Ngồi trên những chiếc xe ngựa xa hoa của Triều Đình Dịch Thiên mới cảm thấy được sự giàu sang của những bậc quyền quý.
Đoàn người của Công Tôn gia tộc được chia ra làm hai chiếc xe ngựa,một chiếc xe ngựa gồm Dịch Thiên,Như Ý,Công Tôn Long,Công Tôn Minh,Gia Kiệt ngồi cùng một xe,năm vị trưởng lão khác ngồi cùng chiếc xe ngựa còn lại.
Xe ngựa lăn bánh thẳng tiến về hoàng cung của đế quốc Vương Lan.
Công Tôn Long ngồi trên xe ngựa nhìn Dịch Thiên ông cười nói:
- Dịch Thiên,ta có điều này thắc mắc muốn hỏi không biết ngươi có thể giải đáp cho ta?
Dịch Thiên mỉm cười nhìn Công Tôn Long đáp:
- Có gì xin tộc trưởng cứ nói.
Công Tôn Long gật đầu ông nói:
- Chẳng là thế này,ta biết ngươi là người tu luyện theo con đường võ giả,thế nhưng vẫn không hiểu tại sao ngươi lại chọn con đường này mà tu luyện.Phải biết rằng đây là một con đường cực kì khó tu luyện và ít ai sẽ chọn nó.
Dịch Thiên thở dài đáp:
- Có lẽ do duyên số mà thôi.
Không ai nói gì nữa tất cả đều im lặng.Theo những gì Công Tôn Long suy đoán thì cậu thanh niên trước mắt mình đây ít nhất đã là tam giai võ giả.Phải biết rằng tu luyện theo con đường này khó khăn vô cùng thế mà người trước mặt bất quá cũng chừng 20-21 tuổi mà thôi thế mà dã đạt đến cảnh giới như thế này thì tuyệt đối tiền đồ vô lượng a.
Ở một bên nãy giờ im lặng Công Tôn Minh cuối cùng cũng lên tiếng:
- Dịch huynh đệ,nếu lần tới có cơ hội ta muốn được so tài cao thấp với ngươi một lần nữa.
Dịch Thiên chưa kịp nói gì Như ý đã mở miệng:
- Huynh đó suốt ngày chỉ biết đánh nhau với người ta,bỏ nhà ra đi một thời gian dài không thèm quan tâm gì cho muội muội tốt ở nhà.
Vừa nói nàng phình má trông vô cung đáng yêu,đầy oán trách,nhất thời cả xe ngựa tràng ngập tiếng cười.Có thế vì trong xe ngựa này không có ai là người ngoài mỗi người đều thân thiết với Như Ý nên nàng không hề muốn che đậy con người thật của mình.
Vén chiếc màng cửa sổ,Dịch Thiên nhìn ngằm những cảnh vật xung quanh.Không biết từ lúc nào cảnh đường phố tấp nập đã được thanh thế bằng những bờ tường cao ,sân lót gạch.Thỉnh thoảng còn thấy đưuọc vài đội quân binh tay cần giáo đi qua đi lại tuần tra.
“ Dừng lại”- Một tên lình thân mặc giáp tay cầm trường đao đưa tay ra hiệu bảo đoàn xe của Công Tôn gia tộc dừng lại.
Người Lính cảnh vệ kia liền dến trước xe ngựa nói:
- Xe ngựa chỉ có thể đi đến nơi này,mọi người hãy xuống xe cho chúng ta kiểm tra xong rồi đi bộ vào bên trong.
Hoàng cung không giống với những nơi khác,ở đây vô cùng nghiêm ngặt.Nhóm người của Công Tôn gia tộc lần lượt bước ra khỏi xe,tránh ra một bên để những người lính canh gác kiểm tra hành lý.
Người Lính cảnh vệ khi nãy lại tiếp tục lên tiếng:
- Phiền các vị hãy bỏ những vật dụng như kiếm, đao,vũ khí các loại tại nơi này,sau khi buổi tiệc kết thúc có thể đến lấy lại.
Nhóm người cảu Dịch Thiên cũng đã được báo trước những việc như thế này nên họ cũng không quá bỡ ngỡ ngay lập tức làm theo.Làm xong mọi thủ tục cánh cổng lớn dần mở ra một cái sân rộng lớn được lót bằng gạch trắng hiện ra kế sau đó là những tòa nhà cao với những kiến trúc làm rung động lòng người.
Dịch Thiên hoàn toàn bị choáng ngợp trước vè nguy nga của những cung điện trước mặt.Phải nhờ đến Như Ý mấy lần thúc khủy tay Dịch Thiên mới thức sự hồi phục.
Một giọng nói nam không ra nam nữ không ra nữ vang lên:
- Các vị,xin hãy đi theo ta ta sẽ dẫn các vị đén nơi tổ chức buổi lễ.
Người nói là một vị thái giám còn khá trẻ thân mặc một bộ trang phục xanh đậm đặc trưng của thái giám.
Dịch Thiên suýt nữa cười thành tiếng,đây là lần đầu tiên hắn gặp thái giám a,so với thái giám trong phim mà hắn coi cũng không khác nhau là mấy.
Đi theo vị thái giám này qua hết chỗ này đến chỗ khác,lúc rẽ trái lúc rẽ phải.Công nhận một đều là hoàng cung này rộng vô cùng con số của nó là chưa thể đếm được.Cuối cùng vị thái giám kia dẫn đám người Dịch Thiên đến một toàn cung điện khá nguy nga,điều đặc bieetjc ảu tòa cung điện này là nó không hề có cửa bốn phía đều lộ thiên.Nó khá giống một cái tiểu đình vậy nhưng to và sang hơn rất nhiều.
Bên trong có rất nhiều người,tất nhiên ai nấy đều diện những trang phục sang trọng quý phái nhất.
Vị Thái giám kia nói:
- Các vị, bên trong chính là nơi sẽ tổ chức tiệc.Ta xin được phép cáo lui.
Nói xong vị thái giám kia xoay người bước đi.Ngay sau đó bọn người Dịch Thiên cũng không chậm trễ gì tiến vào bên trong.
Bên trọng được trang trí rất sang trọng hấu như tất cả đều bằng vàng,nền nhà được lát bằng gạch hoa cương sáng bóng người vào bên trong bắt buộc phải cởi giày nên khi chạm vào gạch hoa cương nanyf có cảm giác như đi trên một bãi cỏ xanh mướt vậy.
Tiếng cười nói vang lên không ngớt.Đừng nghĩ nơi này không có cửa mà xem nó được canh gác vô cùng lỏng lẽo thực ra nếu trong này có những người tu luyện giả tất nhiên họ có thể ít nhiều cảm nhận được xung quanh luôn có khí tức giao động của các vệ binh.
Hơn nữa hôm nay là ngày sinh nhật tròn 20 tuổi của đại công chúa liệu sự canh gác có thể lỏng lẽo được sao?
Đoàn người của Công Tôn gia tộc được chia ra làm hai chiếc xe ngựa,một chiếc xe ngựa gồm Dịch Thiên,Như Ý,Công Tôn Long,Công Tôn Minh,Gia Kiệt ngồi cùng một xe,năm vị trưởng lão khác ngồi cùng chiếc xe ngựa còn lại.
Xe ngựa lăn bánh thẳng tiến về hoàng cung của đế quốc Vương Lan.
Công Tôn Long ngồi trên xe ngựa nhìn Dịch Thiên ông cười nói:
- Dịch Thiên,ta có điều này thắc mắc muốn hỏi không biết ngươi có thể giải đáp cho ta?
Dịch Thiên mỉm cười nhìn Công Tôn Long đáp:
- Có gì xin tộc trưởng cứ nói.
Công Tôn Long gật đầu ông nói:
- Chẳng là thế này,ta biết ngươi là người tu luyện theo con đường võ giả,thế nhưng vẫn không hiểu tại sao ngươi lại chọn con đường này mà tu luyện.Phải biết rằng đây là một con đường cực kì khó tu luyện và ít ai sẽ chọn nó.
Dịch Thiên thở dài đáp:
- Có lẽ do duyên số mà thôi.
Không ai nói gì nữa tất cả đều im lặng.Theo những gì Công Tôn Long suy đoán thì cậu thanh niên trước mắt mình đây ít nhất đã là tam giai võ giả.Phải biết rằng tu luyện theo con đường này khó khăn vô cùng thế mà người trước mặt bất quá cũng chừng 20-21 tuổi mà thôi thế mà dã đạt đến cảnh giới như thế này thì tuyệt đối tiền đồ vô lượng a.
Ở một bên nãy giờ im lặng Công Tôn Minh cuối cùng cũng lên tiếng:
- Dịch huynh đệ,nếu lần tới có cơ hội ta muốn được so tài cao thấp với ngươi một lần nữa.
Dịch Thiên chưa kịp nói gì Như ý đã mở miệng:
- Huynh đó suốt ngày chỉ biết đánh nhau với người ta,bỏ nhà ra đi một thời gian dài không thèm quan tâm gì cho muội muội tốt ở nhà.
Vừa nói nàng phình má trông vô cung đáng yêu,đầy oán trách,nhất thời cả xe ngựa tràng ngập tiếng cười.Có thế vì trong xe ngựa này không có ai là người ngoài mỗi người đều thân thiết với Như Ý nên nàng không hề muốn che đậy con người thật của mình.
Vén chiếc màng cửa sổ,Dịch Thiên nhìn ngằm những cảnh vật xung quanh.Không biết từ lúc nào cảnh đường phố tấp nập đã được thanh thế bằng những bờ tường cao ,sân lót gạch.Thỉnh thoảng còn thấy đưuọc vài đội quân binh tay cần giáo đi qua đi lại tuần tra.
“ Dừng lại”- Một tên lình thân mặc giáp tay cầm trường đao đưa tay ra hiệu bảo đoàn xe của Công Tôn gia tộc dừng lại.
Người Lính cảnh vệ kia liền dến trước xe ngựa nói:
- Xe ngựa chỉ có thể đi đến nơi này,mọi người hãy xuống xe cho chúng ta kiểm tra xong rồi đi bộ vào bên trong.
Hoàng cung không giống với những nơi khác,ở đây vô cùng nghiêm ngặt.Nhóm người của Công Tôn gia tộc lần lượt bước ra khỏi xe,tránh ra một bên để những người lính canh gác kiểm tra hành lý.
Người Lính cảnh vệ khi nãy lại tiếp tục lên tiếng:
- Phiền các vị hãy bỏ những vật dụng như kiếm, đao,vũ khí các loại tại nơi này,sau khi buổi tiệc kết thúc có thể đến lấy lại.
Nhóm người cảu Dịch Thiên cũng đã được báo trước những việc như thế này nên họ cũng không quá bỡ ngỡ ngay lập tức làm theo.Làm xong mọi thủ tục cánh cổng lớn dần mở ra một cái sân rộng lớn được lót bằng gạch trắng hiện ra kế sau đó là những tòa nhà cao với những kiến trúc làm rung động lòng người.
Dịch Thiên hoàn toàn bị choáng ngợp trước vè nguy nga của những cung điện trước mặt.Phải nhờ đến Như Ý mấy lần thúc khủy tay Dịch Thiên mới thức sự hồi phục.
Một giọng nói nam không ra nam nữ không ra nữ vang lên:
- Các vị,xin hãy đi theo ta ta sẽ dẫn các vị đén nơi tổ chức buổi lễ.
Người nói là một vị thái giám còn khá trẻ thân mặc một bộ trang phục xanh đậm đặc trưng của thái giám.
Dịch Thiên suýt nữa cười thành tiếng,đây là lần đầu tiên hắn gặp thái giám a,so với thái giám trong phim mà hắn coi cũng không khác nhau là mấy.
Đi theo vị thái giám này qua hết chỗ này đến chỗ khác,lúc rẽ trái lúc rẽ phải.Công nhận một đều là hoàng cung này rộng vô cùng con số của nó là chưa thể đếm được.Cuối cùng vị thái giám kia dẫn đám người Dịch Thiên đến một toàn cung điện khá nguy nga,điều đặc bieetjc ảu tòa cung điện này là nó không hề có cửa bốn phía đều lộ thiên.Nó khá giống một cái tiểu đình vậy nhưng to và sang hơn rất nhiều.
Bên trong có rất nhiều người,tất nhiên ai nấy đều diện những trang phục sang trọng quý phái nhất.
Vị Thái giám kia nói:
- Các vị, bên trong chính là nơi sẽ tổ chức tiệc.Ta xin được phép cáo lui.
Nói xong vị thái giám kia xoay người bước đi.Ngay sau đó bọn người Dịch Thiên cũng không chậm trễ gì tiến vào bên trong.
Bên trọng được trang trí rất sang trọng hấu như tất cả đều bằng vàng,nền nhà được lát bằng gạch hoa cương sáng bóng người vào bên trong bắt buộc phải cởi giày nên khi chạm vào gạch hoa cương nanyf có cảm giác như đi trên một bãi cỏ xanh mướt vậy.
Tiếng cười nói vang lên không ngớt.Đừng nghĩ nơi này không có cửa mà xem nó được canh gác vô cùng lỏng lẽo thực ra nếu trong này có những người tu luyện giả tất nhiên họ có thể ít nhiều cảm nhận được xung quanh luôn có khí tức giao động của các vệ binh.
Hơn nữa hôm nay là ngày sinh nhật tròn 20 tuổi của đại công chúa liệu sự canh gác có thể lỏng lẽo được sao?
/123
|