- Nơi này phong thuỷ đẹp lắm, người bình thường ở lâu, cũng có thể hưởng quý khí...
Đợi cho ông lão kia ôm dưa hấu đi vào một tòa nhà, Diệp Thiên mới đánh giá khu nhà này, bởi vì bầu trời tối đen khó phân biệt cảnh sắc, nó trực tiếp sử dụng thuật pháp phong thuỷ, đem nguyên khí ngưng tụ ở trong hai mắt.
- Ơ? Nơi này đã bị người ta làm phong thuỷ rồi à?
Tuy rằng ban đêm âm khí mạnh, nhưng Diệp Thiên vẫn có thể nhìn ra, cái chỗ này, hai dòng khí âm dương phân bố cân xứng, một ít sát khí đều bị áp chế ở góc tường vây, hơn nữa ở rất nhiều chỗ, tựa hồ có người dấu vết làm pháp thay đổi.
- Cửu Cung Phi Tinh đồ? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Diệp Thiên cẩn thận quan sát một hồi, lúc sau, trên mặt tỏ vẻ hiểu ra, nó không nghĩ một phái mà sư phụ nói gần như thất truyền này, lại có thể thấy được ở trong này.
Cái gọi là Cửu Cung, chính là tâm điểm quay chung quanh một vật thể hoặc là quần thể kiến trúc, tìm ra đông, nam, tây, bắc, cùng với Đông Nam, Tây Nam, Đông Bắc và Tây Bắc thành tám phương vị, hơn nữa hợp cùng Cung trung tâm, hợp xưng Cửu Cung Phi Tinh.
Sau khi bày bố được Cửu Cung phương vị, lại dẫn tinh tú trên bầu trời ẩn vào trong đó, đây là Cửu Cung Phi Tinh trận pháp.
Nhưng Diệp Thiên thấy, cái gọi là tinh tú, kỳ thật chính là ngăn cản hoặc là khơi thông hai dòng khí âm dương, khiến cho trật tự chỉnh tề, có trợ giúp đối với con người và vận trình mà thôi, cũng không phải vô cùng kì diệu giống như trong truyền thuyết.
Trước kia, trên giang hồ có một trường phái phong thuỷ, đặc biệt lấy Cửu Cung Bát Quái kết hợp Thất Tinh Bắc Đấu trên bầu trời, tiến hành điều chỉnh phong thuỷ, nhưng đến trước giải phóng không nghe nói đến nữa, ngay cả lão đạo sĩ cũng không biết phái này có được truyền thừa xuống hay không.
- Không đúng, Cửu Cung Phi Tinh đồ này là không hoàn chỉnh, phương vị Tây Nam đã bị phá hủy, hẳn là đã lâu lắm rồi...
Diệp Thiên bò tới một gốc cây cổ thụ chừng trăm tuổi, lại đánh giá bốn phía một phen, lúc sau, trong lòng nó đã rõ ràng.
Phải biết rằng, trong phong thủy, từng ngọn cây cọng cỏ cũng có tác dụng, cây to này chỗ Diệp Thiên đâng đứng, chính là cung vị Tây Bắc.
Nhưng là đứng trên thân cây mà xem, Diệp Thiên lại phát hiện, phương vị Đông Bắc vì sao mà bị phá hư hết, biến thành một chỗ người hóng mát chơi cờ.
Cho nên Diệp Thiên suy đoán ra, khu nhà này trước kia hẳn là dinh thự của một đại gia đình, đã mời thầy phong thủy cực cao minh bày bố Cửu Cung Phi Tinh đồ, nhưng thời đại thay đổi, chỉ với sự bài trí phong thuỷ nho nhỏ này, vận mệnh cũng khó thay đổi, gia đình này không phải đã chuyển đi thì cũng đã hết thời.
Mà hiện tại khu nhà mới này, đúng là dựa vào nền tảng phong thuỷ này để thi công, nhưng bởi vì hậu nhân không hiểu phong thuỷ, đã thay đổi phong thủy mà vị cao nhân kia bố trí.
Nhưng nơi này vốn là nơi phong thuỷ thật tốt, tuy rằng Cửu Cung Phi Tinh đồ không hoàn chỉnh , nhưng nơi đây, chỉnh thể vận trình còn rất tốt.
- Thôi nào, không tính nhiều như vậy, nhanh chóng xem hết rồi trở về, bằng không cha lại sốt ruột...
Sau khi Diệp Thiên từ trên cây to tụt xuống dưới, chạy thẳng đến căn nhà thứ tư trong khu nhà, dựa theo tin tức Phong Huống hỏi thăm được, người tên Đới Vinh Thành hẳn là đang ở đây.
- Người nầy thật may mắn...
Đi quanh căn nhà một vòng, trong lòng Diệp Thiên có chút khó chịu.
Trong học thuyết phong thuỷ, toàn bộ thế giới bốn phương tám hướng "Khí" lưu không ngừng, những thứ khác theo thời đại, hoàn cảnh biến hóa và phân thành "Sinh vượng tử tuyệt".
Căn nhà của Đới Vinh Thành này thuộc phương vị Đông Nam, cửa chính đối diện phương vị sinh Vượng, may mắn, có thể hấp thu may mắn vào nhà, đương nhiên là Cát Tường đầy nhà, mọi chuyện như ý.
- Gặp phải ta coi như ngươi không may!
Diệp Thiên cũng không cần lấy la bàn xác định phương vị, trực tiếp dùng một đôi mắt tìm ra mấy vị trí, lại cân nhắc một lúc, thỏa mản gật gật đầu, quay người đi ra khói khu nhà.
Nhân viên bảo vệ cửa tự nhiên sẽ không đi gặng hỏi đứa bé, trở lại dưới đèn đường, tìm được Phong Huống rồi, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, cằm người nầy dán nhiều tờ giấy, đang đánh bài tú-lơ-khơ cùng người ta.
Ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Thiên đã trở lại, Phong Huống liền vứt bỏ bài trong tay, lấy ra bao thuốc của hắn, nói:
- Ôi, mấy anh, muộn rồi, phải về nhà thôi, hôm nào chúng ta chơi lại...
Dưới đèn đường tụ tập đánh bài, có người quen nhau, cũng có người qua đường dừng lại chơi đùa, cho nên Phong Huống đi rồi tự nhiên có người thay chỗ, những người chơi bài hóng mát cũng không để ý, còn bảo chàng trai thường xuyên đến chơi.
Bởi vì khi bị đánh xe đạp của trạm thu mua bị người ta cướp đi rồi, gần đây hai người phải đi bộ, đương nhiên cũng phải đi bộ về nhà, nhưng mới vừa đi được vài bước, Phong Huống liền nhịn không được hỏi:
- Diệp Thiên, thế nào?
- Về nhà đã, anh Phong, sáng mai anh giúp em mua gương soi 8 mặt, ôi, cái loại rất nhỏ ý, em cần dùng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiên lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, thấy vẻ mặt không hiểu ra sao của Phong Huống, nói tiếp:
- Chuyện này nhiều nhất mười ngày nửa tháng liền có thể giải quyết, anh đừng lo lắng...
- Thật sao?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trong lòng Phong Huống giống là vừa mới uống hết một chai bia lạnh, cả người khô nóng đều quên hết, cao hứng ôm chầm lấy Diệp Thiên, cho nó lên lưng cõng về nhà.
Còn vì cái gì Diệp Thiên bảo hắn mua gương, Phong Huống đủ thông minh không cần hỏi nhiều, hắn từng chứng kiến qua tay nghề của Diệp Thiên, ngay cả người chết qua vài thập niên đều có thể tìm ra, đối phó một người sống đương nhiên khỏi phải nói .
----------------
- Ba, trời nóng như thế này, sao ba lại uống rượu vậy?
Diệp Thiên cùng Phong Huống trở lại trạm thu mua, đã là hơn 10 giờ đêm, vừa mới vào nhà đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Diệp Đông Bình đang uống rượu, ngồi ở bên cạnh bàn cùng với một đĩa lạc rang.
- Bia không đủ độ, vẫn là rượu tốt hơn cả, Phong à, muốn uống một ngụm không?
Thấy con trai và Phong Huống trở về, trên mặt Diệp Đông Bình miễn cưỡng nở một nụ cười, hắn thuần túy là đang mượn rượu giải sầu, nhưng càng uống càng buồn.
Chuyện trạm thu mua bị trộm còn chưa ra đâu vào đâu, mất đi tranh chữ sau này còn có thể tìm trở về, nhưng người nhặt rác không đến bán phế phẩm, cũng bóp chặt đường sống của trạm thu mua.
Vị trí của trạm thu mua cũng không tốt, chung quanh cũng không có nhà ở, căn bản không thể trông cậy vào tiền lời của những người chủ động tới bán phế phẩm, cho nên chiêu thức của Đới Tiểu Hoa, thật sự là đẩy trạm thu mua này vào đường cùng.
- Chú Diệp, tửu lượng của cháu không được bằng chú, cháu uống chai bia là được!
Nghe nói đến uống rượu, Phong Huống vội vàng lắc đầu, nhưng ngẫm lại hôm nay thật vui, liền quay người đến góc tường cầm chai bia, cũng không cần cái bật nắp, trực tiếp dùng miệng mở.
- Ồ? Phong, sao cháu có vẻ vui thế? Cô nương kia đồng ý làm người yêu của cháu rồi à?
Nét mặt vui mừng của Phong Huống lộ cả ra ngoài, ngay cả Diệp Đông Bình cũng đã nhìn ra, trong lòng không khỏi thấy có chút kỳ quái, tiểu tử này đang có tâm tư nặng nề hơn mình, hôm nay lúc ra cửa còn hiện đầy đau khổ lên cái mặt mà.
Phong Huống không nín được vui mừng trong lòng, nghe được Diệp Đông Bình hỏi, lập tức nói:
- Chú Diệp, không phải đâu ạ, cháu và Vương Doanh vẫn chỉ là bạn bè, ha ha, chú không biết đâu, trạm thu mua của chúng ta có thể cứu vãn được, họ Đới kia sẽ không vững được bao lâu nữa!
- Khụ... Khụ khụ!
Thấy Phong Huống không định giấu giếm gì, Diệp Thiên căng thẳng đến phát sặc, ho khan không ngừng.
/915
|