Nhìn bức tranh chữ trên bàn và trong ngăn tủ bên cạnh, trên mặt Đới Vinh Thành lộ ra một bộ nụ cười hài lòng, đừng thấy hắn bằng cấp không cao, sau khi học hết trung học, hắn đã theo học đại học ở lớp học ban đêm và trường đảng, nhưng đối với giám định và thưởng thức tranh chữ cổ, thì cũng có vài thập niên kinh nghiệm.
Trước kia Đới Vinh Thành là công nhân giỏi, học hai năm trung cấp, trong cái niên đại đó cũng coi là người có văn hóa, mà hắn cũng chưa bao giờ thỏa mãn với thân phận công nhân chính mình lúc ấy.
Sau khi được làm người đứng đầu một tờ báo Cách Mạng mới, Đới Vinh Thành dựa vào ưu thế xuất thân bần nông, trong thời gian rất ngắn, liền trở thành một trong những người lãnh đạo cao nhất trong thị trấn này.
Bởi vì Đới Vinh Thành luôn luôn tự xưng là người có văn hóa, vì thế liền lợi dụng chức quyền, đem cướp đi một tranh chữ cổ của vài nhà, dần dà nhãn lực của hắn cũng tốt lên.
Hơn nữa xuất phát từ thiên tính cẩn thận, Đới Vinh Thành đâm sau lưng người khác, nhưng vờ hô hoán bảo vệ người ta, loại giả nhân giả nghĩa này cũng khiến cho con đường làm quan của hắn được trải bằng phẳng.
Nhất là khi cải cách mở cửa, hô to khẩu hiệu thanh niên hóa đội ngũ cán bộ, , lúc ấy Đới Vinh Thành mới chưa đến năm mươi tuổi, thuận lý thuận tình trở thành nhân vật thực quyền trong tiểu thị trấn này.
Đương nhiên, Đới Vinh Thành cũng phải trả giá không nhỏ, đó là đưa cháu ruột của mình lên đoạn đầu đài.
Bất cứ chuyện gì luôn có tính hai mặt, được lãnh đạo đồng tình trước hành vi thực hiện quân pháp bất vị thân của Đới Vinh Thành, cũng có lãnh đạo nảy sinh hoài nghi đối với hành động của hắn, nghĩ rằng tội của Đới Tiểu Quân còn không đáng chết.
Hơn nữa năm đó phát sinh những chuyện kia, vẫn là khiến cho mặt chính trị của hắn dính một vài vết nhơ, trải qua vài năm cố gắng không có kết quả, Đới Vinh Thành đã nhìn ra, sức mình có hạn liền yên vị ở trên vị trí này.
Đã không có động lực thăng tiến về chính trị, sau lần, Đới Vinh Thành cũng dần dần xé đi bộ mặt giả nhân giả nghĩa.
Ngoài việc trợ giúp Đới Tiểu Hoa nhận thầu trạm thu mua phế phẩm ở Đông Thành, Đới Vinh Thành thậm chí còn làm giả nhân chứng cho hắn, làm loạn chứng cớ của phía bộ công an, dù sao hành động thi hành quân pháp không nể tình thân của hắn năm đó, vẫn qua mắt được rất nhiều người.
Đối với Đới Vinh Thành mà nói, đây cũng đều là chuyện nhỏ, mấy năm gần đây hắn thông qua quyền lợi ban ngành do chính mình chủ quản, âm thầm bày mưu đặt kế để thân tín của mình mở Tiểu Kim khố, ăn chặn ngân sách quốc gia.
Tuy rằng người họ Đới hàng ngày mặc đều thực mộc mạc, ăn cũng rất đơn giản tiết kiệm, nhưng về bản thân và gia đình mà nói, chỉ sợ dù xưng là người giàu có nhất thị trấn cũng không phải là quá đáng.
Hơn nữa Đới Vinh Thành còn thông qua "Nhân cách mị lực" (hắn là cho rằng như vậy) của mình, dụ được một người đàn bà nổi danh là đóa hoa của huyện ủy, khiến cho hắn hồi xuân, một lần nữa tìm lại được hạnh phúc của đời người.
Đương nhiên, Đới Vinh Thành cũng không để cho người đàn bà đó thiệt thòi, làm một người cán sự bình thường, trở thành chủ quản phòng hồ sơ và phó chủ nhiệm văn phòng, là một loại trao đổi, chỉ cần phục vụ lãnh đạo chu đáo, đây là thành tích tốt nhất rồi.
Bất kể là ở triều đại nào, cũng không quản là ai, muốn làm được cả đời trung thnàh trước sau như một, tuyệt đối là chuyện không dễ dàng, nhưng nếu muốn sa đọa, chỉ cần một lần như vậy là đủ rồi.
Huống chi Đới Vinh Thành lại không lương thiện, đàn bà con gái tre trung, bị tiền tài hấp dẫn, khiến cho hắn cảm giác được rất rõ, trước đó hắn cẩn thận chặt chẽ suốt vài thập niên, rốt cục thì có báo đáp.
Ở trung kỳ niên đại tám mươi, TV cũng là thứ rất ít gia đình mới có, hơn nữa lúc này lại không có điều hòa nhiệt độ, buổi tối mùa hè, người thành phố thích nhất hoạt động giải trí, chính là tụ tập ở bên đường cái, dưới đèn đường đánh bài, giảm đi tiền điện không nói, còn có thể hóng mát cho hết thời gian. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bởi vì gần huyện ủy, đường xá sạch sẽ và cũng rộng lớn hơn, đèn đường đều phải nhiều hơn gấp đôi so với nơi khác, tự nhiên cũng tụ tập không ít người hóng mát buổi tối, tụ tập ba bốn người đánh bài tú-lơ-khơ.
Những người này phần lớn đều không giàu có, chủ yếu chính là chơi giải trí, người thua dán trên mặt tờ giấy hoặc là đi bê gạch, thua vui vẻ, thắng cũng khoái trá.
Tại chung quanh chỗ có người chơi bài đó, còn có người kéo xe bán dưa hấu, chơi đùa khát nước tốn chút tiền mua quả dưa hấu chia ra, ăn thì thật là còn ứa nước miếng.
Cũng có những người đàn bà, cầm chổi quét hạt dưa hấu lại cùng một chỗ, thu lại, đem đi rửa, phơi khô rồi rang lên, trong nhà có khách đến cũng không cần mất tiền đi mua hạt dưa .
- Diệp Thiên, truớc cửa kia có người gác, chúng ta làm sao đi vào được đây?
Ở trên đường cái đối diện đại viện toà nhà huyện ủy, Phong Huống và Diệp Thiên tựa vào một cái cột điện, dùng thổ ngữ nông thôn trao đổi.
Người quen thuộc đất Giang Nam cũng biết, nơi đó Phương Ngôn (tiếng địa phương) nhiều, qua một thôn có thể ngôn ngữ đều đã khác, cho nên hai người cũng không sợ cuộ đối thoại của mình bị người khác nghe được.
Diệp Thiên nhìn thoáng qua chỗ bảo vệ sát cổng đại viện, bĩu môi nói:
- Anh Phong, không phải chúng ta đi vào, là mình em đi vào...
- Vậy không được, vạn nhất... Vạn nhất nếu như em bị người ta bắt được thì làm sao bây giờ ?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, đầu Phong Huống không ngừng lắc, hôm nay hắn dùng danh nghĩa đi gặp mặt Vương Doanh mà đem Diệp Thiên đi, nếu thật sự là xảy ra chuyện gì, cũng không biết ăn nói thế nào với Diệp Đông Bình.
- Anh Phong, anh nghĩ nhiều thế? Em là một đứa bé không ăn trộm không ăn cướp của ai, nhiều nhất chính là đi lạc đường, ai có thể làm gì em?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một bộ dáng ngây thơ, lúc này nếu như có người không biết thấy vậy, nhất định sẽ cho rằng đó là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
- Nói cũng đúng, anh muốn theo vào bị bắt được, thì mới là thật sự nói không rõ.
Phong Huống suy nghĩ lời nói của Diệp Thiên, thật đúng là như vậy, lập tức mở miệng nói:
- Em đi nhanh về nhanh, anh ở đây xem người ta đánh bài chờ em ...
- Được, anh Phong, anh cứ yên tâm đi...
Diệp Thiên gật gật đầu, đang chuẩn bị đi sang bên kia đại viện, chợt thấy một ông lão bán dưa hấu từ trong đại viện lập tức đi tới nơi này, mắt nó không khỏi sáng lên.
Ông lão này ước chừng hơn 70 tuổi, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, nhưng da mặt căng, chứng tỏ là con cháu đầy nhà, là tướng lúc tuổi già được hưởng phúc.
Quan trọng hơn là, bên miệng ông lão còn lưu dấu vết một tia pháp lệnh, Diệp Thiên liếc mắt một cái có thể nhìn ra, hắn tới đại viện này, tuyệt đối không quá hai tuần lễ.
Đợi cho ông lão đem hai quả dưa hấu rời khỏi sạp, Diệp Thiên từ phía sau đuổi theo.
- Ông ơi, cháu giúp ông ôm một quả nhé, nhà của cháu cũng ở bên trong, sao chưa thấy ông bao giờ nhỉ?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, theo bản năng ông lão liền cho rằng Diệp Thiên là trẻ con trong khu nhà này, cười nói:
- Có bê nổi không, ông vừa tới nơi này, nếu không phải thăm cháu của ông thì ông không đến đâu, ăn dưa hấu cũng phải tiêu tiền mua, ở nông thôn chúng ta thoải mái ra vườn cắt là được...
Hai người nói chuyện liền đi vào khu nhà huyện ủy, ông lão vừa đi ra không lâu, lại cười nói cùng Diệp Thiên, Diệp Thiên lại là đứa bé, hơn nữa bầu trời tối đen thấy không rõ mặt lắm, người bảo vệ cửa liền cho qua.
Tới trước cửa nhà mình, ông lão tiếp đón Diệp Thiên nói :
- Cháu bé, vào nhà ông ăn dưa hấu đi?
- Không ạ, cháu cháo ông ...
- Thằng bé này thật lễ phép...
Ông lão cười khen Diệp Thiên một câu, xoay người đi vào nhà, hoàn toàn không biết ra đứa bé này đến đây không lâu hơn ông bao nhiêu.
/915
|