Trong đại điện tập trung rất đông các tàng lớp quý tộc khắp đất nước về đây dự tiệc.Đa phần người trong này đều mong để lại ấn tượng tốt trong mắt vị đại công chúa mà tương lai có thể sẽ trờ thành nữ hoàng của Vương Lan đế quốc này.
Công Tôn Long cùng một số vị trưởng lão vừa vào đại điện đã nhanh chóng bị các lão bằng hữu lâu năm lôi kéo đi “tám” chuyện.Công Tôn Minh và Như Ý cũng không ngoại lệ ai nấy đều có nhóm có hội riêng mà tán gẫu.Chỉ riêng duy nhất mình Dịch Thiên không ai thân quen hắn cảm thấy ở hoài nơi này cũng nhàm chán liền đi vòng quanh phía bên ngoài.
Một âm thanh có phần ái nam ái nữ của một vị thái giám hô to lên:
“ Hoàng thượng giá lâm”
“ Đại Công chúa giá lâm”
Nhất thời trong đại điện vốn ồn ào ngay tức khắc trở nên yên tĩnh vô cùng,ai nấy ngay tức khắc trờ về vị trí của mình,chỉnh sữa trang phục sao cho thật ngay ngắn.
Dẫn đầu đoàn người là một vị trung niên nhân thân mặc Long Bào vàng kim,khí chất của bậc vương giả hiện ra uy bách chúng nhân.Vị hoàng đế tên Vương Dũng có khuôn mặt khá tuấn tú,đôi chân mày rậm kết hợp với đôi mắt đen tuyền sắc bén thực có khí thế của bậc vương giả.
Bên cạnh hoàng đế Vương Dũng là một thân ảnh lả lướt yểu điệu thục nữ,diện một bộ bạch y không cầu kì trên đó thêu một vài bông hoa hồng tô điểm vẻ đẹp kiêu sa động lòng người.Vị nữ tử thân vận bạch y này không ai khác chính là đại công chúa Như Nguyệt.
Bộ đồ bó sát làm lộ ra những đường cong lung linh.Vị công chúa này có một dung mạo phải nói là mĩ lệ vô song.Vóc người thon dài động lòng nhân,song nhủ cao ngất ẩn sau trang phục bạch y bó sát người như tôn lên vẻ đẹp riêng của phụ nữ.Eo lưng đeo một mảnh lụa trắng bó chặt,hiện rõ các đường cong lung linh không tài nào cưỡng lại được.Khuôn mặt đầy đặn hình trái xoan,đôi mi dài kết hợp với diện mục tạo thành một nét cuốn huốt khó tả,ẩn chứa chút khí thế vương giả.Làn da của nàng trắng mịn như tuyết kết hợp với đôi môi anh đào đỏ mọng,luôn như ẩn như hiện một nụ cười đầy ngạo khí.Cái khí chất toát ra này làm chúng nhân xung quanh có cảm giác vừa si mê vừa kính sợ.
Ngồi tĩnh tọa tại vị trí của mình.Vương Dúng mỉm cười nhìn khắp các đại thần cùng các vị tộc trưởng các gia tộc bên dưới ông nói: “ Các khanh bình thân”
“ Đa tạ hoàng thượng”
Mọi người nhất loạt ngồi yên vị tai vị trí của mình.Nhóm người của Công Tôn gia tộc sau khi ngồi xuống chỉ có Như Ý là vẫn loay hoay nhìn ngó khắp nơi.Công Tôn Long khẽ hỏi: - Như ý có chuyện gì vậy?
Như Ý có phần lo lắng nói:
- Dịch đại ca huynh ấy không biết đã đi đâu rồi?
Sao?- Công tôn Long cũng tỏ ra khá lo lắng nhưng bây giờ đã vào tiệc thì không có cách nào rời đi được.
Như Ý tỏ ra khá tức giận trách móc: “Dịch Thiên chết tiệt này không biết bỏ đi đâu rồi,đã bảo là đừng có đi lung tung nơi này là hoàng cung chứ có phải ờ gia tộc đâu?”
Đương nhiên những lời nói ấy nàng chỉ tự nói với lòng mình mà thôi không phát ra âm thanh.
Yến tiệc bắt đầu.!
Từng hàng thị nữ đem những đồ ăn thức uống sơn hào hải vị đi theo một hàng trình tự đặt vào từng bàn.Theo sau đó là tiếng nhạc vang lên.Một đám vũ công mặc những trang phục đặc biệt bắt đầu tiến vào ca múa.
Đường eo cong mềm mại uyển chuyển đung đưa qua lại.Những bước chân uyển chuyển sự phối hợp với nhau cực kì hoàn hảo.Có thể thấy những vũ cong này vì ngày hôm nay mà luyện tập vô cùng khắc khổ.
Yến tiệc trờ nên vô cùng sôi nổi và vui vẻ.
Lại nói đến Dịch Thiên.Hắn vốn không thích sự trói buộc,vả lại trong đó cũng không có ai thân quen ngoài những người trong Công Tôn gia tộc nên hắn quyết định đi vòng vòng xung quanh hóng gió.
Tất nhiên việc hắn vô ý vô cớ đi loanh quanh trong hoàng cung cũng đã gây chú ý cho vài tên thị vệ thế nhưng với thân pháp cao siêu cảu mình liệu mấy tên thị vệ đó có thế bám theo hắn được sao.
Sau một hồi dạo quanh vài vòng,tránh được vài toán quân tuần tra Dịch Thiên vo tình lạc vào một tòa phủ đệ khá to,có thể sánh ngang với tỏa trang viên của Công Tôn gia tộc vậy.
Tại cổng của tọa phủ đệ này khắc ba chữ: Kì Sĩ Phủ.
Tỏa phụ đệ này nhìn từ bên ngoài vào trông khá yên tĩnh,ở đây không có những kiến trúc cao tầng như những nơi khác mà Dị sĩ phủ này được xây dựng giống như những căn nhà bình thường đề ở có khác thì cũng chỉ khác vật liệu được xây hoặc chút ít kiến trúc có phần sang trọng hơn mà thôi.
Tò mò nơi này,Dịch Thiên bước vào bên trong điều đầu tiên hắn cảm thấy lạ nhát chính là tại nơi này không hề được canh gác giống như những nơi khác.
Vắng tanh!
Không ai ở nơi đây?
Đi khắp mọi nẻo đường cuối cùng Dịch Thiên cũng bị cuốn hút bởi tiếng cãi nhau gần đó.
“ Lão già đầu con heo,thân con bò kia,ngươi dám động vào tiểu ti tử của ta?”
“ Mụ già nam không ra nam nữ không ra nữ,cái đồ khùng điên bệnh hoạn ta đụng vào con trùng nhỏ này của người thì sao hả,ai bảo nó không yên phận bò qua đây”
“ bà già nhà ngươi......abc...”
“ Cha nội nhà mày....abc.....”
Dịch Thiên núp sau một tảng đá lớn cạnh đó mà quan sát,hai người đang cãi nhau có bộ dáng trông cực kì mắc cười.Một lão già toàn thân áo quần bị xé rách đầu tóc bù xù sắc mặt có chút nhợt nhạt đang không ngừng cãi nhau với một bà già bên cạnh.
BÀ gia kia bộ dáng còn muốn cười đến chết mới thôi.Lão bà này trông chừng khoảng 50-60 tuổi,nhưng nhìn bên ngoài vào thì dễ nhận nhầm là đàn ông nếu không có cái đó nhô lên chút chút thì không thể phân biệt được ( Nhô lên tự hiểu).Bà láo này toàn thân giống như bị ảnh hưởng sau một vụ nổ vậy da bám đầy bụi đen,toc tai bù xù quần áo rách rưới.Nếu nói hai người này là người của Cái Bang quả nhiên không sai a.
Tiếng cãi nhau vẫn tiếp tục,xem ra hai người này xích mích không nhỏ đâu.Dịch Thiên hắn cũng không có rãnh rỗi ngồi đây xem cãi nhau lẳn lặng chuồn khỏi nơi đó ngay khi hắn mới rời đi khỏi con đường đó thì từ sau lưng một âm thanh trầm đục vang lên: “ Vị huynh đệ này xin dừng bước!”
Dịch Thiên cũng tức khắc dừng lại,bởi vì hắn có chút cảm giác người sau lưng mình thực lực không thể dò được,nếu hắn cố gắng muồn chạy chắc hẳn sẽ gây náo động và dẫn đến nhiều phiền phức hơn.
Người vừa lên tiếng gọi Dịch Thiên lại là một vị trung nhân chừng 40 tuổi có hơn,Ông ta để râu quai nón,mỉm cười tiến đến trước mặt Dịch Thiên,nói:
- Vị huynh đệ này chắc là người mới được đưa vào Kì sĩ phủ hả? A thật không ngờ trẻ tuổi như vậy mà được vào đây quả nhiên có tiền đồ lắm đây.
Dịch Thiên hoàn toàn không hiểu rốt cuộc trong này vốn là cái gì tại sao vào nơi này thì có tiền đồ?
Vị trung niên kia nói tiếp: - Ta tên Mạc Vĩnh,chắc ngươi mới đến không quen đường đi trong này,đi, ta dẫn ngươi về nơi ta ở.
Dịch Thiên không dám từ chối hắn thực chất cũng muốn biết đôi chút về cái nơi gọi là kì sĩ phủ này liền đi theo Mạc Vĩnh.
Đi qua vài con đường nhỏ Mạc Vĩnh dẫn Dịch Thiên đến một căn nhà khá khang trang rộng rãi có vườn cây,bóng mát.
Ngồi xuống chiếc ghế đá đặt trong vườn Mạc Vĩnh hiếu khách rót trà mời Dịch Thiên.Sau đó gã nói:
- Không hiết xưng hô với ngươi là gì?
Dịch Thiên cũng nhanh chóng đáp: Dịch Thiên.
Mạc Vĩnh cũng gật đầu sau đó nói:
- Vậy ngươi mới vào đây chắc cũng chưa hiểu rõ lắm nơi này đâu nhỉ.?
Dịch Thiên không nói hắn cũng chỉ gật đầu.
Mạc Vĩnh cười đáp:
- Nơi này có tên là Kì Sĩ phủ bời vì đây chính là nơi tập trung các vị kì nhân dị sĩ trong cả Vương Lan đế quốc.
Công Tôn Long cùng một số vị trưởng lão vừa vào đại điện đã nhanh chóng bị các lão bằng hữu lâu năm lôi kéo đi “tám” chuyện.Công Tôn Minh và Như Ý cũng không ngoại lệ ai nấy đều có nhóm có hội riêng mà tán gẫu.Chỉ riêng duy nhất mình Dịch Thiên không ai thân quen hắn cảm thấy ở hoài nơi này cũng nhàm chán liền đi vòng quanh phía bên ngoài.
Một âm thanh có phần ái nam ái nữ của một vị thái giám hô to lên:
“ Hoàng thượng giá lâm”
“ Đại Công chúa giá lâm”
Nhất thời trong đại điện vốn ồn ào ngay tức khắc trở nên yên tĩnh vô cùng,ai nấy ngay tức khắc trờ về vị trí của mình,chỉnh sữa trang phục sao cho thật ngay ngắn.
Dẫn đầu đoàn người là một vị trung niên nhân thân mặc Long Bào vàng kim,khí chất của bậc vương giả hiện ra uy bách chúng nhân.Vị hoàng đế tên Vương Dũng có khuôn mặt khá tuấn tú,đôi chân mày rậm kết hợp với đôi mắt đen tuyền sắc bén thực có khí thế của bậc vương giả.
Bên cạnh hoàng đế Vương Dũng là một thân ảnh lả lướt yểu điệu thục nữ,diện một bộ bạch y không cầu kì trên đó thêu một vài bông hoa hồng tô điểm vẻ đẹp kiêu sa động lòng người.Vị nữ tử thân vận bạch y này không ai khác chính là đại công chúa Như Nguyệt.
Bộ đồ bó sát làm lộ ra những đường cong lung linh.Vị công chúa này có một dung mạo phải nói là mĩ lệ vô song.Vóc người thon dài động lòng nhân,song nhủ cao ngất ẩn sau trang phục bạch y bó sát người như tôn lên vẻ đẹp riêng của phụ nữ.Eo lưng đeo một mảnh lụa trắng bó chặt,hiện rõ các đường cong lung linh không tài nào cưỡng lại được.Khuôn mặt đầy đặn hình trái xoan,đôi mi dài kết hợp với diện mục tạo thành một nét cuốn huốt khó tả,ẩn chứa chút khí thế vương giả.Làn da của nàng trắng mịn như tuyết kết hợp với đôi môi anh đào đỏ mọng,luôn như ẩn như hiện một nụ cười đầy ngạo khí.Cái khí chất toát ra này làm chúng nhân xung quanh có cảm giác vừa si mê vừa kính sợ.
Ngồi tĩnh tọa tại vị trí của mình.Vương Dúng mỉm cười nhìn khắp các đại thần cùng các vị tộc trưởng các gia tộc bên dưới ông nói: “ Các khanh bình thân”
“ Đa tạ hoàng thượng”
Mọi người nhất loạt ngồi yên vị tai vị trí của mình.Nhóm người của Công Tôn gia tộc sau khi ngồi xuống chỉ có Như Ý là vẫn loay hoay nhìn ngó khắp nơi.Công Tôn Long khẽ hỏi: - Như ý có chuyện gì vậy?
Như Ý có phần lo lắng nói:
- Dịch đại ca huynh ấy không biết đã đi đâu rồi?
Sao?- Công tôn Long cũng tỏ ra khá lo lắng nhưng bây giờ đã vào tiệc thì không có cách nào rời đi được.
Như Ý tỏ ra khá tức giận trách móc: “Dịch Thiên chết tiệt này không biết bỏ đi đâu rồi,đã bảo là đừng có đi lung tung nơi này là hoàng cung chứ có phải ờ gia tộc đâu?”
Đương nhiên những lời nói ấy nàng chỉ tự nói với lòng mình mà thôi không phát ra âm thanh.
Yến tiệc bắt đầu.!
Từng hàng thị nữ đem những đồ ăn thức uống sơn hào hải vị đi theo một hàng trình tự đặt vào từng bàn.Theo sau đó là tiếng nhạc vang lên.Một đám vũ công mặc những trang phục đặc biệt bắt đầu tiến vào ca múa.
Đường eo cong mềm mại uyển chuyển đung đưa qua lại.Những bước chân uyển chuyển sự phối hợp với nhau cực kì hoàn hảo.Có thể thấy những vũ cong này vì ngày hôm nay mà luyện tập vô cùng khắc khổ.
Yến tiệc trờ nên vô cùng sôi nổi và vui vẻ.
Lại nói đến Dịch Thiên.Hắn vốn không thích sự trói buộc,vả lại trong đó cũng không có ai thân quen ngoài những người trong Công Tôn gia tộc nên hắn quyết định đi vòng vòng xung quanh hóng gió.
Tất nhiên việc hắn vô ý vô cớ đi loanh quanh trong hoàng cung cũng đã gây chú ý cho vài tên thị vệ thế nhưng với thân pháp cao siêu cảu mình liệu mấy tên thị vệ đó có thế bám theo hắn được sao.
Sau một hồi dạo quanh vài vòng,tránh được vài toán quân tuần tra Dịch Thiên vo tình lạc vào một tòa phủ đệ khá to,có thể sánh ngang với tỏa trang viên của Công Tôn gia tộc vậy.
Tại cổng của tọa phủ đệ này khắc ba chữ: Kì Sĩ Phủ.
Tỏa phụ đệ này nhìn từ bên ngoài vào trông khá yên tĩnh,ở đây không có những kiến trúc cao tầng như những nơi khác mà Dị sĩ phủ này được xây dựng giống như những căn nhà bình thường đề ở có khác thì cũng chỉ khác vật liệu được xây hoặc chút ít kiến trúc có phần sang trọng hơn mà thôi.
Tò mò nơi này,Dịch Thiên bước vào bên trong điều đầu tiên hắn cảm thấy lạ nhát chính là tại nơi này không hề được canh gác giống như những nơi khác.
Vắng tanh!
Không ai ở nơi đây?
Đi khắp mọi nẻo đường cuối cùng Dịch Thiên cũng bị cuốn hút bởi tiếng cãi nhau gần đó.
“ Lão già đầu con heo,thân con bò kia,ngươi dám động vào tiểu ti tử của ta?”
“ Mụ già nam không ra nam nữ không ra nữ,cái đồ khùng điên bệnh hoạn ta đụng vào con trùng nhỏ này của người thì sao hả,ai bảo nó không yên phận bò qua đây”
“ bà già nhà ngươi......abc...”
“ Cha nội nhà mày....abc.....”
Dịch Thiên núp sau một tảng đá lớn cạnh đó mà quan sát,hai người đang cãi nhau có bộ dáng trông cực kì mắc cười.Một lão già toàn thân áo quần bị xé rách đầu tóc bù xù sắc mặt có chút nhợt nhạt đang không ngừng cãi nhau với một bà già bên cạnh.
BÀ gia kia bộ dáng còn muốn cười đến chết mới thôi.Lão bà này trông chừng khoảng 50-60 tuổi,nhưng nhìn bên ngoài vào thì dễ nhận nhầm là đàn ông nếu không có cái đó nhô lên chút chút thì không thể phân biệt được ( Nhô lên tự hiểu).Bà láo này toàn thân giống như bị ảnh hưởng sau một vụ nổ vậy da bám đầy bụi đen,toc tai bù xù quần áo rách rưới.Nếu nói hai người này là người của Cái Bang quả nhiên không sai a.
Tiếng cãi nhau vẫn tiếp tục,xem ra hai người này xích mích không nhỏ đâu.Dịch Thiên hắn cũng không có rãnh rỗi ngồi đây xem cãi nhau lẳn lặng chuồn khỏi nơi đó ngay khi hắn mới rời đi khỏi con đường đó thì từ sau lưng một âm thanh trầm đục vang lên: “ Vị huynh đệ này xin dừng bước!”
Dịch Thiên cũng tức khắc dừng lại,bởi vì hắn có chút cảm giác người sau lưng mình thực lực không thể dò được,nếu hắn cố gắng muồn chạy chắc hẳn sẽ gây náo động và dẫn đến nhiều phiền phức hơn.
Người vừa lên tiếng gọi Dịch Thiên lại là một vị trung nhân chừng 40 tuổi có hơn,Ông ta để râu quai nón,mỉm cười tiến đến trước mặt Dịch Thiên,nói:
- Vị huynh đệ này chắc là người mới được đưa vào Kì sĩ phủ hả? A thật không ngờ trẻ tuổi như vậy mà được vào đây quả nhiên có tiền đồ lắm đây.
Dịch Thiên hoàn toàn không hiểu rốt cuộc trong này vốn là cái gì tại sao vào nơi này thì có tiền đồ?
Vị trung niên kia nói tiếp: - Ta tên Mạc Vĩnh,chắc ngươi mới đến không quen đường đi trong này,đi, ta dẫn ngươi về nơi ta ở.
Dịch Thiên không dám từ chối hắn thực chất cũng muốn biết đôi chút về cái nơi gọi là kì sĩ phủ này liền đi theo Mạc Vĩnh.
Đi qua vài con đường nhỏ Mạc Vĩnh dẫn Dịch Thiên đến một căn nhà khá khang trang rộng rãi có vườn cây,bóng mát.
Ngồi xuống chiếc ghế đá đặt trong vườn Mạc Vĩnh hiếu khách rót trà mời Dịch Thiên.Sau đó gã nói:
- Không hiết xưng hô với ngươi là gì?
Dịch Thiên cũng nhanh chóng đáp: Dịch Thiên.
Mạc Vĩnh cũng gật đầu sau đó nói:
- Vậy ngươi mới vào đây chắc cũng chưa hiểu rõ lắm nơi này đâu nhỉ.?
Dịch Thiên không nói hắn cũng chỉ gật đầu.
Mạc Vĩnh cười đáp:
- Nơi này có tên là Kì Sĩ phủ bời vì đây chính là nơi tập trung các vị kì nhân dị sĩ trong cả Vương Lan đế quốc.
/123
|