Edior: thu thảo
Vào lúc này, dân chúng đều vây gần đó xem trò vui.
Người đàn ông trung niên mập mạp chạy đến bên tường xem xét trên dưới, quay lại nói: "Ây da, vị tiểu thư này, ngươi đang muốn phá nhà chúng ta à? Ngươi xem thử bức tường này, có thể thấy cả chân tường nhà chúng ta rồi! Bức tường này bị đổ, phòng ốc gần đây đều phải tu sửa hết lại lần nữa, bằng không ngày nào đó đang ngủ mà bị người ta giết chết cũng không biết đó!"
Mày Lạc Vân Hi hơi nhíu, nói "Ngươi ra giá đi!"
Mặt người đàn ông trung niên mập mạp đầy bất đắc dĩ: "Khu nhà này nếu như là nhà của chúng ta thì còn nói được, nhưng căn nhà này lại là ta thuê của người ta, không nói tiền thuê nhà mỗi tháng rất đắt, tùy tiện làm hỏng chỗ nào, cũng phải bồi thường rất lớn! Chúng ta cũng là hết cách rồi, vừa đặt chân đến đây, mới thuê được một gian nhà có vẻ tốt như thế. Gờ lại bị ngươi một hủy như vậy, không biết người ta còn muốn cho chúng ta thuê nhà hay không đó! Đến lúc đó từ ăn đến ở của cả một gia đinh lớn đều phải dàn xếp, sửa tường cũng phải móc tiền túi của mình! Còn có hai cây này, ai da, đây chính là cây cổ lâu năm, giá trị liên thành đó... "
"Nhà ngươi là thương gia phải không?" Lạc Vân Hi lạnh lùng hỏi một câu.
Nghĩ đến việc bị phu xe gài bẫy, biển người mênh mông, còn không biết đi nơi nào tìm hắn, lại không biết ai phái hắn tới, lại gặp loại chủ nhà muốn róc thịt người khác như vậy, quả thực nàng cảm thấy rất phiền phúc.
Người đàn ông trung niên mập mạp cười ha ha hai tiếng: "Tiểu thư thật tinh mắt! Không biết tiểu thư là người của phủ nào?"
"Ngươi nói, bao nhiêu tiền?" Lạc Vân Hi cũng không rảnh rỗi làm quen với hắn.
Nhìn là biết nam nhân này là một tên gian thương, thấy mình ăn mặc không tầm thường, liền muốn bắt chẹt một vố lớn.
Người đàn ông trung niên mập mạp giả vờ chăm chú suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một số "ba".
"Ba trăm lượng sao?" Mặt Xuân Liễu hơi kinh ngạc, ba trăm lượng, đó là số tiền của một hộ gia đinh chi tiêu mấy chục năm đó!
"Không, ba ngàn lượng." Người đàn ông trung niên mập mạp vội rung đùi đắc ý: "Ba tẳm lượng sao có thể đủ được! Hai cái cây này vô cùng, quý giá! Hiện tại có lẽ không thể sống được nữa rồi, sợ là chủ phòng còn muốn ta đền ba vạn lượng đó!"
"Ba ngàn lượng!" Xuân Liễu hít một ngụm khí lạnh.
Lạc Vân Hi cũng biến đổi sắc mặt, đối diện Thần lâu là một tửu lâu, đang chuẩn bị để làm nhà trọ, phải tiêu gần như tới ba ngàn lượng, cái tên này, vậy mà dám giở công phu sư tử ngoạm!
"Ta cho ngươi một cơ hội nữa, báo giá cả hợp lý, bằng không, đừng trách bổn cô nương không trả một đồng nào!" Lạc Vân Hi lạnh lùng uy hiếp.
Người đàn ông trung niên mập mạp thấy thái độ của nàng mạnh mẽ như thế, cao giọng nói: "Cái gì cái gì? Ngươi muốn dở trò vô lại sao? Cái này mà không thể được, ngươi đụng phải tường nhà của chúng ta còn muốn chạy trốn, một phần cũng không đền, nằm mơ đi!"
Mà tiếng dân chúng bên cạnh bình luận càng lớn hơn một chút.
"Đây là tam tiểu thư Lạc Vân Hi nhà Lạc Thái Úy mà!"
Có người nhận ra nàng.
"Lạc tam tiểu thư sao?" Người đàn ông trung niên mập mạp cũng nghe nói tên tuổi của nàng, gần đây Lạc Vân Hi làm náo động nhiều lần trong cung, dường như còn có người sau lưng thay nàng dọn dẹp, cho nên, ở trong mắt những người này, Lạc Vân Hi không còn là phế vật trước đây, mà là nhân vật truyền kỳ khiến tất cả mọi người đều phải chú ý.
Biết được vị này chính là Lạc tam tiểu thư, trăm họ đều sôi trào hừng hực.
"Là Lạc tam tiểu thư thì tốt rồi, với Phủ Thái Úy, lấy ba ngàn lượng không phải dễ dàng sao? Nhưng đối với dân chúng chúng ta mà nói, bồi thường phòng ba ngàn lượng, đó là muốn chúng ta táng gia bại sản!" Người đàn ông trung niên mập mạp một mặt nói, một mặt nhỏ ra vài giọt nước mắt.
Ánh mắt Lạc Vân Hi cực kỳ lạnh, nàng đang muốn nói, một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Chuyện gì xảy ra ở nơi này vậy? "
Chỉ thấy hai bóng người sóng vai đi tới.
Nói chuyện, lại là Cửu Sát, mà bên cạnh hắn, là một thanh niên, mặc trang phục ám vệ giống Cửu Sát.
Cửu Sát vừa tiến đến, ánh mắt đã bị bức tường sụp đổ thấp hấp dẫn, người đàn ông trung niên mập mạp nhìn thấy ám vệ bên người hắn, mặt ủ rũ mà chạy đến nói: "Cửu gia, Vũ gia, ngài đến rất đúng lúc, xe ngựa của Lạc tam tiểu thư đụng hỏng tường và cây nhà chúng ta, ta đang thương lượng chuyện bồi thường với nàng, chuyện này không phải người nhà chúng ta làm ra đâu!"
Ám vệ lạnh lùng mặc đồ đen kia chính là một trong tứ đại ám vệ của Quân Lan Phong, Phi Vũ, nổi danh cùng Cửu Sát, Huyết Ưng, Vô Tràng, hắn vừa nghe lời này, bắp thịt trên mặt lập tức giật mấy cái.
Cửu Sát quay đều về một bên, nhìn thấy Lạc Vân Hi, không nhịn được vươn ra ngón tay cái: "Tam tiểu thư, xe ngựa của ngươi đâu? Sao lại lợi hại như vậy? Còn làm tường nhà người ta đổ cả! Thuộc hạ bội phục!"
Có lẽ là hắn nói khá nhỏ, nhưng nhĩ lực của người đàn ông trung niên mập mạp rất sắc bén, mày hắn nhíu lại, vị này là Cửu Sát ám vệ hàng đầu của Trung Sơn Vương, danh tiếng lẫy lừng trong kinh thành, hắn và Vũ gia cũng thường xuyên qua lại, từng thấy thấy người này ứng phó với vài tên quan lớn, nhưng lại chưa bao giờ nghe hắn tự xưng là "thuộc hạ"!
Một loại cảm giác quái dị không nói ra được hiện lên trong lòng, đây là sự mẫn cảm riêng của một thương nhân.
Lạc Vân Hi được hắn một câu, bật cười nói: "Cửu Sát, ngươi chỉ nhớ tới cái xe ngựa này, lại không suy nghĩ một chút, nếu như không phải ta phải kịp thời trốn đi, hôm nay ngươi sẽ thấy hai bộ thi thể của ta và Xuân Liễu đó."
Nàng vừa nói như thế, không chỉ Cửu Sát biến sắc, sắc mặt Phi Vũ cũng thay đổi, lên tiếng hỏi: "Tam tiểu thư không sao chứ?"
Hắn sinh ra đã lạnh lùng, nhưng tiếng nói cực kỳ non nớt, rất êm tai.
Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu nói: "Cũng may là mạng lớn."
"Vũ gia, ngươi biết Lạc tam tiểu thư sao? Vậy càng tốt, việc bồi thường này... " Người đàn ông trung niên mập mạp còn muốn nói điều gì, Cửu Sát đã nghiêm nghị cắt ngang lời hắn: "Bồi thường sao? Bồi thường tên khốn nhà ngươi ư!"
Người đàn ông trung niên mập mạp bị hắn nói một câu, lập tức co đầu lại.
Cửu Sát hừ nói: "Cũng không nhìn một chút là ai, mà dám đòi bồi thường!"
Trên cây, truyền đến một tiếng cười khẽ.
Lạc Vân Hi ngẩng đầu, liền thấy Vô Tràng rơi xuống đất, hắn có gương mặt đường nét nhu hòa, thoạt nhìn rất hiền lành, đại khái là Quân Lan Phong phái hắn đến tìm Lạc Vân Hi vì chuyện khác.
"Vô Tràng, màn kịch hay như vậy, ngươi nhìn lâu chưa?" Phi Vũ hỏi.
Vô Tràng cười nói: "Gia nói, không tới tình huống vạn bất đắc dĩ, ta không thể xuất thủ, ta cũng tưởng rằng, đợi sự tình tiến triển thêm một chút, ta sẽ đi ra nói, phòng ốc này, vốn là của gia chúng ta."
Lạc Vân Hi ngẩn ra, hỏi: "Đây là nhà đất của Quân Lan Phong sao?"
Cửu Sát, Phi Vũ và Vô Tràng đồng thời gật đầu.
Phi Vũ nói: "Phòng ốc không dùng đến ở Dạ Đô đều là do ta phụ trách, hôm nay vốn định đi xem xét xung quanh, không nghĩ liền đụng phải chuyện này. Tam tiểu thư, hiện tại đã hết lo lắng rồi chứ?"
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười nói: "Là yên tâm thì đúng hơn, không phải nhỏ máu, mất ba ngàn lượng, cho vị lão gia giết người quen tay này."
Người đàn ông trung niên mập mạp gãi gãi da đầu, dáng cười của hắn trải qua sóng gió nên cso vẻ nồng đậm: "Vũ gia, có ngài nói vậy thì ta yên tâm rồi, sớm biết Tam tiểu thư và các ngươi có quen biết, ta sao dám thu bạc của nàng, chính mình tốn chút tiền sửa là được!"
Phi Vũ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi ngược lại có chút thức thời, chẳng qua là Tam tiểu thư không phải quen biết chúng ta, ngươi dám muốn thu bạc của nàng, ngày mai Vương gia liền để số nợ dời lên đầu ngươi!"
Người đàn ông trung niên mập mạp kinh ngạc đến mặt biến sắc, từ trước đến giờ Phi Vũ nói chuyện nghiêm túc, nói vậy thì không chỉ là nói giỡn thôi.
Hắn không khỏi có chút hoảng sợ mà liếc nhìn Lạc Vân Hi, tim nhảy nhanh thêm mấy lần, sao lại như vậy? Lạc Tam tiểu thư và Trung Sơn Vương có quan hệ rất thân thiết sao?
Hắn nhất thời khẩn trương quên hết những lời vừa nói sau gáy. Nhớ tới Lạc Vân Hi và Quân Lan Phong có quan hệ phức tạp, thần sắc hắn có chút không tự nhiên, nàng thấy không ít người vây quanh nhìn, liền nói: "Cảm ơn các ngươi, hôm nào mời các ngươi ăn cơm, khi quay lại hãy thay ta nói tiếng tạ ơn với Trung Sơn Vương, chúng ta đi trước."
Nàng mang theo Xuân Liễu bước nhanh ra khỏi khu nhà.
Vô Tràng vội vàng đuổi theo, kêu lên: "Tam tiểu thư, ngươi nói ngược rồi, phải là nói tiếng cảm ơn với chúng ta, rồi mời gia nhà chúng ta ăn cơm mới đúng!"
Lạc Vân Hi cười quay đầu lại: "Được, nên mời đều phải mời, ai cũng không trốn được!"
Cửu Sát khẽ quát một tiếng: "Vô Tràng! Không được càn rỡ!"
Vô Tràng le lưỡi, nghiêm mặt, nói: "Tam tiểu thư, vừa rồi khi xe ngựa xảy ra chuyện, vì Vô Tràng cách quá xa, không kịp ra tay, bắt đầu từ bây giờ, xin cho phép thuộc hạ đi cách ngươi gần một chút!"
Nói rồi hắn ẩn đến chỗ tối.
Lạc Vân Hi không cự tuyệt nữa, mới đầu, Vô Tràng ở gần quá, nàng mới phải xuất chiêu, ép hắn đi xa, mấy hôm nay Vô Tràng chỉ dám đi theo phía xa, qua việc này, nàng hiểu thêm, thêm một tầng bảo vệ, càng nhiều hơn một phần an toàn, ngược lại Vô Tràng là ám vệ, trong ngày thường như người tàng hình, cách gần cũng không có gì.
Nàng lần nữa nói cảm ơn Cửu Sát, mặt Cửu Sát đầy kinh hoảng: "Tam tiểu thư, ngươi đừng như vậy, ngại chết thuộc hạ, thuộc hạ chỉ muốn hỏi thử, ngài muốn đi đâu, chúng ta có xe ngựa, có thể đưa người tới đó."
Còn xe ngựa Lạc Vân Hi lại đâm vào cây, Vô Tràng sẽ tỉ mỉ bẩm báo với vương gia.
Lạc Vân Hi cũng không già mồm, ngẫm lại biệt viện ở Thành Tây cách đây còn có đoạn khá xa, liền đồng ý ngồi xe ngựa để Cửu Sát đưa tới đó.
Đến biệt viện, Lạc Vân Hi dùng chìa khoá mở cửa, rồi cùng Xuân Liễu thu thập một chút.
Xe ngựa của Cửu Sát dừng ở trước cửa, bàn giao với Vô Tràng vài tiếng, liền tự động rời đi.
Trong sân, vì Cửu Sát rời đi mà Xuân Liễu có chút hốt hoảng lá gan lại càng ngày càng nhỏ, như tên trộm hết nhìn đông tới nhìn tây một lát, mới thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, là ai xuống tay với chúng ta vậy?"
Nàng ấy không ngu ngốc, đương nhiên là nhìn ra là phu xe cố ý.
Nhắc tới việc này, Lạc Vân Hi đã tức giận đầy bụng, bị một người đùa bỡn, đến bây giờ còn không biết do ai làm, có thể không buồn bực sao?
Xuân Liễu thật cẩn thận đề nghị: "Ta thấy, nên gọi Vô Tràng đại ca vào viện hỗ trợ được không? Hắn không ở đây, ta có chút lắng!"
Lạc Vân Hi bật cười: "Tối hôm qua còn kêu gào ầm ĩ, hiện tại liền gọi Vô Tràng đại ca rồi sao?"
Xuân Liễu có chút khó nói, hồi lâu mới lên tiếng: "Hắn tốt xấu gì cũng là nam nhân! Ta cũng không sợ cái gì, chỉ lo lắng cho tiểu thư thôi."
"Ta không sao!" Lạc Vân Hi vỗ bờ vai của nàng ấy: "Không chỉ ta không sao, ngươi cũng sẽ không có chuyện gì."
Lúc này, tiếng cười hùng hồn của Vô Tràng từ đầu tường truyền đến: "Tiểu muội Xuân Liễu, Vô Tràng đại ca ngươi ở chỗ này! Yên tâm đi, không ai dám đến hại các ngươi đâu!"
Nghe được tiếng cười của Vô Tràng, lo lắng trong lòng Xuân Liễu lập tức được thu hồi lại.
Vô Tràng từ đầu tường nhảy xuống, cách cửa sổ hỏi: "Tam tiểu thư, lúc xe ngựa xảy ra chuyện, ta chỉ lo đuổi theo các ngươi, lại để cho phu xe kia chạy mất, việc này ta sẽ lập tức báo cho Vương gia, mau chóng tìm người kia, tra ra hung thủ!"
Người ta khi gặp phải nguy hiểm, trong chớp mắt sẽ nghĩ đến cứu mạng người, mà không phải là bắt người, cho nên hành động của Vô Tràng, Lạc Vân Hi hoàn toàn có thể hiểu được.
Nụ cười trên môi Lạc Vân Hi lập tức trở lên lạnh lẽo: "Phu xe chết tiệt, dù cho hắn chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng đào được hắn ra! Vô Tràng, ngươi đi tìm cho ta mấy tờ giấy Tuyên Thành đến đây!"
Trong lòng Vô Tràng hơi động, định nói rồi lại thôi, đáp một tiếng, lắc mình rời khỏi viện.
Chẳng mấy chốc, trong sân vang lên tiếng bước chân dồn dập, Xuân Liễu đang lau cửa sổ cười nói: "Vô Tràng trở lại rồi."
Lạc Vân Hi lắc đầu, ngón trỏ để ở trước môi làm động tác "xuỵt ".
Thần sắc Xuân Liễu lập tức thay đổi, cơ thể hơi run rẩy: "Không, không phải Vô Tràng, lẽ nào, là, là thích khách sao?" Lòng nàng ấy lập tức rối loạn.
"Là Trung Sơn Vương." Lạc Vân Hi thấy nàng ấy không thể bị doạ nữa, vội vàng nói ra.
Lúc này Xuân Liễu mới thở phào một hơi.
"Hi nhi!"
Giọng Quân Lan Phong từ xa kêu lên, đến khi đến trước cửa chủ phòng.
"Hi nhi, ngươi không sao chứ? Có bị thương không?" Cả người Quân Lan Phong đầy mồ hôi, thân hình to lớn, bước chân như bay, nhanh chân nhảy vào phòng, nắm vai Lạc Vân Hi, cúi người xuống, bóp mấy cái ở những chỗ then chốt trên người nàn, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị mang đầy lo lắng.
"Không có chuyện gì." Lạc Vân Hi cười cử động tay chân: "Ta và Xuân Liễu đều không bị thương."
"Vậy thì tốt." Quân Lan Phong cúi đầu, trong đôi mắt sâu thẳm bao phủ một tầng hoảng sợ: "Sao lại xảy ra chuyện như thế? Làm ta sợ muốn chết, có bị ngã đau hay không?"
Hắn nói, bàn tay lớn từ lưng Lạc Vân Hi sờ xuống dưới, lúc rơi xuống eo nhỏ, cúi xuống, không tiếp tục sờ xuống nữa, mà là ôm Lạc Vân Hi vào trong lòng.
Nam nhân không nói một lời, ôm chặt nàng, như muốn ép nàng vào trong xương máu, thân thể cao lớn không ngừng run rẩy, không khống chế được run.
Hắn khó mà tưởng tượng, nếu như mất đi nàng sẽ như thế nào... Chỉ là nghĩ lại, trong đầu cũng đã như long trời lở đất.
Lạc Vân Hi bị hắn ôm cực nhanh, thậm chí có thể thông qua lớp áo thật dầy, cảm nhận được xương ngực hắn bất ngờ nổi lên, trong lòng, nhất thời không biết có vị gì.
Loại này cảm giác được người khác quan tâm thực sự rất tốt, giống như là trong lòng tối tăm lại được người kia chú ý vậy, như vậy mới không sinh ra cảm xúc không an toàn.
Ôm Lạc Vân Hi đã lâu, lòng Quân Lan Phong mới dần dần bình tĩnh lại, có lẽ là xác định Lạc Vân Hi thật sự không có chuyện gì, hắn thở dài một hơi bên tai Lạc Vân Hi, lẩm bẩm nói: "Sau này, để Vô Tràng bảo hộ ở bên cạnh ngươi, không đi xa, được không?"
Lạc Vân Hi chưa kịp trả lời, hắn đã tự nói: "Không được cũng phải được."
Lạc Vân Hi hơi nhếch môi, nghe thấy tiếng nói của Vô Tràng và Xuân Liễu vang lên trong viện.
Nàng ngẩn ra, Xuân Liễu đi ra ngoài rồi, lá gan của nàng ấy nhỏ như vậy, lại vì để tránh nghi ngờ mà lặng lẽ đi ra ngoài, không khỏi cảm thấy buồn cười, đẩy Quân Lan Phong, ra hiệu với hắn.
Mười ngón Quân Lan Phong đan xen, để sau lưng nàng, ôm nữ tử dáng người lả lướt vào trong ngực, hắn thật thỏa mãn, không muốn buông ra, hắn trầm giọng kêu lên: "Vô Tràng, ngươi vào đây."
Vô Tràng không muốn quấy rầy hai người, nghe được chủ tử gọi, đành phải nhắm mắt, cầm giấy bút vào phòng.
Lạc Vân Hi sửa lại mái tóc dài một chút, đứng ở bên cạnh bàn vừa lau sạch, gọi Vô Tràng mang giấy bút tới, để giấy cắt tuyên thành trắng xóa trên mặt bàn, liếc nhìn mắt Vô Tràng cầm nghiên mực bút lông ra.
Nàng cũng không muốn hắn lấy mấy cái này, có lẽ là Vô Tràng nghĩ là nàng lấy giấy để viết, liền mang mấy thứ khác từ thư phòng tới.
"Tam tiểu thư, ngươi vẽ phu xe sao?" Vô Tràng thấy nàng mãi không mài mực, nghi ngờ mà hỏi.
"Ngươi tìm hắn thế nào?" Lạc Vân Hi giương mắt hỏi ngược lại.
Quân Lan Phong cười nhạt nói: "Bản lãnh khác của Vô Tràng ta không nói, nhưng bản lĩnh nhìn người không quên không thể không khen ngợi, còn có thể vẽ ngũ quan của hắn đi ra. Hi nhi, ngươi cũng sẽ vẽ sao?"
Câu cuối cùng, giống như là nghi vấn của hắn, nhưng lúc dứt lời lại là giọng khẳng định.
Hi nhi, dường như không cái gì là không làm được. Chỉ là hắn không biết, không có chuyện nàng không làm được hay không.
Vả lại vẽ ra ngũ quan một người, không chỉ Vô Tràng biết, ám vệ chịu huấn luyện đặc thù như bọn hắn, cơ bản đều biết, ngay cả hắn, cũng có thể dễ dàng phác hoạ ra ngũ quan một người, cho nên, Lạc Vân Hi sẽ vẽ, dường như cũng không có gì đáng ngạc nhiên như vậy.
Lạc Vân Hi trầm tư một lát, bỏ nghiên mực ra, đưa bút lông cho Vô Tràng: "Ngươi đến vẽ đi."
Vô Tràng có chút thụ sủng nhược kinh (được chiều mà sợ): "Không, tam tiểu thư, ngài hẳn vẽ tốt hơn là so với thuộc hạ, lạ không cần bút lông sao?"
"Không, ta không cần bút lông." Lạc Vân Hi áy náy cười.
"A, vậy ngươi lấy cái gì vẽ?" Vô Tràng buồn bực hỏi, Quân Lan Phong cũng không hiểu.
"Ta dùng bút chì." Bút chì ở đây có chút khác, thành phần than cao hơn nhiều so với bút chì ở hiện đại, cho nên đường nét vẽ ra so với bút chì có đen hơn một chút.
Độ chân thực khi phác hoạ là khá cao, đương nhiên, so với cái này, là nàng thích vẽ tranh theo lối tinh vi, dùng bút lông màu sắc ướt đẫm, tranh vẽ vẽ ra sẽ đẹp hơn, không chân thực mấy, chỉ có điều trình tự làm việc này tương đối phiền phức, nhanh nhất vẫn là phác hoạ.
Quân Lan Phong hành động thần tốc, sau khi Lạc Vân Hi nói xong, lập tức tới hậu viện, không biết ở lấy đâu ra mấy cây than tới, hỏi: "Bút chì, chính là cái này sao?"
Tại này thời đại, có thương nhân dùng than làm bút, làm một chút dấu hiệu.
"Ừm." Lạc Vân Hi cười tiếp nhận, từ trong lòng móc ra cây chủy thủ Quân Lan Phong đưa cho nàng, trên mặt nở nụ cười gần như lấy lòng: "Cái này, có thể dùng để gọt than không?"
Quân Lan Phong đương nhiên không nói gì, đây chính là chủy thủ chém sắt như chém bùn rất quý, vậy mà lại dùng để gọt than!
Nhưng đối mặt với nụ cười có ý lấy lòng khoe tài của Lạc Vân Hi, lòng hắn lập tức mềm thành một vũng nước, khẽ nói: "Đã cho ngươi, ngươi muốn dùng như thế nào thì dùng thế đó, không cần hỏi ta. Có muốn ta giúp ngươi gọt hay không?"
Lạc Vân Hi mỉm cười lắc đầu, rất nhanh đã gọt ra ba cây bút than, lấy một nhánh, trải tờ giấy thật tốt, suy nghĩ một lát, nhanh chóng vẽ lên trang giấy.
Vào lúc này, dân chúng đều vây gần đó xem trò vui.
Người đàn ông trung niên mập mạp chạy đến bên tường xem xét trên dưới, quay lại nói: "Ây da, vị tiểu thư này, ngươi đang muốn phá nhà chúng ta à? Ngươi xem thử bức tường này, có thể thấy cả chân tường nhà chúng ta rồi! Bức tường này bị đổ, phòng ốc gần đây đều phải tu sửa hết lại lần nữa, bằng không ngày nào đó đang ngủ mà bị người ta giết chết cũng không biết đó!"
Mày Lạc Vân Hi hơi nhíu, nói "Ngươi ra giá đi!"
Mặt người đàn ông trung niên mập mạp đầy bất đắc dĩ: "Khu nhà này nếu như là nhà của chúng ta thì còn nói được, nhưng căn nhà này lại là ta thuê của người ta, không nói tiền thuê nhà mỗi tháng rất đắt, tùy tiện làm hỏng chỗ nào, cũng phải bồi thường rất lớn! Chúng ta cũng là hết cách rồi, vừa đặt chân đến đây, mới thuê được một gian nhà có vẻ tốt như thế. Gờ lại bị ngươi một hủy như vậy, không biết người ta còn muốn cho chúng ta thuê nhà hay không đó! Đến lúc đó từ ăn đến ở của cả một gia đinh lớn đều phải dàn xếp, sửa tường cũng phải móc tiền túi của mình! Còn có hai cây này, ai da, đây chính là cây cổ lâu năm, giá trị liên thành đó... "
"Nhà ngươi là thương gia phải không?" Lạc Vân Hi lạnh lùng hỏi một câu.
Nghĩ đến việc bị phu xe gài bẫy, biển người mênh mông, còn không biết đi nơi nào tìm hắn, lại không biết ai phái hắn tới, lại gặp loại chủ nhà muốn róc thịt người khác như vậy, quả thực nàng cảm thấy rất phiền phúc.
Người đàn ông trung niên mập mạp cười ha ha hai tiếng: "Tiểu thư thật tinh mắt! Không biết tiểu thư là người của phủ nào?"
"Ngươi nói, bao nhiêu tiền?" Lạc Vân Hi cũng không rảnh rỗi làm quen với hắn.
Nhìn là biết nam nhân này là một tên gian thương, thấy mình ăn mặc không tầm thường, liền muốn bắt chẹt một vố lớn.
Người đàn ông trung niên mập mạp giả vờ chăm chú suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một số "ba".
"Ba trăm lượng sao?" Mặt Xuân Liễu hơi kinh ngạc, ba trăm lượng, đó là số tiền của một hộ gia đinh chi tiêu mấy chục năm đó!
"Không, ba ngàn lượng." Người đàn ông trung niên mập mạp vội rung đùi đắc ý: "Ba tẳm lượng sao có thể đủ được! Hai cái cây này vô cùng, quý giá! Hiện tại có lẽ không thể sống được nữa rồi, sợ là chủ phòng còn muốn ta đền ba vạn lượng đó!"
"Ba ngàn lượng!" Xuân Liễu hít một ngụm khí lạnh.
Lạc Vân Hi cũng biến đổi sắc mặt, đối diện Thần lâu là một tửu lâu, đang chuẩn bị để làm nhà trọ, phải tiêu gần như tới ba ngàn lượng, cái tên này, vậy mà dám giở công phu sư tử ngoạm!
"Ta cho ngươi một cơ hội nữa, báo giá cả hợp lý, bằng không, đừng trách bổn cô nương không trả một đồng nào!" Lạc Vân Hi lạnh lùng uy hiếp.
Người đàn ông trung niên mập mạp thấy thái độ của nàng mạnh mẽ như thế, cao giọng nói: "Cái gì cái gì? Ngươi muốn dở trò vô lại sao? Cái này mà không thể được, ngươi đụng phải tường nhà của chúng ta còn muốn chạy trốn, một phần cũng không đền, nằm mơ đi!"
Mà tiếng dân chúng bên cạnh bình luận càng lớn hơn một chút.
"Đây là tam tiểu thư Lạc Vân Hi nhà Lạc Thái Úy mà!"
Có người nhận ra nàng.
"Lạc tam tiểu thư sao?" Người đàn ông trung niên mập mạp cũng nghe nói tên tuổi của nàng, gần đây Lạc Vân Hi làm náo động nhiều lần trong cung, dường như còn có người sau lưng thay nàng dọn dẹp, cho nên, ở trong mắt những người này, Lạc Vân Hi không còn là phế vật trước đây, mà là nhân vật truyền kỳ khiến tất cả mọi người đều phải chú ý.
Biết được vị này chính là Lạc tam tiểu thư, trăm họ đều sôi trào hừng hực.
"Là Lạc tam tiểu thư thì tốt rồi, với Phủ Thái Úy, lấy ba ngàn lượng không phải dễ dàng sao? Nhưng đối với dân chúng chúng ta mà nói, bồi thường phòng ba ngàn lượng, đó là muốn chúng ta táng gia bại sản!" Người đàn ông trung niên mập mạp một mặt nói, một mặt nhỏ ra vài giọt nước mắt.
Ánh mắt Lạc Vân Hi cực kỳ lạnh, nàng đang muốn nói, một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Chuyện gì xảy ra ở nơi này vậy? "
Chỉ thấy hai bóng người sóng vai đi tới.
Nói chuyện, lại là Cửu Sát, mà bên cạnh hắn, là một thanh niên, mặc trang phục ám vệ giống Cửu Sát.
Cửu Sát vừa tiến đến, ánh mắt đã bị bức tường sụp đổ thấp hấp dẫn, người đàn ông trung niên mập mạp nhìn thấy ám vệ bên người hắn, mặt ủ rũ mà chạy đến nói: "Cửu gia, Vũ gia, ngài đến rất đúng lúc, xe ngựa của Lạc tam tiểu thư đụng hỏng tường và cây nhà chúng ta, ta đang thương lượng chuyện bồi thường với nàng, chuyện này không phải người nhà chúng ta làm ra đâu!"
Ám vệ lạnh lùng mặc đồ đen kia chính là một trong tứ đại ám vệ của Quân Lan Phong, Phi Vũ, nổi danh cùng Cửu Sát, Huyết Ưng, Vô Tràng, hắn vừa nghe lời này, bắp thịt trên mặt lập tức giật mấy cái.
Cửu Sát quay đều về một bên, nhìn thấy Lạc Vân Hi, không nhịn được vươn ra ngón tay cái: "Tam tiểu thư, xe ngựa của ngươi đâu? Sao lại lợi hại như vậy? Còn làm tường nhà người ta đổ cả! Thuộc hạ bội phục!"
Có lẽ là hắn nói khá nhỏ, nhưng nhĩ lực của người đàn ông trung niên mập mạp rất sắc bén, mày hắn nhíu lại, vị này là Cửu Sát ám vệ hàng đầu của Trung Sơn Vương, danh tiếng lẫy lừng trong kinh thành, hắn và Vũ gia cũng thường xuyên qua lại, từng thấy thấy người này ứng phó với vài tên quan lớn, nhưng lại chưa bao giờ nghe hắn tự xưng là "thuộc hạ"!
Một loại cảm giác quái dị không nói ra được hiện lên trong lòng, đây là sự mẫn cảm riêng của một thương nhân.
Lạc Vân Hi được hắn một câu, bật cười nói: "Cửu Sát, ngươi chỉ nhớ tới cái xe ngựa này, lại không suy nghĩ một chút, nếu như không phải ta phải kịp thời trốn đi, hôm nay ngươi sẽ thấy hai bộ thi thể của ta và Xuân Liễu đó."
Nàng vừa nói như thế, không chỉ Cửu Sát biến sắc, sắc mặt Phi Vũ cũng thay đổi, lên tiếng hỏi: "Tam tiểu thư không sao chứ?"
Hắn sinh ra đã lạnh lùng, nhưng tiếng nói cực kỳ non nớt, rất êm tai.
Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu nói: "Cũng may là mạng lớn."
"Vũ gia, ngươi biết Lạc tam tiểu thư sao? Vậy càng tốt, việc bồi thường này... " Người đàn ông trung niên mập mạp còn muốn nói điều gì, Cửu Sát đã nghiêm nghị cắt ngang lời hắn: "Bồi thường sao? Bồi thường tên khốn nhà ngươi ư!"
Người đàn ông trung niên mập mạp bị hắn nói một câu, lập tức co đầu lại.
Cửu Sát hừ nói: "Cũng không nhìn một chút là ai, mà dám đòi bồi thường!"
Trên cây, truyền đến một tiếng cười khẽ.
Lạc Vân Hi ngẩng đầu, liền thấy Vô Tràng rơi xuống đất, hắn có gương mặt đường nét nhu hòa, thoạt nhìn rất hiền lành, đại khái là Quân Lan Phong phái hắn đến tìm Lạc Vân Hi vì chuyện khác.
"Vô Tràng, màn kịch hay như vậy, ngươi nhìn lâu chưa?" Phi Vũ hỏi.
Vô Tràng cười nói: "Gia nói, không tới tình huống vạn bất đắc dĩ, ta không thể xuất thủ, ta cũng tưởng rằng, đợi sự tình tiến triển thêm một chút, ta sẽ đi ra nói, phòng ốc này, vốn là của gia chúng ta."
Lạc Vân Hi ngẩn ra, hỏi: "Đây là nhà đất của Quân Lan Phong sao?"
Cửu Sát, Phi Vũ và Vô Tràng đồng thời gật đầu.
Phi Vũ nói: "Phòng ốc không dùng đến ở Dạ Đô đều là do ta phụ trách, hôm nay vốn định đi xem xét xung quanh, không nghĩ liền đụng phải chuyện này. Tam tiểu thư, hiện tại đã hết lo lắng rồi chứ?"
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười nói: "Là yên tâm thì đúng hơn, không phải nhỏ máu, mất ba ngàn lượng, cho vị lão gia giết người quen tay này."
Người đàn ông trung niên mập mạp gãi gãi da đầu, dáng cười của hắn trải qua sóng gió nên cso vẻ nồng đậm: "Vũ gia, có ngài nói vậy thì ta yên tâm rồi, sớm biết Tam tiểu thư và các ngươi có quen biết, ta sao dám thu bạc của nàng, chính mình tốn chút tiền sửa là được!"
Phi Vũ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi ngược lại có chút thức thời, chẳng qua là Tam tiểu thư không phải quen biết chúng ta, ngươi dám muốn thu bạc của nàng, ngày mai Vương gia liền để số nợ dời lên đầu ngươi!"
Người đàn ông trung niên mập mạp kinh ngạc đến mặt biến sắc, từ trước đến giờ Phi Vũ nói chuyện nghiêm túc, nói vậy thì không chỉ là nói giỡn thôi.
Hắn không khỏi có chút hoảng sợ mà liếc nhìn Lạc Vân Hi, tim nhảy nhanh thêm mấy lần, sao lại như vậy? Lạc Tam tiểu thư và Trung Sơn Vương có quan hệ rất thân thiết sao?
Hắn nhất thời khẩn trương quên hết những lời vừa nói sau gáy. Nhớ tới Lạc Vân Hi và Quân Lan Phong có quan hệ phức tạp, thần sắc hắn có chút không tự nhiên, nàng thấy không ít người vây quanh nhìn, liền nói: "Cảm ơn các ngươi, hôm nào mời các ngươi ăn cơm, khi quay lại hãy thay ta nói tiếng tạ ơn với Trung Sơn Vương, chúng ta đi trước."
Nàng mang theo Xuân Liễu bước nhanh ra khỏi khu nhà.
Vô Tràng vội vàng đuổi theo, kêu lên: "Tam tiểu thư, ngươi nói ngược rồi, phải là nói tiếng cảm ơn với chúng ta, rồi mời gia nhà chúng ta ăn cơm mới đúng!"
Lạc Vân Hi cười quay đầu lại: "Được, nên mời đều phải mời, ai cũng không trốn được!"
Cửu Sát khẽ quát một tiếng: "Vô Tràng! Không được càn rỡ!"
Vô Tràng le lưỡi, nghiêm mặt, nói: "Tam tiểu thư, vừa rồi khi xe ngựa xảy ra chuyện, vì Vô Tràng cách quá xa, không kịp ra tay, bắt đầu từ bây giờ, xin cho phép thuộc hạ đi cách ngươi gần một chút!"
Nói rồi hắn ẩn đến chỗ tối.
Lạc Vân Hi không cự tuyệt nữa, mới đầu, Vô Tràng ở gần quá, nàng mới phải xuất chiêu, ép hắn đi xa, mấy hôm nay Vô Tràng chỉ dám đi theo phía xa, qua việc này, nàng hiểu thêm, thêm một tầng bảo vệ, càng nhiều hơn một phần an toàn, ngược lại Vô Tràng là ám vệ, trong ngày thường như người tàng hình, cách gần cũng không có gì.
Nàng lần nữa nói cảm ơn Cửu Sát, mặt Cửu Sát đầy kinh hoảng: "Tam tiểu thư, ngươi đừng như vậy, ngại chết thuộc hạ, thuộc hạ chỉ muốn hỏi thử, ngài muốn đi đâu, chúng ta có xe ngựa, có thể đưa người tới đó."
Còn xe ngựa Lạc Vân Hi lại đâm vào cây, Vô Tràng sẽ tỉ mỉ bẩm báo với vương gia.
Lạc Vân Hi cũng không già mồm, ngẫm lại biệt viện ở Thành Tây cách đây còn có đoạn khá xa, liền đồng ý ngồi xe ngựa để Cửu Sát đưa tới đó.
Đến biệt viện, Lạc Vân Hi dùng chìa khoá mở cửa, rồi cùng Xuân Liễu thu thập một chút.
Xe ngựa của Cửu Sát dừng ở trước cửa, bàn giao với Vô Tràng vài tiếng, liền tự động rời đi.
Trong sân, vì Cửu Sát rời đi mà Xuân Liễu có chút hốt hoảng lá gan lại càng ngày càng nhỏ, như tên trộm hết nhìn đông tới nhìn tây một lát, mới thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, là ai xuống tay với chúng ta vậy?"
Nàng ấy không ngu ngốc, đương nhiên là nhìn ra là phu xe cố ý.
Nhắc tới việc này, Lạc Vân Hi đã tức giận đầy bụng, bị một người đùa bỡn, đến bây giờ còn không biết do ai làm, có thể không buồn bực sao?
Xuân Liễu thật cẩn thận đề nghị: "Ta thấy, nên gọi Vô Tràng đại ca vào viện hỗ trợ được không? Hắn không ở đây, ta có chút lắng!"
Lạc Vân Hi bật cười: "Tối hôm qua còn kêu gào ầm ĩ, hiện tại liền gọi Vô Tràng đại ca rồi sao?"
Xuân Liễu có chút khó nói, hồi lâu mới lên tiếng: "Hắn tốt xấu gì cũng là nam nhân! Ta cũng không sợ cái gì, chỉ lo lắng cho tiểu thư thôi."
"Ta không sao!" Lạc Vân Hi vỗ bờ vai của nàng ấy: "Không chỉ ta không sao, ngươi cũng sẽ không có chuyện gì."
Lúc này, tiếng cười hùng hồn của Vô Tràng từ đầu tường truyền đến: "Tiểu muội Xuân Liễu, Vô Tràng đại ca ngươi ở chỗ này! Yên tâm đi, không ai dám đến hại các ngươi đâu!"
Nghe được tiếng cười của Vô Tràng, lo lắng trong lòng Xuân Liễu lập tức được thu hồi lại.
Vô Tràng từ đầu tường nhảy xuống, cách cửa sổ hỏi: "Tam tiểu thư, lúc xe ngựa xảy ra chuyện, ta chỉ lo đuổi theo các ngươi, lại để cho phu xe kia chạy mất, việc này ta sẽ lập tức báo cho Vương gia, mau chóng tìm người kia, tra ra hung thủ!"
Người ta khi gặp phải nguy hiểm, trong chớp mắt sẽ nghĩ đến cứu mạng người, mà không phải là bắt người, cho nên hành động của Vô Tràng, Lạc Vân Hi hoàn toàn có thể hiểu được.
Nụ cười trên môi Lạc Vân Hi lập tức trở lên lạnh lẽo: "Phu xe chết tiệt, dù cho hắn chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng đào được hắn ra! Vô Tràng, ngươi đi tìm cho ta mấy tờ giấy Tuyên Thành đến đây!"
Trong lòng Vô Tràng hơi động, định nói rồi lại thôi, đáp một tiếng, lắc mình rời khỏi viện.
Chẳng mấy chốc, trong sân vang lên tiếng bước chân dồn dập, Xuân Liễu đang lau cửa sổ cười nói: "Vô Tràng trở lại rồi."
Lạc Vân Hi lắc đầu, ngón trỏ để ở trước môi làm động tác "xuỵt ".
Thần sắc Xuân Liễu lập tức thay đổi, cơ thể hơi run rẩy: "Không, không phải Vô Tràng, lẽ nào, là, là thích khách sao?" Lòng nàng ấy lập tức rối loạn.
"Là Trung Sơn Vương." Lạc Vân Hi thấy nàng ấy không thể bị doạ nữa, vội vàng nói ra.
Lúc này Xuân Liễu mới thở phào một hơi.
"Hi nhi!"
Giọng Quân Lan Phong từ xa kêu lên, đến khi đến trước cửa chủ phòng.
"Hi nhi, ngươi không sao chứ? Có bị thương không?" Cả người Quân Lan Phong đầy mồ hôi, thân hình to lớn, bước chân như bay, nhanh chân nhảy vào phòng, nắm vai Lạc Vân Hi, cúi người xuống, bóp mấy cái ở những chỗ then chốt trên người nàn, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị mang đầy lo lắng.
"Không có chuyện gì." Lạc Vân Hi cười cử động tay chân: "Ta và Xuân Liễu đều không bị thương."
"Vậy thì tốt." Quân Lan Phong cúi đầu, trong đôi mắt sâu thẳm bao phủ một tầng hoảng sợ: "Sao lại xảy ra chuyện như thế? Làm ta sợ muốn chết, có bị ngã đau hay không?"
Hắn nói, bàn tay lớn từ lưng Lạc Vân Hi sờ xuống dưới, lúc rơi xuống eo nhỏ, cúi xuống, không tiếp tục sờ xuống nữa, mà là ôm Lạc Vân Hi vào trong lòng.
Nam nhân không nói một lời, ôm chặt nàng, như muốn ép nàng vào trong xương máu, thân thể cao lớn không ngừng run rẩy, không khống chế được run.
Hắn khó mà tưởng tượng, nếu như mất đi nàng sẽ như thế nào... Chỉ là nghĩ lại, trong đầu cũng đã như long trời lở đất.
Lạc Vân Hi bị hắn ôm cực nhanh, thậm chí có thể thông qua lớp áo thật dầy, cảm nhận được xương ngực hắn bất ngờ nổi lên, trong lòng, nhất thời không biết có vị gì.
Loại này cảm giác được người khác quan tâm thực sự rất tốt, giống như là trong lòng tối tăm lại được người kia chú ý vậy, như vậy mới không sinh ra cảm xúc không an toàn.
Ôm Lạc Vân Hi đã lâu, lòng Quân Lan Phong mới dần dần bình tĩnh lại, có lẽ là xác định Lạc Vân Hi thật sự không có chuyện gì, hắn thở dài một hơi bên tai Lạc Vân Hi, lẩm bẩm nói: "Sau này, để Vô Tràng bảo hộ ở bên cạnh ngươi, không đi xa, được không?"
Lạc Vân Hi chưa kịp trả lời, hắn đã tự nói: "Không được cũng phải được."
Lạc Vân Hi hơi nhếch môi, nghe thấy tiếng nói của Vô Tràng và Xuân Liễu vang lên trong viện.
Nàng ngẩn ra, Xuân Liễu đi ra ngoài rồi, lá gan của nàng ấy nhỏ như vậy, lại vì để tránh nghi ngờ mà lặng lẽ đi ra ngoài, không khỏi cảm thấy buồn cười, đẩy Quân Lan Phong, ra hiệu với hắn.
Mười ngón Quân Lan Phong đan xen, để sau lưng nàng, ôm nữ tử dáng người lả lướt vào trong ngực, hắn thật thỏa mãn, không muốn buông ra, hắn trầm giọng kêu lên: "Vô Tràng, ngươi vào đây."
Vô Tràng không muốn quấy rầy hai người, nghe được chủ tử gọi, đành phải nhắm mắt, cầm giấy bút vào phòng.
Lạc Vân Hi sửa lại mái tóc dài một chút, đứng ở bên cạnh bàn vừa lau sạch, gọi Vô Tràng mang giấy bút tới, để giấy cắt tuyên thành trắng xóa trên mặt bàn, liếc nhìn mắt Vô Tràng cầm nghiên mực bút lông ra.
Nàng cũng không muốn hắn lấy mấy cái này, có lẽ là Vô Tràng nghĩ là nàng lấy giấy để viết, liền mang mấy thứ khác từ thư phòng tới.
"Tam tiểu thư, ngươi vẽ phu xe sao?" Vô Tràng thấy nàng mãi không mài mực, nghi ngờ mà hỏi.
"Ngươi tìm hắn thế nào?" Lạc Vân Hi giương mắt hỏi ngược lại.
Quân Lan Phong cười nhạt nói: "Bản lãnh khác của Vô Tràng ta không nói, nhưng bản lĩnh nhìn người không quên không thể không khen ngợi, còn có thể vẽ ngũ quan của hắn đi ra. Hi nhi, ngươi cũng sẽ vẽ sao?"
Câu cuối cùng, giống như là nghi vấn của hắn, nhưng lúc dứt lời lại là giọng khẳng định.
Hi nhi, dường như không cái gì là không làm được. Chỉ là hắn không biết, không có chuyện nàng không làm được hay không.
Vả lại vẽ ra ngũ quan một người, không chỉ Vô Tràng biết, ám vệ chịu huấn luyện đặc thù như bọn hắn, cơ bản đều biết, ngay cả hắn, cũng có thể dễ dàng phác hoạ ra ngũ quan một người, cho nên, Lạc Vân Hi sẽ vẽ, dường như cũng không có gì đáng ngạc nhiên như vậy.
Lạc Vân Hi trầm tư một lát, bỏ nghiên mực ra, đưa bút lông cho Vô Tràng: "Ngươi đến vẽ đi."
Vô Tràng có chút thụ sủng nhược kinh (được chiều mà sợ): "Không, tam tiểu thư, ngài hẳn vẽ tốt hơn là so với thuộc hạ, lạ không cần bút lông sao?"
"Không, ta không cần bút lông." Lạc Vân Hi áy náy cười.
"A, vậy ngươi lấy cái gì vẽ?" Vô Tràng buồn bực hỏi, Quân Lan Phong cũng không hiểu.
"Ta dùng bút chì." Bút chì ở đây có chút khác, thành phần than cao hơn nhiều so với bút chì ở hiện đại, cho nên đường nét vẽ ra so với bút chì có đen hơn một chút.
Độ chân thực khi phác hoạ là khá cao, đương nhiên, so với cái này, là nàng thích vẽ tranh theo lối tinh vi, dùng bút lông màu sắc ướt đẫm, tranh vẽ vẽ ra sẽ đẹp hơn, không chân thực mấy, chỉ có điều trình tự làm việc này tương đối phiền phức, nhanh nhất vẫn là phác hoạ.
Quân Lan Phong hành động thần tốc, sau khi Lạc Vân Hi nói xong, lập tức tới hậu viện, không biết ở lấy đâu ra mấy cây than tới, hỏi: "Bút chì, chính là cái này sao?"
Tại này thời đại, có thương nhân dùng than làm bút, làm một chút dấu hiệu.
"Ừm." Lạc Vân Hi cười tiếp nhận, từ trong lòng móc ra cây chủy thủ Quân Lan Phong đưa cho nàng, trên mặt nở nụ cười gần như lấy lòng: "Cái này, có thể dùng để gọt than không?"
Quân Lan Phong đương nhiên không nói gì, đây chính là chủy thủ chém sắt như chém bùn rất quý, vậy mà lại dùng để gọt than!
Nhưng đối mặt với nụ cười có ý lấy lòng khoe tài của Lạc Vân Hi, lòng hắn lập tức mềm thành một vũng nước, khẽ nói: "Đã cho ngươi, ngươi muốn dùng như thế nào thì dùng thế đó, không cần hỏi ta. Có muốn ta giúp ngươi gọt hay không?"
Lạc Vân Hi mỉm cười lắc đầu, rất nhanh đã gọt ra ba cây bút than, lấy một nhánh, trải tờ giấy thật tốt, suy nghĩ một lát, nhanh chóng vẽ lên trang giấy.
/231
|