Phong đánh thức Băng dậy lúc máy bay thông báo chuẩn bị hạ cánh xuống Tahiti.
Cô dụi mắt, uể oải dựa đầu vào vai Phong khi cơn buồn ngủ vẫn chưa dứt. 8 tiếng là thừa cho giấc ngủ của con người, duy chỉ có Băng là ngoại lệ. Giấc ngủ trên vai Phong êm đềm và bình yên đến nỗi cô gần như quên mất hôm nay là ngày giỗ của mẹ mình, và cô sẽ làm tất cả để được ngủ tiếp. Băng liếc đồng hồ. Chuyến bay kéo dài 15 tiếng, nên bây giờ là 8h sáng. Tahiti chênh hẳn 17 múi giờ về phía sau so với Việt Nam, vậy nên nơi đây mới có 3 giờ chiều.
Chí ít thì điều đó có nghĩa là cô sẽ có nhiều thời gian hơn để ngủ, Băng thầm nghĩ.
Hành lí của Băng có rất nhiều. Vì không biết được Phong và cô sẽ ở Tahiti trong bao nhiêu ngày nên Ngọc và Nguyệt gần như đã nhét cả tủ quần áo của nhị tiểu thư nhà Dương Ngọc vào vali. Họ còn thêm rất nhiều những thứ vớ vẩn khác như thuốc kháng sinh (đề phòng Băng ốm), bàn chải và khăn mặt (đề phòng Băng không thích dùng đồ khách sạn), thậm chí còn có cả Heures (đề phòng Băng muốn ôm nó đi ngủ). Hàng ti tỉ thứ “đề phòng”, khiến cho Phong buộc phải kí gửi toàn bộ hành lí của Băng, bao gồm 2 cái vali cỡ XXXL.
Hành lí của Phong thì khá đơn giản. Anh mang đi một cái vali cỡ M đựng quần áo (ký gửi), và một cái ba lô chống sốc dành riêng để đựng những thứ đồ công nghệ như Macbook, iPad,… Dù đã xác định đây là một chuyến du lịch với mục đích giúp Băng đỡ stress, song anh không thể đi mà để mặc toàn bộ công việc của mình cho Topaz. Những thứ đồ dán nhãn Apple kia sẽ giúp anh giải quyết chuyện đó từ xa, vì nếu Tuấn Nguyên phát hiện thứ công cụ của gã vì một người con gái mà bỏ bê nhiệm vụ, gã nhất định sẽ găm kẹo đồng vào đầu anh.
Hành lí nhiều là vậy, cho nên việc chờ đợi chúng tốn khá nhiều thời gian. Băng hầu như úp mặt vào ngực Phong mà ngủ trong suốt khoảng thời gian đó, dù anh không hề cảm thấy phiền. Điều đó giúp nhan sắc của cô không bị lộ ra trong cái chốn đông đúc như sân bay, và việc phải chứng kiến những tên trai trẻ mon men tiến lại làm quen cô gái của anh là thứ cuối cùng Phong cần. Anh sẽ không mạo hiểm cho đến khi nào tìm được cái mũ chết tiệt của cô trong vali, để nó có thể bảo vệ cho khuôn mặt cô thay vì ngực của anh.
Sau khi đã tìm được mũ, Phong nhanh chóng đội nó lên đầu Băng rồi đánh thức cô dậy. Anh kéo cô đi lấy thứ hành lí ký gửi cuối cùng. Băng vẫn còn ngái ngủ, nhưng cô lập tức tỉnh táo khi nhìn thấy chiếc Bentley đen mui trần mà Phong đã từng đi một lần. Ừ thì việc vận chuyển phương tiện sang nước ngoài không hề bị cấm, nhưng chẳng lẽ anh không thể thuê ô tô được hay sao?!
Sau khi hoàn thành mớ thủ tục nhận hành lí phức tạp, Phong nhanh chóng nhét toàn bộ đống hành lí kềnh càng của hai người vào cốp xe. Đáng lẽ chiếc Elemento mới là cái anh định dùng, nhưng cục cưng đó được sinh ra để đua, chứ không phải để chở hành lí. Nó không có cốp, vậy nên Phong đành ném cho Ngọc chiếc chìa dự phòng của Lambor để bà chị có thể lấy nó về từ sân bay, và gửi chiếc này sang Tahiti. Thôi thì giữa xe hơi và Băng, sự lựa chọn của anh đã quá rõ ràng.
Băng ngoãn ngoãn ngồi vào trong xe sau khi đã hết ngạc nhiên. Cô chỉ muốn nhanh chóng về khách sạn để nghỉ ngơi mà thôi.
Trên đường đi, phong cảnh ngoạn mục của hòn đảo này đã khiến Băng quên hẳn cơn buồn ngủ. Phong mở hoàn toàn mui xe, khiến không khí trong lành tràn vào hai lá phổi của Băng. Cô hít hà hương biển cả thấm đẫm trong từng phần tử khí, tận hưởng từng làn gió mát mẻ quật thẳng vào mình, khiến cô phải cố gắng lắm mới giữ được chiếc mũ lưỡi trai yên vị trên đầu. Lần đầu tiên, Băng cảm thấy vui mừng vì đã sang nước ngoài.
Thiên nhiên ở đảo Tahiti còn hơn cả tuyệt vời. Nắng và gió đã dung dưỡng từng hàng cây, khiến màu xanh của những rặng dừa như toả sáng. Bầu trời xanh đến kinh ngạc, giống như một hòn ngọc Aquamarine hoàn hảo được đẽo gọt tỉ mỉ. Bầu trời khá ít mây, và điều đó chỉ làm màu xanh tuyệt mỹ kia thêm toả sáng. Băng chưa từng thấy bầu trời nào đẹp đến thế, và cô tưởng tượng cái khoảnh khắc khi đêm xuống và trăng lên, nó còn có thể đẹp đến mức nào nữa.
Tahiti nổi tiếng với những villa được đặt ở ngay trên mặt nước. Chúng được thiết kế như một căn nhà sàn với những cây cột chống bên dưới, nhưng bên trong thì tuyệt đối đầy đủ tiện nghi. Sáng sáng, khách du lịch có thể ra ngoài và ngắm bình minh lên ở ngay ban công, hoặc đi dạo trên mặt nước trong vắt, cảm nhận dòng chảy tinh khiết luồn qua đầu ngón chân.
Đúng, đó là những villa tuyệt đẹp. Chúng thuộc sở hữu của khách sạn, và mỗi căn hiển nhiên tốn cả chục ngàn đô cho một đêm. Khách thuê tuyệt đối chỉ có những đại gia, và dù cho phải chi cả mớ tiền, họ vẫn cực kì hài lòng với các trải nghiệm ở đây.
Phong đã lên kế hoạch rằng anh và Băng sẽ ở trong một căn như thế. Một kì nghỉ hoàn hảo đòi hỏi những dịch vụ hoàn hảo. Nhưng anh không thuê. Anh mua.
Chính xác hơn thì là gia đình Ngọc mới là người sở hữu. Họ đã bỏ tiền ra mua đứt một căn villa ở đây, và để dành nó cho những kì nghỉ cuối tuần. Dạo này do bận rộn công việc nên căn nhà đã bị bỏ rơi hàng tháng trời trong sự chăm sóc của một người giúp việc luống tuổi. Tranh thủ cơ hội, Phong đã nhờ Ngọc gọi điện trước cho bà để đảm bảo villa ở trong tình trạng tốt nhất. Xét cho cùng, vé máy bay thì có thể tìm trong một tiếng, còn phòng khách sạn thì không. Đặc biệt là ở một địa điểm du lịch quá đỗi hút khách như biển Bora Bora thuộc Tahiti.
Phong gửi chiếc Bentley ở một khách sạn gần nơi hai người ở. Vì căn villa nằm trên mặt nước nên một chiếc ô tô sẽ không thể giúp ích cho việc đi lại. Anh chỉ dùng nó khi cần xuống phố mua sắm, với mục đích là bảo vệ Băng khỏi những tên tài xế taxi háo sắc.
Sau khi đã chất được đống hành lí vào villa, Phong đi kiểm tra chiếc thuyền được được neo ở ngoài. Để đi trên mặt nước thì hiển nhiên là cần thuyền, và gia đình Ngọc đã mua sẵn một cái. Đó là một chiếc LG838 CRUISER với động cơ Mercruiser 160HP, tốc độ tối đa 160km/giờ. Vì là một người đam mê việc lái thuyền trên biển nên bác của Phong, tức ba Ngọc, đã tốn không ít tiền để tậu cục cưng này về. Giá của nó vào tầm 25.000 USD, cộng thêm kính chịu lực và động cơ ngoại nhập 20.000 USD nữa.
Phong mỉm cười hài lòng sau khi đã kiểm tra tổng quát toàn bộ con thuyền. Nó vẫn còn dùng được tốt, và thêm một điều anh để ý được là dòng chữ BABE được dán ở bên hông thuyền, một bằng chứng cho thấy tình yêu vĩ đại của bác Nhật dành cho “em yêu” này. Anh xoay xoay cái chìa khoá của BABE trên tay, hết nhìn nó rồi lại nhìn thuyền, cân nhắc xem có nên lái thử “em yêu” ngay bây giờ không.
Suy nghĩ một lúc, Phong quyết định cất chìa vào túi rồi quay vào villa. Đúng là là anh muốn kiểm tra khả năng lái thuyền của mình sau nhiều năm không dùng tới, nhưng Phong cũng chẳng thể nào bỏ mặc thiên thần của anh ở lại được.
…………
Băng đi vòng quanh căn villa vẻ ngưỡng mộ. Ngọc chắc hẳn đã thừa hưởng từ bố mẹ gu thẩm mĩ tuyệt vời, vì căn nhà này thật đáng kinh ngạc. Dễ thấy rằng nơi đây đã được tu sửa để làm hài lòng gia đình họ, bởi vì nó hiện đại và rộng rãi hơn những căn villa của khách sạn rất nhiều. Dù chỉ có hai tầng nhưng với diện tích lên tới 300m2, căn villa thật sự to lớn. Băng đếm được 5 phòng ngủ, 4 phòng tắm, 2 bể bơi, cộng thêm 1 phòng chiếu phim, 2 phòng khách và bếp.
(Hãy xem hình ảnh được gắn phía trên để dễ hình dung nha :”>)
Căn villa có gắn 4 chiếc cầu thang xoắn ốc dẫn xuống mặt nước. Phần hầm bên dưới villa chỉ có thể ngồi chứ không đứng được, nếu xét đến khoảng cách hơn 1m từ mực nước lên đến đầu cột chống. Cửa sổ hầu như được gắn khắp nơi trong villa, khiến cho không khí trong đây luôn mát mẻ mà chẳng cần lắp điều hoà. Toàn bộ sàn được lát gỗ, và nội thất thì cực kì tinh tế. Villa nhìn thẳng ra biển, đến nỗi Băng chỉ cần liếc ra ngoài là thấy ngay mặt nước xanh biếc, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Băng đã chọn cho mình một căn phòng. Có vẻ như đó là phòng của Ngọc, với cách sắp xếp hiện đại và trẻ trung của đồ đạc. Căn phòng được sơn màu be hơi ngả sang vàng, hao hao màu nắng. Vì Phong cũng có vài lần đến đây chơi cùng gia đình bác mình nên anh không cần chọn lựa. Ngọc đã thiết kế một không gian thoáng đoãng và riêng tư cho riêng Phong để anh được thoải mái. Băng có thể nhận biết ngay được phòng anh nhờ vào 4 bức tường máu xám, và nó ngay cạnh phòng cô.
Phòng tắm thậm chí còn tuyệt hơn. Bể sục, vòi hoa sen, nhà tắm đứng, bồn rửa làm từ cẩm thạch đen, đủ cả. Càng lúc Băng càng cảm thấy cảm phục người giúp việc của gia đình Ngọc. Bà hẳn đã chăm sóc nơi này rất tốt, đến nỗi cô tìm đến toét mắt cũng không ra một hạt bụi nào cả.
– Băng?
Giọng Phong vang đến từ bên ngoài. Cô bỏ cái bánh xà phòng thơm ngát xuống rồi đi ra phòng khách. Đôi mắt anh dường như sáng lên khi nhìn thấy cô.
– Em thích nơi này chứ?
Băng gật đầu. Cô thực sự bị ấn tượng.
– Tốt. Mới có 5h chiều, em muốn làm gì không?
Nếu là trong hoàn cảnh khác, Băng sẽ trả lời là ngủ. Nhưng khi đã được đến một nơi đẹp tuyệt vời như thế này thì chỉ có đứa ngu mới nằm lì trong phòng. Băng chắc chắn không phải một đứa ngu, vậy nên cô trả lời:
– Tuỳ anh.
Phong gật gù. Anh đứng tựa người vào tường, tay khoanh trước ngực vẻ suy nghĩ. Khí hậu ở đây mát mẻ nên anh đã cởi bớt một vài nút áo sơ mi, và giờ thì với tư thế đó, trông anh thật… gợi cảm. Băng cố gắng lờ đi cái cảm giác nôn nao kì lạ trong mình, mải miết nhìn nắng liếm láp cơ thể duyên dáng của anh.
– Bơi thì sao?
Phong cười ranh mãnh. Mải hướng ánh nhìn tới khuôn ngực săn chắc phập phồng của anh, Băng phải mất một lúc mới tiêu hoá được cái đề nghị anh vừa đưa ra. Bơi à? Cô ngẫm nghĩ. Nghĩa là Phong phải cởi trần đúng không nhỉ?
Băng lắc đầu thật mạnh, hai tay vô thức ôm lấy má. Thế quái nào cái suy nghĩ kì quặc đó hiện lên trong đầu cô vậy?! Phong nghiêng đầu nhìn người con gái anh yêu, dịu dàng ngân nga tên cô.
– Băng?
Sau khi đã lấy lại được bình tĩnh, cô quay đi để tránh ánh nhìn của anh.
– Biển…. lạnh. Tháng 11.
– Ai nói chúng ta sẽ bơi ở biển?
Băng ngạc nhiên ngước lên. Phong cười ranh mãnh.
– Em quên chúng ta có bể bơi à?
Ừ nhỉ. Băng không nhớ ra điều đó. Quỷ tha ma bắt cái khuôn ngực của anh đi.
– Em… không có đồ.
– Tôi chắc chắn Nguyệt có mang đi cho em. Cùng xem nào.
Vừa nói, Phong vừa đi vào phòng của Băng. Cô đã lấy một vài thứ đồ đạc chính yếu ra, và ánh mắt anh có chút vui vẻ khi nhìn thấy Heures trên giường. Tiến lại gần chiếc vali đang mở tung toé, Phong quỳ một gối xuống.
– Tôi sẽ giúp em sắp xếp chỗ đồ còn lại.
Băng ngồi im trên giường, nghiêng đầu ngắm nhìn anh đi đi lại lại trong phòng. Quần áo được anh mắc cẩn thận và treo trong tủ, đồ dùng cá nhân thì ở trong nhà tắm. Laptop trên bàn, và giày thì ngăn nắp trên giá. Tốc độ làm việc của anh khiến Băng khá ngạc nhiên, dù cô không hé môi chút nào về việc đó.
Sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy, Phong lôi từ chiếc vali cuối của Băng mấy bộ đồ tắm. Nguyệt chuẩn bị hai bộ, và cả hai vẫn còn nguyên tem mác. Một bộ màu đen, một bộ trắng, và cả hai đều thuộc vào kiểu bikini hai mảnh thông thường, không có xẻ xiếc hay mảng cut-out nào táo bạo cả.
Nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa thì Băng cũng chưa bao giờ mặc những thứ như thế này, điều lí giải cho vụ tem mác kia. Chúng hơi bị… quá hở hang với so với những thứ cô thường mặc. Cô tưởng tượng bản thân trong thứ đồ ít vải đó, và rùng mình.
Phản ứng của Phong thì ngược lại. Anh săm soi hai bộ bikini với vẻ ngạc nhiên lẫn thích thú, thỉnh thoảng còn ném ánh mắt ranh mãnh về phía Băng và thành công trong việc làm cô đỏ mặt.
– K… không mặc cái đó đâu.
Phong khẽ nhíu mày tỏ ý không hài lòng, dù ánh mắt tinh quái của anh thì nói lên điều ngược lại.
– Không sao hết. Em có thể mặc đồ bên ngoài mà. Một cái áo phông trắng hay gì đó, Ngọc hay mặc như thế.
Băng gật gù trước ý kiến của Phong. Anh lướt mắt từ đầu đến chân cô, và cái tâm trí của một thằng đàn ông chính hiệu đã kịp tưởng tượng ra một loạt những hình ảnh nóng bỏng. Anh cố xua chúng đi, nhưng hình như nó còn ám ảnh hơn thì phải?! Phong quay người.
– Hẹn em 10 phút nữa trên đó.
Và anh đi thẳng, không hề quay đầu nhìn lại.
Còn lại một mình, Băng nhìn đi nhìn lại hai bộ đồ tắm, cố gắng thuyết phục bản thân rằng mặc cái này sẽ không sao đâu. Cô hít một hơi sâu để lấy bình tĩnh, rồi quyết định chọn bộ màu trắng. Với đại lấy một chiếc áo phông khá dài trong tủ, cô mang nó vào nhà vệ sinh.
………..
Bật video phía trên trước. Không đùa đâu. :”< Lúc Băng lên đến bể bơi thì Phong đã ở đó rồi. Anh trầm mình trong làn nước xanh ngắt, bơi đi bơi lại mấy vòng suốt chiều dài 5,5m của bể. Sải tay của anh dài và mạnh mẽ, phối hợp với chân khoát nước đều đặn. Kính bơi của anh vứt trên chiếc ghế phơi nắng, cùng hai cốc trà đào mát lạnh.
Lúc quay đầu sang bên để lấy hơi, Phong nhìn thấy Băng. Anh lập tức dừng lại, bơi chầm chậm về phía bờ rồi bám cầu thang leo lên. Băng gần như nín thở khi anh lên bờ hoàn toàn. Phong đứng trước mặt cô, với cơ thể tắm trong nắng như thần Adonis. Làn da anh rám nắng hoàn hảo, với từng cơ bắp hằn lên rõ rệt. Nước chảy thành giọt trên bộ ngực nở nang của anh, rồi chảy xuống phần bụng 6 múi phân chia rõ ràng.
Hai cánh tay của anh săn chắc và cuồn cuộn như vận động viên. Vai anh rộng và rắn, tạo một hình tam giác ngược tuyệt mỹ từ cổ xuống đến bụng. Phong sở hữu một đôi chân dài chắc khoẻ. Chiếc quần bơi của anh hơi trễ, khoe trọn hai nét chữ V khêu gợi ở hông. Anh lắc đầu để rũ bớt nước khỏi tóc, rồi dùng một tay vuốt ngược nó ra đằng sau. Nắng liếm láp cơ thể anh, khiến từng giọt kim cương trên cơ thể lấp lánh như một vầng hào quang rực rỡ. Lạy Chúa, tâm trí Băng lầm bầm.
Cơ thể anh chắc chắn là được tạo hoá thiên vị, và điều đó thật là không công bằng. Cô từ khi còn nhỏ đã luôn bắt buộc bản thân phải miễn dịch với đàn ông, điều mà cô đã cực kì thành công trong nhiều năm trời. Và giờ, Chúa gửi xuống cho cô một chàng trai với khuôn mặt và cơ thể có thể đánh bại bất kì hệ thống đề kháng nào của phụ nữ. Thật là một sự trừng phạt ngọt ngào. Không phải do mệt, không phải do nắng, nhưng Băng cảm thấy hai chân mình mềm nhũn như thạch. Người cô run rẩy, tim cô đập thình thịch, và đôi mắt cô ngoan cố dính chặt vào Phong, dù cho Băng thét gào trong thầm lặng bảo nó quay đi chỗ khác.
Nhìn Phong bán khoả thân như thế này, thật sự, là quá sức đối với cô. Đôi mắt màu cà phê của Phong tối đi khi anh nhìn thấy Băng. Cô có mặc áo phông, đúng thế, nhưng từng đó không đủ để che giấu cơ thể mỹ miều thiếu nữ.
Đôi chân thon dài, trắng ngần của cô đập vào mắt anh, và vì chiếc áo phông trắng có vẻ hơi bó so với cơ thể Băng nên anh thậm chí còn nhìn thấy đường cong tròn trịa của hông cô, của ngực cô. Con mãnh thú trong anh gầm rú, giật mạnh dây xích đòi hỏi tự do. Anh bước lên. Băng vô thức lùi một bước khi Phong tiến đến. Cô nuốt nước bọt khi ánh mắt lại một nữa rơi xuống phần ngực ướt nước của anh. Hơi thở anh có chút dồn dập, khiến từng múi cơ cứ phập phồng mời gọi.
Cố gắng rời mắt khỏi cơ thể thần thánh ấy, Băng ngước lên, chạm phải ánh nhìn mê hoặc màu cà phê đen. Phong cứ đứng lặng thinh, ngắm nhìn cô gái trước mặt. Khoảng lặng giữa hai người kéo dài, và không khí như có mùi điện xẹt khi anh nhìn sâu vào mắt cô.
Đôi môi hồng hơi mở ra, căng mọng như một quả dâu chín. Phong có thể nhìn thấy sự hoảng loạn lẫn mê đắm trong đôi mắt khói, và anh biết cô cũng đang cảm thấy giống anh. Máu anh sôi sục. Anh muốn cô. Ngay bây giờ. Ngay tại đây. Không kìm chế nổi, Phong gầm nhẹ, vòng tay qua eo Băng và kéo cơ thể cô áp sát vào mình.
Đôi môi mềm mại bị chiếm lấy, và anh cuốn cô vào một nụ hôn nóng bỏng. Nụ hôn này mãnh liệt hơn tất tần tật những lần khác cộng lại, và Băng cảm thấy cả cơ thể mình mềm nhũn trong vòng tay rắn chắc của Phong. Cơ thể ướt nhẹp của anh cọ vào người cô, và rất nhanh chóng, cái áo phông trắng đã gần như trong suốt. Băng mở miệng để hít thở, và Phong lập tức tranh thủ cơ hội. Lưỡi anh đảo tròn trong miệng cô, trêu đùa môi cô, quấn quít bạn tình của nó. Băng cảm thấy không khí trong phổi mình bị hút sạch, và tất cả những gì cô muốn làm là hôn lại Phong. Cô mở miệng rộng hơn nữa để anh dễ dàng thâm nhập, hoàn toàn đắm chìm trong cái vị ngọt ướt rợt ái tình ấy.
Phong thậm chí còn hôn Băng mạnh liệt hơn nữa khi nhận thấy sự hưởng ứng đó, và cơ thể anh nóng lên theo từng giây. Cô thật ngọt ngào, thật quyến rũ, và môi cô thì trên cả tuyệt vời. Vị của cô khiến anh phát điên lên vì thèm muốn. Không biết đã bao nhiêu phút trôi qua trước khi Băng cảm thấy khó thở. Phong nhẹ nhàng buông tay ra, thậm chí còn cố ý cắn thêm một cái vào môi dưới cô. Vẫn ôm chặt người con gái anh yêu trong tay, Phong thì thầm bên tai cô bằng cái giọng đùng đục đầy mị hoặc.
- Không bao giờ được mặc như thế này trước thằng đàn ông nào khác ngoài tôi, em rõ chưa? Vẫn còn bị sự cuồng nhiệt của nụ hôn kia ảnh hưởng, Băng chỉ có thể gật đầu. Cô đứng dựa vào anh, tay bám vào vai anh lấy thăng bằng. Chúa chứng giám, cô vừa được hôn kiểu Pháp. Đầu óc cô quay cuồng trong cái ý nghĩ ấy.
Và... ôi Chúa ơi. Phong cúi xuống hôn Băng, quyết tâm làm cô không còn sức để mà đứng vững. Môi cô lại một lần nữa bị anh giày xéo trong sự nóng bỏng ướt át, và hơi thở của cô càng lúc càng thêm hổn hển. Cơ thể Băng như muốn nổ tung.
Lạy trời, mấy nụ hôn kiểu này thực sự có thể gây nghiện. Mải chìm đắm trong cái cảm giác bềnh bồng mà Phong đem lại, Băng không để ý hai bàn tay của anh đã rời khỏi eo cô, chậm rãi trượt xuống phía dưới. Anh lướt nhẹ mấy đầu ngón tay qua bờ mông tròn trịa, và Băng khẽ bật ra một tiếng rên rỉ. Da anh nóng như lửa, và môi anh vẫn còn ấm sực vị đam mê. Nếu mục đích của Phong là quyến rũ cô, thì anh thành công ngoài sức tưởng tượng rồi. Phong khẽ nhếch cười khi quan sát cái cách mà cơ thể Băng phản ứng với các động chạm của anh. Mới chỉ dùng đầu ngón tay mà đã vậy, thế thì cô sẽ phản ứng như thế nào nếu... anh hôn khắp cơ thể cô? Cố xua đi mấy ý nghĩ hư hỏng, Phong trả tự do cho miệng Băng, và cô lập tức hít một hơi sâu tìm dưỡng khí.
Thế nhưng, anh đã lại rút đi hơi thở của cô lần nữa bằng cách áp môi mình vào vành tai nhạy cảm của ai kia. Nơi đó lập tức ửng lên như trái đào chín. Anh nhếch môi, thì thầm đầy cám dỗ. - Cởi áo cho em nào. Phong nắm lấy vạt áo phông, đột ngột kéo mạnh nó lên, đồng thời buông Băng ra. Chiếc áo bị lôi ra nhanh đến nỗi cô không kịp để ý, và ngay khi cô vừa nhìn thấy nó bị vứt lên ghế thì đã bị Phong bế bổng lên. - Bơi thôi. Anh ném cô xuống bể, không chút thương tiếc. Băng ngụp lặn trong làn nước tinh khiết, đầu óc dần tỉnh táo trở lại. Cô quẫy đạp, cố nhớ đến những bài học sinh tồn nơi đại dương. Cô không biết bơi, vì Chúa! Phong quan sát Băng một lúc rồi nhảy ùm xuống, ôm lấy eo cô và nâng lên. Băng ngay lập tức hít lấy hít để, hổn hển tìm không khí. Anh cười khùng khục, tay vẫn giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn. Băng quay ngoắt lại giận dữ, đấm đá túi bụi vào ngực anh. - Đáng ghét!! Phong cười vang, và âm thanh vui vẻ ấy khiến tim cô trật nhịp.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười với vẻ sảng khoải lẫn vô tư lự đến vậy, và, trời, anh cười thật đẹp. Băng ngừng đấm đá ngay lập tức, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Phong. Nhận thấy cô gái trong vòng tay đã ngừng chống cự, Phong nhếch mép. Anh bất ngờ siết cô vào lòng, để lưng cô áp vào ngực mình. Bàn tay anh dịu dàng vuốt ve bụng cô. - Sao thế? Bị tôi mê hoặc rồi sao? Băng đỏ mặt. Nước mát mẻ, nhưng cô cảm thấy như thể mình đang tắm trong nham thạch. Phong hôn cái chụt vào cổ Băng rồi thả tay ra. Mắt anh ngời sáng, và cô thấy hình ảnh của mình chiếm trọn đôi đồng tử đẹp đẽ ấy. - Em sẽ phải vào chỗ nông hơn rồi, người đẹp ạ. Đi nào. ------- ------- Chap này hơi bị dài nhé, hơi bị hay nhé, hơi bị lãng mạn nhé. Có kha khá thông tin mình đã phải tìm kiếm trên mạng, công sức cả đấy. Vậy nên, hãy VOTE CHO MÌNH NHA. Comment và share nữa. :">
Vốn mình còn định cho Phong với Băng làm tình ngay tại bể bơi luôn cơ, nhưng rồi nhớ ra con gái mình nó mới có 16t… Thôi thì 2 năm nữa nha các babe TvT
Truyện được đăng trên wattpad, mọi website trừ diendanlequydon và sstruyen ra đều chưa có sự đồng ý của tác giả. Nếu muốn au đọc được cmt của các bạn thì hãy vào wattpad mà vote. ( ̄^ ̄)ノ
Mốc 222.
— Lucifer —
(Còn tiếp)
Cô dụi mắt, uể oải dựa đầu vào vai Phong khi cơn buồn ngủ vẫn chưa dứt. 8 tiếng là thừa cho giấc ngủ của con người, duy chỉ có Băng là ngoại lệ. Giấc ngủ trên vai Phong êm đềm và bình yên đến nỗi cô gần như quên mất hôm nay là ngày giỗ của mẹ mình, và cô sẽ làm tất cả để được ngủ tiếp. Băng liếc đồng hồ. Chuyến bay kéo dài 15 tiếng, nên bây giờ là 8h sáng. Tahiti chênh hẳn 17 múi giờ về phía sau so với Việt Nam, vậy nên nơi đây mới có 3 giờ chiều.
Chí ít thì điều đó có nghĩa là cô sẽ có nhiều thời gian hơn để ngủ, Băng thầm nghĩ.
Hành lí của Băng có rất nhiều. Vì không biết được Phong và cô sẽ ở Tahiti trong bao nhiêu ngày nên Ngọc và Nguyệt gần như đã nhét cả tủ quần áo của nhị tiểu thư nhà Dương Ngọc vào vali. Họ còn thêm rất nhiều những thứ vớ vẩn khác như thuốc kháng sinh (đề phòng Băng ốm), bàn chải và khăn mặt (đề phòng Băng không thích dùng đồ khách sạn), thậm chí còn có cả Heures (đề phòng Băng muốn ôm nó đi ngủ). Hàng ti tỉ thứ “đề phòng”, khiến cho Phong buộc phải kí gửi toàn bộ hành lí của Băng, bao gồm 2 cái vali cỡ XXXL.
Hành lí của Phong thì khá đơn giản. Anh mang đi một cái vali cỡ M đựng quần áo (ký gửi), và một cái ba lô chống sốc dành riêng để đựng những thứ đồ công nghệ như Macbook, iPad,… Dù đã xác định đây là một chuyến du lịch với mục đích giúp Băng đỡ stress, song anh không thể đi mà để mặc toàn bộ công việc của mình cho Topaz. Những thứ đồ dán nhãn Apple kia sẽ giúp anh giải quyết chuyện đó từ xa, vì nếu Tuấn Nguyên phát hiện thứ công cụ của gã vì một người con gái mà bỏ bê nhiệm vụ, gã nhất định sẽ găm kẹo đồng vào đầu anh.
Hành lí nhiều là vậy, cho nên việc chờ đợi chúng tốn khá nhiều thời gian. Băng hầu như úp mặt vào ngực Phong mà ngủ trong suốt khoảng thời gian đó, dù anh không hề cảm thấy phiền. Điều đó giúp nhan sắc của cô không bị lộ ra trong cái chốn đông đúc như sân bay, và việc phải chứng kiến những tên trai trẻ mon men tiến lại làm quen cô gái của anh là thứ cuối cùng Phong cần. Anh sẽ không mạo hiểm cho đến khi nào tìm được cái mũ chết tiệt của cô trong vali, để nó có thể bảo vệ cho khuôn mặt cô thay vì ngực của anh.
Sau khi đã tìm được mũ, Phong nhanh chóng đội nó lên đầu Băng rồi đánh thức cô dậy. Anh kéo cô đi lấy thứ hành lí ký gửi cuối cùng. Băng vẫn còn ngái ngủ, nhưng cô lập tức tỉnh táo khi nhìn thấy chiếc Bentley đen mui trần mà Phong đã từng đi một lần. Ừ thì việc vận chuyển phương tiện sang nước ngoài không hề bị cấm, nhưng chẳng lẽ anh không thể thuê ô tô được hay sao?!
Sau khi hoàn thành mớ thủ tục nhận hành lí phức tạp, Phong nhanh chóng nhét toàn bộ đống hành lí kềnh càng của hai người vào cốp xe. Đáng lẽ chiếc Elemento mới là cái anh định dùng, nhưng cục cưng đó được sinh ra để đua, chứ không phải để chở hành lí. Nó không có cốp, vậy nên Phong đành ném cho Ngọc chiếc chìa dự phòng của Lambor để bà chị có thể lấy nó về từ sân bay, và gửi chiếc này sang Tahiti. Thôi thì giữa xe hơi và Băng, sự lựa chọn của anh đã quá rõ ràng.
Băng ngoãn ngoãn ngồi vào trong xe sau khi đã hết ngạc nhiên. Cô chỉ muốn nhanh chóng về khách sạn để nghỉ ngơi mà thôi.
Trên đường đi, phong cảnh ngoạn mục của hòn đảo này đã khiến Băng quên hẳn cơn buồn ngủ. Phong mở hoàn toàn mui xe, khiến không khí trong lành tràn vào hai lá phổi của Băng. Cô hít hà hương biển cả thấm đẫm trong từng phần tử khí, tận hưởng từng làn gió mát mẻ quật thẳng vào mình, khiến cô phải cố gắng lắm mới giữ được chiếc mũ lưỡi trai yên vị trên đầu. Lần đầu tiên, Băng cảm thấy vui mừng vì đã sang nước ngoài.
Thiên nhiên ở đảo Tahiti còn hơn cả tuyệt vời. Nắng và gió đã dung dưỡng từng hàng cây, khiến màu xanh của những rặng dừa như toả sáng. Bầu trời xanh đến kinh ngạc, giống như một hòn ngọc Aquamarine hoàn hảo được đẽo gọt tỉ mỉ. Bầu trời khá ít mây, và điều đó chỉ làm màu xanh tuyệt mỹ kia thêm toả sáng. Băng chưa từng thấy bầu trời nào đẹp đến thế, và cô tưởng tượng cái khoảnh khắc khi đêm xuống và trăng lên, nó còn có thể đẹp đến mức nào nữa.
Tahiti nổi tiếng với những villa được đặt ở ngay trên mặt nước. Chúng được thiết kế như một căn nhà sàn với những cây cột chống bên dưới, nhưng bên trong thì tuyệt đối đầy đủ tiện nghi. Sáng sáng, khách du lịch có thể ra ngoài và ngắm bình minh lên ở ngay ban công, hoặc đi dạo trên mặt nước trong vắt, cảm nhận dòng chảy tinh khiết luồn qua đầu ngón chân.
Đúng, đó là những villa tuyệt đẹp. Chúng thuộc sở hữu của khách sạn, và mỗi căn hiển nhiên tốn cả chục ngàn đô cho một đêm. Khách thuê tuyệt đối chỉ có những đại gia, và dù cho phải chi cả mớ tiền, họ vẫn cực kì hài lòng với các trải nghiệm ở đây.
Phong đã lên kế hoạch rằng anh và Băng sẽ ở trong một căn như thế. Một kì nghỉ hoàn hảo đòi hỏi những dịch vụ hoàn hảo. Nhưng anh không thuê. Anh mua.
Chính xác hơn thì là gia đình Ngọc mới là người sở hữu. Họ đã bỏ tiền ra mua đứt một căn villa ở đây, và để dành nó cho những kì nghỉ cuối tuần. Dạo này do bận rộn công việc nên căn nhà đã bị bỏ rơi hàng tháng trời trong sự chăm sóc của một người giúp việc luống tuổi. Tranh thủ cơ hội, Phong đã nhờ Ngọc gọi điện trước cho bà để đảm bảo villa ở trong tình trạng tốt nhất. Xét cho cùng, vé máy bay thì có thể tìm trong một tiếng, còn phòng khách sạn thì không. Đặc biệt là ở một địa điểm du lịch quá đỗi hút khách như biển Bora Bora thuộc Tahiti.
Phong gửi chiếc Bentley ở một khách sạn gần nơi hai người ở. Vì căn villa nằm trên mặt nước nên một chiếc ô tô sẽ không thể giúp ích cho việc đi lại. Anh chỉ dùng nó khi cần xuống phố mua sắm, với mục đích là bảo vệ Băng khỏi những tên tài xế taxi háo sắc.
Sau khi đã chất được đống hành lí vào villa, Phong đi kiểm tra chiếc thuyền được được neo ở ngoài. Để đi trên mặt nước thì hiển nhiên là cần thuyền, và gia đình Ngọc đã mua sẵn một cái. Đó là một chiếc LG838 CRUISER với động cơ Mercruiser 160HP, tốc độ tối đa 160km/giờ. Vì là một người đam mê việc lái thuyền trên biển nên bác của Phong, tức ba Ngọc, đã tốn không ít tiền để tậu cục cưng này về. Giá của nó vào tầm 25.000 USD, cộng thêm kính chịu lực và động cơ ngoại nhập 20.000 USD nữa.
Phong mỉm cười hài lòng sau khi đã kiểm tra tổng quát toàn bộ con thuyền. Nó vẫn còn dùng được tốt, và thêm một điều anh để ý được là dòng chữ BABE được dán ở bên hông thuyền, một bằng chứng cho thấy tình yêu vĩ đại của bác Nhật dành cho “em yêu” này. Anh xoay xoay cái chìa khoá của BABE trên tay, hết nhìn nó rồi lại nhìn thuyền, cân nhắc xem có nên lái thử “em yêu” ngay bây giờ không.
Suy nghĩ một lúc, Phong quyết định cất chìa vào túi rồi quay vào villa. Đúng là là anh muốn kiểm tra khả năng lái thuyền của mình sau nhiều năm không dùng tới, nhưng Phong cũng chẳng thể nào bỏ mặc thiên thần của anh ở lại được.
…………
Băng đi vòng quanh căn villa vẻ ngưỡng mộ. Ngọc chắc hẳn đã thừa hưởng từ bố mẹ gu thẩm mĩ tuyệt vời, vì căn nhà này thật đáng kinh ngạc. Dễ thấy rằng nơi đây đã được tu sửa để làm hài lòng gia đình họ, bởi vì nó hiện đại và rộng rãi hơn những căn villa của khách sạn rất nhiều. Dù chỉ có hai tầng nhưng với diện tích lên tới 300m2, căn villa thật sự to lớn. Băng đếm được 5 phòng ngủ, 4 phòng tắm, 2 bể bơi, cộng thêm 1 phòng chiếu phim, 2 phòng khách và bếp.
(Hãy xem hình ảnh được gắn phía trên để dễ hình dung nha :”>)
Căn villa có gắn 4 chiếc cầu thang xoắn ốc dẫn xuống mặt nước. Phần hầm bên dưới villa chỉ có thể ngồi chứ không đứng được, nếu xét đến khoảng cách hơn 1m từ mực nước lên đến đầu cột chống. Cửa sổ hầu như được gắn khắp nơi trong villa, khiến cho không khí trong đây luôn mát mẻ mà chẳng cần lắp điều hoà. Toàn bộ sàn được lát gỗ, và nội thất thì cực kì tinh tế. Villa nhìn thẳng ra biển, đến nỗi Băng chỉ cần liếc ra ngoài là thấy ngay mặt nước xanh biếc, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Băng đã chọn cho mình một căn phòng. Có vẻ như đó là phòng của Ngọc, với cách sắp xếp hiện đại và trẻ trung của đồ đạc. Căn phòng được sơn màu be hơi ngả sang vàng, hao hao màu nắng. Vì Phong cũng có vài lần đến đây chơi cùng gia đình bác mình nên anh không cần chọn lựa. Ngọc đã thiết kế một không gian thoáng đoãng và riêng tư cho riêng Phong để anh được thoải mái. Băng có thể nhận biết ngay được phòng anh nhờ vào 4 bức tường máu xám, và nó ngay cạnh phòng cô.
Phòng tắm thậm chí còn tuyệt hơn. Bể sục, vòi hoa sen, nhà tắm đứng, bồn rửa làm từ cẩm thạch đen, đủ cả. Càng lúc Băng càng cảm thấy cảm phục người giúp việc của gia đình Ngọc. Bà hẳn đã chăm sóc nơi này rất tốt, đến nỗi cô tìm đến toét mắt cũng không ra một hạt bụi nào cả.
– Băng?
Giọng Phong vang đến từ bên ngoài. Cô bỏ cái bánh xà phòng thơm ngát xuống rồi đi ra phòng khách. Đôi mắt anh dường như sáng lên khi nhìn thấy cô.
– Em thích nơi này chứ?
Băng gật đầu. Cô thực sự bị ấn tượng.
– Tốt. Mới có 5h chiều, em muốn làm gì không?
Nếu là trong hoàn cảnh khác, Băng sẽ trả lời là ngủ. Nhưng khi đã được đến một nơi đẹp tuyệt vời như thế này thì chỉ có đứa ngu mới nằm lì trong phòng. Băng chắc chắn không phải một đứa ngu, vậy nên cô trả lời:
– Tuỳ anh.
Phong gật gù. Anh đứng tựa người vào tường, tay khoanh trước ngực vẻ suy nghĩ. Khí hậu ở đây mát mẻ nên anh đã cởi bớt một vài nút áo sơ mi, và giờ thì với tư thế đó, trông anh thật… gợi cảm. Băng cố gắng lờ đi cái cảm giác nôn nao kì lạ trong mình, mải miết nhìn nắng liếm láp cơ thể duyên dáng của anh.
– Bơi thì sao?
Phong cười ranh mãnh. Mải hướng ánh nhìn tới khuôn ngực săn chắc phập phồng của anh, Băng phải mất một lúc mới tiêu hoá được cái đề nghị anh vừa đưa ra. Bơi à? Cô ngẫm nghĩ. Nghĩa là Phong phải cởi trần đúng không nhỉ?
Băng lắc đầu thật mạnh, hai tay vô thức ôm lấy má. Thế quái nào cái suy nghĩ kì quặc đó hiện lên trong đầu cô vậy?! Phong nghiêng đầu nhìn người con gái anh yêu, dịu dàng ngân nga tên cô.
– Băng?
Sau khi đã lấy lại được bình tĩnh, cô quay đi để tránh ánh nhìn của anh.
– Biển…. lạnh. Tháng 11.
– Ai nói chúng ta sẽ bơi ở biển?
Băng ngạc nhiên ngước lên. Phong cười ranh mãnh.
– Em quên chúng ta có bể bơi à?
Ừ nhỉ. Băng không nhớ ra điều đó. Quỷ tha ma bắt cái khuôn ngực của anh đi.
– Em… không có đồ.
– Tôi chắc chắn Nguyệt có mang đi cho em. Cùng xem nào.
Vừa nói, Phong vừa đi vào phòng của Băng. Cô đã lấy một vài thứ đồ đạc chính yếu ra, và ánh mắt anh có chút vui vẻ khi nhìn thấy Heures trên giường. Tiến lại gần chiếc vali đang mở tung toé, Phong quỳ một gối xuống.
– Tôi sẽ giúp em sắp xếp chỗ đồ còn lại.
Băng ngồi im trên giường, nghiêng đầu ngắm nhìn anh đi đi lại lại trong phòng. Quần áo được anh mắc cẩn thận và treo trong tủ, đồ dùng cá nhân thì ở trong nhà tắm. Laptop trên bàn, và giày thì ngăn nắp trên giá. Tốc độ làm việc của anh khiến Băng khá ngạc nhiên, dù cô không hé môi chút nào về việc đó.
Sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy, Phong lôi từ chiếc vali cuối của Băng mấy bộ đồ tắm. Nguyệt chuẩn bị hai bộ, và cả hai vẫn còn nguyên tem mác. Một bộ màu đen, một bộ trắng, và cả hai đều thuộc vào kiểu bikini hai mảnh thông thường, không có xẻ xiếc hay mảng cut-out nào táo bạo cả.
Nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa thì Băng cũng chưa bao giờ mặc những thứ như thế này, điều lí giải cho vụ tem mác kia. Chúng hơi bị… quá hở hang với so với những thứ cô thường mặc. Cô tưởng tượng bản thân trong thứ đồ ít vải đó, và rùng mình.
Phản ứng của Phong thì ngược lại. Anh săm soi hai bộ bikini với vẻ ngạc nhiên lẫn thích thú, thỉnh thoảng còn ném ánh mắt ranh mãnh về phía Băng và thành công trong việc làm cô đỏ mặt.
– K… không mặc cái đó đâu.
Phong khẽ nhíu mày tỏ ý không hài lòng, dù ánh mắt tinh quái của anh thì nói lên điều ngược lại.
– Không sao hết. Em có thể mặc đồ bên ngoài mà. Một cái áo phông trắng hay gì đó, Ngọc hay mặc như thế.
Băng gật gù trước ý kiến của Phong. Anh lướt mắt từ đầu đến chân cô, và cái tâm trí của một thằng đàn ông chính hiệu đã kịp tưởng tượng ra một loạt những hình ảnh nóng bỏng. Anh cố xua chúng đi, nhưng hình như nó còn ám ảnh hơn thì phải?! Phong quay người.
– Hẹn em 10 phút nữa trên đó.
Và anh đi thẳng, không hề quay đầu nhìn lại.
Còn lại một mình, Băng nhìn đi nhìn lại hai bộ đồ tắm, cố gắng thuyết phục bản thân rằng mặc cái này sẽ không sao đâu. Cô hít một hơi sâu để lấy bình tĩnh, rồi quyết định chọn bộ màu trắng. Với đại lấy một chiếc áo phông khá dài trong tủ, cô mang nó vào nhà vệ sinh.
………..
Bật video phía trên trước. Không đùa đâu. :”< Lúc Băng lên đến bể bơi thì Phong đã ở đó rồi. Anh trầm mình trong làn nước xanh ngắt, bơi đi bơi lại mấy vòng suốt chiều dài 5,5m của bể. Sải tay của anh dài và mạnh mẽ, phối hợp với chân khoát nước đều đặn. Kính bơi của anh vứt trên chiếc ghế phơi nắng, cùng hai cốc trà đào mát lạnh.
Lúc quay đầu sang bên để lấy hơi, Phong nhìn thấy Băng. Anh lập tức dừng lại, bơi chầm chậm về phía bờ rồi bám cầu thang leo lên. Băng gần như nín thở khi anh lên bờ hoàn toàn. Phong đứng trước mặt cô, với cơ thể tắm trong nắng như thần Adonis. Làn da anh rám nắng hoàn hảo, với từng cơ bắp hằn lên rõ rệt. Nước chảy thành giọt trên bộ ngực nở nang của anh, rồi chảy xuống phần bụng 6 múi phân chia rõ ràng.
Hai cánh tay của anh săn chắc và cuồn cuộn như vận động viên. Vai anh rộng và rắn, tạo một hình tam giác ngược tuyệt mỹ từ cổ xuống đến bụng. Phong sở hữu một đôi chân dài chắc khoẻ. Chiếc quần bơi của anh hơi trễ, khoe trọn hai nét chữ V khêu gợi ở hông. Anh lắc đầu để rũ bớt nước khỏi tóc, rồi dùng một tay vuốt ngược nó ra đằng sau. Nắng liếm láp cơ thể anh, khiến từng giọt kim cương trên cơ thể lấp lánh như một vầng hào quang rực rỡ. Lạy Chúa, tâm trí Băng lầm bầm.
Cơ thể anh chắc chắn là được tạo hoá thiên vị, và điều đó thật là không công bằng. Cô từ khi còn nhỏ đã luôn bắt buộc bản thân phải miễn dịch với đàn ông, điều mà cô đã cực kì thành công trong nhiều năm trời. Và giờ, Chúa gửi xuống cho cô một chàng trai với khuôn mặt và cơ thể có thể đánh bại bất kì hệ thống đề kháng nào của phụ nữ. Thật là một sự trừng phạt ngọt ngào. Không phải do mệt, không phải do nắng, nhưng Băng cảm thấy hai chân mình mềm nhũn như thạch. Người cô run rẩy, tim cô đập thình thịch, và đôi mắt cô ngoan cố dính chặt vào Phong, dù cho Băng thét gào trong thầm lặng bảo nó quay đi chỗ khác.
Nhìn Phong bán khoả thân như thế này, thật sự, là quá sức đối với cô. Đôi mắt màu cà phê của Phong tối đi khi anh nhìn thấy Băng. Cô có mặc áo phông, đúng thế, nhưng từng đó không đủ để che giấu cơ thể mỹ miều thiếu nữ.
Đôi chân thon dài, trắng ngần của cô đập vào mắt anh, và vì chiếc áo phông trắng có vẻ hơi bó so với cơ thể Băng nên anh thậm chí còn nhìn thấy đường cong tròn trịa của hông cô, của ngực cô. Con mãnh thú trong anh gầm rú, giật mạnh dây xích đòi hỏi tự do. Anh bước lên. Băng vô thức lùi một bước khi Phong tiến đến. Cô nuốt nước bọt khi ánh mắt lại một nữa rơi xuống phần ngực ướt nước của anh. Hơi thở anh có chút dồn dập, khiến từng múi cơ cứ phập phồng mời gọi.
Cố gắng rời mắt khỏi cơ thể thần thánh ấy, Băng ngước lên, chạm phải ánh nhìn mê hoặc màu cà phê đen. Phong cứ đứng lặng thinh, ngắm nhìn cô gái trước mặt. Khoảng lặng giữa hai người kéo dài, và không khí như có mùi điện xẹt khi anh nhìn sâu vào mắt cô.
Đôi môi hồng hơi mở ra, căng mọng như một quả dâu chín. Phong có thể nhìn thấy sự hoảng loạn lẫn mê đắm trong đôi mắt khói, và anh biết cô cũng đang cảm thấy giống anh. Máu anh sôi sục. Anh muốn cô. Ngay bây giờ. Ngay tại đây. Không kìm chế nổi, Phong gầm nhẹ, vòng tay qua eo Băng và kéo cơ thể cô áp sát vào mình.
Đôi môi mềm mại bị chiếm lấy, và anh cuốn cô vào một nụ hôn nóng bỏng. Nụ hôn này mãnh liệt hơn tất tần tật những lần khác cộng lại, và Băng cảm thấy cả cơ thể mình mềm nhũn trong vòng tay rắn chắc của Phong. Cơ thể ướt nhẹp của anh cọ vào người cô, và rất nhanh chóng, cái áo phông trắng đã gần như trong suốt. Băng mở miệng để hít thở, và Phong lập tức tranh thủ cơ hội. Lưỡi anh đảo tròn trong miệng cô, trêu đùa môi cô, quấn quít bạn tình của nó. Băng cảm thấy không khí trong phổi mình bị hút sạch, và tất cả những gì cô muốn làm là hôn lại Phong. Cô mở miệng rộng hơn nữa để anh dễ dàng thâm nhập, hoàn toàn đắm chìm trong cái vị ngọt ướt rợt ái tình ấy.
Phong thậm chí còn hôn Băng mạnh liệt hơn nữa khi nhận thấy sự hưởng ứng đó, và cơ thể anh nóng lên theo từng giây. Cô thật ngọt ngào, thật quyến rũ, và môi cô thì trên cả tuyệt vời. Vị của cô khiến anh phát điên lên vì thèm muốn. Không biết đã bao nhiêu phút trôi qua trước khi Băng cảm thấy khó thở. Phong nhẹ nhàng buông tay ra, thậm chí còn cố ý cắn thêm một cái vào môi dưới cô. Vẫn ôm chặt người con gái anh yêu trong tay, Phong thì thầm bên tai cô bằng cái giọng đùng đục đầy mị hoặc.
- Không bao giờ được mặc như thế này trước thằng đàn ông nào khác ngoài tôi, em rõ chưa? Vẫn còn bị sự cuồng nhiệt của nụ hôn kia ảnh hưởng, Băng chỉ có thể gật đầu. Cô đứng dựa vào anh, tay bám vào vai anh lấy thăng bằng. Chúa chứng giám, cô vừa được hôn kiểu Pháp. Đầu óc cô quay cuồng trong cái ý nghĩ ấy.
Và... ôi Chúa ơi. Phong cúi xuống hôn Băng, quyết tâm làm cô không còn sức để mà đứng vững. Môi cô lại một lần nữa bị anh giày xéo trong sự nóng bỏng ướt át, và hơi thở của cô càng lúc càng thêm hổn hển. Cơ thể Băng như muốn nổ tung.
Lạy trời, mấy nụ hôn kiểu này thực sự có thể gây nghiện. Mải chìm đắm trong cái cảm giác bềnh bồng mà Phong đem lại, Băng không để ý hai bàn tay của anh đã rời khỏi eo cô, chậm rãi trượt xuống phía dưới. Anh lướt nhẹ mấy đầu ngón tay qua bờ mông tròn trịa, và Băng khẽ bật ra một tiếng rên rỉ. Da anh nóng như lửa, và môi anh vẫn còn ấm sực vị đam mê. Nếu mục đích của Phong là quyến rũ cô, thì anh thành công ngoài sức tưởng tượng rồi. Phong khẽ nhếch cười khi quan sát cái cách mà cơ thể Băng phản ứng với các động chạm của anh. Mới chỉ dùng đầu ngón tay mà đã vậy, thế thì cô sẽ phản ứng như thế nào nếu... anh hôn khắp cơ thể cô? Cố xua đi mấy ý nghĩ hư hỏng, Phong trả tự do cho miệng Băng, và cô lập tức hít một hơi sâu tìm dưỡng khí.
Thế nhưng, anh đã lại rút đi hơi thở của cô lần nữa bằng cách áp môi mình vào vành tai nhạy cảm của ai kia. Nơi đó lập tức ửng lên như trái đào chín. Anh nhếch môi, thì thầm đầy cám dỗ. - Cởi áo cho em nào. Phong nắm lấy vạt áo phông, đột ngột kéo mạnh nó lên, đồng thời buông Băng ra. Chiếc áo bị lôi ra nhanh đến nỗi cô không kịp để ý, và ngay khi cô vừa nhìn thấy nó bị vứt lên ghế thì đã bị Phong bế bổng lên. - Bơi thôi. Anh ném cô xuống bể, không chút thương tiếc. Băng ngụp lặn trong làn nước tinh khiết, đầu óc dần tỉnh táo trở lại. Cô quẫy đạp, cố nhớ đến những bài học sinh tồn nơi đại dương. Cô không biết bơi, vì Chúa! Phong quan sát Băng một lúc rồi nhảy ùm xuống, ôm lấy eo cô và nâng lên. Băng ngay lập tức hít lấy hít để, hổn hển tìm không khí. Anh cười khùng khục, tay vẫn giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn. Băng quay ngoắt lại giận dữ, đấm đá túi bụi vào ngực anh. - Đáng ghét!! Phong cười vang, và âm thanh vui vẻ ấy khiến tim cô trật nhịp.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười với vẻ sảng khoải lẫn vô tư lự đến vậy, và, trời, anh cười thật đẹp. Băng ngừng đấm đá ngay lập tức, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Phong. Nhận thấy cô gái trong vòng tay đã ngừng chống cự, Phong nhếch mép. Anh bất ngờ siết cô vào lòng, để lưng cô áp vào ngực mình. Bàn tay anh dịu dàng vuốt ve bụng cô. - Sao thế? Bị tôi mê hoặc rồi sao? Băng đỏ mặt. Nước mát mẻ, nhưng cô cảm thấy như thể mình đang tắm trong nham thạch. Phong hôn cái chụt vào cổ Băng rồi thả tay ra. Mắt anh ngời sáng, và cô thấy hình ảnh của mình chiếm trọn đôi đồng tử đẹp đẽ ấy. - Em sẽ phải vào chỗ nông hơn rồi, người đẹp ạ. Đi nào. ------- ------- Chap này hơi bị dài nhé, hơi bị hay nhé, hơi bị lãng mạn nhé. Có kha khá thông tin mình đã phải tìm kiếm trên mạng, công sức cả đấy. Vậy nên, hãy VOTE CHO MÌNH NHA. Comment và share nữa. :">
Vốn mình còn định cho Phong với Băng làm tình ngay tại bể bơi luôn cơ, nhưng rồi nhớ ra con gái mình nó mới có 16t… Thôi thì 2 năm nữa nha các babe TvT
Truyện được đăng trên wattpad, mọi website trừ diendanlequydon và sstruyen ra đều chưa có sự đồng ý của tác giả. Nếu muốn au đọc được cmt của các bạn thì hãy vào wattpad mà vote. ( ̄^ ̄)ノ
Mốc 222.
— Lucifer —
(Còn tiếp)
/41
|