Từ điểm này mà nói, người ra tay rất vô tình, hẳn là cố tình dồn nàng vào chỗ chết, tại sao Lam Phong quần áo không chỉnh tề, còn lộ ra một bên ngực mê người?
Đây là điểm đáng ngờ, làm cho Ý Thiên cảm thấy rất nghi hoặc.
Huyết Phù Dong Lam Phong chính là người bài danh thứ năm trong Nam Dương thập đại mỹ nữ, tại Hồng Vân đế quốc cực kỳ nổi danh, lại có quan hệ tình nhân với Hồng Thành Sầu, nàng hiện tại nằm ở đây, còn rơi vào trạng thái như vậy?
Dời ánh mắt, Ý Thiên lưu ý tình huống trong đại điện, tại xác nhận gần nơi này tạm thời không có người khác, lúc này mới đến gần Lam Phong, ngồi xổm người lưu ý thương thế của nàng.
Lam Phong ngửa mặt nằm gần chết, khí tức đang dần dần chuyển yếu.
Ý Thiên duỗi tay phải ra xé nát chỗ áo rách của Lam Phong, lập tức nhẹ nhàng cầm chặt một bên ngực đầy đặn của nàng, dùng sức vuốt ve vài cái, cảm giác còn tim đập yếu ớt.
- Xem tình huống này người xé nát áo của nàng, hẳn không phải là người làm nàng trọng thương, la ai?
Ý Thiên cảm thấy nghi hoặc, trong lòng bàn tay có cảm giác mềm mại tinh tế, hắn nhíu mày càng sâu. (Sường mà bày đặt nhíu mày ) )
- Lam Phong chính là một trong thập đại mỹ nữ của Nam Dương, tuy không phải còn nguyên âm, nhưng mà danh tiếng đồn xa, dung mạo tú lệ, dáng người thướt tha. Tuy nàng thương thế rất nặng, hiện tại còn chưa chết, thân thể còn rất mềm mại. Người xé nát y phục của nàng là người háo sắc, nên sẽ không vội vàng ra tay. Nhưng khi nhìn qua tình huống của nàng, mặc dù có dấu vết người xâm nhập, nhưng lại không nghiêm trọng lắm.
Tiếng nói vang lên, đột nhiên Ý Thiên kinh ngạc, nhanh chóng đă mắt nhìn qua bên ngực khác của Lam Phong, hai tay xé áo của nàng, lộ ra hai ngọn núi đôi cao vút.
Một khắc này ánh mắt Ý Thiên nhìn qua ngực phải của Lam Phong, nhìn thấy nó trắng như ngọc, gò núi này cực kỳ mê người, còn có hình hoa sen màu tím.
Nhìn qua hoa sen màu tím này, đồng tử của Ý Thiên co rút lại, trên mặt ngưng trọng.
- Người ra tay đúng là quá ngoan độc, có cần phải như vậy không?
Hai tay của Ý Thiên vỗ nhẹ lên hoa sen màu tím trên da thịt non mềm của Lam Phong, sóng ý niệm dò xét kinh mạch toàn thân của nàng, tiến hành xem xét thương thế kết quả phát hiện Lam Phong thương thế rất cổ quái, còn phức tạp hơn xa dự đoán ban đầu của Ý Thiên rất nhiều.
Trầm tư một lát Ý Thiên sửa sang áo của Lam Phong lại, che khuất bộ ngực mê người.
Lập tức Ý Thiên đứng dậy, ánh mắt quái dị nhìn qua Lam Phong hấp hối, trong nội tâm đang suy nghĩ làm sau cứu vãn đây.
Đối với Lam Phong, Ý Thiên kỳ thật cũng không có hảo cảm quá lớn, dù sao song phương lập trường khác nhau.
Mặc dù Lam Phong là một trong mười mỹ nhân của Nam Dương, dung mạo dáng người đều thập phần mê người, nhưng mà Ý Thiên cũng không muốn có quá nhiều gút mắc với nàng.
Nhưng mà làm cho Ý Thiên chậm chạp không chịu dừng tay nguyên nhân thực sự là do hoa sen màu tím trên ngực của Lam Phong, đồ vật này quá tà mị, có cả tà khí và ma khí, khiến cho Ý Thiên chú ý.
Lam Phong bị thương trí mạng, không được cứu chữa sẽ chết ngay.
Nhưng là Ý Thiên thủ đoạn cao minh, có sinh mạng chi hỏa trên người, lại tu luyện Hồi Thiên Quyết, nếu muốn cứu một người cũng không khó.
Nhưng mà Ý Thiên lại do dự, không phải vì cứu người mà tiêu hao nguyên khí, mà là vì Ý Thiên phát hiện thương thế của Lam Phong cực kỳ quỷ dị, Hồi Thiên Quyết kết hợp tánh mạng chi hỏa căn bản không thể cứu sống.
Vì cái gì lại như vậy? Nếu như Ý Thiên đều cứu không được, vậy trong thành cô này còn có ai có thể cứu Lam Phong đây?
Sửa sang lại suy nghĩ trong lòng, Ý Thiên bắt đầu đánh giá.
Theo Ý Thiên suy đoán, Lam Phong hẳn là ở trong đại điện này gặp được cường địch, song phương kịch chiến nên Lam Phong bị thương trí mạng.
Sau đó cái người kia thấy Lam Phong trọng thương không biết làm sao, còn không đợi Lam Phong chết đi, liền vội vàng rời khỏi.
Về sau trong một đoạn thời gian, có người nào đó lại tới nơi này, cũng nhìn thấy Lam Phong đang hấp hối, còn xé nát y phục của nàng, khinh bạc thân thể nàng, nhưng chỉ giới hạn trong tay chân mà thôi.
Người này háo sắc cũng không vì cái gì cả, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại gieo thủ pháp cực kỳ ác độc lên người của Lam Phong, khiến cho ngực phải của Lam Phong có đóa hoa sen màu tím này.
Đây là ấn ký nào đó, cũng là biểu tượng. Không chỉ đoạn tuyệt sinh cơ của Lam Phong, còn có thể tùy thời hiểu tình huống của Lam Phong.
Nói cách khác, nếu như người nào ra tay cứu chữa cho Lam Phong, sẽ dẫn phát đóa hoa sen màu tím trên ngực Lam Phong phản ứng, do đó nói cho người hạ độc thủ biết rõ có cá mắc câu.
Từ thân phận của Lam Phong mà cân nhắc, người hạ độc thủ này nhắm vào Hồng Thành Sầu, muốn mượn cơ hội này diệt trừ hoàng tử Hồng Vân đế quốc.
Nếu như phân tích của Ý Thiên là hoàn toàn đúng, vậy có thể cân nhắc ra lai lịch của người hạ độc thủ.
Nghĩ vậy Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, nhìn qua gương mặt không còn chút máu của Lam Phong, nhịn không được than nhẹ một tiếng, lập tức quay người muốn đi gấp.
Nhưng mà lúc Ý Thiên quay người thì trước mặt xuất hiện thân ảnh quen thuộc khiến hắn chấn động.
Thì ra chẳng biết từ lúc nào, Phật Châu thánh nữ Tử Hoa đã xuất hiện sau lưng của hắn.
- Ngươi tới bao lâu?
Sau khi bình tĩnh lại, Ý Thiên nhẹ giọng hỏi.
Tử Hoa thánh nữ biểu lộ quái dị, nói:
- Vừa tới một hồi.
Ý Thiên nghe vậy an tâm một chút, hắn cũng không hy vọng thánh nữ Tử Hoa nhìn thấy hắn vuốt ve ngực của Lam Phong.
- Tại sao xuất hiện ở đây?
Tử Hoa sóng mắt khẽ nhúc nhích, nhìn qua Lam Phong.
- Ta là tới tìm nàng.
Ý Thiên nghi ngờ nói:
- Thánh nữ tìm nàng có việc?
Tử Hoa nhìn qua Ý Thiên, không đáp hỏi ngược lại:
- Thương thế của nàng thế nào?
Tâm tư Ý Thiên chuyển động, trầm ngâm nói:
- Thương thế rất nặng, đoán chừng không còn khả năng xoay chuyển.
Tử Hoa không phản ứng chút nào, tiếp tục hỏi:
- Ngươi hiểu nàng bao nhiêu?
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Ta chỉ biết là nàng đến từ Hồng Vân đế quốc, là một trong mười mỹ nhân của Nam Dương, có quan hệ mập mờ với Hồng Thành Sầu. Mặt khác thì không biết gì cả. Thánh nữ đột nhiên hỏi việc này, không biết có dụng ý gì?
Tử Hoa nói khẽ:
- Lam Phong xuất thân từ Hồng Vân đế quốc Phù Dong Môn, bởi vì tu vị xuất chúng, tư sắc hơn người cho nên được tiến cử dưới trướng Thiên Ưng Chu Trí, do đó quen với hoàng tử Hồng Thành Sầu. Lúc trước Lam Phong thiện lương nhiệt tình, nhưng mà sau khi gặp Hồng Thành Sầu thì cải biến cả đời của nàng. Hồng Thành Sầu tâm cơ rất sâu, thủ đoạn hơn người, vừa nhìn thấy Lam Phong đã trăm phương ngàn kế chiếm hữu thân thể nàng, cũng nhốt ý trung nhân của Lam Phong.
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Lam Phong có thể nhịn cơn tức này?
Tử Hoa khẽ thở dài:
- Hồng Thành Sầu là hoàng tử của Hồng Vân đế quốc, trong cung thập phần đắc thế. Lại là truyền nhân Thánh Thủ Ma Tôn, thân phận cực kỳ tôn quý. Lam Phong tuy không tình nguyện, nhưng cũng vì an nguy của người trong lòng, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, nhẫn nhục sống tạm bợ. Hơn nữa Hồng Thành Sầu người này cực kỳ tàn nhẫn, cũng không phải là kẻ thương hoa tiếc ngọc, Lam Phong sớm đã sinh lòng sợ hãi với hắn, không dám vi phạm.
Sắc mặt Ý Thiên biến hóa, chần chờ nói:
- Thánh nữ nói cho ta biết những chuyện này, chẳng lẽ đang muốn ta cứu nàng một mạng?
Tử Hoa lĩnh thủ nói:
- Là thiện nhân được thiện quả, mà Lam Phong cũng là người đáng thương. Đã gặp nhau thì chính là duyên phận, sao không cứu nàng một mạng?
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Thánh nữ đã có tâm cứu người, sao không tự mình động thủ?
Tử Hoa lắc đầu nói:
- Ngã phật bài xích hoa sen màu tím trên người của nàng.
Ánh mắt Ý Thiên khẽ biến, chất vấn:
- Thánh nữ làm thế nào mà biết trên người của nàng có hoa sen màu tím? Đó là dấu hiệu gì?
Nhìn qua Ý Thiên, Tử Hoa thanh nhã nói:
- Hoa sen màu tím chính là Hắc Dục Ma Liên, là một trong mười kỳ vật tuyệt độc của Vân Hoang. Có thể tâm linh tương thông với người thi thuật, tùy thời có thể hiểu rõ tình huống của người trúng độc.
Ý Thiên kinh nghi nói:
- Độc vật? Chỉ sợ không phải đơn giản như vậy a.
Tử Hoa gật đầu nói:
- Xác thực không đơn giản, Hắc Dục Ma Liên còn có thể công kích kẻ cứu người nữa, đây là ma tính thật sâu, một số gần như bất diệt, thuộc về không dễ ứng phó. Trước mắt trong Tử Vong Chi Thành này đã có hai người trúng Hắc Dục Ma Liên.
- Tử Vong Chi Thành?
Ý Thiên kinh ngạc nhìn qua thánh nữ Tử Hoa, hỏi:
- Ở đây không phải Vô Biên Hoang Thành?
Tử Hoa ngâm khẻ nói:
- Ở đây tự nhiên không phải Vô Biên Hoang Thành, mà là một trong bảy hung địa của xích vân sa mạc, Tử Vong Chi Thành, xích vân sa mạc còn có tên là thất sắc sa mạc, chia làm bảy đại khu vực. Mỗi một khu vực đều có một hiểm địa, đây là Tử Vong Chi Thành hiểm địa trong khu vực màu đỏ. Từ xưa đến nay đã chôn vùi vô số tính mạng của cao thủ.
Ý Thiên có chút ngoài ý muốn, không thể ngờ đây là khu vực hung hiểm của xích vân sa mạc.
- Vậy thánh nữ nói có hai người trúng Hắc Dục Ma Liên, không biết trừ Lam Phong ra người còn lại là ai?
Tử Hoa thánh nữ chần chờ một chút, than nhẹ nói:
- Là Liệt Hỏa Mân Côi Khang Mẫn.
Ý Thiên nghe vậy chấn động, bật thốt lên nói:
- Là nàng! Sao sẽ như thế? Nàng cũng hấp hối?
Tử Hoa nói:
- Khang Mẫn tình huống đỡ một ít, thương thế không có nghiêm trọng như vậy.
Ý Thiên không nói, tin tức này làm cho hắn thật bất ngờ, cũng thật khó khăn, bởi vì chuyện này liên quan tới danh dự riêng của hắn.
- Thánh nữ muốn cứu sống hai người các nàng?
Tử Hoa nói:
- Ngã phật từ bi, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp. Ta đã gặp được thì không bỏ qua.
Ý Thiên chần chờ nói:
- Thương thế của hai người rất khó giải quyết, thánh nữ không cứu được, huống chi là ta?
Tử Hoa thanh nhã nói:
- Nếu ngươi không có biện pháp thì cũng không hỏi ta rồi.
Đối với thông minh của thánh nữ, Ý Thiên bất đắc dĩ, nhưng mà hắn không thể ra tay cứu Khang Mẫn cùng Lam Phong.
- Thánh nữ từ bi, Phi Vũ thập phần kính nể, nhưng mà thánh nữ tìm nhầm người rồi, ta không thể cứu người.
Tử Hoa chất vấn:
- Là không có lực cứu giúp hay là không ra tay cứu giúp?
Ý Thiên phản bác nói:
- Chuyện này có gì khác nhau sao?
Tử Hoa sóng mắt khẽ nhúc nhích, trầm ngâm nói:
- Nếu không như vậy, chúng ta trao đổi điều kiện, ngươi cứu sống hai người các nàng, ta thiếu nợ nhân tình của ngươi. Lúc nào có cần ngươi có thể yêu cầu ta làm việc.
Ý Thiên hơi ngoài ý muốn, nghi vấn nói:
- Thánh nữ sẽ không sợ ta đưa ra yêu cầu quá phận sao?
Tử Hoa thanh nhã nói:
- Ví dụ thế nào?
Ý Thiên chần chờ nói:
- Ví dụ như ta muốn thánh nữ gả cho ta.
Tử Hoa chân mày khẽ nhếch, cười nói.
- Ngươi sẽ yêu cầu như vậy?
Ý Thiên biểu lộ phức tạp, cười tà mị, nói:
- Vậy cũng rất khó nói.
Tử Hoa cũng không tức giận, trầm giọng nói:
- Vậy thì chờ ngày sau hãy nói, hiện tại ngươi nên sớm cứu sống Lam Phong đi.
Ý Thiên khó xử nói:
- Nếu không thánh tìm người khác đi, được chứ?
Tử Hoa hỏi:
- Vì cái gì?
Ý Thiên ấp úng nói:
- Tuy ta có thể cứu các nàng, nhưng phương pháp này hơi xấu hổ, phương thức này khiến người ta khó tiếp nhận.
Tử Hoa hơi hiểu ra, trong mắt đầy phức tạp, nói khẽ:
- Phương thức gì?
Ý Thiên xấu hổ nhìn qua thánh nữ Tử Hoa, chần chờ nói:
- Cái này... Cái này... Ai, phải cứu sống các nàng cần hợp thể song tu, thi triển Xích Âm Tử Dương Quyết, kết hợp Âm Dương tạo hóa chi thuật.
Lời này vừa ra Tử Hoa trầm mặc.
Qua một lúc sau Tử Hoa mới đánh vỡ trầm mặc.
- Xích Âm Tử Dương Quyết xuất phát từ Âm Dương Thần Minh Tông, không thể ngờ lại rơi vào trong tay của ngươi. Về chuyện ngươi cứu người ta đáp ứng ngươi không nói cho người nào nghe. Các nàng thiếu nợ nhân quả, tương lai do ta hoàn trả.
Ý Thiên khiếp sợ nhìn qua thánh nữ Tử Hoa, không thể tưởng được nàng chấp nhất như thế, ngay cả khi hắn nói tới mức này, nàng lại còn kiên trì như thế.
Cười đắng chát, Ý Thiên nói:
- Thánh nữ mặc dù không nói cho kẻ nào khác, nhưng mà ta và Lam Phong, Khang Mẫn một khi có gút mắc, vậy thì... Thì...
Tử Hoa nghiêm mặt nói:
- Tấm lòng thầy thuốc như phụ mẫu, chỉ cần ngươi xuất phát điểm là chuyện tốt, chuyện này cũng không sao. Còn nữa, ta cho ngươi cứu người, chính là muốn tìm ra người hạ độc thủ, nhanh chóng diệt trừ hắn. Nếu không nữ nhân bên cạnh ngươi, vạn nhất các nàng cũng gặp gỡ loại tình huống này, ngươi sẽ làm như thế nào?
Ý Thiên nghe vậy biến sắc, vấn đề này hắn đã xem nhẹ.
Nếu như đúng theo lời của thánh nữ Tử Hoa nói, vạn nhất Tiêu Minh Nguyệt gặp gỡ loại chuyện này, vậy phiền toái lớn.
Nghĩ vậy Ý Thiên khó khăn, trải qua cẩn thận phân tích thì Ý Thiên cuối đáp ứng thỉnh cầu của thánh nữ Tử Hoa.
Xét thấy Lam Phong thương thế cực kỳ nghiêm trọng, thánh nữ Tử Hoa không nói hai lời, bảo Ý Thiên ôm lấy Lam Phong, lập tức mang theo Ý Thiên rời khỏi đại điện, đi vào một thông đạo.
Xuyên qua thông đạo, Ý Thiên cùng Tử Hoa đi vào cung điện khác, ở nơi này nhìn thấy Liệt Hỏa Mân Côi Khang Mẫn.
Giờ phút này Khang Mẫn dựa vào vách tường, thần trí thập phần thanh tỉnh, sắc mặt chỉ tái nhợt mà thôi.
Nhìn thấy Ý Thiên xuất hiện, Khang Mẫn sắc mặt biến hóa, bởi vì lúc trước song phương là đối địch, biểu lộ của Ý Thiên phức tạp, tuy Khang Mẫn thập phần xinh đẹp, nhưng lập trường đối địch, Ý Thiên cũng không có hảo cảm với nàng.
Nếu để cho Ý Thiên chọn, hắn thà rằng cứu Lam Phong, cũng không muốn cứu Khang Mẫn.
Tử Hoa nhìn qua Khang Mẫn, một ý niệm kỳ lạ chui vào ý thức của Khang Mẫn, làm cho nàng nghĩ tới Ý Thiên và Phi Phàm công tử lúc trước.
Ý Thiên cảm thấy được Khang Mẫn biến hóa, không nhịn được hỏi thăm.
Đây là điểm đáng ngờ, làm cho Ý Thiên cảm thấy rất nghi hoặc.
Huyết Phù Dong Lam Phong chính là người bài danh thứ năm trong Nam Dương thập đại mỹ nữ, tại Hồng Vân đế quốc cực kỳ nổi danh, lại có quan hệ tình nhân với Hồng Thành Sầu, nàng hiện tại nằm ở đây, còn rơi vào trạng thái như vậy?
Dời ánh mắt, Ý Thiên lưu ý tình huống trong đại điện, tại xác nhận gần nơi này tạm thời không có người khác, lúc này mới đến gần Lam Phong, ngồi xổm người lưu ý thương thế của nàng.
Lam Phong ngửa mặt nằm gần chết, khí tức đang dần dần chuyển yếu.
Ý Thiên duỗi tay phải ra xé nát chỗ áo rách của Lam Phong, lập tức nhẹ nhàng cầm chặt một bên ngực đầy đặn của nàng, dùng sức vuốt ve vài cái, cảm giác còn tim đập yếu ớt.
- Xem tình huống này người xé nát áo của nàng, hẳn không phải là người làm nàng trọng thương, la ai?
Ý Thiên cảm thấy nghi hoặc, trong lòng bàn tay có cảm giác mềm mại tinh tế, hắn nhíu mày càng sâu. (Sường mà bày đặt nhíu mày ) )
- Lam Phong chính là một trong thập đại mỹ nữ của Nam Dương, tuy không phải còn nguyên âm, nhưng mà danh tiếng đồn xa, dung mạo tú lệ, dáng người thướt tha. Tuy nàng thương thế rất nặng, hiện tại còn chưa chết, thân thể còn rất mềm mại. Người xé nát y phục của nàng là người háo sắc, nên sẽ không vội vàng ra tay. Nhưng khi nhìn qua tình huống của nàng, mặc dù có dấu vết người xâm nhập, nhưng lại không nghiêm trọng lắm.
Tiếng nói vang lên, đột nhiên Ý Thiên kinh ngạc, nhanh chóng đă mắt nhìn qua bên ngực khác của Lam Phong, hai tay xé áo của nàng, lộ ra hai ngọn núi đôi cao vút.
Một khắc này ánh mắt Ý Thiên nhìn qua ngực phải của Lam Phong, nhìn thấy nó trắng như ngọc, gò núi này cực kỳ mê người, còn có hình hoa sen màu tím.
Nhìn qua hoa sen màu tím này, đồng tử của Ý Thiên co rút lại, trên mặt ngưng trọng.
- Người ra tay đúng là quá ngoan độc, có cần phải như vậy không?
Hai tay của Ý Thiên vỗ nhẹ lên hoa sen màu tím trên da thịt non mềm của Lam Phong, sóng ý niệm dò xét kinh mạch toàn thân của nàng, tiến hành xem xét thương thế kết quả phát hiện Lam Phong thương thế rất cổ quái, còn phức tạp hơn xa dự đoán ban đầu của Ý Thiên rất nhiều.
Trầm tư một lát Ý Thiên sửa sang áo của Lam Phong lại, che khuất bộ ngực mê người.
Lập tức Ý Thiên đứng dậy, ánh mắt quái dị nhìn qua Lam Phong hấp hối, trong nội tâm đang suy nghĩ làm sau cứu vãn đây.
Đối với Lam Phong, Ý Thiên kỳ thật cũng không có hảo cảm quá lớn, dù sao song phương lập trường khác nhau.
Mặc dù Lam Phong là một trong mười mỹ nhân của Nam Dương, dung mạo dáng người đều thập phần mê người, nhưng mà Ý Thiên cũng không muốn có quá nhiều gút mắc với nàng.
Nhưng mà làm cho Ý Thiên chậm chạp không chịu dừng tay nguyên nhân thực sự là do hoa sen màu tím trên ngực của Lam Phong, đồ vật này quá tà mị, có cả tà khí và ma khí, khiến cho Ý Thiên chú ý.
Lam Phong bị thương trí mạng, không được cứu chữa sẽ chết ngay.
Nhưng là Ý Thiên thủ đoạn cao minh, có sinh mạng chi hỏa trên người, lại tu luyện Hồi Thiên Quyết, nếu muốn cứu một người cũng không khó.
Nhưng mà Ý Thiên lại do dự, không phải vì cứu người mà tiêu hao nguyên khí, mà là vì Ý Thiên phát hiện thương thế của Lam Phong cực kỳ quỷ dị, Hồi Thiên Quyết kết hợp tánh mạng chi hỏa căn bản không thể cứu sống.
Vì cái gì lại như vậy? Nếu như Ý Thiên đều cứu không được, vậy trong thành cô này còn có ai có thể cứu Lam Phong đây?
Sửa sang lại suy nghĩ trong lòng, Ý Thiên bắt đầu đánh giá.
Theo Ý Thiên suy đoán, Lam Phong hẳn là ở trong đại điện này gặp được cường địch, song phương kịch chiến nên Lam Phong bị thương trí mạng.
Sau đó cái người kia thấy Lam Phong trọng thương không biết làm sao, còn không đợi Lam Phong chết đi, liền vội vàng rời khỏi.
Về sau trong một đoạn thời gian, có người nào đó lại tới nơi này, cũng nhìn thấy Lam Phong đang hấp hối, còn xé nát y phục của nàng, khinh bạc thân thể nàng, nhưng chỉ giới hạn trong tay chân mà thôi.
Người này háo sắc cũng không vì cái gì cả, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại gieo thủ pháp cực kỳ ác độc lên người của Lam Phong, khiến cho ngực phải của Lam Phong có đóa hoa sen màu tím này.
Đây là ấn ký nào đó, cũng là biểu tượng. Không chỉ đoạn tuyệt sinh cơ của Lam Phong, còn có thể tùy thời hiểu tình huống của Lam Phong.
Nói cách khác, nếu như người nào ra tay cứu chữa cho Lam Phong, sẽ dẫn phát đóa hoa sen màu tím trên ngực Lam Phong phản ứng, do đó nói cho người hạ độc thủ biết rõ có cá mắc câu.
Từ thân phận của Lam Phong mà cân nhắc, người hạ độc thủ này nhắm vào Hồng Thành Sầu, muốn mượn cơ hội này diệt trừ hoàng tử Hồng Vân đế quốc.
Nếu như phân tích của Ý Thiên là hoàn toàn đúng, vậy có thể cân nhắc ra lai lịch của người hạ độc thủ.
Nghĩ vậy Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, nhìn qua gương mặt không còn chút máu của Lam Phong, nhịn không được than nhẹ một tiếng, lập tức quay người muốn đi gấp.
Nhưng mà lúc Ý Thiên quay người thì trước mặt xuất hiện thân ảnh quen thuộc khiến hắn chấn động.
Thì ra chẳng biết từ lúc nào, Phật Châu thánh nữ Tử Hoa đã xuất hiện sau lưng của hắn.
- Ngươi tới bao lâu?
Sau khi bình tĩnh lại, Ý Thiên nhẹ giọng hỏi.
Tử Hoa thánh nữ biểu lộ quái dị, nói:
- Vừa tới một hồi.
Ý Thiên nghe vậy an tâm một chút, hắn cũng không hy vọng thánh nữ Tử Hoa nhìn thấy hắn vuốt ve ngực của Lam Phong.
- Tại sao xuất hiện ở đây?
Tử Hoa sóng mắt khẽ nhúc nhích, nhìn qua Lam Phong.
- Ta là tới tìm nàng.
Ý Thiên nghi ngờ nói:
- Thánh nữ tìm nàng có việc?
Tử Hoa nhìn qua Ý Thiên, không đáp hỏi ngược lại:
- Thương thế của nàng thế nào?
Tâm tư Ý Thiên chuyển động, trầm ngâm nói:
- Thương thế rất nặng, đoán chừng không còn khả năng xoay chuyển.
Tử Hoa không phản ứng chút nào, tiếp tục hỏi:
- Ngươi hiểu nàng bao nhiêu?
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Ta chỉ biết là nàng đến từ Hồng Vân đế quốc, là một trong mười mỹ nhân của Nam Dương, có quan hệ mập mờ với Hồng Thành Sầu. Mặt khác thì không biết gì cả. Thánh nữ đột nhiên hỏi việc này, không biết có dụng ý gì?
Tử Hoa nói khẽ:
- Lam Phong xuất thân từ Hồng Vân đế quốc Phù Dong Môn, bởi vì tu vị xuất chúng, tư sắc hơn người cho nên được tiến cử dưới trướng Thiên Ưng Chu Trí, do đó quen với hoàng tử Hồng Thành Sầu. Lúc trước Lam Phong thiện lương nhiệt tình, nhưng mà sau khi gặp Hồng Thành Sầu thì cải biến cả đời của nàng. Hồng Thành Sầu tâm cơ rất sâu, thủ đoạn hơn người, vừa nhìn thấy Lam Phong đã trăm phương ngàn kế chiếm hữu thân thể nàng, cũng nhốt ý trung nhân của Lam Phong.
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Lam Phong có thể nhịn cơn tức này?
Tử Hoa khẽ thở dài:
- Hồng Thành Sầu là hoàng tử của Hồng Vân đế quốc, trong cung thập phần đắc thế. Lại là truyền nhân Thánh Thủ Ma Tôn, thân phận cực kỳ tôn quý. Lam Phong tuy không tình nguyện, nhưng cũng vì an nguy của người trong lòng, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, nhẫn nhục sống tạm bợ. Hơn nữa Hồng Thành Sầu người này cực kỳ tàn nhẫn, cũng không phải là kẻ thương hoa tiếc ngọc, Lam Phong sớm đã sinh lòng sợ hãi với hắn, không dám vi phạm.
Sắc mặt Ý Thiên biến hóa, chần chờ nói:
- Thánh nữ nói cho ta biết những chuyện này, chẳng lẽ đang muốn ta cứu nàng một mạng?
Tử Hoa lĩnh thủ nói:
- Là thiện nhân được thiện quả, mà Lam Phong cũng là người đáng thương. Đã gặp nhau thì chính là duyên phận, sao không cứu nàng một mạng?
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Thánh nữ đã có tâm cứu người, sao không tự mình động thủ?
Tử Hoa lắc đầu nói:
- Ngã phật bài xích hoa sen màu tím trên người của nàng.
Ánh mắt Ý Thiên khẽ biến, chất vấn:
- Thánh nữ làm thế nào mà biết trên người của nàng có hoa sen màu tím? Đó là dấu hiệu gì?
Nhìn qua Ý Thiên, Tử Hoa thanh nhã nói:
- Hoa sen màu tím chính là Hắc Dục Ma Liên, là một trong mười kỳ vật tuyệt độc của Vân Hoang. Có thể tâm linh tương thông với người thi thuật, tùy thời có thể hiểu rõ tình huống của người trúng độc.
Ý Thiên kinh nghi nói:
- Độc vật? Chỉ sợ không phải đơn giản như vậy a.
Tử Hoa gật đầu nói:
- Xác thực không đơn giản, Hắc Dục Ma Liên còn có thể công kích kẻ cứu người nữa, đây là ma tính thật sâu, một số gần như bất diệt, thuộc về không dễ ứng phó. Trước mắt trong Tử Vong Chi Thành này đã có hai người trúng Hắc Dục Ma Liên.
- Tử Vong Chi Thành?
Ý Thiên kinh ngạc nhìn qua thánh nữ Tử Hoa, hỏi:
- Ở đây không phải Vô Biên Hoang Thành?
Tử Hoa ngâm khẻ nói:
- Ở đây tự nhiên không phải Vô Biên Hoang Thành, mà là một trong bảy hung địa của xích vân sa mạc, Tử Vong Chi Thành, xích vân sa mạc còn có tên là thất sắc sa mạc, chia làm bảy đại khu vực. Mỗi một khu vực đều có một hiểm địa, đây là Tử Vong Chi Thành hiểm địa trong khu vực màu đỏ. Từ xưa đến nay đã chôn vùi vô số tính mạng của cao thủ.
Ý Thiên có chút ngoài ý muốn, không thể ngờ đây là khu vực hung hiểm của xích vân sa mạc.
- Vậy thánh nữ nói có hai người trúng Hắc Dục Ma Liên, không biết trừ Lam Phong ra người còn lại là ai?
Tử Hoa thánh nữ chần chờ một chút, than nhẹ nói:
- Là Liệt Hỏa Mân Côi Khang Mẫn.
Ý Thiên nghe vậy chấn động, bật thốt lên nói:
- Là nàng! Sao sẽ như thế? Nàng cũng hấp hối?
Tử Hoa nói:
- Khang Mẫn tình huống đỡ một ít, thương thế không có nghiêm trọng như vậy.
Ý Thiên không nói, tin tức này làm cho hắn thật bất ngờ, cũng thật khó khăn, bởi vì chuyện này liên quan tới danh dự riêng của hắn.
- Thánh nữ muốn cứu sống hai người các nàng?
Tử Hoa nói:
- Ngã phật từ bi, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp. Ta đã gặp được thì không bỏ qua.
Ý Thiên chần chờ nói:
- Thương thế của hai người rất khó giải quyết, thánh nữ không cứu được, huống chi là ta?
Tử Hoa thanh nhã nói:
- Nếu ngươi không có biện pháp thì cũng không hỏi ta rồi.
Đối với thông minh của thánh nữ, Ý Thiên bất đắc dĩ, nhưng mà hắn không thể ra tay cứu Khang Mẫn cùng Lam Phong.
- Thánh nữ từ bi, Phi Vũ thập phần kính nể, nhưng mà thánh nữ tìm nhầm người rồi, ta không thể cứu người.
Tử Hoa chất vấn:
- Là không có lực cứu giúp hay là không ra tay cứu giúp?
Ý Thiên phản bác nói:
- Chuyện này có gì khác nhau sao?
Tử Hoa sóng mắt khẽ nhúc nhích, trầm ngâm nói:
- Nếu không như vậy, chúng ta trao đổi điều kiện, ngươi cứu sống hai người các nàng, ta thiếu nợ nhân tình của ngươi. Lúc nào có cần ngươi có thể yêu cầu ta làm việc.
Ý Thiên hơi ngoài ý muốn, nghi vấn nói:
- Thánh nữ sẽ không sợ ta đưa ra yêu cầu quá phận sao?
Tử Hoa thanh nhã nói:
- Ví dụ thế nào?
Ý Thiên chần chờ nói:
- Ví dụ như ta muốn thánh nữ gả cho ta.
Tử Hoa chân mày khẽ nhếch, cười nói.
- Ngươi sẽ yêu cầu như vậy?
Ý Thiên biểu lộ phức tạp, cười tà mị, nói:
- Vậy cũng rất khó nói.
Tử Hoa cũng không tức giận, trầm giọng nói:
- Vậy thì chờ ngày sau hãy nói, hiện tại ngươi nên sớm cứu sống Lam Phong đi.
Ý Thiên khó xử nói:
- Nếu không thánh tìm người khác đi, được chứ?
Tử Hoa hỏi:
- Vì cái gì?
Ý Thiên ấp úng nói:
- Tuy ta có thể cứu các nàng, nhưng phương pháp này hơi xấu hổ, phương thức này khiến người ta khó tiếp nhận.
Tử Hoa hơi hiểu ra, trong mắt đầy phức tạp, nói khẽ:
- Phương thức gì?
Ý Thiên xấu hổ nhìn qua thánh nữ Tử Hoa, chần chờ nói:
- Cái này... Cái này... Ai, phải cứu sống các nàng cần hợp thể song tu, thi triển Xích Âm Tử Dương Quyết, kết hợp Âm Dương tạo hóa chi thuật.
Lời này vừa ra Tử Hoa trầm mặc.
Qua một lúc sau Tử Hoa mới đánh vỡ trầm mặc.
- Xích Âm Tử Dương Quyết xuất phát từ Âm Dương Thần Minh Tông, không thể ngờ lại rơi vào trong tay của ngươi. Về chuyện ngươi cứu người ta đáp ứng ngươi không nói cho người nào nghe. Các nàng thiếu nợ nhân quả, tương lai do ta hoàn trả.
Ý Thiên khiếp sợ nhìn qua thánh nữ Tử Hoa, không thể tưởng được nàng chấp nhất như thế, ngay cả khi hắn nói tới mức này, nàng lại còn kiên trì như thế.
Cười đắng chát, Ý Thiên nói:
- Thánh nữ mặc dù không nói cho kẻ nào khác, nhưng mà ta và Lam Phong, Khang Mẫn một khi có gút mắc, vậy thì... Thì...
Tử Hoa nghiêm mặt nói:
- Tấm lòng thầy thuốc như phụ mẫu, chỉ cần ngươi xuất phát điểm là chuyện tốt, chuyện này cũng không sao. Còn nữa, ta cho ngươi cứu người, chính là muốn tìm ra người hạ độc thủ, nhanh chóng diệt trừ hắn. Nếu không nữ nhân bên cạnh ngươi, vạn nhất các nàng cũng gặp gỡ loại tình huống này, ngươi sẽ làm như thế nào?
Ý Thiên nghe vậy biến sắc, vấn đề này hắn đã xem nhẹ.
Nếu như đúng theo lời của thánh nữ Tử Hoa nói, vạn nhất Tiêu Minh Nguyệt gặp gỡ loại chuyện này, vậy phiền toái lớn.
Nghĩ vậy Ý Thiên khó khăn, trải qua cẩn thận phân tích thì Ý Thiên cuối đáp ứng thỉnh cầu của thánh nữ Tử Hoa.
Xét thấy Lam Phong thương thế cực kỳ nghiêm trọng, thánh nữ Tử Hoa không nói hai lời, bảo Ý Thiên ôm lấy Lam Phong, lập tức mang theo Ý Thiên rời khỏi đại điện, đi vào một thông đạo.
Xuyên qua thông đạo, Ý Thiên cùng Tử Hoa đi vào cung điện khác, ở nơi này nhìn thấy Liệt Hỏa Mân Côi Khang Mẫn.
Giờ phút này Khang Mẫn dựa vào vách tường, thần trí thập phần thanh tỉnh, sắc mặt chỉ tái nhợt mà thôi.
Nhìn thấy Ý Thiên xuất hiện, Khang Mẫn sắc mặt biến hóa, bởi vì lúc trước song phương là đối địch, biểu lộ của Ý Thiên phức tạp, tuy Khang Mẫn thập phần xinh đẹp, nhưng lập trường đối địch, Ý Thiên cũng không có hảo cảm với nàng.
Nếu để cho Ý Thiên chọn, hắn thà rằng cứu Lam Phong, cũng không muốn cứu Khang Mẫn.
Tử Hoa nhìn qua Khang Mẫn, một ý niệm kỳ lạ chui vào ý thức của Khang Mẫn, làm cho nàng nghĩ tới Ý Thiên và Phi Phàm công tử lúc trước.
Ý Thiên cảm thấy được Khang Mẫn biến hóa, không nhịn được hỏi thăm.
/736
|