Này An. Mở cửa ra cho chị vào! – Vy gõ cửa – Chị có chuyện muốn nói với em!
Đáp trả cho câu yêu cầu của cô là một sự yên lặng lạ thường. ‘Tinh!’ Điện thoại của Vy đột nhiên vang lên âm báo. Cô nhận được một tin nhắn từ An.
-“Có chuyện gì thì chị cứ nói đi. Em sẽ nghe.” – Vy đọc tin nhắn rồi nói – Đây là chuyện liên quan đến Lam, em không muốn nghe sao?
‘Tinh!’ Âm báo tin nhắn vang lên.
-“Thì chị cứ nói đi.” – Vy đọc tin nhắn, cố nén giận, nói – Chị muốn nói trực tiếp với em!
‘Tinh!’
-“Nhưng em không muốn!” – Vy đọc tin nhắn. Bây giờ cơn tức giận của cô đã lên tới đỉnh điểm rồi. An ‘rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt’ sao? – Nếu em không ra thì đừng trách chị quá đáng! Giờ chị đếm từ 1 đến 3, em không ra nói chuyện với chị thì đừng hối hận. 1…2…3…
Ba tiếng đếm vang lên chậm rãi, không gian vẫn yên ắng như vậy, chẳng có gì thay đổi cả.
-Được lắm! Em nghĩ cánh cửa này có thể ngăn cản chị gặp em sao? – Vy tức giận, lấy chân đạp mạnh vào cánh cửa chắn lối trước mặt. ‘Rầm’
Cánh cửa vô tội phải về với đất mẹ: Em đã làm gì sai?
Vy nhấc chân bước vào phòng, Đào và bọn Minh định theo vào trong thì bị Thư ngăn lại.
-Đây là chuyện riếng của họ, chúng ta không nên xen vào! – Thư nói.
-Ừm. – Nam đồng tình.
Căn phòng của An như tách biệt với thế giới bên ngoài. Dù là ban ngày nhưng căn phòng vẫn tối om, chỉ có chút ánh sáng le lói chui vào từ giữa khe cửa và ánh sáng trắng từ điện thoại của An. Vy bước tới cửa sổ, kéo rèm và mở cửa sổ ra. Những tia nắng ấm áp tranh nhau len lỏi vào căn phòng. Bóng dáng An từ trên giường cũng dần hiện ra.
An ngồi trên giường, tựa lưng vào tường, khuôn mặt u ám, đôi mắt hờ hững nhìn Vy.
-Bây giờ đã gặp trực tiếp rồi. Sao? Chị có gì muốn nói với em? – An cất giọng thờ ơ xen lẫn u buồn.
-Được rồi. Đây là chuyện về Lam. Cậu ấy…
-Em với cô ấy đã chia tay rồi, nên, nếu chị đến đây chỉ để nói về cô ấy thì xin lỗi, em không có thời gian tiếp chị đâu! – An ngắt lời Vy, tay vớ lấy quyển album và điện thoại, bước xuống giường, rời đi.
-Nè An, chị cần em bình tĩnh để… - Vy níu tay An lại nhưng bị cậu hất ra.
-Chị nghĩ tôi còn có thể bình tĩnh được sao? – An quay người lại nhìn Vy, quát – Bị người con gái mình hết mực yêu thương bỏ rơi, chị có hiểu cảm giác đó không? Làm sao hiểu được chứ? Chị là người đa nhân cách mà! Tôi thấy tội thay cho chị, không có lấy một nhân cách thật!
-Em… - Vy giật mình. Nước mắt cô vô thức rơi xuống.
Mọi người khá bất ngờ. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy An lớn tiếng với con gái, đặc biệt người này còn là chị cậu ta nữa chứ! Còn Vy, đây cũng là lần đầu tiên, họ nhìn thấy Vy khóc. Trước nay dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng cười tươi chứ chưa khóc bao giờ. Có vẻ như cô đã bị tổn thương rất sâu rồi!
Vy sững người nhìn người con trai trước mặt mình. Em cô, An, chưa bao giờ to tiếng với cô như vậy, trừ lần đó.
-Giờ thì tôi có việc rồi, đi trước đây. Tạm biệt! – An nói, quay người bước đi, không để ý đến những giọt nước mắt của Vy.
-An, sao em có thể nói như vậy! Vy dù gì cũng là… - Thư bức xúc quát An thì nhìn thấy Vy ra hiệu im lặng.
-Thư, cậu không cần xen vào đâu! – Vy nói, giọng thay đổi, lấy tay lau nước mắt ở khóe mắt.
Cô bước vòng qua An, đứng trước mặt cậu.
-Vy, chẳng lẽ cậu…? – Thư ngạc nhiên – Là cậu sao?
Vy không trả lời. Cô ngước mặt nhìn An, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, tay khẽ đặt lên vai An, bóp thật mạnh.
-Đau! Chị định làm gì thế? – An nhận thấy vai mình đang bị một lực rất mạnh bóp chặt.
-Có vẻ như em đã quên mất rằng chị là chị song sinh với em rồi, phải không? – Vy không giảm lực tay mà còn tăng thêm.
-Tôi… - An nhìn bả vai mình đang bị bóp chặt đến đau đớn.
-Nhìn thẳng vào mắt chị, Lucile! – Vy nói.
-Chị… - An khó hiểu nhìn Vy. Sao cô lại gọi thẳng tên thật của cậu chứ?
-Được rồi. Trước hết chị muốn nói cho em biết một điều. – Vy giảm lực tay, liếm môi, nhẹ giọng nói – Dù chị có là người đa nhân cách đi nữa thì chị vẫn có một nhân cách thật. Đó chính là ‘chị’ thật sự của em. Và chị bây giờ, chính là ‘chị’ thật sự của em. Vì chúng ta là song sinh mà chị và em dường như có thể hiểu được người còn lại đang nghĩ gì, cảm thấy như thế nào. Nhưng…em đã quên rồi. Trước giờ, những thứ chị nghĩ, những việc chị làm, em có hiểu chúng có ý nghĩa gì không?
Đáp trả cho câu yêu cầu của cô là một sự yên lặng lạ thường. ‘Tinh!’ Điện thoại của Vy đột nhiên vang lên âm báo. Cô nhận được một tin nhắn từ An.
-“Có chuyện gì thì chị cứ nói đi. Em sẽ nghe.” – Vy đọc tin nhắn rồi nói – Đây là chuyện liên quan đến Lam, em không muốn nghe sao?
‘Tinh!’ Âm báo tin nhắn vang lên.
-“Thì chị cứ nói đi.” – Vy đọc tin nhắn, cố nén giận, nói – Chị muốn nói trực tiếp với em!
‘Tinh!’
-“Nhưng em không muốn!” – Vy đọc tin nhắn. Bây giờ cơn tức giận của cô đã lên tới đỉnh điểm rồi. An ‘rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt’ sao? – Nếu em không ra thì đừng trách chị quá đáng! Giờ chị đếm từ 1 đến 3, em không ra nói chuyện với chị thì đừng hối hận. 1…2…3…
Ba tiếng đếm vang lên chậm rãi, không gian vẫn yên ắng như vậy, chẳng có gì thay đổi cả.
-Được lắm! Em nghĩ cánh cửa này có thể ngăn cản chị gặp em sao? – Vy tức giận, lấy chân đạp mạnh vào cánh cửa chắn lối trước mặt. ‘Rầm’
Cánh cửa vô tội phải về với đất mẹ: Em đã làm gì sai?
Vy nhấc chân bước vào phòng, Đào và bọn Minh định theo vào trong thì bị Thư ngăn lại.
-Đây là chuyện riếng của họ, chúng ta không nên xen vào! – Thư nói.
-Ừm. – Nam đồng tình.
Căn phòng của An như tách biệt với thế giới bên ngoài. Dù là ban ngày nhưng căn phòng vẫn tối om, chỉ có chút ánh sáng le lói chui vào từ giữa khe cửa và ánh sáng trắng từ điện thoại của An. Vy bước tới cửa sổ, kéo rèm và mở cửa sổ ra. Những tia nắng ấm áp tranh nhau len lỏi vào căn phòng. Bóng dáng An từ trên giường cũng dần hiện ra.
An ngồi trên giường, tựa lưng vào tường, khuôn mặt u ám, đôi mắt hờ hững nhìn Vy.
-Bây giờ đã gặp trực tiếp rồi. Sao? Chị có gì muốn nói với em? – An cất giọng thờ ơ xen lẫn u buồn.
-Được rồi. Đây là chuyện về Lam. Cậu ấy…
-Em với cô ấy đã chia tay rồi, nên, nếu chị đến đây chỉ để nói về cô ấy thì xin lỗi, em không có thời gian tiếp chị đâu! – An ngắt lời Vy, tay vớ lấy quyển album và điện thoại, bước xuống giường, rời đi.
-Nè An, chị cần em bình tĩnh để… - Vy níu tay An lại nhưng bị cậu hất ra.
-Chị nghĩ tôi còn có thể bình tĩnh được sao? – An quay người lại nhìn Vy, quát – Bị người con gái mình hết mực yêu thương bỏ rơi, chị có hiểu cảm giác đó không? Làm sao hiểu được chứ? Chị là người đa nhân cách mà! Tôi thấy tội thay cho chị, không có lấy một nhân cách thật!
-Em… - Vy giật mình. Nước mắt cô vô thức rơi xuống.
Mọi người khá bất ngờ. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy An lớn tiếng với con gái, đặc biệt người này còn là chị cậu ta nữa chứ! Còn Vy, đây cũng là lần đầu tiên, họ nhìn thấy Vy khóc. Trước nay dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng cười tươi chứ chưa khóc bao giờ. Có vẻ như cô đã bị tổn thương rất sâu rồi!
Vy sững người nhìn người con trai trước mặt mình. Em cô, An, chưa bao giờ to tiếng với cô như vậy, trừ lần đó.
-Giờ thì tôi có việc rồi, đi trước đây. Tạm biệt! – An nói, quay người bước đi, không để ý đến những giọt nước mắt của Vy.
-An, sao em có thể nói như vậy! Vy dù gì cũng là… - Thư bức xúc quát An thì nhìn thấy Vy ra hiệu im lặng.
-Thư, cậu không cần xen vào đâu! – Vy nói, giọng thay đổi, lấy tay lau nước mắt ở khóe mắt.
Cô bước vòng qua An, đứng trước mặt cậu.
-Vy, chẳng lẽ cậu…? – Thư ngạc nhiên – Là cậu sao?
Vy không trả lời. Cô ngước mặt nhìn An, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, tay khẽ đặt lên vai An, bóp thật mạnh.
-Đau! Chị định làm gì thế? – An nhận thấy vai mình đang bị một lực rất mạnh bóp chặt.
-Có vẻ như em đã quên mất rằng chị là chị song sinh với em rồi, phải không? – Vy không giảm lực tay mà còn tăng thêm.
-Tôi… - An nhìn bả vai mình đang bị bóp chặt đến đau đớn.
-Nhìn thẳng vào mắt chị, Lucile! – Vy nói.
-Chị… - An khó hiểu nhìn Vy. Sao cô lại gọi thẳng tên thật của cậu chứ?
-Được rồi. Trước hết chị muốn nói cho em biết một điều. – Vy giảm lực tay, liếm môi, nhẹ giọng nói – Dù chị có là người đa nhân cách đi nữa thì chị vẫn có một nhân cách thật. Đó chính là ‘chị’ thật sự của em. Và chị bây giờ, chính là ‘chị’ thật sự của em. Vì chúng ta là song sinh mà chị và em dường như có thể hiểu được người còn lại đang nghĩ gì, cảm thấy như thế nào. Nhưng…em đã quên rồi. Trước giờ, những thứ chị nghĩ, những việc chị làm, em có hiểu chúng có ý nghĩa gì không?
/38
|