“Lão phu nhân, phu nhân, thiếu gia đã về.”
Đoàn Nam Phong tự mình lái xe về biệt thự cổ nhà họ Đoàn. Cũng như nhà họ Hoàng, biệt thự nhà họ Đoàn có tuổi đời tương tự được xây theo lối kiến trúc châu Âu cổ điển. Bên trong sân vườn rộng rãi có đài phun nước và bãi cổ rộng lớn. Ở giữa là tòa nhà sang trọng sa hoa như cung điện của bậc vương giả. Chiếc xe thể thao đắt tiền lái qua sân vườn rộng lớn, chễm chệ đậu trước cửa chính toà nhà chính dẫn vào phòng khách.
“Nam Phong, anh đã về.” Lưu Uyển Linh nhìn thấy Đoàn Nam Phong liền đứng lên bước lại gần, nhẹ giọng hỏi.
“Sao em lại ở đây?” Đoàn Nam Phong liếc nhìn Lưu Uyển Linh sau đó lạnh nhạt hỏi.
“Em muốn đến thăm con cho nên đã xin phép mẹ anh cho em đến gặp thằng bé.” Lưu Uyển Linh vừa nói vừa nhìn sang đứa bé ba tháng nhỏ xinh đang nằm trong nôi mút ngón tay.
Đoàn Nam Phong không hỏi nữa, tiến lại phía Đoàn lão phu nhân và Đoàn phu nhân, lễ phép cúi đầu chào: “Bà nội, mẹ, con đã về.”
“Cháu ngoan, từ lúc xuất viện đến giờ mới chịu về thăm nhà. Công việc nhiều lắm sao?” Đoàn lão phu nhân ân cần vuốt tóc cháu trai, sau đó giữ tay Đoàn Nam Phong thật chặt, hiền từ hỏi thăm.
“Công việc có một chút vấn đề. Cháu vốn muốn về nhà thăm bà nhưng đến nay mới có thời gian.” Đoàn Nam Phong nhẹ giọng nói.
“Thằng bé này, từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng tự mình gánh vác. Đoàn gia xảy ra chuyện lớn như vậy mà nó nói ra nghe rất nhẹ nhàng.” Đoàn lão phu nhân thở dài.
“Con trai à, hay là hãy buông tay chuyện trong hắc đạo đi. Nhìn con nguy hiểm, mẹ thật không chịu được.” Đoàn phu nhân ngồi trên xe lăn cũng tiến đến lo lắng nói.
Đoàn Nam Phong nhìn Lưu Uyển Linh không nói gì, sau đó lại chuyển sang đề tài khác: “Nam Phương không ở nhà sao?”
“Nam Phương cùng Cát Vũ đi chơi Valentine rồi.” Đoàn phu nhân vui vẻ trả lời.
“Hôm nay cháu về nhà hay là hãy ở lại ăn cơm với bà và mẹ được không?” Đoàn lão phu nhân ân cần hỏi han.
“Phải đó Nam Phong, Tinh Nhật lâu rồi không gặp con, chắc là nhớ con lắm đấy.” Đoàn phu nhân nhìn sang đứa bé đang ngủ say trong nôi cũng tiếp lời.
Đoàn lão phu nhân liếc nhìn Lưu Uyển Linh rồi lạnh nhạt lên tiếng mời: “Lưu tiểu thư đã đến rồi thì ở lại dùng cơm với chúng tôi.”
“Mẹ à, hôm nay là Valentine, chắc Lưu tiểu thư cũng có hẹn. Chúng ta giữ cô ấy lại, xem ra không hay lắm!” Đoàn phu nhân liền lạnh lùng lên tiếng.
Lưu Uyển Linh nghe xong liền tỏ ra bối rối, nhưng cô vẫn điềm nhiên trả lời: “Bà nội, mẹ, con là vợ của Nam Phong, Valentine chỉ nên ở cùng anh ấy. Sao lại có hẹn được ạ!”
“Cô...” Đoàn phu nhân bị vặn lại liền khó chịu quay đi, ra hiệu cho người làm đẩy về phòng.
Đoàn Nam Phong cảm thấy mệt mỏi, anh không nói gì, một đường lên lầu thay áo. Lưu Uyển Linh bước theo sau. Khi vừa bước vào phòng, cô tiến đến từ phía sau ôm lấy eo của Đoàn Nam Phong, nhẹ giọng thủ thỉ: “Nam Phong, anh còn nhớ không? Ngày lễ tình yêu của bốn năm trước, khi em đang đi vào lớp học, anh đã từ phía sau lưng em nắm cánh tay em kéo về phía anh. Lúc đó anh đã ôm em từ phía sau như thế này. Anh đã phấn khích mà nói rằng: “Đừng quay lại, vì nếu anh nhìn thấy em, anh sẽ không thể nói được gì cả.” Sau đó anh đã đeo vào cổ em sợi dây chuyền này. Anh nói nó là duy nhất trên đời giống như tình cảm của anh là duy nhất dành cho em.”
Đoàn Nam Phong tự mình lái xe về biệt thự cổ nhà họ Đoàn. Cũng như nhà họ Hoàng, biệt thự nhà họ Đoàn có tuổi đời tương tự được xây theo lối kiến trúc châu Âu cổ điển. Bên trong sân vườn rộng rãi có đài phun nước và bãi cổ rộng lớn. Ở giữa là tòa nhà sang trọng sa hoa như cung điện của bậc vương giả. Chiếc xe thể thao đắt tiền lái qua sân vườn rộng lớn, chễm chệ đậu trước cửa chính toà nhà chính dẫn vào phòng khách.
“Nam Phong, anh đã về.” Lưu Uyển Linh nhìn thấy Đoàn Nam Phong liền đứng lên bước lại gần, nhẹ giọng hỏi.
“Sao em lại ở đây?” Đoàn Nam Phong liếc nhìn Lưu Uyển Linh sau đó lạnh nhạt hỏi.
“Em muốn đến thăm con cho nên đã xin phép mẹ anh cho em đến gặp thằng bé.” Lưu Uyển Linh vừa nói vừa nhìn sang đứa bé ba tháng nhỏ xinh đang nằm trong nôi mút ngón tay.
Đoàn Nam Phong không hỏi nữa, tiến lại phía Đoàn lão phu nhân và Đoàn phu nhân, lễ phép cúi đầu chào: “Bà nội, mẹ, con đã về.”
“Cháu ngoan, từ lúc xuất viện đến giờ mới chịu về thăm nhà. Công việc nhiều lắm sao?” Đoàn lão phu nhân ân cần vuốt tóc cháu trai, sau đó giữ tay Đoàn Nam Phong thật chặt, hiền từ hỏi thăm.
“Công việc có một chút vấn đề. Cháu vốn muốn về nhà thăm bà nhưng đến nay mới có thời gian.” Đoàn Nam Phong nhẹ giọng nói.
“Thằng bé này, từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng tự mình gánh vác. Đoàn gia xảy ra chuyện lớn như vậy mà nó nói ra nghe rất nhẹ nhàng.” Đoàn lão phu nhân thở dài.
“Con trai à, hay là hãy buông tay chuyện trong hắc đạo đi. Nhìn con nguy hiểm, mẹ thật không chịu được.” Đoàn phu nhân ngồi trên xe lăn cũng tiến đến lo lắng nói.
Đoàn Nam Phong nhìn Lưu Uyển Linh không nói gì, sau đó lại chuyển sang đề tài khác: “Nam Phương không ở nhà sao?”
“Nam Phương cùng Cát Vũ đi chơi Valentine rồi.” Đoàn phu nhân vui vẻ trả lời.
“Hôm nay cháu về nhà hay là hãy ở lại ăn cơm với bà và mẹ được không?” Đoàn lão phu nhân ân cần hỏi han.
“Phải đó Nam Phong, Tinh Nhật lâu rồi không gặp con, chắc là nhớ con lắm đấy.” Đoàn phu nhân nhìn sang đứa bé đang ngủ say trong nôi cũng tiếp lời.
Đoàn lão phu nhân liếc nhìn Lưu Uyển Linh rồi lạnh nhạt lên tiếng mời: “Lưu tiểu thư đã đến rồi thì ở lại dùng cơm với chúng tôi.”
“Mẹ à, hôm nay là Valentine, chắc Lưu tiểu thư cũng có hẹn. Chúng ta giữ cô ấy lại, xem ra không hay lắm!” Đoàn phu nhân liền lạnh lùng lên tiếng.
Lưu Uyển Linh nghe xong liền tỏ ra bối rối, nhưng cô vẫn điềm nhiên trả lời: “Bà nội, mẹ, con là vợ của Nam Phong, Valentine chỉ nên ở cùng anh ấy. Sao lại có hẹn được ạ!”
“Cô...” Đoàn phu nhân bị vặn lại liền khó chịu quay đi, ra hiệu cho người làm đẩy về phòng.
Đoàn Nam Phong cảm thấy mệt mỏi, anh không nói gì, một đường lên lầu thay áo. Lưu Uyển Linh bước theo sau. Khi vừa bước vào phòng, cô tiến đến từ phía sau ôm lấy eo của Đoàn Nam Phong, nhẹ giọng thủ thỉ: “Nam Phong, anh còn nhớ không? Ngày lễ tình yêu của bốn năm trước, khi em đang đi vào lớp học, anh đã từ phía sau lưng em nắm cánh tay em kéo về phía anh. Lúc đó anh đã ôm em từ phía sau như thế này. Anh đã phấn khích mà nói rằng: “Đừng quay lại, vì nếu anh nhìn thấy em, anh sẽ không thể nói được gì cả.” Sau đó anh đã đeo vào cổ em sợi dây chuyền này. Anh nói nó là duy nhất trên đời giống như tình cảm của anh là duy nhất dành cho em.”
/68
|