Hai cảnh sát giao thông dẫn theo một gã hơn 30 tuổi, quần áo gọn gàng đi tới. Tay bị còng, vẻ mặt hoảng sợ, hối hận.
Lúc đi qua Cố Trường Khanh, cô ngửi được mùi rượu nặng nề.
Một cảnh sát hỏi:
– Mấy người có phải là người nhà của người quá cố không?
Bây giờ đương nhiên là Khổng Khánh Tường ra mặt nói chuyện, ông buông Cố Trường Khanh, tiến lên đáp:
– Người chết không có thân nhân, chúng tôi là bạn của ông ấy.
Cảnh sát gật gật đầu, chỉ vào người đàn ông kia nói:
– Đây là lái xe gây chuyện, say rượu lái xe lại vượt đèn đỏ nên mới để xảy ra bi kịch này, anh ta nhất định muốn tới tạ tội với người nhà nên chúng tôi dẫn anh ta đến đây!
Cảnh sát vừa nói xong, người kia vội quỳ xuống, hối hận nói:
– Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, tôi không ngờ lại thành ra thế này, tôi không nghĩ sẽ hại chết một mạng người, mọi người cứ đánh tôi, mắng tôi đi, tôi nguyện chịu sự trừng phạt của mọi người.
Anh ta dập đầu về phía phòng mổ.
Cố Trường Khanh xông lên, như đứa trẻ con nổi giận, đấm đá anh ta, khóc gào:
– Đều là mày hại chết chú Văn, mày phải đền mạng! Tao hận mày, tao muốn đánh chết mày! Cha tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!
Khổng Khánh Tường tiến lên kéo Cố Trường Khanh ra, lớn tiếng nói:
– Trường Khanh! Bình tĩnh một chút, pháp luật sẽ trừng phạt anh ta!
Cố Trường Khanh xoay người dựa vào lòng Khổng Khánh Tường bật khóc, lén liếc nhìn sắc mặt ông thì đã thấy ông ta đang nhìn người đàn ông kia, khóe miệng khẽ cười lạnh rất khó phát hiện.
Không ai có thể đọc được cảm xúc của ông ta trừ Cố Trường Khanh.
Người đàn ông này nhất định là Khổng Khánh Tường tìm được, lúc này diễn màn xin tội hay như vậy, ai còn nghi ngờ đây là một vụ mưu sát được sắp đặt cẩn thận nữa?
Lòng Cố Trường Khanh vô cùng thống hận nhưng chẳng có cách nào, sự thống hận, bất đắc dĩ, thất bại đều hòa tan trong nước mắt.
Hai cảnh sát lại áp tải người đàn ông kia đi.
Khổng Khánh Tường dịu dàng an ủi Cố Trường Khanh:
– Trường Khanh, con về nghỉ ngơi trước đi, chuyện ở đây cha sẽ sắp xếp, hậu sự của chú Văn cha sẽ an bài thỏa đáng.
Cố Trường Khanh gật gật đầu, Khổng Khánh Tường gọi chị Xảo tới, nhờ chị Xảo đưa Cố Trường Khanh về nhà.
Chị Xảo đỡ Trường Khanh rời khỏi bệnh viện:
– Cố tiểu thư, đừng quá đau lòng, nhất định lão gia cũng không muốn thấy tiểu thư bi thương như vậy. Lão gia từng nói với tôi rằng thích nhất thấy tiểu thư cười, trông ngây thơ, đơn thuần như mẹ tiểu thư vậy, khiến người ta cũng vui lây. Tiểu thư đừng khóc nữa…
Tuy nói vậy nhưng nước mắt chị Xảo vẫn rơi.
Cố Trường Khanh cầm tay chị Xảo, nước mắt rơi không ngừng:
– Chị Xảo, chị Xảo… sau này em không còn được gặp chú Văn nữa…
Chị Xảo lau nước mắt, đỡ Cố Trường Khanh đang đau lòng đi ra ngoài.
Cố Trường Khanh không nhịn được quay đầu lại, nhìn về trước cửa phòng phẫu thuật đã thấy Khổng Khánh Tường đang nói chuyện với bác sĩ đã phẫu thuật cho chú Văn, giọng Khổng Khánh Tường rất thấp, cô nghe không rõ nhưng lời bác sĩ đáp lại cô có thể nghe loáng thoáng ít nhiều.
– Lúc người chết đưa đến bệnh viện vết thương rất nghiêm trọng… phổi bị đâm thủng… thời gian hấp hối rất ngắn…
Cố Trường Khanh rùng mình, xem ra câu trả lời của mình vẫn không được Khổng Khánh Tường tin tưởng nhưng bác sĩ đã nói vậy, hẳn ông ta sẽ không nghi ngờ nữa chứ!
Cố Trường Khanh quay đầu lại, hai tay nắm chặt quần áo mình.
Tâm cơ Khổng Khánh Tường thâm trầm, lòng rất đa nghi, thủ đoạn ngoan tuyệt vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ, cô và chú Văn dường như vẫn xem thường ông ta rồi.
Nhưng từ hôm nay trở đi, cô sẽ không xem nhẹ đối thủ này nữa!
Chị Xảo đưa Cố Trường Khanh trở về biệt thự nhà họ Cố rồi lại rời đi.
Cố Trường Khanh về nhà rồi vẫn chỉ nằm trên giường, trong đầu rối bời, đau nhức hơn nữa lại cả sự dày vò trong lòng khiến cô không chịu đựng nổi. Vú Dung nhận được tin rồi vội đi lên cùng cô. Cố Trường Khanh vừa thấy vú Dung thì nhào vào lòng bà, không nói gì mà chỉ khóc.
Giờ, đây là vòng ôm dịu dàng duy nhất còn sót lại cho cô.
Vú Dung hiểu Cố Trường Khanh, biết bây giờ cô đau lòng nên cũng không nói gì nhiều, chỉ vuốt ve mái tóc cô bằng đôi bàn tay dịu dàng của mình, cùng cô rơi nước mắt.
Tiểu thư đáng thương, vì sao những người quan tâm tiểu thư đều cứ thế bỏ cô mà đi…
Dần dần, Cố Trường Khanh thiếp đi. Vú Dung đắp chăn cho cô, lau khô nước mắt cho cô rồi thở dài một tiếng, sau đó mới đi ra ngoài.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Cố Trường Khanh đã bị điện thoại đánh thức, cô bưng trán ngồi dậy, tìm nửa ngày mới thấy di động mà nghe.
Trong di động truyền đến giọng nói kinh hoảng của chị Xảo:
– Cố tiểu thư, nhà lão gia gặp trộm!
Cố Trường Khanh phát hiện mình không hề ngạc nhiên, giọng cô vô cùng bình tĩnh:
– Có mất gì không?
– Nhà bị lục tung lên, nhất là thư phòng và phòng ngủ, chẳng nhìn ra gì nữa. Đồng hồ, tiền mặt và một số đồ quý đều không thấy. Cố tiểu thư, giờ tôi không biết phải làm gì, có cần báo cảnh sát không.
Cố Trường Khanh cười lạnh, chỉ e mục đích của trộm không phải nhằm vào tài sản gì đâu. Cái này chẳng qua là mượn gió bẻ măng, mục tiêu thực sự là tập xét nghiệm DNA kia cơ!
Chỉ khi nào lấy được tập chứng cứ đó thì Khổng Khánh Tường mới có thể an tâm.
– Báo cảnh sát đi!
Cố Trường Khanh nói, tuy biết báo cảnh sát cũng chỉ là vô dụng nhưng tình thế này, báo cảnh sát mới là đúng theo lẽ thường.
Sau khi dập máy, Cố Trường Khanh mặc thêm quần áo đi xuống lầu, lúc này còn sớm, trời còn chưa sáng, đám người hầu cũng vừa mới thức dậy.
Cô vốn định ra hoa viên để hít thở không khí, lúc đi qua thư phòng ở tầng một bỗng nghe được bên trong có tiếng động.
Lúc này là ai ở trong? Người hầu?
Nếu là bình thường, Cố Trường Khanh sẽ chẳng để ý đến chuyện này nhưng giờ là thời điểm mẫn cảm nên từng chuyện nhỏ cũng khiến cô rất để ý. Cô nhìn quanh, thấy không có ai ở gần nên tiến đến cửa, dán tai nghe trộm.
Bên trong thoáng có tiếng Khổng Khánh Tường nói chuyện.
Thư phòng cách âm rất tốt, cô nghe không quá rõ ràng nhưng cũng may buổi sớm rất yên tĩnh, vẫn có thể nghe được loáng thoáng.
Hình như Khổng Khánh Tường đang nói chuyện điện thoại.
– … Tìm được rồi? Tốt lắm… Tính cả vụ tai nạn kia, tôi sẽ chuyển vào tài khoản của anh… Làm gì cũng có luật, anh nhận tiền của tôi thì miệng phải giữ cho kín.
Tuy rằng sớm biết là ông ta hại chết chú Văn nhưng giờ nghe chính miệng ông ta thừa nhận, Cố Trường Khanh hầu như là không thể khống chế được sự phẫn hận trong lòng. Cô nắm chặt tay, cắn chặt môi dưới, đau khổ đè nén cơn tức giận của mình.
Sau đó lại truyền đến tiếng cười của ông ta, đầu tiên là rất nhỏ, sau đó dần lên cao, cuối cùng trở thành một tiếng cười cuồng vọng, sự phóng túng khi thoát được khỏi những trói buộc.
– Ha…ha…ha…ha…
Cho dù không kề tai vào cửa cũng có thể nghe được tiếng cười không kiêng dè gì của hắn.
Tiếng cười này như búa tạ nện vào lòng Cố Trường Khanh. Cô nhìn cửa phòng, người run lên hoảng hốt.
Sắc mặt tuy tái nhợt như giấy trắng nhưng ánh mắt lại kiên nghị vô cùng.
Lúc đi qua Cố Trường Khanh, cô ngửi được mùi rượu nặng nề.
Một cảnh sát hỏi:
– Mấy người có phải là người nhà của người quá cố không?
Bây giờ đương nhiên là Khổng Khánh Tường ra mặt nói chuyện, ông buông Cố Trường Khanh, tiến lên đáp:
– Người chết không có thân nhân, chúng tôi là bạn của ông ấy.
Cảnh sát gật gật đầu, chỉ vào người đàn ông kia nói:
– Đây là lái xe gây chuyện, say rượu lái xe lại vượt đèn đỏ nên mới để xảy ra bi kịch này, anh ta nhất định muốn tới tạ tội với người nhà nên chúng tôi dẫn anh ta đến đây!
Cảnh sát vừa nói xong, người kia vội quỳ xuống, hối hận nói:
– Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, tôi không ngờ lại thành ra thế này, tôi không nghĩ sẽ hại chết một mạng người, mọi người cứ đánh tôi, mắng tôi đi, tôi nguyện chịu sự trừng phạt của mọi người.
Anh ta dập đầu về phía phòng mổ.
Cố Trường Khanh xông lên, như đứa trẻ con nổi giận, đấm đá anh ta, khóc gào:
– Đều là mày hại chết chú Văn, mày phải đền mạng! Tao hận mày, tao muốn đánh chết mày! Cha tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!
Khổng Khánh Tường tiến lên kéo Cố Trường Khanh ra, lớn tiếng nói:
– Trường Khanh! Bình tĩnh một chút, pháp luật sẽ trừng phạt anh ta!
Cố Trường Khanh xoay người dựa vào lòng Khổng Khánh Tường bật khóc, lén liếc nhìn sắc mặt ông thì đã thấy ông ta đang nhìn người đàn ông kia, khóe miệng khẽ cười lạnh rất khó phát hiện.
Không ai có thể đọc được cảm xúc của ông ta trừ Cố Trường Khanh.
Người đàn ông này nhất định là Khổng Khánh Tường tìm được, lúc này diễn màn xin tội hay như vậy, ai còn nghi ngờ đây là một vụ mưu sát được sắp đặt cẩn thận nữa?
Lòng Cố Trường Khanh vô cùng thống hận nhưng chẳng có cách nào, sự thống hận, bất đắc dĩ, thất bại đều hòa tan trong nước mắt.
Hai cảnh sát lại áp tải người đàn ông kia đi.
Khổng Khánh Tường dịu dàng an ủi Cố Trường Khanh:
– Trường Khanh, con về nghỉ ngơi trước đi, chuyện ở đây cha sẽ sắp xếp, hậu sự của chú Văn cha sẽ an bài thỏa đáng.
Cố Trường Khanh gật gật đầu, Khổng Khánh Tường gọi chị Xảo tới, nhờ chị Xảo đưa Cố Trường Khanh về nhà.
Chị Xảo đỡ Trường Khanh rời khỏi bệnh viện:
– Cố tiểu thư, đừng quá đau lòng, nhất định lão gia cũng không muốn thấy tiểu thư bi thương như vậy. Lão gia từng nói với tôi rằng thích nhất thấy tiểu thư cười, trông ngây thơ, đơn thuần như mẹ tiểu thư vậy, khiến người ta cũng vui lây. Tiểu thư đừng khóc nữa…
Tuy nói vậy nhưng nước mắt chị Xảo vẫn rơi.
Cố Trường Khanh cầm tay chị Xảo, nước mắt rơi không ngừng:
– Chị Xảo, chị Xảo… sau này em không còn được gặp chú Văn nữa…
Chị Xảo lau nước mắt, đỡ Cố Trường Khanh đang đau lòng đi ra ngoài.
Cố Trường Khanh không nhịn được quay đầu lại, nhìn về trước cửa phòng phẫu thuật đã thấy Khổng Khánh Tường đang nói chuyện với bác sĩ đã phẫu thuật cho chú Văn, giọng Khổng Khánh Tường rất thấp, cô nghe không rõ nhưng lời bác sĩ đáp lại cô có thể nghe loáng thoáng ít nhiều.
– Lúc người chết đưa đến bệnh viện vết thương rất nghiêm trọng… phổi bị đâm thủng… thời gian hấp hối rất ngắn…
Cố Trường Khanh rùng mình, xem ra câu trả lời của mình vẫn không được Khổng Khánh Tường tin tưởng nhưng bác sĩ đã nói vậy, hẳn ông ta sẽ không nghi ngờ nữa chứ!
Cố Trường Khanh quay đầu lại, hai tay nắm chặt quần áo mình.
Tâm cơ Khổng Khánh Tường thâm trầm, lòng rất đa nghi, thủ đoạn ngoan tuyệt vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ, cô và chú Văn dường như vẫn xem thường ông ta rồi.
Nhưng từ hôm nay trở đi, cô sẽ không xem nhẹ đối thủ này nữa!
Chị Xảo đưa Cố Trường Khanh trở về biệt thự nhà họ Cố rồi lại rời đi.
Cố Trường Khanh về nhà rồi vẫn chỉ nằm trên giường, trong đầu rối bời, đau nhức hơn nữa lại cả sự dày vò trong lòng khiến cô không chịu đựng nổi. Vú Dung nhận được tin rồi vội đi lên cùng cô. Cố Trường Khanh vừa thấy vú Dung thì nhào vào lòng bà, không nói gì mà chỉ khóc.
Giờ, đây là vòng ôm dịu dàng duy nhất còn sót lại cho cô.
Vú Dung hiểu Cố Trường Khanh, biết bây giờ cô đau lòng nên cũng không nói gì nhiều, chỉ vuốt ve mái tóc cô bằng đôi bàn tay dịu dàng của mình, cùng cô rơi nước mắt.
Tiểu thư đáng thương, vì sao những người quan tâm tiểu thư đều cứ thế bỏ cô mà đi…
Dần dần, Cố Trường Khanh thiếp đi. Vú Dung đắp chăn cho cô, lau khô nước mắt cho cô rồi thở dài một tiếng, sau đó mới đi ra ngoài.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Cố Trường Khanh đã bị điện thoại đánh thức, cô bưng trán ngồi dậy, tìm nửa ngày mới thấy di động mà nghe.
Trong di động truyền đến giọng nói kinh hoảng của chị Xảo:
– Cố tiểu thư, nhà lão gia gặp trộm!
Cố Trường Khanh phát hiện mình không hề ngạc nhiên, giọng cô vô cùng bình tĩnh:
– Có mất gì không?
– Nhà bị lục tung lên, nhất là thư phòng và phòng ngủ, chẳng nhìn ra gì nữa. Đồng hồ, tiền mặt và một số đồ quý đều không thấy. Cố tiểu thư, giờ tôi không biết phải làm gì, có cần báo cảnh sát không.
Cố Trường Khanh cười lạnh, chỉ e mục đích của trộm không phải nhằm vào tài sản gì đâu. Cái này chẳng qua là mượn gió bẻ măng, mục tiêu thực sự là tập xét nghiệm DNA kia cơ!
Chỉ khi nào lấy được tập chứng cứ đó thì Khổng Khánh Tường mới có thể an tâm.
– Báo cảnh sát đi!
Cố Trường Khanh nói, tuy biết báo cảnh sát cũng chỉ là vô dụng nhưng tình thế này, báo cảnh sát mới là đúng theo lẽ thường.
Sau khi dập máy, Cố Trường Khanh mặc thêm quần áo đi xuống lầu, lúc này còn sớm, trời còn chưa sáng, đám người hầu cũng vừa mới thức dậy.
Cô vốn định ra hoa viên để hít thở không khí, lúc đi qua thư phòng ở tầng một bỗng nghe được bên trong có tiếng động.
Lúc này là ai ở trong? Người hầu?
Nếu là bình thường, Cố Trường Khanh sẽ chẳng để ý đến chuyện này nhưng giờ là thời điểm mẫn cảm nên từng chuyện nhỏ cũng khiến cô rất để ý. Cô nhìn quanh, thấy không có ai ở gần nên tiến đến cửa, dán tai nghe trộm.
Bên trong thoáng có tiếng Khổng Khánh Tường nói chuyện.
Thư phòng cách âm rất tốt, cô nghe không quá rõ ràng nhưng cũng may buổi sớm rất yên tĩnh, vẫn có thể nghe được loáng thoáng.
Hình như Khổng Khánh Tường đang nói chuyện điện thoại.
– … Tìm được rồi? Tốt lắm… Tính cả vụ tai nạn kia, tôi sẽ chuyển vào tài khoản của anh… Làm gì cũng có luật, anh nhận tiền của tôi thì miệng phải giữ cho kín.
Tuy rằng sớm biết là ông ta hại chết chú Văn nhưng giờ nghe chính miệng ông ta thừa nhận, Cố Trường Khanh hầu như là không thể khống chế được sự phẫn hận trong lòng. Cô nắm chặt tay, cắn chặt môi dưới, đau khổ đè nén cơn tức giận của mình.
Sau đó lại truyền đến tiếng cười của ông ta, đầu tiên là rất nhỏ, sau đó dần lên cao, cuối cùng trở thành một tiếng cười cuồng vọng, sự phóng túng khi thoát được khỏi những trói buộc.
– Ha…ha…ha…ha…
Cho dù không kề tai vào cửa cũng có thể nghe được tiếng cười không kiêng dè gì của hắn.
Tiếng cười này như búa tạ nện vào lòng Cố Trường Khanh. Cô nhìn cửa phòng, người run lên hoảng hốt.
Sắc mặt tuy tái nhợt như giấy trắng nhưng ánh mắt lại kiên nghị vô cùng.
/261
|