Thấy sắc mặt Hiên Viên Đồng dần tốt hơn, Hồng Chính Thiên nhờ các nữ nhân Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Dạ Thất Nương, Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu chăm sóc cho Hiên Viên Đồng. Hồng Chính Thiên rời đi, đồ nhi không bị gì khiến Hồng Chính Thiên thở phào, nhưng bây giờ lão phải đối mặt một vấn đề hiện thực phũ phàng.
Hiên Viên Đồng rớt xuống Dịch tháp, vậy là trong trận tháp không còn một trận sư lang thang nào. Chỉ chưa đến nửa canh giờ là đại tái đấu trận kết thúc, phải làm sao đây?
Đúng vậy, nên làm sao?
Các trận sư phái hệ lang thang chịu bó tay, chờ đợi bọn họ là thất bại, kết thúc trong u ám, thậm chí càng nghiêm trọng hơn.
Phái hệ lang thang buồn bã, tuyệt vọng. Phái hệ chính tông thì mặt mày hớn hở, đây mới là kết quả bọn họ muốn,
Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội mở miệng nói:
- Hồng lão tiên sinh, hình như trên Dịch tháp không còn trận sư nào của phái hệ lang thang các ngươi?
Trong giọng điệu của Kim Vinh tràn ngập mỉa mai, cười nhạo:
- Chỉ còn nửa canh giờ là hết đại tái, không biết các ngươi còn trận sư nào muốn xông tháp không?
Còn người không?
Trận sư lang thang nhìn nhau, rất nhiều người cúi đầu, không còn, không ai có thể đứng ra.
Chẳng lẽ phái hệ lang thang thật sự tuột dốc sao?
Trừ Hiên Viên Đồng ra không còn người nào?
Đáp án là không, không một người. Đám trận sư lang thang kinh nghiệm già dặn lắc đầu, thở dài.
Một thanh âm than thở vang lên trong đám người phái hệ lang thang:
- Ôn Khánh Dương, không phải ngươi tự xưng là Tiêu Du Tử sao? Với danh quỷ tài ngươi không dám xông vào Dịch tháp một lần sao?
Người lên tiếng là Tiếu Tinh Hoa. Con người trận sư trung cấp có lẽ tự phụ, cuồng vọng nhưng gã dù gì là trận sư lang thang, có cảm giác cùng chung vinh dự. Tiếu Tinh Hoa cất tiếng nói làm toàn bộ phái hệ lang thang ngây ra, mọi người cùng nhìn hướng Ôn Khánh Dương.
Ôn Khánh Dương vẫn tiêu sái ngồi trên ghế, phe phẩy quạt, trông gã bình thản, ung dung.
Ôn Khánh Dương thật sự là Tiêu Du Tử sao?
Không biết, nhưng nhiều người hy vọng Ôn Khánh Dương là Tiêu Du Tử. Bởi vì nếu Ôn Khánh Dương là Tiêu Du Tử thì dựa bản lĩnh của Tiêu Du Tử không phải không thể chuyển bại thành thắng.
Nhưng vấn đề là Ôn Khánh Dương có phải là Tiêu Du Tử không?
Ôn Khánh Dương phẩy quạt, lạnh nhạt nói:
- Ngại quá, ta không hứng thú với Dịch tháp.
Một câu nói làm các trận sư lang thang lạnh lùng.
Người phái hệ lang thang hy vọng Tiêu Du Tử Ôn Khánh Dương ra trận. Trên Dịch tháp thì Phương Thiếu Khanh, Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên cũng rất mong muốn Tiêu Du Tử ra trận.
Đặc biệt là Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên, hai người tham gia Dịch tháp với mục đích phô bày tạo nghệ trận pháp của mình, cứu lại danh dự đã mất. Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên đều có lòng kiêu ngạo cao ngất, có thể nói là ngạo thị thiên hạ. Đánh bại Đặng Dương, Hà Càn Diệu không quan trọng làm sao thỏa mãn được hai người? Muốn đánh thì phải là một trận chiến khó gặm.
Nếu đánh bại Tiêu Du Tử được tiếng là quỷ tài của giới trận pháp thì Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên không chỉ cứu lại danh tiếng đã mất mà còn chinh phục được giới trận pháp, trở thành thủ lĩnh thế hệ trẻ Huyền Hoàng thế giới. Đây mới là điều Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên mong muốn.
Tịch Nhược Trần phát ra lời khiêu chiến:
- Tiêu Du Tử, ngươi dám đấu với ta không?
Ôn Khánh Dương lù lù bất động, cười nhìn Tịch Nhược Trần, nói:
- Ngươi tên Tịch Nhược Trần đúng không? Được người gọi là huyết tộc quý công tử, ha ha ha ha ha ha! Ta nói rồi, ta không hứng thú với Dịch tháp.
- Không hứng thú?
Tịch Nhược Trần lạnh nhạt nói:
- Ngươi là hàng giả đúng không?
Ôn Khánh Dương vẫn chỉ một câu nói cũ:
- Ha ha ha ha ha ha! Thật hay giả sẽ có người phán xét.
- A? Vậy ngươi chứng minh thân phận của mình được không?
Ôn Khánh Dương mỉm cười, lắc đầu như rất bất đắc dĩ.
Nữ nhân tên Diệp Thiến gia cố mê vụ trận pháp ở bên cạnh Ôn Khánh Dương đứng ra nói:
- Tịch Nhược Trần, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ôn công tử cần gì chứng minh với ngươi?
- Dám nói chuyện kiểu đó với ta, để ta xem ngươi là ai!
Tịch Nhược Trần giơ tay, mấy phù ấn ngưng diễn, giây sau trận pháp hình thành. Bùm một tiếng, nữ nhân tên Diệp Thiến lộ ra khuôn mặt, là một gương mặt tô son trét phấn lộng lẫy.
- Diệp Thanh?
Tiết Thường Uyển không ngờ Diệp Thiến là Diệp Thanh.
Diệp Thanh?
Nhiều người khó hiểu về cái tên này, thấy hơi quen tai.
Rất nhanh có người lên tiếng:
- Diệp Thanh... Ta biết rồi, là Diệp Thanh của Tiểu La Thiên học viện Kim Thủy Vực!
- Đúng rồi, đúng là nàng ta! Ta có nghe nói hình như lúc trước là đệ tử Tiểu La Thiên học viện chung với Lạc gia, Diệp Thanh theo đuổi thất tinh khiên dẫn trận pháp nhưng Lạc gia không chút hứng thú với nàng. Sau này Lạc gia vì bỏ Diệp Thanh còn tặng cho một báu vật vô giá là Vân linh Ngọc Hồn Trụy. Ngươi đoán chuyện như thế nào? Diệp Thanh không biết hàng, thấy Lạc gia bị phế tu vi thì nàng ta trả Vân linh Ngọc Hồn Trụy lại cho Lạc gia, còn nói sau này không là bằng hữu nữa.
- Đúng vậy! Diệp Thanh đúng là ngu. Ngươi biết không? Sau này trong thí luyện Kim Thủy Vực đầu heo này chẳng những đánh bằng hữu của Lạc gia, còn ngang nhiên nhục nhã Lạc gia. Kết quả thế nào? Bị Lạc gia đánh tiêu tiểu tại chỗ.
- Ha ha ha ha ha ha! Chắc các ngươi nghe nói chuyện này? Mấy tháng trước trong Tiểu La Thiên học viện Diệp Thanh thấy Lạc gia độ linh hồn hư vọng mất hết tu vi nên mang theo đám Thiên Hạ học phủ muốn gây sự với Lạc gia. Chậc chậc, Lạc gia chỉ ngồi im không nhúc nhích, trừng mắt một cái là... Ngươi đoán thế nào? Đầu heo này té ngồi tại chỗ.
- Đúng vậy, ta cũng nghe nói qua. Hừ, dám gây sự với Lạc gia? Không nhìn xem Lạc gia là ai? Đây là người từng nghịch hư vọng minh tưởng đại pháp, nghịch trời! Dù mất hết tu vi thì đầu heo như ngươi không tư cách khi dễ.
- Nhưng sao đầu heo này dụ dỗ Tiêu Du Tử?
- Chẳng lẽ ngươi che nghe qua biệt danh của nàng ta?
- Có, nữ nhân ngốc, tiêu tiểu tại chỗ, người mù ngu nhất trong lịch sử.
- Nàng còn một biệt danh nữa là nữ nhân bám đùi.
- Nữ nhân ngốc này thích nhất là bám đùi. Lúc ở Tiểu La Thiên học viện thì bám đùi Lạc gia. Lạc gia lờ nàng ta thì quay sang bám đùi Đinh Tử Hiên. Sau này thấy đệ nhất nhân Kim Thủy Vực Vũ Hóa Phi thế là ôm đùi Vũ Hóa Phi. Đến Thiên Hạ học phủ, chậc chậc, càng gớm hơn, đùi ai thô là nàng ta ôm người đó.
- Thật không vậy? Sao ngươi biết rõ thế?
- Sao ta biết rõ? Nói cho ngươi, ca là đệ tử của Thiên Hạ học phủ, làm sao không biết?
- Hay, ra là vậy!
Về cái tên Diệp Thanh từ khi Trần Lạc nghịch thiên mà đi chấn động thiên hạ thì sự tích của hắn bị mọi người bới móc ra hết. Thật tự nhiên một số chuyện thú vị lúc Trần Lạc ở Tiểu La Thiên học viện cũng đồn ra ngoài, trong đó khiến người nói nhiều nhất là Diệp Thanh. Sau khi tin đồn lan ra, Diệp Thanh bị gán cho cái tên nữ nhân ngốc, tiêu tiểu tại chỗ. Diệp Thanh ở trong Thiên Hạ học phủ rất tai tiếng, ai có tu vi cao thì nịnh người đó. Sau này Diệp Thanh thêm hai biệt danh là nữ nhân ôm đùi, nữ nhân giày rách.
Hiên Viên Đồng rớt xuống Dịch tháp, vậy là trong trận tháp không còn một trận sư lang thang nào. Chỉ chưa đến nửa canh giờ là đại tái đấu trận kết thúc, phải làm sao đây?
Đúng vậy, nên làm sao?
Các trận sư phái hệ lang thang chịu bó tay, chờ đợi bọn họ là thất bại, kết thúc trong u ám, thậm chí càng nghiêm trọng hơn.
Phái hệ lang thang buồn bã, tuyệt vọng. Phái hệ chính tông thì mặt mày hớn hở, đây mới là kết quả bọn họ muốn,
Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội mở miệng nói:
- Hồng lão tiên sinh, hình như trên Dịch tháp không còn trận sư nào của phái hệ lang thang các ngươi?
Trong giọng điệu của Kim Vinh tràn ngập mỉa mai, cười nhạo:
- Chỉ còn nửa canh giờ là hết đại tái, không biết các ngươi còn trận sư nào muốn xông tháp không?
Còn người không?
Trận sư lang thang nhìn nhau, rất nhiều người cúi đầu, không còn, không ai có thể đứng ra.
Chẳng lẽ phái hệ lang thang thật sự tuột dốc sao?
Trừ Hiên Viên Đồng ra không còn người nào?
Đáp án là không, không một người. Đám trận sư lang thang kinh nghiệm già dặn lắc đầu, thở dài.
Một thanh âm than thở vang lên trong đám người phái hệ lang thang:
- Ôn Khánh Dương, không phải ngươi tự xưng là Tiêu Du Tử sao? Với danh quỷ tài ngươi không dám xông vào Dịch tháp một lần sao?
Người lên tiếng là Tiếu Tinh Hoa. Con người trận sư trung cấp có lẽ tự phụ, cuồng vọng nhưng gã dù gì là trận sư lang thang, có cảm giác cùng chung vinh dự. Tiếu Tinh Hoa cất tiếng nói làm toàn bộ phái hệ lang thang ngây ra, mọi người cùng nhìn hướng Ôn Khánh Dương.
Ôn Khánh Dương vẫn tiêu sái ngồi trên ghế, phe phẩy quạt, trông gã bình thản, ung dung.
Ôn Khánh Dương thật sự là Tiêu Du Tử sao?
Không biết, nhưng nhiều người hy vọng Ôn Khánh Dương là Tiêu Du Tử. Bởi vì nếu Ôn Khánh Dương là Tiêu Du Tử thì dựa bản lĩnh của Tiêu Du Tử không phải không thể chuyển bại thành thắng.
Nhưng vấn đề là Ôn Khánh Dương có phải là Tiêu Du Tử không?
Ôn Khánh Dương phẩy quạt, lạnh nhạt nói:
- Ngại quá, ta không hứng thú với Dịch tháp.
Một câu nói làm các trận sư lang thang lạnh lùng.
Người phái hệ lang thang hy vọng Tiêu Du Tử Ôn Khánh Dương ra trận. Trên Dịch tháp thì Phương Thiếu Khanh, Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên cũng rất mong muốn Tiêu Du Tử ra trận.
Đặc biệt là Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên, hai người tham gia Dịch tháp với mục đích phô bày tạo nghệ trận pháp của mình, cứu lại danh dự đã mất. Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên đều có lòng kiêu ngạo cao ngất, có thể nói là ngạo thị thiên hạ. Đánh bại Đặng Dương, Hà Càn Diệu không quan trọng làm sao thỏa mãn được hai người? Muốn đánh thì phải là một trận chiến khó gặm.
Nếu đánh bại Tiêu Du Tử được tiếng là quỷ tài của giới trận pháp thì Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên không chỉ cứu lại danh tiếng đã mất mà còn chinh phục được giới trận pháp, trở thành thủ lĩnh thế hệ trẻ Huyền Hoàng thế giới. Đây mới là điều Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên mong muốn.
Tịch Nhược Trần phát ra lời khiêu chiến:
- Tiêu Du Tử, ngươi dám đấu với ta không?
Ôn Khánh Dương lù lù bất động, cười nhìn Tịch Nhược Trần, nói:
- Ngươi tên Tịch Nhược Trần đúng không? Được người gọi là huyết tộc quý công tử, ha ha ha ha ha ha! Ta nói rồi, ta không hứng thú với Dịch tháp.
- Không hứng thú?
Tịch Nhược Trần lạnh nhạt nói:
- Ngươi là hàng giả đúng không?
Ôn Khánh Dương vẫn chỉ một câu nói cũ:
- Ha ha ha ha ha ha! Thật hay giả sẽ có người phán xét.
- A? Vậy ngươi chứng minh thân phận của mình được không?
Ôn Khánh Dương mỉm cười, lắc đầu như rất bất đắc dĩ.
Nữ nhân tên Diệp Thiến gia cố mê vụ trận pháp ở bên cạnh Ôn Khánh Dương đứng ra nói:
- Tịch Nhược Trần, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ôn công tử cần gì chứng minh với ngươi?
- Dám nói chuyện kiểu đó với ta, để ta xem ngươi là ai!
Tịch Nhược Trần giơ tay, mấy phù ấn ngưng diễn, giây sau trận pháp hình thành. Bùm một tiếng, nữ nhân tên Diệp Thiến lộ ra khuôn mặt, là một gương mặt tô son trét phấn lộng lẫy.
- Diệp Thanh?
Tiết Thường Uyển không ngờ Diệp Thiến là Diệp Thanh.
Diệp Thanh?
Nhiều người khó hiểu về cái tên này, thấy hơi quen tai.
Rất nhanh có người lên tiếng:
- Diệp Thanh... Ta biết rồi, là Diệp Thanh của Tiểu La Thiên học viện Kim Thủy Vực!
- Đúng rồi, đúng là nàng ta! Ta có nghe nói hình như lúc trước là đệ tử Tiểu La Thiên học viện chung với Lạc gia, Diệp Thanh theo đuổi thất tinh khiên dẫn trận pháp nhưng Lạc gia không chút hứng thú với nàng. Sau này Lạc gia vì bỏ Diệp Thanh còn tặng cho một báu vật vô giá là Vân linh Ngọc Hồn Trụy. Ngươi đoán chuyện như thế nào? Diệp Thanh không biết hàng, thấy Lạc gia bị phế tu vi thì nàng ta trả Vân linh Ngọc Hồn Trụy lại cho Lạc gia, còn nói sau này không là bằng hữu nữa.
- Đúng vậy! Diệp Thanh đúng là ngu. Ngươi biết không? Sau này trong thí luyện Kim Thủy Vực đầu heo này chẳng những đánh bằng hữu của Lạc gia, còn ngang nhiên nhục nhã Lạc gia. Kết quả thế nào? Bị Lạc gia đánh tiêu tiểu tại chỗ.
- Ha ha ha ha ha ha! Chắc các ngươi nghe nói chuyện này? Mấy tháng trước trong Tiểu La Thiên học viện Diệp Thanh thấy Lạc gia độ linh hồn hư vọng mất hết tu vi nên mang theo đám Thiên Hạ học phủ muốn gây sự với Lạc gia. Chậc chậc, Lạc gia chỉ ngồi im không nhúc nhích, trừng mắt một cái là... Ngươi đoán thế nào? Đầu heo này té ngồi tại chỗ.
- Đúng vậy, ta cũng nghe nói qua. Hừ, dám gây sự với Lạc gia? Không nhìn xem Lạc gia là ai? Đây là người từng nghịch hư vọng minh tưởng đại pháp, nghịch trời! Dù mất hết tu vi thì đầu heo như ngươi không tư cách khi dễ.
- Nhưng sao đầu heo này dụ dỗ Tiêu Du Tử?
- Chẳng lẽ ngươi che nghe qua biệt danh của nàng ta?
- Có, nữ nhân ngốc, tiêu tiểu tại chỗ, người mù ngu nhất trong lịch sử.
- Nàng còn một biệt danh nữa là nữ nhân bám đùi.
- Nữ nhân ngốc này thích nhất là bám đùi. Lúc ở Tiểu La Thiên học viện thì bám đùi Lạc gia. Lạc gia lờ nàng ta thì quay sang bám đùi Đinh Tử Hiên. Sau này thấy đệ nhất nhân Kim Thủy Vực Vũ Hóa Phi thế là ôm đùi Vũ Hóa Phi. Đến Thiên Hạ học phủ, chậc chậc, càng gớm hơn, đùi ai thô là nàng ta ôm người đó.
- Thật không vậy? Sao ngươi biết rõ thế?
- Sao ta biết rõ? Nói cho ngươi, ca là đệ tử của Thiên Hạ học phủ, làm sao không biết?
- Hay, ra là vậy!
Về cái tên Diệp Thanh từ khi Trần Lạc nghịch thiên mà đi chấn động thiên hạ thì sự tích của hắn bị mọi người bới móc ra hết. Thật tự nhiên một số chuyện thú vị lúc Trần Lạc ở Tiểu La Thiên học viện cũng đồn ra ngoài, trong đó khiến người nói nhiều nhất là Diệp Thanh. Sau khi tin đồn lan ra, Diệp Thanh bị gán cho cái tên nữ nhân ngốc, tiêu tiểu tại chỗ. Diệp Thanh ở trong Thiên Hạ học phủ rất tai tiếng, ai có tu vi cao thì nịnh người đó. Sau này Diệp Thanh thêm hai biệt danh là nữ nhân ôm đùi, nữ nhân giày rách.
/1351
|