Trong khi đám người đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Tiết Thường Uyển, Cổ Du Nhiên, Quang Minh điện rối rắm thì hàng trăm trận sư chính tông bao vây Trần Lạc dần ngừng tay. Bọn họ không dám bày trận pháp nữa, vì bày ra trận pháp nào là sẽ bị chùm sáng hẹp dài đánh tan hết, mười lần như mười lần. Trăm trận sư chính tông không chịu nổi cảm giác thất bại này, đặc biệt là có hơn mười vạn người nhìn chăm chăm.
Trăm trận sư chính tông chết đứng, kinh khủng nhìn Trần Lạc. Bọn họ biểu tình cực kỳ khó xem, mới rồi điên cuồng bày trận pháp tiêu hao gần hết linh lực của họ, gần như mệt chết.
Đặc biệt là Chu Hạo Phi, gã không nghĩ ra nổi rõ ràng cao thủ sau lưng Tiểu Hữu Tử là Mạc Khinh Sầu, nhưng nàng đã bị giam cầm, vậy mà gã ở trước mặt hắn vẫn không bày nổi trận pháp gì.
- Sao không chơi nữa?
Trần Lạc mặc áo đen rộng thùng thình, đôi mắt âm u như vực sâu liếc trăm tên trận sư chính tông. Giọng điệu bình tĩnh, ngữ điệu thản nhiên như nói chuyện với đám nhóc con. Trần Lạc đứng yên tại chỗ, tay phải loay hoay trận tượng sơ cấp cực quang trận to cỡ nắm tay. Khi tay Trần Lạc ngừng xoay thì trận tượng sơ cấp cực quang trận phát ra một tiếng bóc khẽ, tan biến.
- Nếu các ngươi không chơi thì bây giờ đến lượt ta.
Trần Lạc cười khẽ, ánh mắt tối sầm.
Chu Hạo Phi và đám trận sư chính tông sợ hãi thụt lùi.
Trần Lạc giơ tay lên huơ hư không. Chẳng thấy ánh sáng nhấp nháy hay dao động tinh thần nhưng Trần Lạc ngưng diễn ra mười phù văn. Thoạt trông chục phù văn bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng Thiên Khải quảng trường to lớn bỗng nổi cuồng phong.
Khi mười phù văn hình thành một trận tượng thì vòi rồng bỗng hiện ra, trong khoảnh khắc cuốn Chu Hạo Phi, trăm trận sư chính tông vào trong.
- Đây là trận pháp nguyên tố phong cao cấp, long quyển phong bạo!
- Hắn chỉ dùng mười phù văn đã ngưng diễn ra long quyển phong bạo cao cấp?
Khi Trần Lạc bày long quyển phong bạo cao cấp thì mọi người cực kỳ giật mình. Tất cả biết trận pháp có uy lực càng cường đại thì càng cần nhiều phù văn. Trận pháp cao cấp như long quyển phong bạo cao cấp trận sư lang thang bình thường cần ngưng diễn hơn một trăm phù văn. Dù là Hiên Viên Đồng, một trong cửu thải cũng cần một trăm phù văn.
Hồng Chính Thiên là tông sư bắc đẩu của phái hệ lang thang cần ít nhất hơn bảy mươi phù văn mói có thể bay ra long quyển phong bạo cao cấp. Đừng nói là phù văn, dù là phù ấn được gọi là đơn giản mau lẹ cũng cần bốn năm mươi cái. Trong kỷ lục cao nhất hiện nay của phái hệ chính tông là dùng ba mươi sáu phù ấn ngưng diễn ra long quyển phong bạo cao cấp.
Tiểu Hữu Tử chỉ dùng mười cái, còn là linh lực được gọi là rắc rối, phức tạp. Đây là khái niệm gì? Như thấy con nít mới sinh đã biết nói, làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng. Nếu không thấy tận mắt thì không ai dám tin đây là sự thật. Mặc dù cảnh tượng ngay trước mắt nhưng hơn mười vạn người vẫn không tin nổi.
Cảnh tượng này lại khiến Thiên Khải quảng trường hoảng hốt biến sắc mặt. Các đại nhân vật trận pháp công hội, mười trận tháp thế giới đều ngồi không yên, giật mình đứng dậy, khó tin nhìn.
Khi long quyển phong bạo cao cấp tán đi, đám người Chu Hạo Phi, trăm trận sư chính tông sớm bị ném ra xa vài trăm thước vào đám đông, không thấy bóng dáng. Không ai quan tâm nhóm trận sư chính tông đó sống hay chết, bọn họ bị cảnh tượng này làm giật mình không nói nên lời.
- Như thế nào? Còn ai không phục có thể lại đây so chiêu.
Tuy long quyển phong bạo cao cấp đã tan biến nhưng cơn gió còn sót lại kêu vù vù. Thanh niên áo đen đứng yên, vạt áo bay phần phật. Từ khi nào mũ trùm đầu tụt xuống, tóc đen dài bay rối. Khuôn mặt bình thường, miệng mũi rõ ràng nhưng cho người cảm giác không chân thực, không phải mơ hồ, không hư vô mà là không chân thật.
Biểu tình của thanh niên áo đen không kiêu ngạo, không vênh váo, chỉ có tiêu sái, tùy ý.
Không ai đáp lời thanh niên áo đen, không người dám trả lời.
Một người chỉ dùng sơ cấp cực quang trận đã đánh tan tất cả trận tượng, chỉ dùng mười phù văn bày ra long quyển phong bạo cao cấp đã hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của mọi người, vô cùng quái dị. Trước khi tìm hiểu rõ ràng ai dám liều lĩnh bước ra?
Trần Lạc nhìn sang Kim Vinh, cười hỏi:
- Bây giờ Kim hội trưởng đã có hứng thú cùng chơi chưa?
Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội nhìn Trần Lạc chằm chằm, không trả lời, gã không cách nào đáp lại. Kim Vinh biết rõ trong tình huống này dù có ứng chiến hay không đều sai. Nếu Kim Vinh thắng thì được tiếng ăn hiếp hậu bối, nếu thua thì không còn mặt mũi nào lăn lộn trong giới trận pháp. Quan trọng nhất là thanh niên áo đen rất kỳ dị, quái lạ làm Kim Vinh thấy khó tin.
- A!
Trần Lạc buồn cười, lắc đầu, dường như hắn rất thất vọng với Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội. Trần Lạc giương mắt nhìn hơn mười vạn người trong Thiên Khải quảng trường.
Trần Lạc quát to:
- Hôm nay hình như là đại tái đấu trận đúng không? Tuy ta đến chậm chút, so tài đã kết thúc nhưng mục đích của đại tái đấu trận chẳng phải là chia ra thắng bại giữa phái hệ chính tông các ngươi và trạng thái đại tinh thần chúng ta sao? Bản thân ta có lẽ không đại biểu được toàn phái hệ lang thang nhưng là một trận sư lang thang, ta không thể nhìn các ngươi khi dễ chúng ta. Nếu muốn chia thắng bại thì đến đây, trận sư phái hệ chính tông lên hết đi, hôm nay ai không phục cứ đến!
Khiêu chiến.
Một mình Trần Lạc dám khiêu chiến với nguyên phái hệ chính tông.
Mới rồi Trần Lạc cũng nói câu tương tự, mọi người đều cho rằng hắn là người điên, đồ ngốc. Lần này không ai nghĩ vậy, ở trong mắt tất cả Trần Lạc từ người điên, đồ ngốc biến thành trận sư lang thang tạo nghệ trận pháp sâu không lường được.
- Mấy vị trên tháp cũng đừng đứng đó nữa, xông tháp chán chết, xuống đây so với ta.
Người đứng trên Dịch tháp là Phương Thiếu Khanh được gọi là đệ nhất nhân ý niệm tiểu tinh thần, song tuyệt kỳ tài vu pháp, trận pháp Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên. Còn có năm thủ tịch mười trận tháp thế giới Vân Vụ công tử Đường Tuấn, Đan Hà Đông, Thu Niệm, Đặng Dương.
Đối mặt Trần Lạc kiêu ngạo thách thức, bọn họ không đáp lại. Khác với Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội, Kim Vinh e ngại thân phận nên không ứng chiến được, đám người này thì không nắm chắc.
Đặc biệt là Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên, hai người đánh thua Trần Lạc trong thí luyện Trung Ương học phủ, từ đáy lòng e ngại ai kỳ lạ ẩn số. Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên đã ăn trái đắng một lần, lúc đó bởi vì hai người khinh địch, không hiểu rõ Trần Lạc nên cuối cùng thua thê thảm. Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên là người thông minh, lần này gặp người kỳ lạ, ẩn số thì cẩn thận hơn chút.
Nhưng có khi cẩn thận sẽ bị người hiểu lầm là sợ, đặc biệt trong tình huống nỳ. Lạc gia bang thấy Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên không đáp thì thiếu nữ Lạc gia bang ngồi trên vai nam nhân cao ba thước nhìn đôi tỷ muội hâm mộ Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên.
Trăm trận sư chính tông chết đứng, kinh khủng nhìn Trần Lạc. Bọn họ biểu tình cực kỳ khó xem, mới rồi điên cuồng bày trận pháp tiêu hao gần hết linh lực của họ, gần như mệt chết.
Đặc biệt là Chu Hạo Phi, gã không nghĩ ra nổi rõ ràng cao thủ sau lưng Tiểu Hữu Tử là Mạc Khinh Sầu, nhưng nàng đã bị giam cầm, vậy mà gã ở trước mặt hắn vẫn không bày nổi trận pháp gì.
- Sao không chơi nữa?
Trần Lạc mặc áo đen rộng thùng thình, đôi mắt âm u như vực sâu liếc trăm tên trận sư chính tông. Giọng điệu bình tĩnh, ngữ điệu thản nhiên như nói chuyện với đám nhóc con. Trần Lạc đứng yên tại chỗ, tay phải loay hoay trận tượng sơ cấp cực quang trận to cỡ nắm tay. Khi tay Trần Lạc ngừng xoay thì trận tượng sơ cấp cực quang trận phát ra một tiếng bóc khẽ, tan biến.
- Nếu các ngươi không chơi thì bây giờ đến lượt ta.
Trần Lạc cười khẽ, ánh mắt tối sầm.
Chu Hạo Phi và đám trận sư chính tông sợ hãi thụt lùi.
Trần Lạc giơ tay lên huơ hư không. Chẳng thấy ánh sáng nhấp nháy hay dao động tinh thần nhưng Trần Lạc ngưng diễn ra mười phù văn. Thoạt trông chục phù văn bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng Thiên Khải quảng trường to lớn bỗng nổi cuồng phong.
Khi mười phù văn hình thành một trận tượng thì vòi rồng bỗng hiện ra, trong khoảnh khắc cuốn Chu Hạo Phi, trăm trận sư chính tông vào trong.
- Đây là trận pháp nguyên tố phong cao cấp, long quyển phong bạo!
- Hắn chỉ dùng mười phù văn đã ngưng diễn ra long quyển phong bạo cao cấp?
Khi Trần Lạc bày long quyển phong bạo cao cấp thì mọi người cực kỳ giật mình. Tất cả biết trận pháp có uy lực càng cường đại thì càng cần nhiều phù văn. Trận pháp cao cấp như long quyển phong bạo cao cấp trận sư lang thang bình thường cần ngưng diễn hơn một trăm phù văn. Dù là Hiên Viên Đồng, một trong cửu thải cũng cần một trăm phù văn.
Hồng Chính Thiên là tông sư bắc đẩu của phái hệ lang thang cần ít nhất hơn bảy mươi phù văn mói có thể bay ra long quyển phong bạo cao cấp. Đừng nói là phù văn, dù là phù ấn được gọi là đơn giản mau lẹ cũng cần bốn năm mươi cái. Trong kỷ lục cao nhất hiện nay của phái hệ chính tông là dùng ba mươi sáu phù ấn ngưng diễn ra long quyển phong bạo cao cấp.
Tiểu Hữu Tử chỉ dùng mười cái, còn là linh lực được gọi là rắc rối, phức tạp. Đây là khái niệm gì? Như thấy con nít mới sinh đã biết nói, làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng. Nếu không thấy tận mắt thì không ai dám tin đây là sự thật. Mặc dù cảnh tượng ngay trước mắt nhưng hơn mười vạn người vẫn không tin nổi.
Cảnh tượng này lại khiến Thiên Khải quảng trường hoảng hốt biến sắc mặt. Các đại nhân vật trận pháp công hội, mười trận tháp thế giới đều ngồi không yên, giật mình đứng dậy, khó tin nhìn.
Khi long quyển phong bạo cao cấp tán đi, đám người Chu Hạo Phi, trăm trận sư chính tông sớm bị ném ra xa vài trăm thước vào đám đông, không thấy bóng dáng. Không ai quan tâm nhóm trận sư chính tông đó sống hay chết, bọn họ bị cảnh tượng này làm giật mình không nói nên lời.
- Như thế nào? Còn ai không phục có thể lại đây so chiêu.
Tuy long quyển phong bạo cao cấp đã tan biến nhưng cơn gió còn sót lại kêu vù vù. Thanh niên áo đen đứng yên, vạt áo bay phần phật. Từ khi nào mũ trùm đầu tụt xuống, tóc đen dài bay rối. Khuôn mặt bình thường, miệng mũi rõ ràng nhưng cho người cảm giác không chân thực, không phải mơ hồ, không hư vô mà là không chân thật.
Biểu tình của thanh niên áo đen không kiêu ngạo, không vênh váo, chỉ có tiêu sái, tùy ý.
Không ai đáp lời thanh niên áo đen, không người dám trả lời.
Một người chỉ dùng sơ cấp cực quang trận đã đánh tan tất cả trận tượng, chỉ dùng mười phù văn bày ra long quyển phong bạo cao cấp đã hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của mọi người, vô cùng quái dị. Trước khi tìm hiểu rõ ràng ai dám liều lĩnh bước ra?
Trần Lạc nhìn sang Kim Vinh, cười hỏi:
- Bây giờ Kim hội trưởng đã có hứng thú cùng chơi chưa?
Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội nhìn Trần Lạc chằm chằm, không trả lời, gã không cách nào đáp lại. Kim Vinh biết rõ trong tình huống này dù có ứng chiến hay không đều sai. Nếu Kim Vinh thắng thì được tiếng ăn hiếp hậu bối, nếu thua thì không còn mặt mũi nào lăn lộn trong giới trận pháp. Quan trọng nhất là thanh niên áo đen rất kỳ dị, quái lạ làm Kim Vinh thấy khó tin.
- A!
Trần Lạc buồn cười, lắc đầu, dường như hắn rất thất vọng với Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội. Trần Lạc giương mắt nhìn hơn mười vạn người trong Thiên Khải quảng trường.
Trần Lạc quát to:
- Hôm nay hình như là đại tái đấu trận đúng không? Tuy ta đến chậm chút, so tài đã kết thúc nhưng mục đích của đại tái đấu trận chẳng phải là chia ra thắng bại giữa phái hệ chính tông các ngươi và trạng thái đại tinh thần chúng ta sao? Bản thân ta có lẽ không đại biểu được toàn phái hệ lang thang nhưng là một trận sư lang thang, ta không thể nhìn các ngươi khi dễ chúng ta. Nếu muốn chia thắng bại thì đến đây, trận sư phái hệ chính tông lên hết đi, hôm nay ai không phục cứ đến!
Khiêu chiến.
Một mình Trần Lạc dám khiêu chiến với nguyên phái hệ chính tông.
Mới rồi Trần Lạc cũng nói câu tương tự, mọi người đều cho rằng hắn là người điên, đồ ngốc. Lần này không ai nghĩ vậy, ở trong mắt tất cả Trần Lạc từ người điên, đồ ngốc biến thành trận sư lang thang tạo nghệ trận pháp sâu không lường được.
- Mấy vị trên tháp cũng đừng đứng đó nữa, xông tháp chán chết, xuống đây so với ta.
Người đứng trên Dịch tháp là Phương Thiếu Khanh được gọi là đệ nhất nhân ý niệm tiểu tinh thần, song tuyệt kỳ tài vu pháp, trận pháp Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên. Còn có năm thủ tịch mười trận tháp thế giới Vân Vụ công tử Đường Tuấn, Đan Hà Đông, Thu Niệm, Đặng Dương.
Đối mặt Trần Lạc kiêu ngạo thách thức, bọn họ không đáp lại. Khác với Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội, Kim Vinh e ngại thân phận nên không ứng chiến được, đám người này thì không nắm chắc.
Đặc biệt là Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên, hai người đánh thua Trần Lạc trong thí luyện Trung Ương học phủ, từ đáy lòng e ngại ai kỳ lạ ẩn số. Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên đã ăn trái đắng một lần, lúc đó bởi vì hai người khinh địch, không hiểu rõ Trần Lạc nên cuối cùng thua thê thảm. Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên là người thông minh, lần này gặp người kỳ lạ, ẩn số thì cẩn thận hơn chút.
Nhưng có khi cẩn thận sẽ bị người hiểu lầm là sợ, đặc biệt trong tình huống nỳ. Lạc gia bang thấy Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên không đáp thì thiếu nữ Lạc gia bang ngồi trên vai nam nhân cao ba thước nhìn đôi tỷ muội hâm mộ Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên.
/1351
|