- Tam thiếu gia nhà họ Phương thì sao, ngươi cho rằng gia đây sợ hắn? Nói cho ngươi biết, năm đó khi ta quát tháo phong vân.đã từng sợ ai chưa? Đám thiên kiêu Vu pháp của học phủ Trung Ương còn không trâu bằng hắn sao? Thế nào? Ta có sợ chúng sao? Nhóm thiên kiêu Trận pháp tại ngoài thành Thanh Đế có ai không lợi hại, ta sợ chúng sao? Trăm gã thiên kiêu ở vùng biên hoang, nào là Gia Cát Thiên Biên, nào là Tịch Nhược Trần, nào là Thương Vô Tà, nào là Mộ Vân Không, ta sợ chúng sao? Đám đại lão, đoàn trưởng mười đại đoàn vinh quang, ta sợ chúng sao? Đối mặt trăm vạn hùng sư vây công, ta từng sợ hãi chưa? Ta đây ngay cả ông trời cũng dám nghịch thiên ba lần, trên thế giới hiện tại có người đáng để ta sợ sao?
Say rồi, kẻ này nhất định là say rồi. Mọi người đều cho là như vậy, bằng không thì nếu không say, kẻ này làm sao sẽ nói ra những lời này? Đây chính là sự tích cuộc đời của Lạc gia, ngươi chỉ là nhìn giống với Lạc gia thôi, nhưng ngươi cũng không phải là Lạc gia. Giờ khắc này, trên khuôn mặt của Vượng Tài muốn bao nhiêu khó coi có bao nhiêu khó coi, hiện giờ hắn đang rất hối hận khi theo vị đại gia Trần Vọng này tới Phiêu Hương lâu, càng hối hận là cho hắn ăn uống nhiều như vậy, hiện giờ uống say, dĩ nhiên thực sự coi mình trở thành Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh rồi.
Quỳ Hoa cũng cho rằng Trần Lạc đã uống say, tiến lên khuyên:
- Tam thiếu gia, hắn uống say, ngươi đừng chấp nhặt với hắn, những bằng hữu kia của ngươi còn đang chờ ngươi đó.
Không ngờ Quỳ Hoa vừa dứt lời, Trần Lạc liền quát lên:
- Ta không uống say, nói cho ngươi biết thằng nhóc con kia, thừa dịp hiện giờ tâm tinh ta coi như không tệ, nhanh cút đi, không thi ta cho ngươi đẹp mặt!
Trần Lạc vẫn năm ngửa ngươi trên ghế như cũ, dáng vẻ vô cung ngông cuông, thái độ vô cùng hung hăng. Hai vị kỹ nữ được hắn trái ôm phai ấp cũng biết gia hoa này uống say, cũng không muốn trêu chọc phiền phức trên người, vốn muốn đứng dậy rời đi, bất quá lại bị Trần Lạc ôm chặt, căn bản không tránh ra được.
- Ngươi!
Quỳ hoa không biết phải nói gia hỏa giả Lạc gia này như thế nào, Phương Ngạo vẫn cúi đầu như trước, tự mình hâm rượu, nói:
- Ồ? Vậy ngươi chuẩn bị khiến thiếu gia đây đẹp mặt như thế nào?
- Yêu, nhìn dáng dấp ngươi có vẻ còn không tin!
- A, đừng nói ngươi không phải Trần Lạc, cho dù đúng thì thế nào, Phương Ngạo ta không để vào mắt.
- Thằng nhóc con, hôm nay nếu như không giáo huấn ngươi một chút, ngươi còn nghĩ ta đây là giả, nói cho ngươi biết…
Trần Lạc đang rêu rao lên, lại bị Phương Ngạo ngắt lời, hắn ngẩng đầu, thản nhiên nói:
- Ta hỏi ngươi hôm nay dự định làm ta đẹp mặt như thế nào!
- Hắc! Thằng nhóc con này vẫn còn ương ngạnh, có tin hay không ta tát ngươi một cái thất khiếu xuất huyết!
- Ha ha ha!
Phương Ngạo phảng phất như nghe được chuyện đáng buồn cười nhất trên thế giới, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu vừa hâm nóng, dướn đầu về phía trước, ngón tay chỉ vào bên má mình, nhìn chằm chằm vào Trần Lạc, nói từng chữ một:
- Được, hôm nay bổn thiếu gia liền cho ngươi một cơ hội, đánh đi, đánh vào đây này.
Toàn bộ vực Tây Ách, ngoại trừ Ngự Nương Mạn Đà La, tuyệt đối không có người thứ hai dám đánh Phương Ngạo, tuyệt đối không có, bởi vì ai cũng biết đắc tội Phương Ngạo sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ như thế nào, nếu như tên Lạc gia giả mạo này thực sự dám động thủ, vậy thì hắn đúng là tìm đường chết, bất kể là kỹ nữ đang ngồi đây hay là Vượng Tài đều rất rõ điểm này, Quỳ Hoa cũng không muốn tên gia hỏa Lạc gia giả này chết ở đây, chỉ là khi nàng đang nỗ lực ngăn cản thì chuyện đã muộn, bởi vì tên Lạc gia giả mạo kia đã bất ngờ động thủ.
Bộp một tiếng! Không chút dấu hiệu nào, cực kỳ đột ngột, đột ngột tới nỗi mọi người đều không kịp phản ứng lại, tên Lạc gia giả kia dĩ nhiên… Dĩ nhiên thực sự động thủ đánh tam thiếu gia nhà họ Phương, hơn nữa một cái tát này của hắn vô cùng hung tàn, trực tiếp đánh cho Phương Ngạo ngã người xuống trên mặt đất, trên má phải còn hằn rõ một vết dấu tay đầm đìa máu, sưng húp lên như đầu lợn, vừa nhìn, quả là ghê gớm!
Mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, miệng, mũi, tai Phương Ngạo đều tràn ra máu tươi, tên Lạc gia giả mạo này thực sự tát một cái khiến Phương Ngạo thất khiếu xuất huyết rồi. Bối rối, Vượng Tài trợn tròn mắt, Quỳ Hoa trợn tròn mắt, hơn hai mươi vị kỹ nữ đang ngồi cũng đều trợn tròn mắt, bởi vì không ai nghĩ tới gia hỏa Lạc gia giả mạo này thực sự dám đánh, hơn nữa thực sự đánh cho Phương Ngạo thất khiếu xuất huyết.
- Ngươi! Ngươi… Tên chó chết nhà ngươi chán sống! Ngươi dám đánh ta… Ngươi…
Phương Ngạo run run rẩy rẩy đứng lên, nhưng thân hình lảo đà lảo đảo, hiển nhiên một cái tát này đánh cho hắn đau không nhẹ, nói được nửa câu liền oa một tiếng miệng phun ra máu tươi, tay bưng gò má, hai mắt đỏ đậm, chỉ vào Trần Lạc, quát lên:
- Ta… Ta muốn giết ngươi!
Rào! Chỉ thấy quanh thân Phương Ngạo lập lòe ánh sáng, dĩ nhiên hình thành linh tượng, nhìn dáng dấp vẫn là linh tượng Địa Sát, không thể không nói, Phương Ngạo này mới có mười sáu tuổi đã tu ra linh tượng, hơn nữa còn là linh tượng Địa Sát, thực là có thiên phú.
- Muốn giết người rồi.
Đám kỹ nữ đều phát lên những tiếng thét chói tai rồi dồn dập chạy đi, hai kỹ nữ bị Trần Lạc ôm vào trong ngực càng sợ hãi đến hoa dung thất sắc, muốn đứng lên nhưng tránh không thoát ra được, Trần Lạc nằm ngửa người trên ghế dựa mềm, một tay ôm lấy hai vị kỹ nữ vào lòng, đùa giỡn nói:
- Hai vị mỹ nữ, các ngươi chạy làm gì chứ
- Địa Sát… Linh tượng Địa Sát…
Hai vị kỹ nữ quả thực đang sợ tới choáng váng rồi.
- Linh tượng Địa Sát thì sao chứ?
Trần Lạc một tay nâng cằm kỹ nữ lên, nói dửng dưng như không:
- Hôm nay ta liền cho các ngươi được mở rộng tầm mắt, có tin ta thổi một hơi liền có thể thổi tan linh tượng Địa Sát của tiểu bằng hữu kia không? Không tin à? Nhìn cho rõ đây!
Trần Lạc cười lên ha ha, sau đó nhẹ nhàng thổi ra một hơi, một màn quỷ dị nhất thời xuất hiện, chỉ thấy linh tượng Địa Sát được Phương Ngạo lấy ra cứ như vậy… Cứ như vậy tán loạn, tựa như mây khói, bị một hơ này của Lạc gia giả mạo thổ tan tành.
- Ngươ… Ta… Linh tượng… Ngươi…
Thần tình Phương Ngạo vô cùng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Trần Lạc, giống như gặp phải quỷ thần.
- Ta nói này tiểu bằng hữ, sau này muốn gây phiền phức thì phải cảnh giác cao độ mớ được, ngươi cũng không nhìn xem ta là ai, ta là Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh, một đại gia như ta đây, con mẹ nó, ngươi cũng dám đến gây chuyện? Ta trảm trăm vị thiên kiêu tại vùng biên hoang, giết nghìn vị đoàn trưởng, đồ trăm vạn hùng sư, con mẹ nó ngươi cho là giả à? Mẹ, không xuất thủ một chút, ngươi vẫn còn cho ta là giả?
- Ngươi… Ngươi! Ngươi chờ đó cho ta! Chờ cho ta!
Phương Ngạo buông lời hung ác, cố chịu đựng đau đớn, chạy ra ngoài.
Say rồi, kẻ này nhất định là say rồi. Mọi người đều cho là như vậy, bằng không thì nếu không say, kẻ này làm sao sẽ nói ra những lời này? Đây chính là sự tích cuộc đời của Lạc gia, ngươi chỉ là nhìn giống với Lạc gia thôi, nhưng ngươi cũng không phải là Lạc gia. Giờ khắc này, trên khuôn mặt của Vượng Tài muốn bao nhiêu khó coi có bao nhiêu khó coi, hiện giờ hắn đang rất hối hận khi theo vị đại gia Trần Vọng này tới Phiêu Hương lâu, càng hối hận là cho hắn ăn uống nhiều như vậy, hiện giờ uống say, dĩ nhiên thực sự coi mình trở thành Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh rồi.
Quỳ Hoa cũng cho rằng Trần Lạc đã uống say, tiến lên khuyên:
- Tam thiếu gia, hắn uống say, ngươi đừng chấp nhặt với hắn, những bằng hữu kia của ngươi còn đang chờ ngươi đó.
Không ngờ Quỳ Hoa vừa dứt lời, Trần Lạc liền quát lên:
- Ta không uống say, nói cho ngươi biết thằng nhóc con kia, thừa dịp hiện giờ tâm tinh ta coi như không tệ, nhanh cút đi, không thi ta cho ngươi đẹp mặt!
Trần Lạc vẫn năm ngửa ngươi trên ghế như cũ, dáng vẻ vô cung ngông cuông, thái độ vô cùng hung hăng. Hai vị kỹ nữ được hắn trái ôm phai ấp cũng biết gia hoa này uống say, cũng không muốn trêu chọc phiền phức trên người, vốn muốn đứng dậy rời đi, bất quá lại bị Trần Lạc ôm chặt, căn bản không tránh ra được.
- Ngươi!
Quỳ hoa không biết phải nói gia hỏa giả Lạc gia này như thế nào, Phương Ngạo vẫn cúi đầu như trước, tự mình hâm rượu, nói:
- Ồ? Vậy ngươi chuẩn bị khiến thiếu gia đây đẹp mặt như thế nào?
- Yêu, nhìn dáng dấp ngươi có vẻ còn không tin!
- A, đừng nói ngươi không phải Trần Lạc, cho dù đúng thì thế nào, Phương Ngạo ta không để vào mắt.
- Thằng nhóc con, hôm nay nếu như không giáo huấn ngươi một chút, ngươi còn nghĩ ta đây là giả, nói cho ngươi biết…
Trần Lạc đang rêu rao lên, lại bị Phương Ngạo ngắt lời, hắn ngẩng đầu, thản nhiên nói:
- Ta hỏi ngươi hôm nay dự định làm ta đẹp mặt như thế nào!
- Hắc! Thằng nhóc con này vẫn còn ương ngạnh, có tin hay không ta tát ngươi một cái thất khiếu xuất huyết!
- Ha ha ha!
Phương Ngạo phảng phất như nghe được chuyện đáng buồn cười nhất trên thế giới, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu vừa hâm nóng, dướn đầu về phía trước, ngón tay chỉ vào bên má mình, nhìn chằm chằm vào Trần Lạc, nói từng chữ một:
- Được, hôm nay bổn thiếu gia liền cho ngươi một cơ hội, đánh đi, đánh vào đây này.
Toàn bộ vực Tây Ách, ngoại trừ Ngự Nương Mạn Đà La, tuyệt đối không có người thứ hai dám đánh Phương Ngạo, tuyệt đối không có, bởi vì ai cũng biết đắc tội Phương Ngạo sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ như thế nào, nếu như tên Lạc gia giả mạo này thực sự dám động thủ, vậy thì hắn đúng là tìm đường chết, bất kể là kỹ nữ đang ngồi đây hay là Vượng Tài đều rất rõ điểm này, Quỳ Hoa cũng không muốn tên gia hỏa Lạc gia giả này chết ở đây, chỉ là khi nàng đang nỗ lực ngăn cản thì chuyện đã muộn, bởi vì tên Lạc gia giả mạo kia đã bất ngờ động thủ.
Bộp một tiếng! Không chút dấu hiệu nào, cực kỳ đột ngột, đột ngột tới nỗi mọi người đều không kịp phản ứng lại, tên Lạc gia giả kia dĩ nhiên… Dĩ nhiên thực sự động thủ đánh tam thiếu gia nhà họ Phương, hơn nữa một cái tát này của hắn vô cùng hung tàn, trực tiếp đánh cho Phương Ngạo ngã người xuống trên mặt đất, trên má phải còn hằn rõ một vết dấu tay đầm đìa máu, sưng húp lên như đầu lợn, vừa nhìn, quả là ghê gớm!
Mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, miệng, mũi, tai Phương Ngạo đều tràn ra máu tươi, tên Lạc gia giả mạo này thực sự tát một cái khiến Phương Ngạo thất khiếu xuất huyết rồi. Bối rối, Vượng Tài trợn tròn mắt, Quỳ Hoa trợn tròn mắt, hơn hai mươi vị kỹ nữ đang ngồi cũng đều trợn tròn mắt, bởi vì không ai nghĩ tới gia hỏa Lạc gia giả mạo này thực sự dám đánh, hơn nữa thực sự đánh cho Phương Ngạo thất khiếu xuất huyết.
- Ngươi! Ngươi… Tên chó chết nhà ngươi chán sống! Ngươi dám đánh ta… Ngươi…
Phương Ngạo run run rẩy rẩy đứng lên, nhưng thân hình lảo đà lảo đảo, hiển nhiên một cái tát này đánh cho hắn đau không nhẹ, nói được nửa câu liền oa một tiếng miệng phun ra máu tươi, tay bưng gò má, hai mắt đỏ đậm, chỉ vào Trần Lạc, quát lên:
- Ta… Ta muốn giết ngươi!
Rào! Chỉ thấy quanh thân Phương Ngạo lập lòe ánh sáng, dĩ nhiên hình thành linh tượng, nhìn dáng dấp vẫn là linh tượng Địa Sát, không thể không nói, Phương Ngạo này mới có mười sáu tuổi đã tu ra linh tượng, hơn nữa còn là linh tượng Địa Sát, thực là có thiên phú.
- Muốn giết người rồi.
Đám kỹ nữ đều phát lên những tiếng thét chói tai rồi dồn dập chạy đi, hai kỹ nữ bị Trần Lạc ôm vào trong ngực càng sợ hãi đến hoa dung thất sắc, muốn đứng lên nhưng tránh không thoát ra được, Trần Lạc nằm ngửa người trên ghế dựa mềm, một tay ôm lấy hai vị kỹ nữ vào lòng, đùa giỡn nói:
- Hai vị mỹ nữ, các ngươi chạy làm gì chứ
- Địa Sát… Linh tượng Địa Sát…
Hai vị kỹ nữ quả thực đang sợ tới choáng váng rồi.
- Linh tượng Địa Sát thì sao chứ?
Trần Lạc một tay nâng cằm kỹ nữ lên, nói dửng dưng như không:
- Hôm nay ta liền cho các ngươi được mở rộng tầm mắt, có tin ta thổi một hơi liền có thể thổi tan linh tượng Địa Sát của tiểu bằng hữu kia không? Không tin à? Nhìn cho rõ đây!
Trần Lạc cười lên ha ha, sau đó nhẹ nhàng thổi ra một hơi, một màn quỷ dị nhất thời xuất hiện, chỉ thấy linh tượng Địa Sát được Phương Ngạo lấy ra cứ như vậy… Cứ như vậy tán loạn, tựa như mây khói, bị một hơ này của Lạc gia giả mạo thổ tan tành.
- Ngươ… Ta… Linh tượng… Ngươi…
Thần tình Phương Ngạo vô cùng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Trần Lạc, giống như gặp phải quỷ thần.
- Ta nói này tiểu bằng hữ, sau này muốn gây phiền phức thì phải cảnh giác cao độ mớ được, ngươi cũng không nhìn xem ta là ai, ta là Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh, một đại gia như ta đây, con mẹ nó, ngươi cũng dám đến gây chuyện? Ta trảm trăm vị thiên kiêu tại vùng biên hoang, giết nghìn vị đoàn trưởng, đồ trăm vạn hùng sư, con mẹ nó ngươi cho là giả à? Mẹ, không xuất thủ một chút, ngươi vẫn còn cho ta là giả?
- Ngươi… Ngươi! Ngươi chờ đó cho ta! Chờ cho ta!
Phương Ngạo buông lời hung ác, cố chịu đựng đau đớn, chạy ra ngoài.
/1351
|