Bên trong vườn hoa Huyền gia có vô số kỳ hoa dị thảo phối hợp với sự bố trí trang nhã khiến khu vườn trở nên rất hài hòa giữa cảnh và vật.Toàn bộ Huyền gia tổng cộng hơn 100 người tất cả đều là con cháu hoặc người có quan hệ mật thiết với gia tộc,vì vậy cao thủ tập trung bảo vệ nơi này không phải ít.Nơi đây diện tích rất rộng có thể nói nhỉnh hơn so với Công Tôn gia tộc chút xíu,phòng ốc xây dựng không ít.
Trong vườn hoa của Huyền gia,Dịch Thiên lẳng lặng đứng ngắm hoa,mặc dù là ban đêm tuy nhiên,vẫn có rất nhiều loài hoa như không muốn để màn đêm che dấu đi vẻ đẹp của mình,gió mát từng cơn thổi qua,khiến cả khu vườn tràn ngập một mùi hương nhẹ nhàng,thơm ngát.
Một thiếu nữ từ bên ngoài bước vào,phía sau là 2-3 tên gia nhân,nàng thân mặc một một bộ hồng y bó sát người,lộ rõ những đường cong mệ hoặc,thân tu luyện Đấu khí,tức cơ thể cũng trải qua tu luyện nên cơ thể nàng khác với người con gái khác,song nhủ cao vút căng tròn,hấp dẫn ánh mắt của bất kì ai,eo nàng thon gọn quấn quanh là một tấm lụa đỏ sọc vàng như tôn thêm vẻ đẹp của bản thân. Khuôn mặt trái xoan,làn da nàng trắng trẻo mịn màn như tuyết,đôi mắt trong veo như tấm gương có thể phản chiếu lại tất cả. Đôi môi đỏ mọng,hấp dẫn khiến mọi đàn ông khi thấy đều phải nuốt nước bọt ực ực.Ở đây còn ai ngoài Huyền Nhã được như vậy?
Huyền Nhã bước vào khu vườn thấy Dịch Thiên,một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi,kèm với đó là một mảng mây hồng trên hai gò má.Dịch Thiên thực sự không thể rời mắt được nàng,ban ngày đã thấy nàng xinh đẹp,khi về đem lại càng đẹp hơn!
Huyền nhã bước đến cạnh Dịch Thiên,phân phó cho đám gia nhân để bình trà cùng một ít đồ ăn lên bàn.Sau khi làm việc của mình đám gia nhân lập tức rời khỏi để khu vườn chỉ còn một đôi nam nữ ( Cô nam quả nữ nhé!).
Huyền nhã hít một hơi thật sau nhằm lấy lại chút bình tĩnh,hai người cùng ngồi xuống,Huyền Nhã rót cho Dịch Thiên một ly trà rồi nói:
- Đêm nay mời huynh đến không biết có làm phiền gì không?
Dịch Thiên lập tức trả lời:
- Không phiền gì cả,dù sao bây giờ ta cũng rất rảnh.
Ánh mắt hắn không hề rời khỏi Huyền nhã,nhường như đang muốn thưởng thức vẻ đẹp của nàng vậy.Huyền Nhã nói tiếp:
- Huynh biết không,đây là loại trà thượng hạng của vùng núi Tây Bắc,rất hiếm có,nó có tác dụng đề khí,tiêu độc,ngoài ra những ai bị nội thương hoặc ngoại thương khi uống nó vào thương tích sẽ giảm đi rất nhiều.
Dịch Thiên nhìn vào ly trà của mình nâng nó lên,ngừi sơ qua,một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng trong khoan mũi,đọng mà không tan,tinh thần Dịch Thiên có cảm giác như rất sảng khoái,hắn buộc miệng khen : “ Thơm lắm”.
Tiếp theo Dịch Thiên từ từ uống ly trà,trà như một cỗ chất dịch kỳ lạ nhẹ nhàng chảy vào người Dịch Thiên,hắn cảm thấy cơ thể mình trong phút chốc trở nên khỏe hơn rất nhiều,đầu óc cũng minh mẫn hơn. Hắn mỉm cười nhìn Huyền Nhã,ánh mắt “câu hồn đoạt phách” nói :
- Cảm ơn,Huyền Nhã tiểu thư đã quan tâm,thương thế ta đã đỡ nhiều lắm rồi!
Huyền Nhã mỉm cười,bộ dáng vẫn có chút ngại ngùng nói:
- Được vậy thì tốt,trong trận đấu lần trước thấy huynh bị Ngân Long liên tục công kích,trọng thương nặng như vậy nên ta....ta.....
Dịch Thiên hiểu nàng định nói gì,nàng đang quan tâm hắn. Hắn xoay người hái một bông hoa gần đó,ngồi lại gần nàng ôn nhu bỏ đóa hoa vào tay Huyền Nhã,có lẽ vì đang ngại ngùng nên Huyền Nhã không kịp phát hiện ra hành động của Dịch Thiên chỉ khi đóa hoa nằm trong tay nàng mới tỉnh lại,bật dậy khỏi ghế,khuôn mặt một mảng đỏ hồng trông kiều diễm vô cùng.Huyền Nhã ấp a ấp úng: Huynh....Huynh.....
Dịch Thiên cũng đứng dậy tiến đến gần nàng nói:
- Cứ xem đấy như lời cảm ơn của ta,được một mĩ nhân như nàng quan tâm ta thật có phúc.
Huyền Nhã cúi đầu miệng nói: “ Không có......ta.....ta làm gì phải mĩ nhân”
Mặc dù giọng nàng lúc này rất nhỏ,nhưng với cái lỗ tai thính ấy Dịch Thiên dễ dàng nghe lọt,hắn cười cười bướt đến gần Huyền nhã,hơi cúi đầu xuống ngửi mùi hương trên tóc Huyền Nhã,hắn thốt lên:
- Tóc nàng thơm thật,ta thấy tất cả mùi hương của các loại hoa trong vườn này có cộng lại cũng không bằng mùi hương trên mái tóc nàng.Huyền Nhã nhường như cũng kịp nhận ra nàng xoay lưng lại với hắn đôi mắt nhắm chặt,mặt đỏ bừng líu ríu nói:
- Dịch Thiên xin huynh đừng làm thế,ta sợ lắm.
Dịch Thiên cười thầm trong bụng,hắn tiếp tục tấn công.
Dịch Thiên nói:
- Nàng có biết vẻ đẹp của nàng nếu so với Tiên nữ trên trời thực sự chỉ có hơn hay không? Ta nghĩ với vẻ đẹp của nàng những đóa hoa kia trong vườn cũng thua xa.
Huyền nhã không nói,tim nàng bây giờ đã loạn nhịp,bàn tay thấm đẫm mồ hôi,khuôn mặt đỏ bừng.Dịch Thiên tiến đến cạnh nàng,khoảng cách hai người lúc này là rất nhỏ,trong lòng Huyền Nhã run lên,một cảm giác mê loạn dấy lên trong lòng.Huyền Nhã như phản xạ tránh sang một bên,nàng không chú ý gần mình có một chậu hoa,chân vấp phải bồn hoa kia nàng ngã ra. Dịch Thiên cười nhẹ nói:
- Cẩn thận! có bồn hoa.
Nói xong,hai tay hắn rất tự nhiên đưa ra kéo nàng vào lòng. Hai tay nhẹ nhàng ôm eo nàng.
Hơi dùng sức một chút,Dịch Thiên dễ dàng ôm sát nàng vào lòng. Cúi đầu ngửi mùi hương phát ra từ trên người nàng Dịch Thiên nói:
- Thơm quá,Nàng thơm hơn bất kì loài hoa nào trong vườn này a. Thật làm cho người ta say mê.
Nói xong hắn nhìn thoáng vào khuôn mặt đang ửng đỏ của Huyền Nhã. Người Huyền Nhã run lên nhè nhẹ,dường như đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân ôm vào lòng,cả người cảm thấy rất mất tự nhiên. Hai tay che trước ngực như đang phòng ngự vậy,nghe Dịch Thiên nói,trong lòng là một mảng hỗn loạn,nàng không biết phải nói cái gì chỉ có thể cúi đầu,nhỏ giọng nói:
- Dịch Thiên công tử xin huynh đừng làm như vậy,mau buông ta ra nếu không người khác thấy sẽ không hay đâu.
Dịch Thiên khẽ cười nói:
- Mềm mại như nước,mùi thơm như hoa,giọng nói như ngọc,đẹp tựa thiên tiên.Mỹ nhân của Thăng Long thành thật sự rất đẹp.Dáng người nàng,khuôn mặt nàng thế này sao không khiến cho người ta yêu được chứ?
Nói xong,hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt đang nhắm chặt của Huyền Nhã. Nàng nghe Dịch Thiên nói xong,đôi mắt dần mở ra đôi chút, bắt gặp ngay đôi mắt như có thần của Dịch Thiên đang nhìn mình,mặt nàng đỏ rực lên.Hơi giãy dụa một chút.
Nhưng đôi tay Dịch Thiên như có ma lực vậy luôn luôn nhẹ nhàng di chuyển vài cái khi nàng giãy dụa. Khiến cơ thể Huyền Nhã phút chốc trở nên vô lực.Thân hình mẩn cảm bị Dịch Thiên vuốt ve,không biết phải làm sao.Nhìn thấy hành động có chút khác thường của nàng Dịch Thiên có chút đắc ý,hắn biết mấy thứ này chính là bị nhiễm từ nặng lượng hồ ly,hắn cúi đầu sát vào tai nàng nói:
- Sau này ta gọi nàng là Nhã nhi được chứ? Nàng gọi ta là Thiên,không được gọi ta là công từ gì gì đó nữa nghe xa cách lắm.
Huyền nhã không tự chủ,tâm ý của nữ nhân mà,thật khó hiểu.Nàng gật đầu xong lại lắc đầu.
Dịch Thiên mỉm cười tay phải nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Huyền nhã,làng da nàng thật mịn. Sau đo hắn ôm nàng đến ngồi trên một chiếc ghế dài trong vườn,đôi mắt Huyền nhã nhẹ nhàng mở ra ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của Dịch Thiên.
Dịch Thiên nhìn nàng cười nói:
- Nàng đang nghĩ gì sao?
Huyền nhã,cố gắng trả lời:
- Không có gì? Chẳng qua muội đang nghĩ những lời huynh nói khi nãy,có phải sự thật không? Huynh thích muội thật chứ?
Dịch Thiên đáp:
- Đương nhiên là thật,nàng nghĩ xem khi gặp một tuyệt sắc mĩ nhân như nàng ai mà không yêu chứ? Ta cũng vậy thôi,nhưng cái ta yêu không phải chỉ vì hình dáng bên ngoài mà là tính cách bên trong của nàng nữa.
Huyền Nhã,nghe những lời nói đó,trái tim như muốn rung lên kịch liệt,từ giờ phút này trong tim nàng đã khắc 2 chữ : “ Dịch Thiên”
Nhẹ nhà cúi đầu vào ngực Dịch Thiên,nàng như đang tận hưởng sự ấm áp từ người yêu của mình.
Dịch Thiên dịu dàng áp sát mặt vào mặt nàng,hôn lên chiếc má đã đỏ ửng từ trước đó.Cơ thể Huyền nhã chợt run lên nhè nhẹ.
Đây là lần đầu tiên giữa hắn và Huyền Nhã vì vậy hắn không muốn tạo cho nàng chút gì đó sợ hãi,hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng,đôi tay vuốt ve khuôn mặt mái tóc,hôn nhẹ lên đôi môi.
Trong vườn hoa của Huyền gia,Dịch Thiên lẳng lặng đứng ngắm hoa,mặc dù là ban đêm tuy nhiên,vẫn có rất nhiều loài hoa như không muốn để màn đêm che dấu đi vẻ đẹp của mình,gió mát từng cơn thổi qua,khiến cả khu vườn tràn ngập một mùi hương nhẹ nhàng,thơm ngát.
Một thiếu nữ từ bên ngoài bước vào,phía sau là 2-3 tên gia nhân,nàng thân mặc một một bộ hồng y bó sát người,lộ rõ những đường cong mệ hoặc,thân tu luyện Đấu khí,tức cơ thể cũng trải qua tu luyện nên cơ thể nàng khác với người con gái khác,song nhủ cao vút căng tròn,hấp dẫn ánh mắt của bất kì ai,eo nàng thon gọn quấn quanh là một tấm lụa đỏ sọc vàng như tôn thêm vẻ đẹp của bản thân. Khuôn mặt trái xoan,làn da nàng trắng trẻo mịn màn như tuyết,đôi mắt trong veo như tấm gương có thể phản chiếu lại tất cả. Đôi môi đỏ mọng,hấp dẫn khiến mọi đàn ông khi thấy đều phải nuốt nước bọt ực ực.Ở đây còn ai ngoài Huyền Nhã được như vậy?
Huyền Nhã bước vào khu vườn thấy Dịch Thiên,một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi,kèm với đó là một mảng mây hồng trên hai gò má.Dịch Thiên thực sự không thể rời mắt được nàng,ban ngày đã thấy nàng xinh đẹp,khi về đem lại càng đẹp hơn!
Huyền nhã bước đến cạnh Dịch Thiên,phân phó cho đám gia nhân để bình trà cùng một ít đồ ăn lên bàn.Sau khi làm việc của mình đám gia nhân lập tức rời khỏi để khu vườn chỉ còn một đôi nam nữ ( Cô nam quả nữ nhé!).
Huyền nhã hít một hơi thật sau nhằm lấy lại chút bình tĩnh,hai người cùng ngồi xuống,Huyền Nhã rót cho Dịch Thiên một ly trà rồi nói:
- Đêm nay mời huynh đến không biết có làm phiền gì không?
Dịch Thiên lập tức trả lời:
- Không phiền gì cả,dù sao bây giờ ta cũng rất rảnh.
Ánh mắt hắn không hề rời khỏi Huyền nhã,nhường như đang muốn thưởng thức vẻ đẹp của nàng vậy.Huyền Nhã nói tiếp:
- Huynh biết không,đây là loại trà thượng hạng của vùng núi Tây Bắc,rất hiếm có,nó có tác dụng đề khí,tiêu độc,ngoài ra những ai bị nội thương hoặc ngoại thương khi uống nó vào thương tích sẽ giảm đi rất nhiều.
Dịch Thiên nhìn vào ly trà của mình nâng nó lên,ngừi sơ qua,một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng trong khoan mũi,đọng mà không tan,tinh thần Dịch Thiên có cảm giác như rất sảng khoái,hắn buộc miệng khen : “ Thơm lắm”.
Tiếp theo Dịch Thiên từ từ uống ly trà,trà như một cỗ chất dịch kỳ lạ nhẹ nhàng chảy vào người Dịch Thiên,hắn cảm thấy cơ thể mình trong phút chốc trở nên khỏe hơn rất nhiều,đầu óc cũng minh mẫn hơn. Hắn mỉm cười nhìn Huyền Nhã,ánh mắt “câu hồn đoạt phách” nói :
- Cảm ơn,Huyền Nhã tiểu thư đã quan tâm,thương thế ta đã đỡ nhiều lắm rồi!
Huyền Nhã mỉm cười,bộ dáng vẫn có chút ngại ngùng nói:
- Được vậy thì tốt,trong trận đấu lần trước thấy huynh bị Ngân Long liên tục công kích,trọng thương nặng như vậy nên ta....ta.....
Dịch Thiên hiểu nàng định nói gì,nàng đang quan tâm hắn. Hắn xoay người hái một bông hoa gần đó,ngồi lại gần nàng ôn nhu bỏ đóa hoa vào tay Huyền Nhã,có lẽ vì đang ngại ngùng nên Huyền Nhã không kịp phát hiện ra hành động của Dịch Thiên chỉ khi đóa hoa nằm trong tay nàng mới tỉnh lại,bật dậy khỏi ghế,khuôn mặt một mảng đỏ hồng trông kiều diễm vô cùng.Huyền Nhã ấp a ấp úng: Huynh....Huynh.....
Dịch Thiên cũng đứng dậy tiến đến gần nàng nói:
- Cứ xem đấy như lời cảm ơn của ta,được một mĩ nhân như nàng quan tâm ta thật có phúc.
Huyền Nhã cúi đầu miệng nói: “ Không có......ta.....ta làm gì phải mĩ nhân”
Mặc dù giọng nàng lúc này rất nhỏ,nhưng với cái lỗ tai thính ấy Dịch Thiên dễ dàng nghe lọt,hắn cười cười bướt đến gần Huyền nhã,hơi cúi đầu xuống ngửi mùi hương trên tóc Huyền Nhã,hắn thốt lên:
- Tóc nàng thơm thật,ta thấy tất cả mùi hương của các loại hoa trong vườn này có cộng lại cũng không bằng mùi hương trên mái tóc nàng.Huyền Nhã nhường như cũng kịp nhận ra nàng xoay lưng lại với hắn đôi mắt nhắm chặt,mặt đỏ bừng líu ríu nói:
- Dịch Thiên xin huynh đừng làm thế,ta sợ lắm.
Dịch Thiên cười thầm trong bụng,hắn tiếp tục tấn công.
Dịch Thiên nói:
- Nàng có biết vẻ đẹp của nàng nếu so với Tiên nữ trên trời thực sự chỉ có hơn hay không? Ta nghĩ với vẻ đẹp của nàng những đóa hoa kia trong vườn cũng thua xa.
Huyền nhã không nói,tim nàng bây giờ đã loạn nhịp,bàn tay thấm đẫm mồ hôi,khuôn mặt đỏ bừng.Dịch Thiên tiến đến cạnh nàng,khoảng cách hai người lúc này là rất nhỏ,trong lòng Huyền Nhã run lên,một cảm giác mê loạn dấy lên trong lòng.Huyền Nhã như phản xạ tránh sang một bên,nàng không chú ý gần mình có một chậu hoa,chân vấp phải bồn hoa kia nàng ngã ra. Dịch Thiên cười nhẹ nói:
- Cẩn thận! có bồn hoa.
Nói xong,hai tay hắn rất tự nhiên đưa ra kéo nàng vào lòng. Hai tay nhẹ nhàng ôm eo nàng.
Hơi dùng sức một chút,Dịch Thiên dễ dàng ôm sát nàng vào lòng. Cúi đầu ngửi mùi hương phát ra từ trên người nàng Dịch Thiên nói:
- Thơm quá,Nàng thơm hơn bất kì loài hoa nào trong vườn này a. Thật làm cho người ta say mê.
Nói xong hắn nhìn thoáng vào khuôn mặt đang ửng đỏ của Huyền Nhã. Người Huyền Nhã run lên nhè nhẹ,dường như đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân ôm vào lòng,cả người cảm thấy rất mất tự nhiên. Hai tay che trước ngực như đang phòng ngự vậy,nghe Dịch Thiên nói,trong lòng là một mảng hỗn loạn,nàng không biết phải nói cái gì chỉ có thể cúi đầu,nhỏ giọng nói:
- Dịch Thiên công tử xin huynh đừng làm như vậy,mau buông ta ra nếu không người khác thấy sẽ không hay đâu.
Dịch Thiên khẽ cười nói:
- Mềm mại như nước,mùi thơm như hoa,giọng nói như ngọc,đẹp tựa thiên tiên.Mỹ nhân của Thăng Long thành thật sự rất đẹp.Dáng người nàng,khuôn mặt nàng thế này sao không khiến cho người ta yêu được chứ?
Nói xong,hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt đang nhắm chặt của Huyền Nhã. Nàng nghe Dịch Thiên nói xong,đôi mắt dần mở ra đôi chút, bắt gặp ngay đôi mắt như có thần của Dịch Thiên đang nhìn mình,mặt nàng đỏ rực lên.Hơi giãy dụa một chút.
Nhưng đôi tay Dịch Thiên như có ma lực vậy luôn luôn nhẹ nhàng di chuyển vài cái khi nàng giãy dụa. Khiến cơ thể Huyền Nhã phút chốc trở nên vô lực.Thân hình mẩn cảm bị Dịch Thiên vuốt ve,không biết phải làm sao.Nhìn thấy hành động có chút khác thường của nàng Dịch Thiên có chút đắc ý,hắn biết mấy thứ này chính là bị nhiễm từ nặng lượng hồ ly,hắn cúi đầu sát vào tai nàng nói:
- Sau này ta gọi nàng là Nhã nhi được chứ? Nàng gọi ta là Thiên,không được gọi ta là công từ gì gì đó nữa nghe xa cách lắm.
Huyền nhã không tự chủ,tâm ý của nữ nhân mà,thật khó hiểu.Nàng gật đầu xong lại lắc đầu.
Dịch Thiên mỉm cười tay phải nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Huyền nhã,làng da nàng thật mịn. Sau đo hắn ôm nàng đến ngồi trên một chiếc ghế dài trong vườn,đôi mắt Huyền nhã nhẹ nhàng mở ra ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của Dịch Thiên.
Dịch Thiên nhìn nàng cười nói:
- Nàng đang nghĩ gì sao?
Huyền nhã,cố gắng trả lời:
- Không có gì? Chẳng qua muội đang nghĩ những lời huynh nói khi nãy,có phải sự thật không? Huynh thích muội thật chứ?
Dịch Thiên đáp:
- Đương nhiên là thật,nàng nghĩ xem khi gặp một tuyệt sắc mĩ nhân như nàng ai mà không yêu chứ? Ta cũng vậy thôi,nhưng cái ta yêu không phải chỉ vì hình dáng bên ngoài mà là tính cách bên trong của nàng nữa.
Huyền Nhã,nghe những lời nói đó,trái tim như muốn rung lên kịch liệt,từ giờ phút này trong tim nàng đã khắc 2 chữ : “ Dịch Thiên”
Nhẹ nhà cúi đầu vào ngực Dịch Thiên,nàng như đang tận hưởng sự ấm áp từ người yêu của mình.
Dịch Thiên dịu dàng áp sát mặt vào mặt nàng,hôn lên chiếc má đã đỏ ửng từ trước đó.Cơ thể Huyền nhã chợt run lên nhè nhẹ.
Đây là lần đầu tiên giữa hắn và Huyền Nhã vì vậy hắn không muốn tạo cho nàng chút gì đó sợ hãi,hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng,đôi tay vuốt ve khuôn mặt mái tóc,hôn nhẹ lên đôi môi.
/123
|