Ý Thiên cảm thấy khiếp sợ với chuyện này, tạm thời còn làm không rõ ràng lai lịch của loại khí màu đỏ này, nhưng đã có cảnh giác nên không tới gần.
Khí đỏ này tràn ngập cả cung điện này, cho người ta cảm giác dâm tà.
Ý Thiên nhìn qua mấy bức tường chung quanh, cung điện nơi này giống như mê cung vòng vèo, rất nhanh liền phát hiện những khí tức sinh mệnh bị khí màu đỏ này quấn quanh người, khí thể màu đỏ này có thể ngăn cản ý nệm và nguyên lực thăm dò, hình thành hai tầng quấy nhiễu, làm cho người ta rất khó hiểu tình huống trong cung điện.
Truy tìm dọc theo khí tức này, Ý Thiên rất nhanh phát hiện tình huống trong một góc nhỏ, cảnh trước mắt khiến Ý Thiên kiếp sợ.
Trong góc nhỏ này có khí màu đỏ đậm đặc, hai thân ảnh trần truồng đang phập phồng lên xuống, Ý Thiên ngạc nhiên thất sắc.
Đó là một nam một nữ dang làm tình với nhau, không xem ai ra gì.
Nam tử kia Ý Thiên nhận ra, chính là Lạc Tinh Hà một trong sáu đại công tử của Phi Vân thành, xuất thân từ Thiên Xuyên Kiếm Môn.
Giờ phút này Lạc Tinh Hà vẻ mặt hưng phấn, hai mắt đỏ sậm, dùng sức ôm cô gái trong ngực sau đó nhập mông thật mạnh.
Nàng kia dáng người cao gầy, đường cong mê người, có dungmaoj tú lệ, trong đôi mắt đen mang theo vũ mị và dâm tà, trong miệng thì rên rỉ tiêu hồn, cũng đang đầu nhập vào giao hoan với Lạc Tinh Hà, động tác đầy nhiệt tình, phóng đãng không e ngại.
Ý Thiên há to miệng, không có phát ra chút âm thanh nào, sau khi kinh ngạc thì từ từ bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn qua Lạc Tinh Hà cùng nữ tử xinh đẹp kia.
Ý Thiên quan sát thì phát hiện trong hai mắt Lạc Tinh Hà tràn đầy tình dục, hắn đang lâm vào trạng thái điên cuồng.
Tuy nữ tử kia phóng đãng nhưng lại vô cùng vũ mị, khóe môi lúc nào cũng tươi cười, đáy mắt thì có cảm giác âm hàn lóe lên.
Cô gái này Ý Thiên không biết, nhưng hắn cảm ứng được cấu tạo thân thể của nàng không khác gì nhân loại.
Nói cách khác nữ tử xinh đẹp này không phải nhân loại, không phải yêu cũng là linh.
Quan sát một lát, Ý Thiên lặng yên thối lui.
Trong đại điện tràn ngập khí tức quỷ dị làm cho Ý Thiên đặc biệt cảnh giác.
Chuyển di phương hướng, Ý Thiên nhanh chóng đi tới hướng khác hắn cảm ứng được khí tức.
Lặng yên tới gần, Ý Thiên phát hiện là Hàn Tinh đồng bạn của Lạc Tinh Hà.
Đây chính là cao thủ kiếm đạo của U Châu, ngoại hiệu Truy Phong kiếm khách, lúc này hắn đang ở hoàn cảnh bất lợi.
Hàn Tinh ngồi xếp bằng trên đất, hai mắt nhắm nghiền, thân thể run rẩy, dường như đang ra sức chống lại hấp dẫn nào đó.
Bên người Hàn Tinh có một nữ tử xinh đẹp không mảnh vải che thân, tươi cười dâm đãng đang khiêu khích tình dục của Hàn Tinh, hai tay không ngừng sờ mó bộ phận mẫn cảm của Hàn Tinh, giống như muốn cưỡng gian Hàn Tinh.
Ý Thiên híp mắt lại nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, phát hiện nàng có khí túc tương tự với nữ nhân bên phía Lạc Tinh Hà, cả hai chính là đồng loại.
Mà khi Ý Thiên trầm tư thì Hàn Tinh đang nhắm chặc hai mắt bỗng nhiên run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ không cam lòng.
Một khắc này nữ tử xinh đẹp không mảnh vải che thân quay qua nhìn Ý Thiên cười vui vẻ, thân hình trần trụi mê người như quỷ hồn lao qua phía Ý Thiên.
Tươi cười lãnh khốc, sát ý hội tụ quanh người Ý Thiên, ý niệm chấn động, lập tức đánh nát thân hình trần trui của nữ tử này.
Nữ tử xinh đẹp giống như lệ quỷ lúc này biến mất vô tung.
Hàn Tinh ngửa mặt ngã xuống, trong miệng có máu tươi tuôn ra, hai mắt ảm đạm vô thần nhìn qua Ý Thiên, đôi môi đang mấp máy.
Than nhẹ một tiếng, Ý Thiên đi tới bên cạnh Hàn Tinh thì phát hiện sinh cơ của hắn đã đoạn tuyệt, chỉ có oán khí không cam lòng lúc sắp mất đi tính mạng.
Cố hết sức giơ tay lên, Hàn Tinh dùng sức bắt lấy tay Ý Thiên, đứt quãng nói:
- Nói cho... Hoa... Thiên Vũ... Ta... ... Tin ta chết...
Năm ngón tay buông lỏng, Hàn Tinh cứ như vậy chết đi.
Ý Thiên khẽ thở dài:
- Ta không biết ai là Hoa Thiên Vũ, nếu như tương lai gặp gỡ hắn, ta sẽ nói cho hắn biết, ngươi chết trong Tử Vong Chi Thành ở xích vân sa mạc.
Đứng dậy Ý Thiên đứng im một lát, đột nhiên nghĩ đến Lạc Tinh Hà, vì vậy vội vàng chạy trở về, kết quả cũng đã quá trễ.
Lạc Tinh Hà nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, biểu tượng dục vọng nam nhân của hắn không ngừng phun máu, dĩ nhiên là khô cạn máu huyết mà chết.
Than nhẹ một tiếng, Ý Thiên lẩm bẩm:
- Nữ nhân kia rốt cuộc là ai, tại sao phải như thế? Khí thể màu đỏ trong đại điện là thứ gì?
Trầm mặc một lát, Ý Thiên quay người rời đi, trong nội tâm bắt đầu lo lắng cho đám người Từ Nhược Hoa, Lan Hinh.
Đối với Tử Vong Chi Thành này, Ý Thiên tuyệt không hiểu rõ, trừ biết rõ trong Tử Vong Chi Thành tràn ngập quỷ dị ra, cũng không biết nguy cơ ẩn núp ở nơi nào.
Hôm nay người bên cạnh tung tích không rõ, nghĩ tới Tử Vong Chi Thành quỷ dị, Ý Thiên làm sao không lo lắng?
Xuyên qua đại điện, Ý Thiên tìm kiếm phương hướng khác.
Ý Thiên làm việc cẩn thận, phàm là nơi hắn đi qua đều có lưu ấn ký đặc thù, không lo lạc đường.
Quang co vòng vèo, Ý Thiên rất nhanh tìm kiếm được lối ra, lại phát hiện khí thể màu đỏ trong đại điện đã biến mất.
Ý Thiên không rảnh cân nhắc là nguyên nhân gì, ánh mắt nhìn qua lối đi, đó là hang động ngầm, cũng có kết giới ngăn cách.
Tầng kết giới này với người bình thường thì có tác dụng ngăn cản nhất định, nhưng đối với Ý Thiên mà nói lại thùng rỗng kêu to.
Xuyên qua kết giới, Ý Thiên tiến vào hang ngầm động, hắn nhanh chóng tới cung điện khác, ở nơi này lưu lại khí tức đánh nhau, Ý Thiên tiến vào cung điện thứ tư, nhìn qua quy mô của cung điện này chẳng khác gì cái trước, điểm khác biệt chính là mê cung biến hóa.
Khi Ý Thiên nắm giữ tình huống thì ba cung điện kia có cách bố trí giống nhau, điểm khác biệt duy nhất là cách cục mê cung, tất cả đều vô cùng giống nhau.
Đổi loại lại mà nói thì trong Tử Vong Chi Thành này chỉ có mê cung là không giống nhau, tuyệt đối không xuất hiện tình huống lặp lại.
Kể từ đó mỗi khi tới một cung điện đều phải một lần nữa phá giải mê cung, nếu không sẽ bị vây khốn bên trong.
Đứng tại lối vào, Ý Thiên không tùy tiện vọng động, nơi này cũng lưu lại dấu vết đánh nhau, nói rõ trước đó có cao thủ giao phong.
Bởi vì trong cung điện ngăn cản ý niệm dò xét, Ý Thiên tạm thời cũng không dám khẳng định trong cung điện có dấu diếm sát cơ khác hay không..
Vì mục đích an toàn, Ý Thiên rất nhanh dùng ý niệm chấn động bắt đầu tiến hành thăm dò cung điện này.
Rất nhanh Ý Thiên hiểu tình huống đại khái trong cung điện này, trong cung điện này có một thi thể cùng với hai khí tức ẩn nấp.
Cười nhạt một tiếng, Ý Thiên chợt lóe lên, hắn như ảo ảnh xuyên qua me cung, trong nháy mắt đã tới một góc nhỏ.
Trên mặt đất là thi thể không trọn vẹn, người này Ý Thiên nhận ra, chính là cao thủ Huyền Hoàng của Mộ Dung thế gai trong Phi Vân thành... Không thể ngờ lại xuất hiện ở đây.
Khí đỏ này tràn ngập cả cung điện này, cho người ta cảm giác dâm tà.
Ý Thiên nhìn qua mấy bức tường chung quanh, cung điện nơi này giống như mê cung vòng vèo, rất nhanh liền phát hiện những khí tức sinh mệnh bị khí màu đỏ này quấn quanh người, khí thể màu đỏ này có thể ngăn cản ý nệm và nguyên lực thăm dò, hình thành hai tầng quấy nhiễu, làm cho người ta rất khó hiểu tình huống trong cung điện.
Truy tìm dọc theo khí tức này, Ý Thiên rất nhanh phát hiện tình huống trong một góc nhỏ, cảnh trước mắt khiến Ý Thiên kiếp sợ.
Trong góc nhỏ này có khí màu đỏ đậm đặc, hai thân ảnh trần truồng đang phập phồng lên xuống, Ý Thiên ngạc nhiên thất sắc.
Đó là một nam một nữ dang làm tình với nhau, không xem ai ra gì.
Nam tử kia Ý Thiên nhận ra, chính là Lạc Tinh Hà một trong sáu đại công tử của Phi Vân thành, xuất thân từ Thiên Xuyên Kiếm Môn.
Giờ phút này Lạc Tinh Hà vẻ mặt hưng phấn, hai mắt đỏ sậm, dùng sức ôm cô gái trong ngực sau đó nhập mông thật mạnh.
Nàng kia dáng người cao gầy, đường cong mê người, có dungmaoj tú lệ, trong đôi mắt đen mang theo vũ mị và dâm tà, trong miệng thì rên rỉ tiêu hồn, cũng đang đầu nhập vào giao hoan với Lạc Tinh Hà, động tác đầy nhiệt tình, phóng đãng không e ngại.
Ý Thiên há to miệng, không có phát ra chút âm thanh nào, sau khi kinh ngạc thì từ từ bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn qua Lạc Tinh Hà cùng nữ tử xinh đẹp kia.
Ý Thiên quan sát thì phát hiện trong hai mắt Lạc Tinh Hà tràn đầy tình dục, hắn đang lâm vào trạng thái điên cuồng.
Tuy nữ tử kia phóng đãng nhưng lại vô cùng vũ mị, khóe môi lúc nào cũng tươi cười, đáy mắt thì có cảm giác âm hàn lóe lên.
Cô gái này Ý Thiên không biết, nhưng hắn cảm ứng được cấu tạo thân thể của nàng không khác gì nhân loại.
Nói cách khác nữ tử xinh đẹp này không phải nhân loại, không phải yêu cũng là linh.
Quan sát một lát, Ý Thiên lặng yên thối lui.
Trong đại điện tràn ngập khí tức quỷ dị làm cho Ý Thiên đặc biệt cảnh giác.
Chuyển di phương hướng, Ý Thiên nhanh chóng đi tới hướng khác hắn cảm ứng được khí tức.
Lặng yên tới gần, Ý Thiên phát hiện là Hàn Tinh đồng bạn của Lạc Tinh Hà.
Đây chính là cao thủ kiếm đạo của U Châu, ngoại hiệu Truy Phong kiếm khách, lúc này hắn đang ở hoàn cảnh bất lợi.
Hàn Tinh ngồi xếp bằng trên đất, hai mắt nhắm nghiền, thân thể run rẩy, dường như đang ra sức chống lại hấp dẫn nào đó.
Bên người Hàn Tinh có một nữ tử xinh đẹp không mảnh vải che thân, tươi cười dâm đãng đang khiêu khích tình dục của Hàn Tinh, hai tay không ngừng sờ mó bộ phận mẫn cảm của Hàn Tinh, giống như muốn cưỡng gian Hàn Tinh.
Ý Thiên híp mắt lại nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, phát hiện nàng có khí túc tương tự với nữ nhân bên phía Lạc Tinh Hà, cả hai chính là đồng loại.
Mà khi Ý Thiên trầm tư thì Hàn Tinh đang nhắm chặc hai mắt bỗng nhiên run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ không cam lòng.
Một khắc này nữ tử xinh đẹp không mảnh vải che thân quay qua nhìn Ý Thiên cười vui vẻ, thân hình trần trụi mê người như quỷ hồn lao qua phía Ý Thiên.
Tươi cười lãnh khốc, sát ý hội tụ quanh người Ý Thiên, ý niệm chấn động, lập tức đánh nát thân hình trần trui của nữ tử này.
Nữ tử xinh đẹp giống như lệ quỷ lúc này biến mất vô tung.
Hàn Tinh ngửa mặt ngã xuống, trong miệng có máu tươi tuôn ra, hai mắt ảm đạm vô thần nhìn qua Ý Thiên, đôi môi đang mấp máy.
Than nhẹ một tiếng, Ý Thiên đi tới bên cạnh Hàn Tinh thì phát hiện sinh cơ của hắn đã đoạn tuyệt, chỉ có oán khí không cam lòng lúc sắp mất đi tính mạng.
Cố hết sức giơ tay lên, Hàn Tinh dùng sức bắt lấy tay Ý Thiên, đứt quãng nói:
- Nói cho... Hoa... Thiên Vũ... Ta... ... Tin ta chết...
Năm ngón tay buông lỏng, Hàn Tinh cứ như vậy chết đi.
Ý Thiên khẽ thở dài:
- Ta không biết ai là Hoa Thiên Vũ, nếu như tương lai gặp gỡ hắn, ta sẽ nói cho hắn biết, ngươi chết trong Tử Vong Chi Thành ở xích vân sa mạc.
Đứng dậy Ý Thiên đứng im một lát, đột nhiên nghĩ đến Lạc Tinh Hà, vì vậy vội vàng chạy trở về, kết quả cũng đã quá trễ.
Lạc Tinh Hà nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, biểu tượng dục vọng nam nhân của hắn không ngừng phun máu, dĩ nhiên là khô cạn máu huyết mà chết.
Than nhẹ một tiếng, Ý Thiên lẩm bẩm:
- Nữ nhân kia rốt cuộc là ai, tại sao phải như thế? Khí thể màu đỏ trong đại điện là thứ gì?
Trầm mặc một lát, Ý Thiên quay người rời đi, trong nội tâm bắt đầu lo lắng cho đám người Từ Nhược Hoa, Lan Hinh.
Đối với Tử Vong Chi Thành này, Ý Thiên tuyệt không hiểu rõ, trừ biết rõ trong Tử Vong Chi Thành tràn ngập quỷ dị ra, cũng không biết nguy cơ ẩn núp ở nơi nào.
Hôm nay người bên cạnh tung tích không rõ, nghĩ tới Tử Vong Chi Thành quỷ dị, Ý Thiên làm sao không lo lắng?
Xuyên qua đại điện, Ý Thiên tìm kiếm phương hướng khác.
Ý Thiên làm việc cẩn thận, phàm là nơi hắn đi qua đều có lưu ấn ký đặc thù, không lo lạc đường.
Quang co vòng vèo, Ý Thiên rất nhanh tìm kiếm được lối ra, lại phát hiện khí thể màu đỏ trong đại điện đã biến mất.
Ý Thiên không rảnh cân nhắc là nguyên nhân gì, ánh mắt nhìn qua lối đi, đó là hang động ngầm, cũng có kết giới ngăn cách.
Tầng kết giới này với người bình thường thì có tác dụng ngăn cản nhất định, nhưng đối với Ý Thiên mà nói lại thùng rỗng kêu to.
Xuyên qua kết giới, Ý Thiên tiến vào hang ngầm động, hắn nhanh chóng tới cung điện khác, ở nơi này lưu lại khí tức đánh nhau, Ý Thiên tiến vào cung điện thứ tư, nhìn qua quy mô của cung điện này chẳng khác gì cái trước, điểm khác biệt chính là mê cung biến hóa.
Khi Ý Thiên nắm giữ tình huống thì ba cung điện kia có cách bố trí giống nhau, điểm khác biệt duy nhất là cách cục mê cung, tất cả đều vô cùng giống nhau.
Đổi loại lại mà nói thì trong Tử Vong Chi Thành này chỉ có mê cung là không giống nhau, tuyệt đối không xuất hiện tình huống lặp lại.
Kể từ đó mỗi khi tới một cung điện đều phải một lần nữa phá giải mê cung, nếu không sẽ bị vây khốn bên trong.
Đứng tại lối vào, Ý Thiên không tùy tiện vọng động, nơi này cũng lưu lại dấu vết đánh nhau, nói rõ trước đó có cao thủ giao phong.
Bởi vì trong cung điện ngăn cản ý niệm dò xét, Ý Thiên tạm thời cũng không dám khẳng định trong cung điện có dấu diếm sát cơ khác hay không..
Vì mục đích an toàn, Ý Thiên rất nhanh dùng ý niệm chấn động bắt đầu tiến hành thăm dò cung điện này.
Rất nhanh Ý Thiên hiểu tình huống đại khái trong cung điện này, trong cung điện này có một thi thể cùng với hai khí tức ẩn nấp.
Cười nhạt một tiếng, Ý Thiên chợt lóe lên, hắn như ảo ảnh xuyên qua me cung, trong nháy mắt đã tới một góc nhỏ.
Trên mặt đất là thi thể không trọn vẹn, người này Ý Thiên nhận ra, chính là cao thủ Huyền Hoàng của Mộ Dung thế gai trong Phi Vân thành... Không thể ngờ lại xuất hiện ở đây.
/736
|