*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edior: thu thảo
Nhan Dung Kiều không ngờ Lạc Vân Hi sẽ phản ứng nhanh như vậy, lúc Lạc Vân Hi quay đầu lại nói chuyện, chân nàng ta còn chưa từ góc váy lấy ra, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn lại, nàng ta không khỏi vô cùng xấu hổ.
"Xin lỗi, ta dẫm lên quần áo ngươi." Trên mặt Nhan Dung Kiều dâng lên nụ cười không tự nhiên.
Miệng Lạc Vân Hi cong lên, nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, Đỗ phu nhân tránh xa ta ra một chút là được."
Lời nói này nói quá trực tiếp, Sắc mặt Nhan Dung Kiều tối sầm, lại khó trả lời, trong khoảng thời gian ngắn gương mặt từ đen chuyển thành đỏ, mà Lạc Vân Hi đã đi xa.
Nàng ta gắt gao nắm chặt quả đấm, trong ngực dựng lên cảm giác phẫn nộ vô cùng.
Sau khi Lạc Vân Hi trở lại chỗ ngồi, mặt đầy nhàn nhã trả lời vợ chồng Thế Nhiệm phu đang hỏi thăm, Thế Nhiệm nghe nói nàng không sao, tim mới buông xuống, nhưng mà, vừa mới an tâm, một tiểu thái giám liền vọt từ ngự hoa viên vào.
"Hoàng thượng, không xong rồi!" Giọng nói dồn dập nện trong lòng mỗi người, lập tức tạo thành một bóng ma.
"Chuyện gì mà dám hô to gọi nhỏ thế?" Quân Lan Phong lạnh lùng quát.
Tiểu thái giám kia đến gần đó, mặt đầy khủng hoảng nói: "Thái hậu, là thái hậu, hộc máu, uống thuốc Lạc tiểu thư kê xong liền phun ba ngụm máu, hiện tại thân thể cực kỳ không tốt."
Tất cả mọi người chấn động, hoàng đế nghe vậy liền run mấy cái.
Sắc mặt Thế Nhiệm và Đại phu nhân lập tức thay đổi, Đại Văn Quyên thì lại nắm chặt tay Lạc Vân Hi. Thái hậu nôn ra máu do uống thuốc Lạc Vân Hi kê, kia chẳng phải...
Ngược lại, mặt Lạc Vân Hi đầy trấn định, thong dong đứng dậy, thúy thanh nói: "Độc này, có hiện tượng tái phát cũng là chuyện bình thường, mới uống một bộ chút thuốc, đương nhiên sẽ không lập tức chuyển biến tốt được."
"Không phải, không phải!" Tiểu thái giám kia quay đầu nhìn nàng, trong tầm mắt càng đầy vẻ hận thù: "Trước đó không bị nôn ra máu, là uống thuốc ngươi kê mới bị phun ra máu!"
Sắc mặt Hoàng đế hơi trầm, vội la lên: "Bãi giá Từ Ninh cung!"
Thế mà, hắn chưa lên đường tới đó, một đại cung nữ bên cạnh thái hậu chạy như bay đến, thở hổn hển nói: "Không có việc gì rồi, không sao rồi, ngự y đã xem cho thái hậu rồi, vấn đề xác thực xuất hiện ở phương thuốc của Lạc tiểu thư, chẳng qua các ngự y đã dùng thuốc ép thuốc đó ra ngoài, hiện tại thái hậu tốt hơn nhiều rồi."
Một màn này... Lạc Vân Hi không khỏi cười lạnh.
Thái hậu thích Đỗ gia nàng có thể hiểu được, thái hậu đau lòng Đỗ Tình Yên nàng cũng có thể hiểu được, nhưng cũng không nên dùng Lạc Vân Hi nàng khai đao! Còn lại nhiều lần như vậy!
"Lạc Vân Hi, rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Hoàng thượng nghe xong tâm tình tốt hơn nhiều, lòng lập tức giãn ra một chút, nhưng lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nhìn về phía Lạc Vân Hi, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
"Bẩm bệ hạ, thần nữ cũng không biết, thần nữ muốn tới hiện trường xem qua mới có thể trở về trả lời đáp án hoàng thượng được."
Ánh mắt tất cả mọi người trong ngự hoa viên giờ khắc này đều tập trung trên người Lạc Vân Hi, mọi người đều có chung một ý nghĩ trong lòng, đó chính là muốn xem trò vui. Trừ người quan tâm Lạc Vân Hi, những người khác, đều hy vọng nhìn thấy vẻ hoảng loạn khẩn trương trên người Lạc Vân Hi.
Thế mà, bọn hắn rất thất vọng rồi.
Định lực của Lạc tiểu thư thật sự quá tốt rồi!
Nàng dáng ngọc yêu kiều ở giữa, váy dài màu trắng tung bay theo gió, mái tóc đen nhánh chỉ búi lỏng một cái đơn giản, trâm bạch ngọc buông xuống, làm nổi bật lên gương mặt lớn chừng bàn tay càng óng ánh trong suốt kia, mi mày không hề nhíu chút nào, mặt đầy ung dung không vội vàng.
Bọn hắn không thể không khâm phục, khí thế như vậy, xác thực không phải cô gái tầm thường có thể so sánh được.
"Được." Giữa môi mỏng của Hoàng đế phun ra một chữ, âm thanh cực kỳ trầm thấp.
Trong ngoài Từ Ninh cung đều đứng đầy người, không thiếu quý quyến cũng đi theo hoàng đế tới xem tình hình của thái hậu, mặc dù không thể gặp mặt một lần, nhưng đứng ở bên ngoài, cũng có thể biểu thị lòng kính trọng của gia tộc của bọn hắn đối với hoàng thất.
Cung nhân không cho phép Lạc Vân Hi tới gần, chỉ cho nàng đứng bên bình phong, từ xa liếc mắt nhìn.
Lạc Vân Hi quét nhìn bên trong phòng một cái, có chút ngổn ngang, thái hậu không chút sức lực nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Hoàng đế, Quân Lan Phong dẫn theo hai nội thị đứng giữa phòng, những người còn lại, toàn bộ đều ở bên ngoài.
Sắc mặt Quân Lan Phong có chút lạnh lẽo, ánh mắt nhìn tất cả hạ nhân Từ Ninh cung cũng như tội nhân, biểu tình tất nhiên cũng vô cùng hung ác.
"Ngươi tới, mang thuốc tới xem bên trong có gì không?"
Tiếng nói của hắn tuy thấp, nhưng biểu tình dữ tợn và giọng điệu lạnh lẽo kia quả thực khiến đại cung nữ kia sợ hãi.
"Dạ đổ rồi." Đại cung nữ run giọng trả lời.
"Đổ ư? Đó cũng không phải chứng cứ chứng minh thuốc của Lạc thần y có độc sao?" Quân Lan Phong gắt gao bức bách.
Hoàng đế thấy thế, ra lệnh với vài ngự y bên cạnh, để cho bọn hắn chiếu cố tốt thái hậu, mình thì gọi bọn người Quân Lan Phong đi ra
Mới đến ngoài viện, xác thực không thể quấy rầy thái hậu nghỉ ngơi nữa, hoàng đế mới lạnh lùng chất vấn Lạc Vân Hi: "Ngươi đã thấy được phải không? Tất cả ngự y của thái y viện đều chỉ ra là ngươi hạ độc, ngươi còn có gì để nguỵ biện nữa?"
Sắc mặt Quân Lan Phong có chút giận dữ, nói: "Hoàng thượng, đây chẳng phải chứng cớ trực tiếp."
Hoàng đế ý vị thâm trường nhìn hắn: "Lan Phong, cả thái y viện đều kết luận như vậy, ngươi có nghi vấn gì sao? Hay là nói, ngươi muốn bao che nữ nhân hạ thủ với thái hậu này?"
Mắt Quân Lan Phong híp lại, một khắc kia, trong mắt hắn tàn ra tức giận rất lớn.
Lạc Vân Hi nhìn thấy đầu tiên, cùng đã quen thuộc với hắn như vậy, quen thuộc đến lông mày hắn chỉ cần hơi nhíu
Edior: thu thảo
Nhan Dung Kiều không ngờ Lạc Vân Hi sẽ phản ứng nhanh như vậy, lúc Lạc Vân Hi quay đầu lại nói chuyện, chân nàng ta còn chưa từ góc váy lấy ra, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn lại, nàng ta không khỏi vô cùng xấu hổ.
"Xin lỗi, ta dẫm lên quần áo ngươi." Trên mặt Nhan Dung Kiều dâng lên nụ cười không tự nhiên.
Miệng Lạc Vân Hi cong lên, nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, Đỗ phu nhân tránh xa ta ra một chút là được."
Lời nói này nói quá trực tiếp, Sắc mặt Nhan Dung Kiều tối sầm, lại khó trả lời, trong khoảng thời gian ngắn gương mặt từ đen chuyển thành đỏ, mà Lạc Vân Hi đã đi xa.
Nàng ta gắt gao nắm chặt quả đấm, trong ngực dựng lên cảm giác phẫn nộ vô cùng.
Sau khi Lạc Vân Hi trở lại chỗ ngồi, mặt đầy nhàn nhã trả lời vợ chồng Thế Nhiệm phu đang hỏi thăm, Thế Nhiệm nghe nói nàng không sao, tim mới buông xuống, nhưng mà, vừa mới an tâm, một tiểu thái giám liền vọt từ ngự hoa viên vào.
"Hoàng thượng, không xong rồi!" Giọng nói dồn dập nện trong lòng mỗi người, lập tức tạo thành một bóng ma.
"Chuyện gì mà dám hô to gọi nhỏ thế?" Quân Lan Phong lạnh lùng quát.
Tiểu thái giám kia đến gần đó, mặt đầy khủng hoảng nói: "Thái hậu, là thái hậu, hộc máu, uống thuốc Lạc tiểu thư kê xong liền phun ba ngụm máu, hiện tại thân thể cực kỳ không tốt."
Tất cả mọi người chấn động, hoàng đế nghe vậy liền run mấy cái.
Sắc mặt Thế Nhiệm và Đại phu nhân lập tức thay đổi, Đại Văn Quyên thì lại nắm chặt tay Lạc Vân Hi. Thái hậu nôn ra máu do uống thuốc Lạc Vân Hi kê, kia chẳng phải...
Ngược lại, mặt Lạc Vân Hi đầy trấn định, thong dong đứng dậy, thúy thanh nói: "Độc này, có hiện tượng tái phát cũng là chuyện bình thường, mới uống một bộ chút thuốc, đương nhiên sẽ không lập tức chuyển biến tốt được."
"Không phải, không phải!" Tiểu thái giám kia quay đầu nhìn nàng, trong tầm mắt càng đầy vẻ hận thù: "Trước đó không bị nôn ra máu, là uống thuốc ngươi kê mới bị phun ra máu!"
Sắc mặt Hoàng đế hơi trầm, vội la lên: "Bãi giá Từ Ninh cung!"
Thế mà, hắn chưa lên đường tới đó, một đại cung nữ bên cạnh thái hậu chạy như bay đến, thở hổn hển nói: "Không có việc gì rồi, không sao rồi, ngự y đã xem cho thái hậu rồi, vấn đề xác thực xuất hiện ở phương thuốc của Lạc tiểu thư, chẳng qua các ngự y đã dùng thuốc ép thuốc đó ra ngoài, hiện tại thái hậu tốt hơn nhiều rồi."
Một màn này... Lạc Vân Hi không khỏi cười lạnh.
Thái hậu thích Đỗ gia nàng có thể hiểu được, thái hậu đau lòng Đỗ Tình Yên nàng cũng có thể hiểu được, nhưng cũng không nên dùng Lạc Vân Hi nàng khai đao! Còn lại nhiều lần như vậy!
"Lạc Vân Hi, rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Hoàng thượng nghe xong tâm tình tốt hơn nhiều, lòng lập tức giãn ra một chút, nhưng lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nhìn về phía Lạc Vân Hi, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
"Bẩm bệ hạ, thần nữ cũng không biết, thần nữ muốn tới hiện trường xem qua mới có thể trở về trả lời đáp án hoàng thượng được."
Ánh mắt tất cả mọi người trong ngự hoa viên giờ khắc này đều tập trung trên người Lạc Vân Hi, mọi người đều có chung một ý nghĩ trong lòng, đó chính là muốn xem trò vui. Trừ người quan tâm Lạc Vân Hi, những người khác, đều hy vọng nhìn thấy vẻ hoảng loạn khẩn trương trên người Lạc Vân Hi.
Thế mà, bọn hắn rất thất vọng rồi.
Định lực của Lạc tiểu thư thật sự quá tốt rồi!
Nàng dáng ngọc yêu kiều ở giữa, váy dài màu trắng tung bay theo gió, mái tóc đen nhánh chỉ búi lỏng một cái đơn giản, trâm bạch ngọc buông xuống, làm nổi bật lên gương mặt lớn chừng bàn tay càng óng ánh trong suốt kia, mi mày không hề nhíu chút nào, mặt đầy ung dung không vội vàng.
Bọn hắn không thể không khâm phục, khí thế như vậy, xác thực không phải cô gái tầm thường có thể so sánh được.
"Được." Giữa môi mỏng của Hoàng đế phun ra một chữ, âm thanh cực kỳ trầm thấp.
Trong ngoài Từ Ninh cung đều đứng đầy người, không thiếu quý quyến cũng đi theo hoàng đế tới xem tình hình của thái hậu, mặc dù không thể gặp mặt một lần, nhưng đứng ở bên ngoài, cũng có thể biểu thị lòng kính trọng của gia tộc của bọn hắn đối với hoàng thất.
Cung nhân không cho phép Lạc Vân Hi tới gần, chỉ cho nàng đứng bên bình phong, từ xa liếc mắt nhìn.
Lạc Vân Hi quét nhìn bên trong phòng một cái, có chút ngổn ngang, thái hậu không chút sức lực nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Hoàng đế, Quân Lan Phong dẫn theo hai nội thị đứng giữa phòng, những người còn lại, toàn bộ đều ở bên ngoài.
Sắc mặt Quân Lan Phong có chút lạnh lẽo, ánh mắt nhìn tất cả hạ nhân Từ Ninh cung cũng như tội nhân, biểu tình tất nhiên cũng vô cùng hung ác.
"Ngươi tới, mang thuốc tới xem bên trong có gì không?"
Tiếng nói của hắn tuy thấp, nhưng biểu tình dữ tợn và giọng điệu lạnh lẽo kia quả thực khiến đại cung nữ kia sợ hãi.
"Dạ đổ rồi." Đại cung nữ run giọng trả lời.
"Đổ ư? Đó cũng không phải chứng cứ chứng minh thuốc của Lạc thần y có độc sao?" Quân Lan Phong gắt gao bức bách.
Hoàng đế thấy thế, ra lệnh với vài ngự y bên cạnh, để cho bọn hắn chiếu cố tốt thái hậu, mình thì gọi bọn người Quân Lan Phong đi ra
Mới đến ngoài viện, xác thực không thể quấy rầy thái hậu nghỉ ngơi nữa, hoàng đế mới lạnh lùng chất vấn Lạc Vân Hi: "Ngươi đã thấy được phải không? Tất cả ngự y của thái y viện đều chỉ ra là ngươi hạ độc, ngươi còn có gì để nguỵ biện nữa?"
Sắc mặt Quân Lan Phong có chút giận dữ, nói: "Hoàng thượng, đây chẳng phải chứng cớ trực tiếp."
Hoàng đế ý vị thâm trường nhìn hắn: "Lan Phong, cả thái y viện đều kết luận như vậy, ngươi có nghi vấn gì sao? Hay là nói, ngươi muốn bao che nữ nhân hạ thủ với thái hậu này?"
Mắt Quân Lan Phong híp lại, một khắc kia, trong mắt hắn tàn ra tức giận rất lớn.
Lạc Vân Hi nhìn thấy đầu tiên, cùng đã quen thuộc với hắn như vậy, quen thuộc đến lông mày hắn chỉ cần hơi nhíu
/231
|