Trong khu vườn tràn đầy kỳ hoa dị thảo của Huyền Gia,Dịch Thiên ôm mỹ nhân trong lòng,ánh mắt ôn nhu nhìn ngắm nàng như nhìn chính thê tử của mình.
Tay phải nhẹ nhàng vuốt mái tóc Huyền Nhã hắn mỉm cười nói:
- Ngày hôm kia nàng phải thi đấu rồi,đối thủ lần này chính là cái tên Tô Định kia,nàng có chắc phần thắng không?
Đầu Huyền Nhã dừa vào lồng ngực Dịch thiên,nàng đáp:
- Điều này thiếp không chắc,hắn ta thực sự rất mạnh,chàng không biết đâu thực ra sau lưng hắn có chỗ dựa rất vững chắc đấy nhé.
“ Chỗ dựa?”- Dịch Thiên có vẻ nghi hoặc,hắn nói:
- không phải sau lưng hắn là một gia tộc lớn mạnh tại Thăng Long thành này sao? Không lẽ còn chỗ dựa khác?
Huyền Nhã cười nhẹ nhàng quyến rũ đáp:
- Vậy là chàng không biết,thân phận thực sự của hắn chính là một đệ từ ngoại môn của Cổ Mộc Tông,một trong Ngũ Hành Tông uy danh nhất cái đại lục này .
“Hả!”- Dịch Thiên có phần bất ngờ,bất ngờ vì thân phận hắn,và cũng bất ngờ rằng hắn cùng với bọn người Lục Thanh,Mộc Uyển có quan hệ.
Huyền Nhã nói tiếp:
- Chàng không cần lo lắng cho thiếp,mặc dù thiếp không may mắn được là đệ tử của Ngũ Hành nhưng cũng không phải dễ dàng thắng được thiếp đâu.
Dịch Thiên mỉm cười vút ve cái mũi nàng đáp:
- Ta tin,Nhã nhi của ta sẽ cho cái tên kia một trận.
Huyền Nhã mỉm cười hạnh phúc,nàng đột nhiên hỏi:
- Thiên,nghe nói chàng là người của Công Tôn gia tộc sao? Thiếp còn nghe nói quan hệ của chàng và tiểu thư Công Tôn gia tộc kia có quan hệ gì đó .
Nghe Huyền Nhã nói vậy Dịch Thiên biết cũng không nên giấu nàng,hắn nói:
- Ta không phải là người của Công Tôn gia tộc,ta chỉ là một tên lãng tử phiêu bạt khắp nơi mà thôi,còn về phần Như Ý đúng như nàng nói,ta với nàng ấy đúng thật có chút quan hệ đặc biệt.
Nghe Dịch Thiên thú nhận,Huyền Nhã có chút không vui,vốn dĩ tâm lý nữ nhân chỉ muốn nam nhân mình yêu chỉ thuộc riêng về mình thế mà..... Dịch Thien nhìn khuôn mặt nàng biết nàng đang nghĩ gì hắn ôm nàng vào lòng rồi nói:
- Huyền Nhã ta xin lỗi có thể ta sẽ không chỉ thuộc riêng về một mình nàng nhưng có một điều ta chắc rằng tình yêu của ta cho nàng là vĩnh viễn.
Hắn chỉ biết nói thế,dùng sức ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, Dịch Thiên hướng ánh mắt yêu thương nhìn,đầu dần dần cúi xuống,trong lúc Huyền Nhã đang suy nghĩ những gì Dịch Thiên nói, hắn liền hôn lên đôi môi mọng đỏ mê người của nàng. Trong khoảnh khắc,cả hai người đều rung động, lần đầu tiên hôn môi làm nàng chấn động mãnh liệt,tâm linh bỗng giao hội nhẹ nhàng tinh tế.
Huyền Nhã thẹn thùng nhắm mắt, cô gái lần đầu tiên hôn mang theo vài phần ngây ngô, hết thảy đều thật bị động, tùy ý đẻ cho người nam nhân trong lòng nhấm nháp đi vào. Trong mê loạn thân thể Huyền Nhã run rẩy, Dịch Thiên tham lam dùng đàu lưỡi mở cánh cửa tâm hồn cô gái, khiến cho cô gái trờ nên cực kì xấu hổ,có chút không biết phải làm sao.
Hơn nữa,tay phải Dịch Thiên di chuyển dọc sống lưng nàng,chạm đến những bộ vị mẩn cảm, một trong song châu Thăng Long thành,một vị mỹ nhân hiếm có của thiên hạ thân thể lập tức căng thẳng,vẻ mặt hiên nhiên bối rối vô cùng.
Thời điểm mấu chốt,Dịch Thiên buông môi nàng cười nói: “ Nhã nhi đẹp quá,nàng có muốn ta hôn nàng như vậy chứ,để thể hiện tình yêu chân thật mà ta dành cho nàng?”
Huyền Nhã sắc mặt đỏ bừng như lửa đốt,nàng than nhẹ nói: “Đừng.....Đừng....thiếp sợ lắm......thiếp....”
Dịch Thiên cười mị lực đáp:
- Nàng không cần phải sợ,ta yêu nàng.
Nói xong lại che cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh của nàng,cánh tay phải thuận thế đưa xuống,dừng lại trên bộ mông vểnh cao,đột nhiên bóp nhẹ,cảm nhận sự đàn hồi êm ái.Cơ thể Huyền Nhã đột nhiên cảm thấy vô lực muốn rời khỏi lòng Dịch Thiên nhưng không được, mặt ngọc ửng đỏ đến cực điểm.
Dịch Thiên cảm thấy như cơ hội đã đến,phát động tiến công,đầu lưỡi nhẹ nhàng xuyên qua tường thành tiến vào trong,truy đuổi đầu lưỡi Huyền Nhã,từng bước,từng bước đưa nào vào bẫy rập ôn nhu của mình.................
Sau một hồi triền miên yêu đương hai nguwoif cuối cùng cũng dừng lại,Dịch Thiên nhìn khuôn mặt đang cúi xấp xuống vì ngượng ngùng kia hắn càng yêu hơn.Trong lòng Dịch Thiên Huyền nhã líu ríu trách mắng: “ Dồ bại hoại,xấu xa,háo sắc,lợi dụng người ta.....xấu.....xấu......”
Dịch Thiên cười ha ha đáp:
- Sao lại nói ta xấu,háo sắc được chứ,ta đây rất quân tử à nha,chẳng qua tại ta không kiềm chế được trước bông hoa kiều diễm như nàng mà thôi,vả lại ai bảo nàng là thê từ ta chứ?
Huyền Nhã xấu hổ trách: “ Đừng có nói bậy,ai làm nương từ cho chàng kia chứ,có điên mới chịu lấy Chàng.
Huyền nhã hỏi:
- Nói thiếp biết,trước giờ chàng đã khinh dễ bao nhiêu cô gái như thiếp rồi?
Dịch Thiên bất ngờ câu này,hắn đáp:
- Nàng là người đầu tiên đó nha.
“ xạo”- Huyền nhã bĩu môi,tay khẽ vặn véo hông Dịch Thiên nói:
- Vừa nãy trông chàng rất “ cao thủ” mà,Chàng lừa muội sao được.
Dịch Thiên giả bộ đau khổ nói: - Thực sự nàng là người đàu tiên mà.
Huyền nhã nhìn lên khuôn mặt giả bộ đau khổ của hắn nói:
- Tạm thời thiếp tin chàng.
Sau đó hai người cùng nhau qua bên bàn có để sẵn thức ăn,người này đút người kia, cứ thế qua lại, trông họ vô cùng hạnh phúc.
Không có buổi tiệc nào không tàn, cuối cùng Dịch Thiên cũng phải từ biệt Huyền Nhã để trờ về đến trước cửa Dịch Thiên đột nhiên xoay người nói:
- Nhã nhi ta có một yêu cầu với nàng không biết được không?
Huyền nãh thấy hắn đột nhiên nói thế,tâm trạng khẩn trương,nàng gật đầu đưa sát tai vào gần miệng hắn để nghe.Dịch Thiên nói: “ Nàng gả cho ta,sinh cho ta một thằng cu thật mập mạp được chứ?”
Sắc mặt Huyền nhã đột nhiên đỏ bừng, nàng mắng to đẩy Dịch Thiên ra khỏi cửa : “ Đi tìm chết đi sắc lang”.
Tay phải nhẹ nhàng vuốt mái tóc Huyền Nhã hắn mỉm cười nói:
- Ngày hôm kia nàng phải thi đấu rồi,đối thủ lần này chính là cái tên Tô Định kia,nàng có chắc phần thắng không?
Đầu Huyền Nhã dừa vào lồng ngực Dịch thiên,nàng đáp:
- Điều này thiếp không chắc,hắn ta thực sự rất mạnh,chàng không biết đâu thực ra sau lưng hắn có chỗ dựa rất vững chắc đấy nhé.
“ Chỗ dựa?”- Dịch Thiên có vẻ nghi hoặc,hắn nói:
- không phải sau lưng hắn là một gia tộc lớn mạnh tại Thăng Long thành này sao? Không lẽ còn chỗ dựa khác?
Huyền Nhã cười nhẹ nhàng quyến rũ đáp:
- Vậy là chàng không biết,thân phận thực sự của hắn chính là một đệ từ ngoại môn của Cổ Mộc Tông,một trong Ngũ Hành Tông uy danh nhất cái đại lục này .
“Hả!”- Dịch Thiên có phần bất ngờ,bất ngờ vì thân phận hắn,và cũng bất ngờ rằng hắn cùng với bọn người Lục Thanh,Mộc Uyển có quan hệ.
Huyền Nhã nói tiếp:
- Chàng không cần lo lắng cho thiếp,mặc dù thiếp không may mắn được là đệ tử của Ngũ Hành nhưng cũng không phải dễ dàng thắng được thiếp đâu.
Dịch Thiên mỉm cười vút ve cái mũi nàng đáp:
- Ta tin,Nhã nhi của ta sẽ cho cái tên kia một trận.
Huyền Nhã mỉm cười hạnh phúc,nàng đột nhiên hỏi:
- Thiên,nghe nói chàng là người của Công Tôn gia tộc sao? Thiếp còn nghe nói quan hệ của chàng và tiểu thư Công Tôn gia tộc kia có quan hệ gì đó .
Nghe Huyền Nhã nói vậy Dịch Thiên biết cũng không nên giấu nàng,hắn nói:
- Ta không phải là người của Công Tôn gia tộc,ta chỉ là một tên lãng tử phiêu bạt khắp nơi mà thôi,còn về phần Như Ý đúng như nàng nói,ta với nàng ấy đúng thật có chút quan hệ đặc biệt.
Nghe Dịch Thiên thú nhận,Huyền Nhã có chút không vui,vốn dĩ tâm lý nữ nhân chỉ muốn nam nhân mình yêu chỉ thuộc riêng về mình thế mà..... Dịch Thien nhìn khuôn mặt nàng biết nàng đang nghĩ gì hắn ôm nàng vào lòng rồi nói:
- Huyền Nhã ta xin lỗi có thể ta sẽ không chỉ thuộc riêng về một mình nàng nhưng có một điều ta chắc rằng tình yêu của ta cho nàng là vĩnh viễn.
Hắn chỉ biết nói thế,dùng sức ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, Dịch Thiên hướng ánh mắt yêu thương nhìn,đầu dần dần cúi xuống,trong lúc Huyền Nhã đang suy nghĩ những gì Dịch Thiên nói, hắn liền hôn lên đôi môi mọng đỏ mê người của nàng. Trong khoảnh khắc,cả hai người đều rung động, lần đầu tiên hôn môi làm nàng chấn động mãnh liệt,tâm linh bỗng giao hội nhẹ nhàng tinh tế.
Huyền Nhã thẹn thùng nhắm mắt, cô gái lần đầu tiên hôn mang theo vài phần ngây ngô, hết thảy đều thật bị động, tùy ý đẻ cho người nam nhân trong lòng nhấm nháp đi vào. Trong mê loạn thân thể Huyền Nhã run rẩy, Dịch Thiên tham lam dùng đàu lưỡi mở cánh cửa tâm hồn cô gái, khiến cho cô gái trờ nên cực kì xấu hổ,có chút không biết phải làm sao.
Hơn nữa,tay phải Dịch Thiên di chuyển dọc sống lưng nàng,chạm đến những bộ vị mẩn cảm, một trong song châu Thăng Long thành,một vị mỹ nhân hiếm có của thiên hạ thân thể lập tức căng thẳng,vẻ mặt hiên nhiên bối rối vô cùng.
Thời điểm mấu chốt,Dịch Thiên buông môi nàng cười nói: “ Nhã nhi đẹp quá,nàng có muốn ta hôn nàng như vậy chứ,để thể hiện tình yêu chân thật mà ta dành cho nàng?”
Huyền Nhã sắc mặt đỏ bừng như lửa đốt,nàng than nhẹ nói: “Đừng.....Đừng....thiếp sợ lắm......thiếp....”
Dịch Thiên cười mị lực đáp:
- Nàng không cần phải sợ,ta yêu nàng.
Nói xong lại che cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh của nàng,cánh tay phải thuận thế đưa xuống,dừng lại trên bộ mông vểnh cao,đột nhiên bóp nhẹ,cảm nhận sự đàn hồi êm ái.Cơ thể Huyền Nhã đột nhiên cảm thấy vô lực muốn rời khỏi lòng Dịch Thiên nhưng không được, mặt ngọc ửng đỏ đến cực điểm.
Dịch Thiên cảm thấy như cơ hội đã đến,phát động tiến công,đầu lưỡi nhẹ nhàng xuyên qua tường thành tiến vào trong,truy đuổi đầu lưỡi Huyền Nhã,từng bước,từng bước đưa nào vào bẫy rập ôn nhu của mình.................
Sau một hồi triền miên yêu đương hai nguwoif cuối cùng cũng dừng lại,Dịch Thiên nhìn khuôn mặt đang cúi xấp xuống vì ngượng ngùng kia hắn càng yêu hơn.Trong lòng Dịch Thiên Huyền nhã líu ríu trách mắng: “ Dồ bại hoại,xấu xa,háo sắc,lợi dụng người ta.....xấu.....xấu......”
Dịch Thiên cười ha ha đáp:
- Sao lại nói ta xấu,háo sắc được chứ,ta đây rất quân tử à nha,chẳng qua tại ta không kiềm chế được trước bông hoa kiều diễm như nàng mà thôi,vả lại ai bảo nàng là thê từ ta chứ?
Huyền Nhã xấu hổ trách: “ Đừng có nói bậy,ai làm nương từ cho chàng kia chứ,có điên mới chịu lấy Chàng.
Huyền nhã hỏi:
- Nói thiếp biết,trước giờ chàng đã khinh dễ bao nhiêu cô gái như thiếp rồi?
Dịch Thiên bất ngờ câu này,hắn đáp:
- Nàng là người đầu tiên đó nha.
“ xạo”- Huyền nhã bĩu môi,tay khẽ vặn véo hông Dịch Thiên nói:
- Vừa nãy trông chàng rất “ cao thủ” mà,Chàng lừa muội sao được.
Dịch Thiên giả bộ đau khổ nói: - Thực sự nàng là người đàu tiên mà.
Huyền nhã nhìn lên khuôn mặt giả bộ đau khổ của hắn nói:
- Tạm thời thiếp tin chàng.
Sau đó hai người cùng nhau qua bên bàn có để sẵn thức ăn,người này đút người kia, cứ thế qua lại, trông họ vô cùng hạnh phúc.
Không có buổi tiệc nào không tàn, cuối cùng Dịch Thiên cũng phải từ biệt Huyền Nhã để trờ về đến trước cửa Dịch Thiên đột nhiên xoay người nói:
- Nhã nhi ta có một yêu cầu với nàng không biết được không?
Huyền nãh thấy hắn đột nhiên nói thế,tâm trạng khẩn trương,nàng gật đầu đưa sát tai vào gần miệng hắn để nghe.Dịch Thiên nói: “ Nàng gả cho ta,sinh cho ta một thằng cu thật mập mạp được chứ?”
Sắc mặt Huyền nhã đột nhiên đỏ bừng, nàng mắng to đẩy Dịch Thiên ra khỏi cửa : “ Đi tìm chết đi sắc lang”.
/123
|