Edior: thu thảo
Đầu tiên Lạc Vân Hi là nhớ lại bộ mặt tên phu xe kia một chút, cầm lấy bút chì, phác họa đại khái mấy điểm, lại tô ra kết cấu, nhanh chóng tạo ra đường nét đầy đặn trên mặt hắn, kí hoạ không cần mất thời gian chú ý để, thế nhưng bức tranh vẽ ra rất sinh động.
Vô Tràng đã vẽ xong, trên giấy, ngòi bút uốn lượn tạo thành mặt người có sáu phần tương tự phu xe, Quân Lan Phong nhận lấy, liếc nhìn, liếc về phía Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi cúi đầu, thật sự là đang vẽ, không chú ý chút nào tới động tĩnh bên này, khóe miệng hắn gợi lên ý cười nhu hòa, ra hiệu cho Vô Tràng không cần lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi.
Qua một lúc, Lạc Vân Hi mới ngẩng đầu lên, thở phào nhẹ nhõ, kêu lên: "Được rồi!"
Quân Lan Phong nhanh chân bước tới, Lạc Vân Hi cầm bức kí hoạ trong tay đưa cho hắn: "Chính là hắn."
Trên giấy Tuyên Thành vẽ hình ảnh một người, vận dụng ánh sáng vô cùng tốt, từ ngũ quan đến đầu tóc đều cực kỳ chân thực, sống động tự nhiên, không giống Vô Tràng vẽ bút lông, chỉ vẽ được mấy chỗ đặc thù, về chi tiết, vốn không biểu hiện tốt như bức họa này.
Hai người xưa nay chưa từng xem tác phẩm hội họa tương tự như thế, cũng chưa hề biết, khi vẽ, còn có thể hoàn toàn "ấn" một người trên giấy, khiếp sợ tại chỗ.
Vô Tràng gắt gao nắm chặt tờ giấy, không thể tin được mà kêu lên: "Đây là vẽ bút chì sao? Quá giống, không thể nào!"
"Không có cái gì là không thể." Lạc Vân Hi cười, nói với Quân Lan Phong: "Ngươi theo hai bức tranh vẽ chân dung này, tìm ra hắn cho ta, ta sẽ vô cùng cảm kích!"
Tên phu xe này, thật là to gan!
Quân Lan Phong gật đầu, nàng không nói, đây cũng là chuyện hắn cần làm.
Vô Tràng vẫn cứ thất thần nhìn bức phác hoạ kia, hắn chưa từng nghĩ, họa sĩ dùng bút chì vẽ lại chân thật tới như vậy!
Lạc Vân Hi nghĩ thầm, phác hoạ đến từ phương tây, đương nhiên họ chưa từng thấy.
"Lạc tiểu thư, ta muốn bái ngươi làm thầy!" Vô Tràng bỗng nhiên gập đầu gối, khi nói ra lời này, đã muốn quỳ xuống. Nhưng Quân Lan Phong phản ứng nhanh nhẹn kéo hắn một cái, trầm giọng nói: "Chuyện bái sư, sau này hãy nói, trước tiên xử lý việc này tốt đi!"
Vô Tràng đành phải bĩu môi.
Có chân dung, chuyện Quân Lan Phong làm sẽ dễ hơn nhiều, vẻn vẹn nửa canh giờ, mấy ám vệ đã bắt phu xe đưa đến biệt viện.
"Quỳ xuống!" Ám vệ bẻ ngược hai tay phu xe, gối phải vừa gập, đã đánh vào khuỷu chân hắn, phu xe rất đau đớn, "rầm" một tiếng quỳ xuống.
"Ai sai ngươi hạ thủ với ta?" Lạc Vân Hi yên lặng đứng từ trên nhìn xuống, sắc mặt rất nghiêm khắc.
Trán phu xe đầy mồ hôi lạnh rơi xuống, giả bộ trấn định: "Tam tiểu thư nói cái gì đó? Chuyện xe ngựa vừa rồi, ta té ngã đau chân, muốn đi cứu tiểu thư cũng không được!"
Lạc Vân Hi cười lạnh một tiếng: "Không nói sao?" Nàng quay đầu cao giọng nói: "Không biết Thiên Dạ xử phạt phạm nhân không thành thật khai khẩu cung bằng những loại cực hình nào?"
Quân Lan Phong từ trên bậc chậm rãi bước xuống, môi mỏng hơi mở, nhỏ giọng: "Dùng tám cây châm bạc may miệng hắn lại, xem hắn có thể chống đỡ mấy ngày!"
"Phương pháp này có vẻ được đó." Trong con ngươi Lạc Vân Hi lộ ra vẻ hiếu kỳ, ánh mắt không khỏi nhìn về hướng miệng phu xe.
Lúc Phu xe nhìn thấy Quân Lan Phong, vô cùng khiếp sợ.
"Trung Sơn Vương... " Hắn muốn kêu lên, lại giống như lẩm bẩm, chỉ có bản thân nghe thấy, có lẽ do quá sợ hãi, quá mức kinh ngạc.
Trung Sơn Vương là nhân vật như thần trong lòng trăm họ, thiếu niên anh hùng, phong vương mà vẫn giữ binh quyền, vào sinh ra tử trên chiến trường, bảo vệ Quốc thổ Thiên Dạ bình an, mỗi làn hắn xuất chinh trở lại, hắn ( phu xe) cũng sẽ ra đường, để có thể nhìn phong thái của nam nhân này!
Hôm nay, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt, hắn vừa kích động vừa sợ, nhất thời tâm trạng ngổn ngang.
Lạc Vân Hi thấy hắn không nói lời nào, nghiêng bả vai, che ở trước mặt phu xe, chặn đứng ánh mắt hắn nhìn Quân Lan Phong.
"Ta thấy, ngươi không thể chờ đợi được nữa à muốn nếm thử mùi vị cực hình này rồi, phải không?" Lạc Vân Hi không tim không phổi cười nói, một nhẹ nhàng nhặt ra mười mấy ngân châm từ trong túi tiền.
Nhìn thấy ngân châm trong tay nàng, không giống làm bộ chút nào, lúc này phu xe mới có chút hoảng sợ: "Tam tiểu thư, ta thực sự nói thật. Ta chỉ là phu xe kéo xe ở đầu đường, là một người nghèo, không thù không oán với tiểu thư, không có lý do để hại tiểu thư!"
Sắc mặt Lạc Vân Hi cũng không vì lời hắn nói mà chút dao động nào, chậm rãi đi về phía hắn, nói từng chữ: "Nhận tiền tài của người khác, giúp người ta diệt trừ tai họa, chuyện như vậy còn thiếu sao? Chẳng qua không có chuyện gì, ta sẽ để ngươi nói ra lời nói thật sự."
Phu xe trơ mắt nhìn cây kim sáng loáng tới gần trước mắt mình, thân thể không nhịn được run rẩy, muốn liều mạng vùng vẫy, để thoát khỏi nguy hiểm trước mắt, vừa vặn hai ám vệ phía sau, lại có cánh tay cứng như sắt, gắt gao đè mạnh hắn lại, không thể động đậy chút nào.
"Tam tiểu thư, ngươi dám à!" Tiếng nói của hắn run đến sắp không nghe rõ.
"Dám, tại sao không dám chứ?" Lạc Vân Hi khẽ cười: "Trong đại gia tộc, người chết dưới ngân châm không biết là bao nhiêu, thêm một người như ngươi cũng không nhiều, thiếu một người như ngươi cũng không ít."
Nàng cầm ngân châm lên, khoa tay trên khuôn mặt phu xe, sắc mặt nghiêm túc thật sự.
"Ngươi dám dùng tư hình để bức cung!" Phu xe run giọng chỉ trích.
"Dùng tư hình để bức cung sao? Được, coi như là dùng tư hình để bức cung đi!" Lạc Vân Hi thản nhiên quay đầu lại: "Trung Sơn Vương, chúng ta vẫn nên đưa hắn đến Tông nhân phủ đi!"
Quân Lan Phong hết sức phối hợp với nàng, âm u nói: "Như vậy cũng tốt, Tông nhân phủ có mười tám loại cực hình, mọi thứ không ác giống với dùng ngân châm khâu môi, nhưng cả buổi tối, đều có thể nghe được tiếng phạm nhân kêu thảm thiết trong đại lao."
Lòng phu xe như bị nước lạnh giội xuống, kêu lên: "Trung Sơn Vương, sao ngài có thể như vậy!"
Quân Lan Phong chậm rãi đi tới, âm thanh mỗi bước chân, cũng nặng như đạp nát hết vàng dưới chân, thẳng đến trước người hắn, đưa tay nâng cằm hắn lên, lạnh lùng nói: "Sao bổn vương không thể làm thế này? Ngươi cũng làm chuyện vô cùng sai lầm ngươi biết không? Bổn vương hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi!"
Phu xe bị khí thế lạnh lùng nghiêm nghị trên người hắn làm sợ rồi, mơ hồ không rõ nói: "Nhưng ngươi...ngươi từ trước đến giờ đều yêu quý dân chúng... "
Quân Lan Phong cười dài một tiếng, thần sắc ác liệt đáng sợ, sức lực trên tay gia tăng: "Dân chúng sao? Ngươi cũng được coi là dân chúng sao? Ỷ vào thuật cưỡi ngựa cao, đã muốn lấy tính mạng tiểu thư vô tội trong khuê phòng, ngươi là kẻ bại hoại của Thiên Dạ!"
Tay phải của hắn có chút ác độc, thật sự muốn bẻ cằm phu xe nứt ra, thế là "răng rắc" một tiếng, nước mắt phu xe chảy ào ào xuống, trong cổ họng là tiếng rên rỉ thống khổ, nhưng không nói ra được đầy đủ.
Lạc Vân Hi cũng bị vẻ điên cuồng gào thét của Quân Lan Phong làm cho vô cùng sợ hãi, giờ khắc này mới tiến lên một bước, mở tay hắn ra: "Buông ra!"
Quân Lan Phong nghe được giọng của nàng, mưa to gió lớn từ chỗ sâu nhất trong mắt mới thu lại, tay phải nghe lời mà buông lỏng sức lực ra, tay trái lấy khăn ra, dùng sức lau lòng bàn tay phải, sau đó ném lên mặt đất, cũng không thèm nhìn một lần nào nữa.
Lạc Vân Hi nheo con ngươi lại, ở trên cao nhìn xuống phu xe với gương mặt bi bóp méo, trong mắt xẹt qua ý lạnh, tay phải vươn ra, bóp lấy cằm của hắn, "Răng rắc răng rắc" vài tiếng, khối xương cốt đã được nối lại.
"Nói đi, là ai?"
Giognj nói lạnh lùng của nàng, truyền tới tai phu xe, giờ khắc này, nhưng giống như ma vương đang nói chuyện!
Phu xe giơ đôi mắt đẫm lệ lên, sợ hãi nhìn hai người trước mắt, cũng không dám nữa khinh thường Lạc Vân Hi.
Ngực kịch liệt thở dốc, hắn im lặng nửa ngày, chịu đựng đau nhức hỏi: "Nếu ta nói, có thể tha cho ta khoong?" Quân Lan Phong nghe vậy cười lạnh: "Ngươi không nói, lập tức chết; nếu nói, có khả năng bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội sống, tự chọn đi!"
Phu xe không do dự nữa, nói: "Ta khai, các ngươi cũng chưa chắc tin, ta chỉ biết là hạ nhân Lạc phủ, nhưng thật sự không biết là ai phái tới!"
Mày Lạc Vân Hi hơi nhếch lên: "Hạ nhân Lạc phủ, ngươi chắc chắn chứ?"
Là Lạc phủ sao? Ánh mắt Quân Lan Phong càng tối lại, hỏi: "Hình dạng thế nào? Mặc trang phục ra sao?"
Phu xe nhất nhất đáp: "Ta khẳng định, hắn chỉ nói, Tam tiểu thư thường gọi xe ngựa tại đầu hẻm, muốn ta đi đón... Chỉ cần hoàn thành việc này, liền cho ta một ngàn lượng bạc, để tiểu dân rời khỏi kinh thành lánh nạn, tiểu dân tham tài, cũng có tụ tin về thuật cưỡi ngựa của bản thân, nên đã đồng ý với hắn, nhưng không yên lòng, lặng lẽ theo dõi hắn, phát hiện mấy lần hắn đều đi từ cửa sau vào Lạc phủ."
"Nhìn hắn, khoảng bốn mươi tuổi, dáng người vừa phải, mặt bj che, không thấy rõ tướng mạo, đúng rồi, chân đi đường có chút vòng kiềng."
Lạc Vân Hi hơi nhướng mày, thốt lên: "Lý Tài!"
Lý Tài, là nhị tổng quản của Lạc phủ, lúc trước tới Dương Thành đón nàng trở lại, dọc đường cũng chẳng cho nàng được bao nhiêu sắc mặt tốt, gặp người khác làm khó dễ, hắn cũng chỉ ở xa xem trò vui.
Như vậy xem r, hắn là người của đại.
Tuy bên người Lạc Phi Dĩnh có ám vệ, nhưng nàng ta cũng chẳng phải chủ tử chân chính của ám vệ, tất cả ám vệ chỉ nghe lời Lạc Kính Văn, loại chuyện này, nàng ta là tuyệt không dám sai ám vệ làm, Lý Tài là người nhà mẹ đẻ đại phu mang tới, trung thành tuyệt đối với đại phòng, hoàn toàn tin được.
"Lý Tài, bổn vương biết, là nô tài Vinh gia mang tới." Trí nhớ Quân Lan Phong vô cùng tốt.
Phu xe thấy thế, vẻ mặt đưa đám nói: "Trung Sơn Vương, Tam tiểu thư, nên khai ta đều khai rồi, van xin các ngươi hạ thủ lưu tình, buông tha cho tiện dân! Trên tiện dân có cha mẹ già, dưới có con nhỏ... "
"Tiếp tay cho giặc! Ngươi cũng chẳng phải thứ tốt gì!" Quân Lan Phong cắt ngang lời hắn, nói: "Vô Tràng, xách hắn lên trên ngựa, đi tìm vật cản, thôi tìm cái tường nào đó, nhất định phải rắn chắc, nhìn xem hắn có thể sống tiếp được hay không!"
Phu xe nghe vậy, hít khí lạnh, nằm phục xuống, hét chói tai: "Trung Sơn Vương không cần! Ngươi đáp ứng tiện dân... "
"Bổn vương nói, có thể cho ngươi một cơ hội sống." Quân Lan Phong sớm đã thiếu kiên nhẫn nghe hắn nói: "Nhưng là để ngươi đi cảm nhận cảm giác đâm vào tường một chút, nếu sống sót, là mạng ngươi lớn, bản Vương sẽ không truy cứu ngươi nữa; không sống sót được, thì chớ trách bổn vương!"
Trước mắt phu xe trực tiếp tối lại, cơ hội bảo vệ tính mạng này, thật sự quá đáng sợ!
Nếu sớm biết Lạc tam tiểu thư và Trung Sơn Vương có giao hảo, bản lĩnh lại lớn như vậy, thì trong lúc người kia đến tìm hắn, dù cho 1000 lượng bạc trắng hắn cũng không cần, cũng phải bảo vệ tính mạng mình mệnh!
Lạc Vân Hi cũng không nói gì, không ngờ Quân Lan Phong sẽ nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, nàng cũng cảm thấy nó rất tốt.
Khóe miệng nở nụ cười xấu xa, nàng ngoắc ngoắc tay nói với Vô Tràng: "Nếu như hắn sống sót, hãy nói với chủ nhà, tường bị đụng đổ kia sẽ do hắn bồi thường; hắn như không cẩn thận chết, chủ nhân bức tường tìm, thì tới nhà hắn để tất cả cho vợ con hắn trả, tóm lại, tất cả chi phí khi đụng vào tường này, chúng ta là không gánh vác."
Phu xe nghe này những lời nói độc ác này, trợn ngược hai mắt, bị doạ tới bất tỉnh tại chỗ.
Lạc Vân Hi không khỏi cười khanh khách ra tiếng.
Thấy nàng cười hài lòng như vậy, lòng Quân Lan Phong như được ánh mặt trời chiếu sáng, rất thoải mái, sắc mặt cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Vô Tràng lớn tiếng đáp lời, mang phu xe đang hôn mê ra ngoài, nhưng hắn quyết định là không để phu xe này chết, chỉ bị trọng thương, nửa người tàn tật, lại thiếu nợ, cho hắn ta biết, không phải mạng ai cũng có thể dùng tiền bạc để mua!
Không nói phu xe này làm sao lại gặp phải xử phạt thống khổ hơn chết này, lại nói sau khi Quân Lan Phong rời khỏi biệt viện Thành Tây, khuôn mặt lạnh lẽo, đi thẳng về Trung Sơn vương phủ.
Ngôi nhà to lớn với cánh của đen đóng thật chặt, vắng lặng như trước.
Nhớ năm đó, Quân phủ cũng không tiêu điều thế này, Quân Lan Phong xuống xe ngựa, nhìn cửa phủ thật cao, mi tâm không tự chủ nhíu lại.
Nếu như không phải bởi vì người đó, sao lại như vậy chứ? Nghĩ tới đây người, hắn đau lòng lại oán hận, vểnh môi mỏng, thần sắc phức tạp.
Cửu Sát lệnh cho phu xe gõ cửa hông, trước tiên đánh xe ngựa vào, mình thì đứng sau lưng Quân Lan Phong cách đó không xa, không nói một lời.
"Cửu Sát." Quân Lan Phong cũng không quay đầu lại, khẽ gọi một tiếng.
"Gia, có chuyện gì sao?" Trong nháy mắt Cửu Sát đã đi tới bên người hắn.
"Ngày mai, bắt Lạc Phi Dĩnh tới." Quân Lan Phong trầm giọng nói.
Cửu Sát kinh ngạc, lập tức hiểu sao lại như vậy, hôm nay Lạc tam tiểu thư xảy ra chuyện này, hơn nửa là liên quan tới Lạc Phi Dĩnh, hắn liền đáp: "Vâng!"
"Bên cạnh Lạc Phi Dĩnh có ám vệ chứ?" Quân Lan Phong hỏi.
"Có, lực lượng ám vệ của Lạc phủ lớn mạnh hơn rất nhiều so với trước đây, nhất là Lạc Phi Dĩnh, Lạc Kính Văn sắp đặt cho nàng ta nhiều hơn." Cửu Sát bẩm báo.
"Nàng ta muốn gả cho Đoan Mộc Triết, còn có giá trị lợi dụng, lạc gia tất nhiên sẽ quý nàng ta, chẳng qua, bằng bản lĩnh của Huyết Lang, bắt nàng ta đến không khó chứ?" Quân Lan Phong lạnh nhạt hỏi.
"Người yên tâm, sẽ không thất thủ." Mặt Cửu Sát đầy tự tin.
"Được." Quân Lan Phong khẽ nhếch cằm trơn bóng, mày sắc như kiếm mắt sáng như sao, lóe lên sự chế giễu lạnh lùng: "Thiên Dạ đệ nhất mỹ nhân sao?"
Cửu Sát cúi đầu, thanh danh Lạc Phi Dĩnh thực sự đủ vang, tiếc thay, chỉ là bình hoa mà thôi, trong mắt đa số người, nhắc tới bốn chữ "Thiên Dạ đệ nhất", đều sẽ nhớ đến Đỗ Tình Yên.
Chẳng qua là hiện tại, trong đầu hắn, chỉ có hình ảnh Lạc Vân Hi.
Gần đây trong Huyết Lang truyền gay gắt, vị Lạc tam tiểu thư này, không nói tướng mạo ra sao, nhưng rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, còn chưa trưởng hẳn, cũng đã khiến lòng chủ tử mê muội thất điên bát đảo.
Có thể để người tính khí trầm định như gia động tâm, hắn đầu tiên đã đánh giá cao Lạc Vân Hi, thêm vào đủ loại biểu hiện xuất sắc của Lạc Vân Hi, trong lòng hắn, tất nhiên là Đỗ Tình Yên không thể so với nàng.
Lạc Vân Hi về Vân Các, tắm nước nóng do bọn người Xuân Liễu đổ, gột rửa cả người đầy mùi mồ hôi, lại mệt mỏi cả ngày, sau khi tắm sạch liền đi ngủ trưa.
Sau giờ ngọ, ngự y Lạc Kính Văn mời cũng đến, hắn tới trước Tuyết Các xem qua cho Lạc Phi Dĩnh, mới đến Vân Các, bắt mạch cho Lạc Vân Hi.
"Tiểu thư, là thái y Trần Quang trong cung, rất nổi danh đó." Xuân liễu đứng ở trước giường, nhẹ giọng nói tin tức mình vừa nghe được.
Lạc Vân Hi nằm trên chăn gấm, tóc đen buông lỏng, tóc dài như thác nước rơi vãi như buông, làm nổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng tinh xảo linh lung, nàng nửa dựa vào trên gối dựa, chân mày cau lại, mắt rất ủ rũ, hỏi: "Sẽ không sao chứ?"
Có thể là nguyên nhân trưa tắm xong lại ngủ, gương mặt trắng tuyết của nữ tử như ánh sáng rục lửa, trong trắng có chút hồng hồng, trong veo khiến người khác muốn cắn một hơi, Xuân Liễu dù đã quen thuộc với nàng lâu như vậy, vẫn là nhịn không được hâm mộ nói: "Tiểu thư, đẹp quá... "
Lạc Vân Hi bật cười: "Ta là hỏi ngươi, giả trang có giống hay không?" Xuân Liễu gật đầu, đàng hoàng nói: "Nô tỳ thấy, trông như toả nhiệt, không giống như tức tử tán."
"Vậy thì không có chuyện gì." Vừa dứt lời không bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng Tiểu Ngôn: "Tiểu thư, thái y đến!"
Xuân Liễu vén rèm, mặc cho ánh sáng mặt trời rải vào thảm nhung chủ phòng hồng, cái thảm này là Quân Lan Phong đưa tới, chỉ sợ dạ dày nàng chịu ảnh hưởng của qua mùa đông lạnh lẽo, để nó trong phòng, hơi ẩm rõ ràng nhiều hơn rất nhiều.
Trần thái y hơn ba mươi tuổi, mặc áo ngự y áo dài, nhưng cũng có thể thấy dáng người kiên cường, tướng mạo trắng nõn, trên cằm mọc ra chòm râu mượt mà.
Hắn đứng ở cửa phòng hỏi một tiếng, rồi vác lấy hòm thuốc vào.
Xuân Liễu tuân theo quy củ, đã đứng ở cửa phòng canh chừng.
Sau khi Trần thái y đi vào, vòng qua bình phong, đến trước giường, đợi đến lúc nhìn thấy nữ tử trên giường lơ đãng lộ ra trạng thái yêu kiều, có chút trố mắt.
"Trần thái y, ngươi tới xem thử cho ta, có phải là ta trúng tức tử tán không. " Lạc Vân Hi vô lực nói chuyện lộ, cổ tay phải ra.
Giọng nói của nàng cực kỳ yếu đuối, vẻ quyến rũ trời sinh, Trần thái y có chút không biết làm sao, hòm thuốc rơi xuống đất, hắn nhanh chóng nhặt lên, tiến tới bắt mạch cho nàng.
"Thế nào rồi?" Lạc Vân Hi giả vờ mềm mại hỏi, giọng nói mềm mại như muốn nhỏ ra nước.
Dược liệu mà mình chế, tuy có thể mô phỏng theo biểu hiện của tức tử tán, nhưng chắc chắn cũng có chỗ khác biệt, cho nên, nàng mới hành động như vậy, chủ yếu nhất là vì thay đổi hơi thở của mình, thái độ khác thường, những trạng thái trong nhân thể cũng sẽ bất ổn, thay đổi thất thường, khiến thái y khó mà phân biệt.
Trần thái y tay khẽ run, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lộ ra ngọn lửa hừng hực khó mà áp chế, cười tà mị, giọng nói khàn đục nói: "Lạc tiểu thư, ngươi thật mê người, so với đại tiểu thư còn động lòng người hơn, ta rất thích ngươi, rất yêu mến ngươi... "
Hắn nói, rồi chính hắn đột nhiên kích động lên, tay trái đột nhiên che miệng Lạc Vân Hi, tay phải sờ loạn lên người nàng.
Đầu tiên Lạc Vân Hi là nhớ lại bộ mặt tên phu xe kia một chút, cầm lấy bút chì, phác họa đại khái mấy điểm, lại tô ra kết cấu, nhanh chóng tạo ra đường nét đầy đặn trên mặt hắn, kí hoạ không cần mất thời gian chú ý để, thế nhưng bức tranh vẽ ra rất sinh động.
Vô Tràng đã vẽ xong, trên giấy, ngòi bút uốn lượn tạo thành mặt người có sáu phần tương tự phu xe, Quân Lan Phong nhận lấy, liếc nhìn, liếc về phía Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi cúi đầu, thật sự là đang vẽ, không chú ý chút nào tới động tĩnh bên này, khóe miệng hắn gợi lên ý cười nhu hòa, ra hiệu cho Vô Tràng không cần lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi.
Qua một lúc, Lạc Vân Hi mới ngẩng đầu lên, thở phào nhẹ nhõ, kêu lên: "Được rồi!"
Quân Lan Phong nhanh chân bước tới, Lạc Vân Hi cầm bức kí hoạ trong tay đưa cho hắn: "Chính là hắn."
Trên giấy Tuyên Thành vẽ hình ảnh một người, vận dụng ánh sáng vô cùng tốt, từ ngũ quan đến đầu tóc đều cực kỳ chân thực, sống động tự nhiên, không giống Vô Tràng vẽ bút lông, chỉ vẽ được mấy chỗ đặc thù, về chi tiết, vốn không biểu hiện tốt như bức họa này.
Hai người xưa nay chưa từng xem tác phẩm hội họa tương tự như thế, cũng chưa hề biết, khi vẽ, còn có thể hoàn toàn "ấn" một người trên giấy, khiếp sợ tại chỗ.
Vô Tràng gắt gao nắm chặt tờ giấy, không thể tin được mà kêu lên: "Đây là vẽ bút chì sao? Quá giống, không thể nào!"
"Không có cái gì là không thể." Lạc Vân Hi cười, nói với Quân Lan Phong: "Ngươi theo hai bức tranh vẽ chân dung này, tìm ra hắn cho ta, ta sẽ vô cùng cảm kích!"
Tên phu xe này, thật là to gan!
Quân Lan Phong gật đầu, nàng không nói, đây cũng là chuyện hắn cần làm.
Vô Tràng vẫn cứ thất thần nhìn bức phác hoạ kia, hắn chưa từng nghĩ, họa sĩ dùng bút chì vẽ lại chân thật tới như vậy!
Lạc Vân Hi nghĩ thầm, phác hoạ đến từ phương tây, đương nhiên họ chưa từng thấy.
"Lạc tiểu thư, ta muốn bái ngươi làm thầy!" Vô Tràng bỗng nhiên gập đầu gối, khi nói ra lời này, đã muốn quỳ xuống. Nhưng Quân Lan Phong phản ứng nhanh nhẹn kéo hắn một cái, trầm giọng nói: "Chuyện bái sư, sau này hãy nói, trước tiên xử lý việc này tốt đi!"
Vô Tràng đành phải bĩu môi.
Có chân dung, chuyện Quân Lan Phong làm sẽ dễ hơn nhiều, vẻn vẹn nửa canh giờ, mấy ám vệ đã bắt phu xe đưa đến biệt viện.
"Quỳ xuống!" Ám vệ bẻ ngược hai tay phu xe, gối phải vừa gập, đã đánh vào khuỷu chân hắn, phu xe rất đau đớn, "rầm" một tiếng quỳ xuống.
"Ai sai ngươi hạ thủ với ta?" Lạc Vân Hi yên lặng đứng từ trên nhìn xuống, sắc mặt rất nghiêm khắc.
Trán phu xe đầy mồ hôi lạnh rơi xuống, giả bộ trấn định: "Tam tiểu thư nói cái gì đó? Chuyện xe ngựa vừa rồi, ta té ngã đau chân, muốn đi cứu tiểu thư cũng không được!"
Lạc Vân Hi cười lạnh một tiếng: "Không nói sao?" Nàng quay đầu cao giọng nói: "Không biết Thiên Dạ xử phạt phạm nhân không thành thật khai khẩu cung bằng những loại cực hình nào?"
Quân Lan Phong từ trên bậc chậm rãi bước xuống, môi mỏng hơi mở, nhỏ giọng: "Dùng tám cây châm bạc may miệng hắn lại, xem hắn có thể chống đỡ mấy ngày!"
"Phương pháp này có vẻ được đó." Trong con ngươi Lạc Vân Hi lộ ra vẻ hiếu kỳ, ánh mắt không khỏi nhìn về hướng miệng phu xe.
Lúc Phu xe nhìn thấy Quân Lan Phong, vô cùng khiếp sợ.
"Trung Sơn Vương... " Hắn muốn kêu lên, lại giống như lẩm bẩm, chỉ có bản thân nghe thấy, có lẽ do quá sợ hãi, quá mức kinh ngạc.
Trung Sơn Vương là nhân vật như thần trong lòng trăm họ, thiếu niên anh hùng, phong vương mà vẫn giữ binh quyền, vào sinh ra tử trên chiến trường, bảo vệ Quốc thổ Thiên Dạ bình an, mỗi làn hắn xuất chinh trở lại, hắn ( phu xe) cũng sẽ ra đường, để có thể nhìn phong thái của nam nhân này!
Hôm nay, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt, hắn vừa kích động vừa sợ, nhất thời tâm trạng ngổn ngang.
Lạc Vân Hi thấy hắn không nói lời nào, nghiêng bả vai, che ở trước mặt phu xe, chặn đứng ánh mắt hắn nhìn Quân Lan Phong.
"Ta thấy, ngươi không thể chờ đợi được nữa à muốn nếm thử mùi vị cực hình này rồi, phải không?" Lạc Vân Hi không tim không phổi cười nói, một nhẹ nhàng nhặt ra mười mấy ngân châm từ trong túi tiền.
Nhìn thấy ngân châm trong tay nàng, không giống làm bộ chút nào, lúc này phu xe mới có chút hoảng sợ: "Tam tiểu thư, ta thực sự nói thật. Ta chỉ là phu xe kéo xe ở đầu đường, là một người nghèo, không thù không oán với tiểu thư, không có lý do để hại tiểu thư!"
Sắc mặt Lạc Vân Hi cũng không vì lời hắn nói mà chút dao động nào, chậm rãi đi về phía hắn, nói từng chữ: "Nhận tiền tài của người khác, giúp người ta diệt trừ tai họa, chuyện như vậy còn thiếu sao? Chẳng qua không có chuyện gì, ta sẽ để ngươi nói ra lời nói thật sự."
Phu xe trơ mắt nhìn cây kim sáng loáng tới gần trước mắt mình, thân thể không nhịn được run rẩy, muốn liều mạng vùng vẫy, để thoát khỏi nguy hiểm trước mắt, vừa vặn hai ám vệ phía sau, lại có cánh tay cứng như sắt, gắt gao đè mạnh hắn lại, không thể động đậy chút nào.
"Tam tiểu thư, ngươi dám à!" Tiếng nói của hắn run đến sắp không nghe rõ.
"Dám, tại sao không dám chứ?" Lạc Vân Hi khẽ cười: "Trong đại gia tộc, người chết dưới ngân châm không biết là bao nhiêu, thêm một người như ngươi cũng không nhiều, thiếu một người như ngươi cũng không ít."
Nàng cầm ngân châm lên, khoa tay trên khuôn mặt phu xe, sắc mặt nghiêm túc thật sự.
"Ngươi dám dùng tư hình để bức cung!" Phu xe run giọng chỉ trích.
"Dùng tư hình để bức cung sao? Được, coi như là dùng tư hình để bức cung đi!" Lạc Vân Hi thản nhiên quay đầu lại: "Trung Sơn Vương, chúng ta vẫn nên đưa hắn đến Tông nhân phủ đi!"
Quân Lan Phong hết sức phối hợp với nàng, âm u nói: "Như vậy cũng tốt, Tông nhân phủ có mười tám loại cực hình, mọi thứ không ác giống với dùng ngân châm khâu môi, nhưng cả buổi tối, đều có thể nghe được tiếng phạm nhân kêu thảm thiết trong đại lao."
Lòng phu xe như bị nước lạnh giội xuống, kêu lên: "Trung Sơn Vương, sao ngài có thể như vậy!"
Quân Lan Phong chậm rãi đi tới, âm thanh mỗi bước chân, cũng nặng như đạp nát hết vàng dưới chân, thẳng đến trước người hắn, đưa tay nâng cằm hắn lên, lạnh lùng nói: "Sao bổn vương không thể làm thế này? Ngươi cũng làm chuyện vô cùng sai lầm ngươi biết không? Bổn vương hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi!"
Phu xe bị khí thế lạnh lùng nghiêm nghị trên người hắn làm sợ rồi, mơ hồ không rõ nói: "Nhưng ngươi...ngươi từ trước đến giờ đều yêu quý dân chúng... "
Quân Lan Phong cười dài một tiếng, thần sắc ác liệt đáng sợ, sức lực trên tay gia tăng: "Dân chúng sao? Ngươi cũng được coi là dân chúng sao? Ỷ vào thuật cưỡi ngựa cao, đã muốn lấy tính mạng tiểu thư vô tội trong khuê phòng, ngươi là kẻ bại hoại của Thiên Dạ!"
Tay phải của hắn có chút ác độc, thật sự muốn bẻ cằm phu xe nứt ra, thế là "răng rắc" một tiếng, nước mắt phu xe chảy ào ào xuống, trong cổ họng là tiếng rên rỉ thống khổ, nhưng không nói ra được đầy đủ.
Lạc Vân Hi cũng bị vẻ điên cuồng gào thét của Quân Lan Phong làm cho vô cùng sợ hãi, giờ khắc này mới tiến lên một bước, mở tay hắn ra: "Buông ra!"
Quân Lan Phong nghe được giọng của nàng, mưa to gió lớn từ chỗ sâu nhất trong mắt mới thu lại, tay phải nghe lời mà buông lỏng sức lực ra, tay trái lấy khăn ra, dùng sức lau lòng bàn tay phải, sau đó ném lên mặt đất, cũng không thèm nhìn một lần nào nữa.
Lạc Vân Hi nheo con ngươi lại, ở trên cao nhìn xuống phu xe với gương mặt bi bóp méo, trong mắt xẹt qua ý lạnh, tay phải vươn ra, bóp lấy cằm của hắn, "Răng rắc răng rắc" vài tiếng, khối xương cốt đã được nối lại.
"Nói đi, là ai?"
Giognj nói lạnh lùng của nàng, truyền tới tai phu xe, giờ khắc này, nhưng giống như ma vương đang nói chuyện!
Phu xe giơ đôi mắt đẫm lệ lên, sợ hãi nhìn hai người trước mắt, cũng không dám nữa khinh thường Lạc Vân Hi.
Ngực kịch liệt thở dốc, hắn im lặng nửa ngày, chịu đựng đau nhức hỏi: "Nếu ta nói, có thể tha cho ta khoong?" Quân Lan Phong nghe vậy cười lạnh: "Ngươi không nói, lập tức chết; nếu nói, có khả năng bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội sống, tự chọn đi!"
Phu xe không do dự nữa, nói: "Ta khai, các ngươi cũng chưa chắc tin, ta chỉ biết là hạ nhân Lạc phủ, nhưng thật sự không biết là ai phái tới!"
Mày Lạc Vân Hi hơi nhếch lên: "Hạ nhân Lạc phủ, ngươi chắc chắn chứ?"
Là Lạc phủ sao? Ánh mắt Quân Lan Phong càng tối lại, hỏi: "Hình dạng thế nào? Mặc trang phục ra sao?"
Phu xe nhất nhất đáp: "Ta khẳng định, hắn chỉ nói, Tam tiểu thư thường gọi xe ngựa tại đầu hẻm, muốn ta đi đón... Chỉ cần hoàn thành việc này, liền cho ta một ngàn lượng bạc, để tiểu dân rời khỏi kinh thành lánh nạn, tiểu dân tham tài, cũng có tụ tin về thuật cưỡi ngựa của bản thân, nên đã đồng ý với hắn, nhưng không yên lòng, lặng lẽ theo dõi hắn, phát hiện mấy lần hắn đều đi từ cửa sau vào Lạc phủ."
"Nhìn hắn, khoảng bốn mươi tuổi, dáng người vừa phải, mặt bj che, không thấy rõ tướng mạo, đúng rồi, chân đi đường có chút vòng kiềng."
Lạc Vân Hi hơi nhướng mày, thốt lên: "Lý Tài!"
Lý Tài, là nhị tổng quản của Lạc phủ, lúc trước tới Dương Thành đón nàng trở lại, dọc đường cũng chẳng cho nàng được bao nhiêu sắc mặt tốt, gặp người khác làm khó dễ, hắn cũng chỉ ở xa xem trò vui.
Như vậy xem r, hắn là người của đại.
Tuy bên người Lạc Phi Dĩnh có ám vệ, nhưng nàng ta cũng chẳng phải chủ tử chân chính của ám vệ, tất cả ám vệ chỉ nghe lời Lạc Kính Văn, loại chuyện này, nàng ta là tuyệt không dám sai ám vệ làm, Lý Tài là người nhà mẹ đẻ đại phu mang tới, trung thành tuyệt đối với đại phòng, hoàn toàn tin được.
"Lý Tài, bổn vương biết, là nô tài Vinh gia mang tới." Trí nhớ Quân Lan Phong vô cùng tốt.
Phu xe thấy thế, vẻ mặt đưa đám nói: "Trung Sơn Vương, Tam tiểu thư, nên khai ta đều khai rồi, van xin các ngươi hạ thủ lưu tình, buông tha cho tiện dân! Trên tiện dân có cha mẹ già, dưới có con nhỏ... "
"Tiếp tay cho giặc! Ngươi cũng chẳng phải thứ tốt gì!" Quân Lan Phong cắt ngang lời hắn, nói: "Vô Tràng, xách hắn lên trên ngựa, đi tìm vật cản, thôi tìm cái tường nào đó, nhất định phải rắn chắc, nhìn xem hắn có thể sống tiếp được hay không!"
Phu xe nghe vậy, hít khí lạnh, nằm phục xuống, hét chói tai: "Trung Sơn Vương không cần! Ngươi đáp ứng tiện dân... "
"Bổn vương nói, có thể cho ngươi một cơ hội sống." Quân Lan Phong sớm đã thiếu kiên nhẫn nghe hắn nói: "Nhưng là để ngươi đi cảm nhận cảm giác đâm vào tường một chút, nếu sống sót, là mạng ngươi lớn, bản Vương sẽ không truy cứu ngươi nữa; không sống sót được, thì chớ trách bổn vương!"
Trước mắt phu xe trực tiếp tối lại, cơ hội bảo vệ tính mạng này, thật sự quá đáng sợ!
Nếu sớm biết Lạc tam tiểu thư và Trung Sơn Vương có giao hảo, bản lĩnh lại lớn như vậy, thì trong lúc người kia đến tìm hắn, dù cho 1000 lượng bạc trắng hắn cũng không cần, cũng phải bảo vệ tính mạng mình mệnh!
Lạc Vân Hi cũng không nói gì, không ngờ Quân Lan Phong sẽ nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, nàng cũng cảm thấy nó rất tốt.
Khóe miệng nở nụ cười xấu xa, nàng ngoắc ngoắc tay nói với Vô Tràng: "Nếu như hắn sống sót, hãy nói với chủ nhà, tường bị đụng đổ kia sẽ do hắn bồi thường; hắn như không cẩn thận chết, chủ nhân bức tường tìm, thì tới nhà hắn để tất cả cho vợ con hắn trả, tóm lại, tất cả chi phí khi đụng vào tường này, chúng ta là không gánh vác."
Phu xe nghe này những lời nói độc ác này, trợn ngược hai mắt, bị doạ tới bất tỉnh tại chỗ.
Lạc Vân Hi không khỏi cười khanh khách ra tiếng.
Thấy nàng cười hài lòng như vậy, lòng Quân Lan Phong như được ánh mặt trời chiếu sáng, rất thoải mái, sắc mặt cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Vô Tràng lớn tiếng đáp lời, mang phu xe đang hôn mê ra ngoài, nhưng hắn quyết định là không để phu xe này chết, chỉ bị trọng thương, nửa người tàn tật, lại thiếu nợ, cho hắn ta biết, không phải mạng ai cũng có thể dùng tiền bạc để mua!
Không nói phu xe này làm sao lại gặp phải xử phạt thống khổ hơn chết này, lại nói sau khi Quân Lan Phong rời khỏi biệt viện Thành Tây, khuôn mặt lạnh lẽo, đi thẳng về Trung Sơn vương phủ.
Ngôi nhà to lớn với cánh của đen đóng thật chặt, vắng lặng như trước.
Nhớ năm đó, Quân phủ cũng không tiêu điều thế này, Quân Lan Phong xuống xe ngựa, nhìn cửa phủ thật cao, mi tâm không tự chủ nhíu lại.
Nếu như không phải bởi vì người đó, sao lại như vậy chứ? Nghĩ tới đây người, hắn đau lòng lại oán hận, vểnh môi mỏng, thần sắc phức tạp.
Cửu Sát lệnh cho phu xe gõ cửa hông, trước tiên đánh xe ngựa vào, mình thì đứng sau lưng Quân Lan Phong cách đó không xa, không nói một lời.
"Cửu Sát." Quân Lan Phong cũng không quay đầu lại, khẽ gọi một tiếng.
"Gia, có chuyện gì sao?" Trong nháy mắt Cửu Sát đã đi tới bên người hắn.
"Ngày mai, bắt Lạc Phi Dĩnh tới." Quân Lan Phong trầm giọng nói.
Cửu Sát kinh ngạc, lập tức hiểu sao lại như vậy, hôm nay Lạc tam tiểu thư xảy ra chuyện này, hơn nửa là liên quan tới Lạc Phi Dĩnh, hắn liền đáp: "Vâng!"
"Bên cạnh Lạc Phi Dĩnh có ám vệ chứ?" Quân Lan Phong hỏi.
"Có, lực lượng ám vệ của Lạc phủ lớn mạnh hơn rất nhiều so với trước đây, nhất là Lạc Phi Dĩnh, Lạc Kính Văn sắp đặt cho nàng ta nhiều hơn." Cửu Sát bẩm báo.
"Nàng ta muốn gả cho Đoan Mộc Triết, còn có giá trị lợi dụng, lạc gia tất nhiên sẽ quý nàng ta, chẳng qua, bằng bản lĩnh của Huyết Lang, bắt nàng ta đến không khó chứ?" Quân Lan Phong lạnh nhạt hỏi.
"Người yên tâm, sẽ không thất thủ." Mặt Cửu Sát đầy tự tin.
"Được." Quân Lan Phong khẽ nhếch cằm trơn bóng, mày sắc như kiếm mắt sáng như sao, lóe lên sự chế giễu lạnh lùng: "Thiên Dạ đệ nhất mỹ nhân sao?"
Cửu Sát cúi đầu, thanh danh Lạc Phi Dĩnh thực sự đủ vang, tiếc thay, chỉ là bình hoa mà thôi, trong mắt đa số người, nhắc tới bốn chữ "Thiên Dạ đệ nhất", đều sẽ nhớ đến Đỗ Tình Yên.
Chẳng qua là hiện tại, trong đầu hắn, chỉ có hình ảnh Lạc Vân Hi.
Gần đây trong Huyết Lang truyền gay gắt, vị Lạc tam tiểu thư này, không nói tướng mạo ra sao, nhưng rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, còn chưa trưởng hẳn, cũng đã khiến lòng chủ tử mê muội thất điên bát đảo.
Có thể để người tính khí trầm định như gia động tâm, hắn đầu tiên đã đánh giá cao Lạc Vân Hi, thêm vào đủ loại biểu hiện xuất sắc của Lạc Vân Hi, trong lòng hắn, tất nhiên là Đỗ Tình Yên không thể so với nàng.
Lạc Vân Hi về Vân Các, tắm nước nóng do bọn người Xuân Liễu đổ, gột rửa cả người đầy mùi mồ hôi, lại mệt mỏi cả ngày, sau khi tắm sạch liền đi ngủ trưa.
Sau giờ ngọ, ngự y Lạc Kính Văn mời cũng đến, hắn tới trước Tuyết Các xem qua cho Lạc Phi Dĩnh, mới đến Vân Các, bắt mạch cho Lạc Vân Hi.
"Tiểu thư, là thái y Trần Quang trong cung, rất nổi danh đó." Xuân liễu đứng ở trước giường, nhẹ giọng nói tin tức mình vừa nghe được.
Lạc Vân Hi nằm trên chăn gấm, tóc đen buông lỏng, tóc dài như thác nước rơi vãi như buông, làm nổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng tinh xảo linh lung, nàng nửa dựa vào trên gối dựa, chân mày cau lại, mắt rất ủ rũ, hỏi: "Sẽ không sao chứ?"
Có thể là nguyên nhân trưa tắm xong lại ngủ, gương mặt trắng tuyết của nữ tử như ánh sáng rục lửa, trong trắng có chút hồng hồng, trong veo khiến người khác muốn cắn một hơi, Xuân Liễu dù đã quen thuộc với nàng lâu như vậy, vẫn là nhịn không được hâm mộ nói: "Tiểu thư, đẹp quá... "
Lạc Vân Hi bật cười: "Ta là hỏi ngươi, giả trang có giống hay không?" Xuân Liễu gật đầu, đàng hoàng nói: "Nô tỳ thấy, trông như toả nhiệt, không giống như tức tử tán."
"Vậy thì không có chuyện gì." Vừa dứt lời không bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng Tiểu Ngôn: "Tiểu thư, thái y đến!"
Xuân Liễu vén rèm, mặc cho ánh sáng mặt trời rải vào thảm nhung chủ phòng hồng, cái thảm này là Quân Lan Phong đưa tới, chỉ sợ dạ dày nàng chịu ảnh hưởng của qua mùa đông lạnh lẽo, để nó trong phòng, hơi ẩm rõ ràng nhiều hơn rất nhiều.
Trần thái y hơn ba mươi tuổi, mặc áo ngự y áo dài, nhưng cũng có thể thấy dáng người kiên cường, tướng mạo trắng nõn, trên cằm mọc ra chòm râu mượt mà.
Hắn đứng ở cửa phòng hỏi một tiếng, rồi vác lấy hòm thuốc vào.
Xuân Liễu tuân theo quy củ, đã đứng ở cửa phòng canh chừng.
Sau khi Trần thái y đi vào, vòng qua bình phong, đến trước giường, đợi đến lúc nhìn thấy nữ tử trên giường lơ đãng lộ ra trạng thái yêu kiều, có chút trố mắt.
"Trần thái y, ngươi tới xem thử cho ta, có phải là ta trúng tức tử tán không. " Lạc Vân Hi vô lực nói chuyện lộ, cổ tay phải ra.
Giọng nói của nàng cực kỳ yếu đuối, vẻ quyến rũ trời sinh, Trần thái y có chút không biết làm sao, hòm thuốc rơi xuống đất, hắn nhanh chóng nhặt lên, tiến tới bắt mạch cho nàng.
"Thế nào rồi?" Lạc Vân Hi giả vờ mềm mại hỏi, giọng nói mềm mại như muốn nhỏ ra nước.
Dược liệu mà mình chế, tuy có thể mô phỏng theo biểu hiện của tức tử tán, nhưng chắc chắn cũng có chỗ khác biệt, cho nên, nàng mới hành động như vậy, chủ yếu nhất là vì thay đổi hơi thở của mình, thái độ khác thường, những trạng thái trong nhân thể cũng sẽ bất ổn, thay đổi thất thường, khiến thái y khó mà phân biệt.
Trần thái y tay khẽ run, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lộ ra ngọn lửa hừng hực khó mà áp chế, cười tà mị, giọng nói khàn đục nói: "Lạc tiểu thư, ngươi thật mê người, so với đại tiểu thư còn động lòng người hơn, ta rất thích ngươi, rất yêu mến ngươi... "
Hắn nói, rồi chính hắn đột nhiên kích động lên, tay trái đột nhiên che miệng Lạc Vân Hi, tay phải sờ loạn lên người nàng.
/231
|