Ba ngày sau, tang lễ của chú Văn được cử hành. Bởi vì chú Văn là cổ đông của Cố thị, cũng là người có công với Cố thị nên có rất nhiều người có tiếng trong thương trường đến dự.
Giống như trong trí nhớ, tang lễ rất long trọng, Khổng Khánh Tường tỏ vẻ rất khéo. Suốt tang lễ, vẻ mặt ông rất bi thương như thể anh em ruột thịt của mình qua đời. Vẻ mặt này không thể soi mói, khiến người ta không dám nghĩ ngợi gì.
Không ai nghi ngờ cái chết của chú Văn, đương nhiên cũng chẳng ai quan tâm. Khách khứa đông như vậy nhưng thực sự đau lòng vì chú Văn thì được mấy người, chẳng qua chỉ là đang cùng nhau diễn một tuồng kịch mà thôi.
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cười lạnh.
Triệu Nghị cũng cùng cha mẹ đến tham gia tang lễ. Triệu Nghị tìm cơ hội đi đến bên Cố Trường Khanh, an ủi cô:
– Trường Khanh, đừng quá đau lòng.
Hôm nay Cố Trường Khanh mặc bộ váy màu đen càng khiến khuôn mặt tiều tụy, tái nhợt, càng khiến hai mắt thêm to, tóc đen dài phủ hai bên má, trông cô khiến ai nhìn cũng đau lòng.
Cố Trường Khanh nghe giọng nói, quay đầu nhìn cậu, đôi mắt lộ ra sự đau thương vô hạn khiến cậu thiếu niên cũng đau đớn.
– Trường Khanh…
Cố Trường Khanh vốn không có tâm tình để ý đến cậu nhưng vừa nghĩ đến mẹ con họ Khưu kia sẽ nhanh chóng vào cửa, Khổng Ngọc Phân lại có cơ hội tiếp cận Triệu Nghị, kế hoạch của cô lại có thể tiếp tục nên tâm tư lại thay đổi.
– Triệu Nghị, em rất khó chịu.
Cố Trường Khanh nhìn cậu, nước mắt đong đầy.
Triệu Nghị nhìn nước mắt của cô, lòng càng đau lòng nhưng lại không biết phải an ủi cô thế nào, nhất thời chân tay luống cuống.
Đúng lúc này, Khổng Khánh Tường gọi Trường Khanh:
– Trường Khanh, lại đây một chút.
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn lại, thấy bên cạnh ông là hai người mặc âu phục đen, tay cầm cặp táp.
Cố Trường Khanh đi tới.
Khổng Khánh Tường giới thiệu:
– Đây là luật sư đại diện của chú Văn, đến để đọc di chúc.
Không phải Cố Trường Khanh đa nghi nhưng cô thực sự cảm nhận được sự hưng phấn của Khổng Khánh Tường, dù không dễ phát hiện nhưng thực sự có tồn tại.
Khổng Khánh Tường mời luật sư đi đến một căn phòng vắng.
Cố Trường Khanh và ông ngồi trên sofa, luật sư đứng đối diện bọn họ, trong đó người lớn tuổi hơn lấy ra một tập văn kiện, nói:
– Hai năm trước, Văn tiên sinh đã lập di chúc ở công ty luật chúng tôi. Tài sản của Văn tiên sinh bao gồm 10% cổ phần của Cố thị và tiền gửi ngân hàng, bất động sản… tất cả trị giá hơn một tỷ.
Tim Khổng Khánh Tường đập loạn, ông biết tài sản của Văn Kì Sơn không ít nhưng cũng không ngờ lại có nhiều như vậy! Chỉ là 10% cổ phần của công ty đã là sự mê hoặc không nhỏ với ông.
Khổng Khánh Tường quay đầu nhìn Cố Trường Khanh một cái đã thấy vẻ mặt cô mơ hồ như thể không biết số tài sản này rốt cuộc có giá trị cỡ nào! Lòng Khổng Khánh Tường vô cùng kích động.
– Văn tiên sinh quyết định như sau. 10% cổ phần công ty và bẩy phần tài sản do tiểu thư Cố Trường Khanh thừa kế! Nhưng phải đợi sau khi Cố tiểu thư 18 tuổi thì mới có quyền sử dụng. Trước 18 tuổi ủy thác cho luật sư quản lý. Mỗi tháng có thể nhận 5 vạn trở xuống. Còn lại ba phần, Văn tiên sinh quyên góp cho quỹ từ thiện.
Lòng Khổng Khánh Tường rất hận. Văn Kì Sơn này sớm đã sắp đặt như vậy, là đang đề phòng mình?
Cố Trường Khanh cúi đầu, nước mắt tràn mi.
Chú Văn, hai năm trước chú đã tính toán hết cho cháu… Là vì mẹ qua đời nên chú cảm thấy nhân sinh vô thường sao? Đời này chú đã nhận được những gì?
Không có người thân, thậm chí không có bạn bè tri kỉ, không được hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của người đời, thậm chí còn không được hưởng thụ niềm vui của cốt nhục tình thân, cả đời này rốt cuộc chú đã nhận được gì?
Chỉ có nhiều tiền như vậy nhưng lại đem hết cho cháu…
Lòng Cố Trường Khanh rất buồn.
Luật sư đọc di chúc xong, giao di chúc cho Cố Trường Khanh kí tên. Luật sư trẻ hơn ở bên cảm thán:
– Cố tiểu thư, chỉ cần cô tròn 18 tuổi thì chính là tỉ phú rồi.
Đó là tiền tài mấy đời anh ta cũng không phấn đấu được.
Cố Trường Khanh không đáp nhưng cô lại thầm nói trong lòng: Có được nó thì thực sự hạnh phúc sao? Vì tiền tài mà tôi đã mất mẹ, mất cả chú Văn, thậm chí mất đi cả mạng sống của mình. Tôi thà không cần những thứ đó, tôi chẳng cần gì cả, chỉ cần những người tôi yêu thương ở bên tôi mà thôi…
Đêm đó, Khổng Khánh Tường ngủ lại chỗ Khưu Uyển Di.
Hai người nằm trên giường, Khưu Uyển Di hưng phấn dựa vào lòng ông ta. Hai ngày qua, bà ta vui vẻ như bước trên mây bời vì Khổng Khánh Tường đã đống ý, một tháng sau sẽ tổ chức đám cưới.
Khổng Khánh Tường cố kỵ Văn Kì Sơn vừa qua đời, mình đã tổ chức cưới thì sẽ không hay nhưng vì sợ bụng Khưu Uyển Di ngày một lớn, để lâu không tốt nên mới quyết định là một tháng sau.
Khổng Khánh Tường nhàn nhã hút thuốc, loại được cái gai trong mắt là Văn Kì Sơn, lòng ông ta vô cùng vui sướng. Khổng Khánh Tường sớm đã không thuận mắt Văn Kì Sơn, chuyện gì Văn Kì Sơn cũng chống đối ông, đè ép ông khiến ông rất khó chịu. Giờ dám uy hiếp ông thì là Văn Kì Sơn kia tự muốn chết!
Ông bị Cố Kiến Quốc chèn ép lâu như vậy, quy củ, nghe lời lâu như vậy, vất vả lắm mới đợi được Cố Kiến Quốc chết, vất vả lắm Cố Linh Lung cũng mới chết, há có thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ chèn ép mình!
– Nhưng mà… Họ Văn kia thực sự không nói gì với Trường Khanh? Tình cảm bọn họ tốt như vậy.
Khưu Uyển Di vừa vuốt ve ngực ông vừa âm trầm nói.
Về phần Văn Kì Sơn chết thế nào bà cũng không hỏi, cho dù lòng bà hiểu rõ thì cũng làm bộ như không biết. Nói thật ra, chỉ cần kết quả có lợi cho bà thì quá trình thế nào cần gì phải quan tâm?
Khổng Khánh Tường nhả ra làn khói mỏng rồi chậm rãi nói:
– Anh đã hỏi qua bác sĩ rồi, vết thương của Văn Kì Sơn rất nặng, hẳn là không kịp nói gì cho Trường Khanh.
– Vậy lúc trước thì sao? Lúc trước thực sự không nói sao?
Thấy Khổng Khánh Tường lạnh lùng nhìn mình, Khưu Uyển Di vội sẵng giọng nói:
– Không phải là em khó chịu gì với Trường Khanh, chỉ là em lo lắng cho anh thôi. Anh nghĩ mà xem, Trường Khanh là người thừa kế hợp pháp của Cố thị, nay trên tay lại có 25% cổ phần của công ty, vạn nhất con bé biết được chân tướng, sau khi thành niên sẽ là sự uy hiếp lớn nhất với anh. Đương nhiên, nếu anh không coi trọng những gì có được trong tay thì coi như em chưa nói gì hết!
Khổng Khánh Tường càng nghi ngờ, càng cố kỵ con gái, chờ đến khi bà vào cửa thì tình thế sẽ càng có lợi cho bà! Từ mấy lần trước, xem ra Cố Trường Khanh không chấp nhận mình! Nó họ Cố, nếu có lòng gây khó dễ cho mình thì cũng thật phiền phức!
Khổng Khánh Tường rũ mắt, dụi điếu thuốc trong tay, lạnh lùng nói:
– Anh biết Trường Khanh không phải do em sinh ra, bắt em đối tốt với nó như Ngọc Phân là không thể nhưng cho dù là giả bộ thì em cũng phải giả bộ như mẹ hiền. Anh không muốn để người ta nói cưới phải người bắt nạt con mình!
Sắc mặt Khưu Uyển Di hơi cứng lại nhưng lại vội mỉm cười:
– Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt!
Khổng Khánh Tường lại nói:
– Về phần Trường Khanh, anh sẽ có cách thử con bé…
– Cách gì? Khưu Uyển Di cảm thấy hứng thú hỏi.
Khổng Khánh Tường xoay người nhìn bà, khẽ vuốt bụng bà:
– Cách gì thì em không cần quan tâm, giờ em chỉ cần sinh cho anh thằng cu mập mạp là được!
Nụ cười Khưu Uyển Di hơi cứng lại nhưng vội vùi mặt vào ngực ông, làm nũng nói:
– Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ tự chăm sóc mình thật tốt!
Giống như trong trí nhớ, tang lễ rất long trọng, Khổng Khánh Tường tỏ vẻ rất khéo. Suốt tang lễ, vẻ mặt ông rất bi thương như thể anh em ruột thịt của mình qua đời. Vẻ mặt này không thể soi mói, khiến người ta không dám nghĩ ngợi gì.
Không ai nghi ngờ cái chết của chú Văn, đương nhiên cũng chẳng ai quan tâm. Khách khứa đông như vậy nhưng thực sự đau lòng vì chú Văn thì được mấy người, chẳng qua chỉ là đang cùng nhau diễn một tuồng kịch mà thôi.
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cười lạnh.
Triệu Nghị cũng cùng cha mẹ đến tham gia tang lễ. Triệu Nghị tìm cơ hội đi đến bên Cố Trường Khanh, an ủi cô:
– Trường Khanh, đừng quá đau lòng.
Hôm nay Cố Trường Khanh mặc bộ váy màu đen càng khiến khuôn mặt tiều tụy, tái nhợt, càng khiến hai mắt thêm to, tóc đen dài phủ hai bên má, trông cô khiến ai nhìn cũng đau lòng.
Cố Trường Khanh nghe giọng nói, quay đầu nhìn cậu, đôi mắt lộ ra sự đau thương vô hạn khiến cậu thiếu niên cũng đau đớn.
– Trường Khanh…
Cố Trường Khanh vốn không có tâm tình để ý đến cậu nhưng vừa nghĩ đến mẹ con họ Khưu kia sẽ nhanh chóng vào cửa, Khổng Ngọc Phân lại có cơ hội tiếp cận Triệu Nghị, kế hoạch của cô lại có thể tiếp tục nên tâm tư lại thay đổi.
– Triệu Nghị, em rất khó chịu.
Cố Trường Khanh nhìn cậu, nước mắt đong đầy.
Triệu Nghị nhìn nước mắt của cô, lòng càng đau lòng nhưng lại không biết phải an ủi cô thế nào, nhất thời chân tay luống cuống.
Đúng lúc này, Khổng Khánh Tường gọi Trường Khanh:
– Trường Khanh, lại đây một chút.
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn lại, thấy bên cạnh ông là hai người mặc âu phục đen, tay cầm cặp táp.
Cố Trường Khanh đi tới.
Khổng Khánh Tường giới thiệu:
– Đây là luật sư đại diện của chú Văn, đến để đọc di chúc.
Không phải Cố Trường Khanh đa nghi nhưng cô thực sự cảm nhận được sự hưng phấn của Khổng Khánh Tường, dù không dễ phát hiện nhưng thực sự có tồn tại.
Khổng Khánh Tường mời luật sư đi đến một căn phòng vắng.
Cố Trường Khanh và ông ngồi trên sofa, luật sư đứng đối diện bọn họ, trong đó người lớn tuổi hơn lấy ra một tập văn kiện, nói:
– Hai năm trước, Văn tiên sinh đã lập di chúc ở công ty luật chúng tôi. Tài sản của Văn tiên sinh bao gồm 10% cổ phần của Cố thị và tiền gửi ngân hàng, bất động sản… tất cả trị giá hơn một tỷ.
Tim Khổng Khánh Tường đập loạn, ông biết tài sản của Văn Kì Sơn không ít nhưng cũng không ngờ lại có nhiều như vậy! Chỉ là 10% cổ phần của công ty đã là sự mê hoặc không nhỏ với ông.
Khổng Khánh Tường quay đầu nhìn Cố Trường Khanh một cái đã thấy vẻ mặt cô mơ hồ như thể không biết số tài sản này rốt cuộc có giá trị cỡ nào! Lòng Khổng Khánh Tường vô cùng kích động.
– Văn tiên sinh quyết định như sau. 10% cổ phần công ty và bẩy phần tài sản do tiểu thư Cố Trường Khanh thừa kế! Nhưng phải đợi sau khi Cố tiểu thư 18 tuổi thì mới có quyền sử dụng. Trước 18 tuổi ủy thác cho luật sư quản lý. Mỗi tháng có thể nhận 5 vạn trở xuống. Còn lại ba phần, Văn tiên sinh quyên góp cho quỹ từ thiện.
Lòng Khổng Khánh Tường rất hận. Văn Kì Sơn này sớm đã sắp đặt như vậy, là đang đề phòng mình?
Cố Trường Khanh cúi đầu, nước mắt tràn mi.
Chú Văn, hai năm trước chú đã tính toán hết cho cháu… Là vì mẹ qua đời nên chú cảm thấy nhân sinh vô thường sao? Đời này chú đã nhận được những gì?
Không có người thân, thậm chí không có bạn bè tri kỉ, không được hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của người đời, thậm chí còn không được hưởng thụ niềm vui của cốt nhục tình thân, cả đời này rốt cuộc chú đã nhận được gì?
Chỉ có nhiều tiền như vậy nhưng lại đem hết cho cháu…
Lòng Cố Trường Khanh rất buồn.
Luật sư đọc di chúc xong, giao di chúc cho Cố Trường Khanh kí tên. Luật sư trẻ hơn ở bên cảm thán:
– Cố tiểu thư, chỉ cần cô tròn 18 tuổi thì chính là tỉ phú rồi.
Đó là tiền tài mấy đời anh ta cũng không phấn đấu được.
Cố Trường Khanh không đáp nhưng cô lại thầm nói trong lòng: Có được nó thì thực sự hạnh phúc sao? Vì tiền tài mà tôi đã mất mẹ, mất cả chú Văn, thậm chí mất đi cả mạng sống của mình. Tôi thà không cần những thứ đó, tôi chẳng cần gì cả, chỉ cần những người tôi yêu thương ở bên tôi mà thôi…
Đêm đó, Khổng Khánh Tường ngủ lại chỗ Khưu Uyển Di.
Hai người nằm trên giường, Khưu Uyển Di hưng phấn dựa vào lòng ông ta. Hai ngày qua, bà ta vui vẻ như bước trên mây bời vì Khổng Khánh Tường đã đống ý, một tháng sau sẽ tổ chức đám cưới.
Khổng Khánh Tường cố kỵ Văn Kì Sơn vừa qua đời, mình đã tổ chức cưới thì sẽ không hay nhưng vì sợ bụng Khưu Uyển Di ngày một lớn, để lâu không tốt nên mới quyết định là một tháng sau.
Khổng Khánh Tường nhàn nhã hút thuốc, loại được cái gai trong mắt là Văn Kì Sơn, lòng ông ta vô cùng vui sướng. Khổng Khánh Tường sớm đã không thuận mắt Văn Kì Sơn, chuyện gì Văn Kì Sơn cũng chống đối ông, đè ép ông khiến ông rất khó chịu. Giờ dám uy hiếp ông thì là Văn Kì Sơn kia tự muốn chết!
Ông bị Cố Kiến Quốc chèn ép lâu như vậy, quy củ, nghe lời lâu như vậy, vất vả lắm mới đợi được Cố Kiến Quốc chết, vất vả lắm Cố Linh Lung cũng mới chết, há có thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ chèn ép mình!
– Nhưng mà… Họ Văn kia thực sự không nói gì với Trường Khanh? Tình cảm bọn họ tốt như vậy.
Khưu Uyển Di vừa vuốt ve ngực ông vừa âm trầm nói.
Về phần Văn Kì Sơn chết thế nào bà cũng không hỏi, cho dù lòng bà hiểu rõ thì cũng làm bộ như không biết. Nói thật ra, chỉ cần kết quả có lợi cho bà thì quá trình thế nào cần gì phải quan tâm?
Khổng Khánh Tường nhả ra làn khói mỏng rồi chậm rãi nói:
– Anh đã hỏi qua bác sĩ rồi, vết thương của Văn Kì Sơn rất nặng, hẳn là không kịp nói gì cho Trường Khanh.
– Vậy lúc trước thì sao? Lúc trước thực sự không nói sao?
Thấy Khổng Khánh Tường lạnh lùng nhìn mình, Khưu Uyển Di vội sẵng giọng nói:
– Không phải là em khó chịu gì với Trường Khanh, chỉ là em lo lắng cho anh thôi. Anh nghĩ mà xem, Trường Khanh là người thừa kế hợp pháp của Cố thị, nay trên tay lại có 25% cổ phần của công ty, vạn nhất con bé biết được chân tướng, sau khi thành niên sẽ là sự uy hiếp lớn nhất với anh. Đương nhiên, nếu anh không coi trọng những gì có được trong tay thì coi như em chưa nói gì hết!
Khổng Khánh Tường càng nghi ngờ, càng cố kỵ con gái, chờ đến khi bà vào cửa thì tình thế sẽ càng có lợi cho bà! Từ mấy lần trước, xem ra Cố Trường Khanh không chấp nhận mình! Nó họ Cố, nếu có lòng gây khó dễ cho mình thì cũng thật phiền phức!
Khổng Khánh Tường rũ mắt, dụi điếu thuốc trong tay, lạnh lùng nói:
– Anh biết Trường Khanh không phải do em sinh ra, bắt em đối tốt với nó như Ngọc Phân là không thể nhưng cho dù là giả bộ thì em cũng phải giả bộ như mẹ hiền. Anh không muốn để người ta nói cưới phải người bắt nạt con mình!
Sắc mặt Khưu Uyển Di hơi cứng lại nhưng lại vội mỉm cười:
– Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt!
Khổng Khánh Tường lại nói:
– Về phần Trường Khanh, anh sẽ có cách thử con bé…
– Cách gì? Khưu Uyển Di cảm thấy hứng thú hỏi.
Khổng Khánh Tường xoay người nhìn bà, khẽ vuốt bụng bà:
– Cách gì thì em không cần quan tâm, giờ em chỉ cần sinh cho anh thằng cu mập mạp là được!
Nụ cười Khưu Uyển Di hơi cứng lại nhưng vội vùi mặt vào ngực ông, làm nũng nói:
– Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ tự chăm sóc mình thật tốt!
/261
|