Thiên Ma Kiếm
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 117 : Đại Hội Khai Mạc
Chương đầu tiên cho năm mới
Phan Hổ chạy đến chỗ Dịch Thiên khuôn mặt không dấu nổi nét vui mừng, hắn cười ha hả nói: “ lão đại, đao pháp ngươi dạy ta quả nhiên lợi hại, có thể chống chọi được với sức mạnh của tu đạo giả.”
Dịch Thiên gật gật đầu nói: “ bộ đao pháp này tổng cộng có năm chiêu, một khi đã thi triển uy lực tuyệt luân, sau này có thời gian ta sẽ truyền hết cho ngươi.”
Thực ra bộ đao pháp này Dịch Thiên có được là từ đống bảo vật dưới hang động lúc trước, tuy nhiên hắn vì luyện kiếm nên những tuyệt kĩ về đao pháp hắn không cần luyện.
Phan Hổ vui vẻ nói: “ lão đại, tối nay ta mời ngươi cùng phu nhân ngươi ăn một bữa, ta sẽ bao hết.”
Tuyết Linh nghe Phan Hổ nói nàng là phu nhân của Dịch Thiên bực không chịu được chỉ tay vào mặt hắn: “ ngươi đừng có ăn nói bậy bạ, ai là phu nhân của hắn chứ, bây giờ ngươi là học viên của học viện, vì vậy hãy coi chừng ta đấy.”
Nói xong Tuyết Linh lập tức bỏ đi, trông nàng ta có vẻ rất giận dữ. Dịch Thiên cười cười tay đập nhẹ vai Phan Hổ nói: “ Người về nghỉ ngơi đi, ngày tháng còn dài, nhất định ta sẽ cùng ngươi uống một trận không say không về.”
“được, lão đại đã nói như vậy thì ta phải nghe theo thôi, cáo từ.”- Phan Hổ tỏ vẻ cung kính cúi người rời đi.
Dịch Thiên cũng không tiện ở lại quá lâu, vài ngày đến là đại hội bắt đầu, đến lúc đó cao thủ như mây, anh tài hội tụ, cần phải chuẩn bị thật kĩ.
Cùng lúc đó tại cổng sau Phiêu Vũ Học viện, sáu vị lão nhân thân mặc trường bào đặc trưng của học viện, người đứng đầu trong sáu vị kia tay cầm trượng, bộ râu bạc, vị này chính là chủ viện của Phiêu Vũ học viện, là một trong các đại cao thủ của đại lục, chính xác thực lực của vị này chừng nào thì chưa ai kiểm chứng được, chỉ biết ít nhất vị này cùng với lão tổ của Vương Lan Đế Quốc là hai người bạn.
“lộc cộc….lộc cộc”
Tiếng vó ngựa vang lên ngày một gần, nhanh chóng từ cuối con đường hai cỗ xe ngựa tiếng đến dừng trước mặt họ. Xung quanh hai chiếc xa ngựa là mười người cưởi ngựa đi theo, nam tử khôi ngô tuấn tú, anh khí tỏa ra từ người họ khiến người khác phải ngưỡng mộ, nữ tử dung mạo tuyệt trần, xinh đẹp tựa tiên nữ.
Từ trên xe ngựa bước xuống năm vị bốn nam một nữ trong đó có một vị thân mặc cà sa, tay cầm quyền trượng, một vị thân mặc lam y đạo bào tay cầm phất trần tiên phong đạo cốt của đạo gia, một hồng y nữ tử mang trên người chiếc đạo bào của đạo gia, lưng đeo kiếm, một vị đại hán thân mặc một bộ lục y, chiếc áo có vẻ bó sát khiến như ẩn như hiện những cơ bắp chắc khỏe, một vị thân mặc y phục màu vàng nhạt đôi mắt phát ra từng đợt chiến khí, uy phong lẫm liệt.
Chủ viện sau khi nhìn thấy họ chắp tay cười chào: “ các vị đã đến, thật làm lão ta đây vui mừng.”
“a di đà phật, đã làm phiền đến PhiêuVăn Chủ viện ra nghênh đón thế này, bần tăng thực sự xấu hổ.”- Vị cao tăng tay cầm trượng một thân khí chất ôn hòa, cười đáp lại.
Chủ viện ngay lập tức nói: “ các vị xin mời vào, mọi thứ đã được chuẩn bị.”
Tất cả mọi người nhanh chóng bước vào bên trong, đi xuyên qua vài hành lang đến một khu biệt viện phía sau hậu viên của học viện, Chủ viện đẩy cửa bước vào bên trong phòng khách, căn phòng đã được dọn dẹp ngăn nắp, quét dọn sạch sẽ, bố trí tinh tế.
Vị mang lam y đạo bào tay cầm phất trần lên tiếng nói: “ Phiêu Văn chủ viện, lần này thực sự đã làm phiền đến người rồi, thật áy náy.”
Phiêu Văn chủ viện lập tức đưa tay ý bảo mọi người ngồi xuống rồi nói: “ các vị đều là những bậc cao nhân, đã đến nơi đây xin được phiêu mỗ ta tiếp đón chu đáo chứ.”
Thấy năm vị kia có vẻ vẫn còn áy náy Phiêu Vũ chủ viện vội nói sang chủ đề khác: “ các vị, không biết những gì các vị nói trong thư là thế nào, có thể cho Phiêu mỗ được rõ ràng hơn được không.?”
Vị cao tăng kia vuốt râu sắc mặt ngưng trọng đáp: “ thật không dám dấu gì Phiêu Văn chủ viện, lần này cả năm người bọn ta quyết định xuống núi tất cả là vì vật đó.”
Không sai, vị cao tăng kia chính thị là chủ trì phương trượng của Kim sơn- La Hán Tự, vị lam y đạo bào kia là trưởng môn nhân của Hỏa sơn- Thanh Vân môn, vị nữ nhân mặc hồng y đạo bào lưng đeo kiếm là trưởng môn của Thủy Sơn- Vân Ảnh Môn,vị đại hán thân mặc lục y kia chính là trưởng môn của Mộc sơn- Cổ Mộc Tông, vị trung niên thân mặc y phục màu vàng kia không ai khác chính là trưởng môn nhân của Thổ sơn- Thiên Hoành Tông.
Cả sáu vị lão nhân của học viện đều cảm thấy kinh ngạc, không ngờ chuyện lần này lại nghiêm trọng đến mức khiến cả năm vị đường đường là chủ nhân của năm tông phái đứng đầu trên đại lục phải thân chinh xuống núi. Chủ viên Phiêu Văn lên tiếng: “ Nhất Thiền đại sư xin hãy nói rõ sự việc lần này, rốt cuộc vật đó là gì lại khiến các vị phải xuống núi đến vậy.”
Trụ trì Lán Hán Tự pháp hiệu Nhất Thiền đại sư đáp: “ theo như lời sấm truyền để lại của sư tổ bổn phái khi năm đỉnh núi Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ cùng phát ra năm loại ánh sáng chiếu thẳng trên bầu trời thì cũng là lúc vật đó xuất thế. Khi vật đó xuất thế nhất định phải tìm cho ra chủ nhân của nó, đưa người đó về chính đạo nếu không nhất định cả nhân gian giới sẽ bị hủy diệt.”
“cái gì?”
Sắc mặt của cả sáu vị lão nhân kia lập tức sám lại họ hoàn toàn ngây người với lời sấm để lại của các vị sư tổ của Ngũ Hành Tông, chủ viện vội lên tiếng: “ điều này có phải là thật, trên đời lại có thứ bảo vật khủng khiếp đến vậy sao?”
Chưởng môn Thanh Vân môn- Thanh Hư đạo trưởng lên tiếng: “ điều này chúng tôi chưa ai xác thực được, nhưng đấy là lời của các vị sư tổ để lại nhất định không sai, sau khi vật đó xuất hiện chắc chắn sẽ có một trường đại chiến đẫm máu để tranh dành nó.”
Một vị trong số các giáo sư của học viện lên tiếng: “ ý các vị đang nói đến người của Ma môn? họ cũng ham muốn loại bảo vật này.”
Chưởng môn Thiên Hoành tông- Kim Dung gật đầu đáp: “ đúng vậy! nếu như suy đoán của chúng tôi không sai thì việc bọn chúng biết bí mật của bảo vật cũng như sẽ ra tay xuất thủ nhằm lôi kéo chủ nhân của nó về phía phe mình, đến lúc đó thực sự là nổi lo an nguy cho cả chính đạo nói riêng và đại lục nói chung.”
Chủ viện của Phiêu Vũ học viện trầm ngâm nãy giờ cũng lên tiếng: “ vậy theo các vị, Phiêu Vũ học viện của bọn ta có thể giúp được gì, chỉ cần có thể học viên ta xin được hỗ trợ hết sức có thể.”
Chưởng Môn của Vân Ảnh Môn- Vân Lam tiên cô lên tiếng: “ như những gì để lại của các vị sư tổ, người muốn sử dụng bảo vật này phải có hai yêu cầu trọng yếu, thứ nhất phải là người được bảo vật ấy chọn, thứ hai là phải có linh hồn biến dị.”
“linh hồn biến dị!”- cả sáu vị của Phiêu Vũ học viên nhất thời kinh sợ. Một vị trong đó lên tiếng: “ việc bảo vật chọn chủ bọn tôi có thể suy đoán, đấy không phải là vật tầm thường mà nó có linh tính, tuy nhiên thật không ngờ người được sử dụng nó phải có linh hồn biến dị.”
Vị giáo sư bên cạnh nói tiếp vào: “ Linh hồn biến dị là loại linh hồn cực hiếm gặp trên con người, vạn người cũng hiếm tìm ra được một người sở hữu nó, đấy là chưa nói người may mắn có được linh hồn biến dị tuổi thọ không quá ba mươi, nếu sui sẻo hơn ngay khi sinh ra đã chết.”
Chưởng môn Cổ Mộc tông- Cổ Long nói : “ đúng là vậy, theo như nghiên cứu mấy mươi năm của ta thì người sơ hữu bảo vật ấy có thể kéo dài tuổi thọ, hay nói cách khác sau khi sở hữu bảo vật ấy người có linh hồn biến dị có thể sống và tu luyện như người bình thường.”
Chủ viện trưởng bật dậy nói: “ vậy ta đã hiểu, người sở hữu bảo vật ấy nhất định không quá ba mươi tuổi hơn thế nếu hắn muốn sử dụng nó phải tu luyện để thăng tiến thực lực liên tục, đại hội lần này chính là cơ hội không gì tốt hơn, ta sẽ đi sắp sếp để tiện việc theo dõi mọi thí sinh tham gia lần này có gì sẽ báo lại cho các vị.”
Nhất Thiền đại sư cũng đứng dậy nói: “ lần này an nguy của cả đại lục trên vai chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra người chủ nhân của bảo vật kia, nếu như rơi vào bên Ma môn hậu họa không lường.”
Cả năm vị giáo sư của học viện cũng vội đứng dậy gật đầu, một trong số đó lên tiếng: “ ta còn một thắc mắc muốn hỏi làm cách gì để nhận biết đâu là chủ nhân đang sở hữu bảo vật ấy.”
Thanh Hư đạo trưởng mỉm cười bước lên một bước từ trong tay áo lấy ra một viên bảo châu bằng nắm tay nói: “ đây là một loại pháp bảo dựa theo những gì các vị sư tổ để lại mà ta và Vân Lam sư muội chế tạo ra, chỉ cần mức năng lượng của người được đo đạt đến mức nhất định đã được cài sẵn trong này thì nhất định đấy là người chúng ta cần tìm.”
Vân Lan tiên cô nói tiếp: “ để có thể chắc chắn cho việc này bọn tôi đã ngấm ngầm sai đệ tử xuất sắc nhất của bổn phải tham gia đại hội lần này với mục đích kích thích mọi đấu thủ phải thể hiện hết thực lực của bản thân.”
“bọn tôi đã hiểu, các vị xin cứ ở lại đây nghĩ ngơi, cáo từ.”
Nhất thiền đại sư tay chống quyền trượng thở dài nói: “ xem ra lại sắp có nhiều sinh linh phải nằm xuống rồi, a di đà phật.”
Chưởng môn Cổ Long lên tiếng: “ đây là điều khó tránh khỏi, không ai mong muốn như vậy cả.”
Vân Lam tiên cô xoay nhìn về phía đám đệ tử nói: “ các ngươi cũng mau về nghĩ đi, nếu có ra ngoài thì đừng để lộ thân phận.”
“ dạ” một tiếng 10 đệ tử của năm tông phái rời khỏi phòng trong đó có thể dễ nhận ra một người rất quen thuộc- Mộc Uyển.
Trở lại với Dịch Thiên.
Sau khi rời khỏi Phiêu Vũ học viện hắn đi loanh quanh trong thành tìm hỏi tung tích của Công tôn thương đoàn, thế như tất cả câu trả lời đều làm hắn thất vọng- “ không biết”. Dịch Thiên không hiểu sao rất nhớ Như Ý, nhớ đến từng nụ cười, từng cử chỉ hành động của nàng, về đến phòng một thân ưu tư phiền muộn cứ theo trong đầu.
Hắn nhắm mắt thíp đi lúc nào không hay, cũng trong lúc đó trong thành có vài sự kiện đáng lưu ý diễn ra.
1/ Đại diện của các đế quốc đã đến Thiên Vũ thành, trong đó có lẽ được nhiều người để ý nhất chính là đại công chúa Như Nguyệt sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành khiến chúng nhân động lòng, nhìn một lần đã mê.
2/ hầu hết các thí sinh lọt vào đại hội diễn ra lần này đã có mặt đông đủ, tuy nhiên vẫn còn rất nhiều thí sinh theo nhiều bậc tiền bối dự đoán là vẫn còn ẩn tàng thực lực.
3/ Đây có lẽ là một việc không liên quan gì đến đại hội, mà là chuyện nội bộ của thiên Vũ thành chính là việc trong thành tiếp tục mất tích hai trẻ em, tính đến nay đã tổng cộng hơn chục đứa trẻ trong thành bị mất tích một cách bí ẩn, quân đội cùng những người có chức trách đang dồn toàn lực để điều tra.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Hôm này chính là ngày đại hội tu chân giới diễn ra tại Thiên Vũ thành, hàng loạt người đã đi từ sớm mua vé tìm chỗ ngồi tốt. Không khí náo nhiệt không kém gì khi đại hội diễn ra tại Thăng Long thành.
Dịch Thiên ngày từ sáng sớm đã bị Tuyết Linh đến kéo dậy lôi đến Phiêu Vũ học viện, có lẽ nàng ấy còn chưa biết Dịch Thiên chính là một trong ba mươi hai người lọt vào đại hội lần này.
“này này, ta đã kiếm được hai chỗ rất tốt để xem các trận hôm nay rồi đấy, một cái cho ngươi một cái cho ta. hì hì.”- Tuyết Linh tỏ vẻ phấn khởi đưa hai tấm vé một cho nàng một cho Dịch Thiên.
Dịch Thiên cầm lấy tấm vé cười nói: “ cô cứ lên đó ngồi trước đi, ta đi đây một lúc.”
“ngươi đi đâu, không muốn ngồi cùng ta chứ gì.?”- Tuyết Linh tỏ ra khó chịu, làm bộ mặt buồn rầu nói.
Dịch Thiên cười nói: “ ta đi làm việc này nhất định làm cô bất ngờ.”
“thật hả”
“tất nhiên”
Tuyết Linh tạm thời tin hắn, nàng nhanh chóng bước vào bên trong Võ trường, Dịch Thiên đứng bên ngoài lấy tay che miệng cười nói: “ sẽ làm cô bất ngờ lắm đây, nha đầu ngốc.”
Nói rồi hắn xoay người hướng đến khu vực dành cho các thí sinh chuẩn bị. Nhanh chóng đưa ra tấm thẻ thể hiện thân phận Dịch Thiên qua được vài vòng kiểm soát nghiêm ngặt, tiến vào bên trong căn nhà. Tại đây đã tề tụ đủ 32 người được lọt vào đại hội lần này, hắn nhìn xung quanh một hồi nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Tô Định, khi chạm mặt nhau Tô Định chỉ hừ một tiếng rồi ngó lơ hắn.
Tiếp tục xem xét một vòng Dịch Thiên chú ý được ba người, thứ nhất là một cô nương vóc người thon thả, động lòng người, tuy nhiên nàng ta che mặt nên không thể nhìn ra dung mạo thật, nhưng theo kinh nghiệm của hắn thì chắc hẳn nàng ta là một tuyệt sắc giai nhân. Người thứ hai Dịch Thiên để ý là một nam tử khuôn mặt lạnh lùng, ai nhìn cũng thiếu thiện cảm, ánh mắt như băng kia thật làm nhiều người phải cảm thấy sợ hãi, khi nhìn về người thanh niên này Dịch Thiên đột ngột cảm thấy một chút gì đó áp bức không nói nên lời. Người cuối cùng là một vị đệ tử phật gia, bộ dáng hiền lành, và luôn luôn hiện nụ cười trên môi, người thanh niên đệ tử phật gia này Dịch Thiên nhìn không thấu được thực lực.
Một vị lão nhân thân mặc áo bào học viện bước vào mỉm cười nói: “ các vị, sắp đến giờ bốc thăm chia cặp thi đấu, xin hãy chuẩn bị.”
“đến giờ rồi sao?”
“ nhanh thật”
Tiếng nói bắt đầu vang lên ai cũng thể hiện ý chí của bản thân, quyết không lùi bước.
Vị lão nhân kia nói tiếp: “ các vị cứ gọi ta là Tê giáo sư, ta sẽ dẫn các vị đến võ trường tại đó chúng ta sẽ bốc thăm chia cặp đấu công khai trước mọi người.”
“bong….bong…..”
Những tiếng pháo nổ vang lên liên tục trên trời báo hiệu Đại hội đã chính thức khai mạc, hàng ngàn người náo nức, tiếng reo hò cổ vũ vang vọng khắp nơi, vì Võ trường nằm bên trong Phiêu Vũ học viện nên rất nhiều học viện dù không có vé để được vào xem nhưng thân là học viên vẫn dễ dàng kiếm được vào chỗ đặc biệt có thể từ ngoài nhìn vào.
Trên chỗ ngồi dành cho các vị quý tộc, đại diện cho các vương triều đế quốc đều có mặt đông đủ, Như Nguyệt cũng có trong đó, nàng vẫn như vậy vẫn xinh đẹp như trước kia, ánh mắt ẩn hiện lên vài tia chờ mong. Ở chỗ ngồi riêng dành cho các cường giả và các vị lão tiền bối của Học viện, cả năm vị chưởng môn của Ngũ hành đều có mặt tại đây, tuy nhiên không ai biết thân phận thật sự của họ ngoài Chủ viện Phiêu Văn.
Chủ viện lên tiếng nói: “ các vị, mọi thứ ta đã sắp sếp, được biết một số đệ tử của các vị cũng tham gia đại hội lần này, hi vọng có thể phát hiện ra người đó.”
Cả năm vị chưởng môn đều không nói gì chỉ gật đầu.
Chỗ hàng ngồi dành cho người xem, Tuyết Linh tỏ ra khá bực tức, thứ nhất là không hiểu trời sui đất khiến thế nào ghế ngồi bên cạnh nàng lại là Phan Hổ, Tuyết Linh thì cực ghét tên này. Thứ hai là Dịch Thiên bảo sẽ quay lại nhưng nàng chờ mãi vẫn không thấy hắn. Khuôn mặt nàng cực rầu.
Tiếng hô của vị chủ tọa vang lên : “ mọi người xin hãy giữ trật tự, chỉ ít phút nữa thôi đại hội sẽ bắt đầu, bây giờ tại hạ xin được giới thiệu những thí sinh đã xuất sắc vượt qua vòng loại tổ chức tại các đế quốc.”
Nói xong lão đưa tay ra hiệu, ba mươi hai thí sinh trong đó có Dịch Thiên từ bên trong bước ra dưới ánh mắt ngưỡng mộ của không biết bao nhiêu người.
Vị chủ trì đại hội bắt đầu giới thiệu thân phận từng người một : “ Tiểu Lôi- Ma pháp sư, dành vị trí thứ 2 tại Quảng Long thành. Lý Thiên Vân- Đấu sư dành vị trí thứ nhất tại Quảng Long thành……..”
Cứ như vậy người chủ trì đại hội bắt đầu đọc hết thân phận cũng như thành tích các thí sinh dự thi lần này. Theo đúng như quy định của đại hội, hai người ở vị trí thứ nhất và nhì tại các địa điểm thi đấu đã được chỉ định sẽ được tham gia vào đại hội lần này, như vậy tổng cộng có tám địa điểm trên khắp đại lục được tổ chức các trận đấu vòng loại- Thăng Long thành, Đà Thành, Sài thành của Vương Lan đế quốc là một trong số đó, vì sao một quốc gia mà có thể tổ chức đến ba địa điêm? Theo lý giải của những người đứng đầu đại hội thì do, Vương Lan đế quốc có sự chuẩn bị cùng đầu tư lớn về các khoảng đấu trường thi đấu và công tác tốt nên họ mới đặc cách như vậy, nhưng ít ai biết để có được thành quả như thế là do một tay của Như Nguyệt-nàng ta thật tài giỏi.
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 117 : Đại Hội Khai Mạc
Chương đầu tiên cho năm mới
Phan Hổ chạy đến chỗ Dịch Thiên khuôn mặt không dấu nổi nét vui mừng, hắn cười ha hả nói: “ lão đại, đao pháp ngươi dạy ta quả nhiên lợi hại, có thể chống chọi được với sức mạnh của tu đạo giả.”
Dịch Thiên gật gật đầu nói: “ bộ đao pháp này tổng cộng có năm chiêu, một khi đã thi triển uy lực tuyệt luân, sau này có thời gian ta sẽ truyền hết cho ngươi.”
Thực ra bộ đao pháp này Dịch Thiên có được là từ đống bảo vật dưới hang động lúc trước, tuy nhiên hắn vì luyện kiếm nên những tuyệt kĩ về đao pháp hắn không cần luyện.
Phan Hổ vui vẻ nói: “ lão đại, tối nay ta mời ngươi cùng phu nhân ngươi ăn một bữa, ta sẽ bao hết.”
Tuyết Linh nghe Phan Hổ nói nàng là phu nhân của Dịch Thiên bực không chịu được chỉ tay vào mặt hắn: “ ngươi đừng có ăn nói bậy bạ, ai là phu nhân của hắn chứ, bây giờ ngươi là học viên của học viện, vì vậy hãy coi chừng ta đấy.”
Nói xong Tuyết Linh lập tức bỏ đi, trông nàng ta có vẻ rất giận dữ. Dịch Thiên cười cười tay đập nhẹ vai Phan Hổ nói: “ Người về nghỉ ngơi đi, ngày tháng còn dài, nhất định ta sẽ cùng ngươi uống một trận không say không về.”
“được, lão đại đã nói như vậy thì ta phải nghe theo thôi, cáo từ.”- Phan Hổ tỏ vẻ cung kính cúi người rời đi.
Dịch Thiên cũng không tiện ở lại quá lâu, vài ngày đến là đại hội bắt đầu, đến lúc đó cao thủ như mây, anh tài hội tụ, cần phải chuẩn bị thật kĩ.
Cùng lúc đó tại cổng sau Phiêu Vũ Học viện, sáu vị lão nhân thân mặc trường bào đặc trưng của học viện, người đứng đầu trong sáu vị kia tay cầm trượng, bộ râu bạc, vị này chính là chủ viện của Phiêu Vũ học viện, là một trong các đại cao thủ của đại lục, chính xác thực lực của vị này chừng nào thì chưa ai kiểm chứng được, chỉ biết ít nhất vị này cùng với lão tổ của Vương Lan Đế Quốc là hai người bạn.
“lộc cộc….lộc cộc”
Tiếng vó ngựa vang lên ngày một gần, nhanh chóng từ cuối con đường hai cỗ xe ngựa tiếng đến dừng trước mặt họ. Xung quanh hai chiếc xa ngựa là mười người cưởi ngựa đi theo, nam tử khôi ngô tuấn tú, anh khí tỏa ra từ người họ khiến người khác phải ngưỡng mộ, nữ tử dung mạo tuyệt trần, xinh đẹp tựa tiên nữ.
Từ trên xe ngựa bước xuống năm vị bốn nam một nữ trong đó có một vị thân mặc cà sa, tay cầm quyền trượng, một vị thân mặc lam y đạo bào tay cầm phất trần tiên phong đạo cốt của đạo gia, một hồng y nữ tử mang trên người chiếc đạo bào của đạo gia, lưng đeo kiếm, một vị đại hán thân mặc một bộ lục y, chiếc áo có vẻ bó sát khiến như ẩn như hiện những cơ bắp chắc khỏe, một vị thân mặc y phục màu vàng nhạt đôi mắt phát ra từng đợt chiến khí, uy phong lẫm liệt.
Chủ viện sau khi nhìn thấy họ chắp tay cười chào: “ các vị đã đến, thật làm lão ta đây vui mừng.”
“a di đà phật, đã làm phiền đến PhiêuVăn Chủ viện ra nghênh đón thế này, bần tăng thực sự xấu hổ.”- Vị cao tăng tay cầm trượng một thân khí chất ôn hòa, cười đáp lại.
Chủ viện ngay lập tức nói: “ các vị xin mời vào, mọi thứ đã được chuẩn bị.”
Tất cả mọi người nhanh chóng bước vào bên trong, đi xuyên qua vài hành lang đến một khu biệt viện phía sau hậu viên của học viện, Chủ viện đẩy cửa bước vào bên trong phòng khách, căn phòng đã được dọn dẹp ngăn nắp, quét dọn sạch sẽ, bố trí tinh tế.
Vị mang lam y đạo bào tay cầm phất trần lên tiếng nói: “ Phiêu Văn chủ viện, lần này thực sự đã làm phiền đến người rồi, thật áy náy.”
Phiêu Văn chủ viện lập tức đưa tay ý bảo mọi người ngồi xuống rồi nói: “ các vị đều là những bậc cao nhân, đã đến nơi đây xin được phiêu mỗ ta tiếp đón chu đáo chứ.”
Thấy năm vị kia có vẻ vẫn còn áy náy Phiêu Vũ chủ viện vội nói sang chủ đề khác: “ các vị, không biết những gì các vị nói trong thư là thế nào, có thể cho Phiêu mỗ được rõ ràng hơn được không.?”
Vị cao tăng kia vuốt râu sắc mặt ngưng trọng đáp: “ thật không dám dấu gì Phiêu Văn chủ viện, lần này cả năm người bọn ta quyết định xuống núi tất cả là vì vật đó.”
Không sai, vị cao tăng kia chính thị là chủ trì phương trượng của Kim sơn- La Hán Tự, vị lam y đạo bào kia là trưởng môn nhân của Hỏa sơn- Thanh Vân môn, vị nữ nhân mặc hồng y đạo bào lưng đeo kiếm là trưởng môn của Thủy Sơn- Vân Ảnh Môn,vị đại hán thân mặc lục y kia chính là trưởng môn của Mộc sơn- Cổ Mộc Tông, vị trung niên thân mặc y phục màu vàng kia không ai khác chính là trưởng môn nhân của Thổ sơn- Thiên Hoành Tông.
Cả sáu vị lão nhân của học viện đều cảm thấy kinh ngạc, không ngờ chuyện lần này lại nghiêm trọng đến mức khiến cả năm vị đường đường là chủ nhân của năm tông phái đứng đầu trên đại lục phải thân chinh xuống núi. Chủ viên Phiêu Văn lên tiếng: “ Nhất Thiền đại sư xin hãy nói rõ sự việc lần này, rốt cuộc vật đó là gì lại khiến các vị phải xuống núi đến vậy.”
Trụ trì Lán Hán Tự pháp hiệu Nhất Thiền đại sư đáp: “ theo như lời sấm truyền để lại của sư tổ bổn phái khi năm đỉnh núi Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ cùng phát ra năm loại ánh sáng chiếu thẳng trên bầu trời thì cũng là lúc vật đó xuất thế. Khi vật đó xuất thế nhất định phải tìm cho ra chủ nhân của nó, đưa người đó về chính đạo nếu không nhất định cả nhân gian giới sẽ bị hủy diệt.”
“cái gì?”
Sắc mặt của cả sáu vị lão nhân kia lập tức sám lại họ hoàn toàn ngây người với lời sấm để lại của các vị sư tổ của Ngũ Hành Tông, chủ viện vội lên tiếng: “ điều này có phải là thật, trên đời lại có thứ bảo vật khủng khiếp đến vậy sao?”
Chưởng môn Thanh Vân môn- Thanh Hư đạo trưởng lên tiếng: “ điều này chúng tôi chưa ai xác thực được, nhưng đấy là lời của các vị sư tổ để lại nhất định không sai, sau khi vật đó xuất hiện chắc chắn sẽ có một trường đại chiến đẫm máu để tranh dành nó.”
Một vị trong số các giáo sư của học viện lên tiếng: “ ý các vị đang nói đến người của Ma môn? họ cũng ham muốn loại bảo vật này.”
Chưởng môn Thiên Hoành tông- Kim Dung gật đầu đáp: “ đúng vậy! nếu như suy đoán của chúng tôi không sai thì việc bọn chúng biết bí mật của bảo vật cũng như sẽ ra tay xuất thủ nhằm lôi kéo chủ nhân của nó về phía phe mình, đến lúc đó thực sự là nổi lo an nguy cho cả chính đạo nói riêng và đại lục nói chung.”
Chủ viện của Phiêu Vũ học viện trầm ngâm nãy giờ cũng lên tiếng: “ vậy theo các vị, Phiêu Vũ học viện của bọn ta có thể giúp được gì, chỉ cần có thể học viên ta xin được hỗ trợ hết sức có thể.”
Chưởng Môn của Vân Ảnh Môn- Vân Lam tiên cô lên tiếng: “ như những gì để lại của các vị sư tổ, người muốn sử dụng bảo vật này phải có hai yêu cầu trọng yếu, thứ nhất phải là người được bảo vật ấy chọn, thứ hai là phải có linh hồn biến dị.”
“linh hồn biến dị!”- cả sáu vị của Phiêu Vũ học viên nhất thời kinh sợ. Một vị trong đó lên tiếng: “ việc bảo vật chọn chủ bọn tôi có thể suy đoán, đấy không phải là vật tầm thường mà nó có linh tính, tuy nhiên thật không ngờ người được sử dụng nó phải có linh hồn biến dị.”
Vị giáo sư bên cạnh nói tiếp vào: “ Linh hồn biến dị là loại linh hồn cực hiếm gặp trên con người, vạn người cũng hiếm tìm ra được một người sở hữu nó, đấy là chưa nói người may mắn có được linh hồn biến dị tuổi thọ không quá ba mươi, nếu sui sẻo hơn ngay khi sinh ra đã chết.”
Chưởng môn Cổ Mộc tông- Cổ Long nói : “ đúng là vậy, theo như nghiên cứu mấy mươi năm của ta thì người sơ hữu bảo vật ấy có thể kéo dài tuổi thọ, hay nói cách khác sau khi sở hữu bảo vật ấy người có linh hồn biến dị có thể sống và tu luyện như người bình thường.”
Chủ viện trưởng bật dậy nói: “ vậy ta đã hiểu, người sở hữu bảo vật ấy nhất định không quá ba mươi tuổi hơn thế nếu hắn muốn sử dụng nó phải tu luyện để thăng tiến thực lực liên tục, đại hội lần này chính là cơ hội không gì tốt hơn, ta sẽ đi sắp sếp để tiện việc theo dõi mọi thí sinh tham gia lần này có gì sẽ báo lại cho các vị.”
Nhất Thiền đại sư cũng đứng dậy nói: “ lần này an nguy của cả đại lục trên vai chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra người chủ nhân của bảo vật kia, nếu như rơi vào bên Ma môn hậu họa không lường.”
Cả năm vị giáo sư của học viện cũng vội đứng dậy gật đầu, một trong số đó lên tiếng: “ ta còn một thắc mắc muốn hỏi làm cách gì để nhận biết đâu là chủ nhân đang sở hữu bảo vật ấy.”
Thanh Hư đạo trưởng mỉm cười bước lên một bước từ trong tay áo lấy ra một viên bảo châu bằng nắm tay nói: “ đây là một loại pháp bảo dựa theo những gì các vị sư tổ để lại mà ta và Vân Lam sư muội chế tạo ra, chỉ cần mức năng lượng của người được đo đạt đến mức nhất định đã được cài sẵn trong này thì nhất định đấy là người chúng ta cần tìm.”
Vân Lan tiên cô nói tiếp: “ để có thể chắc chắn cho việc này bọn tôi đã ngấm ngầm sai đệ tử xuất sắc nhất của bổn phải tham gia đại hội lần này với mục đích kích thích mọi đấu thủ phải thể hiện hết thực lực của bản thân.”
“bọn tôi đã hiểu, các vị xin cứ ở lại đây nghĩ ngơi, cáo từ.”
Nhất thiền đại sư tay chống quyền trượng thở dài nói: “ xem ra lại sắp có nhiều sinh linh phải nằm xuống rồi, a di đà phật.”
Chưởng môn Cổ Long lên tiếng: “ đây là điều khó tránh khỏi, không ai mong muốn như vậy cả.”
Vân Lam tiên cô xoay nhìn về phía đám đệ tử nói: “ các ngươi cũng mau về nghĩ đi, nếu có ra ngoài thì đừng để lộ thân phận.”
“ dạ” một tiếng 10 đệ tử của năm tông phái rời khỏi phòng trong đó có thể dễ nhận ra một người rất quen thuộc- Mộc Uyển.
Trở lại với Dịch Thiên.
Sau khi rời khỏi Phiêu Vũ học viện hắn đi loanh quanh trong thành tìm hỏi tung tích của Công tôn thương đoàn, thế như tất cả câu trả lời đều làm hắn thất vọng- “ không biết”. Dịch Thiên không hiểu sao rất nhớ Như Ý, nhớ đến từng nụ cười, từng cử chỉ hành động của nàng, về đến phòng một thân ưu tư phiền muộn cứ theo trong đầu.
Hắn nhắm mắt thíp đi lúc nào không hay, cũng trong lúc đó trong thành có vài sự kiện đáng lưu ý diễn ra.
1/ Đại diện của các đế quốc đã đến Thiên Vũ thành, trong đó có lẽ được nhiều người để ý nhất chính là đại công chúa Như Nguyệt sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành khiến chúng nhân động lòng, nhìn một lần đã mê.
2/ hầu hết các thí sinh lọt vào đại hội diễn ra lần này đã có mặt đông đủ, tuy nhiên vẫn còn rất nhiều thí sinh theo nhiều bậc tiền bối dự đoán là vẫn còn ẩn tàng thực lực.
3/ Đây có lẽ là một việc không liên quan gì đến đại hội, mà là chuyện nội bộ của thiên Vũ thành chính là việc trong thành tiếp tục mất tích hai trẻ em, tính đến nay đã tổng cộng hơn chục đứa trẻ trong thành bị mất tích một cách bí ẩn, quân đội cùng những người có chức trách đang dồn toàn lực để điều tra.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Hôm này chính là ngày đại hội tu chân giới diễn ra tại Thiên Vũ thành, hàng loạt người đã đi từ sớm mua vé tìm chỗ ngồi tốt. Không khí náo nhiệt không kém gì khi đại hội diễn ra tại Thăng Long thành.
Dịch Thiên ngày từ sáng sớm đã bị Tuyết Linh đến kéo dậy lôi đến Phiêu Vũ học viện, có lẽ nàng ấy còn chưa biết Dịch Thiên chính là một trong ba mươi hai người lọt vào đại hội lần này.
“này này, ta đã kiếm được hai chỗ rất tốt để xem các trận hôm nay rồi đấy, một cái cho ngươi một cái cho ta. hì hì.”- Tuyết Linh tỏ vẻ phấn khởi đưa hai tấm vé một cho nàng một cho Dịch Thiên.
Dịch Thiên cầm lấy tấm vé cười nói: “ cô cứ lên đó ngồi trước đi, ta đi đây một lúc.”
“ngươi đi đâu, không muốn ngồi cùng ta chứ gì.?”- Tuyết Linh tỏ ra khó chịu, làm bộ mặt buồn rầu nói.
Dịch Thiên cười nói: “ ta đi làm việc này nhất định làm cô bất ngờ.”
“thật hả”
“tất nhiên”
Tuyết Linh tạm thời tin hắn, nàng nhanh chóng bước vào bên trong Võ trường, Dịch Thiên đứng bên ngoài lấy tay che miệng cười nói: “ sẽ làm cô bất ngờ lắm đây, nha đầu ngốc.”
Nói rồi hắn xoay người hướng đến khu vực dành cho các thí sinh chuẩn bị. Nhanh chóng đưa ra tấm thẻ thể hiện thân phận Dịch Thiên qua được vài vòng kiểm soát nghiêm ngặt, tiến vào bên trong căn nhà. Tại đây đã tề tụ đủ 32 người được lọt vào đại hội lần này, hắn nhìn xung quanh một hồi nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Tô Định, khi chạm mặt nhau Tô Định chỉ hừ một tiếng rồi ngó lơ hắn.
Tiếp tục xem xét một vòng Dịch Thiên chú ý được ba người, thứ nhất là một cô nương vóc người thon thả, động lòng người, tuy nhiên nàng ta che mặt nên không thể nhìn ra dung mạo thật, nhưng theo kinh nghiệm của hắn thì chắc hẳn nàng ta là một tuyệt sắc giai nhân. Người thứ hai Dịch Thiên để ý là một nam tử khuôn mặt lạnh lùng, ai nhìn cũng thiếu thiện cảm, ánh mắt như băng kia thật làm nhiều người phải cảm thấy sợ hãi, khi nhìn về người thanh niên này Dịch Thiên đột ngột cảm thấy một chút gì đó áp bức không nói nên lời. Người cuối cùng là một vị đệ tử phật gia, bộ dáng hiền lành, và luôn luôn hiện nụ cười trên môi, người thanh niên đệ tử phật gia này Dịch Thiên nhìn không thấu được thực lực.
Một vị lão nhân thân mặc áo bào học viện bước vào mỉm cười nói: “ các vị, sắp đến giờ bốc thăm chia cặp thi đấu, xin hãy chuẩn bị.”
“đến giờ rồi sao?”
“ nhanh thật”
Tiếng nói bắt đầu vang lên ai cũng thể hiện ý chí của bản thân, quyết không lùi bước.
Vị lão nhân kia nói tiếp: “ các vị cứ gọi ta là Tê giáo sư, ta sẽ dẫn các vị đến võ trường tại đó chúng ta sẽ bốc thăm chia cặp đấu công khai trước mọi người.”
“bong….bong…..”
Những tiếng pháo nổ vang lên liên tục trên trời báo hiệu Đại hội đã chính thức khai mạc, hàng ngàn người náo nức, tiếng reo hò cổ vũ vang vọng khắp nơi, vì Võ trường nằm bên trong Phiêu Vũ học viện nên rất nhiều học viện dù không có vé để được vào xem nhưng thân là học viên vẫn dễ dàng kiếm được vào chỗ đặc biệt có thể từ ngoài nhìn vào.
Trên chỗ ngồi dành cho các vị quý tộc, đại diện cho các vương triều đế quốc đều có mặt đông đủ, Như Nguyệt cũng có trong đó, nàng vẫn như vậy vẫn xinh đẹp như trước kia, ánh mắt ẩn hiện lên vài tia chờ mong. Ở chỗ ngồi riêng dành cho các cường giả và các vị lão tiền bối của Học viện, cả năm vị chưởng môn của Ngũ hành đều có mặt tại đây, tuy nhiên không ai biết thân phận thật sự của họ ngoài Chủ viện Phiêu Văn.
Chủ viện lên tiếng nói: “ các vị, mọi thứ ta đã sắp sếp, được biết một số đệ tử của các vị cũng tham gia đại hội lần này, hi vọng có thể phát hiện ra người đó.”
Cả năm vị chưởng môn đều không nói gì chỉ gật đầu.
Chỗ hàng ngồi dành cho người xem, Tuyết Linh tỏ ra khá bực tức, thứ nhất là không hiểu trời sui đất khiến thế nào ghế ngồi bên cạnh nàng lại là Phan Hổ, Tuyết Linh thì cực ghét tên này. Thứ hai là Dịch Thiên bảo sẽ quay lại nhưng nàng chờ mãi vẫn không thấy hắn. Khuôn mặt nàng cực rầu.
Tiếng hô của vị chủ tọa vang lên : “ mọi người xin hãy giữ trật tự, chỉ ít phút nữa thôi đại hội sẽ bắt đầu, bây giờ tại hạ xin được giới thiệu những thí sinh đã xuất sắc vượt qua vòng loại tổ chức tại các đế quốc.”
Nói xong lão đưa tay ra hiệu, ba mươi hai thí sinh trong đó có Dịch Thiên từ bên trong bước ra dưới ánh mắt ngưỡng mộ của không biết bao nhiêu người.
Vị chủ trì đại hội bắt đầu giới thiệu thân phận từng người một : “ Tiểu Lôi- Ma pháp sư, dành vị trí thứ 2 tại Quảng Long thành. Lý Thiên Vân- Đấu sư dành vị trí thứ nhất tại Quảng Long thành……..”
Cứ như vậy người chủ trì đại hội bắt đầu đọc hết thân phận cũng như thành tích các thí sinh dự thi lần này. Theo đúng như quy định của đại hội, hai người ở vị trí thứ nhất và nhì tại các địa điểm thi đấu đã được chỉ định sẽ được tham gia vào đại hội lần này, như vậy tổng cộng có tám địa điểm trên khắp đại lục được tổ chức các trận đấu vòng loại- Thăng Long thành, Đà Thành, Sài thành của Vương Lan đế quốc là một trong số đó, vì sao một quốc gia mà có thể tổ chức đến ba địa điêm? Theo lý giải của những người đứng đầu đại hội thì do, Vương Lan đế quốc có sự chuẩn bị cùng đầu tư lớn về các khoảng đấu trường thi đấu và công tác tốt nên họ mới đặc cách như vậy, nhưng ít ai biết để có được thành quả như thế là do một tay của Như Nguyệt-nàng ta thật tài giỏi.
/123
|