- Tiểu Tiên, mẹ đây, con… con hôn mê mấy ngày rồi.
Nhìn thấy con gái tỉnh dậy, mẹ Hồ Tiểu Tiên lập tức đến bên cạnh giường, vừa mới mở miệng, nước mắt đã rơi lã chã, con gái bệnh mấy ngày rồi, có thể không ảnh hưởng đến bà hay sao?
Hồ Hồng Đức kéo con dâu lại, nói:
- Được rồi, nhanh đi mua cháo cho Tiểu Tiên đi, à, để cha đi cùng con, chỗ thằng què Tôn đó còn có mấy củ sâm, ta không đi con cũng không lấy được đâu!
Người đào sâm trên núi Trường Bạch, lúc nào trong tay cũng có hàng dự trữ, giống như là 1 nửa nhân sâm của Mạnh Hạt Tử kia, cứu hắn đâu chỉ mỗi 1 lần.
Tên què Tôn theo lời của Hồ Hồng Đức, cũng là 1 người đào sâm nổi tiếng trong núi Trường Bạch, bởi vì hồi còn trẻ đi đào sâm bị trượt chân, sau khi chữa khỏi thì vẫn bị đi khập khiễng, lúc này mới có cái biệt danh này.
- Thanh Nhã, em ở lại cùng Tiểu Tiên đi, anh về khách sạn làm 1 giấc, lão Hồ, chúng ta cùng đi ra ngoài đi!
Nhìn thấy Hồ Tiểu Tiên không sao, Diệp Thiên cũng yên tâm, thế nhưng trong đầu cảm thấy cực kỳ đau nhức, thậm chỉ còn hơi chóng mặt, cậu biết là do di chứng của thần thức tiêu tan.
- Diệp Thiên, cậu thấy đấy, thật… thật không biết phải cảm ơn cậu thế nào đây!
Diệp Thiên vừa nói ra lời này, 2 vợ chồng Hồ Đại Quân mới nhớ ra khi nãy chỉ quan tâm đến con gái mà chưa cảm ơn đại ơn đại đức của Diệp Thiên, lập tức nóng mặt lên.
Diệp Thiên khoát tay, nói:
- Giám đốc Hồ, không cần khách khí đâu, cháu cũng là bạn của Tiểu Tiên, cô chú chăm sóc Tiểu Tiên đi, cháu về trước đây.
- Này, Diệp Thiên, để tôi đưa cậu ra ngoài!
Nhìn thấy Diệp Thiên bước ra cửa, Hồ Hồng Đức vội vàng đi theo.
- Diệp Thiên, cậu thực sự không sao chứ? Sắc mặt cậu không được tốt cho lắm.
Đừng nhìn Hồ Hồng Đức tính tình nóng nảy, nhưng nhãn lực không kém tẹo nào, sắc mặt Diệp Thiên trước và sau khi chữa bệnh cho cháu mình thực sự là hoàn toàn không giống nhau.
- Bị tổn thương nguyên khí, không có gì lớn lắm đâu, lão Hồ, 2 ngày này đừng đến quấy rầy tôi nha, để tôi dưỡng thương 1 ngày.
Trước kia bị nguyên khí cắn lại đó là vì thân thể không khỏe mạnh, nhưng lần này đấu pháp, Diệp Thiên tiêu tán thần thức, loại cảm giác đầu óc đau nhức này, đối với cậu mà nói đúng là lần đầu tiên.
- Uh, để tôi đưa cậu về!
Hồ Hồng Đức gật gật đầu, ông cũng là người trọng tình nghĩa, thế nhưng lời cảm ơn cửa miệng đúng là chẳng có tác dụng gì, Hồ Hồng Đức trong lòng đã hạ quyết tâm, chuẩn bị đen mấy củ nhân sâm 400 năm trong núi tặng cho Diệp Thiên.
Sau khi trở về phòng, Diệp Thiên cưỡng chế thân thể khó chịu, khoanh chân ngồi trên giường vận hành 1 ngày, lúc này đầu óc mới choáng váng ngủ thiếp đi.
Diệp Thiên cũng không biết mình ngủ bao lâu, sau 1 giấc tỉnh lại, thì cảm giác đau đớn trong đầu biến mất không thấy nữa.
Sau khi vén cửa sổ phòng khách ra, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhưng chỗ tuyết đọng vẫn chưa tan, toàn thành phố đều phủ 1 lớp màn trắng xóa, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn mặt trời, hằn là 3, 4 giờ rồi.
Đứng trước cửa sổ vận động thân thể, trong lòng Diệp Thiên đang suy xét, mặc dù bị thương, nhưng chuyến này thu hoạch cũng lớn đây.
Diệp Thiên hiện tại vẫn chưa tu luyện đến cảnh giới thần phản hư, mới đến ngưỡng cửa, loại ngộ đạo này tuyệt đối là chỉ có thể gặp nhưng không thể tìm được.
- Ọt ọt… ọt ot!
Tai Diệp Thiên đột nhiên động 1 cái, cậu nghe tiếng ọt ọt trong phòng vọng lại, đang định ngầng đầu lên tìm kiếm thì mới sực ra, không thể nhịn được cười, hóa ra là bụng mình đói.
Cầm lấy điện thoại trong khách sạn, Diệp Thiên gọi đến phòng Thanh Nhã, nhưng lại không ai bắt máy, nghĩ 1 lát thì gọi số điện thoại của cô ấy.
- Diệp Thiên, anh tỉnh rồi à? Anh ngủ 2 ngày rồi, bọn em đang ở nhà Tiểu Tiên, anh mau đến đây đi!
Điện thoại vừa mới thông thì tiếng vui mừng của Vu Thanh Nhã vang lên, nói địa chỉ nhà Hồ Tiểu Tiên cho Diệp Thiên nghe.
- Này, anh nói này, bọn em ăn cơm chưa? Anh đi tìm chỗ nào ăn đã rồi hẵng qua.
Diệp Thiên quắp bụng, lúc này nhà người ta không phải là lúc ăn cơm, đi tìm cái gì lấp đầy bụng đã rồi hẵng nói.
- Bọn em ăn rồi, ấy, Diệp Thiên, ông Hồ muốn nói chuyện với anh này!
Vu Thanh Nhã mới nói được 1 nửa thì đã bị Hồ Hồng Đức giật lấy điện thoại:
- Diệp Thiên, đến nhà tôi đi, hôm qua tôi vào núi đánh được 2 con phi long để cậu bồi bổ nguyên khí!
- Được, lão Hồ, thế chuẩn bị thêm tý thịt đi, tôi đói quá rồi.
Diệp Thiên cũng không khách khí với Hồ Hồng Đức, sau khi ngắt điện thoại thì bắt xe đến nhà Hồ tiểu Tiên ngay.
Nhà Hồ Tiểu Tiên ở khu ngoại ô thành phố, ở đó có 1 tiểu khu hoa viên biệt thự, mỗi căn biệt thự đều có 1 vườn hoa lớn, tính riêng tư vô cùng tốt.
- 1 vị phó giám đốc, có thể có được căn hộ như vậy sao? Hồ Đại Quân không phải là tham ô chứ?
Nhìn thấy sân tuyết đọng được quét dọn sạch sẽ, trong đầu Diệp Thiên liền hiện ngay ý nghĩ này.
Thế nhưng Diệp Thiên không biết, căn hộ này không phải là sở hữu của cha mẹ Hồ Tiểu Tiên, mà là của Hồ Tiểu Tiên, lúc cô thi đỗ đại học Thanh Hoa, Hồ Hồng Đức đã mua tặng cháu gái.
Là 1 người nổi tiếng về đào sâm ở núi Trường Bạch, tổng giá trị mà Hồ Hồng Đức đào sâm được phải trên 10 triệu, mua được biệt thự như vậy cũng là phải.
- Diệp Thiên, cậu đến rồi à, mau, mau vào nhà đi!
Nhận được điện thoại của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức cứ đứng chờ ở cổng khiến cho vợ chồng Hồ Đại Quân ngượng ngùng, không ngại gió lạnh đừng chờ bên ngoài cùng cha. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Lão Hồ, khách khí như vậy làm gì chứ!
Diệp Thiên cười cười, chào 2 vợ chồng Hồ Đại Quân rồi cùng vào biệt thự.
- Diệp Thiên, anh có thể ngủ được thật à, lúc em mở cửa anh còn chưa dậy!
Nhìn thấy bạn trai đến, Vu Thanh Nhã vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Thiên, hơi lo lắng cầm lấy tay cậu.
Diệp Thiên cười nói:
- Không sao đâu, hao tổn chút nguyên khí, ngủ 2 ngày là bù lại rồi.
Hồ Tiểu Tiên cũng đi tới, cúi xuống trước mặt Diệp Thiên, nói:
- Diệp Thiên, cảm ơn anh, em nghe ông nội nói nếu không có anh, thì em đã không xong rồi!
- Khụ, làm cái gì thế chứ?
Diệp Thiên gãi gãi đầu, nói với Hồ Hồng Đức:
- Lão Hồ, tôi đến đây để ăn cơm, mau mang thức ăn lên đi!
- Uh, cậu chờ 1 chút, tôi mang lên ngay!
Diệp Thiên nói 1 câu, thì Hồ Hồng Đức như tiểu nhị trả lời lại ngay, khiến cho mọi người đều bật cười, làm cho không khí trong phòng bắt đầu thoải mái hơn.
Qua khoảng 7, 8 phút, Hồ Hồng Đức nhấc 1 cái nồi ra ngoài phòng khách, sau khi mời Diệp Thiên sang phòng ăn, nói:
- Diệp Thiên, đây là canh phi long hầm nhân sâm, tay nghề tôi đảm bảo đủ để cho cậu ăn cắn nhầm cả đầu lưỡi đấy.
- Thơm quá, lão Hồ, tay nghề ông quả không tệ!
Diệp Thiên chưa ăn, chỉ ngửi mùi hương và nhìn thấy canh màu sữa kia thôi bụng lại bắt đầu kêu lên ọt ọt, múc 1 thìa canh cho lên miệng, đầu lưỡi lập tức cảm nhận được 1 vị tươi ngon chưa bao giờ được ăn qua.
- Diệp Thiên, đây là dùng canh gà mái làm nguyên liệu, cho thêm 1 chút nấm tươi, cái này mà ở thời cổ đại, hoàng đế cũng không có mà ăn, nghe thấy Diệp Thiên khen ngợi tay nghề mình như vậy, Hồ Hồng Đức ngoác miệng cười.
Nồi canh này đúng là Hồ Hồng Đức tốn bao nhiêu công sức, ông không biết khi nào thì Diệp Thiên tỉnh liền hầm 1 nồi canh gà mái tơ, mãi đến lúc Diệp Thiên nói là qua đây, mới bỏ phi long vào trong nồi.
Hơn nữa 2 nửa củ nhân sâm trong nồi canh này, Hồ Hồng Đức nửa mua nửa cướp tên Tôn què đó, đây là nhân sâm phải đến trăm năm rồi, để ở ngoài bán chắc cũng đến mấy trăm vạn.
- Cha, sau này cha ít bắt phi long đi, bây giờ nhà nước đang càng ngày càng bảo vệ động vật hoang dã ngặt hơn đấy.
Hồ Đại Quân trong phòng khách nghe được 2 người nói chuyện như vậy, không nhịn được nói 1 câu.
- Nói thừa, ta để ăn chứ không mang bán? Hôm qua không phải ngươi cũng ăn rất ngon đó sao?
Hồ Hồng Đức trừng mắt mắng con, khiến cho Hồ Đại Quân ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Sau khi ăn 1 miếng thịt phi long, đúng như lời Hồ Hồng Đức nói, Diệp Thiên thiếu chút nữa thì cắn cả đầu lưỡi, không nhịn được nói:
- Thịt này đúng là ngon, lão Hồ, lát nữa chúng ta vào rừng bắt mấy con, tôi phải mang cho sư huynh với người nhà 1 chút mới được!
Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức giống nhau, đều là người không sợ trời, không sợ đất, trong lòng đều không có quan tâm đến pháp luật bảo vệ động vật, người trong giang hồ vẫn luôn theo quy luật cá lớn nuốt cá bé mà.
- Được, đúng là 2 người chúng ta hợp tính nhau.
Diệp Thiên nói lời này khiến cho Hồ Hồng Đức mặt mày hớn hở, thế nhưng sau đó mặt nhăn lại nói:
- Diệp Thiên, cậu… cậu là ông, thế này không thể làm bừa được.
Lời của Hồ Hồng Đức đúng là buồn cười, ông lão này mặc dù tính tình nóng nảy, mở miệng ra là chửi mắng người, thế nhưng thực chất lại rất đáng yêu.
- Ông nội, cháu cũng muốn ăn!
Không biết từ lúc nào mấy người con gái Hồ Tiểu Tiên cùng Vu Thanh Nhã đã qua đây, mắt mở to nhìn vào nồi canh.
Hương vị canh phi long này người bình thường không thể ngăn cản mình được, Hồ Đại Quân ngoài miệng nói phải bảo vệ động vật hoang dã, kỳ thực ông ngồi trong phòng khách mà ánh mắt cứ dán chặt vào nhà ăn.
Hồ Hồng Đức tức giận trừng mắt liếc cháu gái 1 cái, nói:
- Các cháu không phải hôm qua ăn rồi sao? Diệp Thiên chữa bệnh cho cháu bị tổn thương nguyên khí, ông phải bồi bổ cho cậu ấy.
- Được, các em đừng tranh nhau nữa, muốn ăn thì mấy ngày nữa theo anh vào núi.
Diệp Thiên cũng không hiểu được cái gì gọi là khách khí, lúc này bụng cậu đói kêu òn ọt, cũng mặc kệ canh đó nóng thế nào, múc từng muôi to uống vào bụng, cả nồi canh mới có mấy phút mà đã nhìn thấy đáy rồi.
- Đúng là đồ chết đói!
Vu Thanh Nhã tức giận liếc Diệp Thiên 1 cái, kỳ thực cô cũng muốn uống thêm 1 chút canh phi long đó, nghe nói rất có lợi cho sắc đẹp của phụ nữ.
- Ha ga, không ăn thì đúng là chết đói!
Diệp Thiên trước mặt Thanh Nhã đúng là da mặt rất dày, cười ha ha, ánh mắt nhìn về phía Hồ Hồng Đức nói:
- Lão Hồ, tìm chỗ nào nói chuyện đi.
Đi vào trong địa phận núi Trường Bạch, tự dưng vô duyên vô cớ đấu với người ta 1 trận, Diệp Thiên tự dưng muốn biết rõ thực chất là chuyện gì?
Hơn nữa theo quy tắc giang hồ, nếu đã buộc nút thắt với người khác thì phải hóa giải mở ra, cho dù là bắt tay giảng hòa hay là mày sống tao chết tóm lại là vẫn phải có múc này.
/915
|