Nghị luận quanh thân đều mắt điếc tai ngơ, Sở Khuynh Nguyệt lập tức đi về phía trước, nơi nàng uốn đi là chợ nô lệ.
Ở bên trong trí nhớ của Sở Khuynh Nguyệt, bên cạnh nàng căn bản không có một người trung thành nào.
Người bên cạnh nàng, tất cả đều là người của Sở Nhị phu nhân cùn Sở Lưu Ly an bài mà đến!
Ngay tại lúc nàng không tính toán để ý tới nghị luận xung quanh, trực tiếp hướng về phía trước mà đi, đường của nàng, lại bị một người nào đó ngăn trở---
“Sở gia đại tiểu thư… Xem tình hình như bây giờ, là không ai dám muốn ngươi, nếu không, ngươi đi theo ta đi.”
Đó là một tên hán tử say rượu, vẻ mặt hồ nháo, tóc lộn xộn lung tung.
Cùng lúc nói lời này, người nọ uống một ngụm rượu thật lớn.
“Đúng vậy, ngươi liền đi theo hắn đi, hắn tuy rằng không có tiền, nhưng so với Trương viên ngoại tốt hơn, Trương viên ngoại kia đều sẽ nhanh bước sang bảy mươi tuổi, ngươi đi theo hắn cũng chỉ có thể sống đời quả phụ…”
“Ha ha ha… Đúng vậy đúng vậy!”
Quanh thân tiếng cười không ngớt.
Nghe tiếng cười xung quanh, hán tử say rượu lại thêm lớn mật.
Đôi mắt của hắn tìm hiểu đánh giá cao thấp Sở Khuynh Nguyệt, cuối cùng, đôi mắt kia, dừng ở phía trên cổ trắng noãn như nọc của Sở Khuynh Nguyệt :”Sở tiểu thư tuy rằng bộ dạng của ngươi không ra gì, nhưng dáng người lại vô cùng tốt.”
Nói xong, một đôi tay trư đáng khinh vươn về phía Sở Khuynh Nguyệt sờ soạng.
Mùi rượu cùng nước bọt thối trộn lẫn, hướng tới Sở Khuynh Nguyệt đánh úp lại…
Sở Khuynh Nguyệt đứng ở một bên, khinh khi cúi mắt, đáy mắt hớp động sát ý không rõ.
Rốt cục, đúng vào lúc người nọ sắp đụng tới là, Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cặp mắt sâu thẳm kia, phảng phất lạnh lẽo sâu không thấy đáy, thật là khiếp người.
Môi nàng lạnh lùng nhếch lên, đưa tay liền đặt ngay trên bờ vai của tên hán tử kia, hung hăng tát mạnh một cái.
“Ôi…” Té ngã trên mặt đất, hán tử say rượu kia thế này mới thanh tỉnh vài phần.
Hắn chật vật bò lên, hung thần ác sát nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt…
“Ngươi… Con ả phế vật không ai cần nhà ngươi, cũng dám đánh ta? Lão tử để mắt đến ngươi chính là xem trọng ngươi!! Ôi!” Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Sở Khuynh Nguyệt lại tiến lên, một cước, hướng giữa đùi hắn đá vào (...).
“Ai nha, đau chết mất, đau chết mất…” Hán tử say rượu lúc này hoàn toàn tỉnh táo, hắn ôm giữa hai chân, té trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Cút!” Sở Khuynh Nguyệt phủi phủi tay, quát lạnh ra tiếng.
Hán tử kia nghe vậy, sợ tới mức bò lếch, thoát đi nơi này.
Thấy vậy, Sở Khuynh Nguyệt cười lạnh ra tiếng.
Một cước vừa rồi kia của nàng, mang theo bảy phần lực đạo, xem thực lực Vũ Giai ngũ cấp hiện tại của nàng, nếu là không sai, người nọ mới vừa rồi, sợ là triệt để phế đi… (>.<)
Người chung quanh đều bị màn này của Sở Khuynh Nguyệt làm cho kinh ngạc.
Đây vẫn là cái người mang danh phế vật Phong Lạc quốc - Sở Khuynh Nguyệt sao?
Người xung quanh trở nên yên tĩnh, cũng vào lúc này, tron đám người, một giọng nói lành lạnh vang lên.
“Này! Phế vật Sở gia, vậy mà ở trên đường lớn kiêu ngạo như vậy, ngươi tưởng ngươi vẫn còn là Sở đại tiểu thư? vẫn là thái tử phi tương lai hay sao?”
Sở Khuynh Nguyệt ngước mắt, nhìn về phía người tới.
Người đến là cẩm y nữ tử.
Giờ phút này, trên mặt nữ tử, tràn đầy trào phúng.
Sở Khuynh Nguyệt nhớ ra rồi, nữ tử này, là thiên kim của An thừa tướng – An Tuyết Cầm!
“Thì ra là an tiểu thư, hahaha, cái này , có tuồng hay để nhìn!” Trong đám người, không biết là au, khẽ cười thành tiếng…
Ai chẳng biết An đại tiểu thư này từ nhỏ đến lớn đã thích thái tử điện hạ, chỉ tiếc, vị trí thái tử phi, sớm đã bị người khác cướp mất.
Ở bên trong trí nhớ của Sở Khuynh Nguyệt, bên cạnh nàng căn bản không có một người trung thành nào.
Người bên cạnh nàng, tất cả đều là người của Sở Nhị phu nhân cùn Sở Lưu Ly an bài mà đến!
Ngay tại lúc nàng không tính toán để ý tới nghị luận xung quanh, trực tiếp hướng về phía trước mà đi, đường của nàng, lại bị một người nào đó ngăn trở---
“Sở gia đại tiểu thư… Xem tình hình như bây giờ, là không ai dám muốn ngươi, nếu không, ngươi đi theo ta đi.”
Đó là một tên hán tử say rượu, vẻ mặt hồ nháo, tóc lộn xộn lung tung.
Cùng lúc nói lời này, người nọ uống một ngụm rượu thật lớn.
“Đúng vậy, ngươi liền đi theo hắn đi, hắn tuy rằng không có tiền, nhưng so với Trương viên ngoại tốt hơn, Trương viên ngoại kia đều sẽ nhanh bước sang bảy mươi tuổi, ngươi đi theo hắn cũng chỉ có thể sống đời quả phụ…”
“Ha ha ha… Đúng vậy đúng vậy!”
Quanh thân tiếng cười không ngớt.
Nghe tiếng cười xung quanh, hán tử say rượu lại thêm lớn mật.
Đôi mắt của hắn tìm hiểu đánh giá cao thấp Sở Khuynh Nguyệt, cuối cùng, đôi mắt kia, dừng ở phía trên cổ trắng noãn như nọc của Sở Khuynh Nguyệt :”Sở tiểu thư tuy rằng bộ dạng của ngươi không ra gì, nhưng dáng người lại vô cùng tốt.”
Nói xong, một đôi tay trư đáng khinh vươn về phía Sở Khuynh Nguyệt sờ soạng.
Mùi rượu cùng nước bọt thối trộn lẫn, hướng tới Sở Khuynh Nguyệt đánh úp lại…
Sở Khuynh Nguyệt đứng ở một bên, khinh khi cúi mắt, đáy mắt hớp động sát ý không rõ.
Rốt cục, đúng vào lúc người nọ sắp đụng tới là, Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cặp mắt sâu thẳm kia, phảng phất lạnh lẽo sâu không thấy đáy, thật là khiếp người.
Môi nàng lạnh lùng nhếch lên, đưa tay liền đặt ngay trên bờ vai của tên hán tử kia, hung hăng tát mạnh một cái.
“Ôi…” Té ngã trên mặt đất, hán tử say rượu kia thế này mới thanh tỉnh vài phần.
Hắn chật vật bò lên, hung thần ác sát nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt…
“Ngươi… Con ả phế vật không ai cần nhà ngươi, cũng dám đánh ta? Lão tử để mắt đến ngươi chính là xem trọng ngươi!! Ôi!” Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Sở Khuynh Nguyệt lại tiến lên, một cước, hướng giữa đùi hắn đá vào (...).
“Ai nha, đau chết mất, đau chết mất…” Hán tử say rượu lúc này hoàn toàn tỉnh táo, hắn ôm giữa hai chân, té trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Cút!” Sở Khuynh Nguyệt phủi phủi tay, quát lạnh ra tiếng.
Hán tử kia nghe vậy, sợ tới mức bò lếch, thoát đi nơi này.
Thấy vậy, Sở Khuynh Nguyệt cười lạnh ra tiếng.
Một cước vừa rồi kia của nàng, mang theo bảy phần lực đạo, xem thực lực Vũ Giai ngũ cấp hiện tại của nàng, nếu là không sai, người nọ mới vừa rồi, sợ là triệt để phế đi… (>.<)
Người chung quanh đều bị màn này của Sở Khuynh Nguyệt làm cho kinh ngạc.
Đây vẫn là cái người mang danh phế vật Phong Lạc quốc - Sở Khuynh Nguyệt sao?
Người xung quanh trở nên yên tĩnh, cũng vào lúc này, tron đám người, một giọng nói lành lạnh vang lên.
“Này! Phế vật Sở gia, vậy mà ở trên đường lớn kiêu ngạo như vậy, ngươi tưởng ngươi vẫn còn là Sở đại tiểu thư? vẫn là thái tử phi tương lai hay sao?”
Sở Khuynh Nguyệt ngước mắt, nhìn về phía người tới.
Người đến là cẩm y nữ tử.
Giờ phút này, trên mặt nữ tử, tràn đầy trào phúng.
Sở Khuynh Nguyệt nhớ ra rồi, nữ tử này, là thiên kim của An thừa tướng – An Tuyết Cầm!
“Thì ra là an tiểu thư, hahaha, cái này , có tuồng hay để nhìn!” Trong đám người, không biết là au, khẽ cười thành tiếng…
Ai chẳng biết An đại tiểu thư này từ nhỏ đến lớn đã thích thái tử điện hạ, chỉ tiếc, vị trí thái tử phi, sớm đã bị người khác cướp mất.
/116
|