– Không biết.
Giọng Nữ Vu nương nương bình tĩnh không cảm xúc, không chứa chút dao động tình cảm, chỉ có bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh. Nhưng Nữ Vu cứ bảo không biết suốt chọc giận Mạc Vấn Thiên.
Mạc Vấn Thiên hét lên:
– Người là Nữ Vu chúa tể vận mệnh pháp tắc không gì không biết, tại sao khi ta hỏi Trần Lạc thì không biết gì? Tại sao? Đừng nói với ta hắn là mệnh chưa biết, hừ! Ta đã không còn là Mạc Vấn Thiên trong thế giới Vân Đoan, hiện tại ta đã bắt đầu thức tỉnh…
Nữ Vu vô tình nói:
– Không biết tức là không biết, không có tại sao.
Mạc Vấn Thiên quát to:
– Không có tại sao? Hừ!
– Ta hỏi ngươi làm sao tiêu diệt Trần Lạc, ngươi không biết.
– Ta hỏi ngươi làm sao đánh bại Trần Lạc, ngươi không biết.
– Ta hỏi ngươi làm sao tránh đi Trần Lạc, ngươi không biết.
– Nữ Vu nương nương còn dám nói là không vì sao?
Nữ Vu nương nương bật cười nói:
– Đúng rồi, tại sao? Ta cũng muốn biết tại sao, hay ngươi nói cho ta nghe xem?
– Ngươi!!!
Mạc Vấn Thiên tức điên, siết chặt nắm tay hét to:
– Chẳng lẽ cuộc đời Mạc Vấn Thiên ta đã định trước không thể tránh khỏi Trần Lạc sao? Ta không giết Trần Lạc được nhưng muốn tránh cũng không khỏi?
– Các người là chân chủ ghi trong Dự Ngôn chi thư, ngươi không tránh được hắn, Trần Lạc cũng không thể tránh khỏi ngươi.
– Ta không thể tránh khỏi hắn, còn hắn cũng không tránh khỏi ta? Được ích gì? Tại sao mỗi lần đều là ta thua trận mất mạng? Chẳng lẽ đã định trước Trần Lạc là khắc tinh của Mạc Vấn Thiên ta sao? Mạc Vấn Thiên ta không phục, cũng không tin!
– Đây không phải do vận mệnh mà là nhân quả.
– Nhân quả? Ha ha ha!
Mạc Vấn Thiên cười gằn:
– Là thù gì, hận gì, nhân gì tạo nên quả như vậy cho Mạc Vấn Thiên ta?
Mạc Vấn Thiên không phục, thật sự. Lúc ở thế giới Vân Đoan Mạc Vấn Thiên bị Vân Đoan đè không ngẩng đầu nổi, cứ tưởng đi vô tận hải sẽ hãnh diện, ai ngờ Nữ Vu nói cuộc đời gã đã định trước không thể thoát khỏi Trần Lạc?
Không thoát được thì thôi, Mạc Vấn Thiên không sợ. Quan trọng là Mạc Vấn Thiên không biết làm cách nào tiêu diệt Trần Lạc. Không biết thì thôi, quan trọng hơn Mạc Vấn Thiên không biết cách nào đánh bại Trần Lạc. Nếu không thể đánh bại vậy trốn chắc được? Ai ngờ Nữ Vu nói trốn cũng không thoát.
Mạc Vấn Thiên tâm cao ngất, ngạo khí tung hoành khóc không ra nước mắt.
Mạc Vấn Thiên nhắm mắt, tức giận nghiến răng, hai nắm tay siết chặt, người run run. Mạc Vấn Thiên đứng yên thật lâu, đột nhiên mở mắt ra nhìn Nữ Vu.
Mạc Vấn Thiên kiêu ngạo hét lên:
– Mạc Vấn Thiên ta là chân chủ ghi trong Dự Ngôn chi thư, là chân mệnh chi tử ghi trong Vận Mệnh chi thư, không chỉ có huyết mạch Bàn Cổ Phục Hy, còn được Nữ Oa yêu thương. Ta không tin mình kém hơn Trần Lạc, ta không tin! Nữ Vu, ngươi chờ đi, có ngày ta sẽ đánh bại Trần Lạc chứng minh cho ngươi xem!
Mạc Vấn Thiên nói xong biến mất.
Ngay lúc đó một thiếu nữ nhỏ xinh đáng yêu xuất hiện. Thiếu nữ có mái tóc dài xanh thẳm, khuôn mặt xinh đẹp như tranh, ôm quyển sách thủy tinh.
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn hướng Mạc Vấn Thiên biến mất, đồng tình nói:
– Nữ Vu tỷ tỷ, dường như Mạc Vấn Thiên rất tức giận.
Nữ Vu trả lời:
– Nếu ngươi là Mạc Vấn Thiên thì sẽ không đơn giản là tức giận.
– Tại sao?
– Hỏi tại sao?
Nữ Vu như pho tượng trong thần thánh quang minh đột nhiên tách ra một hóa thân biến thành Nữ Vu mặc áo trắng, tóc dài đen như mực, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, biểu tình không cảm xúc.
Nữ Vu khẽ thở dài:
– Mạc Vấn Thiên tồn tại vốn nên là thiên địa kiều tử, chí tôn trong cõi người, thành tựu sau này nên là dưới một người trên vạn người. Người như thế năm lần bảy lượt chết trong tay Trần Lạc, ngươi nói hắn không tức giận sao được? Trần Lạc ảnh hưởng Mạc Vấn Thiên không chỉ có bấy nhiêu. Nếu không có Trần Lạc làm hỗn loạn nhân quả thì Mạc Vấn Thiên rất có thể là Nhân Tổ đương thời.
– A? Thật không?
– Đương nhiên, lúc Vận Mệnh chi thư tái tạo thì ta cũng có mặt. Mới đầu Vận Mệnh chi thư thôi diễn ra Mạc Vấn Thiên là Nhân Tổ, nhưng khi Trần Lạc xuất hiện khiến nhân quả hỗn loạn, pháp tắc vận mệnh thay đổi. Hiện tại đừng nói là Nhân Tổ, Mạc Vấn Thiên có thể vấn đỉnh Nhân Hoàng hay không còn chưa biết.
– Nguyền rủa của Trần Lạc học trưởng đáng sợ vậy sao? Người nào có nhân quả với Trần Lạc học trưởng đều chịu ảnh hưởng. Lạc Anh tỷ tỷ, Thường Uyển tỷ tỷ, các tỷ tỷ đều như thế. Bây giờ Mạc Vấn Thiên cũng vậy.
Nữ Vu khẽ nói:
– Đáng sợ, cực kỳ đáng sợ.
Nữ Vu chợt cười.
– Nữ Vu tỷ tỷ đang cười cái gì?
– Ta cười Mạc Vấn Thiên.
Nụ cười của Nữ Vu thật phức tạp:
– Ta không ngờ hắn sẽ hỏi ta làm sao trốn khỏi Trần Lạc.
– Cái này có gì buồn cười?
– Không buồn cười sao?
Nữ Vu chỉ vào pho tượng của mình:
– Mạc Vấn Thiên có huyết mạch Bàn Cổ Phục Hy, tâm cao khí ngạo đến mức thiên địa không lọt vào mắt, hiện tại hỏi ta cách tránh thoát Trần Lạc. Chắc Mạc Vấn Thiên sợ thật, có lẽ bị Trần Lạc đánh sợ, hoặc đã nhận ra nguyền rủa của Trần Lạc…
– Nguyền rủa của Trần Lạc học trưởng đáng sợ như vậy, trong chúng ta có ai không sợ Trần Lạc học trưởng?
Thiếu nữ tóc lam nói làm Nữ Vu buồn phiền lắc đầu, lẩm bẩm:
– Đúng vậy! Đối diện người bí ẩn chưa biết, tùy thời đảo điên vũ trụ có ai không sợ?
Nữ Vu nhắm mắt lại, thầm thở dài, thở ra vô số bất đắc dĩ, mờ mịt trong lòng.
Thật lâu sau Nữ Vu mở mắt ra:
– Hắn đến.
– Trần Lạc học trưởng sắp tới?
– Đúng rồi, U U, chút nữa nếu thấy ta mất kiểm soát ngươi nhớ nhắc ta.
– A?
Thiếu nữ tóc lam không ngờ Nữ Vu nương nương sẽ dặn câu đó, nghi hoặc hỏi:
– Nữ Vu tỷ tỷ, đang yên lành sao nói điều này? Trần Lạc học trưởng không đáng sợ đến vậy đi?
– Ta không sợ hắn, ta lo lúc thấy tiểu tử này sẽ không kiềm đượcm uốn đánh hắn.
– À.
Thiếu nữ tóc lam nhíu mày nói:
– Vậy sao Nữ Vu tỷ tỷ còn gặp Trần Lạc học trưởng?
– Ngươi nghĩ ta muốn gặp hắn sao? Nếu được thì ta thà chết cũng không muốn gặp cái tên chết tiệt này!
– Thế thì tại sao tỷ tỷ…
Nữ Vu cười giễu:
– Tại sao?
Nữ Vu lắc đầu, nói:
– Không vì sao, tuy ta không muốn nhưng phải công nhận ta là người thống trị pháp tắc vận mệnh lại lưu lạc đến cùng trình độ như Mạc Vấn Thiên, đã định trước không thoát khỏi tên khốn Trần Lạc. Dù lần này không gặp thì lần sau vẫn sẽ gặp, nếu tránh được ta đã sớm tránh khỏi.
Quả nhiên Nữ Vu mới dứt lời không lâu sau tiểu tử mặt trắng mặc áo lam chậm rãi đi tới. Tiểu tử mặt trắng nhìn Nữ Vu như pho tượng trong thần thánh quang minh, lại nhìn hóa thân Nữ Vu gần đó, biểu tình sửng sốt.
Trần Lạc vẫy tay chào:
– Ô, Nữ Vu nương nương đây mà, lâu không gặp.
Khi thấy thiếu nữ tóc lam đứng cạnh Nữ Vu, Trần Lạc ngạc nhiên cười chào:
– Mỹ U U đây mà, khi nào đi chung với Nữ Vu nương nương vậy?
Giọng Nữ Vu nương nương bình tĩnh không cảm xúc, không chứa chút dao động tình cảm, chỉ có bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh. Nhưng Nữ Vu cứ bảo không biết suốt chọc giận Mạc Vấn Thiên.
Mạc Vấn Thiên hét lên:
– Người là Nữ Vu chúa tể vận mệnh pháp tắc không gì không biết, tại sao khi ta hỏi Trần Lạc thì không biết gì? Tại sao? Đừng nói với ta hắn là mệnh chưa biết, hừ! Ta đã không còn là Mạc Vấn Thiên trong thế giới Vân Đoan, hiện tại ta đã bắt đầu thức tỉnh…
Nữ Vu vô tình nói:
– Không biết tức là không biết, không có tại sao.
Mạc Vấn Thiên quát to:
– Không có tại sao? Hừ!
– Ta hỏi ngươi làm sao tiêu diệt Trần Lạc, ngươi không biết.
– Ta hỏi ngươi làm sao đánh bại Trần Lạc, ngươi không biết.
– Ta hỏi ngươi làm sao tránh đi Trần Lạc, ngươi không biết.
– Nữ Vu nương nương còn dám nói là không vì sao?
Nữ Vu nương nương bật cười nói:
– Đúng rồi, tại sao? Ta cũng muốn biết tại sao, hay ngươi nói cho ta nghe xem?
– Ngươi!!!
Mạc Vấn Thiên tức điên, siết chặt nắm tay hét to:
– Chẳng lẽ cuộc đời Mạc Vấn Thiên ta đã định trước không thể tránh khỏi Trần Lạc sao? Ta không giết Trần Lạc được nhưng muốn tránh cũng không khỏi?
– Các người là chân chủ ghi trong Dự Ngôn chi thư, ngươi không tránh được hắn, Trần Lạc cũng không thể tránh khỏi ngươi.
– Ta không thể tránh khỏi hắn, còn hắn cũng không tránh khỏi ta? Được ích gì? Tại sao mỗi lần đều là ta thua trận mất mạng? Chẳng lẽ đã định trước Trần Lạc là khắc tinh của Mạc Vấn Thiên ta sao? Mạc Vấn Thiên ta không phục, cũng không tin!
– Đây không phải do vận mệnh mà là nhân quả.
– Nhân quả? Ha ha ha!
Mạc Vấn Thiên cười gằn:
– Là thù gì, hận gì, nhân gì tạo nên quả như vậy cho Mạc Vấn Thiên ta?
Mạc Vấn Thiên không phục, thật sự. Lúc ở thế giới Vân Đoan Mạc Vấn Thiên bị Vân Đoan đè không ngẩng đầu nổi, cứ tưởng đi vô tận hải sẽ hãnh diện, ai ngờ Nữ Vu nói cuộc đời gã đã định trước không thể thoát khỏi Trần Lạc?
Không thoát được thì thôi, Mạc Vấn Thiên không sợ. Quan trọng là Mạc Vấn Thiên không biết làm cách nào tiêu diệt Trần Lạc. Không biết thì thôi, quan trọng hơn Mạc Vấn Thiên không biết cách nào đánh bại Trần Lạc. Nếu không thể đánh bại vậy trốn chắc được? Ai ngờ Nữ Vu nói trốn cũng không thoát.
Mạc Vấn Thiên tâm cao ngất, ngạo khí tung hoành khóc không ra nước mắt.
Mạc Vấn Thiên nhắm mắt, tức giận nghiến răng, hai nắm tay siết chặt, người run run. Mạc Vấn Thiên đứng yên thật lâu, đột nhiên mở mắt ra nhìn Nữ Vu.
Mạc Vấn Thiên kiêu ngạo hét lên:
– Mạc Vấn Thiên ta là chân chủ ghi trong Dự Ngôn chi thư, là chân mệnh chi tử ghi trong Vận Mệnh chi thư, không chỉ có huyết mạch Bàn Cổ Phục Hy, còn được Nữ Oa yêu thương. Ta không tin mình kém hơn Trần Lạc, ta không tin! Nữ Vu, ngươi chờ đi, có ngày ta sẽ đánh bại Trần Lạc chứng minh cho ngươi xem!
Mạc Vấn Thiên nói xong biến mất.
Ngay lúc đó một thiếu nữ nhỏ xinh đáng yêu xuất hiện. Thiếu nữ có mái tóc dài xanh thẳm, khuôn mặt xinh đẹp như tranh, ôm quyển sách thủy tinh.
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn hướng Mạc Vấn Thiên biến mất, đồng tình nói:
– Nữ Vu tỷ tỷ, dường như Mạc Vấn Thiên rất tức giận.
Nữ Vu trả lời:
– Nếu ngươi là Mạc Vấn Thiên thì sẽ không đơn giản là tức giận.
– Tại sao?
– Hỏi tại sao?
Nữ Vu như pho tượng trong thần thánh quang minh đột nhiên tách ra một hóa thân biến thành Nữ Vu mặc áo trắng, tóc dài đen như mực, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, biểu tình không cảm xúc.
Nữ Vu khẽ thở dài:
– Mạc Vấn Thiên tồn tại vốn nên là thiên địa kiều tử, chí tôn trong cõi người, thành tựu sau này nên là dưới một người trên vạn người. Người như thế năm lần bảy lượt chết trong tay Trần Lạc, ngươi nói hắn không tức giận sao được? Trần Lạc ảnh hưởng Mạc Vấn Thiên không chỉ có bấy nhiêu. Nếu không có Trần Lạc làm hỗn loạn nhân quả thì Mạc Vấn Thiên rất có thể là Nhân Tổ đương thời.
– A? Thật không?
– Đương nhiên, lúc Vận Mệnh chi thư tái tạo thì ta cũng có mặt. Mới đầu Vận Mệnh chi thư thôi diễn ra Mạc Vấn Thiên là Nhân Tổ, nhưng khi Trần Lạc xuất hiện khiến nhân quả hỗn loạn, pháp tắc vận mệnh thay đổi. Hiện tại đừng nói là Nhân Tổ, Mạc Vấn Thiên có thể vấn đỉnh Nhân Hoàng hay không còn chưa biết.
– Nguyền rủa của Trần Lạc học trưởng đáng sợ vậy sao? Người nào có nhân quả với Trần Lạc học trưởng đều chịu ảnh hưởng. Lạc Anh tỷ tỷ, Thường Uyển tỷ tỷ, các tỷ tỷ đều như thế. Bây giờ Mạc Vấn Thiên cũng vậy.
Nữ Vu khẽ nói:
– Đáng sợ, cực kỳ đáng sợ.
Nữ Vu chợt cười.
– Nữ Vu tỷ tỷ đang cười cái gì?
– Ta cười Mạc Vấn Thiên.
Nụ cười của Nữ Vu thật phức tạp:
– Ta không ngờ hắn sẽ hỏi ta làm sao trốn khỏi Trần Lạc.
– Cái này có gì buồn cười?
– Không buồn cười sao?
Nữ Vu chỉ vào pho tượng của mình:
– Mạc Vấn Thiên có huyết mạch Bàn Cổ Phục Hy, tâm cao khí ngạo đến mức thiên địa không lọt vào mắt, hiện tại hỏi ta cách tránh thoát Trần Lạc. Chắc Mạc Vấn Thiên sợ thật, có lẽ bị Trần Lạc đánh sợ, hoặc đã nhận ra nguyền rủa của Trần Lạc…
– Nguyền rủa của Trần Lạc học trưởng đáng sợ như vậy, trong chúng ta có ai không sợ Trần Lạc học trưởng?
Thiếu nữ tóc lam nói làm Nữ Vu buồn phiền lắc đầu, lẩm bẩm:
– Đúng vậy! Đối diện người bí ẩn chưa biết, tùy thời đảo điên vũ trụ có ai không sợ?
Nữ Vu nhắm mắt lại, thầm thở dài, thở ra vô số bất đắc dĩ, mờ mịt trong lòng.
Thật lâu sau Nữ Vu mở mắt ra:
– Hắn đến.
– Trần Lạc học trưởng sắp tới?
– Đúng rồi, U U, chút nữa nếu thấy ta mất kiểm soát ngươi nhớ nhắc ta.
– A?
Thiếu nữ tóc lam không ngờ Nữ Vu nương nương sẽ dặn câu đó, nghi hoặc hỏi:
– Nữ Vu tỷ tỷ, đang yên lành sao nói điều này? Trần Lạc học trưởng không đáng sợ đến vậy đi?
– Ta không sợ hắn, ta lo lúc thấy tiểu tử này sẽ không kiềm đượcm uốn đánh hắn.
– À.
Thiếu nữ tóc lam nhíu mày nói:
– Vậy sao Nữ Vu tỷ tỷ còn gặp Trần Lạc học trưởng?
– Ngươi nghĩ ta muốn gặp hắn sao? Nếu được thì ta thà chết cũng không muốn gặp cái tên chết tiệt này!
– Thế thì tại sao tỷ tỷ…
Nữ Vu cười giễu:
– Tại sao?
Nữ Vu lắc đầu, nói:
– Không vì sao, tuy ta không muốn nhưng phải công nhận ta là người thống trị pháp tắc vận mệnh lại lưu lạc đến cùng trình độ như Mạc Vấn Thiên, đã định trước không thoát khỏi tên khốn Trần Lạc. Dù lần này không gặp thì lần sau vẫn sẽ gặp, nếu tránh được ta đã sớm tránh khỏi.
Quả nhiên Nữ Vu mới dứt lời không lâu sau tiểu tử mặt trắng mặc áo lam chậm rãi đi tới. Tiểu tử mặt trắng nhìn Nữ Vu như pho tượng trong thần thánh quang minh, lại nhìn hóa thân Nữ Vu gần đó, biểu tình sửng sốt.
Trần Lạc vẫy tay chào:
– Ô, Nữ Vu nương nương đây mà, lâu không gặp.
Khi thấy thiếu nữ tóc lam đứng cạnh Nữ Vu, Trần Lạc ngạc nhiên cười chào:
– Mỹ U U đây mà, khi nào đi chung với Nữ Vu nương nương vậy?
/1351
|