Nghi thức cầu mưa và việc quyên góp thu được thành công lớn đã nằm trong dự tính từ trước, cũng không làm cho Âu Dương Tuệ Như đắc ý vênh váo. Vạn dặm trường chinh, nàng chỉ mới đi được bước đầu tiên thôi! Đợi đến hai ngày sau trời đổ mưa to ở Tây Nam, rồi từ đó truyền đến tin tức tình trạng hạn hán có phần giảm bớt, trong lòng nàng mới hơi kinh hãi, hô to may mắn.
Thật sự là vận khí dẫm phân chó! Rốt cục chị ‘chôm’ được một lần kịch bản của đại thần bàn tay vàng, không dễ dàng nha!
Âu Dương Tuệ Như cảm thán xong, suy nghĩ lại thắt chặt. Lần này Giang Ánh Nguyệt không thành công, tuyệt đối sẽ không nản lòng, với tính cách cứng cỏi của nàng ta, thất bại một lần, có khi còn kích thích nàng ta càng hăm hở tiến lên.
Theo như kịch bản ghi lại, Giang Ánh Nguyệt cứu tính mạng Thế Tông hai lần, cũng bởi vì vậy làm cho Thế Tông nảy sinh tình cảm với nàng ta, càng ngày càng sâu, thăng chức cho nàng ta từ một nữ quan nho nhỏ thành nữ quan nhất phẩm, hơn nữa còn kịch liệt phản bác ý kiến triều thần, ngoại lệ tấn phong Giang Ánh Nguyệt làm Hoàng quý phi, tốc độ thăng chức còn nhanh hơn so với việc phóng tên lửa.
Hai lần ân cứu mạng, một lần là đỡ mũi tên thay Thế Tông trong khi đi săn, một lần nữa là khi Thế Tông bị bệnh dịch, ngay lúc tính mạng vô cùng nguy cấp thì liều chết hiến một phương thuốc dân gian. Thấy ‘sến’ chưa, nghe thấy mắc ói?
Khi Âu Dương Tuệ Như đọc kịch bản đến đoạn đó, cứ như bị trúng ‘tà’ động kinh phong , đối diện với màn hình máy tính mà cười nghiêng ngả, nay quay đầu nhìn lại, thật là cười không nổi. Bởi vì, nàng xuyên rồi, hiện tại không phải trường quay phim, mà là dao thiệt kiếm thiệt, nếu nàng muốn cướp lấy danh tiếng của Giang Ánh Nguyệt, cần phải mạo hiểm tính mạng! Nếu như làm không tốt, đừng nói là nàng nói gở, có khả năng trở thành vật hi sinh ‘rớt đài’ đầu tiên.
Thật nhức đầu quá đi! Âu Dương Tuệ Như một mình mình nằm trên ghế quý phi xa hoa trong thư phòng, đau khổ xoa trán. Quên đi! Dù có đấu không lại thì cũng chỉ là chết, chỉ có thái tử mới thật thê thảm, so sánh với nhau mà nói, một mũi tên xuyên tim cùng với bệnh chết còn thoải mái hơn, tướng chết so với bị đối xử như con heo chết còn đẹp mặt hơn! Liều mạng thôi!
Sau khi đã chuẩn bị tư tưởng, Âu Dương Tuệ Như khôi phục tinh thần, tiếp tục lập kế hoạch tác chiến cho bước tiếp theo.
Tình tiết cụ thể là ‘Khi Thế Tông đi săn thì bị ám sát, Giang Ánh Nguyệt liều chết đỡ mũi tên giùm Thế Tông ‘.
Âu Dương Tuệ Như cầm một tờ giấy tuyên, nhìn hàng chữ giản thể như nhảy nhót trên tờ giấy tuyên này, nhíu mi trầm tư: cả đời Thế Tông bị ám sát vô số lần, bên cạnh lại có một đám thị vệ võ công cao cường bảo vệ, nhiều đại nam nhân như vậy, lại để cho Giang Ánh Nguyệt chỉ là một nữ tử tìm được cơ hội hộ giá? Vốn là một mũi tên xuyên tim, hơn nữa Giang Ánh Nguyệt chỉ là thiếu nữ yếu ớt, sao lại không mất mạng? Tất cả những việc này, nếu nói chỉ là trùng hợp, đánh chết Âu Dương Tuệ Như cũng không tin.
Ám sát lần này, mười phần thì có tám · chín phần là Giang Ánh Nguyệt đã an bài trước đó, chết vài người, ngược lại lấy được sự tín nhiệm Thế Tông, cuộc mua bán này đối với Giang Ánh Nguyệt đã được huấn luyện từ nhỏ trong hoàng tộc, kẻ vốn xem mạng người như cỏ rác mà nói, thật sự là có lời.
Nếu muốn hỏi Giang Ánh Nguyệt đã có bản lĩnh đến ẩn núp bên cạnh Thế Tông như thế, hà cớ gì không giết luôn Thế Tông báo thù cho cha luôn cho rồi? Đáp án rất đơn giản, không nói đến việc Giang Ánh Nguyệt có thể vừa ra tay có thành công hay không, có thể bại lộ thân phận Lưu Văn Thanh là đệ đệ ra hay không, chỉ dựa vào dã tâm bọn họ muốn phục hồi Đại Chu, Thế Tông mà chết thì ảnh hưởng đến lợi ích bọn họ. Bọn họ không quyền không thế, không có địa vị, dù có cũng chỉ là hai ba tử sĩ, nếu muốn phục quốc, đứng ở đỉnh cao quyền lực, hoàn toàn không có cửa.
Hơn nữa, từ khi Thế Tông xây dựng đất nước tới nay, chính trị trong sạch, xã hội ổn định, dân chúng an cư lạc nghiệp, so với thời kỳ của Đại Chu thống tr thì tốt hơn rất nhiều, cũng bởi vậy mà uy nghiêm danh vọng hoàng thất Đại Kim từ từ tăng vọt. Nếu bọn họ giết chết Thế Tông, đảo loạn cục diện chính trị Đại Kim, phục hồi chế độ cũ, kẻ hưởng ứng chắc hẳn không nhiều lắm, ngược lại có khi còn bị thiết kỵ của Đại Kim diệt trừ, toàn quân chưa ra trận đã bị diệt sạch.
Cho nên con đường này không xong, muốn phục quốc chỉ có thể đi bằng con đường tắt khác, quét sạch từ trong nội bộ Đại Kim. Chính cái gọi là ‘Thiên lý chi đê’*, tức là làm cho hoàng quyền Đại Kim sụp đổ từ bên trong, mà bọn họ chỉ cần âm thầm giúp đỡ mở rộng sự sụp đổ đó, dần dần thu lấy quyền lực, cho đến lúc thay đổi sang triều đại mới, đây mới là kết quả mà Giang Ánh Nguyệt theo đuổi.
* Lấy từ: 千里之堤, 溃于蚁穴Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt: con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối. Ví với việc nhỏ không để ý sẽ xảy ra chuyện lớn
Cho nên, hai tỷ đệ bọn họ mới có thể tách ra đến ẩn núp bên cạnh Thế Tông cùng với thái tử. Một người là hoàng đế hiện tại của Đại Kim, một người là hoàng đế tương lai của Đại Kim, khống chế được hai người này, Đại Kim còn không bị bọn họ nắm chặt trong lòng bàn tay sao? Quả nhiên là tính hay kế hay thật!
Sau một phen suy đoán ý đồ hai tỷ đệ này, Âu Dương Tuệ Như hoàn hồn, đem sự chú ý tập trung lại ở hai chữ ‘đi săn’.
Mùa thu quả là thời tiết tốt để đi săn thú, dường như nàng từng có nghe Thái Hậu nói qua, nửa tháng sau hoàng thất sẽ tổ chức cuộc đi săn thật lớn, màn kịch này, chắc không phải cũng sắp lên sàn diễn đó chứ?
Lấy tâm tính nóng lòng của Giang Ánh Nguyệt, một kích không thành, rất có khả năng sẽ an bài như vậy, xem ra, nàng cũng phải chuẩn bị trước một phen, lo trước phòng hậu họa.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Tuệ Như cầm lấy bút lông, chấm mực viết một hàng chữ, rồi vo tròn, thuận tay ném sang một bên. Về phần Thế Tông bị bệnh dịch, nàng thật sự phân tích không ra khi nào thì phát sinh, chỉ có thể từ giờ trở đi ráng mà lo đọc nhiều sách thuốc có liên quan một chút.
Bệnh dịch ở cổ đại không phải một loại bệnh, mà gồm rất nhiều căn bệnh gọi chung, bệnh thương hàn, thiên hoa, dịch chuột, ôn dịch… Đều có thể gọi chung và gắn liền với thời gian xảy ra dịch.
Ngoại trừ dịch chuột và ôn dịch, Thế Tông có khả năng bệnh thương hàn và thiên hoa nhất.
Nếu là bệnh thương hàn, rất có thể là bởi vì nhiệt độ thay đổi, vi khuẩn sinh sản, như vậy thời kỳ phát bệnh đại khái là vào lúc đổi từ mùa đông sang xuân hoặc xuân sang hạ, cách hiện giờ cũng khoảng nửa năm; nếu là thiên hoa, thì không biết chừng, chiếu theo thời gian của kịch bản mà xem xét, có lẽ là sau lễ hội săn bắn, đảo mắt liền phát tác. Nhưng cho dù là khi nào, nàng cũng không có thể thả lỏng cảnh giác, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.
Đại khái trong lòng đã có sự chuẩn bị, Âu Dương Tuệ Như bắt đầu lên chương trình học tập cưỡi ngựa bắn cung. Nếu muốn khi đi săn có thể luôn bám sát Thế Tông, cướp màn hộ giá kia của Giang Ánh Nguyệt, không biết cưỡi ngựa bắn cung là ngàn lần không thể được .
Âu Dương Tuệ Như thuộc phái hành động, có ý tưởng, lập tức sẽ theo đó mà tiến hành. Ngày thứ hai nàng liền đến Từ Ninh Cung, biểu đạt nguyện vọng với Thái Hậu là bản thân mình muốn học tập cưỡi ngựa bắn cung, để khi săn bắn ở Tây Sơn được đồng hành thi đấu với thái tử.
Người Nữ Chân, bất luận nam nữ, đều giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, săn thú càng là hoạt động bọn họ yêu thích nhất trong số những thứ yêu thích. Trước kia Thái Hậu còn lo lắng Âu Dương Tuệ Như là người Hán, bài xích nữ tử tập võ, khó có thể dung nhập hoạt động như vậy của hoàng thất, hiện giờ thấy tình cảm vợ chồng nàng với Thái tử không có trở ngại, hơn nữa còn thấy nàng chủ động yêu cầu, trong lòng cao hứng không biết bao nhiêu, lập tức cho sư phụ chuyên dạy cưỡi ngựa bắn cung mặc nàng sai khiến, đồng thời còn ban thưởng nàng một con hãn huyết bảo mã.
Có Thái Hậu sau lưng ủng hộ, rốt cục cuộc sống từ hai điểm một đường ‘Dục Khánh cung —— Từ Ninh Cung’ của Âu Dương Tuệ Như lại gia tăng thêm một nội dung mới, biến thành ba điểm một đường ‘Dục Khánh cung —— Từ Ninh Cung —— bãi tập’.
Kiếp trước bởi vì yêu cầu quay phim, cơ bản Âu Dương Tuệ Như cũng có học qua cưỡi ngựa, mà cưỡi ngựa cũng không tệ. Giờ đây, sau khi mình và con ngựa quen thuộc nhau, nàng giục ngựa đi thong thả một vòng, sau khi cảm nhận được có thể rồi thì thử chạy nhanh, làm sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung vô cùng ngoài ý muốn, lập tức thay đổi kế hoạch dạy học, riêng việc dạy nàng bắn tên tại chỗ cũng lập tức tăng lên hai bậc.
Bắn tên cần sức mạnh, kỹ xảo cùng với thiên phú, ba món này thiếu một thứ cũng không được. Âu Dương Tuệ Như trí tuệ hơn người, học cái gì cũng nhanh, còn có thể từ một suy ra ba, nhưng mà từ lúc học bắn tên, tư chất ngu ngốc, thật làm cho sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung của nàng bó tay chịu chết (thúc thủ vô sách).
Hôm nay, Âu Dương Tuệ Như đúng giờ đi vào bãi tập, mượn bộ cung tiễn mà gần đây mình quen dùng, đeo túi đựng tên, bắt đầu khổ luyện với việc bắn tên trong vòng mười mét.
Vẻ mặt nàng còn vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng rất tập trung, tư thế đứng lại bày ra cũng thật ‘chuẩn’.
‘Vèooo vèooooo’, mấy tiếng xé gió vang lên, liên tiếp mười tên bắn ra, Âu Dương Tuệ Như buông cây cung ra, biểu tình trên mặt còn lưu lại khí phách vừa rồi khi bắn tên, thân thể đứng thẳng, lưng thẳng, phong phạm cao thủ mười phần đủ mười.
Mở rộng màn hình ra xíu, tấm bia mười mét trụi lủi chẳng có gì, mà chung quanh nó lại rơi đầy tên bắn không trúng bia, sư phụ dạy bắn tên cưỡi ngựa cúi lưng, đầu đầy vạch đen, chịu khó thay nàng thu lượm tên.
Lập tức thắt lưng thẳng tắp của Âu Dương Tuệ Như rũ xuống, môi hồng cong cong vễnh lên, trên mặt lộ ra vẻ thất bại, bên cạnh đó Tần ma ma Tiểu Vũ nhìn thấy thế, vội vàng an ủi nàng.
Thế Tông vừa bước vào bãi tập định kiểm tra chiến mã thì vừa vặn nhìn thấy một màn buồn cười này, dừng bước từ xa, chú ý bóng dáng Âu Dương Tuệ Như suy sút, hai tròng mắt tối đen nổi lên mấy phần ý cười thật sâu.
Tại sao mà đứa nhỏ này lại thú vị như vậy thế nhỉ? Thế Tông nghĩ bụng.
Giang Ánh Nguyệt đi theo phía sau Thế Tông, thấy tài bắn cung vô cùng thê thảm của Âu Dương Tuệ Như, cúi đầu, khóe miệng không dấu vết nhếch lên, trong lòng trào phúng: Thái tử phi trí tuệ hơn người cũng có thời điểm chật vật như vậy, còn bị Hoàn Nhan Bất Phá bắt gặp, thật sự là bất hạnh nha!
Âu Dương Tuệ Như không phát hiện đoàn người Thế Tông đã đến, nhìn chằm chằm cung tiễn trong tay cắn môi tự nghĩ: cả nhà mi, chị thông minh như vậy, học cái gì cũng chỉ cần 3 phút là bắt chước theo được, tại sao có thể chỉ mỗi việc bắn tên lại không được chứ? Nhất định là do nguyên nhân từ cái chuôi cung tên này! Đổi cây khác!
Nghĩ như thế, nàng giống như tức giận đưa tay ném cây cung văng ra xa.
Thấy động tác Âu Dương Tuệ Như, đôi mắt Giang Ánh Nguyệt sáng ngời, khóe miệng cười nhạo càng sâu, vui sướng khi người gặp họa nghĩ thầm: người Nữ Chân trước khi chưa xây dựng đất nước đều dựa vào du mục săn bắn mà sống, cung tiễn là công cụ sinh tồn, đối với bọn họ có ý nghĩa đặc thù, ngày thường cực kỳ quý trọng. Âu Dương Tuệ Như gây ‘thương tích’ cho cung tiễn như thế, chắc chắn sẽ khiến Hoàn Nhan Bất Phá phản cảm.
Quả thực hiện tại vẻ mặt Thế Tông không ngờ, chau mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng, bước mấy bước về phía trước muốn lên tiếng răn dạy, lại khó khăn dừng bước chân lại. Bởi vì nhìn thấy vẻ mặt Âu Dương Tuệ Như đằng xa xa chính là rất đau lòng chạy tới chỗ cung tiễn, ôm cung tiễn bị vứt đó vào trong lòng, không ngừng lấy tay áo chà lau, vô cùng yêu thương trân trọng.
Thấy hành vi Âu Dương Tuệ Như trước sau tương phản lớn như thế, Giang Ánh Nguyệt ngạc nhiên, thầm mắng: nữ nhân này sao lại thay đổi lớn như vậy! Đã ném đi, còn chạy lại ôm vào làm gì?
Trên thực tế, Âu Dương Tuệ Như ném cung xuống liền hối hận .
Đây chính là nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng trong trăm ngàn cung tiễn, chẳng những tinh xảo khéo léo hơn so với cung tên khác, trên thân cung còn được nàng cố ý khắc tên kiếp trước của mình để nhấn mạnh quyền sở hữu. Cái tên đó là nàng đi tìm đại sư chuyên về thư pháp thiết kế cho mình, chữ viết mạnh mẽ hữu lực, như rồng bay phượng múa, khắc vào lên đó cũng là vì tiếc nuối hào quang thiên hậu của bản thân.
Nàng là cái tương đương cảm xúc hóa nhân, như thế có kỷ niệm ý nghĩa cung tiễn, nàng đương nhiên luyến tiếc thật sự vứt bỏ, vừa rồi đều chỉ là vì phát tiết trong lòng buồn khổ thôi.
Khó chịu phát tiết ra xong rồi, tinh thần nàng tỉnh táo lại, thất bại trên mặt trở thành hư không, tiếp nhận cung tên sư phụ đưa tên, nâng tay kéo cây, đối với cái bia xa xa lại tiếp tục luyện tập ‘vèooo vèoooo’.
Lần này, nàng vẫn như trước tập bắn vô cùng vui vẻ, nhưng trên cái bia thượng vẫn như cũ trống trơn, mà Tần ma ma với Tiểu Vũ, sư phụ vẫn đứng ở một bên nhìn nàng tập bắn, trên mặt những người đó đều mang theo biểu cảm nhìn quen lắm rồi.
Thế Tông nhìn thấy một loạt hành động tác của Âu Dương Tuệ Như, bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười cực kỳ vui vẻ. Thái tử phi này thật sự là tínhtình trẻ con, đơn thuần đáng yêu, khó trách Thái Hậu thích như vậy! Hắn buồn cười nghĩ thầm.
Giang Ánh Nguyệt nhìn không thấy biểu tìnhThế Tông, nhưng có thể từ trong tiếng cười đó cảm nhận được tâm tình khoái trá của hắn, Giang Ánh Nguyệt nhìn Âu Dương Tuệ Như đằng xa vẫn còn luyện tập bắn tên, trong mắt hiện lên một chút cừu hận thấu xương.
Thật sự là vận khí dẫm phân chó! Rốt cục chị ‘chôm’ được một lần kịch bản của đại thần bàn tay vàng, không dễ dàng nha!
Âu Dương Tuệ Như cảm thán xong, suy nghĩ lại thắt chặt. Lần này Giang Ánh Nguyệt không thành công, tuyệt đối sẽ không nản lòng, với tính cách cứng cỏi của nàng ta, thất bại một lần, có khi còn kích thích nàng ta càng hăm hở tiến lên.
Theo như kịch bản ghi lại, Giang Ánh Nguyệt cứu tính mạng Thế Tông hai lần, cũng bởi vì vậy làm cho Thế Tông nảy sinh tình cảm với nàng ta, càng ngày càng sâu, thăng chức cho nàng ta từ một nữ quan nho nhỏ thành nữ quan nhất phẩm, hơn nữa còn kịch liệt phản bác ý kiến triều thần, ngoại lệ tấn phong Giang Ánh Nguyệt làm Hoàng quý phi, tốc độ thăng chức còn nhanh hơn so với việc phóng tên lửa.
Hai lần ân cứu mạng, một lần là đỡ mũi tên thay Thế Tông trong khi đi săn, một lần nữa là khi Thế Tông bị bệnh dịch, ngay lúc tính mạng vô cùng nguy cấp thì liều chết hiến một phương thuốc dân gian. Thấy ‘sến’ chưa, nghe thấy mắc ói?
Khi Âu Dương Tuệ Như đọc kịch bản đến đoạn đó, cứ như bị trúng ‘tà’ động kinh phong , đối diện với màn hình máy tính mà cười nghiêng ngả, nay quay đầu nhìn lại, thật là cười không nổi. Bởi vì, nàng xuyên rồi, hiện tại không phải trường quay phim, mà là dao thiệt kiếm thiệt, nếu nàng muốn cướp lấy danh tiếng của Giang Ánh Nguyệt, cần phải mạo hiểm tính mạng! Nếu như làm không tốt, đừng nói là nàng nói gở, có khả năng trở thành vật hi sinh ‘rớt đài’ đầu tiên.
Thật nhức đầu quá đi! Âu Dương Tuệ Như một mình mình nằm trên ghế quý phi xa hoa trong thư phòng, đau khổ xoa trán. Quên đi! Dù có đấu không lại thì cũng chỉ là chết, chỉ có thái tử mới thật thê thảm, so sánh với nhau mà nói, một mũi tên xuyên tim cùng với bệnh chết còn thoải mái hơn, tướng chết so với bị đối xử như con heo chết còn đẹp mặt hơn! Liều mạng thôi!
Sau khi đã chuẩn bị tư tưởng, Âu Dương Tuệ Như khôi phục tinh thần, tiếp tục lập kế hoạch tác chiến cho bước tiếp theo.
Tình tiết cụ thể là ‘Khi Thế Tông đi săn thì bị ám sát, Giang Ánh Nguyệt liều chết đỡ mũi tên giùm Thế Tông ‘.
Âu Dương Tuệ Như cầm một tờ giấy tuyên, nhìn hàng chữ giản thể như nhảy nhót trên tờ giấy tuyên này, nhíu mi trầm tư: cả đời Thế Tông bị ám sát vô số lần, bên cạnh lại có một đám thị vệ võ công cao cường bảo vệ, nhiều đại nam nhân như vậy, lại để cho Giang Ánh Nguyệt chỉ là một nữ tử tìm được cơ hội hộ giá? Vốn là một mũi tên xuyên tim, hơn nữa Giang Ánh Nguyệt chỉ là thiếu nữ yếu ớt, sao lại không mất mạng? Tất cả những việc này, nếu nói chỉ là trùng hợp, đánh chết Âu Dương Tuệ Như cũng không tin.
Ám sát lần này, mười phần thì có tám · chín phần là Giang Ánh Nguyệt đã an bài trước đó, chết vài người, ngược lại lấy được sự tín nhiệm Thế Tông, cuộc mua bán này đối với Giang Ánh Nguyệt đã được huấn luyện từ nhỏ trong hoàng tộc, kẻ vốn xem mạng người như cỏ rác mà nói, thật sự là có lời.
Nếu muốn hỏi Giang Ánh Nguyệt đã có bản lĩnh đến ẩn núp bên cạnh Thế Tông như thế, hà cớ gì không giết luôn Thế Tông báo thù cho cha luôn cho rồi? Đáp án rất đơn giản, không nói đến việc Giang Ánh Nguyệt có thể vừa ra tay có thành công hay không, có thể bại lộ thân phận Lưu Văn Thanh là đệ đệ ra hay không, chỉ dựa vào dã tâm bọn họ muốn phục hồi Đại Chu, Thế Tông mà chết thì ảnh hưởng đến lợi ích bọn họ. Bọn họ không quyền không thế, không có địa vị, dù có cũng chỉ là hai ba tử sĩ, nếu muốn phục quốc, đứng ở đỉnh cao quyền lực, hoàn toàn không có cửa.
Hơn nữa, từ khi Thế Tông xây dựng đất nước tới nay, chính trị trong sạch, xã hội ổn định, dân chúng an cư lạc nghiệp, so với thời kỳ của Đại Chu thống tr thì tốt hơn rất nhiều, cũng bởi vậy mà uy nghiêm danh vọng hoàng thất Đại Kim từ từ tăng vọt. Nếu bọn họ giết chết Thế Tông, đảo loạn cục diện chính trị Đại Kim, phục hồi chế độ cũ, kẻ hưởng ứng chắc hẳn không nhiều lắm, ngược lại có khi còn bị thiết kỵ của Đại Kim diệt trừ, toàn quân chưa ra trận đã bị diệt sạch.
Cho nên con đường này không xong, muốn phục quốc chỉ có thể đi bằng con đường tắt khác, quét sạch từ trong nội bộ Đại Kim. Chính cái gọi là ‘Thiên lý chi đê’*, tức là làm cho hoàng quyền Đại Kim sụp đổ từ bên trong, mà bọn họ chỉ cần âm thầm giúp đỡ mở rộng sự sụp đổ đó, dần dần thu lấy quyền lực, cho đến lúc thay đổi sang triều đại mới, đây mới là kết quả mà Giang Ánh Nguyệt theo đuổi.
* Lấy từ: 千里之堤, 溃于蚁穴Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt: con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối. Ví với việc nhỏ không để ý sẽ xảy ra chuyện lớn
Cho nên, hai tỷ đệ bọn họ mới có thể tách ra đến ẩn núp bên cạnh Thế Tông cùng với thái tử. Một người là hoàng đế hiện tại của Đại Kim, một người là hoàng đế tương lai của Đại Kim, khống chế được hai người này, Đại Kim còn không bị bọn họ nắm chặt trong lòng bàn tay sao? Quả nhiên là tính hay kế hay thật!
Sau một phen suy đoán ý đồ hai tỷ đệ này, Âu Dương Tuệ Như hoàn hồn, đem sự chú ý tập trung lại ở hai chữ ‘đi săn’.
Mùa thu quả là thời tiết tốt để đi săn thú, dường như nàng từng có nghe Thái Hậu nói qua, nửa tháng sau hoàng thất sẽ tổ chức cuộc đi săn thật lớn, màn kịch này, chắc không phải cũng sắp lên sàn diễn đó chứ?
Lấy tâm tính nóng lòng của Giang Ánh Nguyệt, một kích không thành, rất có khả năng sẽ an bài như vậy, xem ra, nàng cũng phải chuẩn bị trước một phen, lo trước phòng hậu họa.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Tuệ Như cầm lấy bút lông, chấm mực viết một hàng chữ, rồi vo tròn, thuận tay ném sang một bên. Về phần Thế Tông bị bệnh dịch, nàng thật sự phân tích không ra khi nào thì phát sinh, chỉ có thể từ giờ trở đi ráng mà lo đọc nhiều sách thuốc có liên quan một chút.
Bệnh dịch ở cổ đại không phải một loại bệnh, mà gồm rất nhiều căn bệnh gọi chung, bệnh thương hàn, thiên hoa, dịch chuột, ôn dịch… Đều có thể gọi chung và gắn liền với thời gian xảy ra dịch.
Ngoại trừ dịch chuột và ôn dịch, Thế Tông có khả năng bệnh thương hàn và thiên hoa nhất.
Nếu là bệnh thương hàn, rất có thể là bởi vì nhiệt độ thay đổi, vi khuẩn sinh sản, như vậy thời kỳ phát bệnh đại khái là vào lúc đổi từ mùa đông sang xuân hoặc xuân sang hạ, cách hiện giờ cũng khoảng nửa năm; nếu là thiên hoa, thì không biết chừng, chiếu theo thời gian của kịch bản mà xem xét, có lẽ là sau lễ hội săn bắn, đảo mắt liền phát tác. Nhưng cho dù là khi nào, nàng cũng không có thể thả lỏng cảnh giác, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.
Đại khái trong lòng đã có sự chuẩn bị, Âu Dương Tuệ Như bắt đầu lên chương trình học tập cưỡi ngựa bắn cung. Nếu muốn khi đi săn có thể luôn bám sát Thế Tông, cướp màn hộ giá kia của Giang Ánh Nguyệt, không biết cưỡi ngựa bắn cung là ngàn lần không thể được .
Âu Dương Tuệ Như thuộc phái hành động, có ý tưởng, lập tức sẽ theo đó mà tiến hành. Ngày thứ hai nàng liền đến Từ Ninh Cung, biểu đạt nguyện vọng với Thái Hậu là bản thân mình muốn học tập cưỡi ngựa bắn cung, để khi săn bắn ở Tây Sơn được đồng hành thi đấu với thái tử.
Người Nữ Chân, bất luận nam nữ, đều giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, săn thú càng là hoạt động bọn họ yêu thích nhất trong số những thứ yêu thích. Trước kia Thái Hậu còn lo lắng Âu Dương Tuệ Như là người Hán, bài xích nữ tử tập võ, khó có thể dung nhập hoạt động như vậy của hoàng thất, hiện giờ thấy tình cảm vợ chồng nàng với Thái tử không có trở ngại, hơn nữa còn thấy nàng chủ động yêu cầu, trong lòng cao hứng không biết bao nhiêu, lập tức cho sư phụ chuyên dạy cưỡi ngựa bắn cung mặc nàng sai khiến, đồng thời còn ban thưởng nàng một con hãn huyết bảo mã.
Có Thái Hậu sau lưng ủng hộ, rốt cục cuộc sống từ hai điểm một đường ‘Dục Khánh cung —— Từ Ninh Cung’ của Âu Dương Tuệ Như lại gia tăng thêm một nội dung mới, biến thành ba điểm một đường ‘Dục Khánh cung —— Từ Ninh Cung —— bãi tập’.
Kiếp trước bởi vì yêu cầu quay phim, cơ bản Âu Dương Tuệ Như cũng có học qua cưỡi ngựa, mà cưỡi ngựa cũng không tệ. Giờ đây, sau khi mình và con ngựa quen thuộc nhau, nàng giục ngựa đi thong thả một vòng, sau khi cảm nhận được có thể rồi thì thử chạy nhanh, làm sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung vô cùng ngoài ý muốn, lập tức thay đổi kế hoạch dạy học, riêng việc dạy nàng bắn tên tại chỗ cũng lập tức tăng lên hai bậc.
Bắn tên cần sức mạnh, kỹ xảo cùng với thiên phú, ba món này thiếu một thứ cũng không được. Âu Dương Tuệ Như trí tuệ hơn người, học cái gì cũng nhanh, còn có thể từ một suy ra ba, nhưng mà từ lúc học bắn tên, tư chất ngu ngốc, thật làm cho sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung của nàng bó tay chịu chết (thúc thủ vô sách).
Hôm nay, Âu Dương Tuệ Như đúng giờ đi vào bãi tập, mượn bộ cung tiễn mà gần đây mình quen dùng, đeo túi đựng tên, bắt đầu khổ luyện với việc bắn tên trong vòng mười mét.
Vẻ mặt nàng còn vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng rất tập trung, tư thế đứng lại bày ra cũng thật ‘chuẩn’.
‘Vèooo vèooooo’, mấy tiếng xé gió vang lên, liên tiếp mười tên bắn ra, Âu Dương Tuệ Như buông cây cung ra, biểu tình trên mặt còn lưu lại khí phách vừa rồi khi bắn tên, thân thể đứng thẳng, lưng thẳng, phong phạm cao thủ mười phần đủ mười.
Mở rộng màn hình ra xíu, tấm bia mười mét trụi lủi chẳng có gì, mà chung quanh nó lại rơi đầy tên bắn không trúng bia, sư phụ dạy bắn tên cưỡi ngựa cúi lưng, đầu đầy vạch đen, chịu khó thay nàng thu lượm tên.
Lập tức thắt lưng thẳng tắp của Âu Dương Tuệ Như rũ xuống, môi hồng cong cong vễnh lên, trên mặt lộ ra vẻ thất bại, bên cạnh đó Tần ma ma Tiểu Vũ nhìn thấy thế, vội vàng an ủi nàng.
Thế Tông vừa bước vào bãi tập định kiểm tra chiến mã thì vừa vặn nhìn thấy một màn buồn cười này, dừng bước từ xa, chú ý bóng dáng Âu Dương Tuệ Như suy sút, hai tròng mắt tối đen nổi lên mấy phần ý cười thật sâu.
Tại sao mà đứa nhỏ này lại thú vị như vậy thế nhỉ? Thế Tông nghĩ bụng.
Giang Ánh Nguyệt đi theo phía sau Thế Tông, thấy tài bắn cung vô cùng thê thảm của Âu Dương Tuệ Như, cúi đầu, khóe miệng không dấu vết nhếch lên, trong lòng trào phúng: Thái tử phi trí tuệ hơn người cũng có thời điểm chật vật như vậy, còn bị Hoàn Nhan Bất Phá bắt gặp, thật sự là bất hạnh nha!
Âu Dương Tuệ Như không phát hiện đoàn người Thế Tông đã đến, nhìn chằm chằm cung tiễn trong tay cắn môi tự nghĩ: cả nhà mi, chị thông minh như vậy, học cái gì cũng chỉ cần 3 phút là bắt chước theo được, tại sao có thể chỉ mỗi việc bắn tên lại không được chứ? Nhất định là do nguyên nhân từ cái chuôi cung tên này! Đổi cây khác!
Nghĩ như thế, nàng giống như tức giận đưa tay ném cây cung văng ra xa.
Thấy động tác Âu Dương Tuệ Như, đôi mắt Giang Ánh Nguyệt sáng ngời, khóe miệng cười nhạo càng sâu, vui sướng khi người gặp họa nghĩ thầm: người Nữ Chân trước khi chưa xây dựng đất nước đều dựa vào du mục săn bắn mà sống, cung tiễn là công cụ sinh tồn, đối với bọn họ có ý nghĩa đặc thù, ngày thường cực kỳ quý trọng. Âu Dương Tuệ Như gây ‘thương tích’ cho cung tiễn như thế, chắc chắn sẽ khiến Hoàn Nhan Bất Phá phản cảm.
Quả thực hiện tại vẻ mặt Thế Tông không ngờ, chau mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng, bước mấy bước về phía trước muốn lên tiếng răn dạy, lại khó khăn dừng bước chân lại. Bởi vì nhìn thấy vẻ mặt Âu Dương Tuệ Như đằng xa xa chính là rất đau lòng chạy tới chỗ cung tiễn, ôm cung tiễn bị vứt đó vào trong lòng, không ngừng lấy tay áo chà lau, vô cùng yêu thương trân trọng.
Thấy hành vi Âu Dương Tuệ Như trước sau tương phản lớn như thế, Giang Ánh Nguyệt ngạc nhiên, thầm mắng: nữ nhân này sao lại thay đổi lớn như vậy! Đã ném đi, còn chạy lại ôm vào làm gì?
Trên thực tế, Âu Dương Tuệ Như ném cung xuống liền hối hận .
Đây chính là nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng trong trăm ngàn cung tiễn, chẳng những tinh xảo khéo léo hơn so với cung tên khác, trên thân cung còn được nàng cố ý khắc tên kiếp trước của mình để nhấn mạnh quyền sở hữu. Cái tên đó là nàng đi tìm đại sư chuyên về thư pháp thiết kế cho mình, chữ viết mạnh mẽ hữu lực, như rồng bay phượng múa, khắc vào lên đó cũng là vì tiếc nuối hào quang thiên hậu của bản thân.
Nàng là cái tương đương cảm xúc hóa nhân, như thế có kỷ niệm ý nghĩa cung tiễn, nàng đương nhiên luyến tiếc thật sự vứt bỏ, vừa rồi đều chỉ là vì phát tiết trong lòng buồn khổ thôi.
Khó chịu phát tiết ra xong rồi, tinh thần nàng tỉnh táo lại, thất bại trên mặt trở thành hư không, tiếp nhận cung tên sư phụ đưa tên, nâng tay kéo cây, đối với cái bia xa xa lại tiếp tục luyện tập ‘vèooo vèoooo’.
Lần này, nàng vẫn như trước tập bắn vô cùng vui vẻ, nhưng trên cái bia thượng vẫn như cũ trống trơn, mà Tần ma ma với Tiểu Vũ, sư phụ vẫn đứng ở một bên nhìn nàng tập bắn, trên mặt những người đó đều mang theo biểu cảm nhìn quen lắm rồi.
Thế Tông nhìn thấy một loạt hành động tác của Âu Dương Tuệ Như, bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười cực kỳ vui vẻ. Thái tử phi này thật sự là tínhtình trẻ con, đơn thuần đáng yêu, khó trách Thái Hậu thích như vậy! Hắn buồn cười nghĩ thầm.
Giang Ánh Nguyệt nhìn không thấy biểu tìnhThế Tông, nhưng có thể từ trong tiếng cười đó cảm nhận được tâm tình khoái trá của hắn, Giang Ánh Nguyệt nhìn Âu Dương Tuệ Như đằng xa vẫn còn luyện tập bắn tên, trong mắt hiện lên một chút cừu hận thấu xương.
/83
|