắc qua đi, các dân chúng đã thán phục, sau đó hoàng thái hậu và Thế Tông ra mặt, tuyên bố hoàng thất quyên tặng một số lượng lớn tài vật cứu tế nạn dân, lập tức làm cho mọi người cùng nhau ủng hộ, từ hoàng thân quốc thích cho tới dân chúng bình dân, đều bị khẳng khái hỗ trợ thêm tiền.
Bởi vì Âu Dương Tuệ Như d94 có sự an bài thích đáng, phái người chuyên duy trì trật tự, thu nhận lạc quyên, tuy rằng hiện trường chỉ thấy toàn đầu người, lại chen tay chen chân, nhưng ngay ngắn trật tự, không có vấn đề gì xảy ra.
Sau khi kiểm kê lạc quyên, nhiều tới mức làm cho Thế Tông và Thái Hậu nghẹn họng nhìn trân trối. Có nhiều tiền tài cùng báu vật riêng như vậy, đừng nói là để cứu tế khu bị thiên tai, cho dù là trùng kiến cả một khu thiên tai, cũng còn dư dả.
Càng may mắn hơn là, nghi thức cầu mưa sắp qua ngày thứ hai, khu hạn hán Tây Nam bỗng nhiên mây đen vần vũ, dân chúng nơi đó đón mưa, từ xa hướng về phía kinh thành dập đầu không ngừng, trong miệng hô to ‘vạn tuế’ ba lần, thật lâu mới ngừng lại. Mà Tát Mãn giáo, lặng yên kinh thành một thời gian giờ được truyền bá rộng ra, chỉ thời gian ngắn ngủn mà giáo đồ chiếm gần hết trong dân chúng.
Công thần phía sau hết tất cả những màn này, Thái tử phi điện hạ đã được hoàng đế Thế Tông cùng với Thái Hậu thừa nhận rất cao, vả lại sủng ái có thêm. Đến giờ phút này, bất luận Thái tử phi ở trong cung, hay là trong giới quý tộc ở kinh thành, đều là người nổi bật có một không hai, trí tuệ hiền đức tên tuổi được lưu truyền. Mà trong nguyên tác kịch bản thì vốn là Giang Ánh Nguyệt hưởng thụ hết thảy này, giờ đây ngoài việc được thăng chức làm nữ quan tam phẩm ra, hiện vẫn như cũ yên lặng vô danh trà trộn ở bên người Thế Tông, tìm đường leo lên trên, kiếm cơ hội xâm nhập trung tâm quyền lực Đại Kim.
Thế thân có bộ dạng tương tự như thế, coi vậy nhưng rất khó tìm! Nghe nói lúc trước khi thái tử có được Ngô thị như lấy được bảo vật, mặc cho thân phận Ngô thị không cao, lại dám tranh cãi với Thái Hậu ba ngày, mới để Ngô thị được làm sườn phi, độc sủng hai năm, chưa bao giờ quở trách lấy một câu, nay phạt Ngô thị cấm cung, mà còn cấm tận nửa năm, quả thật là xoay một vòng thật đặc biệt.
Không phải thái tử uống nhầm thuốc rồi chứ, hay là lại tìm được thế thân mới rồi!
Âu Dương Tuệ Như nhàn nhàn suy nghĩ, nhưng không chút liên tưởng đến trên người bản thân mình, cho đến hai ba ngày qtiếp theo, ngày ngày thái tử triệu nàng cùng đi dùng bữa, còn liên tiếp giúp nàng gắp thức ăn, thái độ ôn nhu hòa nhã, không có việc gì tự dưng đưa lễ vật cho nàng, Âu Dương Tuệ Như trì độn mãi cũng phát hiện, thái tử đây là đang lấy lòng nàng.
Giờ mới phát hiện giá trị của ‘chị ‘ sao? Tính lung lạc chị, cũng chính là lung lạc Âu Dương Tĩnh Vũ, có lợi cho việc củng cố ngôi vị thái tử của bản thân. Hóa ra Hoàn Nhan Cảnh này cũng không phải đã bị Lưu Văn Thanh làm cho hôn mê mất rồi!
Âu Dương Tuệ Như coi như đã hiểu được, tuy rằng trong bụng phiền chán, nhưng đối với việc thái tử lấy lòng cũng không cự tuyệt. Lại nói dù như thế nào, thái tử cũng là lão đại của Dục Khánh cung, là ‘cấp trên trực tiếp’ của nàng, có quan hệ tốt với thái tử, nàng ở trong cung làm việc cũng sẽ càng thuận lợi hơn.
Tạm thời cùng với thái tử kết thành minh hữu, Âu Dương Tuệ Như hợp thời tỏ ra thiện ý với thái tử, biểu đạt ý nguyện bản thân đồng ý cùng thái tử làm vợ chồng trên danh nghĩa, làm cho thái tử càng thêm vừa lòng, yên tâm mang theo nàng liên tục tiến đến Từ Ninh Cung biểu diễn tiếc mục vợ chồng thật yêu nhau, khiến cho trong lòng Thái Hậu vô cùng thoải mái.
Thế Tông thấy Thái tử phạt Ngô thị, một mặt cùng với Thái tử phi tình cảm như hoa với bướm, cảm tình hòa thuận, khiến Thái Hậu cùng với lão Thừa tướng an lòng, đối thái tử với cũng vừa lòng .
Toàn bộ cục diện vui mừng lớn như vậy, đúng là ý đồ tranh thủ của Âu Dương Tuệ Như, đối với nàng có lợi nhất. Nàng từng chút xoay chuyển hình tượng bản thân mình ở trong lòng mọi người, củng cố địa vị bản thân, sau này đến ngày đối phó Giang Ánh Nguyệt và Lưu Văn Thanh, cũng có thể có thêm vây cánh.
Việc xoay chuyển hình tượng vô dụng bước đầu tiên đã đi rồi, bước thứ hai Thế Tông cũng mở giúp con đường thật tốt cho nàng, nàng giúp đỡ Thái Hậu chuẩn bị nghi thức cầu mưa cùng với việc quyên góp, đây là cơ hội của nàng, nàng nhất định phải dùng hết sức để làm, làm cho thật thỏa đáng, làm cho mọi người phải thay đối cách nhìn về nàng.
Mang ý nghĩ như vậy, Âu Dương Tuệ Như đem một ít phương pháp tổ chức từ thiện quyên tiền của hiện đại viết ra, rồi thêm thêm bớt bớt, đổi thành áp dụng cho Đại Kim, sau đó trình cho Thái Hậu xem, Thái Hậu đọc xong, vô cùng kinh ngạc, càng khẳng định nàng có năng lực.
Trong lúc đang khẩn trương chuẩn bị, rốt cục đã đến ngày cầu mưa.
Thế Tông đã chiêu cáo thiên hạ, đem nghi thức cử hành cầu mưa, tế đàn thiết lập tại đỉnh núi Thiên Hoa, đồng thời đi cùng còn có thành viên hoàng thất cùng văn võ bá quan vì nạn dân Tây Nam cầu phúc.
Ý chỉ vừa ra, đến ngày này, trên kinh thành có rất nhiều người đều đổ xô ra đường, tất cả mọi người cũng đều hướng về núi Thiên Hoa, hy vọng có thể chiêm ngưỡng phong thái hoàng thất.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Dục Khánh cung, Âu Dương Tuệ Như đã ăn mặc thỏa đáng, đang chuẩn bị đi đến Từ Ninh Cung đưa tin trước, lại bị Tần ma ma ngăn cản, “Tiểu thư, người lại thử thay bộ đồ với trang sức này được không? Trường hợp long trọng như vậy, tiểu thư đừng chỉ dùng một cây ngân trâm thôi, quá đơn sơ giản dị rồi.”
Tiểu Vũ cầm một bộ trang sức khéo léo tinh xảo và hoa mỹ trình đến trước mặt Âu Dương Tuệ Như, mong đợi nhìn nàng, dùng ánh mắt khẩn cầu: tiểu thư thử đi, thử đi mà.
Âu Dương Tuệ Như mặc triều phục Thái tử phi màu đỏ, trên người không có đeo trang sức dư thừa, trên mặt không chút phấn son, chỉ hơi dặm một ít son màu đỏ trên môi, mái tóc đen vấn thành kiểu Lưu Vân, cũng không cài quá nhiều trâm, mà chỉ dùng một cây trâm bạc kết sau đầu rồi thôi. Một thân tuy rằng đơn giản, cũng không làm mất vẻ trang trọng, càng tô điểm thêm cho dung mạo nàng, bộc lộ khí chất cao quý.
Âu Dương Tuệ Như nhìn ngắm bản thân mình trong kính thủy ngân, hài lòng gật đầu, xua tay nói với Tần ma ma: “Không cần, như vậy là vừa. Trường hợp hôm nay tuy rằng long trọng, nhưng các ngươi chớ quên, tình hình hạn hán Tây Nam vẫn còn nghiêm trọng, quốc khố ngày càng hao hụt, mấy ngày trước phụ hoàng mới ban chỉ dụ, giao cho hậu cung phải nghiêm chỉnh thực hiện tiết kiệm, cắt giảm chi phí. Hôm nay toàn bộ dân chúng trong kinh đều nhìn vào, nhất là đối với hậu cung, hoàng thất càng phải gương mẫu.”
Tần ma ma và Tiểu Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, vô cùng bội phục tiểu thư nhà mình, sắc mặt ban nãy nhanh chóng thu hồi. Bộ dạng này của tiểu thư, càng ngày càng giống với Thừa tướng, đều nói hổ phụ không sinh khuyển tử*, không phải là thế này sao! (đồng nghĩa với câu ‘hổ phụ sinh hổ tử’, người giỏi không thể có con vô dụng)
Ba người đi tới Từ Ninh Cung khi, Thái Hậu cũng vừa thu xếp thỏa đáng, đang chờ các tần phi đến tập hợp, nhìn thấy Âu Dương Tuệ Như ăn mặc đơn giản nhưng trang trọng, thâm tâm vừa lòng gật đầu, trong mắt mang theo vui mừng.
Âu Dương Tuệ Như hành lễ với Thái Hậu xong, rồi đứng dậy thoáng nhìn Thái Hậu cũng một thân ăn mặc tương tự, thì biết bản thân mình đã làm đúng rồi.
Thái Hậu và Âu Dương Tuệ Như ngồi xuống, cùng nhau trò chuyện một lúc, tần phi chốn hậu cung mới lục tục kéo đến đông đủ. Lần lượt nhìn môt lượt trang phục các tần phi, người sau so với người trước càng kiều diễm hơn, người sau so với người trước càng xa hoa hơn, Thái Hậu đen mặt.
“Hôm nay là tế lễ cầu mưa, không phải là hậu cung tuyển phi! Dân chúng gặp nạn, quốc khố thiếu thốn, Hoàng Thượng hạ chỉ nghiêm túc thực hiện tiết kiệm, các ngươi còn không biết hay sao? Các ngươi ăn mặc thế này, là muốn để cho dân chúng biết cái gì gọi là ‘Ngoài đường xương đông lạnh, lầu son rượu thịt hỏng’*? Hử?” Thái Hậu cau mày, trên mặt tức giận thâm trầm, ‘chát’ một tiếng, đánh thật mạnh vào cái án kỷ, lớn tiếng thét hỏi.
*Lộ hữu đống tử cốt, chu môn tửu nhục xú: lộ có xương chết cóng, chu môn rượu thịt thối; nghĩa: ngoài đường đầy người chết cóng, chết đói, nhà giàu thì rượu thịt ê hề đến nỗi hư hỏng cả.
Các phi đều cúi đầu, câm như hến, trong lòng hối hận không thôi.
Vừa vặn Thế Tông đang đến để đón Thái Hậu, từ xa đã nghe thấy tiếng Thái Hậu đánh vào mặt bàn, tiếng động cùng tiếng hét giống như giận dữ mắng mỏ, bước chân không khỏi nhanh hơn, sau khi vào cửa, thấy vẻ mặt Thái Hậu không tốt, lập tức bực mình chất vấn, “Đây là chuyện gì? Ai đã khiến cho Thái Hậu tức giận?”
Mọi người cúi đầu càng thấp, không dám trả lời.
Thế Tông nhìn về phía Thái Hậu, Thái Hậu thở dài, đầu ngón tay chỉ chỉ về hướng các tần phi, “Hôm nay phải đi cầu mưa tạo phúc cho nạn dân, dựng hình ảnh hoàng thất Đại Kim ta yêu dân như con, thành hình tượng đồng cam cộng khổ với dân chúng, Hoàng đế nhìn bộ dáng ăn mặc của các nàng xem, hận không thể làm cho toàn bộ mọi người kinh thành biết hoàng thất ta xa xỉ vô độ, tức chết ai gia!”
Thái Hậu dứt lời, nắm bàn tay Âu Dương Tuệ Như đứng dậy, có chút vui mừng khen ngợi: “Vẫn là Thái tử phi tuy còn nhỏ, nhưng hiểu được Hoàng Thượng khổ tâm.” Thái Hậu cũng biết lúc đầu Thế Tông không hài lòng Âu Dương Tuệ Như làm Thái Tử Phi, Thái Hậu đây là ở trước mặt Thế Tông cho Âu Dương Tuệ Như thêm phân lượng.
Thái Hậu quá lo lắng, không cần Thái Hậu nói đỡ, việc Âu Dương Tuệ Như ‘nịnh bợ’ cùng một loạt sự kiện đã gần như có hiệu quả, ấn tượng Thế Tông đối với Âu Dương Tuệ Như càng ngày càng ngày tốt hơn, sớm đã không còn thành kiến như lúc ban đầu.
Thoáng nhìn sang người bên cạnh Thái Hậu, Thái tử phi một thân trang trọng đơn giản, lại càng đặc biệt sang trọng, đôi mắt Thế Tông sáng ngời, trong lòng hơi hơi xúc động: đầy rẫy trong cung này, không có lấy một nhan sắc nào xuất chúng hơn so với Thái tử phi. Quay đầu nhìn lại một đám tần phi tô son trét phấn đậm đặc, ăn mặc xa hoa, bỗng nhiên Thế Tông thấy chán ngán, lửa giận trong lòng điên cuồng thiêu đốt.
“Người đâu, lấy một cái khay lớn đến.” Thế Tông nâng tay, hướng các người hầu đi theo bên cạnh lạnh giọng hạ lệnh.
Giang Ánh Nguyệt một thân trắng trong thuần khiết bước ra khỏi hàng ngũ, rất nhanh liền đem một cái khay thật to đến, đứng bên cạnh Thế Tông.
“Tháo những trang sức các ngươi đeo trên người xuống, bỏ vào trong khay.” Thế Tông lạnh lùng đưa mắt nhìn các tần phi đứng im bất động một chỗ không dám nhúc nhích, giọng điệu hạ lệnh mang theo sự không kiên nhẫn.
Chúng tần phi tuân lệnh, vội vàng người trước kẻ sau mau mau tháo trang sức, bỏ vào trong khay, chỉ trong chốc lát, cái khay liền tràn đầy, nhìn biểu tình Giang Ánh Nguyệt phải cố hết sức để nâng, khẳng định trọng lượng không nhẹ.
Thế Tông liếc châu báu quý giá muôn màu muôn vẻ trong cái khay, thản nhiên mở miệng, “Những trang sức này, coi như là hôm nay các ngươi thêm vào quyên tặng lạc quyên, sau khi trở về, lại phạt mỗi người sao chép ba trăm lần 《 cung quy 》, vì tội kháng chỉ ngày hôm nay của các ngươi.”
Chúng tần phi nghe vậy, sắc mặt tất cả trắng bệch, tim đau thịt đau.
Vì để áp chế tần phi khác, các nàng người nào không phải lấy trang sức cất giấu dưới đáy hòm ra đeo? Vì muốn hôm nay đặc biệt nhất, hấp dẫn chú ý Hoàng Thượng, làm sao còn nhớ đến thánh chỉ mà nhiều ngày trước Hoàng Thượng đã nói? Hiện tại thì tốt lắm, lỗ lớn rồi!
Thế Tông đối với biểu tình như cha mẹ chết của các tần phi làm như không thấy, lập tức nhìn lại hướng Thái Hậu và Thái tử phi, ôn hòa mở miệng, “Mẫu hậu, sắp giờ rồi, chúng ta khởi hành đi.”
Thái Hậu đối với việc Thế Tông vừa xử lý rất vừa lòng, sắc mặt khó chịu sớm đã tiêu tan, kéo tay Âu Dương Tuệ Như, ngồi chung phượng liễn, xuất phát về núi Thiên Hoa.
Chỉ một người không có xui xẻo chọc vào Thái Hậu và Thế Tông, lại có may mắn ngồi phượng liễn cùng với Thái Hậu, chúng tần phi đối với Thái Tử Phi, chỉ còn lại có hâm mộ ghen tị và phẫn hận.
Ba tầng ở núi Thiên Hoa, ba tầng ngoài đã bị cấm vệ quân của Thế Tông vây quanh, ba bước một đội, năm bước một trạm, bất cứ lúc nào cũng có tiểu đội cấm quân đi tuần kiểm tra, canh phòng nghiêm ngặt, trên đỉnh núi lại có mấy ngàn nhân tài bắn cung hạng nhất đang mai phục, ám vệ cũng mang theo cung nỏ được tăng sức mạnh. Nếu như phản tặc tiền triều muốn gây chuyện vào thời gian này, địa điểm này, không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.
Không lo việc an toàn, nghi thức cầu mưa tiến hành vô cùng thuận lợi. Gia Tát là thân đệ đệ của Thái Hậu, là đại vu sư đức cao vọng trọng nhất Đại Kim đang đội mặt nạ gỗ cắm đầy lông chim, vung pháp trượng trong tay, nhảy theo nhịp trống mãnh liệt, tạo nên vũ điệu hiến tế Tát Mãn cực kỳ thần bí và đặc sắc.
Mỗi một động tác nhấc tay dậm chân của hắn đều theo nhịp trống, vòng quanh tế đàn, hướng mặt ngó dân chúng đang vây xem tế lễ. Chẳng bao lâu, các tế ti mang mặt nạ đứng một vòng chung quanh cũng bắt đầu đi theo động tác nhảy của hắn, chỉ là có chút cứng ngắc, nhìn qua có chút không đồng bộ.
Nhìn thấy tình cảnh lần này, nhãn tình Thái Hậu sáng lên, ngồi thẳng lưng, ngay cả Thế Tông cũng có biểu tình chăm chú hẳn.
Lại qua không bao lâu, một vòng dân chúng đứng ở hàng đầu có biểu tình mê man, cuối cùng là vòng quanh đại vu sư Gia Tát, y hệt các tế ti, động tác nhảy cứng ngắc, giống như những con rối gỗ bị người ta thao túng.
Thấy tình cảnh như vậy, hàng loạt dân chúng ồ lên, bàn tán sôi nổi. Trong đám người có người từng nghe nói qua Tát Mãn giáo hô lên một câu “Thần hàng” (thần rơi xuống ???), những người chung quanh lên tiếng hỏi ‘Thần hàng’ đáp ý chính là ‘Thần linh nhập thân thể người phàm, nhằm chúc phúc người phàm’, lập tức gây nên một loạt tiếng than sợ hãi. Một truyền mười, mười truyền trăm, số người múa theo ngày càng nhiều .
Mắt thấy cục diện sắp không khống chế được, vẫn là cấm vệ quân ngăn cách đám người ra xa xa, mới không có quá nhiều người lan tràn gia nhập vào đội ngũ đại vu sư Gia Tát.
Thái Hậu nhìn thấy thế, trong mắt hiện lên ý vui mừng, cất giọng cảm thán: “Đây là đại thần hàng! Là đại thần hàng đã lâu rồi chưa từng xuất hiện! Đại Kim Quốc ta nhất định sẽ hưng thịnh!”
Thế Tông gật đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc lần đầu tiên lộ ra một chút tươi cười rõ ràng.
Nhìn thấy biểu tình hai người thật kích động, Âu Dương Tuệ Như hơi hơi suy nghĩ, liền hiểu ra vấn đề trong đó.
Cái gọi là ‘Thần hàng’, bất quá là động tác nhảy múa theo vũ đạo phù thủy có tiết tấu cùng với điệu nhạc này đã thôi miên quần chúng đang vây xem mà thôi. Phần lớn người bị thôi miên là ‘Đại thần hàng’, chuyện này nếu nhìn công lực người thôi miên mà nói. Đại vu sư Gia Tát cũng có chút bản lĩnh.
Nghi thức hiến tế tràn ngập truyền kỳ màu sắc qua đi, các dân chúng đã thán phục, sau đó hoàng thái hậu và Thế Tông ra mặt, tuyên bố hoàng thất quyên tặng một số lượng lớn tài vật cứu tế nạn dân, lập tức làm cho mọi người cùng nhau ủng hộ, từ hoàng thân quốc thích cho tới dân chúng bình dân, đều bị khẳng khái hỗ trợ thêm tiền.
Bởi vì Âu Dương Tuệ Như d94 có sự an bài thích đáng, phái người chuyên duy trì trật tự, thu nhận lạc quyên, tuy rằng hiện trường chỉ thấy toàn đầu người, lại chen tay chen chân, nhưng ngay ngắn trật tự, không có vấn đề gì xảy ra.
Sau khi kiểm kê lạc quyên, nhiều tới mức làm cho Thế Tông và Thái Hậu nghẹn họng nhìn trân trối. Có nhiều tiền tài cùng báu vật riêng như vậy, đừng nói là để cứu tế khu bị thiên tai, cho dù là trùng kiến cả một khu thiên tai, cũng còn dư dả.
Càng may mắn hơn là, nghi thức cầu mưa sắp qua ngày thứ hai, khu hạn hán Tây Nam bỗng nhiên mây đen vần vũ, dân chúng nơi đó đón mưa, từ xa hướng về phía kinh thành dập đầu không ngừng, trong miệng hô to ‘vạn tuế’ ba lần, thật lâu mới ngừng lại. Mà Tát Mãn giáo, lặng yên kinh thành một thời gian giờ được truyền bá rộng ra, chỉ thời gian ngắn ngủn mà giáo đồ chiếm gần hết trong dân chúng.
Công thần phía sau hết tất cả những màn này, Thái tử phi điện hạ đã được hoàng đế Thế Tông cùng với Thái Hậu thừa nhận rất cao, vả lại sủng ái có thêm. Đến giờ phút này, bất luận Thái tử phi ở trong cung, hay là trong giới quý tộc ở kinh thành, đều là người nổi bật có một không hai, trí tuệ hiền đức tên tuổi được lưu truyền. Mà trong nguyên tác kịch bản thì vốn là Giang Ánh Nguyệt hưởng thụ hết thảy này, giờ đây ngoài việc được thăng chức làm nữ quan tam phẩm ra, hiện vẫn như cũ yên lặng vô danh trà trộn ở bên người Thế Tông, tìm đường leo lên trên, kiếm cơ hội xâm nhập trung tâm quyền lực Đại Kim.
/83
|