Thuật sư đấu pháp tuy rằng không có khói súng, nhưng độ nguy hiểm còn hơn súng đạn nhiều, nếu không phải Mạnh Hạt Tử mượn lực thần nhập thân, hơn nữa lại cách xa Diệp Thiên như vậy, thì 1 chiêu vừa rồi, có thể lấy được mạng của hắn.
Thế nhưng kể cả như vậy, Mạnh Hạt Tử cũng không còn những ngày thoải mái nữa, lục phủ ngũ tạng giống như là bị xe đâm vậy, nằm trên mặt đất nôn ra liên tiếp mấy ngụm máu tươi.
Dựa vào tình trạng này của Mạnh Hạt Tử, căn bản là không thể vào núi, bản năng sinh tồn trỗi dậy, chỉ vào ngăn tủ tren cùng, nói:
- Tử Sâm, đem cái hòm thuốc đó lại đây cho ta.
- Hix, Mạnh gia, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
Quách Tử Sâm lên tiếng, tìm cái ghế đẩu giẫm lên đem cái hòm thuốc xuống.
- Đối phương mời cao nhân, tôi đấu không lại hắn, chúng ta vào núi trốn 1 thời gian!
Mạnh Hạt Tử sắc mặt lộ ra vẻ thù hận, hắn già như vậy, chưa từng ăn món nào nhục như vậy.
- Đợi vết thương của ta tốt hơn 1 chútt, quyết không tha cho mấy người đó đâu!
Mạnh Hạt Tử vô cùng đau đớn mở cái rương nhỏ ra, lập tức 1 mùi hương nồng nặc bay ra.
Toàn bộ cái rương nhỏ chỉ có 1 vật, đó là củ sâm dài gần 20 cm, thế nhưng chỉ còn lại 1 nửa, trên 1 nửa đó còn có những xúc tu mọc ra từ giữa.
- Ồ, củ nhân sâm này phải trên 300 năm rồi đấy nhỉ?
Nhìn thấy củ sâm này, Quách Tử Sâm không khỏi líu lưỡi, nếu không phải chỉ còn lại 1 nữa, có lẽ hắn đã âm mưu sát hại tính mạng để giành lấy rồi cũng nên.
- Không đến 300 năm, thế nhưng cũng khoảng đấy.
Mạnh Hạt Tử 2 tay run rẩy cầm 1 con dao nhỏ ra, tước 1 mảnh sâm nhét vào miệng, sau khi suy nghĩ 1 lát, thì cắt 2/3 cho vào trong miệng.
Giá nhân sâm mọc hoang ai cũng biết, Mạnh Hạt Tử lúc này cũng sợ mấy người Quách Tử Sâm nổi lòng tham mờ mắt, dựa vào tình hình hiện nay của mình, chắc chắn đánh không lại mấy tên trai tráng đó.
Tác dụng bổ khí của nhân sâm quả là nhanh chóng, mấy phút sau khi đưa miếng sâm vào trong miệng, sắc mặt khô vàng của Mạnh Hạt Tử đã tái nhợt lên, tiếp đỏ xuất hiện 1 tia hồng hào.
Lại nghỉ hơn nửa giờ nữa, Mạnh Hạt Tử đã có thể hoạt động được, lập tức đứng lên, sau khi thu dọn 1/3 chỗ nhân sâm còn lại, gỡ khẩu súng săn trên tường xuống rồi cầm cái trống của mình, nói:
- Đi, chúng ta vào núi.
- Mạnh gia, tuyết lớn như vậy, vào núi nguy hiểm lắm.
Mấy người Quách Tử Sâm không muốn đi, bên ngoài trời lạnh dưới 0 độ, đến nước tiểu cũng có thể bị đóng băng, chui vào trong rừng già, thế chẳng khác gì đi tìm chết sao.
Mạnh Hạt Tử lắc lắc đầu nói:
- Không vào núi, thì đợi Hồ Hồng Đức tới đón các ngươi nhá!
Kỳ thực Mạnh Hạt Tử cũng không thiếu tiền, người có thể tung hoàng ở núi Trường Bạch, ai mà không có đến trăm vạn? Sở dĩ lần này hắn ra tay như vậy, hoàn toàn là bởi vì trong lòng ghen ghét với Hồ Hồng Đức.
Lần này Mạnh Hạt Tử cũng hiểu được Hồ Hồng Đức đã biết chuyện này có liên quan đến mình, hắn biết tính cách của Hồ Hồng Đức, 2 người bây giờ đã là không chết không ngừng rồi, thương thế của hắn chưa hồi phục, không thể đợi chết ở đây được.
Nghe Mạnh Hạt Tử nhắc tới Hồ Hồng Đức, sắc mặt Quách Tử Sâm hiện ra sự sợ hãi, 1 người thanh niên không cao lắm lên tiếng:
- Mạnh gia, nếu không… chúng ta liều mạng với tên Hồ Hán Tam đi, 5 người 5 khẩu súng, tôi không tin là chúng ta không tiêu diệt được hắn? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Man Ngưu, ngươi cho rằng Hồ Hồng Đức làm bia ngắm sống cho ngươi, đứng đó để ngươi bắn chắc?
Mạnh Hạt Tử cười nhạo 1 tiếng.
- Trong rừng già này, hắn còn xảo quyệt hơn cả hồ ly, đừng tưởng rẳng ngươi cầm súng là giỏi!
Đột nhiên nghĩ đến vị cao nhân mới ra tay kia, Mạnh Hạt Tử đứng ngồi không yên, mở miệng nói:
- Ít nói nhảm đi, không muốn chết thì đi theo ta, ta có chỗ ở trong khe núi, lạnh không tới được, đói không chết được các ngươi đâu!
Tục ngữ nói thỏ khôn có 3 hang, chuyện Mạnh Hạt Tử ở núi Trường Bạch giết người đoạt sâm cũng không ít, nên đã sớm chuẩn bị chỗ ẩn thân ở trong núi, lúc này đúng là rất hữu ích.
- Vâng, chúng tôi nghe theo Mạnh gia!
Mấy người Quách Tử Sâm liếc nhìn nhau 1 cái, do sợ hãi Hồ Hồng Đức nên bọn họ chọn vào trong núi.
Thu thập 1 chút đồ đạc này nọ, 5 người mỗi người 1 cây súng, mạo hiểm bóng đêm tẩu tán vào bên trong núi Trường Bạch.
Lúc này cách xa Trường Bạch, Diệp Thiên trong phòng bệnh cũng không chịu nổi, cậu vẫn chưa luyện đến cảnh giới thần phản hư, vừa rồi sau khi phóng thần thức ra, lại không có năng lực thu về.
Thần thức tiêu tan khẳng định là đã cắn phản lại Diệp Thiên, sắc mặt vốn hồng hào của Diệp Thiên, đột nhiên trở nên trắng bệch, thân thể rung lên mấy hồi.
- Diệp Thiên, cậu làm sao vậy?
Hồ Hồng Đức biết Diệp Thiên mới đấu pháp với người ta, vừa rồi không dám tiến lên, lúc này thấy toàn thân Diệp Thiên lỏng ra, liền bước lên phía trước đỡ cậu.
Sau khi biết được Diệp Thiên mới đấu pháp hư không với người khác, Hồ Hồng Đức lúc này hối hận không kịp, sớm biết thuật pháp có thủ đoạn như vậy, lúc trước ông đã không coi nó như rác.
Diệp Thiên hít 1 hơi thật sâu, sau khi nghỉ ngơi 1 lát, mới nói:
- Đối phương là người đạo Tát Mãn, tôi bị thương 1 chút thôi, thế nhưng người đó mất hơn nửa mạng rồi, lão Hồ, có khả năng chính là tên Mạnh Hạt Tử ông nói đó!
Tuy rằng vừa rồi thần thức phóng ra đều tiêu tan hết, nhưng trong nháy mắt giao đấu với Mạnh Hạt Tử, Diệp Thiên cũng cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Cái loại hơi thở này có chút kỳ quái, tuy rằng cũng là linh khí, nhưng hoàn toàn không giống với nguyên khí thuần túy trên thế gian này, hình như có 1 chút quỷ dị không diễn tả bằng lời được, đó tuyệt đối không phải mà Mạnh Hạt Tử tự mình tu luyện ra được.
Thế nhưng 2 người khoảng cách quá xa, Diệp Thiên cũng không có cách nào tra xét sự huyền bí của đạo Tát Mãn, thậm chí sau khi thuật ấn Sư Tử ra ngoài, thì kết quả ra sao cậu cũng không biết được.
Hồ Hồng Đức trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, vô cùng đau đớn nói:
- Quả nhiên là hắn, Diệp Thiên, cậu yên tâm, tôi không tha cho hắn đâu.
- Hắn không ở chỗ đó đợi ông đến gõ cửa nữa đâu, lão Hồ, yên lặng 1 chút.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Tiểu Tiên sắp tỉnh rồi, con trai ông cũng sốt ruột lắm, gọi bọn họ vào đi.
Không bị Mạnh Hạt Từ kìm hãm nữa, trận pháp mà Diệp Thiên vẽ hư không trên người Tiểu Tiên đã có tác dụng, hấp thu tinh khí trong dẫn tấm hồn về hết.
Lúc Diệp Thiên nói chuyện cùng Hồ Hồng Đức, cậu cảm nhận được tinh khí trên người Hồ Tiểu Tiên đang lớn dần lên, lục phủ ngũ tạng vốn suy nhược nay được tràn đầy, cả người đã có dấu hiệu tỉnh lại.
- Tiểu Tiên sắp tỉnh ư?
Hồ Hồng Đức nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng khôn xiết, vội vàng đẩy cửa ra.
- Các ngươi ở đây làm gì? Người bệnh xảy ra vấn đề gì, các ngươi ai phụ trách hả?
Không ngờ cánh cửa vừa mới mở ra, Hồ Hồng Đức đã nghe thấy 1 tràng khiển trách, bác sĩ phụ trách Hồ Tiểu Tiên suýt chút nữa chỉ vào mặt ông.
Bác sĩ Lưu cũng cảm thấy khó thở, vừa rồi ông vào kiếm tra phòng, cũng bị đám người Hồ Đại Quân cản lại, nói là có người bên trong châm cứu cho Hồ Tiểu Tiên, không cho ông quấy rầy.
Thế này rõ ràng là không tin vào bệnh viện rồi, bác sĩ Lưu vừa rồi nhịn lại không gõ cửa, nhưng lúc này Hồ Hồng Đức mở cửa ra, ông lại tức giận bước ra.
- Ngươi ồn ào cái gì? Lại còn chỉ vào mặt ông nữa à!
Hồ Hồng Đức tình tình thế nào chứ? Lập tức khoát tay đẩy vị bác sĩ này ra ngoài 4, 5 mét, nếu không phải dựa vào tường, nhất định là đã ngã chổng mông rồi.
- Ngươi… ngươi thế này thế thế nào chứ?
Bác sĩ Lưu há hốc mồm, ông còn chưa gặp qua người nhà người bệnh nào thô bạo như vậy.
- Ta sống mấy chục năm rồi, đều sống như thế đấy, làm sao?
Hồ Hồng Đức trừng mắt lên, bác sĩ Lưu bị đẩy về phía sau sợ tới mực trốn sau mấy người Hồ Đại Quân.
- Cha, cha làm gì thế? Bệnh viện đây là nơi gây sự được sao?
Hồ Đại Quân đúng là không biết nói thế nào với cha nữa, ở bệnh viện đắc tội với bác sĩ, còn muốn để con cái chữa bệnh nữa không đây?
- Đi chỗ khác đi, không có chỗ cho ngươi nói chuyện, bọn lang băm đến bệnh gì cũng không tìm ra được, mà còn dám dương oai với ta à?
Hồ Hồng Đức nổi nóng, đã không chịu tiếp thu thì thôi, còn mắng cả con trai nữa.
- Lão Hồ, ông làm gì thế? Nhanh vào đi!
Diệp Thiên ở trong phòng bệnh nghe được động tĩnh bên ngoài, nhất thời có chút dở khóc dở cười, Hồ Hồng Đức cũng là người 70 tuổi rồi, sao lại nóng tính hơn cả 1 đứa trẻ 20 thế kia?
Lời nói của người khác Hồ Hồng Đức có thể không nghe, nhưng ông lại cực kỳ cung kính Diệp Thiên, lập tức không đôi co với tên bác sĩ nữa, nói với con trai:
- Đại Quân, các con vào trong đi, Tiểu Tiên sắp tỉnh rồi!
- Tiểu Tiên sắp tình?
Nghe thấy cha nói như vậy, mấy người Hồ Đại Quân vui mừng khôn xiết, cùng nhau lần lượt vào phòng bệnh, vị bác sĩ Lưu đó nghĩ 1 lát rồi cũng đi vào.
- Châm… châm kim còn chưa rút ra sao?
Sau khi đi vào trong phòng, mọi người đều thấy mặt vào ngục bụng Hồ Tiểu Tiên đang bị châm kim, trong lòng cũng tin mấy lời nói trước đó của Diệp Thiên, cậu ta đúng là châm cứu cho Hồ Tiểu Tiên.
Chỉ có điều bọn họ không biết, đây là Diệp Thiên cố ý chưa rút ra, hơn nữa kim châm ở chỗ ấn đường trên mày của Hồ Tiểu Tiên có tác dụng định thần, sau khi rút ra, Hồ Tiểu Tiên có thể tỉnh dậy ngay.
Nhìn thấy mọi người vào, Diệp Thiên nói:
- Bây giờ nhổ ra đây, Hồ Tiểu Tiên mấy ngày rồi không ăn cơm, có thể cơ thể có chút suy nhược, mấy người đi mua cháo đi, tốt nhất là cho thêm 1 miếng nhân sâm, để cô ấy bồi bổ hạ khí.
- Vâng, vâng, tôi… tôi lập tức đi!
Mẹ Hồ Tiểu Tiên lập tức trả lời, thế nhưng thân thể vẫn không động, bà không thể tin lời nói của Diệp Thiên được, muốn tận mắt thấy con gái tỉnh lại.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, không nói thêm điều gì, đi đến bên cạnh Hồ Tiểu Tiên, ra tay nhanh như gió, nhanh như điện rút 6 cây kim trên người Hồ Tiểu Tiên ra.
Mọi người trong phòng đều ngừng thở, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nét mặt Hồ Tiểu Tiên, cô gái giống như là đang ngủ say vậy, lông my đột nhiên động đậy, ánh mắt cũng mở dần ra.
- Dần dần mở mắt ra, Hồ Tiểu Tiên nhìn trần nhà trắng phau, giọng nói yếu ớt hỏi:
- Tôi… tôi đây là ở đâu đây?
/915
|