- Nữ nhân giày rách, tiêu tiểu tại chỗ, cút đi!
- Nữ nhân ôm đùi, ngươi cho rằng gia cố một trận pháp, đổi tên là ta không nhận ra sao? Cho ngươi biết, không đơn giản như vậy!
- Mọi người mau nhìn kia, nữ nhân ôm đùi lại bám Tiêu Du Tử!
Trong Thiên Khải quảng trường vang lên tiếng chửi rủa, nào là nữ nhân ôm đùi, nữ nhân giày rách, tiêu tiểu tại chỗ. Cái tên Diệp Thanh đúng là tiếng xấu lan xa.
Mặt Diệp Thanh xanh mét, mặt mũi vặn vẹo.
Diệp Thanh nhìn chằm chằm vào Tịch Nhược Trần, quát to:
- Tịch Nhược Trần, ngươi có gì hay? Hừ, lúc thí luyện Trung Ương học phủ ngươi bị Trần Lạc đánh như con chó!
Cái tên Trần Lạc vĩnh viễn là bóng ma trong lòng Tịch Nhược Trần, bất cứ ai nhắc đến Trần Lạc ở trước mặt gã là kích thích thần kinh Tịch Nhược Trần.
Tịch Nhược Trần còn giữ lý trí, không lộ vẻ tức giận, thản nhiên nói:
- Bây giờ Trần Lạc không là gì trước mặt ta.
Diệp Thanh hả họng dốc hết sức chửi lộn với khán giả toàn Thiên Khải quảng trường:
- Cười chết người, ta nói cho ngươi biết, Trần Lạc không là gì trước mặt ngươi, còn trước mặt ta thì hắn là phế vật, phế vật không ra gì! Trước mặt Ôn công tử Tiêu Du Tử thì Trần Lạc không bằng con cho, không xứng xách giày cho Ôn công tử! Nói cho các ngươi biết, Tiêu Du Tử là Ôn công tử, Ôn công tử chính là nam nhân của Diệp Thanh ta. Trần Lạc là phế vật, một chó trước mặt chúng ta!
Tuy nhiên Diệp Thanh tuyệt đối không nên dùng ngôn ngữ độc ác nhất mắng Trần Lạc trước mặt mấy chục vạn người, bởi vì nàng bỏ qua mấy nữ nhân đứng gần đó.
Tiết Thường Uyển từng yêu Trần Lạc. Lạc Anh đang tìm Trần Lạc khắp thế giới. Hạ Mạt rối rắm vì Trần Lạc. Còn có Mạc Khinh Sầu máu lạnh vô tình. Một đám tự xưng Lạc gia bang trong Thanh Đế thành.
Người quen Lạc Anh đều biết nàng là nữ nhân rất thích cười, tính cách hòa bình. Trên khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Lạc Anh ít khi tức giận, nhưng lần này gương mắt yêu diễm lạnh băng. Nụ cười quyến rũ không còn đọng trên môi, Lạc Anh lắc người bay tới trước mặt Diệp Thanh.
Diệp Thanh hoảng sợ muốn né nhưng nàng không phải đối thủ của Lạc Anh, hơn nữa còn Lạc Anh đang tức giận.
Lạc Anh túm cổ áo Diệp Thanh giơ tay tát một cái.
Bốp!
Một tiếng giòn vang, bàn tay đỏ rực, mặt Diệp Thanh sưng lên.
- Tiện nữ nhân!
Bốp!
- Tiện nữ nhân!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Lạc Anh tát mấy cái, mặt Diệp Thanh không còn là mặt người mà thành đầu heo. Lại một cú tá đánh bay Diệp Thanh ra xa cả chục thước.
Lạc Anh chỉ vào Diệp Thanh, tức giận quát:
- Tiện nữ nhân! Nếu lần sau ta còn nghe thấy ngươi mắng Trần Lạc nửa chữ thì sẽ diệt ngươi luân hồi chín mươi chín lần ngay tại chỗ!
Không ai ngờ Lạc Anh yêu diễm quyến rũ rung động Vân Du Tử sẽ hung dữ như vậy, bá khí đến thế. Cái gì gọi là diệt ngươi luân hồi chín mươi chín lần?
Diệp Thanh muốn cầu cứu:
- Ôn công...
Diệp Thanh chưa nói hết lời thì một nữ nhân khác hành động. Khiến mọi người bất ngờ là người ra tay chính là Tiết Thường Uyển nổi tiếng yên tĩnh.
Tiết Thường Uyển giơ tay hư không tát một cái.
Bốp!
Bên má trái Diệp Thanh sưng lên.
- Tiện nhân!
Trần Lạc làm tổn thương lòng Tiết Thường Uyển nhưng không có nghĩa là nàng cho phép người khác mắng Trần Lạc độc ác như vậy.
Khi Tiết Thường Uyển ra tay thì ngón tay Hạ Mạt cũng búng mấy cái. Không ai biết chuyện gì xảy ra, trên trán Diệp Thanh có một bàn tay đỏ thẫm.
- Tiện nữ nhân!
Bạch Phiêu Phiêu cũng tát mạnh Diệp Thanh một cái. Bạch Phiêu Phiêu gai mắt Trần Lạc nhưng càng chán ghét Diệp Thanh ghê tởm.
Diệp Thanh che miệng kêu lên:
- Ôn công tử, cứu ta! Cứu ta...
Ôn Khánh Dương chưa nói gì thì Lạc Anh đã ra tay, nàng túm cổ gã kéo lại gần.
Lạc Anh hỏi:
- Ngươi muốn cứu nàng?
Đối diện Lạc Anh tức giận, Ôn Khánh Dương không thể giữ vẻ lạnh nhạt, khóe môi co giật không dám thở mạnh. Ôn Khánh Dương ấp úng nửa ngày nói ra hai chữ:
- Hiểu lầm.
Lạc Anh cười khẩy, ném Ôn Khánh Dương đi.
Lạc Anh quát với Diệp Thanh:
- Lần sau ôm đùi hàng thật đi, đừng không biết là thật hay giả đã xum xoe nguẫy đuôi!
Diệp Thanh chất vấn Ôn Khánh Dương:
- Ôn công tử? Ngươi... Ngươi... Ngươi vi... Tại sao? Rõ ràng Ôn công tử là Tiêu Du Tử, sao có thể...
Một nữ nhân khác đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Thanh, lần này nàng không dám hó hé một câu. Đó là nữ nhân lãnh tuyệt vô song, là nàng!
Mạc Khinh Sầu.
Mạc Khinh Sầu xuất hiện, khuôn mặt lãnh diễm, biểu tình lạnh băng, ánh mắt lạnh lùng, ba ngang sợi tóc bạc bay rối. Mạc Khinh Sầu nhìn Diệp Thanh nhe xem một con kiến.
Mạc Khinh Sầu không nói chuyện, không một tiếng nào. Mạc Khinh Sầu giơ tay lên, một thanh 5t băng trong suốt lấp lánh hiện ra trong tay nàng, trên kiếm viết chữ: Hàn Khấp.
Sát khí!
Ai đều nhìn ra Mạc Khinh Sầu nổi sát khí, nàng muốn giết chết Cổ Du Nhiên trước mặt mấy chục vạn người trong đại tái đấu trận mọi người chú ý.
- Không được!
Lại một người xuất hiện, là Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương biểu tình Vân Phi Dương hơi ngạc nhiên, gã nghe nói Mạc Khinh Sầu lạnh lùng nhưng không ngờ nàng sẽ quyết tuyệt như vậy, đến nỗi dám giết người trước mắt bao người.
Mạc Khinh Sầu phun ra một chữ:
- Cút!
Mạc Khinh Sầu không nể mặt Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương nổi tiếng nhất mười thủ tịch.
Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương khuyên nhủ:
- Ra tay tại đây sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Diệp Thanh như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, kêu lên:
- Vân công tử, cứu ta... Ta nguyện hầu hạ công tử, làm gì cũng được!
Nghe đồn Diệp Thanh thích ôm đùi giờ thấy đúng là thật, phát hiện Ôn Khánh Dương giả mạo Tiêu Du Tử thế là nàng quay sang bám Vân Phi Dương.
Thấy Mạc Khinh Sầu lơ mình, Vân Phi Dương bí mật quyền âm:
- Người của Quang Minh điện có mặt, nếu nàng giết người thì không thể ra khỏi Thanh Đế thành.
- Chuyện của Mạc Khinh Sầu ta không cần ngươi xía vào!
Mạc Khinh Sầu giơ kiếm giết hướng Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương, hai bên đánh nhau.
Cảnh tượng trước mắt làm mọi người trợn mắt há hốc mồm, không ai ngờ đại tái đấu trận đang yên đang lành sắp đến lúc kết thúc sẽ có nhạc đệm như vậy. Nhiều người không thể hiểu nổi. Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, Mạc Khinh Sầu, bốn nữ thần làm gì vậy? Tuy Diệp Thanh khoe khoang chửi rủa độc ác nhưng có cần như vậy không?
Tát tai, đánh mặt, Mạc Khinh Sầu còn muốn giết người, cái này quá...
Không lẽ chỉ vì Diệp Thanh nói Trần Lạc là phế vật, con chó?
Trần Lạc...
Nhớ tên này, lại nhìn mấy nữ thần tức giận, mọi người chợt nhớ một tin đồn. Cho đến nay tai tiếng Trần Lạc và mấy nữ thần dính líu nhau chưa từng ngừng.
Nghe nói Tiết Thường Uyển yêu Trần Lạc, hắn và Mạc Khinh Sầu từng hôn môi, còn sờ toàn thân Lạc Anh.
Có vẻ tin đồn là thật, nếu không thì tại sao mấy nữ thần tức giận như vậy? Sao Hạ Mạt cũng tham gia?
Hình như mấy tháng trước có chuyện xấu về Trần Lạc và Hạ Mạt. Trong yến hội Tiểu La Thiên học viện Trần Lạc ở trước mặt mọi người tuyên bố Hạ Mạt là bạn gái của hắn? Cha nó, không lẽ là chuyện thật?
- Nữ nhân ôm đùi, ngươi cho rằng gia cố một trận pháp, đổi tên là ta không nhận ra sao? Cho ngươi biết, không đơn giản như vậy!
- Mọi người mau nhìn kia, nữ nhân ôm đùi lại bám Tiêu Du Tử!
Trong Thiên Khải quảng trường vang lên tiếng chửi rủa, nào là nữ nhân ôm đùi, nữ nhân giày rách, tiêu tiểu tại chỗ. Cái tên Diệp Thanh đúng là tiếng xấu lan xa.
Mặt Diệp Thanh xanh mét, mặt mũi vặn vẹo.
Diệp Thanh nhìn chằm chằm vào Tịch Nhược Trần, quát to:
- Tịch Nhược Trần, ngươi có gì hay? Hừ, lúc thí luyện Trung Ương học phủ ngươi bị Trần Lạc đánh như con chó!
Cái tên Trần Lạc vĩnh viễn là bóng ma trong lòng Tịch Nhược Trần, bất cứ ai nhắc đến Trần Lạc ở trước mặt gã là kích thích thần kinh Tịch Nhược Trần.
Tịch Nhược Trần còn giữ lý trí, không lộ vẻ tức giận, thản nhiên nói:
- Bây giờ Trần Lạc không là gì trước mặt ta.
Diệp Thanh hả họng dốc hết sức chửi lộn với khán giả toàn Thiên Khải quảng trường:
- Cười chết người, ta nói cho ngươi biết, Trần Lạc không là gì trước mặt ngươi, còn trước mặt ta thì hắn là phế vật, phế vật không ra gì! Trước mặt Ôn công tử Tiêu Du Tử thì Trần Lạc không bằng con cho, không xứng xách giày cho Ôn công tử! Nói cho các ngươi biết, Tiêu Du Tử là Ôn công tử, Ôn công tử chính là nam nhân của Diệp Thanh ta. Trần Lạc là phế vật, một chó trước mặt chúng ta!
Tuy nhiên Diệp Thanh tuyệt đối không nên dùng ngôn ngữ độc ác nhất mắng Trần Lạc trước mặt mấy chục vạn người, bởi vì nàng bỏ qua mấy nữ nhân đứng gần đó.
Tiết Thường Uyển từng yêu Trần Lạc. Lạc Anh đang tìm Trần Lạc khắp thế giới. Hạ Mạt rối rắm vì Trần Lạc. Còn có Mạc Khinh Sầu máu lạnh vô tình. Một đám tự xưng Lạc gia bang trong Thanh Đế thành.
Người quen Lạc Anh đều biết nàng là nữ nhân rất thích cười, tính cách hòa bình. Trên khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Lạc Anh ít khi tức giận, nhưng lần này gương mắt yêu diễm lạnh băng. Nụ cười quyến rũ không còn đọng trên môi, Lạc Anh lắc người bay tới trước mặt Diệp Thanh.
Diệp Thanh hoảng sợ muốn né nhưng nàng không phải đối thủ của Lạc Anh, hơn nữa còn Lạc Anh đang tức giận.
Lạc Anh túm cổ áo Diệp Thanh giơ tay tát một cái.
Bốp!
Một tiếng giòn vang, bàn tay đỏ rực, mặt Diệp Thanh sưng lên.
- Tiện nữ nhân!
Bốp!
- Tiện nữ nhân!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Lạc Anh tát mấy cái, mặt Diệp Thanh không còn là mặt người mà thành đầu heo. Lại một cú tá đánh bay Diệp Thanh ra xa cả chục thước.
Lạc Anh chỉ vào Diệp Thanh, tức giận quát:
- Tiện nữ nhân! Nếu lần sau ta còn nghe thấy ngươi mắng Trần Lạc nửa chữ thì sẽ diệt ngươi luân hồi chín mươi chín lần ngay tại chỗ!
Không ai ngờ Lạc Anh yêu diễm quyến rũ rung động Vân Du Tử sẽ hung dữ như vậy, bá khí đến thế. Cái gì gọi là diệt ngươi luân hồi chín mươi chín lần?
Diệp Thanh muốn cầu cứu:
- Ôn công...
Diệp Thanh chưa nói hết lời thì một nữ nhân khác hành động. Khiến mọi người bất ngờ là người ra tay chính là Tiết Thường Uyển nổi tiếng yên tĩnh.
Tiết Thường Uyển giơ tay hư không tát một cái.
Bốp!
Bên má trái Diệp Thanh sưng lên.
- Tiện nhân!
Trần Lạc làm tổn thương lòng Tiết Thường Uyển nhưng không có nghĩa là nàng cho phép người khác mắng Trần Lạc độc ác như vậy.
Khi Tiết Thường Uyển ra tay thì ngón tay Hạ Mạt cũng búng mấy cái. Không ai biết chuyện gì xảy ra, trên trán Diệp Thanh có một bàn tay đỏ thẫm.
- Tiện nữ nhân!
Bạch Phiêu Phiêu cũng tát mạnh Diệp Thanh một cái. Bạch Phiêu Phiêu gai mắt Trần Lạc nhưng càng chán ghét Diệp Thanh ghê tởm.
Diệp Thanh che miệng kêu lên:
- Ôn công tử, cứu ta! Cứu ta...
Ôn Khánh Dương chưa nói gì thì Lạc Anh đã ra tay, nàng túm cổ gã kéo lại gần.
Lạc Anh hỏi:
- Ngươi muốn cứu nàng?
Đối diện Lạc Anh tức giận, Ôn Khánh Dương không thể giữ vẻ lạnh nhạt, khóe môi co giật không dám thở mạnh. Ôn Khánh Dương ấp úng nửa ngày nói ra hai chữ:
- Hiểu lầm.
Lạc Anh cười khẩy, ném Ôn Khánh Dương đi.
Lạc Anh quát với Diệp Thanh:
- Lần sau ôm đùi hàng thật đi, đừng không biết là thật hay giả đã xum xoe nguẫy đuôi!
Diệp Thanh chất vấn Ôn Khánh Dương:
- Ôn công tử? Ngươi... Ngươi... Ngươi vi... Tại sao? Rõ ràng Ôn công tử là Tiêu Du Tử, sao có thể...
Một nữ nhân khác đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Thanh, lần này nàng không dám hó hé một câu. Đó là nữ nhân lãnh tuyệt vô song, là nàng!
Mạc Khinh Sầu.
Mạc Khinh Sầu xuất hiện, khuôn mặt lãnh diễm, biểu tình lạnh băng, ánh mắt lạnh lùng, ba ngang sợi tóc bạc bay rối. Mạc Khinh Sầu nhìn Diệp Thanh nhe xem một con kiến.
Mạc Khinh Sầu không nói chuyện, không một tiếng nào. Mạc Khinh Sầu giơ tay lên, một thanh 5t băng trong suốt lấp lánh hiện ra trong tay nàng, trên kiếm viết chữ: Hàn Khấp.
Sát khí!
Ai đều nhìn ra Mạc Khinh Sầu nổi sát khí, nàng muốn giết chết Cổ Du Nhiên trước mặt mấy chục vạn người trong đại tái đấu trận mọi người chú ý.
- Không được!
Lại một người xuất hiện, là Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương biểu tình Vân Phi Dương hơi ngạc nhiên, gã nghe nói Mạc Khinh Sầu lạnh lùng nhưng không ngờ nàng sẽ quyết tuyệt như vậy, đến nỗi dám giết người trước mắt bao người.
Mạc Khinh Sầu phun ra một chữ:
- Cút!
Mạc Khinh Sầu không nể mặt Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương nổi tiếng nhất mười thủ tịch.
Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương khuyên nhủ:
- Ra tay tại đây sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Diệp Thanh như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, kêu lên:
- Vân công tử, cứu ta... Ta nguyện hầu hạ công tử, làm gì cũng được!
Nghe đồn Diệp Thanh thích ôm đùi giờ thấy đúng là thật, phát hiện Ôn Khánh Dương giả mạo Tiêu Du Tử thế là nàng quay sang bám Vân Phi Dương.
Thấy Mạc Khinh Sầu lơ mình, Vân Phi Dương bí mật quyền âm:
- Người của Quang Minh điện có mặt, nếu nàng giết người thì không thể ra khỏi Thanh Đế thành.
- Chuyện của Mạc Khinh Sầu ta không cần ngươi xía vào!
Mạc Khinh Sầu giơ kiếm giết hướng Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương, hai bên đánh nhau.
Cảnh tượng trước mắt làm mọi người trợn mắt há hốc mồm, không ai ngờ đại tái đấu trận đang yên đang lành sắp đến lúc kết thúc sẽ có nhạc đệm như vậy. Nhiều người không thể hiểu nổi. Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, Mạc Khinh Sầu, bốn nữ thần làm gì vậy? Tuy Diệp Thanh khoe khoang chửi rủa độc ác nhưng có cần như vậy không?
Tát tai, đánh mặt, Mạc Khinh Sầu còn muốn giết người, cái này quá...
Không lẽ chỉ vì Diệp Thanh nói Trần Lạc là phế vật, con chó?
Trần Lạc...
Nhớ tên này, lại nhìn mấy nữ thần tức giận, mọi người chợt nhớ một tin đồn. Cho đến nay tai tiếng Trần Lạc và mấy nữ thần dính líu nhau chưa từng ngừng.
Nghe nói Tiết Thường Uyển yêu Trần Lạc, hắn và Mạc Khinh Sầu từng hôn môi, còn sờ toàn thân Lạc Anh.
Có vẻ tin đồn là thật, nếu không thì tại sao mấy nữ thần tức giận như vậy? Sao Hạ Mạt cũng tham gia?
Hình như mấy tháng trước có chuyện xấu về Trần Lạc và Hạ Mạt. Trong yến hội Tiểu La Thiên học viện Trần Lạc ở trước mặt mọi người tuyên bố Hạ Mạt là bạn gái của hắn? Cha nó, không lẽ là chuyện thật?
/1351
|