Nếu thật sự là như thế, Duyến Nhược Thủy đã trải qua một đoạn tình cảm rồi.
Nhưng mà vì sao vừa đi không quay về? Đi đâu?
Trên mặt hồ, đồ án hình trái tim sáng ngời, vô số con cá đang bơi qua bơi lại.
Đột nhiên một đạo hào quang trong hồ bộc phát, hóa thành hào quang hình rồng, bao phủ phi thuyền vào trong, chuyện này khiến Ý Thiên kinh ngạc.
Chuyện này khiến người ta ngạc nhiên, hào quang trong hồ thu nhỏ lại, lại xuyên thấu qua người Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp nhưng không có phản ứng nào cả.
Nhưng mà xuyên qua người của Ý Thiên cùng Duyến Nhược Thủy thì đột nhiên bộc phát ánh sáng màu vàng, hình thành một đôi đồng tâm thể trong bầu trời đêm, đồ án ý tâm đầu ý hợp.
Đây quả thực là quá không tưởng tượng nổi, cho dù là Ý Thiên hay hai hộ pháp đều kinh ngạc tới ngây người.
Duyến Y Mộng nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn qua Ý Thiên, dường như muốn nhìn thấu hắn.
Một khắc này Ý Thiên cảm ứng rõ ràng, vô số đường cong dò xét xuyên thấu qua người của hắn, dò xét thân thể của hắn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Ý Thiên tâm thần chấn động, đang lo lắng ứng đối như thế nào, đột nhiên trong đồng tâm hồ có thân ảnh bay ra, lại cười to ha hả.
- Nửa đêm canh ba, khách quý lâm môn, thật sự vinh hạnh cho kẻ hàng này.
Biến hóa này quấy nhiễu Duyến Y Mộng, nàng như hồi ánh mắt, quay đầu nhìn qua người bật cười kia, lạnh nhạt nói:
- Mạo muội quấy nhiễu, thật sự là xấu hổ.
Trong hồ có một nam tử tuấn tú bay ra, nhìn qua chừng hai mươi tuổi, mặc áo dài màu xanh và thân hình thon dài, phụ trợ gương mặt anh tuấn của hắn.
- Thánh nữ khách khí, ngươi là khách quý khó gặp, có thể hãnh diện vào trong ngồi không?
Nam tử vẻ mặt mỉm cười, trong mắt mang theo hào quang cực nóng.
Duyến Y Mộng phản ứng bình thản, nói khẽ:
- Đêm khuya quấy nhiễu bất tiện, hảo ý tâm lĩnh. Chờ ta làm xong chuyện, từ Thiên Nhất Phong quay về sẽ tới nhà bái phỏng.
Nam tử tuấn mỹ nghe vậy biến sắc, sắc mặt phức tạp hỏi:
- Thánh nữ muốn đi gặp Lạc Ngọc Kiều?
Đại hộ pháp chen miệng nói:
- Làm sao ngươi biết, ai nói cho ngươi biết?
Nam tử tuấn tú nhìn qua Đại hộ pháp, trả lời:
- Đồng tâm như ngọc, mọi sự biết được.
Đại hộ pháp sững sờ, khẽ nói:
- Ta đúng là quên, ngươi là người tiếng tăm lừng lẫy ở Sở quốc, truyền nhân Đồng Tâm Đạo Tông, không có chuyện gì có thể giấu diếm được ngươi sao?
Tam hộ pháp lạnh lùng nói:
- Ngươi đã lợi hại như vậy, vậy ngươi có thể nói cho chúng ta biết, trước đó là ai ám toán chúng ta? Trước đây, là ai đánh lén tiểu thư?
Nam tử lắc đầu nói:
- Thực xin lỗi, việc này không thể trả lời. Thánh nữ nếu muốn biết, có thể tới Đồng Tâm Hồ ngồi, ta có thể tra giúp ngươi một chút.
Duyến Y Mộng thanh nhã nói:
- Hảo ý tâm lĩnh, ta sẽ không khiến các ngươi thêm phiền toái đâu.
Nói xong phi thuyền hào quang lóe lên, trong nháy mắt phóng lên trời và đi xa.
Nam tử tuấn tú thất vọng, đưa mắt nhìn qua phi thuyền sau đó quay về trong hồ.
Ý Thiên không hiểu ra sao, xem phản ứng của tiểu thư, nàng có lẽ nhận ra nam tử tuấn tú kia, nhưng mà từ đối thoại của cả hai có khác thường, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Đồng Tâm Hồ rất lớn, phi thuyền phi hành một nén nhang mới bay qua khỏi Đông Tâm Hồ, tiến vào một phiến sơn mạch.
Đây là đệ nhất thánh sơn trong Sở quốc, Tử phủ năm sâu trong sơn mạch này.
Thiên Nhất Phong là ngọn núi chính ở đây, là điểm cao nhất ở Sở quốc.
Duyến Y Mộng cùng Lạc Ngọc Kiều nhìn qua đỉnh Thiên Nhất Phong, lúc hẹn là canh ba buổi trưa.
Trước mắt hiện tại là nửa đêm.
Duyến Y Mộng tiến tới một sơn mạch, lại thu hồi phi thuyền, một chuyến bốn người lặng yên đi về phía trước.
Lúc này đây Ý Thiên không có đi trước dẫn đường, mà là tiểu thư Duyến Y Mộng tự mình dẫn đường, mang theo Đại hộ pháp, Tam hộ pháp, Ý Thiên bay vào trong sơn mạch, không bao lâu đã đi tới trước một vách đá.
Tam hộ pháp lưu ý địa hình chung quanh, nghi ngờ nói:
- Tiểu thư, nơi này không phải Thiên Nhất Phong ah.
Duyến Y Mộng biểu lộ bình thản, nhẹ giọng hỏi:
- Các ngươi biết rõ lai lịch của sơn mạch này không?
Đại hộ pháp nghi ngờ nói:
- Tiểu thư vì sao hỏi cái này?
Duyến Y Mộng cũng không giải thích, giảng thuật lai lịch sơn mạch này.
- Thiên môn, Tử phủ chính là hai đại tiên phái của Đạo Môn hai, lịch sử đã lâu, có vô số truyền thuyết. Hai đại tiên phái này tranh đấu gay gắt, tuy nhiên mặt ngoài hòa thuận, nhưng trên thực tế bí mật ai cũng không phục ai. Vì đả kích đối phương, Tử phủ mang sơn mạch của mình ở lại đổi tên thành Thiên Nhất sơn mạch, ý chỉ Tử phủ mới là đệ nhất thiên hạ, Thiên môn chỉ xứng thứ hai. Thiên môn không cao hứng, cũng mang sơn mạch của mình đổi tên thành Tử Xuyên, Trường viết, Tử Xuyên, Tử Xuyên, thiên hạ đệ tam. Dùng làm thấp đi Tử phủ.
Tam hộ pháp cười nói:
- Có ý tứ, không thể ngờ Thiên môn cùng Tử phủ lại có xâu xa như vậy.
Đại hộ pháp nói:
- Đây là ân oán của Thiên môn cùng Tử phủ, tại đối mặt Tam Thanh Thần Điện thì bọn họ sẽ là mặt trận thống nhất.
Ý Thiên nhìn qua Duyến Y Mộng, nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu thư mang bọn ta tới đây, sẽ không phải vì điển cố này chứ?
Duyến Y Mộng thò tay chỉ vào vách đá dựng đứng, nói:
- Các ngươi cảm thấy vách đá dựng đứng này có gì không bình thường không?
Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp cẩn thận quan sát sau nửa ngày, song song lắc đầu nói:
- Không nhìn ra có gì đặc biệt cả.
Ý Thiên nhíu mày, vách đá dựng đứng bình thường này có bí mật gì?
Cẩn thận dò xét, Ý Thiên mới đầu cũng không có phát hiện cái gì, nhưng khi hắn điều chỉnh ý niệm dò xét tăng lên tần suất kinh người, vách đá dựng đứng này có hiện tượng nguyên từ phản chấn, chuyện này khiến Ý Thiên chấn động.
Cái gọi là nguyên từ phản chấn chính là chỉ từ trường chấn động dị thường, nhưng mà người thường khó cảm nhận huyền diệu trong đó.
Loại lực lượng có tần suất chấn đông như vậy rất đặc thù, mặc dù là người tu chân, tu vị không tới nơi tới chốn cũng không có phát giác.
Ý Thiên tại bắt đầu tìm hiểu hêện tượng này, không ngừng điều chỉnh ý niệm đạt tới tần suất chấn động đồng bộ với nó, sau đó dung nhập vào bên trong.
Một khắc này vách đá vốn bình thường thì trong mắt Ý Thiên xuất hiện cảnh sắc khác, biến thành một vách tường bóng loáng, có hào quang kỳ dị lóe lên.
Những hào quang kỳ dị này vô cùng huyền diệu, mỗi đường cong có hào quang chấn động kinh người, ẩn chứa lực lượng đặc thù nào đó.
Ý niệm của Ý Thiên tiến vào quang bích, cảm giác giống như tiến vào đại dương mênh mông, vô số nguyên từ quang năng chất chứa trong đó, ẩn chứa công hiệu đặc thù.
Du lịch trong hải dương mênh mông này, Ý Thiên cảm giác nguyên thần của mình dường như dung hợp làm một chỗ với nguyên năng, đang phát sinh biến hóa nào đó
Điều chỉnh tuần suất chấn động cùng cấp độ, Ý Thiên kéo dài ý niệm của mình ra, giống như bọt biển đang thấm nước, đang dung nhập nhiều nước hơn.
Một khắc này, hào quang năm màu nổi lên quanh nươời của Ý Thiên, khiến cho Duyến Y Mộng cùng hai vị hộ pháp chú ý.
Nhưng mà vì sao vừa đi không quay về? Đi đâu?
Trên mặt hồ, đồ án hình trái tim sáng ngời, vô số con cá đang bơi qua bơi lại.
Đột nhiên một đạo hào quang trong hồ bộc phát, hóa thành hào quang hình rồng, bao phủ phi thuyền vào trong, chuyện này khiến Ý Thiên kinh ngạc.
Chuyện này khiến người ta ngạc nhiên, hào quang trong hồ thu nhỏ lại, lại xuyên thấu qua người Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp nhưng không có phản ứng nào cả.
Nhưng mà xuyên qua người của Ý Thiên cùng Duyến Nhược Thủy thì đột nhiên bộc phát ánh sáng màu vàng, hình thành một đôi đồng tâm thể trong bầu trời đêm, đồ án ý tâm đầu ý hợp.
Đây quả thực là quá không tưởng tượng nổi, cho dù là Ý Thiên hay hai hộ pháp đều kinh ngạc tới ngây người.
Duyến Y Mộng nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn qua Ý Thiên, dường như muốn nhìn thấu hắn.
Một khắc này Ý Thiên cảm ứng rõ ràng, vô số đường cong dò xét xuyên thấu qua người của hắn, dò xét thân thể của hắn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Ý Thiên tâm thần chấn động, đang lo lắng ứng đối như thế nào, đột nhiên trong đồng tâm hồ có thân ảnh bay ra, lại cười to ha hả.
- Nửa đêm canh ba, khách quý lâm môn, thật sự vinh hạnh cho kẻ hàng này.
Biến hóa này quấy nhiễu Duyến Y Mộng, nàng như hồi ánh mắt, quay đầu nhìn qua người bật cười kia, lạnh nhạt nói:
- Mạo muội quấy nhiễu, thật sự là xấu hổ.
Trong hồ có một nam tử tuấn tú bay ra, nhìn qua chừng hai mươi tuổi, mặc áo dài màu xanh và thân hình thon dài, phụ trợ gương mặt anh tuấn của hắn.
- Thánh nữ khách khí, ngươi là khách quý khó gặp, có thể hãnh diện vào trong ngồi không?
Nam tử vẻ mặt mỉm cười, trong mắt mang theo hào quang cực nóng.
Duyến Y Mộng phản ứng bình thản, nói khẽ:
- Đêm khuya quấy nhiễu bất tiện, hảo ý tâm lĩnh. Chờ ta làm xong chuyện, từ Thiên Nhất Phong quay về sẽ tới nhà bái phỏng.
Nam tử tuấn mỹ nghe vậy biến sắc, sắc mặt phức tạp hỏi:
- Thánh nữ muốn đi gặp Lạc Ngọc Kiều?
Đại hộ pháp chen miệng nói:
- Làm sao ngươi biết, ai nói cho ngươi biết?
Nam tử tuấn tú nhìn qua Đại hộ pháp, trả lời:
- Đồng tâm như ngọc, mọi sự biết được.
Đại hộ pháp sững sờ, khẽ nói:
- Ta đúng là quên, ngươi là người tiếng tăm lừng lẫy ở Sở quốc, truyền nhân Đồng Tâm Đạo Tông, không có chuyện gì có thể giấu diếm được ngươi sao?
Tam hộ pháp lạnh lùng nói:
- Ngươi đã lợi hại như vậy, vậy ngươi có thể nói cho chúng ta biết, trước đó là ai ám toán chúng ta? Trước đây, là ai đánh lén tiểu thư?
Nam tử lắc đầu nói:
- Thực xin lỗi, việc này không thể trả lời. Thánh nữ nếu muốn biết, có thể tới Đồng Tâm Hồ ngồi, ta có thể tra giúp ngươi một chút.
Duyến Y Mộng thanh nhã nói:
- Hảo ý tâm lĩnh, ta sẽ không khiến các ngươi thêm phiền toái đâu.
Nói xong phi thuyền hào quang lóe lên, trong nháy mắt phóng lên trời và đi xa.
Nam tử tuấn tú thất vọng, đưa mắt nhìn qua phi thuyền sau đó quay về trong hồ.
Ý Thiên không hiểu ra sao, xem phản ứng của tiểu thư, nàng có lẽ nhận ra nam tử tuấn tú kia, nhưng mà từ đối thoại của cả hai có khác thường, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Đồng Tâm Hồ rất lớn, phi thuyền phi hành một nén nhang mới bay qua khỏi Đông Tâm Hồ, tiến vào một phiến sơn mạch.
Đây là đệ nhất thánh sơn trong Sở quốc, Tử phủ năm sâu trong sơn mạch này.
Thiên Nhất Phong là ngọn núi chính ở đây, là điểm cao nhất ở Sở quốc.
Duyến Y Mộng cùng Lạc Ngọc Kiều nhìn qua đỉnh Thiên Nhất Phong, lúc hẹn là canh ba buổi trưa.
Trước mắt hiện tại là nửa đêm.
Duyến Y Mộng tiến tới một sơn mạch, lại thu hồi phi thuyền, một chuyến bốn người lặng yên đi về phía trước.
Lúc này đây Ý Thiên không có đi trước dẫn đường, mà là tiểu thư Duyến Y Mộng tự mình dẫn đường, mang theo Đại hộ pháp, Tam hộ pháp, Ý Thiên bay vào trong sơn mạch, không bao lâu đã đi tới trước một vách đá.
Tam hộ pháp lưu ý địa hình chung quanh, nghi ngờ nói:
- Tiểu thư, nơi này không phải Thiên Nhất Phong ah.
Duyến Y Mộng biểu lộ bình thản, nhẹ giọng hỏi:
- Các ngươi biết rõ lai lịch của sơn mạch này không?
Đại hộ pháp nghi ngờ nói:
- Tiểu thư vì sao hỏi cái này?
Duyến Y Mộng cũng không giải thích, giảng thuật lai lịch sơn mạch này.
- Thiên môn, Tử phủ chính là hai đại tiên phái của Đạo Môn hai, lịch sử đã lâu, có vô số truyền thuyết. Hai đại tiên phái này tranh đấu gay gắt, tuy nhiên mặt ngoài hòa thuận, nhưng trên thực tế bí mật ai cũng không phục ai. Vì đả kích đối phương, Tử phủ mang sơn mạch của mình ở lại đổi tên thành Thiên Nhất sơn mạch, ý chỉ Tử phủ mới là đệ nhất thiên hạ, Thiên môn chỉ xứng thứ hai. Thiên môn không cao hứng, cũng mang sơn mạch của mình đổi tên thành Tử Xuyên, Trường viết, Tử Xuyên, Tử Xuyên, thiên hạ đệ tam. Dùng làm thấp đi Tử phủ.
Tam hộ pháp cười nói:
- Có ý tứ, không thể ngờ Thiên môn cùng Tử phủ lại có xâu xa như vậy.
Đại hộ pháp nói:
- Đây là ân oán của Thiên môn cùng Tử phủ, tại đối mặt Tam Thanh Thần Điện thì bọn họ sẽ là mặt trận thống nhất.
Ý Thiên nhìn qua Duyến Y Mộng, nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu thư mang bọn ta tới đây, sẽ không phải vì điển cố này chứ?
Duyến Y Mộng thò tay chỉ vào vách đá dựng đứng, nói:
- Các ngươi cảm thấy vách đá dựng đứng này có gì không bình thường không?
Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp cẩn thận quan sát sau nửa ngày, song song lắc đầu nói:
- Không nhìn ra có gì đặc biệt cả.
Ý Thiên nhíu mày, vách đá dựng đứng bình thường này có bí mật gì?
Cẩn thận dò xét, Ý Thiên mới đầu cũng không có phát hiện cái gì, nhưng khi hắn điều chỉnh ý niệm dò xét tăng lên tần suất kinh người, vách đá dựng đứng này có hiện tượng nguyên từ phản chấn, chuyện này khiến Ý Thiên chấn động.
Cái gọi là nguyên từ phản chấn chính là chỉ từ trường chấn động dị thường, nhưng mà người thường khó cảm nhận huyền diệu trong đó.
Loại lực lượng có tần suất chấn đông như vậy rất đặc thù, mặc dù là người tu chân, tu vị không tới nơi tới chốn cũng không có phát giác.
Ý Thiên tại bắt đầu tìm hiểu hêện tượng này, không ngừng điều chỉnh ý niệm đạt tới tần suất chấn động đồng bộ với nó, sau đó dung nhập vào bên trong.
Một khắc này vách đá vốn bình thường thì trong mắt Ý Thiên xuất hiện cảnh sắc khác, biến thành một vách tường bóng loáng, có hào quang kỳ dị lóe lên.
Những hào quang kỳ dị này vô cùng huyền diệu, mỗi đường cong có hào quang chấn động kinh người, ẩn chứa lực lượng đặc thù nào đó.
Ý niệm của Ý Thiên tiến vào quang bích, cảm giác giống như tiến vào đại dương mênh mông, vô số nguyên từ quang năng chất chứa trong đó, ẩn chứa công hiệu đặc thù.
Du lịch trong hải dương mênh mông này, Ý Thiên cảm giác nguyên thần của mình dường như dung hợp làm một chỗ với nguyên năng, đang phát sinh biến hóa nào đó
Điều chỉnh tuần suất chấn động cùng cấp độ, Ý Thiên kéo dài ý niệm của mình ra, giống như bọt biển đang thấm nước, đang dung nhập nhiều nước hơn.
Một khắc này, hào quang năm màu nổi lên quanh nươời của Ý Thiên, khiến cho Duyến Y Mộng cùng hai vị hộ pháp chú ý.
/736
|