Chủ nhật, tại nhà( biệt thự) của Vy, trong phòng Thư.
-Rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ? Sao Janna lại nói chia tay Jin được chứ? – Đào khó hiểu nói. Không phải bình thường hai người đó luôn dính lấy nhau như hình với bóng sao? – Cậu biết gì không Vy? Thư nữa!
-Tớ không biết. – Vy ảo não nói.
-Nếu biết thì tớ đâu cần ngồi đây cực nhọc hack vào điện thoại của cậu ấy chứ? – Thư bực tức nói, tay lướt trên bàn phím laptop.
-Haizz… - Đào thở dài.
-Được chưa? – Vy hỏi.
-Còn 70% nữa. – Thư chỉ tay vào màn hình. Trên đó hiện lên một thanh dữ liệu đang chạy.
-Lâu thế! – Đào than.
-Trong thời gian chờ đợi, muốn ăn gì không? – Thư xoay ghế lại, nhìn Vy và Đào.
-Trứng ốp la với trái cây phết bơ thì sao? – Đào hỏi.
-Được đó. – Vy đồng tình.
-Thêm chút trà shan tuyết cổ thụ nữa nhé! – Thư nói.
-Được rồi. – Vy nói, bước tới bộ đàm được lắp bên cạnh cửa ra vào, bật lên – Bác Julia Child ơi, làm cho bọn cháu 3 phần trứng ốp la với 3 phần trái cây phết bơ nhé! Thêm 3 tách trà shan tuyết cổ thụ nữa!
[-Các cháu muốn ăn loại trái cây nào?] – Giọng nói trong bộ đàm vang lên.
-Nào cũng được ạ. Xong rồi thì bảo chị giúp việc mang lên phòng Thư nha bác! – Vy nói.
[-Ừ. Bác biết rồi. Đợi chút nhé!] – Bác Julia Child nói.
Rồi Vy tắt bộ đàm, tiến lại giữa phòng-nơi đặt bộ bàn ghế- ngồi xuống.
-Được bao nhiêu rồi? – Vy hỏi.
-35% - Thư nói.
-Lâu… - Đào thở dài.
Rồi 10 phút sau, chị giúp việc mang bữa sáng lên cho họ. Đến khi ăn xong thì cũng vừa lúc thanh dữ liệu chạy đến 100%. Thư ngồi lên ghế, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình. Vy và Đào cũng đứng chống một tay lên bàn, một tay lên ghế, tập trung nhìn vào màn hình.
Tên màn hình laptop hiện lên những ứng dụng, phần mềm có trong điện thoại Lam.
Thư click chuột tìm ứng dụng Lịch Sử Cuộc Gọi và bắt đầu rà soát.
-Không có liên lạc gì lạ cả! – Thư nói.
-Sang tin nhắn tìm thử xem! – Đào nói.
-Ừm. – Thư nói, thoát ra ứng dụng Lịch Sử Cuộc Gọi , click vào ứng dụng Tin Nhắn .
-Cậu ấy nhận được tin nhắn từ một vài SĐT(số điện thoại) lạ. – Thư báo cáo.
-Xem thử xem. – Đào nói.
-Có một tin đã bị xóa. Để tớ phục hồi lại. – Thư vừa click chuột vừa ấn bàn phím, thao tác rất điêu luyện. Không hổ dang là K.O.
Rồi khi màn hình vừa hiển thị số 100% thì đột nhiên xuất hiện một tấm ảnh.
-Đây là… - Giọng Thư chứa đầy sự ngạc nhiên.
-Jin và cô bé Bảo Ngọc đó…Sao họ lại… - Đào ngỡ ngàng.
-Bình tĩnh đi. Từ bây giờ, chúng ta phải đặt mình vào bản thân Janna, nếu không thì không thể hiểu được cậu ấy nghĩ gì đâu! – Vy nhắc nhở - Khi Janna nhìn thấy tấm ảnh này, cậu ấy sẽ cảm thấy như thế nào?
-Nếu tớ là Janna, khi nhìn thấy tấm ảnh Jin cười nói với cô bé đó thì mình chắc chắn sẽ không tin đâu. Dù sao Janna và Jin cũng đã bên nhau rất lâu rồi, sao có thể dễ dàng nghi ngờ nhau vậy chứ? Nhưng…- Đào hơi ngập ngừng.
-Cậu ấy đã dao động rồi, phải không? – Vy nói.
-Ừm. – Đào gật đầu.
-Xem tin khác thôi. – Thư nói, click vào tin khác.
Một đoạn video được phát lên. Trong đoạn video đó, Jin thì ôm ngang eo Bảo Ngọc đang mặc lễ phục công chúa, gương mặt ôn nhu, hiền hòa, hiện rõ vẻ cưng chiều, sủng nịnh, cất giọng ấm áp [Anh yêu em nhiều lắm…Công chúa của anh!].
-Nếu như chưa nhìn thấy tấm ảnh lúc nãy thì Janna chắc chắn không tin, nhưng… - Đào ngập ngừng - …Cậu ấy đã dao động rồi, chắc chắn sẽ nghi ngờ Jin.
-Cậu nói đúng lắm! Nhưng mà sao Jin lại làm thế? Cậu biết gì không Thư? – Vy nhìn sang Thư, hỏi.
-…
Thư không trả lời. Đúng ra là cô đang suy nghĩ nên không thể trả lời được.
-Thư? Cậu sao thế Thư? – Đào quơ quơ tay trước mặt Thư.
-A…Nhớ rồi! – Thư đột nhiên hét toáng lên.
-??? – Vy và Đào khó hiểu nhìn người bên cạnh.
-E hèm… - Thư ho một cái, điều chỉnh lại giọng – Thật ra, cái video này, Jin đang diễn theo kịch bản!
-Kịch bản? – Vy và Đào ngạc nhiên.
-Phải. Nó ở trong vở diễn Nàng công chúa tôi yêu do chính trưởng CLB Kịch biên soạn. Hôm đến tham gia hoạt động CLB, tớ tình cờ nhìn thấy hai anh chị khối trên đang diễn đoạn này! – Thư giải thích.
-Ồ…Nhưng sao cô bé đó lại mặc lễ phục công chúa? – Đào thắc mắc – Chỉ là tập thôi mà, có cần mặc trang phục chính thức đâu!
-Có lẽ cô bé đó đã bảo với đội trưởng là mặc lễ phục sẽ giúp diễn nhập vai hơn. Hình như cô bé đó được chọn để diễn vai công chúa trong ngày hội thi hát hằng năm mà! – Thư nói.
-Ồ…Hiểu rồi. Nhưng cũng không đến mức phải chia tay với Jin mà! – Đào nói.
-Còn một tin nữa này…- thư click chuột vào tin nhắn còn lại.
Trên màn hình hiện lên một dòng chữ Nếu không tin có thể đến bar Night kiểm chứng, phòng VIP 3. Không cần cảm ơn. Người giấu tên. Và một đoạn video được phát lên bên dưới.
[-Ủa, là anh sao? – Một thiếu nữ mặc trang phục bồi bàn bước vào căn phòng mà An đang ngồi uống rượu.
-Lam…Là em sao? – An với tay ôm lấy người thiếu nữ đó.
-Này…Anh làm gì vậy? – Thiếu nữ đó vì bị bất ngờ, hốt hoảng nói.
-Em giận anh sao, Lam? – An kéo thiếu nữ đó vào lòng, tay đặt sau đầu cô ấy, hôn cô một cái thật sâu.
-Ưm… - Thiếu nữ đó cố gắng phản kháng nhưng vẫn không được, đành yên lặng chịu đựng bàn tay đang bắt đầu tháo cúc áo cô ra.
‘Cạch!’ Cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo. Tại cánh cửa ấy, một cô gái đang đứng với gương mặt ngạc nhiên.
-A… - Người thiếu nữ được An ôm vào lòng nghe thấy tiếng động thì vội vàng vùng vẫy thoát ra rồi chạy ngay ra ngoài.
-Lam… - An gọi với.]
-Gì đây? – Đào ngỡ ngàng, tức giận – Janna chia tay là phải rồi! Sao nhóc ấy lại dám vụng trộm sau lưng cậu ấy chứ?
-Bình tĩnh đi. – Vy nói.
-Sao tớ bình tĩnh nổi? Cậu xem thằng em cậu đã làm gì kìa? – Đào cáu gắt.
-Vy nói đúng đó! Bình tĩnh đi! – Thư nói – Cậu không thể nhìn theo một hướng khác sao?
-Cậu cũng muốn biện hộ giúp nhóc Jin sao? – Đào khó chịu.
-Tớ không biện hộ hay nói giúp, tớ chỉ nói sự thật thôi! – Thư nói, chỉ tay vào video – Cậu không nhìn thấy sao?
-Thấy gì? – Đào nheo mắt nhìn theo.
-Xung quanh chỗ Jin ngồi có rất nhiều chai bia hay rượu gì đó ngỗn ngang, lăn lóc. Có vẻ như nhóc đó say rồi. – Thư nói – Vì Janna giấu nhóc ấy điều gì đó lúc ở canteen nên đầu óc nhóc ấy lúc đó chỉ nghĩ đến Janna. Và khi cô bé đó bước vào, Jin đã nhìn nhầm cô bé đó thành Janna và hành động như vậy. Trong khi đó thì Janna lại nhận được tin nhắn này và chạy đến kiểm tra, rồi thấy cảnh đó.
-Thế sao Jin không đuổi theo? – Đào hỏi. Ít nhất cũng chạy theo níu tay người yêu mình lại chứ?
-Cậu không thấy là nhóc ấy đang nhận thức mơ hồ à? Đến cô bé đó còn nhìn nhầm là Janna được thì nhìn Janna sẽ thành người khác thôi! – Thư bắt đầu cáu gắt. Giải thích với Đào quá mệt! – Lúc đó nhóc ấy đã vô cùng ngỡ ngàng khi cô bé đó bỏ chạy. Và hơn nữa, nhóc ấy say đếnmức đứng còn không nổi nữa, nói chi là đuổi theo.
-Vậy là rõ rồi. Họ bị bẫy! – Vy nói.
-Ừm. Không biết ai đã bày ra cái bẫy này để chia rẽ hai người họ nhỉ? – Đào bắt đầu suy nghĩ.
-Là ai thì không biết nhưng chắc chắn có liên quan đến cô bé tên Bảo Ngọc này! Không thể nào mọi chuyện lại trùng hợp như vậy! Mà, dù sao thì bọn mình cũng nên nói cho Jin và Janna biết sự thật đi, để họ làm lành với nhau.
-Ừm. Tớ đề nghị nói cho Jin trước! – Đào nói.
-Tán thành! – Thư đồng ý.
Và thế là họ xuống gara lái xe đến nhà(biệt thự) của Minh, nơi An sống.
Khi đi trên đường, họ vô tình nhìn thấy Thanh Phong đang đi bộ gần đó. Họ lái xe đến gần, hạ kính cửa xuống, hỏi.
-Em là Vương Thanh Phong phải không? Cậu nhóc hẹn Ja…Lam đi uống nước hôm thứ ba. – Thư thò đầu ra cửa hỏi.
-Dạ vâng, đúng ạ. Còn mấy chị là bạn của chị ấy sao? – Thanh Phong hỏi.
-Ừ. – Vy nói.
-Vậy…Chị/Em có gặp chị/cậu ấy không? – Đào và Thanh Phong đột nhiên đồng thanh.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau.
-Không...Không phải em đi uống nước với cậu ấy sao? – Đào hỏi.
-Đúng là vậy, nhưng chị ấy không đến. Em chờ suốt hai tiếng đồng hồ rồi đấy. Nghĩ là chị ấy quên rồi nên em mới đi về đây. Không phải mấy chị là bạn của chị ấy sao? Sao không biết? – Thanh Phong hỏi vặn lại.
-Bọn chị cũng không biết nữa! Cậu ấy đã không về nhà từ thứ sáu rồi. Bọn chị cũng không liên lạc được! – Thư nói.
-Vậy chị/cậu ấy đi đâu rồi? – Đào và Thanh Phong đồng thanh lần 2.
-Thôi thì, chị thay mặt Lam xin lỗi em. Để em phải chờ lâu như vậy! – Thư nói.
-Không sao đâu chị. – Thanh Phong lễ phép.
-Em cứ về trước đi. Bọn chị sẽ đi tìm cậu ấy! – Vy nói.
-Nhưng… - Thanh Phong chưa dứt câu thì Thư đã lái xe chạy đi.
----------
Tại nhà(biệt thự) của Minh.
Tính tình! Tiếng chuông cửa vang lên.
[-Xin hỏi là ai vậy?] – Một giọng nói phát ra từ bộ đàm được lắp bên cạnh chuông cửa.
-Chúng tôi là bạn của An. – Đào nói.
[Đã hiểu. Các vị vui lòng chờ giây lát để tôi đi xác nhận!] – Rồi âm thanh từ bộ đàm tắt hẳn.
10 giây sau…
[-Xin lỗi đã để các vị chờ lâu. Mời các vị vào!] – Bộ đàm vừa dứt lời thì cánh cổng biệt thự cũng mở ra.
Thư lái xe vào trong.
-Hello cậu. – Nam chào Đào.
-Ừm, chào cậu. – Đào cũng vui vẻ chào lại.
-Đến đây có việc gì thế? – Trung hỏi.
-Tìm An. Nhóc đấy đâu rồi? – Thư hỏi.
-Trong phòng á! Cậu ta đã ở lì trong đấy từ hôm bị chia tay rồi! – Nam nói.
-Phòng ở đâu? – Vy hỏi.
-Lầu 2 phòng thứ 5 từ cầu thang bước tới. – Minh nói.
-Cảm ơn. Xin lỗi đã làm phiền! – Vy nói rồi bước vào.
Thư và Đào cũng bước theo sau.
-Có chuyện gì sao? –Trung nhìn Nam.
-Không biết. Đi theo xem sao! – Nam đề nghị.
-Được đó. – Trung tán thành rồi đi theo Vy.
Nam và Minh cũng đi theo.
Đến trước cửa phòng An.
-Này An. Mở cửa ra cho chị vào! – Vy gõ cửa – Chị có chuyện muốn nói với em!
-Rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ? Sao Janna lại nói chia tay Jin được chứ? – Đào khó hiểu nói. Không phải bình thường hai người đó luôn dính lấy nhau như hình với bóng sao? – Cậu biết gì không Vy? Thư nữa!
-Tớ không biết. – Vy ảo não nói.
-Nếu biết thì tớ đâu cần ngồi đây cực nhọc hack vào điện thoại của cậu ấy chứ? – Thư bực tức nói, tay lướt trên bàn phím laptop.
-Haizz… - Đào thở dài.
-Được chưa? – Vy hỏi.
-Còn 70% nữa. – Thư chỉ tay vào màn hình. Trên đó hiện lên một thanh dữ liệu đang chạy.
-Lâu thế! – Đào than.
-Trong thời gian chờ đợi, muốn ăn gì không? – Thư xoay ghế lại, nhìn Vy và Đào.
-Trứng ốp la với trái cây phết bơ thì sao? – Đào hỏi.
-Được đó. – Vy đồng tình.
-Thêm chút trà shan tuyết cổ thụ nữa nhé! – Thư nói.
-Được rồi. – Vy nói, bước tới bộ đàm được lắp bên cạnh cửa ra vào, bật lên – Bác Julia Child ơi, làm cho bọn cháu 3 phần trứng ốp la với 3 phần trái cây phết bơ nhé! Thêm 3 tách trà shan tuyết cổ thụ nữa!
[-Các cháu muốn ăn loại trái cây nào?] – Giọng nói trong bộ đàm vang lên.
-Nào cũng được ạ. Xong rồi thì bảo chị giúp việc mang lên phòng Thư nha bác! – Vy nói.
[-Ừ. Bác biết rồi. Đợi chút nhé!] – Bác Julia Child nói.
Rồi Vy tắt bộ đàm, tiến lại giữa phòng-nơi đặt bộ bàn ghế- ngồi xuống.
-Được bao nhiêu rồi? – Vy hỏi.
-35% - Thư nói.
-Lâu… - Đào thở dài.
Rồi 10 phút sau, chị giúp việc mang bữa sáng lên cho họ. Đến khi ăn xong thì cũng vừa lúc thanh dữ liệu chạy đến 100%. Thư ngồi lên ghế, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình. Vy và Đào cũng đứng chống một tay lên bàn, một tay lên ghế, tập trung nhìn vào màn hình.
Tên màn hình laptop hiện lên những ứng dụng, phần mềm có trong điện thoại Lam.
Thư click chuột tìm ứng dụng Lịch Sử Cuộc Gọi và bắt đầu rà soát.
-Không có liên lạc gì lạ cả! – Thư nói.
-Sang tin nhắn tìm thử xem! – Đào nói.
-Ừm. – Thư nói, thoát ra ứng dụng Lịch Sử Cuộc Gọi , click vào ứng dụng Tin Nhắn .
-Cậu ấy nhận được tin nhắn từ một vài SĐT(số điện thoại) lạ. – Thư báo cáo.
-Xem thử xem. – Đào nói.
-Có một tin đã bị xóa. Để tớ phục hồi lại. – Thư vừa click chuột vừa ấn bàn phím, thao tác rất điêu luyện. Không hổ dang là K.O.
Rồi khi màn hình vừa hiển thị số 100% thì đột nhiên xuất hiện một tấm ảnh.
-Đây là… - Giọng Thư chứa đầy sự ngạc nhiên.
-Jin và cô bé Bảo Ngọc đó…Sao họ lại… - Đào ngỡ ngàng.
-Bình tĩnh đi. Từ bây giờ, chúng ta phải đặt mình vào bản thân Janna, nếu không thì không thể hiểu được cậu ấy nghĩ gì đâu! – Vy nhắc nhở - Khi Janna nhìn thấy tấm ảnh này, cậu ấy sẽ cảm thấy như thế nào?
-Nếu tớ là Janna, khi nhìn thấy tấm ảnh Jin cười nói với cô bé đó thì mình chắc chắn sẽ không tin đâu. Dù sao Janna và Jin cũng đã bên nhau rất lâu rồi, sao có thể dễ dàng nghi ngờ nhau vậy chứ? Nhưng…- Đào hơi ngập ngừng.
-Cậu ấy đã dao động rồi, phải không? – Vy nói.
-Ừm. – Đào gật đầu.
-Xem tin khác thôi. – Thư nói, click vào tin khác.
Một đoạn video được phát lên. Trong đoạn video đó, Jin thì ôm ngang eo Bảo Ngọc đang mặc lễ phục công chúa, gương mặt ôn nhu, hiền hòa, hiện rõ vẻ cưng chiều, sủng nịnh, cất giọng ấm áp [Anh yêu em nhiều lắm…Công chúa của anh!].
-Nếu như chưa nhìn thấy tấm ảnh lúc nãy thì Janna chắc chắn không tin, nhưng… - Đào ngập ngừng - …Cậu ấy đã dao động rồi, chắc chắn sẽ nghi ngờ Jin.
-Cậu nói đúng lắm! Nhưng mà sao Jin lại làm thế? Cậu biết gì không Thư? – Vy nhìn sang Thư, hỏi.
-…
Thư không trả lời. Đúng ra là cô đang suy nghĩ nên không thể trả lời được.
-Thư? Cậu sao thế Thư? – Đào quơ quơ tay trước mặt Thư.
-A…Nhớ rồi! – Thư đột nhiên hét toáng lên.
-??? – Vy và Đào khó hiểu nhìn người bên cạnh.
-E hèm… - Thư ho một cái, điều chỉnh lại giọng – Thật ra, cái video này, Jin đang diễn theo kịch bản!
-Kịch bản? – Vy và Đào ngạc nhiên.
-Phải. Nó ở trong vở diễn Nàng công chúa tôi yêu do chính trưởng CLB Kịch biên soạn. Hôm đến tham gia hoạt động CLB, tớ tình cờ nhìn thấy hai anh chị khối trên đang diễn đoạn này! – Thư giải thích.
-Ồ…Nhưng sao cô bé đó lại mặc lễ phục công chúa? – Đào thắc mắc – Chỉ là tập thôi mà, có cần mặc trang phục chính thức đâu!
-Có lẽ cô bé đó đã bảo với đội trưởng là mặc lễ phục sẽ giúp diễn nhập vai hơn. Hình như cô bé đó được chọn để diễn vai công chúa trong ngày hội thi hát hằng năm mà! – Thư nói.
-Ồ…Hiểu rồi. Nhưng cũng không đến mức phải chia tay với Jin mà! – Đào nói.
-Còn một tin nữa này…- thư click chuột vào tin nhắn còn lại.
Trên màn hình hiện lên một dòng chữ Nếu không tin có thể đến bar Night kiểm chứng, phòng VIP 3. Không cần cảm ơn. Người giấu tên. Và một đoạn video được phát lên bên dưới.
[-Ủa, là anh sao? – Một thiếu nữ mặc trang phục bồi bàn bước vào căn phòng mà An đang ngồi uống rượu.
-Lam…Là em sao? – An với tay ôm lấy người thiếu nữ đó.
-Này…Anh làm gì vậy? – Thiếu nữ đó vì bị bất ngờ, hốt hoảng nói.
-Em giận anh sao, Lam? – An kéo thiếu nữ đó vào lòng, tay đặt sau đầu cô ấy, hôn cô một cái thật sâu.
-Ưm… - Thiếu nữ đó cố gắng phản kháng nhưng vẫn không được, đành yên lặng chịu đựng bàn tay đang bắt đầu tháo cúc áo cô ra.
‘Cạch!’ Cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo. Tại cánh cửa ấy, một cô gái đang đứng với gương mặt ngạc nhiên.
-A… - Người thiếu nữ được An ôm vào lòng nghe thấy tiếng động thì vội vàng vùng vẫy thoát ra rồi chạy ngay ra ngoài.
-Lam… - An gọi với.]
-Gì đây? – Đào ngỡ ngàng, tức giận – Janna chia tay là phải rồi! Sao nhóc ấy lại dám vụng trộm sau lưng cậu ấy chứ?
-Bình tĩnh đi. – Vy nói.
-Sao tớ bình tĩnh nổi? Cậu xem thằng em cậu đã làm gì kìa? – Đào cáu gắt.
-Vy nói đúng đó! Bình tĩnh đi! – Thư nói – Cậu không thể nhìn theo một hướng khác sao?
-Cậu cũng muốn biện hộ giúp nhóc Jin sao? – Đào khó chịu.
-Tớ không biện hộ hay nói giúp, tớ chỉ nói sự thật thôi! – Thư nói, chỉ tay vào video – Cậu không nhìn thấy sao?
-Thấy gì? – Đào nheo mắt nhìn theo.
-Xung quanh chỗ Jin ngồi có rất nhiều chai bia hay rượu gì đó ngỗn ngang, lăn lóc. Có vẻ như nhóc đó say rồi. – Thư nói – Vì Janna giấu nhóc ấy điều gì đó lúc ở canteen nên đầu óc nhóc ấy lúc đó chỉ nghĩ đến Janna. Và khi cô bé đó bước vào, Jin đã nhìn nhầm cô bé đó thành Janna và hành động như vậy. Trong khi đó thì Janna lại nhận được tin nhắn này và chạy đến kiểm tra, rồi thấy cảnh đó.
-Thế sao Jin không đuổi theo? – Đào hỏi. Ít nhất cũng chạy theo níu tay người yêu mình lại chứ?
-Cậu không thấy là nhóc ấy đang nhận thức mơ hồ à? Đến cô bé đó còn nhìn nhầm là Janna được thì nhìn Janna sẽ thành người khác thôi! – Thư bắt đầu cáu gắt. Giải thích với Đào quá mệt! – Lúc đó nhóc ấy đã vô cùng ngỡ ngàng khi cô bé đó bỏ chạy. Và hơn nữa, nhóc ấy say đếnmức đứng còn không nổi nữa, nói chi là đuổi theo.
-Vậy là rõ rồi. Họ bị bẫy! – Vy nói.
-Ừm. Không biết ai đã bày ra cái bẫy này để chia rẽ hai người họ nhỉ? – Đào bắt đầu suy nghĩ.
-Là ai thì không biết nhưng chắc chắn có liên quan đến cô bé tên Bảo Ngọc này! Không thể nào mọi chuyện lại trùng hợp như vậy! Mà, dù sao thì bọn mình cũng nên nói cho Jin và Janna biết sự thật đi, để họ làm lành với nhau.
-Ừm. Tớ đề nghị nói cho Jin trước! – Đào nói.
-Tán thành! – Thư đồng ý.
Và thế là họ xuống gara lái xe đến nhà(biệt thự) của Minh, nơi An sống.
Khi đi trên đường, họ vô tình nhìn thấy Thanh Phong đang đi bộ gần đó. Họ lái xe đến gần, hạ kính cửa xuống, hỏi.
-Em là Vương Thanh Phong phải không? Cậu nhóc hẹn Ja…Lam đi uống nước hôm thứ ba. – Thư thò đầu ra cửa hỏi.
-Dạ vâng, đúng ạ. Còn mấy chị là bạn của chị ấy sao? – Thanh Phong hỏi.
-Ừ. – Vy nói.
-Vậy…Chị/Em có gặp chị/cậu ấy không? – Đào và Thanh Phong đột nhiên đồng thanh.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau.
-Không...Không phải em đi uống nước với cậu ấy sao? – Đào hỏi.
-Đúng là vậy, nhưng chị ấy không đến. Em chờ suốt hai tiếng đồng hồ rồi đấy. Nghĩ là chị ấy quên rồi nên em mới đi về đây. Không phải mấy chị là bạn của chị ấy sao? Sao không biết? – Thanh Phong hỏi vặn lại.
-Bọn chị cũng không biết nữa! Cậu ấy đã không về nhà từ thứ sáu rồi. Bọn chị cũng không liên lạc được! – Thư nói.
-Vậy chị/cậu ấy đi đâu rồi? – Đào và Thanh Phong đồng thanh lần 2.
-Thôi thì, chị thay mặt Lam xin lỗi em. Để em phải chờ lâu như vậy! – Thư nói.
-Không sao đâu chị. – Thanh Phong lễ phép.
-Em cứ về trước đi. Bọn chị sẽ đi tìm cậu ấy! – Vy nói.
-Nhưng… - Thanh Phong chưa dứt câu thì Thư đã lái xe chạy đi.
----------
Tại nhà(biệt thự) của Minh.
Tính tình! Tiếng chuông cửa vang lên.
[-Xin hỏi là ai vậy?] – Một giọng nói phát ra từ bộ đàm được lắp bên cạnh chuông cửa.
-Chúng tôi là bạn của An. – Đào nói.
[Đã hiểu. Các vị vui lòng chờ giây lát để tôi đi xác nhận!] – Rồi âm thanh từ bộ đàm tắt hẳn.
10 giây sau…
[-Xin lỗi đã để các vị chờ lâu. Mời các vị vào!] – Bộ đàm vừa dứt lời thì cánh cổng biệt thự cũng mở ra.
Thư lái xe vào trong.
-Hello cậu. – Nam chào Đào.
-Ừm, chào cậu. – Đào cũng vui vẻ chào lại.
-Đến đây có việc gì thế? – Trung hỏi.
-Tìm An. Nhóc đấy đâu rồi? – Thư hỏi.
-Trong phòng á! Cậu ta đã ở lì trong đấy từ hôm bị chia tay rồi! – Nam nói.
-Phòng ở đâu? – Vy hỏi.
-Lầu 2 phòng thứ 5 từ cầu thang bước tới. – Minh nói.
-Cảm ơn. Xin lỗi đã làm phiền! – Vy nói rồi bước vào.
Thư và Đào cũng bước theo sau.
-Có chuyện gì sao? –Trung nhìn Nam.
-Không biết. Đi theo xem sao! – Nam đề nghị.
-Được đó. – Trung tán thành rồi đi theo Vy.
Nam và Minh cũng đi theo.
Đến trước cửa phòng An.
-Này An. Mở cửa ra cho chị vào! – Vy gõ cửa – Chị có chuyện muốn nói với em!
/38
|