- Lùi lại đi, Vân! Đây không phải là chuyện của con!
- Không phải chuyện của tôi? – Vân vừa khoanh tay vừa bĩu môi – Không phải chuyện của tôi mà ông kéo tôi đi khắp cùng trời cuối đất, dắt tôi từ vùng đất của Người Bướm tới hết các xó xỉnh đất Cận Tây, rồi lăn lộn ở xứ Viễn Đông này? Tôi chịu quá đủ cái sự mập mờ lấp lửng của ông rồi!
- Quy tắc gia đình mình, con quên rồi sao, con gái? – Nguyễn Bạch bước 1 bước về phía Vân, bàn tay trái nắm lấy cổ tay phải lắc lắc, ánh mắt sắc lạnh.
- Muốn đạt được thứ gì, hãy tự mà giành lấy. – Vân cũng trừng mắt đáp lại, 2 chiếc nhẫn cũng đã được đeo lên ngón tay.
Uỳnhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!
Chấn động từ đâu nổ ra, làm toàn bộ không gian nơi này rung chuyển. Nó còn ghê gớm hơn cả những cú đấm của Vương Vũ Hoành. Chấn động này khiến cả Nguyễn Bạch và Vân đều bay về phía sau, khiến cho con khỉ già cũng phải lộn mấy vòng trên mặt đất, khiến phía bên kia Vương Vũ Hoành dường như cũng phải ngừng tay lại nghe ngóng.
Chỉ có Man’Noerr vẫn đứng yên chỗ cũ. Lục Thập Tinh Mệnh Đồ che chắn cho hắn khỏi đợt sóng xung kích vừa rồi, cuối cùng cũng tan rã mà biến mất. Cùng với đó, lớp khí đen bao phủ trên người hắn, vốn tạo nên hình hài của hắn, cũng dần bay hơi theo, để lộ ra những mảng trắng vốn có của con rối Bạch Linh. Sau đó, luồng khí ấy bay lên hòa thành 1 cơn lốc càng ngày càng khuếch tán, che phủ hoàn toàn Man’Noerr.
- Lại cái gì nữa vậy? – Vân hỏi. Cô ngước nhìn lên bầu trời trắng xóa, chỉ thấy trên cao rất cao, 1 vòng tròn đang dần lan tỏa ra khắp tứ phương.
- Chúng ta dường như đã quên mất 1 điều gì đó rất quan trọng. – Nguyễn Bạch cũng ngước nhìn lên như tất cả mọi người ở đây.
- Dooms Day. – Hà Minh Đức cũng đang chật vật nằm dưới đất, mắt dáo dác ngước lên trời, giờ mới dám góp 1 câu.
“Kuma-kun!”
Tiếng của Sasaki khẩn khoản vang lên từ Tầng Vô thức thứ 4. Hắn đang điên cuồng liên lạc với Đại Hùng Kwaruh.
“Kuma-kun!”
“Đại Hùng!”, lần này là tiếng của Hà Chí Thương.
“Kwaruh!”, cuối cùng đến cả Edward cũng phải lên tiếng.
“Ta đây! Nhặng xị cái gì lên cả vậy? Chuyện ở Đại Nam chứ gì?”
“Đại Nam Bắc Hà núi liền núi sông liền sông, chuyện to như vậy xảy ra ở Sa Li Khan, chẳng lẽ ta lại có thể ngồi im đứng nhìn?” Tiếng Hà Chí Thương, kèm thêm 1 câu chốt, “Cám ơn”.
“Hợp lý, hợp lý! Ta không rõ ở Đại Nam đang xảy ra thứ gì, nhưng hình như là rất quan trọng!”, giọng Edward gật gù.
“Sa Li Khan đang toang đó”, Sasaki trả lời hắn.
“Sa Li Khan? Nghe quen quen nhỉ? Sa Li Khan là ai? Là cái gì? Có quan trọng không?”
“Không thực sự quan trọng lắm”, Sasaki cười cười, “chỉ là 70% các thiết bị ở Cận Tây và Bắc Hà đang sử dụng linh kiện sản xuất ở đó thôi”.
“Chậc! Vậy thì có vẻ rất quan trọng”, Edward cất giọng hốt hoảng, “Giờ phải làm sao? Tiểu Vương đang làm cái gì vậy?”
Sự kiện lần này Hà Chí Thương và Sasaki đều đứng xa theo dõi vô cùng kĩ càng. Bọn họ đương nhiên chẳng có hơi sức đâu đi giải đáp toàn bộ những thắc mắc ngô nghê của Edward. Họ ở đây để hỏi ý kiến của Kwaruh.
“Sasaki, phía ngươi không sao chứ?”, Kwaruh cất tiếng hỏi.
“Ý ông hỏi ái nữ chứ gì? Cám ơn đã quan tâm. Mẹ tròn con vuông rồi.”
“Đại Hùng này, tôi đã dùng mọi cách mà vẫn không thể liên lạc được với tắc kè”, Hà Chí Thương lên tiếng, “Ông có thể kết nối với hắn được không?”
“Không. Xem ra chúng ta đều đã quá coi thường những thế lực cổ xưa rồi”, Kwaruh trả lời. “Sasaki, ngươi cũng đã từng có chút liên hệ với Sa Li Khan, ý kiến của ngươi về vấn đề này ra sao?”
“Man’Noerr dù sao cũng là 1 thực thể lâu đời. Cũng nên dành cho ông ta 1 sự tôn kính nhất định. 3 tòa tháp của Sa Li Khan tuy ẩn chứa những tiềm năng khó lường, nhưng tình hình sự việc hiện tại vẫn còn xa mới vượt quá khả năng kiểm soát của tất cả chúng ta. Lỗ mãng can thiệp vào nội bộ Đại Nam thì chỉ gây nên những hệ lụy phiền phức. Chi bằng tất cả chúng ta để ý mỗi người 1 phía, vừa quan sát diễn biến thế nào, vừa ra tay can thiệp cũng chưa muộn?”
“Hợp lí! Hợp lí”
“Quả đúng ý ta, cám ơn, cám ơn!”
Lời của Sasaki vừa cất lên, 2 tên kia đã lia lịa đồng tình. Tất cả bọn họ đều mang trong lòng dã tâm với Sa Li Khan từ lâu, nhưng là dã tâm với những bí ẩn bên dưới thung lũng ấy. Sa Li Khan nói gì thì nói vẫn nằm trên lãnh thổ Đại Nam, khó mà dùng vũ lực chiếm hữu nơi ấy mà không tạo nên xung đột. Thứ họ cần là giải mã được Sa Li Khan và đem nó áp dụng cho chính mình, từ đó tạo nên những Sa Li Khan của riêng họ.
Tuy nói hiện nay Sa Li Khan vẫn giữ vị thế trung lập, là bên thứ 3 cung cấp công nghệ cho tất cả những ai đặt hàng, nhưng đâu có nghĩa là nó sẽ mãi giữ được vị thế ấy?
Nên điều mà tất cả đều đang toan tính, là dựa vào biến cố này trên đất Đại Nam mà nhìn ra manh mối gì đó. Nếu có tổn thất gì thì cũng là tổn thất của Đại Nam mà thôi. Họ tuy không quá chủ quan nhưng cũng không đến mức e dè sợ hãi. Kể cả là Man’Noerr hay thứ sức mạnh nào đó từ Hắc Tháp đi nữa. Chẳng phải vẫn còn Kwaruh ở đây đó sao?
“Hiếm khi nào thấy các ngươi đồng lòng tới vậy”, Kwaruh thở dài, “Vậy thì…”
Kwaruh còn chưa nói hết câu, mọi kết nối bỗng dưng bị cắt đứt. Hắn giật mình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đây là cực Bắc của thế giới, và nó đang chìm đắm trong 6 tháng chỉ toàn là đêm đen. Ấy thế mà trên bầu trời đêm ấy, 1 bức màn trắng xóa đang lan rộng từ phương Nam, quét qua toàn bộ xứ sở băng giá này, nhấm chìm mọi thứ.
- Ngươi đúng là sai số mà ta chưa từng ngờ tới.
Liễu Thanh Chân khó nhọc lê thân xác tàn tạ của mình trên mặt đất.
- Sai số là thứ luôn tồn tại mà.
Văn đáp lời. Hắn cũng mệt mỏi tới mức chẳng còn sức đứng dậy.
- Nhưng thật đáng tiếc… - Liễu Thanh Chân cố chống khủy tay lên mặt đất mà gượng thân mình lên. Bàn tay hắn nhoe nhoét bởi vũng kim loại lỏng chảy ra từ cây thương – Sai số này có vẻ chưa đủ để thay đổi kết quả. Ngươi hết thời gian rồi.
Uỳnhhhhhh!!!!!!!!!!
Khi trên đỉnh tòa tháp phát ra luồng xung kích cuối cùng, cũng là lúc Liễu Thanh Chân luyện chế từ vũng kim loại lỏng ra 1 con dao nhỏ.
Văn không biết đối phương đang muốn làm gì. Hắn chỉ biết rằng mình cần ngăn cản đối thủ làm bất cứ thứ gì họ muốn. Hắn bật người dậy.
Tuy rằng phản xạ của hắn là đủ nhanh, nhưng cơ thể hắn lại quá kiệt sức để có thể theo kịp.
Khi Văn còn đang lao tới, Liễu Thanh Chân đã cắm thẳng con dao ấy vào trái tim mình.
1 luồng sét từ trên trời cao giáng thẳng xuống cơ thể Liễu Thanh Chân, đẩy bay Văn về phía sau.
Đến khi Văn nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy thân thể kia đã cháy thành tro bụi.
Cơn lốc đen dần chuyển thành màu trắng, phát ra từng tia sét trắng, rồi thu lại dần thành 1 thân hình con người.
- Man’Noerr? – Vân cất tiếng hỏi – Nếu là Man’Noerr, hãy trả lời đi.
Nguyễn Bạch cũng đầy cảnh giác mà nhìn về thân hình đang dần ngưng tụ ấy.
Rắc! Rắc! Crackkkkkk!!!!!!!!!!!!!!
Grahhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vào thời điểm mà hắn nghĩ rằng mọi chuyện không thể nào hỗn loạn hơn được nữa, cũng là lúc vết nứt trong không gian do Vương Vũ Hoành tạo ra đột ngột tạo thành 1 dấu ấn Âm Dương xoay tròn như đang muốn xé toang không gian. Tiếng rồng gầm phát ra từ đó càng trở nên rõ ràng và uy áp hơn bao giờ hết.
Bóng hình trắng còn đang chưa kết tụ thành hình kia ngước đầu lên nhìn dấu ấn đang sắp sửa phá toang không gian mở đường cho Vương Vũ Hoành. Kẻ đó nhẹ nhàng đưa cánh tay lên. Từ hư vô xuất hiện 60 đốm sáng xoay tròn xung quanh bàn tay hắn.
1 luồng sáng trắng từ đó bắn ra, không mang theo chút khí thế hầm hố nào, cứ thế nhẹ nhàng bắn thẳng vào dấu ấn Âm Dương kia, ép nó phải ngừng quay. Tiếng rồng gầm rú như thể không cam lòng bị kìm hãm bởi bất cứ điều gì, như mang theo khí phách của Kouda’in năm xưa tự do tự tại ngao du khắp các thế giới. Ấy thế mà, khí phách ấy lại bị tia sáng này chế ngự. Dấu ấn kia cứ thế quay chậm lại rồi cuối cùng tan biến không còn chút dấu tích.
Tiếng rồng gầm đột ngột im bặt.
Vương Vũ Hoành, 1 trong 5 kẻ mạnh nhất thời đại này, kẻ thừa kế dòng máu của Kouda’in, kẻ những tưởng không thể bị kìm kẹp bởi bất cứ thứ luật lệ nào, cứ như vậy vô cùng đơn giản bị phong ấn lại, không cách nào phản kháng.
Nguyễn Bạch chứng kiến sự việc vừa xảy ra mà rợn hết cả da gà da vịt. Ở ngay tại đây, ngay tại nơi này, ngoại trừ con khỉ già vẫn thản nhiên quan sát mọi việc, thì chỉ còn lại hắn là kẻ rõ ràng nhất về sự khủng bố của nhân vật này, bất kể hắn có là ai đi nữa.
- Ngươi… ngươi là ai?
- Buông bỏ cơ thể của bản thân, quả thực có thể trở nên hoàn hảo vô khuyết.
Luồng khí trắng kia cuối cùng đã ngưng tụ thành hình. Mái tóc bạch kim, nước da trắng, đôi mắt đỏ, và gương mặt vừa có chút ngạc nhiên vừa hả hê thỏa mãn của Liễu Thanh Chân.
- Man’Noerr, Triệu Khuyết, thực sự là 1 danh xưng khiêm tốn. – Hắn vừa đưa 2 bàn tay của mình lên để nhìn ngắm, vừa ngạo nghễ cười – Thế giới này đã phủ trùm quy tắc của ta. Ta chính là chúa tể của nó, là chúa tể của tất cả các ngươi. Koh’Noerr. Vô Khuyết. Đúng vậy, hãy gọi ta là Vô Khuyết!
- Không phải chuyện của tôi? – Vân vừa khoanh tay vừa bĩu môi – Không phải chuyện của tôi mà ông kéo tôi đi khắp cùng trời cuối đất, dắt tôi từ vùng đất của Người Bướm tới hết các xó xỉnh đất Cận Tây, rồi lăn lộn ở xứ Viễn Đông này? Tôi chịu quá đủ cái sự mập mờ lấp lửng của ông rồi!
- Quy tắc gia đình mình, con quên rồi sao, con gái? – Nguyễn Bạch bước 1 bước về phía Vân, bàn tay trái nắm lấy cổ tay phải lắc lắc, ánh mắt sắc lạnh.
- Muốn đạt được thứ gì, hãy tự mà giành lấy. – Vân cũng trừng mắt đáp lại, 2 chiếc nhẫn cũng đã được đeo lên ngón tay.
Uỳnhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!
Chấn động từ đâu nổ ra, làm toàn bộ không gian nơi này rung chuyển. Nó còn ghê gớm hơn cả những cú đấm của Vương Vũ Hoành. Chấn động này khiến cả Nguyễn Bạch và Vân đều bay về phía sau, khiến cho con khỉ già cũng phải lộn mấy vòng trên mặt đất, khiến phía bên kia Vương Vũ Hoành dường như cũng phải ngừng tay lại nghe ngóng.
Chỉ có Man’Noerr vẫn đứng yên chỗ cũ. Lục Thập Tinh Mệnh Đồ che chắn cho hắn khỏi đợt sóng xung kích vừa rồi, cuối cùng cũng tan rã mà biến mất. Cùng với đó, lớp khí đen bao phủ trên người hắn, vốn tạo nên hình hài của hắn, cũng dần bay hơi theo, để lộ ra những mảng trắng vốn có của con rối Bạch Linh. Sau đó, luồng khí ấy bay lên hòa thành 1 cơn lốc càng ngày càng khuếch tán, che phủ hoàn toàn Man’Noerr.
- Lại cái gì nữa vậy? – Vân hỏi. Cô ngước nhìn lên bầu trời trắng xóa, chỉ thấy trên cao rất cao, 1 vòng tròn đang dần lan tỏa ra khắp tứ phương.
- Chúng ta dường như đã quên mất 1 điều gì đó rất quan trọng. – Nguyễn Bạch cũng ngước nhìn lên như tất cả mọi người ở đây.
- Dooms Day. – Hà Minh Đức cũng đang chật vật nằm dưới đất, mắt dáo dác ngước lên trời, giờ mới dám góp 1 câu.
“Kuma-kun!”
Tiếng của Sasaki khẩn khoản vang lên từ Tầng Vô thức thứ 4. Hắn đang điên cuồng liên lạc với Đại Hùng Kwaruh.
“Kuma-kun!”
“Đại Hùng!”, lần này là tiếng của Hà Chí Thương.
“Kwaruh!”, cuối cùng đến cả Edward cũng phải lên tiếng.
“Ta đây! Nhặng xị cái gì lên cả vậy? Chuyện ở Đại Nam chứ gì?”
“Đại Nam Bắc Hà núi liền núi sông liền sông, chuyện to như vậy xảy ra ở Sa Li Khan, chẳng lẽ ta lại có thể ngồi im đứng nhìn?” Tiếng Hà Chí Thương, kèm thêm 1 câu chốt, “Cám ơn”.
“Hợp lý, hợp lý! Ta không rõ ở Đại Nam đang xảy ra thứ gì, nhưng hình như là rất quan trọng!”, giọng Edward gật gù.
“Sa Li Khan đang toang đó”, Sasaki trả lời hắn.
“Sa Li Khan? Nghe quen quen nhỉ? Sa Li Khan là ai? Là cái gì? Có quan trọng không?”
“Không thực sự quan trọng lắm”, Sasaki cười cười, “chỉ là 70% các thiết bị ở Cận Tây và Bắc Hà đang sử dụng linh kiện sản xuất ở đó thôi”.
“Chậc! Vậy thì có vẻ rất quan trọng”, Edward cất giọng hốt hoảng, “Giờ phải làm sao? Tiểu Vương đang làm cái gì vậy?”
Sự kiện lần này Hà Chí Thương và Sasaki đều đứng xa theo dõi vô cùng kĩ càng. Bọn họ đương nhiên chẳng có hơi sức đâu đi giải đáp toàn bộ những thắc mắc ngô nghê của Edward. Họ ở đây để hỏi ý kiến của Kwaruh.
“Sasaki, phía ngươi không sao chứ?”, Kwaruh cất tiếng hỏi.
“Ý ông hỏi ái nữ chứ gì? Cám ơn đã quan tâm. Mẹ tròn con vuông rồi.”
“Đại Hùng này, tôi đã dùng mọi cách mà vẫn không thể liên lạc được với tắc kè”, Hà Chí Thương lên tiếng, “Ông có thể kết nối với hắn được không?”
“Không. Xem ra chúng ta đều đã quá coi thường những thế lực cổ xưa rồi”, Kwaruh trả lời. “Sasaki, ngươi cũng đã từng có chút liên hệ với Sa Li Khan, ý kiến của ngươi về vấn đề này ra sao?”
“Man’Noerr dù sao cũng là 1 thực thể lâu đời. Cũng nên dành cho ông ta 1 sự tôn kính nhất định. 3 tòa tháp của Sa Li Khan tuy ẩn chứa những tiềm năng khó lường, nhưng tình hình sự việc hiện tại vẫn còn xa mới vượt quá khả năng kiểm soát của tất cả chúng ta. Lỗ mãng can thiệp vào nội bộ Đại Nam thì chỉ gây nên những hệ lụy phiền phức. Chi bằng tất cả chúng ta để ý mỗi người 1 phía, vừa quan sát diễn biến thế nào, vừa ra tay can thiệp cũng chưa muộn?”
“Hợp lí! Hợp lí”
“Quả đúng ý ta, cám ơn, cám ơn!”
Lời của Sasaki vừa cất lên, 2 tên kia đã lia lịa đồng tình. Tất cả bọn họ đều mang trong lòng dã tâm với Sa Li Khan từ lâu, nhưng là dã tâm với những bí ẩn bên dưới thung lũng ấy. Sa Li Khan nói gì thì nói vẫn nằm trên lãnh thổ Đại Nam, khó mà dùng vũ lực chiếm hữu nơi ấy mà không tạo nên xung đột. Thứ họ cần là giải mã được Sa Li Khan và đem nó áp dụng cho chính mình, từ đó tạo nên những Sa Li Khan của riêng họ.
Tuy nói hiện nay Sa Li Khan vẫn giữ vị thế trung lập, là bên thứ 3 cung cấp công nghệ cho tất cả những ai đặt hàng, nhưng đâu có nghĩa là nó sẽ mãi giữ được vị thế ấy?
Nên điều mà tất cả đều đang toan tính, là dựa vào biến cố này trên đất Đại Nam mà nhìn ra manh mối gì đó. Nếu có tổn thất gì thì cũng là tổn thất của Đại Nam mà thôi. Họ tuy không quá chủ quan nhưng cũng không đến mức e dè sợ hãi. Kể cả là Man’Noerr hay thứ sức mạnh nào đó từ Hắc Tháp đi nữa. Chẳng phải vẫn còn Kwaruh ở đây đó sao?
“Hiếm khi nào thấy các ngươi đồng lòng tới vậy”, Kwaruh thở dài, “Vậy thì…”
Kwaruh còn chưa nói hết câu, mọi kết nối bỗng dưng bị cắt đứt. Hắn giật mình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đây là cực Bắc của thế giới, và nó đang chìm đắm trong 6 tháng chỉ toàn là đêm đen. Ấy thế mà trên bầu trời đêm ấy, 1 bức màn trắng xóa đang lan rộng từ phương Nam, quét qua toàn bộ xứ sở băng giá này, nhấm chìm mọi thứ.
- Ngươi đúng là sai số mà ta chưa từng ngờ tới.
Liễu Thanh Chân khó nhọc lê thân xác tàn tạ của mình trên mặt đất.
- Sai số là thứ luôn tồn tại mà.
Văn đáp lời. Hắn cũng mệt mỏi tới mức chẳng còn sức đứng dậy.
- Nhưng thật đáng tiếc… - Liễu Thanh Chân cố chống khủy tay lên mặt đất mà gượng thân mình lên. Bàn tay hắn nhoe nhoét bởi vũng kim loại lỏng chảy ra từ cây thương – Sai số này có vẻ chưa đủ để thay đổi kết quả. Ngươi hết thời gian rồi.
Uỳnhhhhhh!!!!!!!!!!
Khi trên đỉnh tòa tháp phát ra luồng xung kích cuối cùng, cũng là lúc Liễu Thanh Chân luyện chế từ vũng kim loại lỏng ra 1 con dao nhỏ.
Văn không biết đối phương đang muốn làm gì. Hắn chỉ biết rằng mình cần ngăn cản đối thủ làm bất cứ thứ gì họ muốn. Hắn bật người dậy.
Tuy rằng phản xạ của hắn là đủ nhanh, nhưng cơ thể hắn lại quá kiệt sức để có thể theo kịp.
Khi Văn còn đang lao tới, Liễu Thanh Chân đã cắm thẳng con dao ấy vào trái tim mình.
1 luồng sét từ trên trời cao giáng thẳng xuống cơ thể Liễu Thanh Chân, đẩy bay Văn về phía sau.
Đến khi Văn nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy thân thể kia đã cháy thành tro bụi.
Cơn lốc đen dần chuyển thành màu trắng, phát ra từng tia sét trắng, rồi thu lại dần thành 1 thân hình con người.
- Man’Noerr? – Vân cất tiếng hỏi – Nếu là Man’Noerr, hãy trả lời đi.
Nguyễn Bạch cũng đầy cảnh giác mà nhìn về thân hình đang dần ngưng tụ ấy.
Rắc! Rắc! Crackkkkkk!!!!!!!!!!!!!!
Grahhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vào thời điểm mà hắn nghĩ rằng mọi chuyện không thể nào hỗn loạn hơn được nữa, cũng là lúc vết nứt trong không gian do Vương Vũ Hoành tạo ra đột ngột tạo thành 1 dấu ấn Âm Dương xoay tròn như đang muốn xé toang không gian. Tiếng rồng gầm phát ra từ đó càng trở nên rõ ràng và uy áp hơn bao giờ hết.
Bóng hình trắng còn đang chưa kết tụ thành hình kia ngước đầu lên nhìn dấu ấn đang sắp sửa phá toang không gian mở đường cho Vương Vũ Hoành. Kẻ đó nhẹ nhàng đưa cánh tay lên. Từ hư vô xuất hiện 60 đốm sáng xoay tròn xung quanh bàn tay hắn.
1 luồng sáng trắng từ đó bắn ra, không mang theo chút khí thế hầm hố nào, cứ thế nhẹ nhàng bắn thẳng vào dấu ấn Âm Dương kia, ép nó phải ngừng quay. Tiếng rồng gầm rú như thể không cam lòng bị kìm hãm bởi bất cứ điều gì, như mang theo khí phách của Kouda’in năm xưa tự do tự tại ngao du khắp các thế giới. Ấy thế mà, khí phách ấy lại bị tia sáng này chế ngự. Dấu ấn kia cứ thế quay chậm lại rồi cuối cùng tan biến không còn chút dấu tích.
Tiếng rồng gầm đột ngột im bặt.
Vương Vũ Hoành, 1 trong 5 kẻ mạnh nhất thời đại này, kẻ thừa kế dòng máu của Kouda’in, kẻ những tưởng không thể bị kìm kẹp bởi bất cứ thứ luật lệ nào, cứ như vậy vô cùng đơn giản bị phong ấn lại, không cách nào phản kháng.
Nguyễn Bạch chứng kiến sự việc vừa xảy ra mà rợn hết cả da gà da vịt. Ở ngay tại đây, ngay tại nơi này, ngoại trừ con khỉ già vẫn thản nhiên quan sát mọi việc, thì chỉ còn lại hắn là kẻ rõ ràng nhất về sự khủng bố của nhân vật này, bất kể hắn có là ai đi nữa.
- Ngươi… ngươi là ai?
- Buông bỏ cơ thể của bản thân, quả thực có thể trở nên hoàn hảo vô khuyết.
Luồng khí trắng kia cuối cùng đã ngưng tụ thành hình. Mái tóc bạch kim, nước da trắng, đôi mắt đỏ, và gương mặt vừa có chút ngạc nhiên vừa hả hê thỏa mãn của Liễu Thanh Chân.
- Man’Noerr, Triệu Khuyết, thực sự là 1 danh xưng khiêm tốn. – Hắn vừa đưa 2 bàn tay của mình lên để nhìn ngắm, vừa ngạo nghễ cười – Thế giới này đã phủ trùm quy tắc của ta. Ta chính là chúa tể của nó, là chúa tể của tất cả các ngươi. Koh’Noerr. Vô Khuyết. Đúng vậy, hãy gọi ta là Vô Khuyết!
/700
|