Thiên Ma Kiếm
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 118: Long Hổ Tranh Hùng
Tiếng reo hô ầm ĩ lại một lần nữa vang lên, trên khán đài, Tuyết Linh cùng Phan Hổ hai mắt tròn xoe khi thấy Dịch Thiên đứng trong đám ba mươi hai người.
“này…kia có phải lão đại không….mắt ta không có bị hoa lên chứ ….”- Phan Hổ lấy tay dụi dụi con mắt cứ nghĩ mình nhìn nhầm người.
Tuyết Linh cũng ngạc nhiên không kém gì hắn.
Dịch Thiên ở trên võ đài hướng ánh mắt về phía Tuyết Linh nở nụ cười ra hiệu, ngay lúc đó Tuyết Linh cũng nhận ra mình không phải hoa mắt. Nàng lấy tay gõ gõ vào đầu tự nói: “ ta thật ngốc mà, sao không biết được thân phận của hắn kia chứ.hừ..”
Phan Hổ nói: “ hèn gì lão đại thực lực cao đến như vậy, thật không thể tin được mà, lão đại đạt danh hiệu đệ nhất tại đại hội vòng loại tổ chức ở Thăng Long thành đấy.”
Tuyết Linh một bụng tức giận, không nói gì chăm chăm nhìn Dịch Thiên. Trên chỗ ngồi dành cho những người hoàng tộc của các đế quốc ngồi, Như Nguyệt nhìn Dịch Thiên với một ánh mắt kì lạ, không biết nàng suy nghĩ gì.
Vị giáo sư chủ trì đại hội lên tiếng: “ mọi người xin yên lặng,sau đây ta xin giới thiệu các thành phần quan trọng trong đại hội lần này, đầu tiên là người đứng đầu tổ chức đại hội cũng là người đứng đầu của Phiêu Vũ học viện Chủ Viện Phiêu Văn.”
Chủ Viện Phiêu Văn bắt đầu đứng dậy, ông đưa tay ý báo mọi người trật tự : “ các vị, Đại hội Tu Chân vốn đã có lịch sử hàng trăm năm, đây là nơi mà chúng ta phát hiện ra không biết bao nhiêu cường giả cho đại lục. Đại hội được tổ chức không chỉ mang ý nghĩa đó, nó còn một ý nghĩa quan trọng hơn đó chính là khuyến khích mọi người tu luyện học thuật, tu luyện ý chí, có tinh thần chính đạo, làm những việc tốt cho gia đình và cả quốc gia của mình. Ta hi vọng đại hội lần này sẽ thành công tốt đẹp.”
“hoan hô….hoan hô”
Tiếng vỗ tay hoan hô vang lên khắp nơi.
Phiêu Vũ học viện, đứng đầu là Chủ viện là người sáng lập ra học viện hoặc được tiếp quản chức vị này từ Chủ viện đời trước, dưới chủ viện là có Phó Chủ viện, rồi đến Chủ viện trưởng ,phó viện trưởng cho từng môn học, dưới các viện trưởng viện phó là những giáo sư đây là thành phần giảng dạy chính tại học viện, mỗi người đều có trong người một thân tu vi cao thâm.
Sau bài phát biểu, vị giáo sư chủ trì đại hội,tiếp tục nói : “ sau đây ta xin giới thiệu một người mà chắc hẳn rất nhiều người sẽ biết, vị đây chính là người đạt vị trí quán quân đại hội năm năm trước- Phong Vân”
“phong vân…..phong vân…..”
Tiếng reo hò đột nhiên vang lên khắp nơi, một bầu không khí náo nhiệt tràn khắp đại võ trường, Dịch Thiên nhìn lên trên, đó là một thanh niên tuấn tú, cặp mắt lộ ra từng đợt khí chất cường giả, mái tóc màu xanh lá nổi bậc. Chàng thanh niên tên Phong Vân kia mỉm cười nhẹ rồi nói: “ những gì tôi muốn nói đều đã được Chủ Viện Phiêu Văn tiền bối nói cả rồi, tôi chỉ hi vọng mọi người thi đấu thật tốt, tung hết sức mạnh của bản thân để có thể đạt đến những cảnh giới mà con người chưa từng đạt được.”
Sau đó vị chủ trì đại hội bắt đầu giới thiệu một loạt các khách mời quan trọng từ các vương tôn quý tốc của các đế quốc đến các vị cường giả của đại lục có mặt tại đây, tất nhiên khi giới thiệu về năm người chưởng môn của Ngũ hành đều không hề tiết lộ bất cứ thân phận gì, tất cả đều được Chủ viện sắp xếp kĩ lưỡng.
Vị chủ trì đại hội lên tiếng: “ đã để mọi người chờ lâu, sau đây là phần quan trọng nhất của đại hội lần này, bốc thăm chia cặp đấu……”
Cách bốc thăm chia cặp đấu cũng giống với cách tại Thăng Long thành, ba mươi hai thí sinh phải bốc thăm số thứ tự, 1-32 là một cặp, cứ như thế mà tiến hành. Dịch Thiên bốc được số 21 như vậy đối thủ của hắn là người bốc được số 12, tức đánh trận thứ 12.
Kết quả đã có, đối thủ của Dịch Thiên là một vị thanh niên tay cầm quạt, bộ dáng thư sinh nhưng ẩn sau vẻ thư sinh kia chắc hẳn là một đối thủ không dễ. Ba người mà Dịch Thiên để ý ngay từ đầu đều đã xác định cặp đấu, bộ dáng họ quả nhiên là cao thủ, không chút lo lắng, vô cùng nhàn rỗi.
Vị giáo sư chủ trì nói lớn: “ kết quả đã có, bây giờ đại hội chính thức bắt đầu, mời cặp đấu đầu tiên.”
Tiếng reo hò một lần nữa lại vang lên, hai người ở cặp đấu đầu này đều là những vị ma pháp sư, một người đạt vị trí thứ hai tại Hải Phong thành, một người đạt vị trí thứ nhất tại Đạt Là Thành.
Ma pháp nguyên tố dao động kịch liệt trong không khí, lôi hệ cùng thổ hệ tấn công lẫn nhau, những đòn tấn công ma pháp va chạm làm sáng rực cả bầu trời. Những học viên đi theo con đường ma pháp sư của học viện xem trận đánh mà mắt không muốn nháy, họ muốn từ những trận đánh kinh thiên này mà học hỏi ra nhiều thứ.
Luật thi đấu của đại hội lần này khá là tự do, các cặp đấu cứ liên tục được diễn ra cho đến trưa, khi đến giờ quy định ( 12 giờ trưa ) mà vẫn còn cặp đấu đang đánh thì cặp đấu đó sẽ được hoãn lại và đến đầu giờ chiều ( 13h30 ) sẽ tiếp tục, làm như vậy sẽ khiến cho các trận đánh diễn ra liên tục và hấp dẫn hơn.
Ba mươi phút trôi qua, cặp đấu đầu tiên đã kết thúc, người thắng cuộc là thanh niên ma pháp sư đến từ Hải Phong thành. Trận đấu thứ hai tiếp tục diễn ra. Cứ như vậy cho đến trưa đã đấu sáu trận.
Giờ nghỉ trưa.
Tuyết Linh lén lút tiến vào khu vực dành cho các thí sinh thi đấu, bộ dáng mờ ám ngó tới ngó lui, bước từng bước chậm rãi.
“cô đi đâu đấy?”- Một giọng nói vang lên sau lưng khiến toàn thân Tuyết Linh phát hoản.
Nàng không dám xoay đầu nói: “ ta ….ta….đi lạc.”
“thật sự đi lạc không?”-
“thật….đại nhân tha cho, tiểu nữ sẽ rời khỏi đây….”- Tuyết Linh cố gằng bước đi, tuy nhiên đã người sau lưng giữ lại .
“ cô muốn đi cũng được thôi, gọi ta một tiếng phu quân đi.”- giọng nói có chút đùa cợt.
Tuyết Linh hai mắt đột nhiên mở to, cái giọng điệu cùng khẩu khí này khá quen thuộc, nàng xoay đầu lại thì phát hiện kẻ sau lưng không ai khác chính là Dịch Thiên, hắn ta đang một tay che miệng cười một cách “sung sướng”.
Sắc mặt Tuyết Linh đỏ bừng, nàng ta như muốn bốc khói, lấy chân đá vào chân hắn nói: “ tên thối ngươi, dám lừa ta….”
Dịch Thiên cố gắng kiềm chế lại nói: “ cô đi đâu đây? tại sao lại vào trong này.?”
Tuyết Linh đáp: “ đi kiếm ngươi chứ đi đâu.”
“kiếm ta?”
“phải, kiếm ngươi để xử ngươi cái tội lừa dối ta.”
“lừa dối sao? ta có lừa gì cô đâu nhỉ.”
“ ngươi biết rồi còn hỏi.”
Dịch Thiên cười ha hả kéo nàng ra bên ngoài, đến một gốc cây nói: “ được rồi, bây giờ cô đã biết thân phận thật của ta rồi đấy.”
Tuyết Linh cười hì hì, có vẻ như nàng hết giận hắn rồi : “ ngươi thật ghê nha, có thể tham dự được đại hội lần này.”
Dịch Thiên cười cười thì đột nhiên không biết từ đâu một con khỉ toàn thân màu đỏ, nhỏ nhắn lao đến đứng trên vai Tuyết Linh. Mắt Dịch Thiên trợn tròn nhìn nó có chút quen thuộc nhưng không thể nhớ nổi.
Tuyết Linh từ kinh ngạc chuyển thành vui sướng, nàng ôm chằm lấy con khỉ nói: “ tiểu hầu dễ thương của ta đã về rồi.?”
Dịch Thiên hỏi: “ con khỉ này là của cô sao?”
Tuyết Linh gật đầu nói: “ nó là con thú mà ta yêu thương nhất đấy, nhưng không hiểu sao nó lại đột nhiên mất tích.”
Dịch Thiên tỏ ý có vẻ hiểu, hắn cứ nhìn chằm chằm con khỉ này, đại khái hắn đã gặp qua ở đâu đó rồi nhưng không thể nhớ.
Tuyết Linh đưa con khỉ lên trước mặt mình bộ mặt tỏ vẻ giận dữ nói: “ tiểu hầu hư đốn kia, nói ta biết ngươi đã đi đâu.?”
Đáp lại những lời đó chỉ là bộ mặt tỏ ra vô tội cùng vài tiếng khéc khéc quen thuộc.
Dịch Thiên cười nói: “ được rồi, dù sao nó cũng về, cô không nên la nó nữa.”
Tuyết Linh cười nhìn mặt Dịch Thiên đáp: “ lần này ngươi tham dự đại hội phải cẩn thận nha, trong đám người đó ai cũng lợi hại cả đấy.”
Dịch Thiên đáp: “ cô lo cho ta vậy tư khi nào thế?”
Tuyết Linh khuôn mặt đột nhiên ửng hồng nói: “ chẳng phải ta đã bảo ngươi đừng xưng hô như vậy rồi mà cứ gọi ta là Linh nhi.”
“được thôi Linh Nhi.”- Dịch Thiên cười hì hì.
Dịch Thiên nói tiếp: “ cô ăn gì chưa, đi kiếm gì đó ăn đi.”
Tuyết Linh ôm bụng nói: “ chưa, hay ta đi đâu đó ăn đi.”
Tuyết Linh cùng Dịch Thiên kiếm một quán ăn ngay bên trong Học viện, hai người vừa ăn uống vừa nói chuyện vui vẻ.
Các trận đấu diễn ra vào buổi chiều đã bắt đầu.
Dịch Thiên đứng dựa lưng vào tường, mắt chăm chú nhìn cặp đấu trên võ đài, trận đấu đó có một người hắn đã để ý ngay từ đầu- thanh niên đệ tử phật gia. Qua lời giới thiệu của người chủ trì đại hội thì người thanh niên này tên Tôn Văn Long, là đệ tử phật gia.
Đối thủ của Văn Long là một thanh niên thân hình cao lớn, hai tay cầm hai kiếm. Hắn ta tên là Đông khai - một đấu sư. Việc đấu sư sử dụng đến binh khí là chuyện quá bình thường, những đấu sư này chỉ cần truyền đấu khí vào vũ khí của họ kết hợp thêm vài đấu kĩ chiến đấu đặc biệt là trở nên vô cùng đáng sợ.
Đông khai huy động đấu khí truyền vào song kiếm, kiếm khí chém ra nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy. Bộ dáng của Văn Long vô cùng tiêu sái, trường côn trên tay nhẹ nhàng đánh sang trái sang phải là có thể đỡ được kiếm khí.
Dịch Thiên nheo mắt thầm nghĩ: “ vị thanh niên đệ tử phật gia kia quả nhiên là cao thủ, đấu với một đấu sư nhưng không hề để lộ thực lực của bản thân, mà chỉ dùng đến võ công của bản thân.”
Đúng như những gì Dịch Thiên nghĩ Văn Long chỉ dùng võ thuật đơn thuần để tránh né và tấn công, không để lộ chút thực lực, không biết hắn tu luyện là một võ giả hay một đấu sư.
Á
Một tiếng la lên đau đớn, Văn Long thân pháp di chuyển nhanh nhẹn liên tục sử dụng côn pháp đánh vào người Đông Khai khiến hắn hét lên đau đớn, cuối cùng điều gì đến cũng phải đến Đông Khai bị một cước đá bay ra bên ngoài sàn đấu, theo luật thì phần thắng thuộc về Văn Long. Tiếng hoan hô vỗ tay vang lên liên tục. Văn Long cúi chào mọi người sau đó nở nụ cười thân thiện bước xuống võ đài.
Những trận đấu tiếp theo cũng hấp dẫn không kém, tuy nhiên đều không gây được sự chú ý của hắn.
Cuối cùng cũng đến trận đấu của Dịch Thiê, trận cuối cùng trong ngày thi đấu thứ nhất.
Đối thủ của Dịch Thiên như đã biết trước đó, bộ dáng không khác gì một thư sinh, tay cứ phe phẩy quạt, thoạt nhìn trông vô cùng yếu đuối thế nhưng nếu đã lọt vào đến tận đây chứng tỏ thanh niên có bộ dáng thư sinh kia không hề yếu.
Trên đài, chỗ ngồi của các quý tộc vương giả của các nước đế quốc, một tên trong trang phục xa hoa, lộng lẫy ngồi bên cạnh Như Nguyệt hắn ta cười nói: “ Như nguyệt công chúa à, ta với nàng cá cược không, nếu trận này đại diện của đế quốc chúng ta thắng cuộc, nàng phải bằng lòng làm vợ ta.”
Như Nguyệt sắc mặt không chút thay đổi, lạnh lùng không thèm ngó đáp: “ thái tử điện hạ, người là một thái tử của một đế quốc vậy mà chơi những trò này sao?”
“không sao cả? Nàng dám chứ ha....ha...”- tên thanh niên kia chính là thái tử của Quân Tư Đế Quốc, không chỉ riêng hắn mà rất rất nhiều người đều ngưỡng mộ nhan sắc của Như Nguyệt và không ai không muốn lấy nàng làm vợ.
Như Nguyệt sắc mặt vẫn lạnh lùng vô cảm đáp: “ nếu như người của Vương Lan đế quốc thắng người có chấp nhận yêu cầu của ta không?”
“ha...ha.....”-Tên thái tử cười ha hả rồi đáp: “ có gì mà không được, nói vậy là nàng đồng ý rồi đúng không.”
Như Nguyệt nhếp môi, nàng đã từng tận mắt thấy qua thực lực của Dịch Thiên, nếu so sánh có thể nói thực lực của hắn ngang với vài vị trưởng bối của tông phái nàng đang theo luyện. “ Nếu như Dịch Thiên đại diện của Vương Lan đế quốc thắng thì kính mong Quân Tư đế quốc trao phần lãnh thổ của khu vực phía đông nam cho đế quốc ta.”
Nghe đến đây lập tức tên Thái tử đột nhiên sám mặt, có ai hiểu hơn tầm quan trọng của vùng đất phía đông nam đế quốc như hắn chứ, thế nhưng hắn cũng suy nghĩ thật kĩ: “ nếu như lần này hắn thắng thì Như Nguyệt sẽ là của hắn, hơn thế, tương lai Như Nguyệt lên ngôi thì không phải cả Vương Lan đế quốc cũng của hắn hay sao?”
Suy nghĩ một lúc tên thái tử gật đầu đồng ý, hắn trông có vẻ rất tin tưởng vào đại diện đế quốc của mình, hắn tin tưởng cũng có cơ sở bởi tên thanh niên bộ dáng thư sinh kia thực lực cũng đã đạt tam giai hậu kì. Cũng được xem là cao thủ lớp trẻ rồi.
Trở lại trận đấu.
Tên thanh niên có bộ dáng thư sinh kia tên là Thanh Thư, Dịch Thiên tỏ ý tôn trọng đối thủ chào vài câu. Sau tiếng ra hiệu cho trận đấu bắt đầu, Dịch Thiên và Thanh Thư vẫn đứng yên bất động, hai người họ chưa vội ra tay.
Hai người vẫn đứng im bất động trên sân đấu. Mọi người đều lấy làm lạ thế nhưng đó là với con mắt của người bình thường còn với những cao thủ hoặc những người tu luyện thì họ đều cảm nhận rất rõ Dịch Thiên và Thanh Thư đang dùng nội lực để đấu với nhau.
Một vị giáo sư trong học viện tay vuốt râu nói: “ chàng thanh niên tên Thanh Thư kia quả nhiên mưu trí hơn người, biết đối thủ thân là một võ giả nên không giao chiến trực diện bằng thể xác mà dùng đến tinh thần lực cùng nội lực, đây được xem là điểm yếu cốt tử của một võ giả.”
Đúng như những gì vị giáo sư kia nói, Dịch Thiên toàn thân đổ đầy mồ hôi, hắn tu luyện võ giả, võ thuật và thể xác có thể nói là khó ai sánh kịp tuy nhiên về tinh thần lực cùng sức chịu đựng về mặt tinh thần thì tuyệt đối không thể hơn những vị ma pháp sư hoặc những người tập trung tu luyện vào con đường ấy.
Hai cỗ khí lực cùng tinh thần lực cứ như hai con mãnh hổ vờn nhau trong không khí, con mãnh hổ của Dịch Thiên rõ ràng yếu thế hơn hẳn.
Như Nguyệt cũng nhận ra được điều này, khuôn mặt nàng hiện ra chút lo lắng. Tinh thần lực là thứ đánh thẳng vào lý trí, và các bộ phận nội tạng bên trong cơ thể, dù người có tu luyện mình đồng da sắt thì nội tạng, não bộ bên trong cũng không thể tu luyện được. Mà Võ giả lại yếu nhất khả năng bảo vệ bản thân nếu có công kích từ bên trong.
Hai nắm tay của Như Nguyệt nắm chặt, tên thái tử kia thấy nàng thế, một nụ cười sảng khoái hiện lên.
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 118: Long Hổ Tranh Hùng
Tiếng reo hô ầm ĩ lại một lần nữa vang lên, trên khán đài, Tuyết Linh cùng Phan Hổ hai mắt tròn xoe khi thấy Dịch Thiên đứng trong đám ba mươi hai người.
“này…kia có phải lão đại không….mắt ta không có bị hoa lên chứ ….”- Phan Hổ lấy tay dụi dụi con mắt cứ nghĩ mình nhìn nhầm người.
Tuyết Linh cũng ngạc nhiên không kém gì hắn.
Dịch Thiên ở trên võ đài hướng ánh mắt về phía Tuyết Linh nở nụ cười ra hiệu, ngay lúc đó Tuyết Linh cũng nhận ra mình không phải hoa mắt. Nàng lấy tay gõ gõ vào đầu tự nói: “ ta thật ngốc mà, sao không biết được thân phận của hắn kia chứ.hừ..”
Phan Hổ nói: “ hèn gì lão đại thực lực cao đến như vậy, thật không thể tin được mà, lão đại đạt danh hiệu đệ nhất tại đại hội vòng loại tổ chức ở Thăng Long thành đấy.”
Tuyết Linh một bụng tức giận, không nói gì chăm chăm nhìn Dịch Thiên. Trên chỗ ngồi dành cho những người hoàng tộc của các đế quốc ngồi, Như Nguyệt nhìn Dịch Thiên với một ánh mắt kì lạ, không biết nàng suy nghĩ gì.
Vị giáo sư chủ trì đại hội lên tiếng: “ mọi người xin yên lặng,sau đây ta xin giới thiệu các thành phần quan trọng trong đại hội lần này, đầu tiên là người đứng đầu tổ chức đại hội cũng là người đứng đầu của Phiêu Vũ học viện Chủ Viện Phiêu Văn.”
Chủ Viện Phiêu Văn bắt đầu đứng dậy, ông đưa tay ý báo mọi người trật tự : “ các vị, Đại hội Tu Chân vốn đã có lịch sử hàng trăm năm, đây là nơi mà chúng ta phát hiện ra không biết bao nhiêu cường giả cho đại lục. Đại hội được tổ chức không chỉ mang ý nghĩa đó, nó còn một ý nghĩa quan trọng hơn đó chính là khuyến khích mọi người tu luyện học thuật, tu luyện ý chí, có tinh thần chính đạo, làm những việc tốt cho gia đình và cả quốc gia của mình. Ta hi vọng đại hội lần này sẽ thành công tốt đẹp.”
“hoan hô….hoan hô”
Tiếng vỗ tay hoan hô vang lên khắp nơi.
Phiêu Vũ học viện, đứng đầu là Chủ viện là người sáng lập ra học viện hoặc được tiếp quản chức vị này từ Chủ viện đời trước, dưới chủ viện là có Phó Chủ viện, rồi đến Chủ viện trưởng ,phó viện trưởng cho từng môn học, dưới các viện trưởng viện phó là những giáo sư đây là thành phần giảng dạy chính tại học viện, mỗi người đều có trong người một thân tu vi cao thâm.
Sau bài phát biểu, vị giáo sư chủ trì đại hội,tiếp tục nói : “ sau đây ta xin giới thiệu một người mà chắc hẳn rất nhiều người sẽ biết, vị đây chính là người đạt vị trí quán quân đại hội năm năm trước- Phong Vân”
“phong vân…..phong vân…..”
Tiếng reo hò đột nhiên vang lên khắp nơi, một bầu không khí náo nhiệt tràn khắp đại võ trường, Dịch Thiên nhìn lên trên, đó là một thanh niên tuấn tú, cặp mắt lộ ra từng đợt khí chất cường giả, mái tóc màu xanh lá nổi bậc. Chàng thanh niên tên Phong Vân kia mỉm cười nhẹ rồi nói: “ những gì tôi muốn nói đều đã được Chủ Viện Phiêu Văn tiền bối nói cả rồi, tôi chỉ hi vọng mọi người thi đấu thật tốt, tung hết sức mạnh của bản thân để có thể đạt đến những cảnh giới mà con người chưa từng đạt được.”
Sau đó vị chủ trì đại hội bắt đầu giới thiệu một loạt các khách mời quan trọng từ các vương tôn quý tốc của các đế quốc đến các vị cường giả của đại lục có mặt tại đây, tất nhiên khi giới thiệu về năm người chưởng môn của Ngũ hành đều không hề tiết lộ bất cứ thân phận gì, tất cả đều được Chủ viện sắp xếp kĩ lưỡng.
Vị chủ trì đại hội lên tiếng: “ đã để mọi người chờ lâu, sau đây là phần quan trọng nhất của đại hội lần này, bốc thăm chia cặp đấu……”
Cách bốc thăm chia cặp đấu cũng giống với cách tại Thăng Long thành, ba mươi hai thí sinh phải bốc thăm số thứ tự, 1-32 là một cặp, cứ như thế mà tiến hành. Dịch Thiên bốc được số 21 như vậy đối thủ của hắn là người bốc được số 12, tức đánh trận thứ 12.
Kết quả đã có, đối thủ của Dịch Thiên là một vị thanh niên tay cầm quạt, bộ dáng thư sinh nhưng ẩn sau vẻ thư sinh kia chắc hẳn là một đối thủ không dễ. Ba người mà Dịch Thiên để ý ngay từ đầu đều đã xác định cặp đấu, bộ dáng họ quả nhiên là cao thủ, không chút lo lắng, vô cùng nhàn rỗi.
Vị giáo sư chủ trì nói lớn: “ kết quả đã có, bây giờ đại hội chính thức bắt đầu, mời cặp đấu đầu tiên.”
Tiếng reo hò một lần nữa lại vang lên, hai người ở cặp đấu đầu này đều là những vị ma pháp sư, một người đạt vị trí thứ hai tại Hải Phong thành, một người đạt vị trí thứ nhất tại Đạt Là Thành.
Ma pháp nguyên tố dao động kịch liệt trong không khí, lôi hệ cùng thổ hệ tấn công lẫn nhau, những đòn tấn công ma pháp va chạm làm sáng rực cả bầu trời. Những học viên đi theo con đường ma pháp sư của học viện xem trận đánh mà mắt không muốn nháy, họ muốn từ những trận đánh kinh thiên này mà học hỏi ra nhiều thứ.
Luật thi đấu của đại hội lần này khá là tự do, các cặp đấu cứ liên tục được diễn ra cho đến trưa, khi đến giờ quy định ( 12 giờ trưa ) mà vẫn còn cặp đấu đang đánh thì cặp đấu đó sẽ được hoãn lại và đến đầu giờ chiều ( 13h30 ) sẽ tiếp tục, làm như vậy sẽ khiến cho các trận đánh diễn ra liên tục và hấp dẫn hơn.
Ba mươi phút trôi qua, cặp đấu đầu tiên đã kết thúc, người thắng cuộc là thanh niên ma pháp sư đến từ Hải Phong thành. Trận đấu thứ hai tiếp tục diễn ra. Cứ như vậy cho đến trưa đã đấu sáu trận.
Giờ nghỉ trưa.
Tuyết Linh lén lút tiến vào khu vực dành cho các thí sinh thi đấu, bộ dáng mờ ám ngó tới ngó lui, bước từng bước chậm rãi.
“cô đi đâu đấy?”- Một giọng nói vang lên sau lưng khiến toàn thân Tuyết Linh phát hoản.
Nàng không dám xoay đầu nói: “ ta ….ta….đi lạc.”
“thật sự đi lạc không?”-
“thật….đại nhân tha cho, tiểu nữ sẽ rời khỏi đây….”- Tuyết Linh cố gằng bước đi, tuy nhiên đã người sau lưng giữ lại .
“ cô muốn đi cũng được thôi, gọi ta một tiếng phu quân đi.”- giọng nói có chút đùa cợt.
Tuyết Linh hai mắt đột nhiên mở to, cái giọng điệu cùng khẩu khí này khá quen thuộc, nàng xoay đầu lại thì phát hiện kẻ sau lưng không ai khác chính là Dịch Thiên, hắn ta đang một tay che miệng cười một cách “sung sướng”.
Sắc mặt Tuyết Linh đỏ bừng, nàng ta như muốn bốc khói, lấy chân đá vào chân hắn nói: “ tên thối ngươi, dám lừa ta….”
Dịch Thiên cố gắng kiềm chế lại nói: “ cô đi đâu đây? tại sao lại vào trong này.?”
Tuyết Linh đáp: “ đi kiếm ngươi chứ đi đâu.”
“kiếm ta?”
“phải, kiếm ngươi để xử ngươi cái tội lừa dối ta.”
“lừa dối sao? ta có lừa gì cô đâu nhỉ.”
“ ngươi biết rồi còn hỏi.”
Dịch Thiên cười ha hả kéo nàng ra bên ngoài, đến một gốc cây nói: “ được rồi, bây giờ cô đã biết thân phận thật của ta rồi đấy.”
Tuyết Linh cười hì hì, có vẻ như nàng hết giận hắn rồi : “ ngươi thật ghê nha, có thể tham dự được đại hội lần này.”
Dịch Thiên cười cười thì đột nhiên không biết từ đâu một con khỉ toàn thân màu đỏ, nhỏ nhắn lao đến đứng trên vai Tuyết Linh. Mắt Dịch Thiên trợn tròn nhìn nó có chút quen thuộc nhưng không thể nhớ nổi.
Tuyết Linh từ kinh ngạc chuyển thành vui sướng, nàng ôm chằm lấy con khỉ nói: “ tiểu hầu dễ thương của ta đã về rồi.?”
Dịch Thiên hỏi: “ con khỉ này là của cô sao?”
Tuyết Linh gật đầu nói: “ nó là con thú mà ta yêu thương nhất đấy, nhưng không hiểu sao nó lại đột nhiên mất tích.”
Dịch Thiên tỏ ý có vẻ hiểu, hắn cứ nhìn chằm chằm con khỉ này, đại khái hắn đã gặp qua ở đâu đó rồi nhưng không thể nhớ.
Tuyết Linh đưa con khỉ lên trước mặt mình bộ mặt tỏ vẻ giận dữ nói: “ tiểu hầu hư đốn kia, nói ta biết ngươi đã đi đâu.?”
Đáp lại những lời đó chỉ là bộ mặt tỏ ra vô tội cùng vài tiếng khéc khéc quen thuộc.
Dịch Thiên cười nói: “ được rồi, dù sao nó cũng về, cô không nên la nó nữa.”
Tuyết Linh cười nhìn mặt Dịch Thiên đáp: “ lần này ngươi tham dự đại hội phải cẩn thận nha, trong đám người đó ai cũng lợi hại cả đấy.”
Dịch Thiên đáp: “ cô lo cho ta vậy tư khi nào thế?”
Tuyết Linh khuôn mặt đột nhiên ửng hồng nói: “ chẳng phải ta đã bảo ngươi đừng xưng hô như vậy rồi mà cứ gọi ta là Linh nhi.”
“được thôi Linh Nhi.”- Dịch Thiên cười hì hì.
Dịch Thiên nói tiếp: “ cô ăn gì chưa, đi kiếm gì đó ăn đi.”
Tuyết Linh ôm bụng nói: “ chưa, hay ta đi đâu đó ăn đi.”
Tuyết Linh cùng Dịch Thiên kiếm một quán ăn ngay bên trong Học viện, hai người vừa ăn uống vừa nói chuyện vui vẻ.
Các trận đấu diễn ra vào buổi chiều đã bắt đầu.
Dịch Thiên đứng dựa lưng vào tường, mắt chăm chú nhìn cặp đấu trên võ đài, trận đấu đó có một người hắn đã để ý ngay từ đầu- thanh niên đệ tử phật gia. Qua lời giới thiệu của người chủ trì đại hội thì người thanh niên này tên Tôn Văn Long, là đệ tử phật gia.
Đối thủ của Văn Long là một thanh niên thân hình cao lớn, hai tay cầm hai kiếm. Hắn ta tên là Đông khai - một đấu sư. Việc đấu sư sử dụng đến binh khí là chuyện quá bình thường, những đấu sư này chỉ cần truyền đấu khí vào vũ khí của họ kết hợp thêm vài đấu kĩ chiến đấu đặc biệt là trở nên vô cùng đáng sợ.
Đông khai huy động đấu khí truyền vào song kiếm, kiếm khí chém ra nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy. Bộ dáng của Văn Long vô cùng tiêu sái, trường côn trên tay nhẹ nhàng đánh sang trái sang phải là có thể đỡ được kiếm khí.
Dịch Thiên nheo mắt thầm nghĩ: “ vị thanh niên đệ tử phật gia kia quả nhiên là cao thủ, đấu với một đấu sư nhưng không hề để lộ thực lực của bản thân, mà chỉ dùng đến võ công của bản thân.”
Đúng như những gì Dịch Thiên nghĩ Văn Long chỉ dùng võ thuật đơn thuần để tránh né và tấn công, không để lộ chút thực lực, không biết hắn tu luyện là một võ giả hay một đấu sư.
Á
Một tiếng la lên đau đớn, Văn Long thân pháp di chuyển nhanh nhẹn liên tục sử dụng côn pháp đánh vào người Đông Khai khiến hắn hét lên đau đớn, cuối cùng điều gì đến cũng phải đến Đông Khai bị một cước đá bay ra bên ngoài sàn đấu, theo luật thì phần thắng thuộc về Văn Long. Tiếng hoan hô vỗ tay vang lên liên tục. Văn Long cúi chào mọi người sau đó nở nụ cười thân thiện bước xuống võ đài.
Những trận đấu tiếp theo cũng hấp dẫn không kém, tuy nhiên đều không gây được sự chú ý của hắn.
Cuối cùng cũng đến trận đấu của Dịch Thiê, trận cuối cùng trong ngày thi đấu thứ nhất.
Đối thủ của Dịch Thiên như đã biết trước đó, bộ dáng không khác gì một thư sinh, tay cứ phe phẩy quạt, thoạt nhìn trông vô cùng yếu đuối thế nhưng nếu đã lọt vào đến tận đây chứng tỏ thanh niên có bộ dáng thư sinh kia không hề yếu.
Trên đài, chỗ ngồi của các quý tộc vương giả của các nước đế quốc, một tên trong trang phục xa hoa, lộng lẫy ngồi bên cạnh Như Nguyệt hắn ta cười nói: “ Như nguyệt công chúa à, ta với nàng cá cược không, nếu trận này đại diện của đế quốc chúng ta thắng cuộc, nàng phải bằng lòng làm vợ ta.”
Như Nguyệt sắc mặt không chút thay đổi, lạnh lùng không thèm ngó đáp: “ thái tử điện hạ, người là một thái tử của một đế quốc vậy mà chơi những trò này sao?”
“không sao cả? Nàng dám chứ ha....ha...”- tên thanh niên kia chính là thái tử của Quân Tư Đế Quốc, không chỉ riêng hắn mà rất rất nhiều người đều ngưỡng mộ nhan sắc của Như Nguyệt và không ai không muốn lấy nàng làm vợ.
Như Nguyệt sắc mặt vẫn lạnh lùng vô cảm đáp: “ nếu như người của Vương Lan đế quốc thắng người có chấp nhận yêu cầu của ta không?”
“ha...ha.....”-Tên thái tử cười ha hả rồi đáp: “ có gì mà không được, nói vậy là nàng đồng ý rồi đúng không.”
Như Nguyệt nhếp môi, nàng đã từng tận mắt thấy qua thực lực của Dịch Thiên, nếu so sánh có thể nói thực lực của hắn ngang với vài vị trưởng bối của tông phái nàng đang theo luyện. “ Nếu như Dịch Thiên đại diện của Vương Lan đế quốc thắng thì kính mong Quân Tư đế quốc trao phần lãnh thổ của khu vực phía đông nam cho đế quốc ta.”
Nghe đến đây lập tức tên Thái tử đột nhiên sám mặt, có ai hiểu hơn tầm quan trọng của vùng đất phía đông nam đế quốc như hắn chứ, thế nhưng hắn cũng suy nghĩ thật kĩ: “ nếu như lần này hắn thắng thì Như Nguyệt sẽ là của hắn, hơn thế, tương lai Như Nguyệt lên ngôi thì không phải cả Vương Lan đế quốc cũng của hắn hay sao?”
Suy nghĩ một lúc tên thái tử gật đầu đồng ý, hắn trông có vẻ rất tin tưởng vào đại diện đế quốc của mình, hắn tin tưởng cũng có cơ sở bởi tên thanh niên bộ dáng thư sinh kia thực lực cũng đã đạt tam giai hậu kì. Cũng được xem là cao thủ lớp trẻ rồi.
Trở lại trận đấu.
Tên thanh niên có bộ dáng thư sinh kia tên là Thanh Thư, Dịch Thiên tỏ ý tôn trọng đối thủ chào vài câu. Sau tiếng ra hiệu cho trận đấu bắt đầu, Dịch Thiên và Thanh Thư vẫn đứng yên bất động, hai người họ chưa vội ra tay.
Hai người vẫn đứng im bất động trên sân đấu. Mọi người đều lấy làm lạ thế nhưng đó là với con mắt của người bình thường còn với những cao thủ hoặc những người tu luyện thì họ đều cảm nhận rất rõ Dịch Thiên và Thanh Thư đang dùng nội lực để đấu với nhau.
Một vị giáo sư trong học viện tay vuốt râu nói: “ chàng thanh niên tên Thanh Thư kia quả nhiên mưu trí hơn người, biết đối thủ thân là một võ giả nên không giao chiến trực diện bằng thể xác mà dùng đến tinh thần lực cùng nội lực, đây được xem là điểm yếu cốt tử của một võ giả.”
Đúng như những gì vị giáo sư kia nói, Dịch Thiên toàn thân đổ đầy mồ hôi, hắn tu luyện võ giả, võ thuật và thể xác có thể nói là khó ai sánh kịp tuy nhiên về tinh thần lực cùng sức chịu đựng về mặt tinh thần thì tuyệt đối không thể hơn những vị ma pháp sư hoặc những người tập trung tu luyện vào con đường ấy.
Hai cỗ khí lực cùng tinh thần lực cứ như hai con mãnh hổ vờn nhau trong không khí, con mãnh hổ của Dịch Thiên rõ ràng yếu thế hơn hẳn.
Như Nguyệt cũng nhận ra được điều này, khuôn mặt nàng hiện ra chút lo lắng. Tinh thần lực là thứ đánh thẳng vào lý trí, và các bộ phận nội tạng bên trong cơ thể, dù người có tu luyện mình đồng da sắt thì nội tạng, não bộ bên trong cũng không thể tu luyện được. Mà Võ giả lại yếu nhất khả năng bảo vệ bản thân nếu có công kích từ bên trong.
Hai nắm tay của Như Nguyệt nắm chặt, tên thái tử kia thấy nàng thế, một nụ cười sảng khoái hiện lên.
/123
|