- Dẫn linh hồn!
- Mạnh gia, sao vậy?
Quách Tử Sâm cũng cảm thấy chuông kêu có chút lạ thưởng, căn phòng này kín như bưng, ngay cả 1 làn gió cũng không lọt vào được, thế thì cái chuông đó sao lại tự kêu vậy?
- Xảy ra chuyện rồi, có người đang dùng thuật chiêu hồn!
Mạnh Hạt tử tiện tay cầm áo khoác da, cầm cái chuông trong góc phòng, chạy ra khỏi phòng, 1 trận gió lạnh táp vào người, lạnh đến nỗi mẫy người Quách Tử Sâm run lên bần bật.
- muốn tìm đem hồn phách Hồ Tiểu Tiên về à? Không dễ như vậy đâu?
Ngẩng đầu nhìn tấm vải dẫn hồn ở trước cửa, trên mặt Mạnh Hạt Tử nở 1 nụ cười lạnh lùng.
Hôm nay là gió Đông Bắc, theo lý thuyết thì chiêu hồn phải thổi về hướng đông bắc, thế nhưng sự việc xảy ra trước mắt lại ngoài lẽ thường, chỗ chiêu hồn tung bay kia, lại hướng về phía tây nam, mà nơi đó lại đúng là chỗ thị trấn.
Quay người vào phòng, Mạnh Hạt Tử lục tìm 1 hồi trong rương, móc ra 1 cái trống da dê, nhìn Quách Tử Sâm, nói:
- Mở cửa ra, các ngươi cũng không phải ra ngoài đâu.
- Mạnh gia, đây, đây là chuyện gì vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Hạt Tử kỳ dị, Quách Tử Sâm có chút không yên, tuy rằng mấy người bọn họ mưu đồ đối phó Hồ Hồng Đức, nhưng từ tận thâm tâm, Quách Tử Sâm cũng cảm thấy uy của Hồ Hồng Đức như hổ.
- Không sao đâu, trình độ đạo Nhật Nguyệt gà mờ của Hồ Hồng Đức, đấu không lại ta đâu!
Mạnh Hạt Tử nhe răng cười, trước kia đã từng mấy lần hắn buộc Hồ Hồng Đức đấu pháp với mình, chỉ có điều Hồ Hồng Đức không tiếp chiêu, hơn nữa khí huyết hắn hùng hậu, Mạnh Hạt Tử cũng không biết làm thế nào được.
Chỉ có điều hôm nay Hồ Hồng Đức vì cháu gái mà lại dùng đến thuật pháp gà mờ kia, khiến cho Mạnh Hạt Tử có cảm giác nắm được cơ hội.
Lấy tay vò tóc, Mạnh Hạt Tử cởi áo da trên người ra, đặt chuông ở bên hông, mặc 1 chiếc áo đơn giản rồi mở then cài cửa nhảy ra ngoài, đồng thời tay phải giơ lên gõ vào cáo trống da dê đó 1 cái.
- Tùng!
1 tiếng trống trầm lắng vang lên, mà tiếp đó Mạnh Hạt Tử hát vang lên:
- Mời… đại thần Nhi Lạp!
Phải nói giọng hát Mạnh Hạt Tử cũng không tồi, giọng ngân dài, cũng có chút âm vần, chỉ có điều làn điệu tiếp theo của hắn, lại khiến cho người ta không lạnh mà run.
- Mặt trời xuống núi, trời tối đen, nhà nhà đóng cửa lại, chim Khách, chim Hỉ Tước, Quạ bay qua ngọn cây, Khổng Tước và Bồ Câu bên mái hiên, 10 nhà mà chỉ có 9 cái khóa, cửa lớn nhà tôi không đóng, giơ roi đánh trống mời thần tiên ai u uy…
Theo giọng hát của Mạnh Hạt Tử, thân thể hắn càng rung lên, tiếng trống da trong tay cùng tiếng chuông bên hông văng vẳng bên tai, sau khi truyền ra xa, có mấy hộ vốn còn đang sáng đèn, lập tức tắt đèn đi ngủ.
Cái mà Mạnh Hạt Tử nhảy chính là điệu nhảy chính tông của Tát Mãn, cũng được gọi là nhảy đại thần.
Ở Đông Bắc, rất nhiều nơi coi nhảy đại thần là 1 loại hình nghệ thuật dân gian, hơn nữa lúc nhảy phải cần có 2 người, nhưng kỳ thực không phải vậy, thuật pháp Tát Mãn chân chính, 1 người là đủ rồi.
Ông nội Mạnh Hạt Tử, năm đó chính là Đại vu sư (thuật sư) Tát Mãn của hoàng đế đời Mạt, nhất mạch của bọn họ, cũng chính là Tát Mãn hoàng gia chính tông, nhảy đại thần lừa bịp trong dân gian ở Đông Bắc này thì hoàn toàn không thể nào sánh cùng.
Tiếng chuông, tiếng trống cộng với cả giọng hát khàn khàn kia, tiếng gió 4 phía bị át hẳn, tại đây tuyết đêm yên tĩnh có chút quỷ dị, sợ tới mực mấy người trong phòng không dám thở mạnh.
Đột nhiên, cả người Mạnh Hạt Tử run lên, giọng hát ngừng lại, hai mắt nhìn quanh 4 phía, không nhìn thấy lòng đen đâu, trong bóng đêm hiện ra 1 màu xanh lè.
Bị Mạnh Hạt Tử liếc nhìn, mấy người thanh niên trai tráng trong phòng bình thường đối mặt với sài lang hổ báo thế mà toàn thân sợ nổi cả da gà, cả người run như cầy sấy.
- Ha ha, Hồ Hồng Đức, đấu cùng ta? Để ta cho hồn phách ngươi không thể quay về được!
Không giống như ma quỷ nhập vào người trong truyền thuyết, Mạnh Hạt Tử căn bản là không có bộ dạng bị phụ thuộc, điệu bộ nói chuyện vẫn như cũ, thế nhưng trong mắt của hắn cũng nhiều hơn 1 tia đỏ lòm.
Hơn nữa quanh người Mạnh Hạt Tử, không thấy có chút nguyên khí nào, thế này khiến cho giác quan thứ sáu của hắn nhạy bén lạ thường, lòng trắng mắt kia có thể nhìn thấy được linh khí lưu chuyển trong trời đất.
Cảm nhận được dao động linh khí truyền đến từ núi Trường Bạch, trên mặt Mạnh Hạt Tử nhe răng cười, đột nhiên mở to mồm thở, lúc này linh khí 4 phía căn phòng, trong nháy mắt đã loạn cả lên, tấm chiêu hồn trên câu trúc kia đột nhiên quay đầu lại, bay lên theo hướng gió bắc.
- Ấy, có người thi pháp?
Diệp Thiên đang ngồi ngay ngắn trên sàn trong phòng bệnh, mắt đột nhiên mở ra, thân thể đứng lên, trên mặt cực kỳ nghiêm trọng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Dựa theo lý luận Đạo gia, cho dù sau khi chết, tinh khí trên người trong thời gian ngắn vẫn chưa tiêu biến hoàn toàn, Diệp Thiên dùng thuật chiêu hồn, chính là muốn gọi tinh khí thoát ra khỏi cơ thể Tiểu Tiên về, để chữa khỏi bệnh cho cô.
Vừa rồi Diệp Thiên cảm nhận được vị trí tinh khí của Hồ Tiểu Tiên, hơn nữa mắt có thể đưa trở về, ai mà biết được đúng lúc đó, lại có người ra tay khiến cho chỗ linh khí ở đó bị rối loạn, lại còn chặt đứt tia liên hệ đó nữa.
- Diệp Thiên, xảy ra chuyện gì thế?
Nhìn thấy Diệp Thiên bỗng dưng đứng dậy, Hồ Hồng Đức ngồi cạnh cửa cũng đứng lên.
Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
- Gặp phải người đồng đạo, tôi đến nhiều nơi như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy cao nhân thông hiểu thuật pháp đấy.
- Cậu nói cái gì? Khụ, nãy tôi bịt lỗ tai lại.
Hồ Hồng Đức chỉ thấy miệng Diệp Thiên động mà không có âm thanh, sửng sốt 1 chút mới nhớ ra khi nãy bịt lỗ tai lại rồi.
- Không có gì, bắt giữ linh hồn người khác, cũng không phải hành vi của người chính đạo, 1 khi hắn đã như vậy, tôi đấu với hắn 1 trận!
Diệp Thiên cười lạnh lùng, cậu có thể cảm nhận được, người đó tuy rằng có thể làm hỗn loạn tinh khí ở đó, nhưng không có khả năng công kích theo thần thức như mình đâu.
- Bắt giữ hồn phách người? Con mẹ nó, đó không phải là tên Mạnh Hạt Tử làm sao?
Sau khi nghe được Diệp Thiên nói vậy, Hồ Hồng Đức đột nhiên đứng bật dậy, dậm chân quát to lên.
Lúc trước Hồ Hồng Đức chỉ nghĩ đến cháu gái bị dọa hoặc là gặp phải chuyện gì mới dẫn đến hồn lìa khỏi thân, ông vốn không nghĩ là do tên Mạnh Hạt Tử.
Bởi vì tuy rằng Hồ Hồng Đức bất hòa với Mạnh Hạt Tử, nhưng hai nhà dù thế này cũng là thân với nhau bao năm rồi, lại không có đại thù hận gì, Mạnh Hạt Tử cũng không ra tay hại Tiểu Tiên đâu.
Nhưng những lời Diệp Thiên vừa nói ra này, Hồ Hồng Đức có thể khẳng định là do Mạnh Hạt Tử gây ra nên nổi giận, gân xanh trên mặt nổi lên, hận ngay lập tức không thể đi tìm tên Mạnh Hạt Tử đó cho hắn bài học được.
- Không nói nữa, yên lặng nào!
Diệp Thiên liếc mắt nhìn Hồ Hồng Đức 1 cái, 6 chữ ngắn gọn này như 1 gáo nước lạnh dội lên đầu Hồ Hồng Đức, lập tức bình tĩnh lại.
Sau khi quát Hồ Hồng Đức 1 câu, Diệp thiên ấn phương vị bát quái trong phòng, rồi bước chân như ảo, 1 dòng sát khí từ 4 phương 8 hướng hội tụ lại.
Bệnh viện vốn là nơi sát khí ngưng đọng, lúc này muốn ngưng tụ sát khí cũng không mất thời gian lắm, không lâu sau, nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống 8 độ, tuy rằng đèn sáng, nhưng làm cho người khác cảm giác âm u kinh khủng.
Lúc sát khí trong phòng khiến cho Hồ Hồng Đức cảm thấy lạnh, 2 chân Diệp Thiên đứng ngoài chứ bát, 2 tay ôm thành ấn hình đại luân kim cang ấn, miệng hét lớn 1 tiếng:
- Binh!
Theo tiếng quát của Diệp Thiên, sát khí trong phòng đều ngưng tự bên trong đại luân kim cang ấn của Diệp Thiên, đẩy vào hư không, Diệp Thiên theo thần thức dẫn đại luân kim cang ấn đó đi.
Thế này vẫn chưa được coi là xong, tiếng binh khi nãy vừa thốt ra, tay Diệp Thiên lại biến thành ấn sư tử, sau tiếng "đấu" thì theo sát sau các chữ "binh" cũng phóng ra.
Tuy rằng Diệp Thiên cách xa núi Trường Bạch hơn 10 km, nhưng 2 câu 9 chứ này trong nháy mắt đã xuyên qua hư không, đến thôn nhỏ chỗ Mạnh Hạt Tử kia.
- Sao lại thế này, đây… đây là thế nào?
Nguyên khí trời đất vốn đang đảo loạn, Mạnh Hạt Tử tự cho rằng có thể đả thương Hồ Hồng Đức, đột nhiên cảm thấy đau tim, không đợi hắn kịp định thần lại, 1 đạo kim cang ấn pháp nặng như núi đột nhiên xuất hiện trên đầu hắn.
- Mẹ nó, không phải Hồ Hồng Đức, là thủ đoạn của ai vậy?
Mạnh Hạt Tử trách 1 câu rồi chạy trốn, chỉ có điều động tác của hắn có mau lẹ hơn nữa cũng không ngăn được thần thức dân dắt của Diệp Thiên.
Ầm ầm nổ 1 tiếng, như không khí bị nổ vậy, 2 dòng linh khí chạm vào nhau, tuyết ngoài phòng bay tung tóe, che chắn cả tầm mắt.
- Khụ… khụ khụ!
1 trận ho khan dữ dội, thân hình Mạnh Hạt Tử hiện dần ra, trong lòng kinh hãi vẫn có 1 chút may mắn, may mắn là hôm nay hắn mời Hùng Lực Sĩ, tuy rằng tấn công không đủ, nhưng phòng ngự lại rất mạnh.
Chỉ có điều Mạnh Hạt Tử vui mừng hơi sớm, lúc hắn ngẩng đầu nhìn tấm chiêu hồn, cảm giác tim đập nhanh lại hiện lên, 1 đạo hình sư tử lại đang lao thẳng vào mình.
Vừa rồi phòng ngự trên người đã bị kim cang pháp ấn phá hỏng 7, 8 phần rồi, Diệp Thiên 1 chữ "đấu" này, Mạnh Hạt Tử rốt cuộc không ngăn được.
Dưới đòn công kích của linh khí là hình mà như thực kia, thân hình Mạnh Hạt Tử như bị đạn bắn trúng, Ầm 1 tiếng đập vào phòng, thân thể vào thời điểm ở trên không trung, 1 ngụm máu tươi trào ra miệng.
- Người này còn biết bay nữa cơ à?
Mấy người Quách Tử Sâm hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt, cảm thấy nhảy đại thần không phải thổi mà còn có thể làm cho mình bay được sao?
Thế nhưng lúc bọn họ phát hiện ra là không phải, bởi vì Mạnh Hạt Tử bay trong không trung, còn phun ra 1 ngụm máu tươi, sau khi đợi cho Mạnh Hạt Tử rơi trên bàn, mấy người vội vàng vây quanh.
- Đi… vào núi, gặp… gặp phải cao nhân rồi!
Lúc này mặt Mạnh Hạt Tử héo quắt như tàu lá, linh khí vờn quanh tiêu biến không thấy nữa, hơi thở mong manh chắng khác gì Hồ Tiểu Tiên trên giường bệnh.
/915
|