- Lạc gia, từ nhỏ ta đã rất ngưỡng mộ ngươi đó, lúc đó người ta còn đứng trước tượng Thiên Duyên nương nương thề rằng phải gả cho ngươi, ngươi biết người ta yêu ngươi thế nào không, sùng bái ngươi cỡ nào không.
Một vị kỹ nữ say khướt bưng chén rượu đi tới, cũng không biết là thực sự say rồi hay giả vờ, còn chưa đến trước mặt đã lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may Trần Lạc tai mắt lanh lẹ, một tay ôm lấy, cười mê đắm, nói:
- Thật sao? Ngươi sùng bái ta như vậy, ta làm thế nào mới bồi thường được cho ngươi đây?
Lúc nói chuyện, tay còn không quên xoa xoa lên bờ mông của kỹ nữ.
- Ai nha! Lạc gia, ngươi thật đáng ghét.
Kỹ nữ hét lên một tiếng khiến người ta không chịu nổi, nói là hét nhưng nghe vào lại vô cùng câu hồn mị hoặc, khiến Trần Lạc khoái trá cười lên ha ha.
Bên trong góc, Vượng Tài trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn dâm loạn như vậy bên trong nhã gian, hắn không thể hiểu được, gia hỏa này chỉ rỉa chút râu mép, thay đổi một bộ y phục, thế nào ngay cả tính tình cũng biến đổi theo. Vượng Tài vẫn còn nhớ rõ ràng mấy ngày trước khi gia hả này theo đại thiếu đến Phiêu Hương lâu, khi đó gia hỏa này rất thành thât, rất yên phận, nhưng sau khi đi tới Kim Trang các thay hình đổi dạng một chuyến, ngay cả tính tình cũng biến đổi, trở thành phong lưu phóng đãng như thế, nếu không phải mấy ngày nay vẫn đi theo gia hỏa này, Vượng Tài còn hoài nghi đến cùng có phải cùng một người hay không, thế nhưng càng khiến hắn đau đầu đỏ mặt chính là, những kỹ nữ này gọi hắn là Lạc gia, hắn vẫn còn dám đáp lại.
Điều này không chỉ khiến Vượng Tài sụp đổ, cũng có chút không đất dung thân, hắn hoài nghi liệu có phải gia hỏa này uống say đến độ đầu óc loáng choáng, không còn biết mình là ai hay không, nếu không phải không tiện, hắn thật muốn gọi một câu, rằng Trần Vọng đại gia, sở dĩ ngươi được hoan nghênh như vậy không phải vì nhìn ngươi anh tuấn, cũng không phải vì ngươi có tiền, chỉ vì ngươi có điểm giống với Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh, nghe cho rõ đi, chỉ là giống mà thôi, ngươi cũng không phải là Lạc gia thật sự, sao ngươi còn dám đáp lại đây.
Lạc gia là ai? Đó là người ngươi có thể giả mạo được hay sao? Hôm nay ngươi giả mạo Lạc gia, có tin không ngày mai ngươi phải phơi thây đầu đường?
Ngươi giả mạo Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh, có biết trên đời này có bao nhiêu người hâm mộ lão nhân gia hắn không, ngươi giả mạo hắn chảng phải là muốn chết sao? Hơn nữa không nhìn moitj chút xem đây là nơi nào, đây là Phiêu Hương lâu, lão bản hậu trường của Phiêu Hương lâu là Ngự Nương, còn Ngự Nương thế nhưng lại là tình nhân của Lạc gia, hiện tại ngươi dùng danh nghĩa Lạc gia tại ngay địa bàn của Ngự Nương, không làm gì thì thôi, còn dám đùa bỡn cái trò sờ sờ mó mó kia, nếu để Ngự Nương biết được, không xé nát ngươi ra mới là lạ.
Mẹ ơi! Phải làm sao bây giờ?
Vượng Tài suy nghĩ có nên trở về bẩn báo cho đại thiếu một tiếng hay không, nhưng sau đó lại nghĩ, dù đại thiếu có tới chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì, nếu như Ngự Nương đã cố ý muốn giết hắn, đại thiếu có thể làm được gì? Đang do dự, phù phù một tiếng khiến cho Vượng Tài sợ hết hồn tại chỗ, quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra cửa phòng giống như vừa bị người ta đạp ra.
Tiếng phá cửa đột ngột vang lên làm rối loạn cảnh mê loạn bên trong nhã gian, theo đó một vị thiếu niên mày kiếm mắt sáng, cực kỳ lãnh ngạo đi đến, đám kỹ nữ hầu như đều biết hắn tam thiếu Phương gia Phương Ngạo nổi giếng tại vực Tây Ách, sau khi Quỳ Hoa tỷ biết được tin tức cũng vội vàng chạy đến, vừa vào cửa, khuôn mặt hiện lên vẻ nièm nở, nói:
- Tam thiếu gia, ngươi đây là...
- Nghe nói hôm nay có một vị đại nhân vật đến Phiêu Hương lâu, thế nên ta có ý đến đòi chén rượu uống, thế nào? Như vậy cũng không được sao?
- Không phải là không được... Chỉ là...
Quỳ Hoa có chút khó khăn, nhưng không tiện nói gì.
- Quỳ Hoa tỷ, nếu vị tiểu huynh đệ này có nhã hứng chạy đến chỗ ta uống rượu như thế, há có thể từ chối.
Trần Lạc nằm ngửa người trên ghế da, hai bên trái phải ôm hai vị kỹ nữ, cười nói:
- Nào, dọn chỗ, mời tiểu huynh đệ ngồi xuống.
Cho dù đám kỹ nữ đều không thích vị tam thiếu gia Phương gia này, nhưng vì sợ thế lực Phương gia cường đại, các nàng đều không dám đắc tội. Thấy Quỳ Hoa tỷ và vị Lạc gia giả mạo này không nói gì, các nàng cũng chỉ có thể nhường chỗ ngồi cho Phương Ngạo.
- Lần đầu gặp gỡ, bổn thiếu gia họ Phương, tên chỉ có một chữ Ngạo, ta chính là Phương Ngạo vực Tây Ách.
Phương Ngạo ngồi xuống đối diện, cũng không thèm nhìn tới Trần Lạc, trực tiếp bưng bầu rượu lên rót cho mình một chén, tự giới thiệu mình một cách đầy lãnh ngạo.
- Nguyên lai là Phương lão đệ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.
- Không cần xưng huynh gọi đệ với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Trần Lạc nhất thời yên lặng, quay sang nhìn kũ nữ bên cạnh, cười nói:
- A ha, vị tiểu huynh đệ này xem ra vẫn còn ngại ngùng, hôm nay tâm tình ta không tệ, vậy thì không xưng huynh gọi đệ, nào, uống rượu.
- Uống rượu với ta?
Lòng bàn tay Phương Ngạo mọc lên một ngọn hỏa diễm, cúi đầu tựa như đang hâm rượu, nói:
- Ngươi cũng không có tư cách này.
Mọi người đều nhìn ra được vị tiểu bá vương vực Tây Ách này có ý đến đây gây chuyện, dù vậy, đám kỹ nữ cũng đều không dám nói gì, ngay cả Quỳ Hoa tỷ đi tới nỗ lực khuyên bảo, nhưng Phương Ngạo chẳng buồn phản ứng lấy một chút, lúc này Vượng Tài cũng đi tới ra hiệu cho Trần Lạc không nên trêu chọc đến lão tam nhà họ Phương.
Ngược lại, xem ra Trần Lạc khá là thờ ơ, vẫn trái ôm phải ấp như trước, buồn bực nhìn Phương Ngạo, nói:
- Chẳng phải vừa rồi ngươi nói đến đòi chén rượu sao? Vậy ngươi uống đi, còn nói ta không đủ tư cách, vậy ngươi đến đây làm cái gì?
- Nhìn ngươi không vừa mắt, chỉ thế mà thôi.
Phương Ngạo không nhanh không chậm hâm rượu, từ đầu tới cuối vẫn chưa hề ngẩng đầu lên nhìn ai.
- À!
Trần Lạc không khỏi nở nụ cười, hỏi:
- Ngươi thấy ta không vừa mắt, vậy ngươi chuẩn bị làm gì ta bâu giờ?
- Quỳ xuống dập đầu ba cái, gọi ba tiếng Gia cho ta.
- Mẹ nhà nó!
Trần Lạc thất thanh mắng một câu, nói:
- Năm đó khi ông đây quát tháo phong vân cũng không có kiêu ngạo như thế.
Vượng Tài cố nén sợ hãi, tiến lên nỗ lực muốn kéo Trần Lạc rời khỏi, nhưng bị Trần Lạc trực tiếp vung tay lên hất ra, hỏi:
- Thật buồn bực, Vượng Tài, ta hỏi có phải đám nhóc con thế hệ các ngươi đều kiêu ngạo như vậy sao? Chỉ vì nhìn gia đây không thuận mắt liền muốn gia đây quỳ xuống dập đầu? Đám các ngươi đều kiêu ngạo như vậy sao?
- Hắn là tam thiếu gia nhà họ Phương, chúng ta đi thôi, van cầu ngươi đó.
Vượng Tài vội đến mức khóc không ra nước mắt, nói chuyện cũng có chút run rẩy.
Một vị kỹ nữ say khướt bưng chén rượu đi tới, cũng không biết là thực sự say rồi hay giả vờ, còn chưa đến trước mặt đã lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may Trần Lạc tai mắt lanh lẹ, một tay ôm lấy, cười mê đắm, nói:
- Thật sao? Ngươi sùng bái ta như vậy, ta làm thế nào mới bồi thường được cho ngươi đây?
Lúc nói chuyện, tay còn không quên xoa xoa lên bờ mông của kỹ nữ.
- Ai nha! Lạc gia, ngươi thật đáng ghét.
Kỹ nữ hét lên một tiếng khiến người ta không chịu nổi, nói là hét nhưng nghe vào lại vô cùng câu hồn mị hoặc, khiến Trần Lạc khoái trá cười lên ha ha.
Bên trong góc, Vượng Tài trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn dâm loạn như vậy bên trong nhã gian, hắn không thể hiểu được, gia hỏa này chỉ rỉa chút râu mép, thay đổi một bộ y phục, thế nào ngay cả tính tình cũng biến đổi theo. Vượng Tài vẫn còn nhớ rõ ràng mấy ngày trước khi gia hả này theo đại thiếu đến Phiêu Hương lâu, khi đó gia hỏa này rất thành thât, rất yên phận, nhưng sau khi đi tới Kim Trang các thay hình đổi dạng một chuyến, ngay cả tính tình cũng biến đổi, trở thành phong lưu phóng đãng như thế, nếu không phải mấy ngày nay vẫn đi theo gia hỏa này, Vượng Tài còn hoài nghi đến cùng có phải cùng một người hay không, thế nhưng càng khiến hắn đau đầu đỏ mặt chính là, những kỹ nữ này gọi hắn là Lạc gia, hắn vẫn còn dám đáp lại.
Điều này không chỉ khiến Vượng Tài sụp đổ, cũng có chút không đất dung thân, hắn hoài nghi liệu có phải gia hỏa này uống say đến độ đầu óc loáng choáng, không còn biết mình là ai hay không, nếu không phải không tiện, hắn thật muốn gọi một câu, rằng Trần Vọng đại gia, sở dĩ ngươi được hoan nghênh như vậy không phải vì nhìn ngươi anh tuấn, cũng không phải vì ngươi có tiền, chỉ vì ngươi có điểm giống với Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh, nghe cho rõ đi, chỉ là giống mà thôi, ngươi cũng không phải là Lạc gia thật sự, sao ngươi còn dám đáp lại đây.
Lạc gia là ai? Đó là người ngươi có thể giả mạo được hay sao? Hôm nay ngươi giả mạo Lạc gia, có tin không ngày mai ngươi phải phơi thây đầu đường?
Ngươi giả mạo Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh, có biết trên đời này có bao nhiêu người hâm mộ lão nhân gia hắn không, ngươi giả mạo hắn chảng phải là muốn chết sao? Hơn nữa không nhìn moitj chút xem đây là nơi nào, đây là Phiêu Hương lâu, lão bản hậu trường của Phiêu Hương lâu là Ngự Nương, còn Ngự Nương thế nhưng lại là tình nhân của Lạc gia, hiện tại ngươi dùng danh nghĩa Lạc gia tại ngay địa bàn của Ngự Nương, không làm gì thì thôi, còn dám đùa bỡn cái trò sờ sờ mó mó kia, nếu để Ngự Nương biết được, không xé nát ngươi ra mới là lạ.
Mẹ ơi! Phải làm sao bây giờ?
Vượng Tài suy nghĩ có nên trở về bẩn báo cho đại thiếu một tiếng hay không, nhưng sau đó lại nghĩ, dù đại thiếu có tới chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì, nếu như Ngự Nương đã cố ý muốn giết hắn, đại thiếu có thể làm được gì? Đang do dự, phù phù một tiếng khiến cho Vượng Tài sợ hết hồn tại chỗ, quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra cửa phòng giống như vừa bị người ta đạp ra.
Tiếng phá cửa đột ngột vang lên làm rối loạn cảnh mê loạn bên trong nhã gian, theo đó một vị thiếu niên mày kiếm mắt sáng, cực kỳ lãnh ngạo đi đến, đám kỹ nữ hầu như đều biết hắn tam thiếu Phương gia Phương Ngạo nổi giếng tại vực Tây Ách, sau khi Quỳ Hoa tỷ biết được tin tức cũng vội vàng chạy đến, vừa vào cửa, khuôn mặt hiện lên vẻ nièm nở, nói:
- Tam thiếu gia, ngươi đây là...
- Nghe nói hôm nay có một vị đại nhân vật đến Phiêu Hương lâu, thế nên ta có ý đến đòi chén rượu uống, thế nào? Như vậy cũng không được sao?
- Không phải là không được... Chỉ là...
Quỳ Hoa có chút khó khăn, nhưng không tiện nói gì.
- Quỳ Hoa tỷ, nếu vị tiểu huynh đệ này có nhã hứng chạy đến chỗ ta uống rượu như thế, há có thể từ chối.
Trần Lạc nằm ngửa người trên ghế da, hai bên trái phải ôm hai vị kỹ nữ, cười nói:
- Nào, dọn chỗ, mời tiểu huynh đệ ngồi xuống.
Cho dù đám kỹ nữ đều không thích vị tam thiếu gia Phương gia này, nhưng vì sợ thế lực Phương gia cường đại, các nàng đều không dám đắc tội. Thấy Quỳ Hoa tỷ và vị Lạc gia giả mạo này không nói gì, các nàng cũng chỉ có thể nhường chỗ ngồi cho Phương Ngạo.
- Lần đầu gặp gỡ, bổn thiếu gia họ Phương, tên chỉ có một chữ Ngạo, ta chính là Phương Ngạo vực Tây Ách.
Phương Ngạo ngồi xuống đối diện, cũng không thèm nhìn tới Trần Lạc, trực tiếp bưng bầu rượu lên rót cho mình một chén, tự giới thiệu mình một cách đầy lãnh ngạo.
- Nguyên lai là Phương lão đệ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.
- Không cần xưng huynh gọi đệ với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Trần Lạc nhất thời yên lặng, quay sang nhìn kũ nữ bên cạnh, cười nói:
- A ha, vị tiểu huynh đệ này xem ra vẫn còn ngại ngùng, hôm nay tâm tình ta không tệ, vậy thì không xưng huynh gọi đệ, nào, uống rượu.
- Uống rượu với ta?
Lòng bàn tay Phương Ngạo mọc lên một ngọn hỏa diễm, cúi đầu tựa như đang hâm rượu, nói:
- Ngươi cũng không có tư cách này.
Mọi người đều nhìn ra được vị tiểu bá vương vực Tây Ách này có ý đến đây gây chuyện, dù vậy, đám kỹ nữ cũng đều không dám nói gì, ngay cả Quỳ Hoa tỷ đi tới nỗ lực khuyên bảo, nhưng Phương Ngạo chẳng buồn phản ứng lấy một chút, lúc này Vượng Tài cũng đi tới ra hiệu cho Trần Lạc không nên trêu chọc đến lão tam nhà họ Phương.
Ngược lại, xem ra Trần Lạc khá là thờ ơ, vẫn trái ôm phải ấp như trước, buồn bực nhìn Phương Ngạo, nói:
- Chẳng phải vừa rồi ngươi nói đến đòi chén rượu sao? Vậy ngươi uống đi, còn nói ta không đủ tư cách, vậy ngươi đến đây làm cái gì?
- Nhìn ngươi không vừa mắt, chỉ thế mà thôi.
Phương Ngạo không nhanh không chậm hâm rượu, từ đầu tới cuối vẫn chưa hề ngẩng đầu lên nhìn ai.
- À!
Trần Lạc không khỏi nở nụ cười, hỏi:
- Ngươi thấy ta không vừa mắt, vậy ngươi chuẩn bị làm gì ta bâu giờ?
- Quỳ xuống dập đầu ba cái, gọi ba tiếng Gia cho ta.
- Mẹ nhà nó!
Trần Lạc thất thanh mắng một câu, nói:
- Năm đó khi ông đây quát tháo phong vân cũng không có kiêu ngạo như thế.
Vượng Tài cố nén sợ hãi, tiến lên nỗ lực muốn kéo Trần Lạc rời khỏi, nhưng bị Trần Lạc trực tiếp vung tay lên hất ra, hỏi:
- Thật buồn bực, Vượng Tài, ta hỏi có phải đám nhóc con thế hệ các ngươi đều kiêu ngạo như vậy sao? Chỉ vì nhìn gia đây không thuận mắt liền muốn gia đây quỳ xuống dập đầu? Đám các ngươi đều kiêu ngạo như vậy sao?
- Hắn là tam thiếu gia nhà họ Phương, chúng ta đi thôi, van cầu ngươi đó.
Vượng Tài vội đến mức khóc không ra nước mắt, nói chuyện cũng có chút run rẩy.
/1351
|