Lưu Uyển Linh gấp gáp nói một tràng dài đủ thứ lý lẽ và hứa hẹn. Cô áp mặt vào ngực Đoàn Nam Phong nhưng cô không cảm nhận được trái tim anh có sự xúc động. Cho nên, cô đành đánh liều tiến thêm một bước nữa với anh.
Đôi tay mảnh mai trắng ngần liền nhẹ nhàng di chuyển, vuốt ve âu yếm tấm lưng rắn chắc của Đoàn Nam Phong. Thấy anh không có ý đẩy mình ra, cô liền khiễng chân lên, ngửa đầu chạm đôi môi đẹp đẽ vào môi anh. Ánh mắt Đoàn Nam Phong phút chốc trở nên u ám, anh vừa định lấy tay đẩy Lưu Uyển Linh ra thì thư ký theo lịch trình liền gõ cửa hai tiếng, rồi sau đó đẩy cửa bước vào, đi theo sau là Trần Khải Nam và Lâm Thanh.
Nhìn thấy cấp dưới đứng ở cửa chuẩn bị bước vào, Đoàn Nam Phong liền gỡ tay Lưu Uyển Linh ra nhưng cô vẫn một mực giữ chặt không buông. Thư ký thấy vậy áy ngại lên tiếng: “Tổng tài, có cần thêm thời gian không ạ?”
“Không cần.” Đoàn Nam Phong dứt khoát nói. Sau đó dùng sức tránh thoát khỏi vòng tay Lưu Uyển Linh. Trên mặt anh lộ ra vẻ khó chịu trước tính cách trẻ con đeo bám dai dẳng của cô.
Lưu Uyển Linh sượng trân trước hành động của Đoàn Nam Phong, cô rũ vai xuống, nặng nề xách giỏ quay đi. Đoàn Nam Phong vuốt lại áo sơ mi rồi ngồi lại bàn làm việc, anh không quên buông ra một câu: “Lần đó tôi đi Nga là vì lô vũ khí bị mất, không phải vì cứu ai cả. Lần sau nếu có chuyện gì, em cứ nói với luật sư Vương là được.”
Ánh mắt Lưu Uyển Linh buồn bã, khẽ gật đầu nhưng không quay lại mà đi thẳng ra ngoài văn phòng, bỏ lại sau lưng ánh mắt khó hiểu của nhiều nhân viên trong phòng chủ tịch.
...
“Tổng tài, đây là toàn bộ thông tin về Hoàng Thiên trong hai tháng qua.” Lâm Thanh đặt nhẹ tập tài liệu trên bàn, lờ như không biết những chuyện vừa xảy ra.
Đoàn Nam Phong ra hiệu cho thư ký rời đi. Sau đó cầm tập tài liệu xem qua, một lúc sau anh đóng sầm tập tài liệu lại, tức giận ném ra bàn làm việc. Đứng dậy, hai tay chống hông, ánh mắt không khỏi phát hỏa. Miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hoàng Thiên, giỏi lắm! Bọn chúng rất biết tranh thủ thời gian, lợi dụng tình hình rối ren của chúng ta mà thu tóm cổ phiếu. Còn đẩy mạnh kinh doanh, thay đổi hình ảnh thương hiệu.”
Đoàn Nam Phong tiến về phía cửa sổ rộng phía sau bàn làm việc, tức giận đấm một tay lên cửa kính rắn chắc như thép: “Hoàng Kim Minh, bà ấy đã quay lại rồi sao? Người phụ nữ truyền kỳ này, tôi nhất định phải đi gặp mới được.”
“Cậu chủ, ngàn vạn lần cậu không nên đi gặp Hoàng Kim Minh hay Hoàng lão gia. Chuyện Đoàn gia chúng ta hủy hôn với nhà họ Hoàng hai lần đã khiến Hoàng lão gia tức giận rất lâu. Hoàng lão gia từng nói sẽ không nhìn mặt người nhà họ Đoàn. Bao nhiêu năm nay chỉ có Hoàng tổng tài Hoàng Gia Khiêm đứng ra nói chuyện về mặt pháp lý với chúng ta. Ngay cả lão gia cũng không dám ngang nhiên gặp mặt người nhà họ Hoàng. Cho nên...” Trần Khải Nam khẩn thiết khuyên can.
Đoàn Nam Phong đưa tay bóp trán, thở dài ngán ngẫm nói về chuyện xa xưa cũ rích: “Cái chuyện mấy chục năm rồi còn đem ra làm khó nhau. Hoàng lão gia quả thật rất biết cách chơi xấu người khác.”
Trần Khải Nam từ nhỏ đã lớn lên trong nhà họ Đoàn cho nên về tình hình của Đoàn gia anh cũng biết sơ lược. Anh liền lên tiếng nhận xét: “Hoàng chủ tịch xưa nay nổi tiếng ngang tàng bá đạo, là người có vị trí cao trong thương giới. Chúng ta tuyệt đối không thể đắc tôi được.”
Đoàn Nam Phong than thở: “Chuyện hôn sự của Hoàng Kim Minh với ba tôi là do bà ta chê ba tôi đào hoa, tự ý thoái hôn. Lúc đó tôi còn chưa ra đời. Khi tôi lớn một chút thì có gặp bà ấy mấy lần, quả thật là thiên kim của gia đình giàu có, mẫu mực lễ độ, xinh đẹp học thức nhưng tôi lại không hiểu sao bà ấy lại mất tích lâu như vậy mới quay lại.”
Nói đến đây Đoàn Nam Phong càng thêm ngán ngẩm: “Còn chuyện với cháu gái bí ẩn nhà họ Hoàng thì càng không phải lỗi của chúng ta. Bao nhiêu năm có ai thấy mặt cô ta đâu. Cả cái bóng cũng không thấy. Dò la tin tức cách gì cũng không ra. Làm sao tôi có thể cưới một cô gái trong tưởng tượng của Hoàng lão gia.”
“Nhưng cậu là người đi cưới vợ trước, nên nhà ta đành thoái hôn với nhà họ Hoàng. Hoàng lão gia đã vô cùng tức giận về chuyện này. Phía lão phu nhân cũng rất khó ăn nói với bên đó cho nên cũng không thể nhờ bà đi giúp chúng ta đàm phán mua lại cổ phần được.” Trần Khải Nam cố gắng biện giải.
Đoàn Nam Phong lắc đầu, đứng dậy nói: “Ở đâu ra cái hôn sự vớ vẩn như vậy? Đến bây giờ cô ta cũng không xuất hiện. Mà có xuất hiện tôi cũng không muốn kết hôn với cô ta. Mau chóng phái thêm người theo sát Bảo Vy để tìm ra tin tức của Tinh Vân. Tôi không tin cô ấy không xuất cảnh mà có thể trốn khỏi tầm mắt tôi.”
“Tổng tài, chuyện với nhà họ Lưu... chúng ta nhất định phải nhượng cổ phần cho họ sao?” Lâm Thanh lo lắng hỏi.
Đoàn Nam Phong trầm ngâm gật đầu: “Bài học nào cũng có giá của nó.”
“Nhưng mà tình huống này, quả thật quá mạo hiểm.” Lâm Thanh ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn Đoàn Nam Phong.
“Tôi không muốn bỏ lỡ Tinh Vân.” Đoàn Nam Phong đáp gọn.
Sau đó anh liền hạ lệnh: “Dốc hết toàn lực, phải tìm cho được cô ấy về đây cho tôi.”
Lâm Thanh và Trần Khải Nam nhìn nhau. Bầu không khí rơi vào im lặng.
Đôi tay mảnh mai trắng ngần liền nhẹ nhàng di chuyển, vuốt ve âu yếm tấm lưng rắn chắc của Đoàn Nam Phong. Thấy anh không có ý đẩy mình ra, cô liền khiễng chân lên, ngửa đầu chạm đôi môi đẹp đẽ vào môi anh. Ánh mắt Đoàn Nam Phong phút chốc trở nên u ám, anh vừa định lấy tay đẩy Lưu Uyển Linh ra thì thư ký theo lịch trình liền gõ cửa hai tiếng, rồi sau đó đẩy cửa bước vào, đi theo sau là Trần Khải Nam và Lâm Thanh.
Nhìn thấy cấp dưới đứng ở cửa chuẩn bị bước vào, Đoàn Nam Phong liền gỡ tay Lưu Uyển Linh ra nhưng cô vẫn một mực giữ chặt không buông. Thư ký thấy vậy áy ngại lên tiếng: “Tổng tài, có cần thêm thời gian không ạ?”
“Không cần.” Đoàn Nam Phong dứt khoát nói. Sau đó dùng sức tránh thoát khỏi vòng tay Lưu Uyển Linh. Trên mặt anh lộ ra vẻ khó chịu trước tính cách trẻ con đeo bám dai dẳng của cô.
Lưu Uyển Linh sượng trân trước hành động của Đoàn Nam Phong, cô rũ vai xuống, nặng nề xách giỏ quay đi. Đoàn Nam Phong vuốt lại áo sơ mi rồi ngồi lại bàn làm việc, anh không quên buông ra một câu: “Lần đó tôi đi Nga là vì lô vũ khí bị mất, không phải vì cứu ai cả. Lần sau nếu có chuyện gì, em cứ nói với luật sư Vương là được.”
Ánh mắt Lưu Uyển Linh buồn bã, khẽ gật đầu nhưng không quay lại mà đi thẳng ra ngoài văn phòng, bỏ lại sau lưng ánh mắt khó hiểu của nhiều nhân viên trong phòng chủ tịch.
...
“Tổng tài, đây là toàn bộ thông tin về Hoàng Thiên trong hai tháng qua.” Lâm Thanh đặt nhẹ tập tài liệu trên bàn, lờ như không biết những chuyện vừa xảy ra.
Đoàn Nam Phong ra hiệu cho thư ký rời đi. Sau đó cầm tập tài liệu xem qua, một lúc sau anh đóng sầm tập tài liệu lại, tức giận ném ra bàn làm việc. Đứng dậy, hai tay chống hông, ánh mắt không khỏi phát hỏa. Miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hoàng Thiên, giỏi lắm! Bọn chúng rất biết tranh thủ thời gian, lợi dụng tình hình rối ren của chúng ta mà thu tóm cổ phiếu. Còn đẩy mạnh kinh doanh, thay đổi hình ảnh thương hiệu.”
Đoàn Nam Phong tiến về phía cửa sổ rộng phía sau bàn làm việc, tức giận đấm một tay lên cửa kính rắn chắc như thép: “Hoàng Kim Minh, bà ấy đã quay lại rồi sao? Người phụ nữ truyền kỳ này, tôi nhất định phải đi gặp mới được.”
“Cậu chủ, ngàn vạn lần cậu không nên đi gặp Hoàng Kim Minh hay Hoàng lão gia. Chuyện Đoàn gia chúng ta hủy hôn với nhà họ Hoàng hai lần đã khiến Hoàng lão gia tức giận rất lâu. Hoàng lão gia từng nói sẽ không nhìn mặt người nhà họ Đoàn. Bao nhiêu năm nay chỉ có Hoàng tổng tài Hoàng Gia Khiêm đứng ra nói chuyện về mặt pháp lý với chúng ta. Ngay cả lão gia cũng không dám ngang nhiên gặp mặt người nhà họ Hoàng. Cho nên...” Trần Khải Nam khẩn thiết khuyên can.
Đoàn Nam Phong đưa tay bóp trán, thở dài ngán ngẫm nói về chuyện xa xưa cũ rích: “Cái chuyện mấy chục năm rồi còn đem ra làm khó nhau. Hoàng lão gia quả thật rất biết cách chơi xấu người khác.”
Trần Khải Nam từ nhỏ đã lớn lên trong nhà họ Đoàn cho nên về tình hình của Đoàn gia anh cũng biết sơ lược. Anh liền lên tiếng nhận xét: “Hoàng chủ tịch xưa nay nổi tiếng ngang tàng bá đạo, là người có vị trí cao trong thương giới. Chúng ta tuyệt đối không thể đắc tôi được.”
Đoàn Nam Phong than thở: “Chuyện hôn sự của Hoàng Kim Minh với ba tôi là do bà ta chê ba tôi đào hoa, tự ý thoái hôn. Lúc đó tôi còn chưa ra đời. Khi tôi lớn một chút thì có gặp bà ấy mấy lần, quả thật là thiên kim của gia đình giàu có, mẫu mực lễ độ, xinh đẹp học thức nhưng tôi lại không hiểu sao bà ấy lại mất tích lâu như vậy mới quay lại.”
Nói đến đây Đoàn Nam Phong càng thêm ngán ngẩm: “Còn chuyện với cháu gái bí ẩn nhà họ Hoàng thì càng không phải lỗi của chúng ta. Bao nhiêu năm có ai thấy mặt cô ta đâu. Cả cái bóng cũng không thấy. Dò la tin tức cách gì cũng không ra. Làm sao tôi có thể cưới một cô gái trong tưởng tượng của Hoàng lão gia.”
“Nhưng cậu là người đi cưới vợ trước, nên nhà ta đành thoái hôn với nhà họ Hoàng. Hoàng lão gia đã vô cùng tức giận về chuyện này. Phía lão phu nhân cũng rất khó ăn nói với bên đó cho nên cũng không thể nhờ bà đi giúp chúng ta đàm phán mua lại cổ phần được.” Trần Khải Nam cố gắng biện giải.
Đoàn Nam Phong lắc đầu, đứng dậy nói: “Ở đâu ra cái hôn sự vớ vẩn như vậy? Đến bây giờ cô ta cũng không xuất hiện. Mà có xuất hiện tôi cũng không muốn kết hôn với cô ta. Mau chóng phái thêm người theo sát Bảo Vy để tìm ra tin tức của Tinh Vân. Tôi không tin cô ấy không xuất cảnh mà có thể trốn khỏi tầm mắt tôi.”
“Tổng tài, chuyện với nhà họ Lưu... chúng ta nhất định phải nhượng cổ phần cho họ sao?” Lâm Thanh lo lắng hỏi.
Đoàn Nam Phong trầm ngâm gật đầu: “Bài học nào cũng có giá của nó.”
“Nhưng mà tình huống này, quả thật quá mạo hiểm.” Lâm Thanh ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn Đoàn Nam Phong.
“Tôi không muốn bỏ lỡ Tinh Vân.” Đoàn Nam Phong đáp gọn.
Sau đó anh liền hạ lệnh: “Dốc hết toàn lực, phải tìm cho được cô ấy về đây cho tôi.”
Lâm Thanh và Trần Khải Nam nhìn nhau. Bầu không khí rơi vào im lặng.
/68
|