*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edior: thu thảo
Tháng tám, hoàng cung Thiên Dạ Quốc còn lưu lại khí nóng, tiệc rượu cảm ơn Đại gia lần này cử hành tại ngự hoa viên.
Lạc Vân Hi cùng cả nhà Thế Nhiệm tới trễ, đón gió đêm, chia hoa rẽ liễu, theo cung nữ thái giám chậm rãi đi vê hướng có tiếng sáo trúc.
Hoàng đế và hoàng hậu mặc hoa phục ngồi bên trên, có thái giám đi qua bẩm báo, hoàng đế liền triệu kiến Đại gia.
Xung quanh có mười mấy bàn trọng thần trong triều và nữ quyến ngồi, sau khi mọi người thấy Thế Nhiệm đến, đều ngừng nói chuyện, trong mắt chứa hâm mộ và đố kị nhìn về phía hắn.
"Đại thị lang, trẫm nhận lỗi với ngươi về chuyện mấy ngày hôm trước, ngươi cần phải tha thứ cho trẫm!" Hoàng đế đưa tay nâng chén ngọc, làm một động tác tay để tạ lỗi của triều đại.
Thế Nhiệm vừa sợ vừa hoảng, nhanh chóng khom lưng đáp lễ, giờ khắc này, hắn đã từ Lại bộ công văn nhảy thẳng lên trở thành thị lang.
Lạc Vân Hi lại trấn định ung dung tiếp nhận ly rượu từ trong mâm ngọc cung nữ nâng trên tay, lúc đưa cho Thế Nhiệm, móng tay phải bất động thanh sắc dò xét một chút, xác nhận không có độc mới yên tâm để hắn uống.
Sau khi đã uốn rượu, hoàng đế đã thưởng cho người Đại gia ngồi ở bên cạnh dự tiệc.
Lạc Vân Hi chọn một vị trí tầm thường, vừa ngồi xuống, Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Kỳ đã vây quanh.
Đoan Mộc Ly thấy nàng khỏe mạnh, sắc mặt buông lỏng, không ở lại lâu, liền rời khỏi nơi đây. Mà Đoan Mộc Kỳ, với ánh mắt cáu giận của hoàng hậu, vẫn cứ không cần mặt mũi dính vào Lạc Vân Hi, nói thao thao bất tuyệt: "Ngươi biết ta ở trong quân doanh trải qua những ngày tháng như thế nào sao? Ta cho ngươi biết... "
Lạc Vân Hi một mặt nghe hắn nói bậy, một mặt ném ánh mắt về hướng đối diện.
Nơi đó, Quân Lan Phong đang nghiêng người ngồi, uống hết ly rượu rồi buông tay xuống, một đôi mắt sâu thẳm hơi giơ lên, xuyên qua mi mắt tập chung nhìn nàng.
"Ai, sinh hoạt trong quân đội thật sự khổ sở mệt nhọc mà!" Cuối cùng Đoan Mộc Kỳ cũng thao thao bất tuyệt phát biểu xong, thở dài tuyệt vọng.
"Khó trách ngươi trở nên đen như than vậy." Lạc Vân Hi đưa mắt qua, giễu cợt hắn một câu.
Chuyện có liên quan tới Đoan Mộc Kỳ, nàng còn chưa kịp hỏi Quân Lan Phong, chẳng qua để Đoan Mộc Kỳ nếm chút khổ sở cũng là chuyện tốt.
Dời ánh mắt đi chỗ khác, nàng lại trông thấy Nguyệt Quân Hoa ngồi bên cạnh hoàng đế, mặt người kia đầy u ám, cúi đầu, một thân quần áo xanh không hề làm người khác chú ý, thấy Lạc Vân Hi nhìn, hắn hung hăng trừng mắt lại một cái.
Hắn dễ dàng sao?
Mục đích hắn đến Thiên Dạ kỳ thực là để cầu hôn Đỗ Tình Yên.
Nhưng bởi vì chuyện này, Đỗ gia lại có địch ý đối với hắn, làm hắn rất buồn bực, hận không thể giết người!
"Nghe nói Hoa hoàng tử đến cầu thân với Đỗ gia, nhưng bị cự tuyệt. Ngươi nhìn mặt hắn xem, thật sự là đen như đáy nồi!" Đoan Mộc Kỳ trầm thấp nói bên tai Lạc Vân Hi.
Khóe miệng Lạc Vân Hi khẽ nhếch, muốn cười nhưng nhịn lại.
Trước đây Huyết Ưng đã che chở Đỗ Tình Yên, như vậy xem ra, hắn thật sự động tâm đối với Đỗ Tình Yên, lần này, vậy mà dùng thân phận Hòa Nguyệt hoàng tử để cầu thân với nàng ta sao? Hắn giúp mình chuyện lớn, nhưng chọc giận Đỗ gia, Đỗ gia chịu đồng ý mới là lạ! Cũng có thể thấy được, Đỗ Tình Yên cũng không biết thân phận thật của hắn, nếu biết hắn chính là Huyết Ưng, còn có phản ứng như vậy sao?
Ca vũ nổi lên, bầu không khí trên bàn lại vui vẻ linh đình, mọi người trò chuyện vui vẻ, tất cả cũng đều rất tốt đẹp, phảng phất như từ đây sẽ không phát sinh chuyện gì không vui nữa.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập vọt tới, kèm theo tiếng kêu gào chói tai, giọng nói đặc biệt hoang mang.
"Bẩm hoàng thượng, không tốt!" Tiểu thái giám vội vàng chạy tới đầu đầy mồ hôi, thần sắc khủng bố.
"Xảy ra chuyện gì?" Hoàng thượng nhíu mày, tuy tương đối hờ hững, nhưng thái độ không thích kia lại khá rõ ràng.
Đèn lồng trên tay tiểu thái giám buông lỏng, rơi xuống đất, hắn "rầm" một cái quỳ xuống mặt đất, nước mắt nước mũi nói: "Là thái hậu! Mấy hôm trước thái hậu đã từng dùng chữ Phù Văn vàng của Đăng Vân đạo trưởng, đêm nay liền cảm thấy không thoải mái, thân thể bắt đầu ngứa ngáy, tìm không ít ngự y tới đố đều bó tay toàn tập!"
"Cái gì? Sao lại như vậy?" Hoàng đế vô cùng ngạc nhiên, nghe được việc liên quan tới thái hậu, theo bản năng đứng lên, chăm chú nhìn hắn chằm chằm: "Sao không nói sớm!"
Giọng nói đột nhiên lạnh lẽo, chứa đầy sát khí bén nhọn.
Tiểu thái giam bị doạ tới cả người run rẩy, giọng nói cũng run rẩy vô cùng: "Thái hậu chỉ dùng một chữ, cho rằng sẽ không có việc gì lớn, không muốn quấy rầy hoàng thượng và hoàng hậu, không cho bất kì nô tài nào của Từ Ninh bàn luận hay báo tin gì cho người, đến khi nhìn thấy những ngự y khác đều không có biện pháp... "
Thân mình hoàng đế hơi run, tình cảm mẹ con của hắn và thái hậu ngược lại vẫn rất sâu, phẫn nộ quát: "Tất cả ngự y đều đi qua đó cho trẫm, lo lắng làm gì!"
Ở trên tiệc rượu có mấy ngự y nổi danh, nghe vậy đều không ngừng chạy đi.
"Hoàng thượng, ở đây không phải còn có một thần y sao? Cửu Vân thần y, nàng am hiểu giải loại độc này!" Một đạo giọng nói hơi chua truyền đến từ trong đám người.
Trong lòng Lạc Vân Hi hơi động, chuyển con ngươi nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh chỗ ngồi đối diện, Nhan Dung Kiều đứng lên, mắt nàng ta mang đầy khiêu khích nhìn mình.
"Cửu Vân thần y lúc ở Hòa Nguyệt cung đã thi triển thân thủ rất tốt, Hoa hoàng tử, ngài nói có phải không?" Nàng ta vừa nói vừa liếc nhìn Nguyệt Quân Hoa.
Không đợi Nguyệt Quân Hoa trả lời, hoàng đế chỉ tay vào Lạc Vân Hi, vội la lên: "Lạc tiểu thư, Cửu thần y, ngươi mau chóng tới đó!"
Lạc Vân Hi vội vã
Edior: thu thảo
Tháng tám, hoàng cung Thiên Dạ Quốc còn lưu lại khí nóng, tiệc rượu cảm ơn Đại gia lần này cử hành tại ngự hoa viên.
Lạc Vân Hi cùng cả nhà Thế Nhiệm tới trễ, đón gió đêm, chia hoa rẽ liễu, theo cung nữ thái giám chậm rãi đi vê hướng có tiếng sáo trúc.
Hoàng đế và hoàng hậu mặc hoa phục ngồi bên trên, có thái giám đi qua bẩm báo, hoàng đế liền triệu kiến Đại gia.
Xung quanh có mười mấy bàn trọng thần trong triều và nữ quyến ngồi, sau khi mọi người thấy Thế Nhiệm đến, đều ngừng nói chuyện, trong mắt chứa hâm mộ và đố kị nhìn về phía hắn.
"Đại thị lang, trẫm nhận lỗi với ngươi về chuyện mấy ngày hôm trước, ngươi cần phải tha thứ cho trẫm!" Hoàng đế đưa tay nâng chén ngọc, làm một động tác tay để tạ lỗi của triều đại.
Thế Nhiệm vừa sợ vừa hoảng, nhanh chóng khom lưng đáp lễ, giờ khắc này, hắn đã từ Lại bộ công văn nhảy thẳng lên trở thành thị lang.
Lạc Vân Hi lại trấn định ung dung tiếp nhận ly rượu từ trong mâm ngọc cung nữ nâng trên tay, lúc đưa cho Thế Nhiệm, móng tay phải bất động thanh sắc dò xét một chút, xác nhận không có độc mới yên tâm để hắn uống.
Sau khi đã uốn rượu, hoàng đế đã thưởng cho người Đại gia ngồi ở bên cạnh dự tiệc.
Lạc Vân Hi chọn một vị trí tầm thường, vừa ngồi xuống, Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Kỳ đã vây quanh.
Đoan Mộc Ly thấy nàng khỏe mạnh, sắc mặt buông lỏng, không ở lại lâu, liền rời khỏi nơi đây. Mà Đoan Mộc Kỳ, với ánh mắt cáu giận của hoàng hậu, vẫn cứ không cần mặt mũi dính vào Lạc Vân Hi, nói thao thao bất tuyệt: "Ngươi biết ta ở trong quân doanh trải qua những ngày tháng như thế nào sao? Ta cho ngươi biết... "
Lạc Vân Hi một mặt nghe hắn nói bậy, một mặt ném ánh mắt về hướng đối diện.
Nơi đó, Quân Lan Phong đang nghiêng người ngồi, uống hết ly rượu rồi buông tay xuống, một đôi mắt sâu thẳm hơi giơ lên, xuyên qua mi mắt tập chung nhìn nàng.
"Ai, sinh hoạt trong quân đội thật sự khổ sở mệt nhọc mà!" Cuối cùng Đoan Mộc Kỳ cũng thao thao bất tuyệt phát biểu xong, thở dài tuyệt vọng.
"Khó trách ngươi trở nên đen như than vậy." Lạc Vân Hi đưa mắt qua, giễu cợt hắn một câu.
Chuyện có liên quan tới Đoan Mộc Kỳ, nàng còn chưa kịp hỏi Quân Lan Phong, chẳng qua để Đoan Mộc Kỳ nếm chút khổ sở cũng là chuyện tốt.
Dời ánh mắt đi chỗ khác, nàng lại trông thấy Nguyệt Quân Hoa ngồi bên cạnh hoàng đế, mặt người kia đầy u ám, cúi đầu, một thân quần áo xanh không hề làm người khác chú ý, thấy Lạc Vân Hi nhìn, hắn hung hăng trừng mắt lại một cái.
Hắn dễ dàng sao?
Mục đích hắn đến Thiên Dạ kỳ thực là để cầu hôn Đỗ Tình Yên.
Nhưng bởi vì chuyện này, Đỗ gia lại có địch ý đối với hắn, làm hắn rất buồn bực, hận không thể giết người!
"Nghe nói Hoa hoàng tử đến cầu thân với Đỗ gia, nhưng bị cự tuyệt. Ngươi nhìn mặt hắn xem, thật sự là đen như đáy nồi!" Đoan Mộc Kỳ trầm thấp nói bên tai Lạc Vân Hi.
Khóe miệng Lạc Vân Hi khẽ nhếch, muốn cười nhưng nhịn lại.
Trước đây Huyết Ưng đã che chở Đỗ Tình Yên, như vậy xem ra, hắn thật sự động tâm đối với Đỗ Tình Yên, lần này, vậy mà dùng thân phận Hòa Nguyệt hoàng tử để cầu thân với nàng ta sao? Hắn giúp mình chuyện lớn, nhưng chọc giận Đỗ gia, Đỗ gia chịu đồng ý mới là lạ! Cũng có thể thấy được, Đỗ Tình Yên cũng không biết thân phận thật của hắn, nếu biết hắn chính là Huyết Ưng, còn có phản ứng như vậy sao?
Ca vũ nổi lên, bầu không khí trên bàn lại vui vẻ linh đình, mọi người trò chuyện vui vẻ, tất cả cũng đều rất tốt đẹp, phảng phất như từ đây sẽ không phát sinh chuyện gì không vui nữa.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập vọt tới, kèm theo tiếng kêu gào chói tai, giọng nói đặc biệt hoang mang.
"Bẩm hoàng thượng, không tốt!" Tiểu thái giám vội vàng chạy tới đầu đầy mồ hôi, thần sắc khủng bố.
"Xảy ra chuyện gì?" Hoàng thượng nhíu mày, tuy tương đối hờ hững, nhưng thái độ không thích kia lại khá rõ ràng.
Đèn lồng trên tay tiểu thái giám buông lỏng, rơi xuống đất, hắn "rầm" một cái quỳ xuống mặt đất, nước mắt nước mũi nói: "Là thái hậu! Mấy hôm trước thái hậu đã từng dùng chữ Phù Văn vàng của Đăng Vân đạo trưởng, đêm nay liền cảm thấy không thoải mái, thân thể bắt đầu ngứa ngáy, tìm không ít ngự y tới đố đều bó tay toàn tập!"
"Cái gì? Sao lại như vậy?" Hoàng đế vô cùng ngạc nhiên, nghe được việc liên quan tới thái hậu, theo bản năng đứng lên, chăm chú nhìn hắn chằm chằm: "Sao không nói sớm!"
Giọng nói đột nhiên lạnh lẽo, chứa đầy sát khí bén nhọn.
Tiểu thái giam bị doạ tới cả người run rẩy, giọng nói cũng run rẩy vô cùng: "Thái hậu chỉ dùng một chữ, cho rằng sẽ không có việc gì lớn, không muốn quấy rầy hoàng thượng và hoàng hậu, không cho bất kì nô tài nào của Từ Ninh bàn luận hay báo tin gì cho người, đến khi nhìn thấy những ngự y khác đều không có biện pháp... "
Thân mình hoàng đế hơi run, tình cảm mẹ con của hắn và thái hậu ngược lại vẫn rất sâu, phẫn nộ quát: "Tất cả ngự y đều đi qua đó cho trẫm, lo lắng làm gì!"
Ở trên tiệc rượu có mấy ngự y nổi danh, nghe vậy đều không ngừng chạy đi.
"Hoàng thượng, ở đây không phải còn có một thần y sao? Cửu Vân thần y, nàng am hiểu giải loại độc này!" Một đạo giọng nói hơi chua truyền đến từ trong đám người.
Trong lòng Lạc Vân Hi hơi động, chuyển con ngươi nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh chỗ ngồi đối diện, Nhan Dung Kiều đứng lên, mắt nàng ta mang đầy khiêu khích nhìn mình.
"Cửu Vân thần y lúc ở Hòa Nguyệt cung đã thi triển thân thủ rất tốt, Hoa hoàng tử, ngài nói có phải không?" Nàng ta vừa nói vừa liếc nhìn Nguyệt Quân Hoa.
Không đợi Nguyệt Quân Hoa trả lời, hoàng đế chỉ tay vào Lạc Vân Hi, vội la lên: "Lạc tiểu thư, Cửu thần y, ngươi mau chóng tới đó!"
Lạc Vân Hi vội vã
/231
|