- Tên điên này! Ngươi thực sự muốn giam giữ 1 Chí Tôn Cường giả vào Hư Vô Giới? Đó là lý do khiến ngươi trở nên suy nhược như vậy ư?
Nguyễn Bạch hít thật sâu 1 hơi. Người đời có thể thấy hắn chuyên làm những chuyện điên rồ, nhưng bản thân hắn thì chưa bao giờ có thể hết kinh ngạc khi thấy người khác làm những chuyện điên rồ không kém.
- Ý thức của ta ở thế giới này đã không còn bao nhiêu thời gian nữa. Đây là điều cuối cùng mà ta có thể làm.
Man’Noerr ngước đầu lên nhìn vào mảng trời đang từng chút từng chút bị nứt ra bởi những cú đấm từ phía bên kia của Vương Vũ Hoành.
- Ngươi không thể giam giữ 1 hậu duệ của Rồng chỉ bằng quy tắc không gian, ngươi hẳn phải biết rõ điều đó chứ?
Nguyễn Bạch cũng đổ mồ hôi hột trước từng cú đấm đầy phẫn nộ đang giáng xuống thế gian này. Hắn thực sự không mong muốn phải chạm trán với 1 Chí Tôn Cường giả vào thời điểm này. Hắn đã dự trù việc phải đối phó với 1 tên như vậy trong tương lai, nhưng chắc chắn chưa phải là lúc này.
- Hắc Kê. – Man’Noerr chợt lên tiếng – Con trai của Nguyễn Mạnh. Ngươi có muốn thực hiện với ta 1 giao kèo không?
- Giao kèo ư?
- Ta luôn sòng phẳng trong mọi cuộc trao đổi. Ngươi muốn lấy từ ta Trang Sử đã mất, phải chứ? Trên đó sẽ có manh mối cho ngươi tìm hiểu về bí mật của dòng họ Phạm, phải không?
Nguyễn Bạch im lặng không trả lời.
- Ngươi không cần phải xác nhận, Hắc Kê. Giúp ta phong ấn Vương Vũ Hoành, kẻ kế thừa Đại Thư viện Hồng Định lại, ta sẽ trao cho ngươi trang Sử ấy.
- Không có bất kì Kẻ Chứng kiến nào từng chứng kiến sự kiện ấy. Trang Sử ấy đáng lẽ không thể tồn tại. Ngươi muốn lừa ta sao?
- Ngươi quên rồi sao? Bản thân Man’Noerr ta cũng là 1 Kẻ Chứng kiến. Vậy giao kèo này, ngươi có muốn nhận không?
Nguyễn Bạch do dự chốc lát.
- Tôi nhận!
Giọng nói này vang lên khiến hắn giật mình quay lại.
Chẳng biết từ lúc nào, 1 bóng áo đỏ đã đứng đó.
- Vân?
- Đến lúc ngửa bài rồi, Daddy. – Vân đứng đó khoanh tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc – Đến lúc cha thôi giấu giếm con về mục đích thực sự của cuộc hành trình này. Tại sao lại là bí mật của dòng họ Phạm? Dòng họ ấy có liên quan gì tới Đại Thư viện? Tới Nam Đế và Bắc Hoàng? Và hơn cả, liên quan gì tới chúng ta?
Tiếng sấm sét vẫn gầm vang trên bầu trời. Những tia chớp dường như đã tác động lên hệ thống điều khiển khí hậu ở Sa Li Khan. Mưa giông chẳng biết từ đâu đổ ập xuống thung lũng này, dập bớt đi những đám cháy, để lại 1 thành phố từng huy hoàng giờ nham nhở lộn xộn.
Trong cơn mưa bão ấy, vẫn còn 2 bóng người đứng đối diện nhau.
Liễu Thanh Chân cắm mạnh cây thương bằng thép của mình xuống mặt đất, dựa tay lên đó, đôi mắt đỏ long sòng sọc nhìn về phía trước. Từng tia điện tích sáng lòa bập bùng nổ xung quanh hắn.
Hắn chưa bị tiêu hao đi quá nhiều Khí lực, hay đúng hơn là đấu tới bây giờ, hắn vẫn còn dồi dào Khí lực gấp bội đối thủ của mình. Thương tích mà hắn nhận về cũng chẳng thấm là bao.
Đối diện với hắn, Vương Thành Văn trông thê thảm hơn rất nhiều. Máu đỏ đã nhuộm kín chiếc áo trắng giờ cũng đang tơi tả như giẻ lau. Liễu Thanh Chân cũng không hiểu bằng cách nào mà đối thủ của hắn còn có thể đứng trên mặt đất. Hắn có cảm giác tên chết tiệt này có thể khụy xuống và chết bất kì lúc nào với đống thương tích ấy, với lượng Khí lực phập phù ấy.
Nhưng không. Vương Thành Văn vẫn đứng trên mặt đất dù có lảo đảo, dù có kiệt sức. Bàn tay hắn vẫn nắm chặt cây thước gỗ, và ánh mắt hắn vẫn mở to và nhìn đối thủ. Không chút giận dữ, thù hằn, không có sợ hãi hay tuyệt vọng. Chỉ có là 1 ánh mắt mở to quan sát, và 1 chiến ý sẵn sàng đấu tới cùng.
- Tại sao? Tại sao mày không gục ngã? Tại sao còn chưa chấm dứt? Mày còn chút hi vọng nào để chiến thắng tao hay sao? Mày không thấy sự chênh lệch giữa 2 chúng ta sao? Quỳ xuống xin tha mạng đi! Đầu hàng đi! Bỏ chạy đi! Hãy làm mọi thứ mà mày nên làm đi! Gì cũng được!
Liễu Thanh Chân không hề nhận nhiều thương tích như đối thủ. Nhưng những cơn đau đớn từ cơ thể truyền tới khiến hắn gần như phát điên. Cộng thêm việc phải tiếp tục cuộc chiến dường như vô cùng vô tận này khiến sự kiên nhẫn của hắn đã tới giới hạn.
- Có phải trong suy nghĩ của anh, mọi người sẽ phải làm theo đúng những gì mà anh nghĩ họ sẽ phải làm ư? Khi họ không làm theo những điều anh nghĩ, anh sẽ áp chế họ, điều khiển họ, bắt buộc họ phải làm theo những gì mình muốn.
- Thì sao chứ? Kẻ mạnh nhất chẳng phải là kẻ điều khiển được người khác hay sao? Tao có sức mạnh để làm điều đó, vậy tại sao tao lại không tận dụng chứ? 1 thế giới mà tất cả đều làm theo ý tao, chẳng phải là 1 thế giới lý tưởng sao?
Văn khẽ lắc đầu.
- Thế giới này cũng như 1 cái Thư viện vậy. Tôi thích các thư viện, vì chúng chứa đầy những điều mà tôi chưa từng biết. Những cuốn sách mới, những kiến thức mới, và cả những bất ngờ. 1 thư viện mà chỉ chứa toàn những cuốn sách tôi đã đọc, thì chỉ là 1 thư viện chán chết.
- Ồ. Đáng tiếc là, mày sẽ không còn được phép đọc bất kì quyển sách nào nữa.
Liễu Thanh Chân rút cây thương giơ lên phía trước. Sát khí trong người hắn tuôn ra cuồn cuộn. Hắn muốn dứt điểm kẻ địch này càng sớm càng tốt. Hắn có dự cảm không lành về những thứ đang diễn ra bên trong tòa tháp.
60 quả cầu sấm sét tượng trưng cho 60 vầng Tinh Mệnh tổ hợp thành 1 vòng tròn Trận Pháp trước mặt hắn, lấy đúng mũi thương làm trung tâm.
- Để tao cho mày chứng kiến lại 1 lần cuối cùng. Thứ sức mạnh vượt qua thước đo của bất kì 1 cảnh giới nào. Thứ sức mạnh có thể giúp ngươi kiến tạo nên thế giới của riêng mình!
- Thật vậy à? – Văn thành thực tin vào lời nói của Liễu Thanh Chân. Hắn cảm thấy đối phương tốt bụng cho mình xem thứ gì đó đặc biệt tới vậy, quả thực là đáng cảm kích – Cám ơn anh!
- Lôi Giới!!!!!
Liễu Thanh Chân đương nhiên cảm thấy bị xúc phạm vì lời cám ơn này. Hắn đâm mạnh cây thương về phía trước, xuyên qua Trận Pháp. Toàn bộ thân người hắn lao theo mũi thương, xuyên qua Trận Pháp ấy, hóa thành 1 mũi thương bằng sét khổng lồ lao về phía trước.
Khi mũi thương ấy bay tới càng gần mình, Văn càng cảm thấy 1 ảo giác rằng vô vàn tia sét đang tỏa ra khắp 8 hướng, bao vây lấy hắn, kết lại với nhau thành 1 thế giới ngập tràn lôi đình.
1 loại hiệu ứng kì lạ, hắn thầm nghĩ. Càng lúc thứ ảo giác này lại càng trở nên chân thực, cuối cùng toàn bộ thế giới xung quanh hắn đã ngập chìm bởi sấm sét.
Cảm giác này có chút quen thuộc. Cũng giống như năm xưa khi đối đầu với Vũ Hải Phong trên sân bóng, khi phải đối diện với khí thế của đối thủ, hắn cũng như đang bị nhấn chìm bởi những cơn sóng biển. Chỉ có điều cảm giác lần này áp đảo hơn như vậy rất nhiều, và không chỉ dừng lại ở mặt nhận thức, nó đã gần như hiện thực hóa. Trong 1 khoảnh khắc này thôi, hắn thực sự đang bị vô vàn tia sét nuốt chửng, chực chờ đốt cháy hắn thành tro bụi.
Chẳng còn đường lùi, chỉ còn có thể đối diện. Hắn cũng không vì thế mà hoảng loạn. 1 khoảnh khắc này có thể là ngắn ngủi, nhưng cũng không phải là không thể xử lý.
Hắn giơ cây thước lên. Trên cây thước ấy vẫn còn 3 điểm sáng lập lòe. Đây là 3 chòm sao cuối cùng mà hắn có thể sử dụng.
Văn mở thật to đôi mắt, dùng Nhãn lực của mình quan sát vô vàn những tia sét đang lao tới hắn. Nếu đây là 1 thế giới được xây dựng dựa trên Trận Pháp, vậy hẳn nó phải tuân theo những quy tắc nhất định. Hắn tin rằng thế giới mà Liễu Thanh Chân tạo ra không có quá nhiều những quy luật phức tạp.
60 Huyệt vị trên Trận Pháp có thể tổ hợp ra 1 số lượng khổng lồ các kết quả. Nhưng đó là nếu chủ nhân của nó tận dụng được tất cả mọi loại trường hợp có thể xảy ra. Với năng lực của Liễu Thanh Chân, Văn chỉ có thể hi vọng rằng lượng biến số tạo ra không quá nhiều, đủ để hắn có thể đánh cược.
Hắn căng mắt lên tìm kiếm và không ngừng tính toán. Hắn tìm kiếm những biến số mà hắn đã quen thuộc bằng chính bản đồ sao của mình. Phải không ngừng bo hẹp lại các khả năng.
20 tỉ trường hợp…
6 triệu trường hợp…
30 nghìn trường hợp…
100 trường hợp!
Ngay khi mũi thương của Liễu Thanh Chân sắp sửa đâm tới da thịt hắn, Văn mới chỉ thu hẹp phạm vi tìm kiếm của mình xuống 100 trường hợp. Nếu hắn ra tay ngay bây giờ, hắn chỉ có 1% khả năng sống sót.
1% là quá nhỏ, nhưng vẫn tốt hơn là buông tay chịu chết. Văn đã nghĩ vậy. Dù hắn biết rõ 1% chẳng phải là 1 tỉ lệ đẹp.
Đúng lúc ấy, toàn bộ không gian xung quanh hắn, hay nói đúng hơn là chỉ 1mm xung quanh da thịt hắn, mọi thứ bỗng nhiên biến đổi.
Trong 3 tầng thế giới mà hắn đã từng bước vào khi cố tìm kiếm Sâm La Vạn Tượng, bản thể của hắn ở tầng thứ 2 lúc này đột ngột thức tỉnh. Hắn thấy rõ ràng bản thể ấy đang ngắm nhìn chính hắn.
Tâm Nhãn Đệ Nhị Tầng. Tuyệt Thị Giới.
Không còn nhìn ngắm. Không còn bị lừa bởi thứ mà chính đôi mắt mình nhìn thấy. Hắn chỉ thấy chính bản thân mình, với 3 chòm sao còn lại trên cây thước.
Hắn thấy mình bước ra 3 bước chân.
Hắn thấy mình 3 lần vung cây thước.
Tam Đoạn Trảm.
Chỉ giây lát sau đó, Văn lại thấy mưa rơi lộp bộp trên vai mình. Hắn lại thấy trước mắt mình không còn Lôi Giới, không còn Liễu Thanh Chân, chỉ còn lại màn mưa mù mịt. Hắn thấy mình đang trong trạng thái vừa vung thước mà chưa kịp thu về. Trên cây thước, 3 điểm sáng kia cũng đã dùng hết.
Phía sau hắn, Liễu Thanh Chân vẫn bảo trì tư thế đâm cây thương về phía trước. 2 người vừa lướt qua nhau.
Bang! Bang! Banggggggggggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!!
3 tiếng nổ vang lên tương tự như âm thanh tạo nên từ Mãn Nguyệt Triều Quyền mà Văn đã vô cùng quen thuộc.
Hắn quay lại và nhìn thấy bóng lưng của Liễu Thanh Chân xuất hiện 3 vết thương bầy nhầy tung tóe. Áo hắn đã rách toang ở những vị trí ấy.
Kengggggggggg!!!!!
Cây thương thép trên tay hắn rơi xuống đất rồi tan chảy thành 1 thứ chất lỏng. Liễu Thanh Chân cũng theo đó mà quỳ gục xuống đất. Hắn vừa thổ những ngụm máu lênh láng trên mặt đất vừa rên rỉ.
- Không thể nào?! Lôi Giới của tao… Không thể nào… Sao mày… có thể?
Văn cũng kiệt sức mà ngồi phịch xuống mặt đất. Hắn vừa thở hổn hển vừa đáp lời.
- Tôi cũng không biết nữa. Tôi cũng không hề nghĩ rằng mình có thể sống sót qua chiêu thức đó của anh. Có lẽ là vì, ừm, luôn sẵn sàng tìm kiếm những điều mình chưa biết, nhỉ?
Nguyễn Bạch hít thật sâu 1 hơi. Người đời có thể thấy hắn chuyên làm những chuyện điên rồ, nhưng bản thân hắn thì chưa bao giờ có thể hết kinh ngạc khi thấy người khác làm những chuyện điên rồ không kém.
- Ý thức của ta ở thế giới này đã không còn bao nhiêu thời gian nữa. Đây là điều cuối cùng mà ta có thể làm.
Man’Noerr ngước đầu lên nhìn vào mảng trời đang từng chút từng chút bị nứt ra bởi những cú đấm từ phía bên kia của Vương Vũ Hoành.
- Ngươi không thể giam giữ 1 hậu duệ của Rồng chỉ bằng quy tắc không gian, ngươi hẳn phải biết rõ điều đó chứ?
Nguyễn Bạch cũng đổ mồ hôi hột trước từng cú đấm đầy phẫn nộ đang giáng xuống thế gian này. Hắn thực sự không mong muốn phải chạm trán với 1 Chí Tôn Cường giả vào thời điểm này. Hắn đã dự trù việc phải đối phó với 1 tên như vậy trong tương lai, nhưng chắc chắn chưa phải là lúc này.
- Hắc Kê. – Man’Noerr chợt lên tiếng – Con trai của Nguyễn Mạnh. Ngươi có muốn thực hiện với ta 1 giao kèo không?
- Giao kèo ư?
- Ta luôn sòng phẳng trong mọi cuộc trao đổi. Ngươi muốn lấy từ ta Trang Sử đã mất, phải chứ? Trên đó sẽ có manh mối cho ngươi tìm hiểu về bí mật của dòng họ Phạm, phải không?
Nguyễn Bạch im lặng không trả lời.
- Ngươi không cần phải xác nhận, Hắc Kê. Giúp ta phong ấn Vương Vũ Hoành, kẻ kế thừa Đại Thư viện Hồng Định lại, ta sẽ trao cho ngươi trang Sử ấy.
- Không có bất kì Kẻ Chứng kiến nào từng chứng kiến sự kiện ấy. Trang Sử ấy đáng lẽ không thể tồn tại. Ngươi muốn lừa ta sao?
- Ngươi quên rồi sao? Bản thân Man’Noerr ta cũng là 1 Kẻ Chứng kiến. Vậy giao kèo này, ngươi có muốn nhận không?
Nguyễn Bạch do dự chốc lát.
- Tôi nhận!
Giọng nói này vang lên khiến hắn giật mình quay lại.
Chẳng biết từ lúc nào, 1 bóng áo đỏ đã đứng đó.
- Vân?
- Đến lúc ngửa bài rồi, Daddy. – Vân đứng đó khoanh tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc – Đến lúc cha thôi giấu giếm con về mục đích thực sự của cuộc hành trình này. Tại sao lại là bí mật của dòng họ Phạm? Dòng họ ấy có liên quan gì tới Đại Thư viện? Tới Nam Đế và Bắc Hoàng? Và hơn cả, liên quan gì tới chúng ta?
Tiếng sấm sét vẫn gầm vang trên bầu trời. Những tia chớp dường như đã tác động lên hệ thống điều khiển khí hậu ở Sa Li Khan. Mưa giông chẳng biết từ đâu đổ ập xuống thung lũng này, dập bớt đi những đám cháy, để lại 1 thành phố từng huy hoàng giờ nham nhở lộn xộn.
Trong cơn mưa bão ấy, vẫn còn 2 bóng người đứng đối diện nhau.
Liễu Thanh Chân cắm mạnh cây thương bằng thép của mình xuống mặt đất, dựa tay lên đó, đôi mắt đỏ long sòng sọc nhìn về phía trước. Từng tia điện tích sáng lòa bập bùng nổ xung quanh hắn.
Hắn chưa bị tiêu hao đi quá nhiều Khí lực, hay đúng hơn là đấu tới bây giờ, hắn vẫn còn dồi dào Khí lực gấp bội đối thủ của mình. Thương tích mà hắn nhận về cũng chẳng thấm là bao.
Đối diện với hắn, Vương Thành Văn trông thê thảm hơn rất nhiều. Máu đỏ đã nhuộm kín chiếc áo trắng giờ cũng đang tơi tả như giẻ lau. Liễu Thanh Chân cũng không hiểu bằng cách nào mà đối thủ của hắn còn có thể đứng trên mặt đất. Hắn có cảm giác tên chết tiệt này có thể khụy xuống và chết bất kì lúc nào với đống thương tích ấy, với lượng Khí lực phập phù ấy.
Nhưng không. Vương Thành Văn vẫn đứng trên mặt đất dù có lảo đảo, dù có kiệt sức. Bàn tay hắn vẫn nắm chặt cây thước gỗ, và ánh mắt hắn vẫn mở to và nhìn đối thủ. Không chút giận dữ, thù hằn, không có sợ hãi hay tuyệt vọng. Chỉ có là 1 ánh mắt mở to quan sát, và 1 chiến ý sẵn sàng đấu tới cùng.
- Tại sao? Tại sao mày không gục ngã? Tại sao còn chưa chấm dứt? Mày còn chút hi vọng nào để chiến thắng tao hay sao? Mày không thấy sự chênh lệch giữa 2 chúng ta sao? Quỳ xuống xin tha mạng đi! Đầu hàng đi! Bỏ chạy đi! Hãy làm mọi thứ mà mày nên làm đi! Gì cũng được!
Liễu Thanh Chân không hề nhận nhiều thương tích như đối thủ. Nhưng những cơn đau đớn từ cơ thể truyền tới khiến hắn gần như phát điên. Cộng thêm việc phải tiếp tục cuộc chiến dường như vô cùng vô tận này khiến sự kiên nhẫn của hắn đã tới giới hạn.
- Có phải trong suy nghĩ của anh, mọi người sẽ phải làm theo đúng những gì mà anh nghĩ họ sẽ phải làm ư? Khi họ không làm theo những điều anh nghĩ, anh sẽ áp chế họ, điều khiển họ, bắt buộc họ phải làm theo những gì mình muốn.
- Thì sao chứ? Kẻ mạnh nhất chẳng phải là kẻ điều khiển được người khác hay sao? Tao có sức mạnh để làm điều đó, vậy tại sao tao lại không tận dụng chứ? 1 thế giới mà tất cả đều làm theo ý tao, chẳng phải là 1 thế giới lý tưởng sao?
Văn khẽ lắc đầu.
- Thế giới này cũng như 1 cái Thư viện vậy. Tôi thích các thư viện, vì chúng chứa đầy những điều mà tôi chưa từng biết. Những cuốn sách mới, những kiến thức mới, và cả những bất ngờ. 1 thư viện mà chỉ chứa toàn những cuốn sách tôi đã đọc, thì chỉ là 1 thư viện chán chết.
- Ồ. Đáng tiếc là, mày sẽ không còn được phép đọc bất kì quyển sách nào nữa.
Liễu Thanh Chân rút cây thương giơ lên phía trước. Sát khí trong người hắn tuôn ra cuồn cuộn. Hắn muốn dứt điểm kẻ địch này càng sớm càng tốt. Hắn có dự cảm không lành về những thứ đang diễn ra bên trong tòa tháp.
60 quả cầu sấm sét tượng trưng cho 60 vầng Tinh Mệnh tổ hợp thành 1 vòng tròn Trận Pháp trước mặt hắn, lấy đúng mũi thương làm trung tâm.
- Để tao cho mày chứng kiến lại 1 lần cuối cùng. Thứ sức mạnh vượt qua thước đo của bất kì 1 cảnh giới nào. Thứ sức mạnh có thể giúp ngươi kiến tạo nên thế giới của riêng mình!
- Thật vậy à? – Văn thành thực tin vào lời nói của Liễu Thanh Chân. Hắn cảm thấy đối phương tốt bụng cho mình xem thứ gì đó đặc biệt tới vậy, quả thực là đáng cảm kích – Cám ơn anh!
- Lôi Giới!!!!!
Liễu Thanh Chân đương nhiên cảm thấy bị xúc phạm vì lời cám ơn này. Hắn đâm mạnh cây thương về phía trước, xuyên qua Trận Pháp. Toàn bộ thân người hắn lao theo mũi thương, xuyên qua Trận Pháp ấy, hóa thành 1 mũi thương bằng sét khổng lồ lao về phía trước.
Khi mũi thương ấy bay tới càng gần mình, Văn càng cảm thấy 1 ảo giác rằng vô vàn tia sét đang tỏa ra khắp 8 hướng, bao vây lấy hắn, kết lại với nhau thành 1 thế giới ngập tràn lôi đình.
1 loại hiệu ứng kì lạ, hắn thầm nghĩ. Càng lúc thứ ảo giác này lại càng trở nên chân thực, cuối cùng toàn bộ thế giới xung quanh hắn đã ngập chìm bởi sấm sét.
Cảm giác này có chút quen thuộc. Cũng giống như năm xưa khi đối đầu với Vũ Hải Phong trên sân bóng, khi phải đối diện với khí thế của đối thủ, hắn cũng như đang bị nhấn chìm bởi những cơn sóng biển. Chỉ có điều cảm giác lần này áp đảo hơn như vậy rất nhiều, và không chỉ dừng lại ở mặt nhận thức, nó đã gần như hiện thực hóa. Trong 1 khoảnh khắc này thôi, hắn thực sự đang bị vô vàn tia sét nuốt chửng, chực chờ đốt cháy hắn thành tro bụi.
Chẳng còn đường lùi, chỉ còn có thể đối diện. Hắn cũng không vì thế mà hoảng loạn. 1 khoảnh khắc này có thể là ngắn ngủi, nhưng cũng không phải là không thể xử lý.
Hắn giơ cây thước lên. Trên cây thước ấy vẫn còn 3 điểm sáng lập lòe. Đây là 3 chòm sao cuối cùng mà hắn có thể sử dụng.
Văn mở thật to đôi mắt, dùng Nhãn lực của mình quan sát vô vàn những tia sét đang lao tới hắn. Nếu đây là 1 thế giới được xây dựng dựa trên Trận Pháp, vậy hẳn nó phải tuân theo những quy tắc nhất định. Hắn tin rằng thế giới mà Liễu Thanh Chân tạo ra không có quá nhiều những quy luật phức tạp.
60 Huyệt vị trên Trận Pháp có thể tổ hợp ra 1 số lượng khổng lồ các kết quả. Nhưng đó là nếu chủ nhân của nó tận dụng được tất cả mọi loại trường hợp có thể xảy ra. Với năng lực của Liễu Thanh Chân, Văn chỉ có thể hi vọng rằng lượng biến số tạo ra không quá nhiều, đủ để hắn có thể đánh cược.
Hắn căng mắt lên tìm kiếm và không ngừng tính toán. Hắn tìm kiếm những biến số mà hắn đã quen thuộc bằng chính bản đồ sao của mình. Phải không ngừng bo hẹp lại các khả năng.
20 tỉ trường hợp…
6 triệu trường hợp…
30 nghìn trường hợp…
100 trường hợp!
Ngay khi mũi thương của Liễu Thanh Chân sắp sửa đâm tới da thịt hắn, Văn mới chỉ thu hẹp phạm vi tìm kiếm của mình xuống 100 trường hợp. Nếu hắn ra tay ngay bây giờ, hắn chỉ có 1% khả năng sống sót.
1% là quá nhỏ, nhưng vẫn tốt hơn là buông tay chịu chết. Văn đã nghĩ vậy. Dù hắn biết rõ 1% chẳng phải là 1 tỉ lệ đẹp.
Đúng lúc ấy, toàn bộ không gian xung quanh hắn, hay nói đúng hơn là chỉ 1mm xung quanh da thịt hắn, mọi thứ bỗng nhiên biến đổi.
Trong 3 tầng thế giới mà hắn đã từng bước vào khi cố tìm kiếm Sâm La Vạn Tượng, bản thể của hắn ở tầng thứ 2 lúc này đột ngột thức tỉnh. Hắn thấy rõ ràng bản thể ấy đang ngắm nhìn chính hắn.
Tâm Nhãn Đệ Nhị Tầng. Tuyệt Thị Giới.
Không còn nhìn ngắm. Không còn bị lừa bởi thứ mà chính đôi mắt mình nhìn thấy. Hắn chỉ thấy chính bản thân mình, với 3 chòm sao còn lại trên cây thước.
Hắn thấy mình bước ra 3 bước chân.
Hắn thấy mình 3 lần vung cây thước.
Tam Đoạn Trảm.
Chỉ giây lát sau đó, Văn lại thấy mưa rơi lộp bộp trên vai mình. Hắn lại thấy trước mắt mình không còn Lôi Giới, không còn Liễu Thanh Chân, chỉ còn lại màn mưa mù mịt. Hắn thấy mình đang trong trạng thái vừa vung thước mà chưa kịp thu về. Trên cây thước, 3 điểm sáng kia cũng đã dùng hết.
Phía sau hắn, Liễu Thanh Chân vẫn bảo trì tư thế đâm cây thương về phía trước. 2 người vừa lướt qua nhau.
Bang! Bang! Banggggggggggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!!
3 tiếng nổ vang lên tương tự như âm thanh tạo nên từ Mãn Nguyệt Triều Quyền mà Văn đã vô cùng quen thuộc.
Hắn quay lại và nhìn thấy bóng lưng của Liễu Thanh Chân xuất hiện 3 vết thương bầy nhầy tung tóe. Áo hắn đã rách toang ở những vị trí ấy.
Kengggggggggg!!!!!
Cây thương thép trên tay hắn rơi xuống đất rồi tan chảy thành 1 thứ chất lỏng. Liễu Thanh Chân cũng theo đó mà quỳ gục xuống đất. Hắn vừa thổ những ngụm máu lênh láng trên mặt đất vừa rên rỉ.
- Không thể nào?! Lôi Giới của tao… Không thể nào… Sao mày… có thể?
Văn cũng kiệt sức mà ngồi phịch xuống mặt đất. Hắn vừa thở hổn hển vừa đáp lời.
- Tôi cũng không biết nữa. Tôi cũng không hề nghĩ rằng mình có thể sống sót qua chiêu thức đó của anh. Có lẽ là vì, ừm, luôn sẵn sàng tìm kiếm những điều mình chưa biết, nhỉ?
/700
|