*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edior: thu thảo
Nhan Dung Kiều chợt nghe Lạc Vân Hi nói câu này, trong đầu "vù" một tiếng, dường như nổ tung, tìm "rầm ", "rầm" nhanh chóng nhảy dựng lên.
Nàng ta làm chuyện gì mà bị Lạc Vân Hi nắm chứng cứ trong tay sao?
Môi đỏ mọng của Lạc Vân Hi giương lên, tựa như cười mà không phải cười, nhưng trong đôi mắt kia bật ra ánh sáng cực kỳ lạnh lẽo: "Nhan Dung Kiều, thân là thứ nữ của quốc công phủ, thân phận, tướng mạo, tài hoa, được sủng ái, không thẻ sánh bằng tỷ tỷ dòng chính của nàng ta, đại tiểu thư dòng chính của quốc công phủ, một trong ba đóa tuyết liên của Thiên Dạ Nhan Dung Khuynh!"
Ba chữ "Nhan Dung Khuynh" vừa tuôn ra, khắp nơi lập tức vắng lặng.
Nhan Quốc Công cũng ngẩn ra, không khỏi hết sức chăm chú nhìn về phía Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi cười đến làm nguời khác rợn cả tóc gáy: "Nhan Dung Kiều ghen tỵ không phải chỉ như bình thường, nàng ta căm hận Nhan Dung Khuynh ưu tú hơn nàng ta đến hận không thể ăn thịt nàng ấy, uống máu nàng ấy. "
"Ngươi nói hưu nói vượn!" Giọng Nhan Dung Kiều run lên nghiêm trọng, gần như nghe không rõ nàng ta đang nói cái gì.
Lạc Vân Hi bỗng nhiên nâng giọng lên, từ trong tay áo lấy ra tờ giấy lấy từ Quân Đoàn Khô Lâu mang, lạnh lùng quát: "Nói hưu nói vượn? Nhan Dung Kiều, mười sáu năm trước, ngươi bỏ một lượng vàng bạc lớn, mời người đứng đầu của tổ chức sát thủ Hòa Nguyệt, Quân Đoàn Khô Lâu tới ám sát tỷ tỷ dòng chính Nhan Dung Khuynh, chứng cứ ở đây, ngươi dám chống chế!"
"Tê —— "
Lần này tiếng xuýt xoa so bất kỳ lần nào đều nghiêm trọng hơn.
"Cái gì? Nàng ta ám sát tỷ tỷ dòng chính?"
"Không thể nào? Nhan đại tiểu thư sao lại là nàng ta hại chết?"
Mọi người bảy miệng tám lời chất vấn.
Sắc mặt Nhan Dung Kiều "xoạt" một cái liền trắng bệch, cả kinh như đạp phải bò cạp, nhảy bật lên, gầm lên: "Ngươi dám phỉ báng ta!"
Lúc này, đôi mắt già nua nhưng minh mẫn của Nhan Quốc Công đã không chỉ là kinh hãi, nghiêm nghị nhìn Nhan Dung Kiều, ai cũng không thấy rõ tâm tình rất phức tạp trong chỗ sâu của đôi mắt kia.
"Ta không phải phỉ báng, cũng không phải nói hưu nói vượn!" Lạc Vân Hi cười lạnh một tiếng: "Mọi người đều biết, tổ chức cường đại như Quân Đoàn Khô Lâu, nếu đã nhận vụ án nào liền lặng lẽ ghi lại, lần này, ta đích thân tới Hòa Nguyệt, trốn vào tổng bộ của Quân Đoàn Khô Lâu, không khéo, đã tìm được chứng cứ của ngươi!"
Nói rồi, nàng đọc lại một lượt tờ giấy kia: "Nhan Dung Kiều của Nhan quốc công phủ ở Thiên Dạ, năm mười sáu, mua mạng tỷ tỷ, tỷ tỷ này là Nhan Dung Khuynh, một trong ba đóa tuyết liên của Thiên Dạ, thiên kim đích trưởng nữ của Nhan gia."
Từng chữ từng câu, đều gõ vào trong lòng mọi người.
Lạc Vân Hi ngửa mặt lên trời cười, giọng nói nhiễm phải một phần lạnh giá: "Phía trên này có con dấu của Quân Đoàn Khô Lâu, càng có quân sư lúc ấy của Quân Đoàn Khô Lâu, Hoàng Húc tự tay kí tên, thời gian đã lâu, giấy cũng ố vàng."
"Ai biết đây có phải ngươi là ngụy tạo không?" Nhan Dung Kiều cố gắng trấn định, kì thực nội tâm sớm đã loạn như kiến bò trên chảo nóng.
"Ngụy hay không, không phải ngươi nói là tính." Lạc Vân Hi cười nhạt: "Đương nhiên, cũng không phải ta quyết định, nhưng Hoàng Húc lại không chết, lúc trước người nắm giữ trọng trách của Quân Đoàn Khô Lâu bây giờ cũng đều còn tồn tại, nếu có người muốn đòi công đạo thay Nhan Dung Khuynh, rất dễ dàng có thể thu được chứng cứ của ngươi."
Nhan Dung Kiều xanh cả mặt, cắn răng nói: "Lạc Vân Hi, ta ngược lại thật ra đã quên, ngươi bây giờ là nữ nhân Trung Sơn Vương bảo vệ, ngươi muốn chơi ta, thì thiếu gì biện pháp! Trong lòng mọi người đều biết, tất cả những thứ này đều có thể làm giả! Chẳng qua nữ nhi ta đã từng có hôn ước với hắn, ngươi liền làm đến nỗi như thế sao? Muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Còn áp đặt một tội danh lớn như vậy cho ta!"
Lạc Vân Hi cười lạnh: "Đỗ phu nhân, ngươi thật là biết nguỵ biện! Chẳng qua ta tin tưởng, ánh mắt của mọi người đều sáng. Tờ giấy này là thật, hay là ta làm giả, tất nhiên sẽ có kết quả."
Nàng nói, tay trái tờ giấy kia lên, ngón tay phải búng một cái, liền bay như tên về hướng Nhan phủ.
Nhan Quốc Công động tác cũng nhanh, lập cướp tờ giấy tới tay, chăm chú nhìn lại, trong con ngươi dâng lên lửa giận, tập trung nhìn Nhan Dung Kiều, quát: "Việc này, đến cùng có phải là ngươi làm = không?"
"Phụ thân, ngươi vậy mà tin tưởng một người ngoài cũng không tin ta sao?" Vành mắt Nhan Dung Kiều đầy lệ, vốn đã chịu không ít thương tích, trên đầu có vài đoạn vải trắng, dáng dấp này, thực sự làm người khác thương tiếc.
Nhan Quốc Công cúi đầu, đọc lại tờ giấy ố vàng kia mấy lần, đến khi hoàng đế đi tới, thấp giọng nói: "Cho trẫm nhìn."
Hắn cũng đã kiểm tra.
Tờ giấy này, bất kể là từ phương diện thời gian hay là nét mực mà nói, không thể làm giả được, đúng là vật phẩm chỉ tồn tại mười mấy năm trước.
"Đại tỷ rõ ràng trên đường bỏ trốn rơi xuống núi mà chết, sao lại là ta đã hạ thủ chứ? Thời gian này cũng không đúng!" Nhan Dung Kiều để người khác nhanh chóng đỡ đến, ngắm tờ giấy vài lần, không hề thiếu trấn định.
"Thiên Dạ năm 569, chính là lúc Nhan Dung Khuynh quen biết Nguyệt Thiên của Hòa Nguyệt hoàng tử năm đó. Nguyệt Thiên vì sao lại đang yên đang lành mà tới Dạ Đô? Các ngươi có thể nghĩ tới không? Quân Đoàn Khô Lâu có liên quan tới hoàng gia Hòa Nguyệt, mấy vị hoàng tử cũng là kẻ trực tiếp nắm giữ quân đoàn, theo ta được biết, lúc ấy Nguyệt Thiên rất được Nguyệt đế sủng ái, trực tiếp chô chưởng quản Quân Đoàn Khô Lâu. Nguyệt Thiên là bởi vì thông qua ngươi mới biết Nhan Dung Khuynh, tiếc thay, hắn đã yêu nàng ấy, đương nhiên sẽ không giết nàng ấy. Nếu như không phải ngươi, thì sẽ không có những việc phía sao, Nhan Dung Khuynh sao lại trong vòng mấy năm hương tiêu ngọc vẫn!"
Lạc Vân Hi nói rồi, giễu cợt nhếch môi cười: "Đương nhiên, coi như không có chuyện này, ai biết ngươi sẽ nghĩ ra biện pháp gì khác hại nàng ấy chứ?"
Mọi người nghe nàng nói cũng cảm thấy rất hợp lý, mà lúc nhắc tới "Nguyệt Thiên", sắc mặt hoàng đế lập tức thay đổi.
Nhan Dung Kiều giương đầu lên, lớn tiếng
Edior: thu thảo
Nhan Dung Kiều chợt nghe Lạc Vân Hi nói câu này, trong đầu "vù" một tiếng, dường như nổ tung, tìm "rầm ", "rầm" nhanh chóng nhảy dựng lên.
Nàng ta làm chuyện gì mà bị Lạc Vân Hi nắm chứng cứ trong tay sao?
Môi đỏ mọng của Lạc Vân Hi giương lên, tựa như cười mà không phải cười, nhưng trong đôi mắt kia bật ra ánh sáng cực kỳ lạnh lẽo: "Nhan Dung Kiều, thân là thứ nữ của quốc công phủ, thân phận, tướng mạo, tài hoa, được sủng ái, không thẻ sánh bằng tỷ tỷ dòng chính của nàng ta, đại tiểu thư dòng chính của quốc công phủ, một trong ba đóa tuyết liên của Thiên Dạ Nhan Dung Khuynh!"
Ba chữ "Nhan Dung Khuynh" vừa tuôn ra, khắp nơi lập tức vắng lặng.
Nhan Quốc Công cũng ngẩn ra, không khỏi hết sức chăm chú nhìn về phía Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi cười đến làm nguời khác rợn cả tóc gáy: "Nhan Dung Kiều ghen tỵ không phải chỉ như bình thường, nàng ta căm hận Nhan Dung Khuynh ưu tú hơn nàng ta đến hận không thể ăn thịt nàng ấy, uống máu nàng ấy. "
"Ngươi nói hưu nói vượn!" Giọng Nhan Dung Kiều run lên nghiêm trọng, gần như nghe không rõ nàng ta đang nói cái gì.
Lạc Vân Hi bỗng nhiên nâng giọng lên, từ trong tay áo lấy ra tờ giấy lấy từ Quân Đoàn Khô Lâu mang, lạnh lùng quát: "Nói hưu nói vượn? Nhan Dung Kiều, mười sáu năm trước, ngươi bỏ một lượng vàng bạc lớn, mời người đứng đầu của tổ chức sát thủ Hòa Nguyệt, Quân Đoàn Khô Lâu tới ám sát tỷ tỷ dòng chính Nhan Dung Khuynh, chứng cứ ở đây, ngươi dám chống chế!"
"Tê —— "
Lần này tiếng xuýt xoa so bất kỳ lần nào đều nghiêm trọng hơn.
"Cái gì? Nàng ta ám sát tỷ tỷ dòng chính?"
"Không thể nào? Nhan đại tiểu thư sao lại là nàng ta hại chết?"
Mọi người bảy miệng tám lời chất vấn.
Sắc mặt Nhan Dung Kiều "xoạt" một cái liền trắng bệch, cả kinh như đạp phải bò cạp, nhảy bật lên, gầm lên: "Ngươi dám phỉ báng ta!"
Lúc này, đôi mắt già nua nhưng minh mẫn của Nhan Quốc Công đã không chỉ là kinh hãi, nghiêm nghị nhìn Nhan Dung Kiều, ai cũng không thấy rõ tâm tình rất phức tạp trong chỗ sâu của đôi mắt kia.
"Ta không phải phỉ báng, cũng không phải nói hưu nói vượn!" Lạc Vân Hi cười lạnh một tiếng: "Mọi người đều biết, tổ chức cường đại như Quân Đoàn Khô Lâu, nếu đã nhận vụ án nào liền lặng lẽ ghi lại, lần này, ta đích thân tới Hòa Nguyệt, trốn vào tổng bộ của Quân Đoàn Khô Lâu, không khéo, đã tìm được chứng cứ của ngươi!"
Nói rồi, nàng đọc lại một lượt tờ giấy kia: "Nhan Dung Kiều của Nhan quốc công phủ ở Thiên Dạ, năm mười sáu, mua mạng tỷ tỷ, tỷ tỷ này là Nhan Dung Khuynh, một trong ba đóa tuyết liên của Thiên Dạ, thiên kim đích trưởng nữ của Nhan gia."
Từng chữ từng câu, đều gõ vào trong lòng mọi người.
Lạc Vân Hi ngửa mặt lên trời cười, giọng nói nhiễm phải một phần lạnh giá: "Phía trên này có con dấu của Quân Đoàn Khô Lâu, càng có quân sư lúc ấy của Quân Đoàn Khô Lâu, Hoàng Húc tự tay kí tên, thời gian đã lâu, giấy cũng ố vàng."
"Ai biết đây có phải ngươi là ngụy tạo không?" Nhan Dung Kiều cố gắng trấn định, kì thực nội tâm sớm đã loạn như kiến bò trên chảo nóng.
"Ngụy hay không, không phải ngươi nói là tính." Lạc Vân Hi cười nhạt: "Đương nhiên, cũng không phải ta quyết định, nhưng Hoàng Húc lại không chết, lúc trước người nắm giữ trọng trách của Quân Đoàn Khô Lâu bây giờ cũng đều còn tồn tại, nếu có người muốn đòi công đạo thay Nhan Dung Khuynh, rất dễ dàng có thể thu được chứng cứ của ngươi."
Nhan Dung Kiều xanh cả mặt, cắn răng nói: "Lạc Vân Hi, ta ngược lại thật ra đã quên, ngươi bây giờ là nữ nhân Trung Sơn Vương bảo vệ, ngươi muốn chơi ta, thì thiếu gì biện pháp! Trong lòng mọi người đều biết, tất cả những thứ này đều có thể làm giả! Chẳng qua nữ nhi ta đã từng có hôn ước với hắn, ngươi liền làm đến nỗi như thế sao? Muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Còn áp đặt một tội danh lớn như vậy cho ta!"
Lạc Vân Hi cười lạnh: "Đỗ phu nhân, ngươi thật là biết nguỵ biện! Chẳng qua ta tin tưởng, ánh mắt của mọi người đều sáng. Tờ giấy này là thật, hay là ta làm giả, tất nhiên sẽ có kết quả."
Nàng nói, tay trái tờ giấy kia lên, ngón tay phải búng một cái, liền bay như tên về hướng Nhan phủ.
Nhan Quốc Công động tác cũng nhanh, lập cướp tờ giấy tới tay, chăm chú nhìn lại, trong con ngươi dâng lên lửa giận, tập trung nhìn Nhan Dung Kiều, quát: "Việc này, đến cùng có phải là ngươi làm = không?"
"Phụ thân, ngươi vậy mà tin tưởng một người ngoài cũng không tin ta sao?" Vành mắt Nhan Dung Kiều đầy lệ, vốn đã chịu không ít thương tích, trên đầu có vài đoạn vải trắng, dáng dấp này, thực sự làm người khác thương tiếc.
Nhan Quốc Công cúi đầu, đọc lại tờ giấy ố vàng kia mấy lần, đến khi hoàng đế đi tới, thấp giọng nói: "Cho trẫm nhìn."
Hắn cũng đã kiểm tra.
Tờ giấy này, bất kể là từ phương diện thời gian hay là nét mực mà nói, không thể làm giả được, đúng là vật phẩm chỉ tồn tại mười mấy năm trước.
"Đại tỷ rõ ràng trên đường bỏ trốn rơi xuống núi mà chết, sao lại là ta đã hạ thủ chứ? Thời gian này cũng không đúng!" Nhan Dung Kiều để người khác nhanh chóng đỡ đến, ngắm tờ giấy vài lần, không hề thiếu trấn định.
"Thiên Dạ năm 569, chính là lúc Nhan Dung Khuynh quen biết Nguyệt Thiên của Hòa Nguyệt hoàng tử năm đó. Nguyệt Thiên vì sao lại đang yên đang lành mà tới Dạ Đô? Các ngươi có thể nghĩ tới không? Quân Đoàn Khô Lâu có liên quan tới hoàng gia Hòa Nguyệt, mấy vị hoàng tử cũng là kẻ trực tiếp nắm giữ quân đoàn, theo ta được biết, lúc ấy Nguyệt Thiên rất được Nguyệt đế sủng ái, trực tiếp chô chưởng quản Quân Đoàn Khô Lâu. Nguyệt Thiên là bởi vì thông qua ngươi mới biết Nhan Dung Khuynh, tiếc thay, hắn đã yêu nàng ấy, đương nhiên sẽ không giết nàng ấy. Nếu như không phải ngươi, thì sẽ không có những việc phía sao, Nhan Dung Khuynh sao lại trong vòng mấy năm hương tiêu ngọc vẫn!"
Lạc Vân Hi nói rồi, giễu cợt nhếch môi cười: "Đương nhiên, coi như không có chuyện này, ai biết ngươi sẽ nghĩ ra biện pháp gì khác hại nàng ấy chứ?"
Mọi người nghe nàng nói cũng cảm thấy rất hợp lý, mà lúc nhắc tới "Nguyệt Thiên", sắc mặt hoàng đế lập tức thay đổi.
Nhan Dung Kiều giương đầu lên, lớn tiếng
/231
|