Đại hộ pháp sắc mặt kinh biến, vội vàng nói:
- Tiểu thư nghĩ lại, có khả năng không phải hướng về chúng ta, là...
Thời điểm này hai cột sáng xoay tròn đột nhiên gia tốc lao qua phía đám người Ý Thiên.
Bên ngoài hai cột sáng nguyên lực kia xuất hiện mấy trăm nguyên lực thật nhỏ, quần tinh ủng nguyệt bao quanh hai cột sáng này.
Ánh mắt Ý Thiên không ngừng lập loè, nhắc nhở:
- Mọi người cẩn tâận, cột sáng xông qua phía chúng ta.
Duyến Y Mộng nói:
- Mọi người tản ra, chú ý an toàn của mình, việc này giao cho ta.
Bay ra ngoài, hào quang quanh người Duyến Y Mộng lập loè, vô số ánh sáng màu xanh từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến, quay chung quanh người của nàng, nhanh chóng tụ hợp diễn biến, hóa thành từng Vô Lượng Thiên Tôn thật nhỏ, tư thái khác nhau xoay tròn quanh nàng.
Duyến Y Mộng lăng không ngồi xếp bằng, hai tay ngưng kết Âm Dương pháp ấn, thân thể bảo tướng trang nghiêm, vô số Vô Lượng Thiên Tôn xoay tròn quanh người, trong miệng nói lẩm bẩm, trận trận tiên âm vang vọng bốn phía, hình thành tràng diện long trọng trong bóng tối.
Ý Thiên vẻ mặt kinh ngạc, nhưng nhìn qua trời đêm vô tận, vượt qua mấy trăm vạn Vô Lượng Thiên Tôn dùng Duyến Y Mộng làm trung tâm, thành tâm cầu phúc, cúng bái, hội tụ thành cột sáng thật to, ở sau lưng nàng có hư ảnh Tam Thanh Thiên Quân hình thành, tỏa ra uy áp vô thượng.
Một màn này làm cho trong đầu Ý Thiên xuất hiện một thân ảnh, chính là Phật Châu Tử Hoa thánh nữ. Mà thời điểm Tử Hoa thúc dục phật hiệu thì có vô số phật đà vây quanh, cũng giống như Duyến Y Mộng bây giờ.
Nghĩ vậy Ý Thiên tâm thần chấn động, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Duyến Y Mộng chính là Duyến Nhược Thủy, chính là thánh nữ Tam Thanh Thần Điện, một trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ.
Trước đây Từ Trường Thọ từng nói qua, Duyến Y Mộng là đệ nhất mỹ nhân của Đạo Châu, lúc ấy Ý Thiên đã cảm thấy nghi hoặc.
Hôm nay nghĩ đến Duyến Y Mộng chính là Duyến Nhược Thủy, tất cả dễ giải thích.
Hiểu ra xong, Ý Thiên không có vui vẻ, ngược lại tràn ngập lo lắng.
Chính mình rời khỏi Nam Dương, tránh né Bát Cực Thần Điện, ai nghĩ tới đánh bậy đánh bạ biến thành hộ vệ cận thân của Duyến Nhược Thủy, chuyệ này chính là thiên ý trêu người.
Nhưng mà cổ ngữ nói hay lắm, nơi càng nguy hiểm càng an toàn, có lẽ đi theo Duyến Nhược Thủy cũng là lựa chọn không tệ.
Ít nhất không có người nào nghĩ Ý Thiên cùng Vân Hạo Dương là một.
Trong bầu trời đêm, hào quang màu xanh quanh người Duyến Y Mộng sáng ngời, thánh khiết như tiên, hư ảnh Tam Thanh Thiên Quân sau lưng càng ngày càng rõ ràng, phát ra khí thế chấn nhiếp chư thiên, làm cho hai cột sáng nguyên lực kia từ từ biến chậm lại, bộc phát ra tiếng rít chói tai.
Rất nhanh hai cái cột sáng tới gần Duyến Y Mộng mười trượng thì bảo trì khoảng cách, không cách nào tiến tới gần nữa.
Những cột sáng nhỏ gần đó biến mất, hóa thành nguyên lực thuần khiết, lóe ra hào quang như hoa lửa, làm cho không gian bốn phía vặn vẹo biến hóa.
Một màn này tiếp tục không bao lâu, hai cái cột sáng đột nhiên thu nhỏ lại, hóa thành hai đạo hào quang, lập tức biến thành một người một thú, đứng cách xa nhau.
Thân ảnh người nọ có ánh sáng tím lập lòe, khí thế như cầu vồng, mơ hồ có thể thấy được đây là một nam tử tuấn tú, hai mắt có hào quang màu tím như động không đáy.
Một thú kia có ánh sáng lưu động toàn thân, toàn thân có nhiều con mắt, số lượng nhiều khó có thể tính toán, đoán chừng hơn một ngàn.
Nhìn chằm chằm vào Duyến Ý Mộng đang ngồi xếp bằng, ánh sáng màu xanh như ngọc bao phủ, nam tử bao phủ trong ánh sáng tím cười ha hả, nói:
- Không hổ là thánh nữ Tam Thanh Thần Điện, quả nhiên danh bất hư truyền, ta cuối cùng cũng lĩnh giáo, cáo từ.
Ánh sáng tím lóe lên, bóng người nghiền nát, nam tử trung niên cứ thế biến mất.
Thiên nhãn phệ hồn thú con mắt lồi ra, thân hình không ngừng nhúc nhích phát ra ánh sáng màu đỏ, đụng vào hào quang phòng ngự bên ngoài người của Duyến Y Mộng, dẫn phát phản ứng kịch liệt, nhưng mà không cách nào xuyên thủng được.
- Nghiệt súc, còn không tuân phục?
Hào quang màu xanh dưới sự khống chế của Duyến Y Mộng tạo thành mạng lưới khổng lồ, rơi vào thiên nhãn phệ hồn thú và có ý đồ bắt nó.
Mà thiên nhãn phệ hồn thú chỉ đảo thân hình, muốn xé rách khống chế nhưng không làm được.
Duyến Y Mộng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, biết rõ cái này thiên nhãn phệ hồn thú cực khó đối phó, nàng cũng không có chút nào nắm chắc.
Xa xa, Ý Thiên chú ý biến hóa của phệ hồn thú, phát hiện nó là một sinh mạng thể kỳ lạ, ý thức chấn động mang theo tần suất kinh người, mỗi một con mắt tỏa ra hào quang chấn nhiếp thiên địa, sinh vật này dùng thôn phệ hồn phách mà sống, không biết sát hại bao nhiêu cao thủ.
Gần thiên nhãn phệ hồn thú có một đặc thù phòng ngự không gian đặc thù, nó được áp súc cao độ, chính là ý niệm mạnh mẽ tạo thành, bất luận sóng dò xét hay tinh thần công kích nào tới gần cũng bị bật ra.
Ý Thiên thử đột phá, phát hiện độ khó thật lớn, chỉ bằng ý niệm chấn động tần suất thật nhanh đọ sức thắng phệ hồn thú mới có thể đột phá phòng tuyến của nó, còn phải hiểu cấu tạo của nó.
Phệ hồn thú cùng Duyến Y Mộng giao phong mấy ngàn hiệp, ai cũng không làm gì được ai.
Giằng co hồi lâu, thiên nhãn phệ hồn thú lựa chọn buông tay, khí tức quanh người biến hóa, trong nháy mắt biến mất trong hư không.
Duyến Y Mộng thu hồi đạo pháp, nháy mắt nhìn qua đám người Ý Thiên, lạnh nhạt nói:
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục chạy đi.
Ánh sáng màu xanh lóe lên, phi thuyền lại hiện ra.
Một đoàn năm người hiện ra trong không trung, trong nháy mắt biến mất ở phương xa.
Tấn quốc cùng Sở quốc là láng giềng, từ Thiên Dương Phong đến Thiên Nhất Phong hai nơi cách nhau bốn ngàn năm trăm dặm.
Mà con đường này cách nhau mấy trăm con sông.
Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ đi ở phía trước, cảnh giác cao độ.
Sau khi trải qua chuyện thiên nhãn phệ hồn thú, Ý Thiên trở nên cảnh giác nhiều.
Trước đó nam tử bao phủ trong hào quang màu tím chính là cao thủ của Tử phủ, hắn lại nắm giữ hành tung của đám người Duyến Y Mộng, vạn nhất phát động âm mưu công kích, đám người Ý Thiên tình huống không ổn.
Điểm này Ý Thiên thập phần rõ ràng, cho nên đề cao cảnh giác, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ chết trong âm mưu của người ta.
Từ Trường Thọ một đường trầm mặc, lộ ra tâm sự nặng nề.
Ý Thiên vừa lưu ý tình huống phía trước, vừa nói:
- Như thế nào?
Từ Trường Thọ nghe vậy bừng tỉnh, quay đầu nhìn qua Ý Thiên, thần sắc lo lắng nói:
- Ta đột nhiên phát hiện chuyến đi lần này, chỉ sợ nguy hiểm hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều. Tiểu thư có thân phận thánh nữ thần điện, một khi tao ngộ nguy cơ, chỉ sợ không phải ta và ngươi có thể tiếp được.
Ý Thiên gật đầu, Từ Trường Thọ lo lắng rất đúng, nhưng mà bọn họ không có lựa chọn.
Giờ Tý nửa đêm, phía trước đột nhiên có sấm sét tia chớp, xem ra sắp mưa to.
Ý Thiên đột nhiên sinh ra cảm giác bất an, nhắc nhở:
- Cẩn thận một chút, ta có dự cảm không tốt.
Lời nói còn bên tai, một đạo thiểm điện từ trên trời giáng xuống, đánh xuống đất cách đó mấy dặm, tiếng sấm điếc tai vang lên bên tai Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ.
Trong sấm sét này có một tia chớp đen nhanh phiêu phù trong đó, bắn thẳng vào phi thuyền phía sau Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ, lập tức khiến cho Duyến Y Mộng cảnh giác.
Bay lên trời, Duyến Y Mộng xảo diệu hiện lên, phi thuyền cũng thu nhỏ lại, bay vào trong tay Duyến Y Mộng.
Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp giận dữ hét lên, hai tay phát lực, đánh thẳng vào tia sét màu đen kia, dễ dàng đánh nát tia sét.
Ý Thiên phát hiện, nhanh chóng xem xét, lại phát hiện trong hư không xuất hiện vòng xoáy, hình thành vòi rồng.
- Coi chừng, mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ, đây là tà hồn dẫn lôi trận trong truyền thuyết.
Trong bầu trời đêm, tiểu thư Duyến Y Mộng giọng nói vội vàng, hiển nhiên đang lo lắng cho người đi theo.
Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp tu vị tinh thâm, hai người nhanh chóng dựa sát vào.
Mà Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ trong lúc vô tình bị trận pháp ngăn cách.
Ý Thiên không có vọng động, nhưng mà Từ Trường Thọ tâm thần không yên, lặng lẽ di chuyển, ai nghĩ tới dẫn phát cấm chế, từng tia chớp màu đen giáng xuống, tập trung thân thể Từ Trường Thọ, sấm sét khiến mặt đất cũng run lên.
Ý Thiên thấy thế cả kinh, hắn đang toàn lực suy tính cách giải trận pháp, ai ngờ Từ Trường Thọ lại xúc động trận pháp.
Nhìn qua tia sét màu đen hàng lâm, Ý Thiên cảm nhận được khí tức tà ác, khủng bố, đây là một loại âm lôi, hội tụ lực lượng chí âm chí tà của thế gian, khác xa so với sấm sét nhìn thấy thường ngày.
Giữa không trung, Duyến Y Mộng hai tay mơ ra vô số ánh sáng màu xanh bao phủ một khu vực, hóa thành từng đạo Vô Lượng Thiên Tôn, hấp thu, tiêu hóa khí tức âm tà, ý đồ ngăn cách tia chớp công kích Từ Trường Thọ.
Nhưng mà tà hồn dẫn lôi trận thập phần quỷ bí, những tia sét màu đen này phá không đánh tới, cũng không phải là từ trên trời giáng xuống, Duyến Y Mộng bổ cứu không có tác dụng.
Thời điểm này Từ Trường Thọ đang toàn lực né tránh, bị buộc không chỗ có thể trốn, tia sét tà ác đánh lên người của hắn, chấn đắc hắn gào thét không ngừng, phun máu tươi, kết giới phòng ngự nghiền nát,khí tức sinh mệnh giảm đi nhanh chóng, đang lâm nguy.
Sắc mặt Ý Thiên kinh biến, trong lòng lo lắng cho Từ Trường Thọ, Thiên Tâm ý thức toàn lực vận chuyển, rất nhanh nắm giữu cách phá giải tà hồn dẫn lôi trận, sau khi vòng vèo quanh co một lúc, đuổi tới bên cạnh Từ Trường Thọ.
Giờ phút này từng đạo tia chớp màu đen không ngừng giáng xuống, tay trái của Ý Thiên lăng không vung lên, tia sét vốn đánh vào người Từ Trường Thọ lại bay vào trong lòng bàn tay trái của Ý Thiên, bị diệt sạch và hấp thu.
Trong lúc này, Ý Thiên mang theo Từ Trường Thọ đi thêm vài thước, trận pháp đang vận chuyển đột nhiên ngừng lại.
Ý Thiên hai tay ôm Từ Trường Thọ, nhưng mà nguyên thần của hắn tổn thương nghiêm trọng, nguyên thần đã hoàn toàn vỡ vụn, đồng tử hai mắt mở to, đã không có biện pháp cứu chữa.
Ý Thiên hơi nhíu mày, cầm chặt tay phải Từ Trường Thọ, khổ sở nói:
- Chịu đựng, ngươi sẽ không có việc gì.
Từ Trường Thọ nắm chặt tay Ý Thiên, yếu ớt nói:
- Ta sắp không được, nếu như có một ngày ngươi nhìn thấy khuê nữ của ta, nhớ rõ nói cho nàng biết, ta thực xin lỗi mẹ con các nàng, ta... Ta...
Nói xong câu này, Từ Trường Thọ vẫn lạc, tan thành mây khói.
Ý Thiên tâm thần chấn động, bật thốt lên nói:
- Lão ca!
Đây là xưng hô vô ý thức của Ý Thiên, hắn không biết nên nói cái gì, nhưng chỉ nói ra hai chữ đơn giản này, trong nội tâm đau đớn.
Thời điểm này Duyến Y Mộng đã dùng đạo pháp thần kỳ tan rã đại trận, Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp đều xuất hiện bên cạnh Ý Thiên, trên mặt đầy ảo não.
Một lát sau Duyến Y Mộng hạ xuống, ánh mắt nhìn qua Từ Trường Thọ, phân phó nói:
- Trước tiên nên chôn hắn ở gần đây, ngày sau lại dời thi cốt của hắn mang về Thiên Duyến Sơn Trang.
Đại hộ pháp ứng một tiếng, phân phó Ý Thiên chôn Từ Trường Thọ.
Quá trình cũng không lâu, nhưng Ý Thiên lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là nắm mồ chôn xương nơi hoang dã.
Nhìn thấy bia mộ do mình lập nên, Ý Thiên nói khẽ:
- Nghỉ ngơi a, tâm nguyện của ngươi ta sẽ hoàn thành.
Quay người, Ý Thiên dừng một chút và rời khỏi.
Tiếp tục đi về phía trước, Đại hộ pháp gọi Ý Thiên tới bên người, nhắc nhở:
- Lần này hành tung chúng ta đã bạo lộ, vừa rồi tự nhiên dù không phải Tử phủ gây nên, nhưng tuyệt không phải ngẫu nhiên. Kế tiếp, chúng ta càng phải cẩn thận mới được.
Ý Thiên gật đầu, bảo trì tính cách lạnh lùng, trong nội tâm lại đang suy tư.
Với tư cách là thánh nữ Tam Thanh Thần Điện, Duyến Nhược Thủy không ở lại thần điện, xuất hiện tại Thiên Duyến Sơn Trang là có ý gì?
Từ Nam Dương Liệt Dương Thần Điện mà nhìn, thánh nữ thần điện thân phận tôn quý, căn bản không người nào dám trêu chọc, vì sao đến Đạo Châu, tất cả có biến?
Không chỉ có người công nhiên tập kích Duyến Nhược Thủy, còn hao tổn tâm cơ muốn giết nàng, thân phận thánh nữ này quá uất ức rồi.
Từ tu vị của Duyến Nhược Thủy mà nhìn thì vô cùng kinh người, tuyệt còn mạnh hơn Liệt Dương Thần Điện Ứng Thải Liên rất nhiều, đoán chừng không kém Tử Hoa thánh nữ bao nhiêu.
Nhân vật kiệt xuất như vậy, vì sao thần điện không tận lực bảo vệ, ngược lại còn cho nàng một mình đối mặt với nguy hiểm?
Theo Ý Thiên phán đoán, Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp toàn bộ cũng không phải là người thần điện, tu vị của hai người không được, đặt ở Nam Dương thì nhiều nhất chỉ là Thánh Hoàng, ngay cả Vũ Đế còn không được tính.
Mặc dù hai vị hộ pháp đạo thuật phi phàm, nhưng cũng không đủ bảo vệ thánh nữ Duyến Nhược Thủy.
Còn lại Vân Hạo Dương càng không thể dùng.
Những điểm đáng ngờ này không ngừng hiện ra trong lòng Ý Thiên, hắn mặc dù không có ý định ở đây thời gian dài, nhưng nếu gặp thì không thể không quan tâm.
Lúc này Tam hộ pháp Vạn Thuận Thanh nói:
- Phía trước chính là Đồng Tâm Hồ, vượt qua Đồng Tâm Hồ tới Thiên Nhất Phong cũng không xa.
Ý Thiên từ trong trâm tư tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn thấy dưới bóng đêm có một mặt hồ phẳng lặng như gương bên dưới.
Hồ này có hình dáng trái tim, gọi là Đồng Tâm Hồ cũng chuẩn xác..
Duyến Y Mộng nhìn qua hồ nước, ngâm khẻ nói:
- Đồng tâm trong hồ, tình duyên như mộng.
Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp sắc mặt cổ quái, Ý Thiên thì khó hiểu, không hiểu nổi sao tiểu thư lại thương cảm như thế.
Nhìn qua Đồng Tâm Hồ, Ý Thiên phát hiện trong hồ có hào quang yếu ớt, đó là một ít con cá du động trong nước.
Duyến Y Mộng giảm tốc độ, cũng cho phi thuyền giảm độ cao, ánh mắt như nước nhìn qua mặt hồ, thần sắc tràn ngập hoài niệm.
Rất nhanh phi thuyền đi tới Đồng Tâm Hồ, Ý Thiên kinh ngạc phát hiện, những con cá trong òồ có lực lượng nào đó khống chế chặc chẽ, tại trên mặt hồ to lớn có đồ hán hình trái tim, nhìn qua cực đẹp.
Duyến Y Mộng nhìn qua cảnh này biểu lộ quái lạ, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, nói:
- Tình duyên như nước, vừa đi không quay về.
Ý Thiên suy tư hàm nghĩa trong lời nói, tình duyên như nước, vừa đi không quay về, đây phải chăng là danh tiếng của Duyến Nhược Thủy hay sao?
- Tiểu thư nghĩ lại, có khả năng không phải hướng về chúng ta, là...
Thời điểm này hai cột sáng xoay tròn đột nhiên gia tốc lao qua phía đám người Ý Thiên.
Bên ngoài hai cột sáng nguyên lực kia xuất hiện mấy trăm nguyên lực thật nhỏ, quần tinh ủng nguyệt bao quanh hai cột sáng này.
Ánh mắt Ý Thiên không ngừng lập loè, nhắc nhở:
- Mọi người cẩn tâận, cột sáng xông qua phía chúng ta.
Duyến Y Mộng nói:
- Mọi người tản ra, chú ý an toàn của mình, việc này giao cho ta.
Bay ra ngoài, hào quang quanh người Duyến Y Mộng lập loè, vô số ánh sáng màu xanh từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến, quay chung quanh người của nàng, nhanh chóng tụ hợp diễn biến, hóa thành từng Vô Lượng Thiên Tôn thật nhỏ, tư thái khác nhau xoay tròn quanh nàng.
Duyến Y Mộng lăng không ngồi xếp bằng, hai tay ngưng kết Âm Dương pháp ấn, thân thể bảo tướng trang nghiêm, vô số Vô Lượng Thiên Tôn xoay tròn quanh người, trong miệng nói lẩm bẩm, trận trận tiên âm vang vọng bốn phía, hình thành tràng diện long trọng trong bóng tối.
Ý Thiên vẻ mặt kinh ngạc, nhưng nhìn qua trời đêm vô tận, vượt qua mấy trăm vạn Vô Lượng Thiên Tôn dùng Duyến Y Mộng làm trung tâm, thành tâm cầu phúc, cúng bái, hội tụ thành cột sáng thật to, ở sau lưng nàng có hư ảnh Tam Thanh Thiên Quân hình thành, tỏa ra uy áp vô thượng.
Một màn này làm cho trong đầu Ý Thiên xuất hiện một thân ảnh, chính là Phật Châu Tử Hoa thánh nữ. Mà thời điểm Tử Hoa thúc dục phật hiệu thì có vô số phật đà vây quanh, cũng giống như Duyến Y Mộng bây giờ.
Nghĩ vậy Ý Thiên tâm thần chấn động, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Duyến Y Mộng chính là Duyến Nhược Thủy, chính là thánh nữ Tam Thanh Thần Điện, một trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ.
Trước đây Từ Trường Thọ từng nói qua, Duyến Y Mộng là đệ nhất mỹ nhân của Đạo Châu, lúc ấy Ý Thiên đã cảm thấy nghi hoặc.
Hôm nay nghĩ đến Duyến Y Mộng chính là Duyến Nhược Thủy, tất cả dễ giải thích.
Hiểu ra xong, Ý Thiên không có vui vẻ, ngược lại tràn ngập lo lắng.
Chính mình rời khỏi Nam Dương, tránh né Bát Cực Thần Điện, ai nghĩ tới đánh bậy đánh bạ biến thành hộ vệ cận thân của Duyến Nhược Thủy, chuyệ này chính là thiên ý trêu người.
Nhưng mà cổ ngữ nói hay lắm, nơi càng nguy hiểm càng an toàn, có lẽ đi theo Duyến Nhược Thủy cũng là lựa chọn không tệ.
Ít nhất không có người nào nghĩ Ý Thiên cùng Vân Hạo Dương là một.
Trong bầu trời đêm, hào quang màu xanh quanh người Duyến Y Mộng sáng ngời, thánh khiết như tiên, hư ảnh Tam Thanh Thiên Quân sau lưng càng ngày càng rõ ràng, phát ra khí thế chấn nhiếp chư thiên, làm cho hai cột sáng nguyên lực kia từ từ biến chậm lại, bộc phát ra tiếng rít chói tai.
Rất nhanh hai cái cột sáng tới gần Duyến Y Mộng mười trượng thì bảo trì khoảng cách, không cách nào tiến tới gần nữa.
Những cột sáng nhỏ gần đó biến mất, hóa thành nguyên lực thuần khiết, lóe ra hào quang như hoa lửa, làm cho không gian bốn phía vặn vẹo biến hóa.
Một màn này tiếp tục không bao lâu, hai cái cột sáng đột nhiên thu nhỏ lại, hóa thành hai đạo hào quang, lập tức biến thành một người một thú, đứng cách xa nhau.
Thân ảnh người nọ có ánh sáng tím lập lòe, khí thế như cầu vồng, mơ hồ có thể thấy được đây là một nam tử tuấn tú, hai mắt có hào quang màu tím như động không đáy.
Một thú kia có ánh sáng lưu động toàn thân, toàn thân có nhiều con mắt, số lượng nhiều khó có thể tính toán, đoán chừng hơn một ngàn.
Nhìn chằm chằm vào Duyến Ý Mộng đang ngồi xếp bằng, ánh sáng màu xanh như ngọc bao phủ, nam tử bao phủ trong ánh sáng tím cười ha hả, nói:
- Không hổ là thánh nữ Tam Thanh Thần Điện, quả nhiên danh bất hư truyền, ta cuối cùng cũng lĩnh giáo, cáo từ.
Ánh sáng tím lóe lên, bóng người nghiền nát, nam tử trung niên cứ thế biến mất.
Thiên nhãn phệ hồn thú con mắt lồi ra, thân hình không ngừng nhúc nhích phát ra ánh sáng màu đỏ, đụng vào hào quang phòng ngự bên ngoài người của Duyến Y Mộng, dẫn phát phản ứng kịch liệt, nhưng mà không cách nào xuyên thủng được.
- Nghiệt súc, còn không tuân phục?
Hào quang màu xanh dưới sự khống chế của Duyến Y Mộng tạo thành mạng lưới khổng lồ, rơi vào thiên nhãn phệ hồn thú và có ý đồ bắt nó.
Mà thiên nhãn phệ hồn thú chỉ đảo thân hình, muốn xé rách khống chế nhưng không làm được.
Duyến Y Mộng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, biết rõ cái này thiên nhãn phệ hồn thú cực khó đối phó, nàng cũng không có chút nào nắm chắc.
Xa xa, Ý Thiên chú ý biến hóa của phệ hồn thú, phát hiện nó là một sinh mạng thể kỳ lạ, ý thức chấn động mang theo tần suất kinh người, mỗi một con mắt tỏa ra hào quang chấn nhiếp thiên địa, sinh vật này dùng thôn phệ hồn phách mà sống, không biết sát hại bao nhiêu cao thủ.
Gần thiên nhãn phệ hồn thú có một đặc thù phòng ngự không gian đặc thù, nó được áp súc cao độ, chính là ý niệm mạnh mẽ tạo thành, bất luận sóng dò xét hay tinh thần công kích nào tới gần cũng bị bật ra.
Ý Thiên thử đột phá, phát hiện độ khó thật lớn, chỉ bằng ý niệm chấn động tần suất thật nhanh đọ sức thắng phệ hồn thú mới có thể đột phá phòng tuyến của nó, còn phải hiểu cấu tạo của nó.
Phệ hồn thú cùng Duyến Y Mộng giao phong mấy ngàn hiệp, ai cũng không làm gì được ai.
Giằng co hồi lâu, thiên nhãn phệ hồn thú lựa chọn buông tay, khí tức quanh người biến hóa, trong nháy mắt biến mất trong hư không.
Duyến Y Mộng thu hồi đạo pháp, nháy mắt nhìn qua đám người Ý Thiên, lạnh nhạt nói:
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục chạy đi.
Ánh sáng màu xanh lóe lên, phi thuyền lại hiện ra.
Một đoàn năm người hiện ra trong không trung, trong nháy mắt biến mất ở phương xa.
Tấn quốc cùng Sở quốc là láng giềng, từ Thiên Dương Phong đến Thiên Nhất Phong hai nơi cách nhau bốn ngàn năm trăm dặm.
Mà con đường này cách nhau mấy trăm con sông.
Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ đi ở phía trước, cảnh giác cao độ.
Sau khi trải qua chuyện thiên nhãn phệ hồn thú, Ý Thiên trở nên cảnh giác nhiều.
Trước đó nam tử bao phủ trong hào quang màu tím chính là cao thủ của Tử phủ, hắn lại nắm giữ hành tung của đám người Duyến Y Mộng, vạn nhất phát động âm mưu công kích, đám người Ý Thiên tình huống không ổn.
Điểm này Ý Thiên thập phần rõ ràng, cho nên đề cao cảnh giác, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ chết trong âm mưu của người ta.
Từ Trường Thọ một đường trầm mặc, lộ ra tâm sự nặng nề.
Ý Thiên vừa lưu ý tình huống phía trước, vừa nói:
- Như thế nào?
Từ Trường Thọ nghe vậy bừng tỉnh, quay đầu nhìn qua Ý Thiên, thần sắc lo lắng nói:
- Ta đột nhiên phát hiện chuyến đi lần này, chỉ sợ nguy hiểm hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều. Tiểu thư có thân phận thánh nữ thần điện, một khi tao ngộ nguy cơ, chỉ sợ không phải ta và ngươi có thể tiếp được.
Ý Thiên gật đầu, Từ Trường Thọ lo lắng rất đúng, nhưng mà bọn họ không có lựa chọn.
Giờ Tý nửa đêm, phía trước đột nhiên có sấm sét tia chớp, xem ra sắp mưa to.
Ý Thiên đột nhiên sinh ra cảm giác bất an, nhắc nhở:
- Cẩn thận một chút, ta có dự cảm không tốt.
Lời nói còn bên tai, một đạo thiểm điện từ trên trời giáng xuống, đánh xuống đất cách đó mấy dặm, tiếng sấm điếc tai vang lên bên tai Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ.
Trong sấm sét này có một tia chớp đen nhanh phiêu phù trong đó, bắn thẳng vào phi thuyền phía sau Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ, lập tức khiến cho Duyến Y Mộng cảnh giác.
Bay lên trời, Duyến Y Mộng xảo diệu hiện lên, phi thuyền cũng thu nhỏ lại, bay vào trong tay Duyến Y Mộng.
Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp giận dữ hét lên, hai tay phát lực, đánh thẳng vào tia sét màu đen kia, dễ dàng đánh nát tia sét.
Ý Thiên phát hiện, nhanh chóng xem xét, lại phát hiện trong hư không xuất hiện vòng xoáy, hình thành vòi rồng.
- Coi chừng, mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ, đây là tà hồn dẫn lôi trận trong truyền thuyết.
Trong bầu trời đêm, tiểu thư Duyến Y Mộng giọng nói vội vàng, hiển nhiên đang lo lắng cho người đi theo.
Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp tu vị tinh thâm, hai người nhanh chóng dựa sát vào.
Mà Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ trong lúc vô tình bị trận pháp ngăn cách.
Ý Thiên không có vọng động, nhưng mà Từ Trường Thọ tâm thần không yên, lặng lẽ di chuyển, ai nghĩ tới dẫn phát cấm chế, từng tia chớp màu đen giáng xuống, tập trung thân thể Từ Trường Thọ, sấm sét khiến mặt đất cũng run lên.
Ý Thiên thấy thế cả kinh, hắn đang toàn lực suy tính cách giải trận pháp, ai ngờ Từ Trường Thọ lại xúc động trận pháp.
Nhìn qua tia sét màu đen hàng lâm, Ý Thiên cảm nhận được khí tức tà ác, khủng bố, đây là một loại âm lôi, hội tụ lực lượng chí âm chí tà của thế gian, khác xa so với sấm sét nhìn thấy thường ngày.
Giữa không trung, Duyến Y Mộng hai tay mơ ra vô số ánh sáng màu xanh bao phủ một khu vực, hóa thành từng đạo Vô Lượng Thiên Tôn, hấp thu, tiêu hóa khí tức âm tà, ý đồ ngăn cách tia chớp công kích Từ Trường Thọ.
Nhưng mà tà hồn dẫn lôi trận thập phần quỷ bí, những tia sét màu đen này phá không đánh tới, cũng không phải là từ trên trời giáng xuống, Duyến Y Mộng bổ cứu không có tác dụng.
Thời điểm này Từ Trường Thọ đang toàn lực né tránh, bị buộc không chỗ có thể trốn, tia sét tà ác đánh lên người của hắn, chấn đắc hắn gào thét không ngừng, phun máu tươi, kết giới phòng ngự nghiền nát,khí tức sinh mệnh giảm đi nhanh chóng, đang lâm nguy.
Sắc mặt Ý Thiên kinh biến, trong lòng lo lắng cho Từ Trường Thọ, Thiên Tâm ý thức toàn lực vận chuyển, rất nhanh nắm giữu cách phá giải tà hồn dẫn lôi trận, sau khi vòng vèo quanh co một lúc, đuổi tới bên cạnh Từ Trường Thọ.
Giờ phút này từng đạo tia chớp màu đen không ngừng giáng xuống, tay trái của Ý Thiên lăng không vung lên, tia sét vốn đánh vào người Từ Trường Thọ lại bay vào trong lòng bàn tay trái của Ý Thiên, bị diệt sạch và hấp thu.
Trong lúc này, Ý Thiên mang theo Từ Trường Thọ đi thêm vài thước, trận pháp đang vận chuyển đột nhiên ngừng lại.
Ý Thiên hai tay ôm Từ Trường Thọ, nhưng mà nguyên thần của hắn tổn thương nghiêm trọng, nguyên thần đã hoàn toàn vỡ vụn, đồng tử hai mắt mở to, đã không có biện pháp cứu chữa.
Ý Thiên hơi nhíu mày, cầm chặt tay phải Từ Trường Thọ, khổ sở nói:
- Chịu đựng, ngươi sẽ không có việc gì.
Từ Trường Thọ nắm chặt tay Ý Thiên, yếu ớt nói:
- Ta sắp không được, nếu như có một ngày ngươi nhìn thấy khuê nữ của ta, nhớ rõ nói cho nàng biết, ta thực xin lỗi mẹ con các nàng, ta... Ta...
Nói xong câu này, Từ Trường Thọ vẫn lạc, tan thành mây khói.
Ý Thiên tâm thần chấn động, bật thốt lên nói:
- Lão ca!
Đây là xưng hô vô ý thức của Ý Thiên, hắn không biết nên nói cái gì, nhưng chỉ nói ra hai chữ đơn giản này, trong nội tâm đau đớn.
Thời điểm này Duyến Y Mộng đã dùng đạo pháp thần kỳ tan rã đại trận, Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp đều xuất hiện bên cạnh Ý Thiên, trên mặt đầy ảo não.
Một lát sau Duyến Y Mộng hạ xuống, ánh mắt nhìn qua Từ Trường Thọ, phân phó nói:
- Trước tiên nên chôn hắn ở gần đây, ngày sau lại dời thi cốt của hắn mang về Thiên Duyến Sơn Trang.
Đại hộ pháp ứng một tiếng, phân phó Ý Thiên chôn Từ Trường Thọ.
Quá trình cũng không lâu, nhưng Ý Thiên lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là nắm mồ chôn xương nơi hoang dã.
Nhìn thấy bia mộ do mình lập nên, Ý Thiên nói khẽ:
- Nghỉ ngơi a, tâm nguyện của ngươi ta sẽ hoàn thành.
Quay người, Ý Thiên dừng một chút và rời khỏi.
Tiếp tục đi về phía trước, Đại hộ pháp gọi Ý Thiên tới bên người, nhắc nhở:
- Lần này hành tung chúng ta đã bạo lộ, vừa rồi tự nhiên dù không phải Tử phủ gây nên, nhưng tuyệt không phải ngẫu nhiên. Kế tiếp, chúng ta càng phải cẩn thận mới được.
Ý Thiên gật đầu, bảo trì tính cách lạnh lùng, trong nội tâm lại đang suy tư.
Với tư cách là thánh nữ Tam Thanh Thần Điện, Duyến Nhược Thủy không ở lại thần điện, xuất hiện tại Thiên Duyến Sơn Trang là có ý gì?
Từ Nam Dương Liệt Dương Thần Điện mà nhìn, thánh nữ thần điện thân phận tôn quý, căn bản không người nào dám trêu chọc, vì sao đến Đạo Châu, tất cả có biến?
Không chỉ có người công nhiên tập kích Duyến Nhược Thủy, còn hao tổn tâm cơ muốn giết nàng, thân phận thánh nữ này quá uất ức rồi.
Từ tu vị của Duyến Nhược Thủy mà nhìn thì vô cùng kinh người, tuyệt còn mạnh hơn Liệt Dương Thần Điện Ứng Thải Liên rất nhiều, đoán chừng không kém Tử Hoa thánh nữ bao nhiêu.
Nhân vật kiệt xuất như vậy, vì sao thần điện không tận lực bảo vệ, ngược lại còn cho nàng một mình đối mặt với nguy hiểm?
Theo Ý Thiên phán đoán, Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp toàn bộ cũng không phải là người thần điện, tu vị của hai người không được, đặt ở Nam Dương thì nhiều nhất chỉ là Thánh Hoàng, ngay cả Vũ Đế còn không được tính.
Mặc dù hai vị hộ pháp đạo thuật phi phàm, nhưng cũng không đủ bảo vệ thánh nữ Duyến Nhược Thủy.
Còn lại Vân Hạo Dương càng không thể dùng.
Những điểm đáng ngờ này không ngừng hiện ra trong lòng Ý Thiên, hắn mặc dù không có ý định ở đây thời gian dài, nhưng nếu gặp thì không thể không quan tâm.
Lúc này Tam hộ pháp Vạn Thuận Thanh nói:
- Phía trước chính là Đồng Tâm Hồ, vượt qua Đồng Tâm Hồ tới Thiên Nhất Phong cũng không xa.
Ý Thiên từ trong trâm tư tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn thấy dưới bóng đêm có một mặt hồ phẳng lặng như gương bên dưới.
Hồ này có hình dáng trái tim, gọi là Đồng Tâm Hồ cũng chuẩn xác..
Duyến Y Mộng nhìn qua hồ nước, ngâm khẻ nói:
- Đồng tâm trong hồ, tình duyên như mộng.
Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp sắc mặt cổ quái, Ý Thiên thì khó hiểu, không hiểu nổi sao tiểu thư lại thương cảm như thế.
Nhìn qua Đồng Tâm Hồ, Ý Thiên phát hiện trong hồ có hào quang yếu ớt, đó là một ít con cá du động trong nước.
Duyến Y Mộng giảm tốc độ, cũng cho phi thuyền giảm độ cao, ánh mắt như nước nhìn qua mặt hồ, thần sắc tràn ngập hoài niệm.
Rất nhanh phi thuyền đi tới Đồng Tâm Hồ, Ý Thiên kinh ngạc phát hiện, những con cá trong òồ có lực lượng nào đó khống chế chặc chẽ, tại trên mặt hồ to lớn có đồ hán hình trái tim, nhìn qua cực đẹp.
Duyến Y Mộng nhìn qua cảnh này biểu lộ quái lạ, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, nói:
- Tình duyên như nước, vừa đi không quay về.
Ý Thiên suy tư hàm nghĩa trong lời nói, tình duyên như nước, vừa đi không quay về, đây phải chăng là danh tiếng của Duyến Nhược Thủy hay sao?
/736
|