An Tuyết Cầm từ xưa đến nay đều khinh thường Sở Khuynh Nguyệt.
Chẳng qua là một đứa phế vật mà thôi, hơn nữa còn là một kẻ xấu xí, vậy mà chiếm lấy vị trí thái tử phi.!
Điều này làm cho nàng làm sao cân bằng!
Hiện tại, Sở Khuynh Nguyệt đạ bị phế, nàng làm sao có thể không vui sướng khi người gặp hoạ?
“Kẻ xấu xí, ta làm sao lại không phát hiện chứ, thì ra nươi thiếu thốn nam nhân đến như vậy… Chậc chậc… Trước mặt mọi người cùng nam nhân cẩu thả, đây có tư vị gì a?”
“Ngươi thích? Ngươi cũng có thể đi thử xem…” Sở Khuynh Nguyệt nhàn nhạt mở miệng.
An Tuyết Cầm trừng mắt :”Sở Khuynh Nguyệt, ngươi còn có cái gì để mà kiêu ngạo? Ngươi hiện tại, chính là xấu nữ bị toàn bộ người ở Lạc Phong ghét bỏ, ngươi nói ngươi như vậy, làm sao ngươi còn có thể ra ngoài rêu rao chứ? Nếu đổi lại là ta, ta đã sớm chết quách đi cho rồi!”
An Tuyết Cầm vừa nói, một bên che miệng cười khẽ.
Sở Khuynh Nguyệt hí mắt, nhìn nhìn nàng ta.
An Tuyết Cầm này, quả thật là một mỹ nhân.
Chỉ tiếc…
Dáng vẻ ngược lại không tệ, nhưng người lại ngây thơ như thế!
Khoé môi vươn lên một cái, Sở Khuynh Nguyệt đi về phía trước, không muốn cùng nàng ta so đo.
“Phế vật, ngươi vậy mà không nhìn ta!” Thấy Sở Khuynh Nguyệt thờ ơ đi về phía trước, An Tuyết Cầm phi thân tiến lên, ngăn cản đường đi của nàng.
Sở Khuynh Nguyệt nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng, rồi sau đó nở nụ cười :”Đại tỷ. Nếu như ngươi thấy một con chó, ngươi sẽ dừng lại cùng nó chào hỏi?”
Trên mặt An Tuyết Cầm một trận hồng rồi lại một trận trắng, nàng nâng cao tiếng nói, thoáng chốc, tiếng nói bén nhọn quanh quẩn ở trên đường cái :”Sở Khuynh Nguyệt ngươi khá lắm, ngươi nói ta là chó?!”
“Aiz… Thì ra An tiểu thư tự mình cảm thấy mình là chó, ta đây cũng không có cách nào.” Nhún vai một cái, Sở Khuynh Nguyệt tiếp tục nói :”An tiểu thư, ta còn có việc chính, so với ngươi không nhàn rỗi như vậy, bái bai~”
An Tuyết Cầm bị Sở Khuynh Nguyệt hoàn toàn kích thích.
Nàng trừng to mắt, giận quát một tiếng :”Phế vật, ngươi lại dám mắng ta!”
Thân ảnh hồng nhạt từ giữa không trung xẹt qua, đánh về phía Sở Khuynh Nguyệt.
Quanh thân, tản ra ánh sáng màu vàng.
An Nguyệt Cầm năm nay mười lăm, hiện tại cũng đã là Vũ Giai tam cấp.
Mặc dù không so được với Sở gia nhị tiểu thư Sở Lưu Ly, nhưng hiện tại, trước mắt mọi người, đối phó với một Sở Khuynh Nguyệt phế vật này, vẫn là dư dả.
Đã nhận ra động tĩnh phía sau, Sở Khuynh Nguyệt hơi hơi nghỉ chân.
Ngay tại thời điểm An Tuyết Cầm muốn động tới nàng, quanh thân nàng, chợt tản ra một trận khí thế mãnh liệt!
Khí thế kia cùng luồng ánh sáng màu vàng của An Tuyết Cầm đối chội.
Thoáng chốc An Tuyết cầm bị đánh trúng liền thối lui, toàn bộ thân mình, lập tức ở giữa không trung rơi xuốt đất!
“Phanh!” Một tiếng nổ, An Tuyết Cầm trực tiếp rơi trên mặt đất, ngã gục…
Khiếp sợ!
Tất cả mọi người đều kinh sợ!
Không phải đâu???
Sở Khuynh Nguyệt, vậy mà không cần tốn nhiều sức đánh bại An Tuyết Cầm?!
Phải biết rằn, An Tuyết Cầm tư chất tuy rằng không tính là đứng đầu. nhưng ở toàn bộ Phong Lạc quốc mà nói, cũng là xếp loại khá cao!
Sở Khuynh Nguyệt, nàng ta chẳng qua chỉ là một phế vật, vậy mà có thể dễ dàng đánh thắng nàng?
Thật sự là rất kỳ ảo!!!
“Tiểu thư… Tiểu thư người có sao hay không? Ả phế vật kia khinh người quá đáng, lại dám đối với tiểu thư ngài như vậy…” Nha hoàn bên người An Tuyết Cầm nhanh nhẹn bước lên phía trước, nâng An Tuyết Cầm dậy.
Chỉ là, lời còn chưa nói hết, cũng đã ăn phải trúng một cái tát!
Nhất thời, nha hoàn kia sợ tới mức không dám nói thêm gì nữa.
Đáy lòng của nha hoàn lại thắc mắc : Nàng lại nói sai cái gì rồi sao? Nàng rõ ràng không có nói năng lung tung a…
An Tuyết Cầm phẫn hận trừng mắt nhìn nha hoàn.
Nha hoàn không biết tốt xấu này, ý tứ lời nói kia của nàn ta không phải là muốn nói nàng ngay cả một phế vật cũng không bằng?!
Chuyển mắt, quét mắt nhóm dân chúng đang xem náo nhiệt xung quanh, An Tuyết Cầm cắn răng :”Sở Khuynh Nguyệt, ngươi chờ đó!”
/116
|