Thiên Ma Kiếm
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 116 : Khảo Thí Của Học Viện
Phiêu Vũ học viện vang danh đại lục không chỉ bởi vì lịch sử lâu dời mà nó còn là nơi sản sinh ra nhiều cao thủ trên khắp đại lục này. Học viện tổng cộng chia thành bốn hệ tu luyện: “ ma pháp hệ, long kỵ sĩ, đấu sư, võ sư”.
Mỗi năm những người trẻ tuổi báo danh có đến hàng vạn, số thanh niên được học viện thu nhận lại không bao nhiêu, bởi vậy học viên của học viện đào tạo ra đều là những bậc anh tài trong lớp trẻ, hoặc ít nhiều cũng có những đặc điểm gì đó khác với người thường. Có một điều rất hay trong học viện chính là việc khi gia nhập được học viện thì thân phận của mỗi người đều ngang nhau không cho dù một thái tử hoặc một công chúa có được vào học viện thì thân phận của họ cũng không khác gì một học viên bình thường, tuy nhiên đẻ phân thứ hạng cũng như phân biệt học viện cũng có phân học viên nhập môn trước và nhập môn sau.
Sau khi gia nhập học viện những học viên sẽ được các vị giáo sư bên phía học viên quản lý và sắp xếp thời gian học theo đúng những gì mình đăng kí lúc đầu chỉ càn đến cuối kì hoàn thành tốt các bài khảo hạch vậy là qua môn. Tuy nhiên học viên Phiêu Vũ không phái là nơi dễ dàng ở lại bởi nếu một học viên nào không đỗ kì thi và cứ như vậy đến lần thứ ba sẽ ngay lập tức bị đuổi học, chỉ một điểm đó thôi cũng đủ khiến nhiều học viên khi gia nhập thành công cũng không quá mức vui mừng mà cố sức tu luyện để qua các đợt khảo hạch.
Quy luật luôn chặt chẽ, răng đe có, thưởng có vậy nên học viên mỗi năm luôn sản sinh ra những anh tài, cao thủ trong lớp trẻ dương danh trên đại lục suốt mấy trăm năm nay.
Dịch Thiên cùng Tuyết Linh bước vào cửa lớn của học viện, hiện tại cái sân rộng phía trước đã đầy ắp người, tiếng nói râm rang bàn tán không ngớt, không khí rất sôi động, xen vào đó là những âm thanh gọi tên lên đăng kí của các vị trưởng khảo thí.
Dịch Thiên nhìn quanh một vòng mục đích không gì khác là tìm ra cái bản mặt của Phan Hổ, cuối cùng thì hắn cũng phát hiện, Phan Hổ hiện tại đang cầm bút điền vào các thông tin có trên giấy, sau đó hắn móc từ trong áo ra một bao tiền tất nhiên đây chính là lệ phí đăng kí báo danh rồi.
Mọi viện rất nhanh kết thúc Phan Hổ rời khỏi hàng phát hiện Dịch Thiên, hắn ta lập tức chạy đến cung kính cúi chào Dịch Thiên nói: “ bái kiến lão đại.”
Dịch Thiên lắc tây ý bảo không cần, trước giờ hắn cũng không quen ai cúi chào hay quy lạy mình cả.
Phan Hổ nói: “ lão đại ta thật có lỗi, đáng lý ta phải đến chào ngươi tại Thiên Vũ thành ai ngờ.”
Dịch Thiên cười đáp: “ không cần bận tâm, ngươi có công việc của ngươi, bây giờ ngươi đã đăng kí vào đã là học viên của học viện rồi chứ hả?”
“ chưa đâu”- Tuyết Linh bên cạnh lập tức chen vào nói: “ ngươi nghĩ cứ nộp tiền là vào được học viện hay sao? Đấy chỉ la bước đầu thủ tục đăng kí thôi, còn vào được hay không là phải xem bản thân của hắn có vượt qua đưuọc đợt khảo hạch đầu vào này không đã.”
“ khảo hạch đầu vào sao?”- Dịch Thiên không hiểu nói.
Phan hổ gật đầu đáp: “ lão đại, nương tử của ngươi nói đúng đấy, Phiêu Vũ học viện tuyệt nhiên không dễ gia nhập được, ngươi đừng thấy có đến mấy ngàn người đăng kí vậy chứ sau khi khảo sát còn lại không bao nhiêu đâu,hài...”
Phan hổ nói ra thở dài một hơi tỏ ý như bản thân của hắn cũng không biết có vượt qua nổi hay không.
Tuyết Linh tức giận nói: “ này ngươi nói ai là nương tử của tên ngốc này hả? Muốn ta băm ngươi thành trăm mảnh hay không đây? Ai thì ta không biết chứ riêng ngươi ta biết chắc sẽ không vượt qua được rồi.”
Phan Hổ cười đau khổ nói: “ ta gọi cô là tỷ tỷ hai đại đại tỷ tỷ luôn đây, sao cô cứ nhắm ta nói khó nghe vậy chứ, không biết kiếp trước ta có thù oán gì với cô không nữa.”
Dịch Thiên đưa tay ý bảo đừng để ý đến nàng sau đó hắn nói: “ nghe ngươi nói có vẻ đợt khảo hạch lần này rất khó khăn đây, được rồi vậy ta dạy cho ngươi một chiêu thức vào lúc khảo hạch chắc chắn dùng đến.”
“thật sao lão đại”- Phan Hổ tỏ ý vui mừng hết cớ, hắn đã thấy sơ qua thực lực của Dịch Thiên, tên thủ lích của bọn thổ phỉ cấp độ ít nhất cũng nhị giai vậy àm Dịch Thiên chỉ cần vài cú vung tay đã hạ được chứng tỏ trình độ Dịch Thiên theo phỏng đoán của Phan Hổ cũng phải chừng nhị giai trung kỳ hoặc hậu kỳ.
Tuyết Linh bĩu môi nói: “ sao ngươi lại bày hắn tuyệt chiêu gì cơ chứ.”
Dịch Thiên không thèm để ý nàng, đưa tay lên đầu Phan Hổ một luồng năng lượng nhanh chóng được truyền qua mang theo thông tin tuyệt chiêu hắn muốn truyền, rất nhanh mọi thứ đã két thúc, Dịch Thiên nói: “ đây là một chiêu thức khá đơn giản nhưng cũng không kém phần uy lực, sau này có thời gian ta sẽ truyền lại toàn bộ bĩ kiếp cho ngươi.”
Phan Hổ lấy làm cảm kích vội nói: “ lão đại thật sự đội ơn ngươi.”
Dịch Thiên đưua tay nói: “ không cần thế đâu, sau này ngươi đừng có hơi tí là quỳ lạy ta không thích chút nào, được rồi ngươi vào bên trong chuẩn bị đợt khảo thí đi.”
Phan Hổ lập tức “ dạ” cung kích lui đi, Tuyết Linh khuôn mặt xem ra vẫn chưa hết bực, hai má phồng lên trông cực kì đáng yêu. Dịch Thiên thấy nàng vậy cười nói: “ cô làm gì mà tỏ ra khó chịu vậy chứ, cùng lắm lúc nào rảnh ta lại dạy cho cô ít chiêu thức.”
Tuyết Linh hờn dỗi bảo “ bổn cô nương không cần” rồi bỏ đi vào bên trong khu khảo hạch. Dịch Thiên không biết nói gì,sau đó cũng cất bước đi theo nàng.
Bên trong diễn võ trường lúc này có rất đông người tụ tập, nam thanh nữ tú, đủ cả, tâm trạng ai nấy lúc này vô cùng háo hức mau chóng bắt đầu cuộc khảo thí. Trên chiếc đài cao một vị lão nhân thân mặc áo bào ngực đeo huy hiệu Phiêu Vũ học viện nói lớn: “ các vị đều là những anh tài có ước muốn gia nhập học viện để thành tài, tuy nhiên ai cũng biết muốn gia nhập học viện không đơn giản phải vượt qua ba cửa khảo thí của ta, mọi người đã sẵn sàng chưa.?”
“rồi...”- ngay tức khắc tiếng đáp lại to lớn và đầy nội lực của hơn ngàn người.
Dịch Thiên đi theo Tuyết Linh lên khán đài ngồi xem, quả thực diễn võ trường ở đây rất rộng không thua kém bao nhiêu võ trường ở Thăng Long thành.
Vị chủ khảo đứng trên đài cao nói lớn: “ được rồi, bay giờ là cửa ải đầu tiên.”
“rống”
“rống”
Hai tiếng gầm vang lên một đen một đỏ hai con cự long từ sâu bên trong học viện bay đến, hai người ngồi trên lưng rồng thần sắc điềm tĩnh, lãnh tuấn bất phàm, mỗi người đều cầm trên tay một cây cự kiếm ung dung chỉa xuống đám người phía dưới.”
“ cửa ải đầu tiên chính là chống lại công kích của hai vị Long kị sĩ này, mọi người chú ý đây, nếu chưa đạt đến cảnh giới hoặc cảm thấy không tự tin xin hãy bước ra ngoài để tránh những tổn thương không cần thiết.”
Nhìn lên hai con rồng bắc phương to lớn trên không trung có nhiều người bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không ít người nhụt chí àm đã lùi bước, cuối cùng trên đài chỉ còn khoảng chừng hơn 1200 người mà thôi.
Thấy đám người rút lui đó Tuyết Linh nhép môi khinh thường nói: “ lũ đó đúng ngốc mà, thực chất bài kiểm tra này là đo xem độ can đảm của mỗi người, chứ thực ra mấy vị long kỵ sĩ kia ra tay không hề mạnh chút nào đâu a.”
“ồ”- Dịch Thiên nghe vậy ồ lên một tiếng xem ra mỗi bài kiểm tra đều mang một ẩn ý phía sau đó.
Trưởng khảo hô lớn: “ nếu không có ai rút lui nữa ta sẽ cho phép được bắt đầu.”
Kết quả lại có thêm hai trăm người run sợ trước uy thế của hai vị long kỵ sĩ mà rút lui, hiện tại còn khoảng một ngàn người trên sân. Một người này không hỏi cũng biết là quyết tâm vượt ải.
“ tốt, khảo thí bắt đầu.”
Hai con cự long chúi xuống, hai vị kị sĩ huy vũ cự kiếm phách xuống đất từng đạo năng lượng rung chuyển, hắc sắc, hồng sắc như thủy triều quét xuống. Đám người trẻ tuoir bên dưới hấp tấp người dùng ma pháp, người dùng binh khí chống đỡ lại đòn tấn công.
Không trung long khí năng lượng của hai vị kỵ sĩ tung hoành ngang dọc, tiếng la hét, gầm gừ, binh khí gãy nát vang lên liên hồi, rất rất nhiều người bắt đầu thổ huyết, trọng thương mà thối lui.
Tuyết Linh cũng trợn mắt nàng không ngờ lần khảo thí năm nay lại hơn năm ngoái.
Dịch Thiên lấy tay vuốt cằm nói: “ sức mạnh này.... e răng tương ương với một nhị giai hậu kì, Tuyết Linh không lẽ lúc cô gia nhập vào học viện cũng khó khăn thế này sao?”
Tuyết Linh lắc lắc đầu nói: “ không có, lúc ta vào học viện khảo thí như thế này chỉ dừng lại ở mức khoảng nhất giai hậu kì hoặc nhị giai tiền kì mà thôi, không hiểu sao lần này lại thay đổi như thế.”
Dịch Thiên tiếp tục hỏi :” Tuyết Linh sao ta nhìn hai vị Long kỵ sĩ kia có nhiều nét giống nhau thật, long khí, long kỹ và cả khuôn mặt đều rất giống nhau, không lẽ họ là anh em song sinh sao?”
Tuyết Linh gật đầu nói: “ hai người đó đúng thực là anh em song sinh, họ đều là những học viên gia nhập học viên cách đây 6 năm rồi, thực lực rất mạnh, tuy nhiên cả hai đều ít nói, nên ít quan hệ với nhiều người.”
Dịch Thiên gật gật đầu đã hiểu, tiếp tục theo dõi cuộc khảo thí
Thời gian nhanh chóng trôi qua được mười phút đã có hơn trăm người thối lui ra ngoài, còn có không ít người trọng thương ngã xuống. Lúc này, những học viên bên đội y tế cùng cá vị giáo sư phụ trách cũng nhanh chóng tiến đến cooss gẵng chưa thương và tất nhiên những mĩ nữ thì luôn được ưu tiên cứu trước, đây chính là thời cơ cực tốt cho bọn sác lang hướng về đám mĩ nữ.
Hai mươi phút trôi qua, ải đầu tiên kết thúc, trên sân lúc này chỉ còn chừng 600 người trụ lại được. Nét mặt họ không lấy gì vui mừng bởi họ biết vẫn còn hai cửa nữa, cửa đầu đã khó vậy hai cửa sau tất nhiên không kém.
“cửa ải thứ 2 chống lại công kích của ba vị ma pháp sư.”
Vị chuur khảo để đám người bên dưới nghỉ ngơi năm phút sau đó mới nói lớn thông tin về cửa ải thứ hai.
Ngay tức khắc ba vị ma pháp sư trường bao rộng, tay cầm ma pháp trượng phiêu diêu bay đến, vửa đến cả ba vị pháp sư nhanh chóng tung một tràng chứ ngứ, lôi hệ, phong hệ hảo hệ nhanh chóng được tụ tập hình thành từng đợt dao động ma pháp nguyên tố trong không khí.
Một đòn phối hợp giữa gió, lửa và sấm sét từ trên không trung bắn xuống, diễn võ trường như bị đợt ma phpas điên cuồng tàn phá.
Rất nhiều người mang thương thế thôi lui ra ngoài, trong gần năm phút đã có hơn hai trăm người phải thối lui ra ngoài.
Đủ hai mươi phút, trên sân hiện tại chỉ còn chừng hơn ba trăm người.
“ cửa ải thứ ba chuẩn bị bắt đầu, nếu như cảm thấy thực lực của bản thân không đủ xin hãy tự nguyện rút lui, các ngươi đã vượt qua hai cửa ải của học viện, rút lui cũng không lấy gì làm hỗ thẹn cả.”
Lời nói đó không khác gì gió thoảng mây bay đối với hơn ba trăm người trụ lại, họ nhất quyết không chịu bỏ cuộc.
Vị trưởng khảo tiếp tục nói: “ tốt, khen cho tinh thần của các ngươi, ta sẽ nói cho các ngươi biết cửa ải thứ ba chính là đòn công kích của một vị tu đạo giả, các ngươi có suy nghĩ lại không?”
Diễn võ trường một trận kinh hô, Dịch Thiên cũng lấy làm kinh ngạc, người tu đạo vốn dĩ rất ít khi ra bên ngoài đa số họ đều thích ẩn cư và tu luyện đạo thuật, thực lực của họ cao thâm không gì diễn tả được, lần này lại được gặp mặt thật sực quá kinh ngạc.
Tuyết Linh bất giác lên tiếng: “ lạ quá,thtaj là lạ.?”
Dịch Thiên nghi hặc hỏi: “ có chuyện gì sao?”
Tuyết Linh đáp: “ đúng, trước đây vượt ải không hề có tu đạo giả ra đòn công kích, nhưng không hiểu sao lần này lại có, hơn nữa mặc dù trong học viện có vài vị lão nhân chính là người tu đạo nhưng họ ít khi tham gia vào mấy chuyện của học viện lắm.”
Dịch Thiên thực sự kinh ngạc, hắn xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía chân trời, ở đó một vị lão nhân mặc y phục rộng, tay áo dài phất phơ trong gió, chân đạp phi kiếm bay đến, lão nhân tiên phong đạo cốt, đôi mắt đầy vẻ minh mẫn, phảng phất giống như thần tiên trong loài người.
Mọi người lúc này chấn kinh vô cùng, tu đạo giả bình thường rát ít khi gặp, người tu đạo thành công thế này một lần cũng khó gặp được, vị này chắn chắn là một ngũ giai tuyệt thế cao thủ.
Dịch Thiên than thở nói: “ quả nhiên là co nhân, khí chất đó, cả cái uy lực phảng phất kia đúng là không thể nhầm lẫn được, tu đạo giả, hài xem ra Phiêu Vũ học viện co thủ như mây quả không sai.”
Lão nhân tiên phong đạo cốt dừng lại trên đầu đám thí sinh khảo thí, phi kiếm dưới chân như thiểm điện nhanh chóng trảm xuống chúng nhân giữa trường.
Giữa trường, ma pháp, chân khí, đấu khí liên tục được huy động tối đa nhằm chống lại đòn tấn công. Chúng nhân dùng hết sức lực mới tạm thời trụ lại được đòn tấn công, quả nhiên là cửa ải cuối cùng.
Phan hổ vượt qua hai cửa ải đến của ải thứ 3 gặp phải một vị co thủ tu đạo hắn cũng thầm kinh sợ, vận dụng hết sức mạnh cơ thể hắn mới trụ lại đòn tấn công từ phi kiếm kia, tuy nhiên sức người có hạn hắn trụ đến bây giờ là nhờ có thể lực cùng sức mạnh khác người.
Nhìn lên không vị tu đạo giả kia tiếp tục tung chiêu thứ hai cuồng phong như đại đao bắn đến uy lực khó tả, Phan hổ lúc này như đi vò thế đường cùng, hắn buộc phải dùng đến chiêu thức Dịch Thiên đã truyền, hắn hét lớn: “ Giải Ngưu Đao pháp- chiêu thứ nhất.”
Đao khí lăng lệ nhanh chóng bành trướng, một đại đao cực to đỏ hồng nhanh chóng xuất hiện chắn trước mặt Phan Hổ, đòn thế uy vũ ngăn chặn đợt tấn công của tu đạo giả, Phan Hổ liên tục ói máu, hắn mới chỉ được học một chiêu nên chỉ biết dùng có như thế.
Hai mươi phút trôi qua Phan Hổ cuối cùng cũng chịu đựng được trụ vững lại, xem ra cũng vì chỉ là khảo sát đầu vào nên vị tu đạo gải kia không ra tay quá mạnh, hơn ba trăm người kia vãn trụ vững tuy nhiên rất nhiều người trong số đó quần áo bị chấn nát.
Trưởng khảo nhìn sơ qua một lượt nói lớn: “ những người quần áo còn tốt thì sẽ là học viên chính thức của học viện những người còn lại thành thật xin lỗi các ngươi phải đợi đến năm sau vậy.”
Rất nhiều người thất vọng đi ra cuois cùng trên sân chỉ còn đúng 31 người, rất may là Phan Hổ nhờ đưuọc Giải Ngưu đao pháp hộ thân nên quần áo trên cơ thể không rách nát lắm, được qua ải lần này chính thức trở thành học viên của học viện.
Dịch Thiên ca thán: “ ban đầu có đến mấy ngàn người bây giờ chỉ còn 31 người đúng là đáng sợ mà.”
Tuyết Linh cười hì hì nói: “ tất nhiên rồi, học viện của ta đâu dễ gì muốn vào là vào được.”
Trưởng khảo lên tiếng nói: “ năm nay có tổng cộng ba mươi mốt người thuận lợi qua ải, chúc mừng các vị chính là học viên của học viện, các vị hãy về nghĩ ngơi, ngày mai đến nhận trang phục học viện và làm thủ tục.”
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 116 : Khảo Thí Của Học Viện
Phiêu Vũ học viện vang danh đại lục không chỉ bởi vì lịch sử lâu dời mà nó còn là nơi sản sinh ra nhiều cao thủ trên khắp đại lục này. Học viện tổng cộng chia thành bốn hệ tu luyện: “ ma pháp hệ, long kỵ sĩ, đấu sư, võ sư”.
Mỗi năm những người trẻ tuổi báo danh có đến hàng vạn, số thanh niên được học viện thu nhận lại không bao nhiêu, bởi vậy học viên của học viện đào tạo ra đều là những bậc anh tài trong lớp trẻ, hoặc ít nhiều cũng có những đặc điểm gì đó khác với người thường. Có một điều rất hay trong học viện chính là việc khi gia nhập được học viện thì thân phận của mỗi người đều ngang nhau không cho dù một thái tử hoặc một công chúa có được vào học viện thì thân phận của họ cũng không khác gì một học viên bình thường, tuy nhiên đẻ phân thứ hạng cũng như phân biệt học viện cũng có phân học viên nhập môn trước và nhập môn sau.
Sau khi gia nhập học viện những học viên sẽ được các vị giáo sư bên phía học viên quản lý và sắp xếp thời gian học theo đúng những gì mình đăng kí lúc đầu chỉ càn đến cuối kì hoàn thành tốt các bài khảo hạch vậy là qua môn. Tuy nhiên học viên Phiêu Vũ không phái là nơi dễ dàng ở lại bởi nếu một học viên nào không đỗ kì thi và cứ như vậy đến lần thứ ba sẽ ngay lập tức bị đuổi học, chỉ một điểm đó thôi cũng đủ khiến nhiều học viên khi gia nhập thành công cũng không quá mức vui mừng mà cố sức tu luyện để qua các đợt khảo hạch.
Quy luật luôn chặt chẽ, răng đe có, thưởng có vậy nên học viên mỗi năm luôn sản sinh ra những anh tài, cao thủ trong lớp trẻ dương danh trên đại lục suốt mấy trăm năm nay.
Dịch Thiên cùng Tuyết Linh bước vào cửa lớn của học viện, hiện tại cái sân rộng phía trước đã đầy ắp người, tiếng nói râm rang bàn tán không ngớt, không khí rất sôi động, xen vào đó là những âm thanh gọi tên lên đăng kí của các vị trưởng khảo thí.
Dịch Thiên nhìn quanh một vòng mục đích không gì khác là tìm ra cái bản mặt của Phan Hổ, cuối cùng thì hắn cũng phát hiện, Phan Hổ hiện tại đang cầm bút điền vào các thông tin có trên giấy, sau đó hắn móc từ trong áo ra một bao tiền tất nhiên đây chính là lệ phí đăng kí báo danh rồi.
Mọi viện rất nhanh kết thúc Phan Hổ rời khỏi hàng phát hiện Dịch Thiên, hắn ta lập tức chạy đến cung kính cúi chào Dịch Thiên nói: “ bái kiến lão đại.”
Dịch Thiên lắc tây ý bảo không cần, trước giờ hắn cũng không quen ai cúi chào hay quy lạy mình cả.
Phan Hổ nói: “ lão đại ta thật có lỗi, đáng lý ta phải đến chào ngươi tại Thiên Vũ thành ai ngờ.”
Dịch Thiên cười đáp: “ không cần bận tâm, ngươi có công việc của ngươi, bây giờ ngươi đã đăng kí vào đã là học viên của học viện rồi chứ hả?”
“ chưa đâu”- Tuyết Linh bên cạnh lập tức chen vào nói: “ ngươi nghĩ cứ nộp tiền là vào được học viện hay sao? Đấy chỉ la bước đầu thủ tục đăng kí thôi, còn vào được hay không là phải xem bản thân của hắn có vượt qua đưuọc đợt khảo hạch đầu vào này không đã.”
“ khảo hạch đầu vào sao?”- Dịch Thiên không hiểu nói.
Phan hổ gật đầu đáp: “ lão đại, nương tử của ngươi nói đúng đấy, Phiêu Vũ học viện tuyệt nhiên không dễ gia nhập được, ngươi đừng thấy có đến mấy ngàn người đăng kí vậy chứ sau khi khảo sát còn lại không bao nhiêu đâu,hài...”
Phan hổ nói ra thở dài một hơi tỏ ý như bản thân của hắn cũng không biết có vượt qua nổi hay không.
Tuyết Linh tức giận nói: “ này ngươi nói ai là nương tử của tên ngốc này hả? Muốn ta băm ngươi thành trăm mảnh hay không đây? Ai thì ta không biết chứ riêng ngươi ta biết chắc sẽ không vượt qua được rồi.”
Phan Hổ cười đau khổ nói: “ ta gọi cô là tỷ tỷ hai đại đại tỷ tỷ luôn đây, sao cô cứ nhắm ta nói khó nghe vậy chứ, không biết kiếp trước ta có thù oán gì với cô không nữa.”
Dịch Thiên đưa tay ý bảo đừng để ý đến nàng sau đó hắn nói: “ nghe ngươi nói có vẻ đợt khảo hạch lần này rất khó khăn đây, được rồi vậy ta dạy cho ngươi một chiêu thức vào lúc khảo hạch chắc chắn dùng đến.”
“thật sao lão đại”- Phan Hổ tỏ ý vui mừng hết cớ, hắn đã thấy sơ qua thực lực của Dịch Thiên, tên thủ lích của bọn thổ phỉ cấp độ ít nhất cũng nhị giai vậy àm Dịch Thiên chỉ cần vài cú vung tay đã hạ được chứng tỏ trình độ Dịch Thiên theo phỏng đoán của Phan Hổ cũng phải chừng nhị giai trung kỳ hoặc hậu kỳ.
Tuyết Linh bĩu môi nói: “ sao ngươi lại bày hắn tuyệt chiêu gì cơ chứ.”
Dịch Thiên không thèm để ý nàng, đưa tay lên đầu Phan Hổ một luồng năng lượng nhanh chóng được truyền qua mang theo thông tin tuyệt chiêu hắn muốn truyền, rất nhanh mọi thứ đã két thúc, Dịch Thiên nói: “ đây là một chiêu thức khá đơn giản nhưng cũng không kém phần uy lực, sau này có thời gian ta sẽ truyền lại toàn bộ bĩ kiếp cho ngươi.”
Phan Hổ lấy làm cảm kích vội nói: “ lão đại thật sự đội ơn ngươi.”
Dịch Thiên đưua tay nói: “ không cần thế đâu, sau này ngươi đừng có hơi tí là quỳ lạy ta không thích chút nào, được rồi ngươi vào bên trong chuẩn bị đợt khảo thí đi.”
Phan Hổ lập tức “ dạ” cung kích lui đi, Tuyết Linh khuôn mặt xem ra vẫn chưa hết bực, hai má phồng lên trông cực kì đáng yêu. Dịch Thiên thấy nàng vậy cười nói: “ cô làm gì mà tỏ ra khó chịu vậy chứ, cùng lắm lúc nào rảnh ta lại dạy cho cô ít chiêu thức.”
Tuyết Linh hờn dỗi bảo “ bổn cô nương không cần” rồi bỏ đi vào bên trong khu khảo hạch. Dịch Thiên không biết nói gì,sau đó cũng cất bước đi theo nàng.
Bên trong diễn võ trường lúc này có rất đông người tụ tập, nam thanh nữ tú, đủ cả, tâm trạng ai nấy lúc này vô cùng háo hức mau chóng bắt đầu cuộc khảo thí. Trên chiếc đài cao một vị lão nhân thân mặc áo bào ngực đeo huy hiệu Phiêu Vũ học viện nói lớn: “ các vị đều là những anh tài có ước muốn gia nhập học viện để thành tài, tuy nhiên ai cũng biết muốn gia nhập học viện không đơn giản phải vượt qua ba cửa khảo thí của ta, mọi người đã sẵn sàng chưa.?”
“rồi...”- ngay tức khắc tiếng đáp lại to lớn và đầy nội lực của hơn ngàn người.
Dịch Thiên đi theo Tuyết Linh lên khán đài ngồi xem, quả thực diễn võ trường ở đây rất rộng không thua kém bao nhiêu võ trường ở Thăng Long thành.
Vị chủ khảo đứng trên đài cao nói lớn: “ được rồi, bay giờ là cửa ải đầu tiên.”
“rống”
“rống”
Hai tiếng gầm vang lên một đen một đỏ hai con cự long từ sâu bên trong học viện bay đến, hai người ngồi trên lưng rồng thần sắc điềm tĩnh, lãnh tuấn bất phàm, mỗi người đều cầm trên tay một cây cự kiếm ung dung chỉa xuống đám người phía dưới.”
“ cửa ải đầu tiên chính là chống lại công kích của hai vị Long kị sĩ này, mọi người chú ý đây, nếu chưa đạt đến cảnh giới hoặc cảm thấy không tự tin xin hãy bước ra ngoài để tránh những tổn thương không cần thiết.”
Nhìn lên hai con rồng bắc phương to lớn trên không trung có nhiều người bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không ít người nhụt chí àm đã lùi bước, cuối cùng trên đài chỉ còn khoảng chừng hơn 1200 người mà thôi.
Thấy đám người rút lui đó Tuyết Linh nhép môi khinh thường nói: “ lũ đó đúng ngốc mà, thực chất bài kiểm tra này là đo xem độ can đảm của mỗi người, chứ thực ra mấy vị long kỵ sĩ kia ra tay không hề mạnh chút nào đâu a.”
“ồ”- Dịch Thiên nghe vậy ồ lên một tiếng xem ra mỗi bài kiểm tra đều mang một ẩn ý phía sau đó.
Trưởng khảo hô lớn: “ nếu không có ai rút lui nữa ta sẽ cho phép được bắt đầu.”
Kết quả lại có thêm hai trăm người run sợ trước uy thế của hai vị long kỵ sĩ mà rút lui, hiện tại còn khoảng một ngàn người trên sân. Một người này không hỏi cũng biết là quyết tâm vượt ải.
“ tốt, khảo thí bắt đầu.”
Hai con cự long chúi xuống, hai vị kị sĩ huy vũ cự kiếm phách xuống đất từng đạo năng lượng rung chuyển, hắc sắc, hồng sắc như thủy triều quét xuống. Đám người trẻ tuoir bên dưới hấp tấp người dùng ma pháp, người dùng binh khí chống đỡ lại đòn tấn công.
Không trung long khí năng lượng của hai vị kỵ sĩ tung hoành ngang dọc, tiếng la hét, gầm gừ, binh khí gãy nát vang lên liên hồi, rất rất nhiều người bắt đầu thổ huyết, trọng thương mà thối lui.
Tuyết Linh cũng trợn mắt nàng không ngờ lần khảo thí năm nay lại hơn năm ngoái.
Dịch Thiên lấy tay vuốt cằm nói: “ sức mạnh này.... e răng tương ương với một nhị giai hậu kì, Tuyết Linh không lẽ lúc cô gia nhập vào học viện cũng khó khăn thế này sao?”
Tuyết Linh lắc lắc đầu nói: “ không có, lúc ta vào học viện khảo thí như thế này chỉ dừng lại ở mức khoảng nhất giai hậu kì hoặc nhị giai tiền kì mà thôi, không hiểu sao lần này lại thay đổi như thế.”
Dịch Thiên tiếp tục hỏi :” Tuyết Linh sao ta nhìn hai vị Long kỵ sĩ kia có nhiều nét giống nhau thật, long khí, long kỹ và cả khuôn mặt đều rất giống nhau, không lẽ họ là anh em song sinh sao?”
Tuyết Linh gật đầu nói: “ hai người đó đúng thực là anh em song sinh, họ đều là những học viên gia nhập học viên cách đây 6 năm rồi, thực lực rất mạnh, tuy nhiên cả hai đều ít nói, nên ít quan hệ với nhiều người.”
Dịch Thiên gật gật đầu đã hiểu, tiếp tục theo dõi cuộc khảo thí
Thời gian nhanh chóng trôi qua được mười phút đã có hơn trăm người thối lui ra ngoài, còn có không ít người trọng thương ngã xuống. Lúc này, những học viên bên đội y tế cùng cá vị giáo sư phụ trách cũng nhanh chóng tiến đến cooss gẵng chưa thương và tất nhiên những mĩ nữ thì luôn được ưu tiên cứu trước, đây chính là thời cơ cực tốt cho bọn sác lang hướng về đám mĩ nữ.
Hai mươi phút trôi qua, ải đầu tiên kết thúc, trên sân lúc này chỉ còn chừng 600 người trụ lại được. Nét mặt họ không lấy gì vui mừng bởi họ biết vẫn còn hai cửa nữa, cửa đầu đã khó vậy hai cửa sau tất nhiên không kém.
“cửa ải thứ 2 chống lại công kích của ba vị ma pháp sư.”
Vị chuur khảo để đám người bên dưới nghỉ ngơi năm phút sau đó mới nói lớn thông tin về cửa ải thứ hai.
Ngay tức khắc ba vị ma pháp sư trường bao rộng, tay cầm ma pháp trượng phiêu diêu bay đến, vửa đến cả ba vị pháp sư nhanh chóng tung một tràng chứ ngứ, lôi hệ, phong hệ hảo hệ nhanh chóng được tụ tập hình thành từng đợt dao động ma pháp nguyên tố trong không khí.
Một đòn phối hợp giữa gió, lửa và sấm sét từ trên không trung bắn xuống, diễn võ trường như bị đợt ma phpas điên cuồng tàn phá.
Rất nhiều người mang thương thế thôi lui ra ngoài, trong gần năm phút đã có hơn hai trăm người phải thối lui ra ngoài.
Đủ hai mươi phút, trên sân hiện tại chỉ còn chừng hơn ba trăm người.
“ cửa ải thứ ba chuẩn bị bắt đầu, nếu như cảm thấy thực lực của bản thân không đủ xin hãy tự nguyện rút lui, các ngươi đã vượt qua hai cửa ải của học viện, rút lui cũng không lấy gì làm hỗ thẹn cả.”
Lời nói đó không khác gì gió thoảng mây bay đối với hơn ba trăm người trụ lại, họ nhất quyết không chịu bỏ cuộc.
Vị trưởng khảo tiếp tục nói: “ tốt, khen cho tinh thần của các ngươi, ta sẽ nói cho các ngươi biết cửa ải thứ ba chính là đòn công kích của một vị tu đạo giả, các ngươi có suy nghĩ lại không?”
Diễn võ trường một trận kinh hô, Dịch Thiên cũng lấy làm kinh ngạc, người tu đạo vốn dĩ rất ít khi ra bên ngoài đa số họ đều thích ẩn cư và tu luyện đạo thuật, thực lực của họ cao thâm không gì diễn tả được, lần này lại được gặp mặt thật sực quá kinh ngạc.
Tuyết Linh bất giác lên tiếng: “ lạ quá,thtaj là lạ.?”
Dịch Thiên nghi hặc hỏi: “ có chuyện gì sao?”
Tuyết Linh đáp: “ đúng, trước đây vượt ải không hề có tu đạo giả ra đòn công kích, nhưng không hiểu sao lần này lại có, hơn nữa mặc dù trong học viện có vài vị lão nhân chính là người tu đạo nhưng họ ít khi tham gia vào mấy chuyện của học viện lắm.”
Dịch Thiên thực sự kinh ngạc, hắn xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía chân trời, ở đó một vị lão nhân mặc y phục rộng, tay áo dài phất phơ trong gió, chân đạp phi kiếm bay đến, lão nhân tiên phong đạo cốt, đôi mắt đầy vẻ minh mẫn, phảng phất giống như thần tiên trong loài người.
Mọi người lúc này chấn kinh vô cùng, tu đạo giả bình thường rát ít khi gặp, người tu đạo thành công thế này một lần cũng khó gặp được, vị này chắn chắn là một ngũ giai tuyệt thế cao thủ.
Dịch Thiên than thở nói: “ quả nhiên là co nhân, khí chất đó, cả cái uy lực phảng phất kia đúng là không thể nhầm lẫn được, tu đạo giả, hài xem ra Phiêu Vũ học viện co thủ như mây quả không sai.”
Lão nhân tiên phong đạo cốt dừng lại trên đầu đám thí sinh khảo thí, phi kiếm dưới chân như thiểm điện nhanh chóng trảm xuống chúng nhân giữa trường.
Giữa trường, ma pháp, chân khí, đấu khí liên tục được huy động tối đa nhằm chống lại đòn tấn công. Chúng nhân dùng hết sức lực mới tạm thời trụ lại được đòn tấn công, quả nhiên là cửa ải cuối cùng.
Phan hổ vượt qua hai cửa ải đến của ải thứ 3 gặp phải một vị co thủ tu đạo hắn cũng thầm kinh sợ, vận dụng hết sức mạnh cơ thể hắn mới trụ lại đòn tấn công từ phi kiếm kia, tuy nhiên sức người có hạn hắn trụ đến bây giờ là nhờ có thể lực cùng sức mạnh khác người.
Nhìn lên không vị tu đạo giả kia tiếp tục tung chiêu thứ hai cuồng phong như đại đao bắn đến uy lực khó tả, Phan hổ lúc này như đi vò thế đường cùng, hắn buộc phải dùng đến chiêu thức Dịch Thiên đã truyền, hắn hét lớn: “ Giải Ngưu Đao pháp- chiêu thứ nhất.”
Đao khí lăng lệ nhanh chóng bành trướng, một đại đao cực to đỏ hồng nhanh chóng xuất hiện chắn trước mặt Phan Hổ, đòn thế uy vũ ngăn chặn đợt tấn công của tu đạo giả, Phan Hổ liên tục ói máu, hắn mới chỉ được học một chiêu nên chỉ biết dùng có như thế.
Hai mươi phút trôi qua Phan Hổ cuối cùng cũng chịu đựng được trụ vững lại, xem ra cũng vì chỉ là khảo sát đầu vào nên vị tu đạo gải kia không ra tay quá mạnh, hơn ba trăm người kia vãn trụ vững tuy nhiên rất nhiều người trong số đó quần áo bị chấn nát.
Trưởng khảo nhìn sơ qua một lượt nói lớn: “ những người quần áo còn tốt thì sẽ là học viên chính thức của học viện những người còn lại thành thật xin lỗi các ngươi phải đợi đến năm sau vậy.”
Rất nhiều người thất vọng đi ra cuois cùng trên sân chỉ còn đúng 31 người, rất may là Phan Hổ nhờ đưuọc Giải Ngưu đao pháp hộ thân nên quần áo trên cơ thể không rách nát lắm, được qua ải lần này chính thức trở thành học viên của học viện.
Dịch Thiên ca thán: “ ban đầu có đến mấy ngàn người bây giờ chỉ còn 31 người đúng là đáng sợ mà.”
Tuyết Linh cười hì hì nói: “ tất nhiên rồi, học viện của ta đâu dễ gì muốn vào là vào được.”
Trưởng khảo lên tiếng nói: “ năm nay có tổng cộng ba mươi mốt người thuận lợi qua ải, chúc mừng các vị chính là học viên của học viện, các vị hãy về nghĩ ngơi, ngày mai đến nhận trang phục học viện và làm thủ tục.”
/123
|