Úy Y Nhi hỏi:
– Tiểu tử mặt trắng, ngươi vừa nói gì? Ngươi hỏi giúp ta? Là sao? Hay ngươi cũng nhìn thấy cánh cửa vận mệnh?
Trần Lạc nhìn Úy Y Nhi tùy thời nổ thùng pháo, ngập ngừng:
– Cái này…
Trần Lạc ngần ngừ giây lát, cuối cùng nói:
– Xem như đi, lườm ờ thấy một cánh cửa, không biết có phải là cánh cửa vận mệnh không…
Úy Y Nhi chỉ vào Trần Lạc:
– Ngươi…!
Khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập khó tin, biểu tình tuyệt vọng đau đớn.
Úy Y Nhi há mồm khóc toáng lên:
– Hu hu… Tại sao? Tại sao vì sao? Tại sao tiểu tử mặt trắng nhà ngươi cũng là người có mệnh duyên? Tại sao nhiều người đều có mệnh duyên chỉ mình ta là không? Tức chết… Hù hu…
– Rồi mà nha đầu, đừng nói. Cứ cho ta biết muốn hỏi gì, ta hỏi giúp cho.
– Hu hu… Có thể không? Ngươi thật sự muốn giúp ta? Mỗi người có mệnh duyên chỉ được hỏi ba vấn đề, ngươi sẽ hy sinh ba lần cơ hội hỏi giúp ta sao?
– Yên tâm, ta chỉ muốn hỏi một vấn đề, còn hai lần cơ hội, dư sức hỏi giúp hai câu cho nàng. Huống chi ta và Nữ Vu quan hệ không tệ, chắc được.
Trần Lạc mới nói xong bên tai nghe Kim lão bí mật tuyền âm:
– Trần công tử, lão hủ tạm thay tiểu thư cảm ơn ý tốt của Trần công tử, nhưng chuyện mệnh duyên xưa nay không thể thay thế. Mệnh duyên của ai là của người đó, nếu Trần công tử nhận lời sẽ khiến tiểu thư nuôi hy vọng, lỡ khiến tiểu thư thật vọng thì e rằng…
– A?
Trần Lạc vốn không đắn đo nhiều, hắn không biết mệnh duyên còn chú trọng nhiều vậy. Nghĩ kỹ Kim lão nói rất có lý, nếu Trần Lạc nhận ra Úy Y Nhi rồi lại không hỏi giúp nàng được chẳng phải càng khiến nha đầu thất vọng hơn?
– Trần công tử hãy mau lên đảo Vận Mệnh đi, về tiểu thư thì đừng lo, tiểu thư chỉ ầm ĩ một chút, không sao.
– Vậy được.
Trần Lạc lập tức lắc người biến mất. Úy Y Nhi vốn tràn ngập mong chờ mắt long lanh đợi Trần Lạc đồng ý hỏi giúp mình, nhưng hắn đột nhiên biến mất chọc giận nàng.
Úy Y Nhi chỉ vào Trần Lạc chửi một trận:
– Tiểu tử mặt trắng, đồ lừa đảo, dám đùa giỡn bản tiểu thư? Ngươi chờ xem, đợi ngươi đi ra bản tiểu thư sẽ hành chết ngươi!
– Tiểu thư, không phải Trần công tử lừa tiểu thư mà lão hủ kêu hắn đi.
– Cái gì? Kim lão làm vậy là sao? Không thấy ta đã rất thảm? Tiểu tử mặt trắng nói muốn giúp ta, tại sao Kim lão kêu hắn đi?
– Tiểu thư, chuyện mệnh duyên sao có thể thay thế? Nếu không đã sớm hỗn loạn.
– Nhưng tiểu tử mặt trắng nói hắn và Nữ Vu nương nương quan hệ không tệ.
– Tiểu thư.
Kim lão dở khóc dở cười:
– Hắn nói tiểu thư cũng tin? Tiểu thư không nghe thái tử Kỳ Lân nói sao? Trần công tử cướp đồ của Nữ Vu nương nương, tuy không biết là thật hay giả nhưng chắc có căn cứ, dù hắn và Nữ Vu có quan hệ gì thì tuyệt đối không tốt đẹp.
Nghe Kim lão phân tích xong Úy Y Nhi tỉnh táo lại, lẩm bẩm:
– Nói cũng đúng, nhưng tại sao tiểu tử mặt trắng còn dám đi đảo Vận Mệnh? Chẳng phải tự tìm chết sao?
– Cái này…
Kim lão nhìn trên bầu trời đảo Vận Mệnh, khẽ thở dài:
– Sự tồn tại của Trần công tử khiến người khó nhìn thấu, rất thần bí, rất kỳ dị. Nếu không quen Trần công tử thì thấy hắn bình thường chẳng có gì lạ, tiếp xúc với Trần công tử một đoạn thời gian mới phát hiện hắn mông lung, bí ẩn, chưa biết.
– Điều duy nhất lão hủ có thể khẳng định là lai lịch của người này không nhỏ, phức tạp còn hơn tưởng tượng. Lão hủ rất lo, không biết Trần công tử tìm chủ Thiên Khải vì chuyện gì.
Đảo Vận Mệnh có cảnh tượng khác bên ngoài. Đảo Vận Mệnh khác với hòn đảo khác, đi vào đảo Vận Mệnh như chưa vào. Vẫn không có trời, không có đất, không có gì. Nhưng lại khác với vô tận hải, đảo Vận Mệnh rất thần thánh, quang minh. Thần thánh tinh khiết nhất, quang minh cũng vậy, như thế giới thiên đường, cảm giác bình yên tường hòa. Nữ Vu nương nương như pho tượng lơ lửng ngay chính giữa, hai tay giang rộng, hơi ngửa đầu, mắt khép, vẻ mặt bình tĩnh.
Mạc Vấn Thiên đứng yên, dù đối diện Nữ Vu nương nương thì vẻ mặt kiêu ngạo không bớt chút nào.
Mạc Vấn Thiên khoanh tay đứng, mở miệng hỏi:
– Nghe nói Nữ Vu nương nương có ức vạn hóa thân, khi thức tỉnh thì tất cả hóa thân quay về một. Không biết Nữ Vu nương nương còn nhớ Mạc Vấn Thiên ta đây?
– Ngươi là mệnh chủ ghi trong Vạn Mệnh chi thư, là chân chủ ghi trong Dự Ngôn chi thư, là nhân chủ ghi trong Nhân Thư, làm sao bản cung không nhớ?
Mạc Vấn Thiên nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch cao thỏa mãn:
– Không uổng là Nữ Vu nương nương chúa tể vận mệnh không gì không biết.
Mạc Vấn Thiên mở mắt ra, kiêu ngạo hỏi:
– Vấn đề thứ nhất, lần này nhân chi pháp tắc tam hoàng, lục tôn vương tọa có phải đều xuất hiện?
– Một khi tam hoàng, lục tôn vương tọa xuất hiện ý nghĩa nhân chi pháp tắc chín chín tám mươi mốt vương tọa viên mãn, nhưng ta biết nhân chi pháp tắc còn một vương tọa bao trùm trên tám mươi mốt vương tọa, đó là Nhân Tổ vương tọa. Nhân Tổ vương tọa này có xuất hiện không?
Nữ Vu không trả lời ngay, qua một lúc mới nói:
– Không biết.
– A? Trong hoàn vũ còn có chuyện Nữ Vu nương nương không biết?
– Nhân quả đã hỗn loạn, vận mệnh không còn do trời định.
– Mạc Vấn Thiên ta là nhân chủ ghi trong Nhân Thư, lại có huyết mạch Nhân Tổ Bàn Cổ Phục Hy, tại sao Nữ Oa nương nương khâm điểm ta là Nhân Hoàng mà không phải Nhân Tổ?
– Sau khi nhân quả hỗn loạn không chỉ vận mệnh chịu ảnh hưởng, nhân chi pháp tắc cũng vậy. Vì tránh cho xảy ra ngoài ý muốn Nữ Oa mới khâm điểm ngươi làm Nhân Hoàng.
– Có ba nguyên nhân không khâm điểm ngươi là Nhân Tổ.
– Một, Nữ Oa không có tư cách khâm điểm Nhân Tổ. Hai, ngươi là chân chủ ghi trong Dự Ngôn chi thư, tương lai của ngươi tràn ngập chưa biết. Ba, không chỉ mình ngươi có huyết mạch Nhân Tổ Bàn Cổ Phục Hy.
Mạc Vấn Thiên nói:
– Ta sớm cảm giác trong hoàn vũ này ta không phải người duy nhất có huyết mạch Nhân Tổ Bàn Cổ Phục Hy, quả nhiên ta đúng.
Mạc Vấn Thiên suy tư giây lát, hỏi:
– Nếu ta muốn vấn đỉnh Nhân Tổ thì ai là chướng ngại lớn nhất?
– Người có huyết mạch Bàn Cổ Phục Hy, Nữ Oa chi tâm, đại tạo hóa, mệnh chưa biết.
– Vậy sao?
Mạc Vấn Thiên nhắm mắt lại suy tư, sau đó mở mắt ra.
Mắt Mạc Vấn Thiên bắn tia sắc bén nói:
– Ta biết người có huyết mạch Bàn Cổ Phục Hy giống như ta, biết Nữ Oa chi tâm, đại tạo hóa. Còn về mệnh chưa biết thì Nữ Vu nương nương nói đến ai?
– Đã là mệnh chưa biết thì Vận Mệnh chi thư không thể thôi diễn, cho nên bản cung không biết.
– Ta biết Trần Lạc là mệnh chưa biết, Nữ Vu nương nương đang nói về hắn?
– Không biết.
Nữ Vu nương nương trả lời làm mắt Mạc Vấn Thiên lóe tia tức giận, gã hít sâu hỏi:
– Câu cuối cùng, ta phải làm sao để hoàn toàn tiêu diệt Trần Lạc?
– Không biết.
Mạc Vấn Thiên nhìn chằm chằm Nữ Vu nương nương như pho tượng trong thần thánh quang minh, hỏi dồn:
– Thế thì ta làm sao để đánh bại hắn?
– Không biết.
– Khi tranh giành Nhân Tổ ta làm sao né tránh hắn?
– Tiểu tử mặt trắng, ngươi vừa nói gì? Ngươi hỏi giúp ta? Là sao? Hay ngươi cũng nhìn thấy cánh cửa vận mệnh?
Trần Lạc nhìn Úy Y Nhi tùy thời nổ thùng pháo, ngập ngừng:
– Cái này…
Trần Lạc ngần ngừ giây lát, cuối cùng nói:
– Xem như đi, lườm ờ thấy một cánh cửa, không biết có phải là cánh cửa vận mệnh không…
Úy Y Nhi chỉ vào Trần Lạc:
– Ngươi…!
Khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập khó tin, biểu tình tuyệt vọng đau đớn.
Úy Y Nhi há mồm khóc toáng lên:
– Hu hu… Tại sao? Tại sao vì sao? Tại sao tiểu tử mặt trắng nhà ngươi cũng là người có mệnh duyên? Tại sao nhiều người đều có mệnh duyên chỉ mình ta là không? Tức chết… Hù hu…
– Rồi mà nha đầu, đừng nói. Cứ cho ta biết muốn hỏi gì, ta hỏi giúp cho.
– Hu hu… Có thể không? Ngươi thật sự muốn giúp ta? Mỗi người có mệnh duyên chỉ được hỏi ba vấn đề, ngươi sẽ hy sinh ba lần cơ hội hỏi giúp ta sao?
– Yên tâm, ta chỉ muốn hỏi một vấn đề, còn hai lần cơ hội, dư sức hỏi giúp hai câu cho nàng. Huống chi ta và Nữ Vu quan hệ không tệ, chắc được.
Trần Lạc mới nói xong bên tai nghe Kim lão bí mật tuyền âm:
– Trần công tử, lão hủ tạm thay tiểu thư cảm ơn ý tốt của Trần công tử, nhưng chuyện mệnh duyên xưa nay không thể thay thế. Mệnh duyên của ai là của người đó, nếu Trần công tử nhận lời sẽ khiến tiểu thư nuôi hy vọng, lỡ khiến tiểu thư thật vọng thì e rằng…
– A?
Trần Lạc vốn không đắn đo nhiều, hắn không biết mệnh duyên còn chú trọng nhiều vậy. Nghĩ kỹ Kim lão nói rất có lý, nếu Trần Lạc nhận ra Úy Y Nhi rồi lại không hỏi giúp nàng được chẳng phải càng khiến nha đầu thất vọng hơn?
– Trần công tử hãy mau lên đảo Vận Mệnh đi, về tiểu thư thì đừng lo, tiểu thư chỉ ầm ĩ một chút, không sao.
– Vậy được.
Trần Lạc lập tức lắc người biến mất. Úy Y Nhi vốn tràn ngập mong chờ mắt long lanh đợi Trần Lạc đồng ý hỏi giúp mình, nhưng hắn đột nhiên biến mất chọc giận nàng.
Úy Y Nhi chỉ vào Trần Lạc chửi một trận:
– Tiểu tử mặt trắng, đồ lừa đảo, dám đùa giỡn bản tiểu thư? Ngươi chờ xem, đợi ngươi đi ra bản tiểu thư sẽ hành chết ngươi!
– Tiểu thư, không phải Trần công tử lừa tiểu thư mà lão hủ kêu hắn đi.
– Cái gì? Kim lão làm vậy là sao? Không thấy ta đã rất thảm? Tiểu tử mặt trắng nói muốn giúp ta, tại sao Kim lão kêu hắn đi?
– Tiểu thư, chuyện mệnh duyên sao có thể thay thế? Nếu không đã sớm hỗn loạn.
– Nhưng tiểu tử mặt trắng nói hắn và Nữ Vu nương nương quan hệ không tệ.
– Tiểu thư.
Kim lão dở khóc dở cười:
– Hắn nói tiểu thư cũng tin? Tiểu thư không nghe thái tử Kỳ Lân nói sao? Trần công tử cướp đồ của Nữ Vu nương nương, tuy không biết là thật hay giả nhưng chắc có căn cứ, dù hắn và Nữ Vu có quan hệ gì thì tuyệt đối không tốt đẹp.
Nghe Kim lão phân tích xong Úy Y Nhi tỉnh táo lại, lẩm bẩm:
– Nói cũng đúng, nhưng tại sao tiểu tử mặt trắng còn dám đi đảo Vận Mệnh? Chẳng phải tự tìm chết sao?
– Cái này…
Kim lão nhìn trên bầu trời đảo Vận Mệnh, khẽ thở dài:
– Sự tồn tại của Trần công tử khiến người khó nhìn thấu, rất thần bí, rất kỳ dị. Nếu không quen Trần công tử thì thấy hắn bình thường chẳng có gì lạ, tiếp xúc với Trần công tử một đoạn thời gian mới phát hiện hắn mông lung, bí ẩn, chưa biết.
– Điều duy nhất lão hủ có thể khẳng định là lai lịch của người này không nhỏ, phức tạp còn hơn tưởng tượng. Lão hủ rất lo, không biết Trần công tử tìm chủ Thiên Khải vì chuyện gì.
Đảo Vận Mệnh có cảnh tượng khác bên ngoài. Đảo Vận Mệnh khác với hòn đảo khác, đi vào đảo Vận Mệnh như chưa vào. Vẫn không có trời, không có đất, không có gì. Nhưng lại khác với vô tận hải, đảo Vận Mệnh rất thần thánh, quang minh. Thần thánh tinh khiết nhất, quang minh cũng vậy, như thế giới thiên đường, cảm giác bình yên tường hòa. Nữ Vu nương nương như pho tượng lơ lửng ngay chính giữa, hai tay giang rộng, hơi ngửa đầu, mắt khép, vẻ mặt bình tĩnh.
Mạc Vấn Thiên đứng yên, dù đối diện Nữ Vu nương nương thì vẻ mặt kiêu ngạo không bớt chút nào.
Mạc Vấn Thiên khoanh tay đứng, mở miệng hỏi:
– Nghe nói Nữ Vu nương nương có ức vạn hóa thân, khi thức tỉnh thì tất cả hóa thân quay về một. Không biết Nữ Vu nương nương còn nhớ Mạc Vấn Thiên ta đây?
– Ngươi là mệnh chủ ghi trong Vạn Mệnh chi thư, là chân chủ ghi trong Dự Ngôn chi thư, là nhân chủ ghi trong Nhân Thư, làm sao bản cung không nhớ?
Mạc Vấn Thiên nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch cao thỏa mãn:
– Không uổng là Nữ Vu nương nương chúa tể vận mệnh không gì không biết.
Mạc Vấn Thiên mở mắt ra, kiêu ngạo hỏi:
– Vấn đề thứ nhất, lần này nhân chi pháp tắc tam hoàng, lục tôn vương tọa có phải đều xuất hiện?
– Một khi tam hoàng, lục tôn vương tọa xuất hiện ý nghĩa nhân chi pháp tắc chín chín tám mươi mốt vương tọa viên mãn, nhưng ta biết nhân chi pháp tắc còn một vương tọa bao trùm trên tám mươi mốt vương tọa, đó là Nhân Tổ vương tọa. Nhân Tổ vương tọa này có xuất hiện không?
Nữ Vu không trả lời ngay, qua một lúc mới nói:
– Không biết.
– A? Trong hoàn vũ còn có chuyện Nữ Vu nương nương không biết?
– Nhân quả đã hỗn loạn, vận mệnh không còn do trời định.
– Mạc Vấn Thiên ta là nhân chủ ghi trong Nhân Thư, lại có huyết mạch Nhân Tổ Bàn Cổ Phục Hy, tại sao Nữ Oa nương nương khâm điểm ta là Nhân Hoàng mà không phải Nhân Tổ?
– Sau khi nhân quả hỗn loạn không chỉ vận mệnh chịu ảnh hưởng, nhân chi pháp tắc cũng vậy. Vì tránh cho xảy ra ngoài ý muốn Nữ Oa mới khâm điểm ngươi làm Nhân Hoàng.
– Có ba nguyên nhân không khâm điểm ngươi là Nhân Tổ.
– Một, Nữ Oa không có tư cách khâm điểm Nhân Tổ. Hai, ngươi là chân chủ ghi trong Dự Ngôn chi thư, tương lai của ngươi tràn ngập chưa biết. Ba, không chỉ mình ngươi có huyết mạch Nhân Tổ Bàn Cổ Phục Hy.
Mạc Vấn Thiên nói:
– Ta sớm cảm giác trong hoàn vũ này ta không phải người duy nhất có huyết mạch Nhân Tổ Bàn Cổ Phục Hy, quả nhiên ta đúng.
Mạc Vấn Thiên suy tư giây lát, hỏi:
– Nếu ta muốn vấn đỉnh Nhân Tổ thì ai là chướng ngại lớn nhất?
– Người có huyết mạch Bàn Cổ Phục Hy, Nữ Oa chi tâm, đại tạo hóa, mệnh chưa biết.
– Vậy sao?
Mạc Vấn Thiên nhắm mắt lại suy tư, sau đó mở mắt ra.
Mắt Mạc Vấn Thiên bắn tia sắc bén nói:
– Ta biết người có huyết mạch Bàn Cổ Phục Hy giống như ta, biết Nữ Oa chi tâm, đại tạo hóa. Còn về mệnh chưa biết thì Nữ Vu nương nương nói đến ai?
– Đã là mệnh chưa biết thì Vận Mệnh chi thư không thể thôi diễn, cho nên bản cung không biết.
– Ta biết Trần Lạc là mệnh chưa biết, Nữ Vu nương nương đang nói về hắn?
– Không biết.
Nữ Vu nương nương trả lời làm mắt Mạc Vấn Thiên lóe tia tức giận, gã hít sâu hỏi:
– Câu cuối cùng, ta phải làm sao để hoàn toàn tiêu diệt Trần Lạc?
– Không biết.
Mạc Vấn Thiên nhìn chằm chằm Nữ Vu nương nương như pho tượng trong thần thánh quang minh, hỏi dồn:
– Thế thì ta làm sao để đánh bại hắn?
– Không biết.
– Khi tranh giành Nhân Tổ ta làm sao né tránh hắn?
/1351
|